Khi nhìn thấy cảnh Công Tôn Chỉ đang cầm tay của Tiểu Long Nữ, trong lòng Phùng Hành thầm kêu: không ổn, nhanh chóng chạy lại bên cạnh hai người, làm dịu bớt bầu không khí ái muội kia.
- “Muội muội, sao vậy?” – Phùng Hành làm như vô ý chen vào giữa hai người.
Tiểu Long Nữ nhìn Phùng Hành mỉm cười: “Không có gì, chỉ là bị gai hoa đâm thôi.”
-“Gai ?” – Công Tôn Lục Ngạc như nghĩ tới cái gì, đi tới bên cạnh nàng ta, cầm bàn tay lên xem chỗ đang chảy máu.
-“Là gai hoa Tình, gai của hoa này có độc đó.” – Công Tôn Lục Ngạc lo lắng nói.
Công Tôn Chỉ lúc này mới chịu lên tiếng, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn vào Tiểu Long Nữ, bình tĩnh trấn an:
-“Không có gì, độc hoa Tình chỉ phát tác khi người trúng độc nghĩ tới người mình yêu, chỉ cần không nghĩ tới, sẽ không sao?”
Tiểu Long Nữ nghe thấy tác hại của độc hoa Tình, cũng trở nên hoang mang: “Thế nhưng trong lòng ta có Quá Nhi, làm sao có thể không nghĩ tới hắn ?”
Vừa nhắc tới Dương Quá, Tiểu Long Nữ liền đưa tay lên bấu chặt ngực, ngay chỗ trái tim, gương mặt nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, mọi ngườ nhìn vào liền biết ngay, độc đang phát tác.
Phùng Hành khẩn trương hô to: “Cố gắng đừng nghĩ tới hắn nữa, nghĩ sang chuyện khác đi!”
Tiểu Long Nữ gật đầu, không biết nàng ta nghĩ đến việc gì, thế nhưng lát sau, quả nhiên gương mặt không còn tái nhợt như lúc đầu nữa.
Mọi người lo chú ý đến tình hình của Tiểu Long Nữ mà không để ý lúc Tiểu Long Nữ nhắc tới Dương Quá, đôi mắt Công Tôn Chỉ trở nên thâm sâu mấy phần.
Phùng Hành lúc này mới quay sang Công Tôn Chỉ, hỏi: “Xin hỏi Công Tôn cốc chủ, độc hoa Tình có thuốc giải không?”
Công Tôn Chỉ nhìn Phùng Hành, ra vẻ tiếc hận nói: “Lúc trước trong cốc xảy ra một vụ cháy, thuốc giải hoa Tình đã bị thiêu rụi gần hết, đến nay cũng chỉ còn một viên, được dùng làm thuốc cứu mạng, thứ lỗi ta không thể đem ra được.”
Phùng Hành nghe tới đây, liền biết tên này có âm mưu, hơn nữa không đễ gì đưa ra thuốc giải, vốn để bị gai đâm là do lỗi của Tiểu Long Nữ, giờ hắn đã nói đó là thuốc cứu mạng, cũng không thể bắt hắn giao ra đi.
Tiểu Long Nữ trấn an nhìn Phùng Hành: ‘Không sao, sau này ta ít nghĩ tới Quá Nhi một chút, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, trên đời này có nhiều kì nhân dị sĩ như vậy, thế nào cũng có người chế ra thuốc giải được độc hoa Tình.”
Phùng Hành thấy nàng không có buồn bã gì, cũng yên tâm, đúng vậy, nàng còn nhớ là thật sự có một người tìm ra được thuốc giải độc hoa Tình, hình như là người quen của Hoàng Dung thì phải, đã lâu nên nàng không nhớ rõ, cũng chẳng nhớ được thuốc giải là gì, thôi thì đành chờ sau khi ra khỏi cốc rồi, nhờ Hoàng Dung tìm người vậy.
Nghĩ vậy, tâm trạng Phùng Hành nháy mắt sáng sủa hẳn, cùng Tiểu Long nữ và Công Tôn Lục Ngạc rôm rả nói chuyện phiếm, cố ý làm như vô tình bỏ lại Công Tôn Chỉ phía sau.
*-*
Bên này Phùng Hành đang làm tất cả mọi cách để phòng sói, bên kia, sau khi Dương Quá được Trình Anh cứu, thì ở tạm một nhà gỗ ngay ngoại ô, còn có Lục Vô Song và Cô Ngốc (trong nguyên tác là đi cùng với HDS, thế nhưng giờ anh đi với chị, nên đành để Cô Ngốc đi với Trình Anh), bốn người vừa trị thương, vừa tìm cách chống lại Lý Mạc Sầu.
Dương Quá bây giờ đang bị thương, hai người Trình Anh và Lục Vô Song võ công thường thường cùng với sự trợ giúp của cô Ngốc nên miễn cưỡng chống chọi được với Lý Mạc Sầu, nhưng cũng không được bao lâu.
Cũng may Hoàng Dược Sư xuất hiện kịp thời, đuổi Lý Mạc Sầu đi, mọi người mới xem như thoát nạn.
*-*
Tháng 12, trên đào Đào Hoa là cả một vùng trắng xóa, cây cối xanh tươi nay chẳng thấy đâu, chỉ còn những đống tuyết lớn phủ lên những cành cây trơ trọi, khiến cho khung cảnh thêm tiêu điều.
Chỉ là, có người không cảm thấy như vậy.
Trên người Phùng Hành mặc một cái áo choàng lông thú màu trắng, xung quanh may viền đỏ, trên cổ cũng được bao một cái khăn choàng lông chồn, cả người nàng trông như một quả cầu lông, gương mặt trắng như tuyết nay ửng đỏ vì lạnh.
Nàng chạy lăng xăng khắp nơi, bàn tay hốt từng nắm tuyết nhỏ đắp lên thành một cái núi nhỏ.
Hoàng Dược Sư nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể âm thầm thở dài, cũng may là hắn đã lường trước, sai hạ nhân làm cho nàng một cái bao tay, nếu không, với cái thú vui này của nàng, chẳng phải là lạnh chết hay sao.
Hắn bước đến gần nàng, nhìn thấy nàng cứ đắp từng nắm từng nắm tuyết lên thành một khối, cuối cùng, cũng thành một hình thù, nhìn nhìn, thử mở miệng:
-“Hồ lô?”
Phùng Hành nhìn hắn, cười thật tươi, nói: “Không phải hồ lô, là người.”
Nói rồi, nàng cầm theo mấy viên than đã chuẩn bị từ trước, đắp lên hai bên làm mắt, củ cà rốt làm mũi, thậm chí nàng còn thấy trái chuối vàng mà hắn rất khó khăn mua được trong mùa này ra làm miệng, hai cành cây khô làm tay. Sau đó cười toe toét khoe với hắn.
Hoàng Dược Sư nhìn nhìn “người” đang ngu ngu nhìn hắn, một lát sau, dưới ánh mắt mong mỏi của thê tử, mới thốt lên: “Người tàn tật!”
Phùng Hành nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, nhìn nhìn người mà mình vừa làm xong, không có chân, quả nhiên là người tàn tật sao.
Nhìn nàng rối rối rắm rắm một hồi, Hoàng Dược Sư cũng không chịu được, đi tới, bế bổng nàng lên, xách vào trong: “Chơi đủ rồi, trời lạnh, mau vào nhà.”
-“Nhưng còn nó !”
Hoàng Dược Sư tỏ vẻ: “Không sao, lần sau ta sẽ tạo cho nàng một người thật sự.” (là “tạo người” ấy)
Phùng Hành nghe vậy, liền ngượng ngùng, vùi gương mặt đỏ ửng của mình vào lòng hắn, thầm than: nói chuyện không đứng đắn tẹo nào.
*-*
Phùng Hành mở mắt ra, nằm một hồi, lại ngồi dậy, bước xuống giường, vớ lấy cái áo khoác mặc vào, sau đó đi ra ngoài sân.
Dạo gần đây, nàng càng thường xuyên mơ thấy chuyện của hắn và “nàng”. Nhìn lên bầu trời đầy sao, đôi mắt Phùng Hành nhòe nhòe, rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Đây là cái mà Lục Ngạc nói, cho dù có đau khổ, cũng cam tâm nhận sao. Mặc dù đau đớn này là nàng cam tâm tình nguyện nhận, nhưng thật sự, lòng vẫn rất đau.
Hoàng Dược Sư, ngươi đang ở đâu. Lúc này, ngươi có đang nhớ đến ta…hay…nhớ “nàng”?
- “Muội muội, sao vậy?” – Phùng Hành làm như vô ý chen vào giữa hai người.
Tiểu Long Nữ nhìn Phùng Hành mỉm cười: “Không có gì, chỉ là bị gai hoa đâm thôi.”
-“Gai ?” – Công Tôn Lục Ngạc như nghĩ tới cái gì, đi tới bên cạnh nàng ta, cầm bàn tay lên xem chỗ đang chảy máu.
-“Là gai hoa Tình, gai của hoa này có độc đó.” – Công Tôn Lục Ngạc lo lắng nói.
Công Tôn Chỉ lúc này mới chịu lên tiếng, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn vào Tiểu Long Nữ, bình tĩnh trấn an:
-“Không có gì, độc hoa Tình chỉ phát tác khi người trúng độc nghĩ tới người mình yêu, chỉ cần không nghĩ tới, sẽ không sao?”
Tiểu Long Nữ nghe thấy tác hại của độc hoa Tình, cũng trở nên hoang mang: “Thế nhưng trong lòng ta có Quá Nhi, làm sao có thể không nghĩ tới hắn ?”
Vừa nhắc tới Dương Quá, Tiểu Long Nữ liền đưa tay lên bấu chặt ngực, ngay chỗ trái tim, gương mặt nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, mọi ngườ nhìn vào liền biết ngay, độc đang phát tác.
Phùng Hành khẩn trương hô to: “Cố gắng đừng nghĩ tới hắn nữa, nghĩ sang chuyện khác đi!”
Tiểu Long Nữ gật đầu, không biết nàng ta nghĩ đến việc gì, thế nhưng lát sau, quả nhiên gương mặt không còn tái nhợt như lúc đầu nữa.
Mọi người lo chú ý đến tình hình của Tiểu Long Nữ mà không để ý lúc Tiểu Long Nữ nhắc tới Dương Quá, đôi mắt Công Tôn Chỉ trở nên thâm sâu mấy phần.
Phùng Hành lúc này mới quay sang Công Tôn Chỉ, hỏi: “Xin hỏi Công Tôn cốc chủ, độc hoa Tình có thuốc giải không?”
Công Tôn Chỉ nhìn Phùng Hành, ra vẻ tiếc hận nói: “Lúc trước trong cốc xảy ra một vụ cháy, thuốc giải hoa Tình đã bị thiêu rụi gần hết, đến nay cũng chỉ còn một viên, được dùng làm thuốc cứu mạng, thứ lỗi ta không thể đem ra được.”
Phùng Hành nghe tới đây, liền biết tên này có âm mưu, hơn nữa không đễ gì đưa ra thuốc giải, vốn để bị gai đâm là do lỗi của Tiểu Long Nữ, giờ hắn đã nói đó là thuốc cứu mạng, cũng không thể bắt hắn giao ra đi.
Tiểu Long Nữ trấn an nhìn Phùng Hành: ‘Không sao, sau này ta ít nghĩ tới Quá Nhi một chút, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, trên đời này có nhiều kì nhân dị sĩ như vậy, thế nào cũng có người chế ra thuốc giải được độc hoa Tình.”
Phùng Hành thấy nàng không có buồn bã gì, cũng yên tâm, đúng vậy, nàng còn nhớ là thật sự có một người tìm ra được thuốc giải độc hoa Tình, hình như là người quen của Hoàng Dung thì phải, đã lâu nên nàng không nhớ rõ, cũng chẳng nhớ được thuốc giải là gì, thôi thì đành chờ sau khi ra khỏi cốc rồi, nhờ Hoàng Dung tìm người vậy.
Nghĩ vậy, tâm trạng Phùng Hành nháy mắt sáng sủa hẳn, cùng Tiểu Long nữ và Công Tôn Lục Ngạc rôm rả nói chuyện phiếm, cố ý làm như vô tình bỏ lại Công Tôn Chỉ phía sau.
*-*
Bên này Phùng Hành đang làm tất cả mọi cách để phòng sói, bên kia, sau khi Dương Quá được Trình Anh cứu, thì ở tạm một nhà gỗ ngay ngoại ô, còn có Lục Vô Song và Cô Ngốc (trong nguyên tác là đi cùng với HDS, thế nhưng giờ anh đi với chị, nên đành để Cô Ngốc đi với Trình Anh), bốn người vừa trị thương, vừa tìm cách chống lại Lý Mạc Sầu.
Dương Quá bây giờ đang bị thương, hai người Trình Anh và Lục Vô Song võ công thường thường cùng với sự trợ giúp của cô Ngốc nên miễn cưỡng chống chọi được với Lý Mạc Sầu, nhưng cũng không được bao lâu.
Cũng may Hoàng Dược Sư xuất hiện kịp thời, đuổi Lý Mạc Sầu đi, mọi người mới xem như thoát nạn.
*-*
Tháng 12, trên đào Đào Hoa là cả một vùng trắng xóa, cây cối xanh tươi nay chẳng thấy đâu, chỉ còn những đống tuyết lớn phủ lên những cành cây trơ trọi, khiến cho khung cảnh thêm tiêu điều.
Chỉ là, có người không cảm thấy như vậy.
Trên người Phùng Hành mặc một cái áo choàng lông thú màu trắng, xung quanh may viền đỏ, trên cổ cũng được bao một cái khăn choàng lông chồn, cả người nàng trông như một quả cầu lông, gương mặt trắng như tuyết nay ửng đỏ vì lạnh.
Nàng chạy lăng xăng khắp nơi, bàn tay hốt từng nắm tuyết nhỏ đắp lên thành một cái núi nhỏ.
Hoàng Dược Sư nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể âm thầm thở dài, cũng may là hắn đã lường trước, sai hạ nhân làm cho nàng một cái bao tay, nếu không, với cái thú vui này của nàng, chẳng phải là lạnh chết hay sao.
Hắn bước đến gần nàng, nhìn thấy nàng cứ đắp từng nắm từng nắm tuyết lên thành một khối, cuối cùng, cũng thành một hình thù, nhìn nhìn, thử mở miệng:
-“Hồ lô?”
Phùng Hành nhìn hắn, cười thật tươi, nói: “Không phải hồ lô, là người.”
Nói rồi, nàng cầm theo mấy viên than đã chuẩn bị từ trước, đắp lên hai bên làm mắt, củ cà rốt làm mũi, thậm chí nàng còn thấy trái chuối vàng mà hắn rất khó khăn mua được trong mùa này ra làm miệng, hai cành cây khô làm tay. Sau đó cười toe toét khoe với hắn.
Hoàng Dược Sư nhìn nhìn “người” đang ngu ngu nhìn hắn, một lát sau, dưới ánh mắt mong mỏi của thê tử, mới thốt lên: “Người tàn tật!”
Phùng Hành nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, nhìn nhìn người mà mình vừa làm xong, không có chân, quả nhiên là người tàn tật sao.
Nhìn nàng rối rối rắm rắm một hồi, Hoàng Dược Sư cũng không chịu được, đi tới, bế bổng nàng lên, xách vào trong: “Chơi đủ rồi, trời lạnh, mau vào nhà.”
-“Nhưng còn nó !”
Hoàng Dược Sư tỏ vẻ: “Không sao, lần sau ta sẽ tạo cho nàng một người thật sự.” (là “tạo người” ấy)
Phùng Hành nghe vậy, liền ngượng ngùng, vùi gương mặt đỏ ửng của mình vào lòng hắn, thầm than: nói chuyện không đứng đắn tẹo nào.
*-*
Phùng Hành mở mắt ra, nằm một hồi, lại ngồi dậy, bước xuống giường, vớ lấy cái áo khoác mặc vào, sau đó đi ra ngoài sân.
Dạo gần đây, nàng càng thường xuyên mơ thấy chuyện của hắn và “nàng”. Nhìn lên bầu trời đầy sao, đôi mắt Phùng Hành nhòe nhòe, rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Đây là cái mà Lục Ngạc nói, cho dù có đau khổ, cũng cam tâm nhận sao. Mặc dù đau đớn này là nàng cam tâm tình nguyện nhận, nhưng thật sự, lòng vẫn rất đau.
Hoàng Dược Sư, ngươi đang ở đâu. Lúc này, ngươi có đang nhớ đến ta…hay…nhớ “nàng”?