Từ khi Phó Vân anh chính thức bắt đầu giúp Uông Mân vẽ tranh minh họa, cái vị đại tài tử của Nam Trực Lệ trong lời đồn này bắt đầu lộ ra bộ mặt thật của ông ta.
Ông ta thực sự quá kỹ tính. Lớn thì sửa nét vẽ trong bức tranh, nhỏ thì sửa một đường cong mà nhìn kĩ có khi cũng chẳng thấy, từng chi tiết đều phải đúng với yêu cầu của ông ta, cho dù yêu cầu của ông ta có vô nghĩa đi chăng nữa. một bức phác họa phải vẽ đi vẽ lại mấy chục, có khi cả trăm lần, ông ta luôn bắt Phó Vân anh vẽ lại hoàn toàn chỉ vì những chi tiết râu ria chẳng ra đâu vào với đâu.
Nàng cuối cùng cũng biết vì sao đám họa sĩ cung đình không ai muốn giúp đỡ Uông Mân, tránh còn không kịp, giúp cái gì.
Đừng nhìn mỗi khi ông ta đặt ra yêu cầu đều cười tủm tỉm mà tưởng ông ta hiền từ, lúc tra tấn trợ thủ bên người, ông ta cũng giương ra khuôn mặt tươi cười ấy.
Có nhiều lần bản vẽ mà ông ta lựa chọn cuối cùng chẳng khác gì so với mấy bức họa ban đầu, không có một điểm khác biệt nào, nhưng ông ta vẫn cứ muốn người khác phải vẽ hết lần này tới lần khác cho ông ta xem rồi mới quyết định.
Đám trợ thủ bị sự thay đổi thất thường của ông ta hành hạ cho lên bờ xuống ruộng, ngày nào cũng có người xin từ chức.
Ngoại trừ học sinh của chính Uông Mân, Phó Vân anh là người duy nhất vẫn kiên trì tiếp tục công việc.
Ít nhiều cũng là do trước đây Triệu sư gia mài giũa nàng, ngày nào cũng bảo nàng vẽ lá sen, nàng vẽ mấy tháng cũng vẫn không nôn nóng. hiện giờ Uông Mân chỉ bắt nàng vẽ theo yêu cầu của ông ta hết lần này tới lần khác mà thôi, nàng coi đây là một bức họa mới, ngày ngày nộp bản thảo, nghe Uông Mân phê bình tan nát, sau đó lại vẽ lại lần nữa theo yêu cầu của ông ta, liên tục như thế hết lần này tới lần khác.
Sau này, đám học sinh của Uông Mân nhất trí quyết định lần nào vẽ bản thảo cũng để nàng nàng chủ bút vì chủ bút là người bị mắng nhiều nhất.
Chuyện tốt thế này, nàng vui vẻ đồng ý. Mặt không đổi sắc, nàng hoàn thành bản vẽ, mặt không đổi sắc, nàng cầm đi cho Uông Mân duyệt, sau đó mặt không đổi sắc, nàng bị Uông Mân cười tủm tỉm bắt vẽ lại một lần nữa, rồi lại mặt không đổi sắc, nàng về phòng làm việc chuẩn bị giấy vẽ mới.
không ngờ nàng vẫn luôn mặt không đổi sắc như thể giếng cổ không gợn sóng như thế, chịu khó chịu khổ, vất vả vẽ tranh, cuối cùng đổi lại Uông Mân cũng ngại không muốn mắng nàng tiếp nữa.
một tháng sau, mọi người phát hiện ra thái độ của Uông Mân đối với nàng đã thay đổi, chuyển từ sự bắt bẻ hà khắc ban đầu, dần dần trở nên chậm rãi, nhẹ nhàng, ngầm đồng ý để nàng đảm nhiệm vị trí chủ bút, cuối cùng lại có thể bình tĩnh thảo luận với nàng, hoàn toàn khác với việc vừa giở bức phác họa của học sinh khác ra đã mắng cho té tát.
Những người khác không khỏi chặc lưỡi. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Phó Vân nhìn vậy thôi mà có thể chịu đựng nổi sự tra tấn của thầy họ.
Uông Mân mắng đám học sinh không biết cố gắng: "Nghe mắng suông thì có ích lợi gì hả? Còn phải biết mình sai ở đâu, chỗ nào còn chưa đủ, Phó Vân ngày ngày tiến bộ, ta mới có thể nhìn hắn bằng ánh mắt khác, các ngươi ngày nào cũng làm việc với ta, chỉ nhớ ta mắng các ngươi như thế nào, ngoài ra chẳng học được cái gì sất!"
Đám học sinh vô cùng xấu hổ, nhưng cứ nghĩ tới cái giá phải trả cho sự tiến bộ là hằng ngày bị thầy chỉ thẳng vào mặt mà mắng, hơn nữa lại còn là cái loại châm chọc, móc máy khiến người khác hận không thể chết quách đi cho xong, họ cân nhắc nghiêm túc một hồi. Thôi đi, cái loại vinh hạnh này cứ nhường hết cho Phó Vân đi.
Uông Mân phụng mệnh Hoàng thượng soạn sách, Hoàng thượng rất quan tâm tới tiến độ soạn sách, thường triệu ông ta tới hỏi han. Ông ta thường nhắc tới Phó Vân anh, khen ngợi rất nhiều.
Hoàng thượng biết Phó Vân anh chính là người bên Đông Cung của Thái tử, gật đầu, khen ngợi, ban thưởng cho hắn trước mặt văn võ bá quan.
Thái tử rất vui mừng, hôm nay gọi Phó Vân anh tới, thưởng cho nàng bộ văn phòng tứ bảo mà mình vẫn thường dùng.
Cuối cùng nàng cũng có phẩm cấp chính thức, tuy rằng chỉ là một chức giáo thư hạng thấp nhất nhưng lớn nhỏ gì thì cũng là quan viên.
Để tiến thêm một bước về phía người mình sùng bái, Viên Văn cuối cùng cũng phải xuống thang, chủ động bắt chuyện với Phó Vân anh, hỏi nàng Uông Mân có dạy cho nàng kỹ xảo làm thơ hay không, bình thường hay dạy nàng cái gì.
Cũng có người ghen tỵ Uông Mân vì được Hoàng thượng trọng dụng, buông lời chua chát, "Uông Mân là người dữ dằn táo bạo, Phó giáo thư đi theo lắm, đầu tiên ắt là học được cách mắng chửi người."
Những người xung quanh cười ồ lên.
Người thốt ra những lời này là một tiểu quan từ thất phẩm ở Bộ Lại, Uông Mân xui xẻo nửa đời nhưng từ khi thi đỗ kì thi đình, người sáng suốt đều hiểu được về sau ông ta nhất định có thể nhanh chóng lên chức, không thể nào tránh được có người ghen ghét.
Lúc này họ đang đi từ Thiên Bộ Lang ra, xung quanh đều là những quan viên Lục Bộ vừa xong việc, chuẩn bị trở về.
Phó Vân anh nhìn quanh một lượt, cất cao giọng trả lời Viên Văn, nàng nói: "Uông đại nhân nổi danh thiên hạ, ta có thể học được sơ sơ một chút kiến thức từ ngài ấy đã được lợi vô cùng rồi. Bình thường thực sự ngài ấy rất nghiêm khắc nhưng nếu có thể vẽ được một bức họa khiến ngài ấy hài lòng, ngài ấy cũng sẽ không tiếc lời khen ngợi. Hơn nữa ngài ấy cũng luôn yêu cầu chính mình phải như thế, viết một chương sách, thường phải sửa đi sửa lại tới mấy chục lần, một chữ thôi cũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại tới mấy hôm, có như thế mới có thể viết ra thứ văn chương mượt mà, từng từ từng chữ như châu như ngọc. Thần đồng Kim Lăng đâu chỉ là cái tiếng suông. Cơ mà Uông đại nhân thẳng tính, nhất định sẽ không nói xấu sau lưng người khác. Luôn làm gương, đúng là người thầy tốt."
Nghe xong những lời này, những người đang châu đầu ghé tai nói xấu Uông Mân không khỏi ngượng ngùng, im bặt.
Kẻ vừa rồi nói những lời ghen ghét kia đuỗn mặt ra, phất tay áo bỏ đi.
Viên Văn rất ngưỡng mộ Uông Mân, thấy nàng bênh bực Uông Mân như thế, lập tức cảm thấy nàng thuận mắt hơn hẳn ngày thường, nhưng rồi lại nhớ tới chuyện bản thân mình không có duyên được Uông Mân đích thân chỉ dạy, không thể không cảm thấy hụt hẫng, thở dài thườn thượt, nói: "Đáng tiếc ta vẽ không tốt."
Nếu có thể làm trợ thủ cho Uông Mân, hắn có nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh, dù Uông Mân ngày nào cũng mắng hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng!
Phó Vân anh nhìn về phía hắn, không nói gì thêm.
Với khả năng chịu đựng của Viên Văn, tốt nhất là hắn cách Uông Mân càng xa càng tốt. Nếu ngày nào đó hắn thực sự đạt được nguyện vọng của mình, trở thành trợ thủ của Uông Mân, Uông Mân chỉ buông ra mấy câu phê bình nhẹ nhàng thôi, Viên Văn nhất định vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.
Chu Thiên Lộc đi bên cạnh xì một tiếng khinh thường, đả kích Viên Văn không hề lưu tình chút nào, "Viên huynh, cứ coi như huynh biết vẽ tranh đi, Uông đại nhân cũng sẽ không chọn huynh đâu."
Viên Văn chán nản.
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đi qua bên cạnh hai người, chậm rãi đi vào con đường dài.
trên xe, màn xe che kín, ngăn cách bên trong với khung cảnh bên ngoài. Vương các lão hơi mỉm cười, vuốt râu nói: "Trợ thủ này của cậu thật ra cũng khá đấy."
Ngồi đối diện với ông ta là một người có khuôn mặt hiền lành tươi cười, trắng trẻo mập mạp, đang phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay. Đó chính là Hàn Lâm Viện tu soạn Uông Mân. Khóe miệng ông ta nhếch lên, cười nói: "Đáng tiếc hắn lại là người của Hoắc Minh Cẩm."
Vương các lão thở dài, nói: "Người của Hoắc Minh Cẩm thì sao nào? Ta chỉ quan tâm tới nhân phẩm, tính cách của hắn thôi. Diêu Văn Đạt từng nhắc tới hắn, cậu cũng biết Diêu Văn Đạt là người thế nào rồi, tiêu chuẩn lúc nào cũng cao.
một người khác trong khoang xe, học sinh của Vương các lão xen vào nói: "hắn là em của Phó Vân Chương, Phó Vân Chương là người ôn hòa, hắn lại táo bạo, không giấu tài, hiện giờ chúng ta đang cần người như vậy, nếu cả hai anh em họ có thể góp sức cho chúng ta thì tốt rồi."
Vương các lão mỉm cười, chuyển sang đề tài khác, quay sang Uông Mân nói: "Hoàng Thượng có ý định đưa cậu đi Hình Bộ."
Hình Bộ và Đại Lý Tự đều nằm trong tay Thẩm Giới Khê, có đôi khi quan viên buộc tội Thẩm Giới Khê, tấu chương căn bản chưa đưa ra khỏi Nội Các, vụ án còn chưa được điều tra, người dâng tấu đã bị người của Thẩm Giới Khê nắm được nhược điểm hoặc lấy bừa một tội danh không rõ ràng để đẩy vào ngục hại chết. Hoàng thương giận điên người nhưng để giữ thế cân bằng cho triều đình, không thể lật tung lên, chỉ có thể từng bước từng bước xếp người của mình vào.
Hoắc Minh Cẩm ở chỗ sáng, Vương các lão ở chỗ tối, đợi Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê phân thắng bại, Vương các lão sẽ thay Hoàng thượng diệt trừ cả hai mối họa này.
Uông Mân không muốn giống như những tiến sĩ khác, cứ từ từ chậm rãi tích lũy kinh nghiệm. Tuy đó là con đường vững vàng nhất nhưng ông ta đã lãng phí nhiều năm lắm rồi, ông ta cũng muốn lên chức nhanh chóng để có thể giống như Uông các lão ngày trước, một lần đột phá khiến Uông gia trở thành thế gia đại tộc. Vậy nhất định phải mạo hiểm, nếu thành công, ông ta có thể một bước lên mây, nếu thất bại thì sẽ thảm hại vô cùng, chắc chắn không thể ngóc đầu lên được nữa.
Ông ta dứt khoát lựa chọn con đường mạo hiểm. Phú quý được sinh ra trong khó khăn, trời sinh có tài ắt phải có đất dụng võ. Từ nhỏ ông ta vốn là thiên tài được người người chú ý, chắc chắn phải tạo thành thành tựu hơn người, nếu không thể lưu danh sử sách cũng phải vĩ đại nhất thời.
Uông Mân gật đầu với Uông các lão.
Hoàng thượng lệnh cho ông ta soạn sách cho Thái tử chính là để lót đường cho việc đề bạt ông ta. Hoàn thành việc soạn sách này, ông ta nhất định sẽ được khen ngợi, đến lúc đó sẽ được đề bạt một cách danh chính ngôn thuận.
...
Tới lúc xuân về hoa nở, kì thi hội được cử hành đúng theo dự kiến.
Viên Tam từ trường thi đi ra, mặt trắng bệch, chân nhũn ra, cả người bốc lên thứ mùi gay mũi. Phó Vân anh tới đón hắn, hắn ngã xuống ngay dưới chân nàng.
Phó Vân Khải và Vương Đại Lang hợp lực đỡ hắn lên xe ngựa.
hắn ngủ một ngày một đêm, lời đầu tiên nói sau khi tỉnh lại chính là: "Lão đại, ta muốn ăn thịt ba chỉ."
Đối với hắn, miếng thịt kho to bản béo ngậy là thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Phó Vân anh bật cười, bảo hắn cứ ăn một bát cháo thịt băm nhẹ nhàng trước đã.
hắn húp ba lần đã ăn xong bát cháo, vét sạch tới tận đáy, nói: "Lần này ta chắc chắn thi không đỗ, ta phải viết mấy cuốn tiểu thuyết tích cóp tiền. Ta nghĩ ra rồi, viết câu chuyện về một cử nhân thi trượt hành hiệp trượng nghĩa đi."
Phó Vân Khải bình thường vẫn thích tranh cãi với hắn, giờ đây cũng không cười nhạo hắn, thật hiếm khi biết nghĩ như thế, còn nói chuyện với hắn về những loại tiểu thuyết lưu hành gần đây.
"Giờ truyện du hiệp bán không chạy, hay là ngươi viết mấy câu chuyện thần thoại đi, kiểu như "Tây Du Ký" ấy."
Viên Tam trừng mắt nhìn hắn, "Thế thì thà viết chuyện thư sinh và tiểu thư nhà giàu..."
hắn nhướn mày, cười cợt đầy mờ ám.
Phó Vân Khải nghe là hiểu ẩn ý của hắn, phản đối mãnh liệt: "không được, hiệu sách nhà chúng ta không bán tiểu thuyết diễm tình!"
Hai người lại gân cổ lên tranh cãi tới mức mặt mũi đỏ gay.
Tuy Viên Tam chắc chắn bản thân sẽ không đỗ cống sĩ, ngày yết bảng, Phó Vân anh vẫn âm thầm sai người đi xem bảng.
Buổi chiều, tôi tớ trở về bẩm báo không có tên Viên Tam.
Nàng ừ một tiếng, Viên Tam còn trẻ, thi không đỗ mới là bình thường.
Tôi tớ lại tiếp: "Công tử, tiểu nhân thấy trên bảng có một cống sĩ lão gia tên là Tô Đồng, quê ở Hồ Quảng, hình như cũng là thân thích nhà chúng ta."
Phó Vân anh sửng sốt trong chốc lát rồi mỉm cười, gật đầu: "Đúng là thân thích thật, đi chuẩn bị quà mừng đi."
Sau khi họ vào kinh, Tô nương tử và Tô Diệu cũng từng tới phố Cao Pha, Tô Đồng lúc ấy ra ngoài du lịch với thầy hắn, không ở kinh sư. đã lâu Phó Vân anh chưa gặp hắn.
Hai hôm sau, có người cầm danh thiếp của Tô Đồng tới nhà gõ cửa.
Hôm ấy Phó Vân Chương cũng có ở nhà, đang ngồi dưới hành lang bên cạnh cây hoa hải đường chơi cờ, nghe thấy vậy bèn bảo tôi tới mời người vào.
Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, một người trẻ tuổi đội mũ rộng vành, mặc áo trực thân cổ chéo bằng vải bố màu lục đi vào, dáng người đĩnh đạc, chắp tay chào hỏi hai anh em.
một lúc lâu sau Phó Vân anh mới nhận ra Tô Đồng.
Mấy năm không gặp, hắn đã cao hơn rất nhiều, ngũ quan trên mặt vẫn không thay đổi nhưng khí chất trên người đã hoàn toàn khác với trước kia, rõ ràng đôi mắt, cái mũi vẫn thế nhưng lại như thể đã trở thành người khác.
Rời khỏi huyện Hoàng Châu, rời khỏi Phó gia đã khiến sự buồn bực hằng khắc sâu nơi mi tâm hắn tan thành mây khói.
Trước kia hắn là một thiếu niên tuấn tú văn nhã, hiện giờ hắn đã cao gần bằng Phó Vân Chương, cử chỉ đã thể hiện sự vững chãi, điềm tĩnh của một người chủ gia đình.
Phó Vân Chương cũng ngẩn ra một lúc, đứng dậy cười nói: "Đồng ca nhi cao hơn nhiều quá, ta suýt nữa không nhận ra."
Tô Đồng cười, mặt hơi đỏ lên, chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở lại cái dáng vẻ của thiếu niên khiến người ta khó mà nắm bắt được sống nhờ vào Phó gia trước kia, hắn ngượng ngùng nói: "Đại khái là do lên phía bắc ăn nhiều mì quá chăng." [1]
[1] sự khác biệt giữa ẩm thực vùng miền ở TQ. Phía nam dùng cơm, gạo là chủ yếu. Phía bắc, người ta thay gạo bằng các sản phẩm từ bột mì như mì và bánh bao.
Người hầu kẻ hạ bưng trà vào, Phó Vân anh đừng dậy nhường chỗ, để Tô Đồng đánh cờ với Phó Vân Chương, bản thân nàng tìm một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh.
Sau khi nhập học ở Quốc Tử Giám, Tô Đồng thể hiện vô cùng nổi bật, sau đó hắn dùng thân phận học sinh xuất sắc của Quốc Tử Giám, trực tiếp tham gia kì thi hội. hắn cần cù học tập, sau khi tới kinh sư, ngoài việc đi Quốc Tử Giám, hằng ngày hắn chỉ ngồi nhà đọc sách, gần như không ra ngoài chút nào. Quan tế tửu ở Quốc Tử Giám đánh giá hắn rất cao, năm trước về quê còn đưa hắn đi theo, ân cần chỉ bảo, lần này hắn thị hội đỗ thứ một trăm hai mươi ba.
Giờ hắn cũng đã là cống sĩ giống Phó Vân Chương rồi.
Phó Vân Chương trước kia đã đánh giá cao Tô Đồng, biết hắn thi đỗ đương nhiên rất vui mừng.
Mỗi người kể chuyện của mình xong, Phó Vân Khải và Viên Tam nghe người hầu nói Tô Đồng tới nhà cũng tới đây. Mọi người lại ôn lại chuyện trước kia cùng nhau đi học ở Giang Thành thư viện, nói nói cười cười, vui vẻ một hồi.
Ăn cơm xong, Phó Vân Chương gọi Tô Đồng vào thư phòng, nói với hắn những điểm cần lưu ý trong kỳ phục thí ở điện Bảo Hòa, lần này họ sẽ thi đình với nhau, nghe vậy mọi người đều có chút cảm khái.
Sau giờ Ngọ, Tô Đồng nói lời cáo từ rồi ra về.
Phó Vân anh đích thân tiễn hắn ra ngoài.
Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, hoa hải đường nở thưa thớt. Bên bậc thang, những đóa hoa có đỏ có trắng đan xen trong tán lá, có vẻ hơi nhạt nhòa.
Phó Vân anh bảo tôi tới lui xuống hết, rút một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tô Đồng, "Đây là thư của Viện tỷ nhi gửi cho huynh, muội vẫn luôn giữ, muội nghĩ mình tự tay đưa cho huynh thì tốt hơn."
Đó là chuyện từ năm trước. không biết Phó Viện nghe được từ đâu mà biết chuyện họ sắp lên kinh. một hôm tôi tớ trong nhà thông báo rằng Phó Viện đi một mình tới nhà, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Phó Viện là một tiểu nương tử chưa lấy chồng, chưa bao giờ xa nhà mà lại dám đi một mình huyện Hoàng Châu tới tận phủ Võ Xương.
Lúc Phó Vân anh gặp Phó Viện, biểu hiện trên mặt nàng cứng đờ, lúng túng, nhưng vẫn cố làm cho mình có vẻ thoải mái, tuy vậy vừa mở miệng ra đã lộ ra sự khép nép trong giọng nói: "Vân thiếu gia, xin nhờ ngài."
Phó Viện là tiểu nương tử xinh đẹp nhất trong những người cùng thế hệ của Phó gia. Từ khi chưa tới huyện Hoàng Châu, Phó Vân anh đã thường nghe kẻ hầu người hạ của Phó gia nhắc tới vị tiểu thư này, họ bảo nàng sinh ra đã xinh đẹp, được cha mẹ thương yêu, sau này nhất định có thể gả cho nhà giàu có.
một tiểu thư từ nhỏ đã được người nhà nâng niu chiều chuộng mà khi ấy lại quần áo tả tơi, cố gắng giấu đi cảm giác xấu hổ để xin Phó Vân anh giúp đỡ.
Nàng viết cho Tô Đồng một bức thư... Các tiểu nương tử ở Phó gia không ai đi học, Phó Viện lại có thể viết mấy chữ, đơn giản là do Tô Đồng là người đọc sách nên nàng đã lén học chữ.
Tô Đồng nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên phong thư, mặt hơi đổi sắc.
Gió xuân hắt vào mặt, hoa rụng bay xuống theo làn gió.
Phó Vân anh chầm chậm kể: "Viện tỷ nhi lấy chồng rồi. Cha tỷ ấy giờ khốn khó, tỷ ấy lại xinh đẹp nên mấy gã lưu manh trong huyện viện cơ hội này tới nhà làm loạn, mẹ tỷ ấy sợ tỷ ấy phải khổ nên đã đứng ra quyết định gả tỷ ấy cho một nhà giàu có ở dưới quê. Muội nghe thím muội nói, chồng tỷ ấy trung hậu thật thà, đối xử với tỷ ấy rất tốt. Từ trước tới nay tỷ ấy vẫn luôn là người đẹp nổi tiếng trong huyện, chồng tỷ ấy đã thích tỷ ấy từ lâu, giờ có thể cưới được tỷ ấy nên vô cùng vui mừng."
Tô Đồng trầm mặc hồi lâu, nhìn cánh hải đường diễm lệ nơi đầu cành, khóe miệng cong lên, "Lấy chồng rồi ư? Cũng tốt..."
Giọng điệu rất bình tĩnh, Phó Vân nghe cũng không đoán ra được liệu hắn đã từng thích Phó Viện chút nào hay không.
"Ta biết Phó Viện là cô gái tốt nhưng mà ta sẽ không bao giờ cưới nàng ấy."
Tô Đồng nhắm mắt lại, "Việc này ta đã giấu trong lòng rất nhiều nằm... Ta chưa từng nói với bất kỳ ai... Đến mẹ ta và chị gái ta cũng không biết gì cả. Muội biết rồi đấy, ta có một người chị vốn là con dâu Phó gia, bởi vì mối quan hệ thông gia này, Phó tam lão gia mới có thể quan tâm tới mấy mẹ con ta... Chị của ta..."
hắn dường như đang dùng hết sức kìm nén điều gì, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Phó Vân anh ấn tay hắn xuống, đại khái nàng đã đoán ra được phần nào, chỉ chưa từng hỏi thực hư, "Muội hiểu rồi, huynh không cần phải nói hết ra."
Tô Đồng run rẩy, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
"không... Ta muốn kể cho muội... Ta đã tận mắt nhìn thấy họ bức tử chị gái ta... Bởi con trai của Phó tam lão gia đã chết, chị gái ta trở thành quả phụ, chị gái ta còn trẻ, lại rất xinh đẹp, còn có thể tái giá, có người tới nhà cầu thân, Phó tam lão gia không đồng ý, ông ta muốn chị gái ta phải thủ tiết cho con trai ông ta cả đời, nhưng chị gái ta còn chưa đến hai mươi tuổi, chị gái ta còn trẻ như thế!"
Nước mắt Tô Đồng chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên Phó Vân anh thấy hắn khóc.
Đêm đó là một đêm sấm sét đùng đùng, mưa rơi trắng trời, Tô Đồng sợ sấm sét, tới phòng chị gái, trốn dưới gầm giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, hắn bỗng nhiên bị tiếng khóc làm cho giật mình tỉnh giấc.
Phó tam lão gia và những người khác xông vào phòng chị gái hắn, buộc chị gái hắn phải thắt cổ, đơn giản là vì chị gái hắn định tái giá.
"Ta định bò ra ngoài, ta muốn cứu chị gái ta... Lúc chị gái ta bị bọn họ kéo đi, nhìn thấy ta." Tô Đồng gạt nước mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Khi ấy trên cổ chị gái ta đã bị tròng vào một chiếc dây thừng nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy với ta, ta biết, nếu ta bị bọn họ phát hiện, cả nhà chúng ta đều sẽ chết... Ta không đi ra ngoài, chị gái ta mỉm cười với ta rồi bị bọn họ siết đến chết... thật nực cười, sau đó bọn họ còn muốn xin cho chị gái ta một đền thờ trinh tiết, bởi chị gái ta tự sát theo chồng... Bao nhiêu đền thờ trinh tiết cũng từ đó mà ra. Nếu không phải khi ấy nhị ca kiên quyết phản đối, nói không chừng họ đã có thể lập được một cái đền thờ."
Cả đời này hắn chẳng thể nào quên được cái đêm mưa gió ấy, ngoài phòng tiếng sấm ầm vang, nước mưa đập vào bậc thang lộp bộp. Chị gái hắn vừa giãy giụa, vừa cố gắng đưa mắt trấn an hắn, cảnh cáo hắn không được ra ngoài, lúc chị gái hắn chết đi, trên mặt vẫn giữ một nụ cười.
Bao nhiêu lần hắn tỉnh dậy giữa đêm trong nước mắt, ngày hôm sau lại phải chôn chặt thù hận, cung kính hành lễ với Phó tam lão gia. hắn hận sự dối trá Phó tam lão gia nhưng không thể không thể hiện sự biết ơn trước mặt người khác. hắn thực sự hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta, không thể nghiền xương ông ta thành tro... Nhưng hắn còn nhỏ quá, chẳng làm được gì cả.
hắn chưa từng kể cho Tô nương tử về chuyện này, nếu Tô nương tử và Tô Diệu biết được sự thật, sớm muộn cũng sẽ bại lộ. Hằng đêm, một mình hắn dùng sự thù hận để đốc thúc bản thân mình phải nỗ lực học tập, tới lúc hắn có thể đỗ đạt thành danh thì mới có thể đích thân báo thù cho chị gái. Trong lòng hắn có một vết thương chưa bao giờ khép miệng, lúc nào cũng chảy máu đầm đìa, nhắc nhở hắn chị gái hắn đã chết oan như thế nào.
Phó Vân anh trầm mặc hồi lâu.
thật khó có thể tưởng tượng ra khi ấy Tô Đồng còn nhỏ, phải ẩn nhẫn tới mức độ nào mới có thể sớm chiều ở bên cạnh kẻ thù như vậy.
Cay đắng quá.
Cay đắng đến nỗi nàng không nỡ nghĩ tới.
Tô Đồng kể xong câu chuyện năm đó, nhận lấy bức thư trong tay Phó Vân anh, không đốt lá thư, biểu hiện trên khuôn mặt dần dần trở nên lạnh như băng, tự tay xé phong thư thành từng mảnh.
Gió thổi qua, mảnh vụn của lá thư bay tán loạn khắp nơi như những cánh hoa bay trong gió, bay cả lên mặt hắn.
hắn giơ tay gạt đi những mảnh giấy rách bay tới chỗ hắn, khẽ nói: "anh tỷ nhi... Trước kia ta từng định lợi dụng sự ái mộ của Phó Viện dành cho ta để trả thù Phó gia... Muội có khinh thường ta không?"
Phó Vân anh nhìn những mảnh vụn giấy vương đầy trên mặt đất, nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
Đối mặt với thù hận, mỗi con người thể hiện một thái độ khác nhau. Đối với cái loại thù hận khi phải chứng kiến chị ruột chết thảm, Tô Đồng có làm gì nàng cũng sẽ không kinh ngạc.
Nàng nhớ tới Nguyễn Quân Trạch. Khi đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng trên mặt lại tỏ ra tàn nhẫn, hắn nói với nàng, hắn sẽ giết sạch toàn bộ người Thẩm gia, đến đứa trẻ còn trong tã cũng không tha.
Vẫn biết oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhưng nếu thực sự phải đối mặt, mấy người có thể thực sự quên đi thù hận, hóa thù thành bạn với kẻ thù đây?
Phó Vân anh cảm thấy bản thân mình đại khái cũng không làm được.
Nàng sẽ không tới mức tàn nhẫn như Nguyễn Quân Trạch, muốn giết sạch người nhà kẻ thù, nhưng nếu có một ngày Thẩm gia thực sự có chuyện, trong lòng nàng đại khái vẫn sẽ có cảm giác khuây khỏa.
Họ chỉ là những người bình thường, nào phải bậc thánh hiền thấu hiểu nhân sinh.
Tô Đồng nhìn nàng, khóe miệng cong lên, "Suýt nữa ta đã làm như thế... Nhưng mà ta vẫn luôn nhớ tới nhị ca, huynh ấy rất tốt với ta, luôn quan tâm ta, huynh ấy từng cảnh cáo ta, không được dùng âm mưu với các tiểu nương tử Phó gia..."
Phó Viện không liên quan gì tới cái chết của chị gái hắn, hắn không nên dùng Phó Viện để giải hận.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, chỉ cần nhìn thấy Phó Viện, hắn lập tức sẽ nhớ tới sự dối trá tới mức đáng ghê tởm của Phó tam lão gia, sau đó lại nhớ tới khuôn mặt và nụ cười đầy nước mắt chị gái hắn trước khi chết.
Vậy nên hắn chưa từng thích Phó Viện, không một chút nào.
Dù cho Phó Viện có là tiểu nương tử xinh đẹp nhất huyện Hoàng Châu đi chăng nữa.
"Ta nói với muội những điều này, là muốn nói với muội..." Giọng điệu của Tô Đồng thay đổi, hơi cao lên, "Ta đã buông bỏ chuyện trước kia rồi, người chết thì cũng đã chết, muội không cần phải thương xót cho ta. Nhưng thù ta vẫn phải báo, ta vẫn nhớ chuyện Phó tam lão gia từng làm. Đợi ta thi đình xong, ta sẽ đích thân đi tìm bọn họ, tự tay báo thù rửa hận cho chị gái ta, an ủi linh hồn của chị gái ta trên trời. Bọn họ sẽ chẳng có ai có thể trốn thoát nổi."
hiện giờ hắn đã dần trở nên mạnh mẽ, có thể báo thù cho chị gái, bảo vệ cho người nhà. Sau này hắn sẽ không bao giờ phải sợ Phó tam lão gia nữa.
Phó Vân anh ngổn ngang cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía đóa hải đường dưới mái hiên.
"Ta không kể chuyện này cho nhị ca nhưng ta cảm thấy ta cần phải nói với muội." Tô Đồng nhìn về phía nàng nhưng lại lập tức đưa mắt đi chỗ khác, "nói ra chuyện này, có thể muội không tin, nhưng lần đó tứ thúc muội có chuyện, ta đi với mấy người Triệu Kỳ về huyện Hoàng Châu giúp muội, trên đường lại gặp muội trong thôn, muội đốt hai bức thư kia... Chính tại thời khắc đó, ta đã muốn nói cho muội rồi."
hắn mỉm cười, "Ta biết bí mật của muội, giờ muội biết bí mật của ta, như thế mới công bằng."
Thấy hắn lấy việc này ra nói đùa, Phó Vân anh biết, hắn thực sự đã buông bỏ chuyện cũ.
Con người luôn phải nhìn về phía trước.
Trước khi đi, Tô Đồng cười nói: "Muội và nhị ca đã phân tông, ta đại khái là người vui mừng nhất."
hắn ngập mừng một chút, thì thầm lẩm bẩm: "Cảm ơn muội, anh tỷ nhi... Muội không biết việc muội đốt hai phong thư kia có ý nghĩa như thế nào với ta đâu."
Thù hận luôn tra tấn hắn, hắn chưa từng được thả lòng một khắc nào, hắn giữ im lặng một cách đau đớn, không biết vui mừng là gì. Nếu như không gặp được nàng, cả cuộc đời này hắn chẳng thể nào được giải thoát.
Mãi tới khoảnh khắc khi hắn quyết định coi Phó Vân anh là bạn, đám mây mù u ám bao phủ trong lòng hắn cuối cùng cũng tan đi.
Cuối cùng hắn đã không còn nằm mơ thấy cái đêm mưa lạnh lẽo ấy nữa.
Phó Vân anh dõi theo bóng hắn đi khỏi.
Khi tất cả mọi người chẳng hay biết gì, một mình Tô Đồng cô độc, nín lặng, giãy giụa trong sự tra tấn của thù hận, giống như bước trên lưỡi dao, lo lắng, do dự, rồi sau đó lột xác, cuối cùng niết bàn trọng sinh.
hắn hiện giờ đã thực sự trưởng thành.
...
Ngày thi đình, Tô Đồng cố tình đi đường vòng tới phố Cao Pha, đợi Phó Vân Chương cùng đi tới điện Bảo Hòa.
Phó Vân anh phải tới chỗ Uông Mân làm việc, không thể tiễn hai người họ.
Nàng ngồi bên cửa sổ vẽ từng nét từng nét trên bức họa, Uông Mân nhìn nàng mấy lần, thấy nàng vẫn hết sức chăm chú, quay sang nhìn đám học sinh bên cạnh: "Hôm nay thi đình, anh của Phó Vân còn đang ở trong điện mà hắn còn có thể tập trung như thế, các ngươi học tập chút cho ta!"
Đám học sinh khóc không ra nước mắt, bọn họ rất muốn đi xem cho vui, dù cũng chỉ là cái nghi thức thôi, cũng có thể biết năm nay Trạng nguyên sẽ rơi vào tay ai, nhưng Uông Mân nào có cho họ đi đâu cơ chứ, bắt họ phải ở lại đây.
Ngoài cửa Tây Trường An đang dựng một chiếc bảng tạm thời, là nơi để dán kết quả thi, đám học sinh lén sai mấy người làm công ra đó giúp bọn họ xem nhất giáp năm nay là ba người nào.
Mấy người làm công ra ngoài một lúc về, khi về vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa đã chúc mừng Phó Vân anh: "Phó tướng công thi đỗ nhất giáp, là người đứng thứ ba, Thám hoa, Hoàng thượng đích thân lựa chọn!"
Học sinh của Uông Mân đa phần là người có tài năng xuất chúng, cũng không cảm thấy việc đỗ tiến sĩ có gì lạ, nhưng nằm trong ba người đỗ nhất giáp thì lại là chuyện khác, đặc biệt Phó Vân Chương lại là người thi lại, theo lý mà nói thì hoàn toàn không thể nằm trong nhất giáp.
Mấy người làm công vẫn còn đang hưng phấn, thao thao bất tuyệt về chuyện thi đình mà họ mới hỏi thăm được: "Hoàng thượng vừa gặp Phó tướng công liền chọn làm Thám hoa ngay tại chỗ, các đại thần không đồng ý, nói như vậy không hợp với quy củ, Hoàng thượng tức giận, sau đó Thôi đại nhân và Vương đại nhân đều khen Phó tướng công viết văn rất tốt, kết quả mới được quyết định."
Phó Vân anh dừng bút, xoa nhẹ cổ tay đau nhức.
Chuyện gay cấn trong kì thi đình, đại thần tranh đấu với Hoàng thượng, các phe phái khác nhau tranh cãi kịch liệt, nhất định đã khiến đám tiến sĩ vừa thi đỗ sợ hãi, chắc hẳn không thể tóm gọn trong mấy câu mà mấy người làm công vừa kể.
Lát nữa thôi, Phó Vân Chương chắc chắn sẽ cài trâm hoa, khoác lụa đỏ, cưỡi ngựa dạo phố trong tiếng chiêng trống vang trời. Y tuấn tú như vậy, lại còn trẻ tuổi, đi ngựa giữa đám đông, không biết sẽ tạo ra tiếng vang nhường nào.
trên con đường cái bên ngoài cửa cung, nhất định người người sẽ đổ xô hết ra đường, đoàn người mang chiêng trống xuyên qua biển người tấp nập, còn gì có thể náo nhiệt hơn nữa.
Nàng đang xuất thần, bỗng bang một tiếng, Uông Mân bỗng nhiên xuất hiện phía sau nàng, ném một cuốn sách thật dày tới trước mặt nàng, "Đến ngươi mà cũng nôn nóng thế à! Tiếp tục vẽ cho ta!"
Phó Vân anh lắc đầu bật cười.
Lúc nàng về tới nhà, trời đã tối đen.
Phó gia giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, trước cửa rải đầy xác pháo chẳng khác gì ngày Tết. Người tới chúc mừng vẫn còn chưa về hết, bên trong tiếng cười tiếng nói rộn ràng.
Người gác cổng nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở cửa, cười tươi roi rói, "Thiếu gia, nhị thiếu gia là Thám hoa rồi!"
Phó Vân anh nhẹ nhàng mỉm cười, đưa chiếc túi đựng đầy bút vẽ và thuốc màu cho người hầu vừa chạy ra đón, "Nhị ca đâu rồi?"
"đang uống rượu ngoài sảnh ạ."
Nàng nghĩ ngợi một lát, quyết định không ra ngoài sảnh mà vào thẳng trong viện tắm rửa. Ra khỏi phòng tắm, nàng đã thấy một người đang đứng dưới hành lang.
Đầu đội mũ cánh chuồn, bên mũ cạnh cài trâm hoa, mặc áo bào cổ tròn đỏ rực, đeo thắt lưng mỏng bằng dây bạc đứng cạnh những cánh hoa hải đường đang khoe sắc, dáng người đĩnh đạc, khí độ ưu nhã, vừa mới uống rượu xong nên mặt hơi ửng đỏ, trên môi đọng lại một nụ cười nhẹ nhàng, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống khuôn mặt đang mỉm cười ấy, lại càng soi rõ sự dịu dàng trong mắt.
"Nhị ca!" Nàng đi về phía y, nhìn bộ quần áo đỏ rực trên người y, khóe miệng khẽ cong lên.
Phó Vân Chương nhận chiếc áo choàng từ tay của Vương Đại Lang đang đứng trước cửa, khoác lên vai nàng, đưa tay xoa đầu nàng, "Sau lại không chúc mừng ta?"
"Hôm nay người chúc mừng huynh nhiều như thế, huynh nghe không thấy chán hay sao?" Phó Vân anh mỉm cười, trêu chọc y.
Phó Vân Chương nhướn mày, "Lời hay thì đương nhiên nghe càng nhiều càng tốt rồi."
Y nói đùa một câu rồi bảo nàng, "Ta thật sự may mắn, năm nay các thí sinh phía nam không hiểu sao lại như thế, không nói thạo tiếng phổ thông, vừa mở miệng đã đặc tiếng địa phương, Hoàng thượng nói chuyện với bọn họ chẳng hiểu mô tê gì. Hoàng thượng chọn ta là Thám hoa trước mặt quần thần, có lẽ là muốn chấn áp khí thế phía nam một phen."
Phía nam có tiếng phổ thông giọng nam, phương bắc có tiếng phổ thông giọng bắc, tiến sĩ từ khắc trời nam biển bắc tụ hội về một chỗ, tự nhiên sẽ chia bè chia phái theo địa phương. Sĩ tử phương bắc coi thường sĩ tử phía nam, sĩ tử phía nam cũng không thích sĩ tử phương bắc. Hai bên thường xuyên nói lời bóng gió, chửi mắng lẫn nhau, châm chích, cười nhạo đủ cả.
Kể ra Hồ Quảng không thể nói là thuộc về phía nam, tự trở thành một phái riêng, hay nói đúng hơn chẳng thuộc về bè phái nào cả. Tuy Thẩm thủ phụ là người Hồ Quảng nhưng không phải tất cả người Hồ Quảng đều nguyện đi theo ông ta. Người ông ta trọng dụng chủ yếu là họ hàng thân thích và các học sinh của ông ta, những người này thường được chính tay ông ta đề bạt lên.
Hoàng thượng cố ý sao?
Phó Vân anh nhíu mày trầm tư.
Bỗng trán nàng bị gõ nhẹ mấy cái, Phó Vân Chương cong ngón tay, cốc lên đầu nàng, "Đừng có nghĩ nhiều, đây là chuyện tốt, muội nên mừng cho ta mới phải."
Nàng ngẩng đầu lên cười với y, lúm đồng tiền bên má lõm sâu xuống, "Huynh đỗ Thám hoa, đương nhiên muội phải mừng rồi!"
Phó Vân Chương cong khóe môi.
Y thích nhìn thấy nàng vui vẻ.
Sau ngày thi đình là tiệc ân vinh do Lễ Bộ tổ chức để chiêu đãi tiến sĩ mới thi đỗ.
Trong bữa tiệc, ý chỉ đề bạt được ban xuống, Phó Vân Chương làm Hàn Lâm Viện tu soạn, cùng phẩm cấp với Uông Mân.
Diên Văn Đạt muốn Phó Vân Chương xin nghỉ ốm ngay lập tức, "Ngươi không cần đi Hàn Lâm Viện làm gì cả, những người khác chẳng ai đi. Vương các lão nói với ta rồi, mấy tháng nữa sẽ đề bạt ngươi đi Hình Bộ làm việc."
Mọi người ai cũng kinh ngạc... Với tính cách của Phó Vân Chương, đưa y tới Hình Bộ có vẻ không thích hợp cho lắm.
Vương các lão nhìn người rất chuẩn, không thích hợp cũng thành thích hợp.
Luật pháp không phải là thế mạnh của Phó Vân Chương, cần phải nhân dịp ở Hàn Lâm Viện không có việc gì, tập trung ôn tập bổ sung kiến thức còn thiếu.
Tô Đồng thi đình cũng chỉ tạm được, Quốc Tử Giám tế tửu giúp hắn chuẩn bị, đưa hắn đi vùng khác nhậm chức tri huyện, vùng được chọn cũng khá ổn, thuộc Nam Trực Lệ, ngay gần Hồ Quảng.
Ngày lên đường, hắn tới gặp Phó Vân anh chào từ biệt, hắn nói thẳng: "Ta chẳng thể nào nhân hậu được như nhị ca, một khi xuống tay sẽ không lưu tình. Muội có gì muốn dặn dò ta không? Ta phải nói cho rõ một chút, ta nhất định sẽ không làm người vô tội bị liên lụy."
Đó là mối thù của hắn là thù giết chị, Phó Vân anh còn có thể nói gì nữa đây?
"Huynh vừa mới nhậm chức, phải để ý cho kỹ, để lại một đường lui cho mình, đừng uổng phí bao nhiêu năm học hành gian khổ."
Tô Đồng cười, "Muội yên tâm đi, từ trước đến nay ta vẫn luôn cẩn thận mà."
Nếu không cẩn thận, mấy năm nay làm sao hắn có thể từng bước trở nên mạnh mẽ dưới sự giám thị của Phó tam lão gia cơ chứ?
...
Tới cuối tháng, cuốn sách của Uông Mân cuối cùng cũng được biên soạn xong, dâng lên Hoàng thượng, Hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Phó Vân Chương bảo Phó Vân anh, Uông Mân cũng sắp tới Hình Bộ nhậm chức nhưng mà không phải đi từ dưới lên mà đảm nhiệm luôn chức vụ Hình Bộ lang trung, hàm chính ngũ phẩm.
"Về sau này ông ta sẽ còn thăng chức liên tục."
Chuyện này ai trong triều cũng biết rõ, làm gì được cơ chứ, ai bảo người ta năm đó quá xui xẻo.
Lúc hoa hạnh dần tàn, tú cầu, phù dung trong viện lần lượt nở rộ, ở vài chỗ đến cây lựu cũng đã bắt đầu ra những nụ hoa đầu tiên.
Hôm nay Thái tử theo Hoàng thượng ra vùng ngoại ô săn thú, đủ loại quan lại đi theo, Thái tử chỉ đích danh Chu Thiên Lộc đi cùng, hai người Phó Vân anh và Viên Văn được nghỉ ở nhà.
Lúc hoa tử đằng nở rộ, nàng lại nhớ tới bánh hoa tử đằng mà trước kia từng ăn bèn bảo Viên Tam và Phó Vân Khải hái hoa giúp nàng.
Hái được cả một giỏ lớn, mọi người cùng ngồi trước hành lang chọn nhặt, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nói to.
Vương Đại Lang đi thẳng vào trong viện, cười nói: "Thiếu gia, Tứ lão gia tới rồi!"
Tứ thúc tới kinh thành rồi sao?
Phó Vân anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười, phủi hoa rơi trên quần áo, đứng dậy ra đón.
đi qua hành lang, bỗng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng không khỏi rảo nhanh bước chân, "Tứ thúc..."
Người đối diện nhìn thấy nụ cười tươi xán lạn trên mặt nàng, giật mình, bước chân khựng lại, suýt nữa va vào người nàng.
Cũng mau nàng kịp thời dừng lại, vẫn còn cách người kia một đoạn, kinh ngạc, vội vàng hành lễ, nói một câu đúng quy củ, "Hoắc đại nhân."
Người vừa tới ăn mặc chỉnh tề, trên người là chiếc áo bào cổ chéo bó tay, dáng người hiên ngang, cao lớn. Đó là người mà nàng đã lâu không gặp, Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm giơ tay ra định đỡ lấy tay nàng nhưng lại thu lại, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng.
"Vân ca nhi! Cao thế này rồi!"
một giọng nói quen thuộc vang lên, Phó tứ lão gia xuất hiện từ phía sau Hoắc Minh Cẩm, kéo tay Phó Vân anh, quan sát một lượt từ đầu đến chân nàng, vừa vui mừng vừa sửng sốt, bỗng lại nhớ tới Hoắc Minh Cẩm vẫn còn đứng bên cạnh nhìn họ, vội chắp tay nhận lỗi với chàng, "Xin lỗi Hoắc đại nhân, đã lâu không được gặp Vân ca nhi, nhất thời xúc động..."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, nhìn Phó Vân anh nói: "không sao."
Chàng cũng lâu lắm rồi mới gặp lại nàng.
Phó tứ lão gia tỏ ra rất cảm động, dẫn đường cho Hoắc Minh Cẩm đi vào phía trong, "Hoắc đại nhân, mời vào bên trong, chả mấy khi tới đây một lần, uống ly trà rồi đi."
Cùng với cái dáng điệu mang ơn đội nghĩa kia, Phó tứ lão gia nhiệt tình tới mức gần như nịnh bợ, cứ thế bỏ quên Phó Vân anh vẫn đang đứng một bên đã đi vào phía trong.
Đúng là chuyện chưa từng có.
Phó Vân anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. không phải lần này Hoắc Minh Cẩm ra ngoài làm việc công hay sao? Tại sao lại về kinh với Phó tứ lão gia thế này?
Nàng cũng đi vào trong, sai người hầu kẻ hạ dâng trà và điểm tâm lên, chiêu đãi tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm cho chu đáo.
Cả đám người ai nấy mệt mỏi rã rời, nhìn qua đã biết họ vừa mới vào thành đã tới đây luôn.
Người hầu thưa vâng vâng dạ dạ.
Phó tứ lão gia mời Hoắc Minh Cẩm vào chính đường ngồi uống trà.
Phó Vân Khải và Viên Tam cũng tới chào.
Hoắc Minh Cẩm trầm mặc ít nói, khí thế khiếp người, hai đề kỵ bên cạnh còn theo sát chàng, tay đè chặt vào chuôi đao. Hai người kia thấy vậy đã cứng đờ cả người, đứng một bên không dám nói lời nào.
Tôi tớ Phó gia từ trước tới giờ làm gì đã có khi nào gặp phải tình huống thế này, sợ tới mức tim đập chân run.
Phó tứ lão gia liên tục đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân anh, bảo nàng bưng trà lên cho Hoắc Minh Cẩm. Ông nôn nóng lấy lòng Hoắc Minh Cẩm như thế, đến Phó Vân Khải cũng phát ngại.
Phó Vân anh nhận chén trà từ trong tay nha hoàn, đưa về phía Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm đón chén trà, nàng nhìn thấy dưới tay áo bó của chàng là một lớp băng gạc thật dày quấn quanh cổ tay.
Nàng không nhìn quá lâu.
"Sao hôm nay lại không tới Đông Cung?" Hoắc Minh Cẩm uống một ngụm trà, hỏi nàng.
Nàng trả lời: "Hôm nay Thái tử điện hạ đi săn với Hoàng thượng rồi ạ."
Hoắc Minh Cẩm à một tiếng.
Phó Vân anh cảm thấy người này dường như có chuyện gì muốn nói với mình, nhìn về phía Phó tứ lão gia.
Phó tứ lão gia hiểu ý, "Vân ca nhi à, con nói chuyện với Hoắc đại nhân đi, ta xuống bếp xem đồ ăn thức uống chuẩn bị thế nào rồi."
Rồi ông đứng dậy kéo Phó Vân Khải và Viên Tam ra ngoài.
Họ vừa đi khỏi, mấy đề kỵ của Hoắc Minh Cẩm cũng lặng lẽ lui ra ngoài, canh giữ ở khúc quanh, đề phòng có người nghe lén.
Thấy những người khác đều đã đi xa, Phó Vân anh lập tức đỡ lấy chén trà từ trong tay Hoắc Minh Cẩm, đặt lên chiếc bàn bằng gỗ đàn hương bên cạnh, "Đại nhân, ngài bị thương sao?"
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, nói: "Giờ ta không thể vào phòng làm việc trong thành được."
Đến trong cung cũng không an toàn, rốt cuộc lần này Hoắc Minh Cẩm ra ngoài làm cái gì?
Phó Vân anh cố nén sự nghi hoặc của bản thân, "Vãn bối có thể giúp đại nhân làm gì chăng?"
Hoắc Minh Cẩm giật giật, dường như miệng vết thương vừa bị căng ra, nhíu mày nói: "Ta đi theo tứ thúc ngươi về kinh, người bên ngoài vẫn chưa biết ta đã trở về, khi nãy vào tới trong sân ta mới để tùy tùng bỏ lớp ngụy trang xuống."
Phó Vân anh hiểu ra, vậy là Hoắc Minh Cẩm muốn thoát khỏi tai mắt của người khác, giấu tin mình đã về kinh, "Trước hết đại nhân cứ ở đây đã, có việc gì cần làm, ngài chỉ cần nói ra là được."
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại tiếp: "Kẻ hầu người hạ trong nhà vãn bối tuy thật thà nhưng không thể chắc chắn sẽ không để lộ tin tức gì, tốt nhất là đại nhân sai tùy tùng canh giữ cẩn mật để tránh làm hỏng việc của ngài."
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, nâng tay lên.
Ngay lập tức đã có một đề kỵ đi vào chính đường.
Chàng nói mấy câu với hắn, đề kỵ thưa vâng, đi ra ngoài.
Hoắc Minh Cẩm nhìn Phó Vân anh, thấy môi nàng mím lại, mặt đầy lo lắng, bèn nói: "Qua đêm nay là được rồi, sẽ không làm liên lụy tới người nhà của ngươi."
Phó Vân anh cố giữ bình tĩnh, mỉm cười, "Đại nhân hiểu lầm, ta..."
Nàng chỉ về phía cánh tay của Hoắc Minh Cẩm, khi nãy chàng giơ tay lên, băng gạc lộ ra ngoài càng nhiều hơn, bên trong có vết máu mờ mờ, "Vết thương của ngài có nặng lắm không?"
Hoắc Minh Cẩm ngẩn ra một lát, nghe nàng hỏi vậy, dường như đột nhiên thấy mình trở nên mềm yếu khác thường, nơi miệng vết thương quả thực đang đau âm ỉ.
Editor: Chương cuối trong tuần này. Chương này thấy thương Tô Đồng ghê. PVC đỗ Thám hoa rồi, thực ra luật bất thành văn chính là Thám hoa lúc nào cũng là người tuấn tú nhất
Ông ta thực sự quá kỹ tính. Lớn thì sửa nét vẽ trong bức tranh, nhỏ thì sửa một đường cong mà nhìn kĩ có khi cũng chẳng thấy, từng chi tiết đều phải đúng với yêu cầu của ông ta, cho dù yêu cầu của ông ta có vô nghĩa đi chăng nữa. một bức phác họa phải vẽ đi vẽ lại mấy chục, có khi cả trăm lần, ông ta luôn bắt Phó Vân anh vẽ lại hoàn toàn chỉ vì những chi tiết râu ria chẳng ra đâu vào với đâu.
Nàng cuối cùng cũng biết vì sao đám họa sĩ cung đình không ai muốn giúp đỡ Uông Mân, tránh còn không kịp, giúp cái gì.
Đừng nhìn mỗi khi ông ta đặt ra yêu cầu đều cười tủm tỉm mà tưởng ông ta hiền từ, lúc tra tấn trợ thủ bên người, ông ta cũng giương ra khuôn mặt tươi cười ấy.
Có nhiều lần bản vẽ mà ông ta lựa chọn cuối cùng chẳng khác gì so với mấy bức họa ban đầu, không có một điểm khác biệt nào, nhưng ông ta vẫn cứ muốn người khác phải vẽ hết lần này tới lần khác cho ông ta xem rồi mới quyết định.
Đám trợ thủ bị sự thay đổi thất thường của ông ta hành hạ cho lên bờ xuống ruộng, ngày nào cũng có người xin từ chức.
Ngoại trừ học sinh của chính Uông Mân, Phó Vân anh là người duy nhất vẫn kiên trì tiếp tục công việc.
Ít nhiều cũng là do trước đây Triệu sư gia mài giũa nàng, ngày nào cũng bảo nàng vẽ lá sen, nàng vẽ mấy tháng cũng vẫn không nôn nóng. hiện giờ Uông Mân chỉ bắt nàng vẽ theo yêu cầu của ông ta hết lần này tới lần khác mà thôi, nàng coi đây là một bức họa mới, ngày ngày nộp bản thảo, nghe Uông Mân phê bình tan nát, sau đó lại vẽ lại lần nữa theo yêu cầu của ông ta, liên tục như thế hết lần này tới lần khác.
Sau này, đám học sinh của Uông Mân nhất trí quyết định lần nào vẽ bản thảo cũng để nàng nàng chủ bút vì chủ bút là người bị mắng nhiều nhất.
Chuyện tốt thế này, nàng vui vẻ đồng ý. Mặt không đổi sắc, nàng hoàn thành bản vẽ, mặt không đổi sắc, nàng cầm đi cho Uông Mân duyệt, sau đó mặt không đổi sắc, nàng bị Uông Mân cười tủm tỉm bắt vẽ lại một lần nữa, rồi lại mặt không đổi sắc, nàng về phòng làm việc chuẩn bị giấy vẽ mới.
không ngờ nàng vẫn luôn mặt không đổi sắc như thể giếng cổ không gợn sóng như thế, chịu khó chịu khổ, vất vả vẽ tranh, cuối cùng đổi lại Uông Mân cũng ngại không muốn mắng nàng tiếp nữa.
một tháng sau, mọi người phát hiện ra thái độ của Uông Mân đối với nàng đã thay đổi, chuyển từ sự bắt bẻ hà khắc ban đầu, dần dần trở nên chậm rãi, nhẹ nhàng, ngầm đồng ý để nàng đảm nhiệm vị trí chủ bút, cuối cùng lại có thể bình tĩnh thảo luận với nàng, hoàn toàn khác với việc vừa giở bức phác họa của học sinh khác ra đã mắng cho té tát.
Những người khác không khỏi chặc lưỡi. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Phó Vân nhìn vậy thôi mà có thể chịu đựng nổi sự tra tấn của thầy họ.
Uông Mân mắng đám học sinh không biết cố gắng: "Nghe mắng suông thì có ích lợi gì hả? Còn phải biết mình sai ở đâu, chỗ nào còn chưa đủ, Phó Vân ngày ngày tiến bộ, ta mới có thể nhìn hắn bằng ánh mắt khác, các ngươi ngày nào cũng làm việc với ta, chỉ nhớ ta mắng các ngươi như thế nào, ngoài ra chẳng học được cái gì sất!"
Đám học sinh vô cùng xấu hổ, nhưng cứ nghĩ tới cái giá phải trả cho sự tiến bộ là hằng ngày bị thầy chỉ thẳng vào mặt mà mắng, hơn nữa lại còn là cái loại châm chọc, móc máy khiến người khác hận không thể chết quách đi cho xong, họ cân nhắc nghiêm túc một hồi. Thôi đi, cái loại vinh hạnh này cứ nhường hết cho Phó Vân đi.
Uông Mân phụng mệnh Hoàng thượng soạn sách, Hoàng thượng rất quan tâm tới tiến độ soạn sách, thường triệu ông ta tới hỏi han. Ông ta thường nhắc tới Phó Vân anh, khen ngợi rất nhiều.
Hoàng thượng biết Phó Vân anh chính là người bên Đông Cung của Thái tử, gật đầu, khen ngợi, ban thưởng cho hắn trước mặt văn võ bá quan.
Thái tử rất vui mừng, hôm nay gọi Phó Vân anh tới, thưởng cho nàng bộ văn phòng tứ bảo mà mình vẫn thường dùng.
Cuối cùng nàng cũng có phẩm cấp chính thức, tuy rằng chỉ là một chức giáo thư hạng thấp nhất nhưng lớn nhỏ gì thì cũng là quan viên.
Để tiến thêm một bước về phía người mình sùng bái, Viên Văn cuối cùng cũng phải xuống thang, chủ động bắt chuyện với Phó Vân anh, hỏi nàng Uông Mân có dạy cho nàng kỹ xảo làm thơ hay không, bình thường hay dạy nàng cái gì.
Cũng có người ghen tỵ Uông Mân vì được Hoàng thượng trọng dụng, buông lời chua chát, "Uông Mân là người dữ dằn táo bạo, Phó giáo thư đi theo lắm, đầu tiên ắt là học được cách mắng chửi người."
Những người xung quanh cười ồ lên.
Người thốt ra những lời này là một tiểu quan từ thất phẩm ở Bộ Lại, Uông Mân xui xẻo nửa đời nhưng từ khi thi đỗ kì thi đình, người sáng suốt đều hiểu được về sau ông ta nhất định có thể nhanh chóng lên chức, không thể nào tránh được có người ghen ghét.
Lúc này họ đang đi từ Thiên Bộ Lang ra, xung quanh đều là những quan viên Lục Bộ vừa xong việc, chuẩn bị trở về.
Phó Vân anh nhìn quanh một lượt, cất cao giọng trả lời Viên Văn, nàng nói: "Uông đại nhân nổi danh thiên hạ, ta có thể học được sơ sơ một chút kiến thức từ ngài ấy đã được lợi vô cùng rồi. Bình thường thực sự ngài ấy rất nghiêm khắc nhưng nếu có thể vẽ được một bức họa khiến ngài ấy hài lòng, ngài ấy cũng sẽ không tiếc lời khen ngợi. Hơn nữa ngài ấy cũng luôn yêu cầu chính mình phải như thế, viết một chương sách, thường phải sửa đi sửa lại tới mấy chục lần, một chữ thôi cũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại tới mấy hôm, có như thế mới có thể viết ra thứ văn chương mượt mà, từng từ từng chữ như châu như ngọc. Thần đồng Kim Lăng đâu chỉ là cái tiếng suông. Cơ mà Uông đại nhân thẳng tính, nhất định sẽ không nói xấu sau lưng người khác. Luôn làm gương, đúng là người thầy tốt."
Nghe xong những lời này, những người đang châu đầu ghé tai nói xấu Uông Mân không khỏi ngượng ngùng, im bặt.
Kẻ vừa rồi nói những lời ghen ghét kia đuỗn mặt ra, phất tay áo bỏ đi.
Viên Văn rất ngưỡng mộ Uông Mân, thấy nàng bênh bực Uông Mân như thế, lập tức cảm thấy nàng thuận mắt hơn hẳn ngày thường, nhưng rồi lại nhớ tới chuyện bản thân mình không có duyên được Uông Mân đích thân chỉ dạy, không thể không cảm thấy hụt hẫng, thở dài thườn thượt, nói: "Đáng tiếc ta vẽ không tốt."
Nếu có thể làm trợ thủ cho Uông Mân, hắn có nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh, dù Uông Mân ngày nào cũng mắng hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng!
Phó Vân anh nhìn về phía hắn, không nói gì thêm.
Với khả năng chịu đựng của Viên Văn, tốt nhất là hắn cách Uông Mân càng xa càng tốt. Nếu ngày nào đó hắn thực sự đạt được nguyện vọng của mình, trở thành trợ thủ của Uông Mân, Uông Mân chỉ buông ra mấy câu phê bình nhẹ nhàng thôi, Viên Văn nhất định vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết.
Chu Thiên Lộc đi bên cạnh xì một tiếng khinh thường, đả kích Viên Văn không hề lưu tình chút nào, "Viên huynh, cứ coi như huynh biết vẽ tranh đi, Uông đại nhân cũng sẽ không chọn huynh đâu."
Viên Văn chán nản.
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đi qua bên cạnh hai người, chậm rãi đi vào con đường dài.
trên xe, màn xe che kín, ngăn cách bên trong với khung cảnh bên ngoài. Vương các lão hơi mỉm cười, vuốt râu nói: "Trợ thủ này của cậu thật ra cũng khá đấy."
Ngồi đối diện với ông ta là một người có khuôn mặt hiền lành tươi cười, trắng trẻo mập mạp, đang phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay. Đó chính là Hàn Lâm Viện tu soạn Uông Mân. Khóe miệng ông ta nhếch lên, cười nói: "Đáng tiếc hắn lại là người của Hoắc Minh Cẩm."
Vương các lão thở dài, nói: "Người của Hoắc Minh Cẩm thì sao nào? Ta chỉ quan tâm tới nhân phẩm, tính cách của hắn thôi. Diêu Văn Đạt từng nhắc tới hắn, cậu cũng biết Diêu Văn Đạt là người thế nào rồi, tiêu chuẩn lúc nào cũng cao.
một người khác trong khoang xe, học sinh của Vương các lão xen vào nói: "hắn là em của Phó Vân Chương, Phó Vân Chương là người ôn hòa, hắn lại táo bạo, không giấu tài, hiện giờ chúng ta đang cần người như vậy, nếu cả hai anh em họ có thể góp sức cho chúng ta thì tốt rồi."
Vương các lão mỉm cười, chuyển sang đề tài khác, quay sang Uông Mân nói: "Hoàng Thượng có ý định đưa cậu đi Hình Bộ."
Hình Bộ và Đại Lý Tự đều nằm trong tay Thẩm Giới Khê, có đôi khi quan viên buộc tội Thẩm Giới Khê, tấu chương căn bản chưa đưa ra khỏi Nội Các, vụ án còn chưa được điều tra, người dâng tấu đã bị người của Thẩm Giới Khê nắm được nhược điểm hoặc lấy bừa một tội danh không rõ ràng để đẩy vào ngục hại chết. Hoàng thương giận điên người nhưng để giữ thế cân bằng cho triều đình, không thể lật tung lên, chỉ có thể từng bước từng bước xếp người của mình vào.
Hoắc Minh Cẩm ở chỗ sáng, Vương các lão ở chỗ tối, đợi Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê phân thắng bại, Vương các lão sẽ thay Hoàng thượng diệt trừ cả hai mối họa này.
Uông Mân không muốn giống như những tiến sĩ khác, cứ từ từ chậm rãi tích lũy kinh nghiệm. Tuy đó là con đường vững vàng nhất nhưng ông ta đã lãng phí nhiều năm lắm rồi, ông ta cũng muốn lên chức nhanh chóng để có thể giống như Uông các lão ngày trước, một lần đột phá khiến Uông gia trở thành thế gia đại tộc. Vậy nhất định phải mạo hiểm, nếu thành công, ông ta có thể một bước lên mây, nếu thất bại thì sẽ thảm hại vô cùng, chắc chắn không thể ngóc đầu lên được nữa.
Ông ta dứt khoát lựa chọn con đường mạo hiểm. Phú quý được sinh ra trong khó khăn, trời sinh có tài ắt phải có đất dụng võ. Từ nhỏ ông ta vốn là thiên tài được người người chú ý, chắc chắn phải tạo thành thành tựu hơn người, nếu không thể lưu danh sử sách cũng phải vĩ đại nhất thời.
Uông Mân gật đầu với Uông các lão.
Hoàng thượng lệnh cho ông ta soạn sách cho Thái tử chính là để lót đường cho việc đề bạt ông ta. Hoàn thành việc soạn sách này, ông ta nhất định sẽ được khen ngợi, đến lúc đó sẽ được đề bạt một cách danh chính ngôn thuận.
...
Tới lúc xuân về hoa nở, kì thi hội được cử hành đúng theo dự kiến.
Viên Tam từ trường thi đi ra, mặt trắng bệch, chân nhũn ra, cả người bốc lên thứ mùi gay mũi. Phó Vân anh tới đón hắn, hắn ngã xuống ngay dưới chân nàng.
Phó Vân Khải và Vương Đại Lang hợp lực đỡ hắn lên xe ngựa.
hắn ngủ một ngày một đêm, lời đầu tiên nói sau khi tỉnh lại chính là: "Lão đại, ta muốn ăn thịt ba chỉ."
Đối với hắn, miếng thịt kho to bản béo ngậy là thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Phó Vân anh bật cười, bảo hắn cứ ăn một bát cháo thịt băm nhẹ nhàng trước đã.
hắn húp ba lần đã ăn xong bát cháo, vét sạch tới tận đáy, nói: "Lần này ta chắc chắn thi không đỗ, ta phải viết mấy cuốn tiểu thuyết tích cóp tiền. Ta nghĩ ra rồi, viết câu chuyện về một cử nhân thi trượt hành hiệp trượng nghĩa đi."
Phó Vân Khải bình thường vẫn thích tranh cãi với hắn, giờ đây cũng không cười nhạo hắn, thật hiếm khi biết nghĩ như thế, còn nói chuyện với hắn về những loại tiểu thuyết lưu hành gần đây.
"Giờ truyện du hiệp bán không chạy, hay là ngươi viết mấy câu chuyện thần thoại đi, kiểu như "Tây Du Ký" ấy."
Viên Tam trừng mắt nhìn hắn, "Thế thì thà viết chuyện thư sinh và tiểu thư nhà giàu..."
hắn nhướn mày, cười cợt đầy mờ ám.
Phó Vân Khải nghe là hiểu ẩn ý của hắn, phản đối mãnh liệt: "không được, hiệu sách nhà chúng ta không bán tiểu thuyết diễm tình!"
Hai người lại gân cổ lên tranh cãi tới mức mặt mũi đỏ gay.
Tuy Viên Tam chắc chắn bản thân sẽ không đỗ cống sĩ, ngày yết bảng, Phó Vân anh vẫn âm thầm sai người đi xem bảng.
Buổi chiều, tôi tớ trở về bẩm báo không có tên Viên Tam.
Nàng ừ một tiếng, Viên Tam còn trẻ, thi không đỗ mới là bình thường.
Tôi tớ lại tiếp: "Công tử, tiểu nhân thấy trên bảng có một cống sĩ lão gia tên là Tô Đồng, quê ở Hồ Quảng, hình như cũng là thân thích nhà chúng ta."
Phó Vân anh sửng sốt trong chốc lát rồi mỉm cười, gật đầu: "Đúng là thân thích thật, đi chuẩn bị quà mừng đi."
Sau khi họ vào kinh, Tô nương tử và Tô Diệu cũng từng tới phố Cao Pha, Tô Đồng lúc ấy ra ngoài du lịch với thầy hắn, không ở kinh sư. đã lâu Phó Vân anh chưa gặp hắn.
Hai hôm sau, có người cầm danh thiếp của Tô Đồng tới nhà gõ cửa.
Hôm ấy Phó Vân Chương cũng có ở nhà, đang ngồi dưới hành lang bên cạnh cây hoa hải đường chơi cờ, nghe thấy vậy bèn bảo tôi tới mời người vào.
Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, một người trẻ tuổi đội mũ rộng vành, mặc áo trực thân cổ chéo bằng vải bố màu lục đi vào, dáng người đĩnh đạc, chắp tay chào hỏi hai anh em.
một lúc lâu sau Phó Vân anh mới nhận ra Tô Đồng.
Mấy năm không gặp, hắn đã cao hơn rất nhiều, ngũ quan trên mặt vẫn không thay đổi nhưng khí chất trên người đã hoàn toàn khác với trước kia, rõ ràng đôi mắt, cái mũi vẫn thế nhưng lại như thể đã trở thành người khác.
Rời khỏi huyện Hoàng Châu, rời khỏi Phó gia đã khiến sự buồn bực hằng khắc sâu nơi mi tâm hắn tan thành mây khói.
Trước kia hắn là một thiếu niên tuấn tú văn nhã, hiện giờ hắn đã cao gần bằng Phó Vân Chương, cử chỉ đã thể hiện sự vững chãi, điềm tĩnh của một người chủ gia đình.
Phó Vân Chương cũng ngẩn ra một lúc, đứng dậy cười nói: "Đồng ca nhi cao hơn nhiều quá, ta suýt nữa không nhận ra."
Tô Đồng cười, mặt hơi đỏ lên, chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở lại cái dáng vẻ của thiếu niên khiến người ta khó mà nắm bắt được sống nhờ vào Phó gia trước kia, hắn ngượng ngùng nói: "Đại khái là do lên phía bắc ăn nhiều mì quá chăng." [1]
[1] sự khác biệt giữa ẩm thực vùng miền ở TQ. Phía nam dùng cơm, gạo là chủ yếu. Phía bắc, người ta thay gạo bằng các sản phẩm từ bột mì như mì và bánh bao.
Người hầu kẻ hạ bưng trà vào, Phó Vân anh đừng dậy nhường chỗ, để Tô Đồng đánh cờ với Phó Vân Chương, bản thân nàng tìm một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh.
Sau khi nhập học ở Quốc Tử Giám, Tô Đồng thể hiện vô cùng nổi bật, sau đó hắn dùng thân phận học sinh xuất sắc của Quốc Tử Giám, trực tiếp tham gia kì thi hội. hắn cần cù học tập, sau khi tới kinh sư, ngoài việc đi Quốc Tử Giám, hằng ngày hắn chỉ ngồi nhà đọc sách, gần như không ra ngoài chút nào. Quan tế tửu ở Quốc Tử Giám đánh giá hắn rất cao, năm trước về quê còn đưa hắn đi theo, ân cần chỉ bảo, lần này hắn thị hội đỗ thứ một trăm hai mươi ba.
Giờ hắn cũng đã là cống sĩ giống Phó Vân Chương rồi.
Phó Vân Chương trước kia đã đánh giá cao Tô Đồng, biết hắn thi đỗ đương nhiên rất vui mừng.
Mỗi người kể chuyện của mình xong, Phó Vân Khải và Viên Tam nghe người hầu nói Tô Đồng tới nhà cũng tới đây. Mọi người lại ôn lại chuyện trước kia cùng nhau đi học ở Giang Thành thư viện, nói nói cười cười, vui vẻ một hồi.
Ăn cơm xong, Phó Vân Chương gọi Tô Đồng vào thư phòng, nói với hắn những điểm cần lưu ý trong kỳ phục thí ở điện Bảo Hòa, lần này họ sẽ thi đình với nhau, nghe vậy mọi người đều có chút cảm khái.
Sau giờ Ngọ, Tô Đồng nói lời cáo từ rồi ra về.
Phó Vân anh đích thân tiễn hắn ra ngoài.
Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, hoa hải đường nở thưa thớt. Bên bậc thang, những đóa hoa có đỏ có trắng đan xen trong tán lá, có vẻ hơi nhạt nhòa.
Phó Vân anh bảo tôi tới lui xuống hết, rút một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tô Đồng, "Đây là thư của Viện tỷ nhi gửi cho huynh, muội vẫn luôn giữ, muội nghĩ mình tự tay đưa cho huynh thì tốt hơn."
Đó là chuyện từ năm trước. không biết Phó Viện nghe được từ đâu mà biết chuyện họ sắp lên kinh. một hôm tôi tớ trong nhà thông báo rằng Phó Viện đi một mình tới nhà, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Phó Viện là một tiểu nương tử chưa lấy chồng, chưa bao giờ xa nhà mà lại dám đi một mình huyện Hoàng Châu tới tận phủ Võ Xương.
Lúc Phó Vân anh gặp Phó Viện, biểu hiện trên mặt nàng cứng đờ, lúng túng, nhưng vẫn cố làm cho mình có vẻ thoải mái, tuy vậy vừa mở miệng ra đã lộ ra sự khép nép trong giọng nói: "Vân thiếu gia, xin nhờ ngài."
Phó Viện là tiểu nương tử xinh đẹp nhất trong những người cùng thế hệ của Phó gia. Từ khi chưa tới huyện Hoàng Châu, Phó Vân anh đã thường nghe kẻ hầu người hạ của Phó gia nhắc tới vị tiểu thư này, họ bảo nàng sinh ra đã xinh đẹp, được cha mẹ thương yêu, sau này nhất định có thể gả cho nhà giàu có.
một tiểu thư từ nhỏ đã được người nhà nâng niu chiều chuộng mà khi ấy lại quần áo tả tơi, cố gắng giấu đi cảm giác xấu hổ để xin Phó Vân anh giúp đỡ.
Nàng viết cho Tô Đồng một bức thư... Các tiểu nương tử ở Phó gia không ai đi học, Phó Viện lại có thể viết mấy chữ, đơn giản là do Tô Đồng là người đọc sách nên nàng đã lén học chữ.
Tô Đồng nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên phong thư, mặt hơi đổi sắc.
Gió xuân hắt vào mặt, hoa rụng bay xuống theo làn gió.
Phó Vân anh chầm chậm kể: "Viện tỷ nhi lấy chồng rồi. Cha tỷ ấy giờ khốn khó, tỷ ấy lại xinh đẹp nên mấy gã lưu manh trong huyện viện cơ hội này tới nhà làm loạn, mẹ tỷ ấy sợ tỷ ấy phải khổ nên đã đứng ra quyết định gả tỷ ấy cho một nhà giàu có ở dưới quê. Muội nghe thím muội nói, chồng tỷ ấy trung hậu thật thà, đối xử với tỷ ấy rất tốt. Từ trước tới nay tỷ ấy vẫn luôn là người đẹp nổi tiếng trong huyện, chồng tỷ ấy đã thích tỷ ấy từ lâu, giờ có thể cưới được tỷ ấy nên vô cùng vui mừng."
Tô Đồng trầm mặc hồi lâu, nhìn cánh hải đường diễm lệ nơi đầu cành, khóe miệng cong lên, "Lấy chồng rồi ư? Cũng tốt..."
Giọng điệu rất bình tĩnh, Phó Vân nghe cũng không đoán ra được liệu hắn đã từng thích Phó Viện chút nào hay không.
"Ta biết Phó Viện là cô gái tốt nhưng mà ta sẽ không bao giờ cưới nàng ấy."
Tô Đồng nhắm mắt lại, "Việc này ta đã giấu trong lòng rất nhiều nằm... Ta chưa từng nói với bất kỳ ai... Đến mẹ ta và chị gái ta cũng không biết gì cả. Muội biết rồi đấy, ta có một người chị vốn là con dâu Phó gia, bởi vì mối quan hệ thông gia này, Phó tam lão gia mới có thể quan tâm tới mấy mẹ con ta... Chị của ta..."
hắn dường như đang dùng hết sức kìm nén điều gì, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Phó Vân anh ấn tay hắn xuống, đại khái nàng đã đoán ra được phần nào, chỉ chưa từng hỏi thực hư, "Muội hiểu rồi, huynh không cần phải nói hết ra."
Tô Đồng run rẩy, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
"không... Ta muốn kể cho muội... Ta đã tận mắt nhìn thấy họ bức tử chị gái ta... Bởi con trai của Phó tam lão gia đã chết, chị gái ta trở thành quả phụ, chị gái ta còn trẻ, lại rất xinh đẹp, còn có thể tái giá, có người tới nhà cầu thân, Phó tam lão gia không đồng ý, ông ta muốn chị gái ta phải thủ tiết cho con trai ông ta cả đời, nhưng chị gái ta còn chưa đến hai mươi tuổi, chị gái ta còn trẻ như thế!"
Nước mắt Tô Đồng chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên Phó Vân anh thấy hắn khóc.
Đêm đó là một đêm sấm sét đùng đùng, mưa rơi trắng trời, Tô Đồng sợ sấm sét, tới phòng chị gái, trốn dưới gầm giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, hắn bỗng nhiên bị tiếng khóc làm cho giật mình tỉnh giấc.
Phó tam lão gia và những người khác xông vào phòng chị gái hắn, buộc chị gái hắn phải thắt cổ, đơn giản là vì chị gái hắn định tái giá.
"Ta định bò ra ngoài, ta muốn cứu chị gái ta... Lúc chị gái ta bị bọn họ kéo đi, nhìn thấy ta." Tô Đồng gạt nước mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Khi ấy trên cổ chị gái ta đã bị tròng vào một chiếc dây thừng nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy với ta, ta biết, nếu ta bị bọn họ phát hiện, cả nhà chúng ta đều sẽ chết... Ta không đi ra ngoài, chị gái ta mỉm cười với ta rồi bị bọn họ siết đến chết... thật nực cười, sau đó bọn họ còn muốn xin cho chị gái ta một đền thờ trinh tiết, bởi chị gái ta tự sát theo chồng... Bao nhiêu đền thờ trinh tiết cũng từ đó mà ra. Nếu không phải khi ấy nhị ca kiên quyết phản đối, nói không chừng họ đã có thể lập được một cái đền thờ."
Cả đời này hắn chẳng thể nào quên được cái đêm mưa gió ấy, ngoài phòng tiếng sấm ầm vang, nước mưa đập vào bậc thang lộp bộp. Chị gái hắn vừa giãy giụa, vừa cố gắng đưa mắt trấn an hắn, cảnh cáo hắn không được ra ngoài, lúc chị gái hắn chết đi, trên mặt vẫn giữ một nụ cười.
Bao nhiêu lần hắn tỉnh dậy giữa đêm trong nước mắt, ngày hôm sau lại phải chôn chặt thù hận, cung kính hành lễ với Phó tam lão gia. hắn hận sự dối trá Phó tam lão gia nhưng không thể không thể hiện sự biết ơn trước mặt người khác. hắn thực sự hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta, không thể nghiền xương ông ta thành tro... Nhưng hắn còn nhỏ quá, chẳng làm được gì cả.
hắn chưa từng kể cho Tô nương tử về chuyện này, nếu Tô nương tử và Tô Diệu biết được sự thật, sớm muộn cũng sẽ bại lộ. Hằng đêm, một mình hắn dùng sự thù hận để đốc thúc bản thân mình phải nỗ lực học tập, tới lúc hắn có thể đỗ đạt thành danh thì mới có thể đích thân báo thù cho chị gái. Trong lòng hắn có một vết thương chưa bao giờ khép miệng, lúc nào cũng chảy máu đầm đìa, nhắc nhở hắn chị gái hắn đã chết oan như thế nào.
Phó Vân anh trầm mặc hồi lâu.
thật khó có thể tưởng tượng ra khi ấy Tô Đồng còn nhỏ, phải ẩn nhẫn tới mức độ nào mới có thể sớm chiều ở bên cạnh kẻ thù như vậy.
Cay đắng quá.
Cay đắng đến nỗi nàng không nỡ nghĩ tới.
Tô Đồng kể xong câu chuyện năm đó, nhận lấy bức thư trong tay Phó Vân anh, không đốt lá thư, biểu hiện trên khuôn mặt dần dần trở nên lạnh như băng, tự tay xé phong thư thành từng mảnh.
Gió thổi qua, mảnh vụn của lá thư bay tán loạn khắp nơi như những cánh hoa bay trong gió, bay cả lên mặt hắn.
hắn giơ tay gạt đi những mảnh giấy rách bay tới chỗ hắn, khẽ nói: "anh tỷ nhi... Trước kia ta từng định lợi dụng sự ái mộ của Phó Viện dành cho ta để trả thù Phó gia... Muội có khinh thường ta không?"
Phó Vân anh nhìn những mảnh vụn giấy vương đầy trên mặt đất, nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
Đối mặt với thù hận, mỗi con người thể hiện một thái độ khác nhau. Đối với cái loại thù hận khi phải chứng kiến chị ruột chết thảm, Tô Đồng có làm gì nàng cũng sẽ không kinh ngạc.
Nàng nhớ tới Nguyễn Quân Trạch. Khi đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng trên mặt lại tỏ ra tàn nhẫn, hắn nói với nàng, hắn sẽ giết sạch toàn bộ người Thẩm gia, đến đứa trẻ còn trong tã cũng không tha.
Vẫn biết oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhưng nếu thực sự phải đối mặt, mấy người có thể thực sự quên đi thù hận, hóa thù thành bạn với kẻ thù đây?
Phó Vân anh cảm thấy bản thân mình đại khái cũng không làm được.
Nàng sẽ không tới mức tàn nhẫn như Nguyễn Quân Trạch, muốn giết sạch người nhà kẻ thù, nhưng nếu có một ngày Thẩm gia thực sự có chuyện, trong lòng nàng đại khái vẫn sẽ có cảm giác khuây khỏa.
Họ chỉ là những người bình thường, nào phải bậc thánh hiền thấu hiểu nhân sinh.
Tô Đồng nhìn nàng, khóe miệng cong lên, "Suýt nữa ta đã làm như thế... Nhưng mà ta vẫn luôn nhớ tới nhị ca, huynh ấy rất tốt với ta, luôn quan tâm ta, huynh ấy từng cảnh cáo ta, không được dùng âm mưu với các tiểu nương tử Phó gia..."
Phó Viện không liên quan gì tới cái chết của chị gái hắn, hắn không nên dùng Phó Viện để giải hận.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, chỉ cần nhìn thấy Phó Viện, hắn lập tức sẽ nhớ tới sự dối trá tới mức đáng ghê tởm của Phó tam lão gia, sau đó lại nhớ tới khuôn mặt và nụ cười đầy nước mắt chị gái hắn trước khi chết.
Vậy nên hắn chưa từng thích Phó Viện, không một chút nào.
Dù cho Phó Viện có là tiểu nương tử xinh đẹp nhất huyện Hoàng Châu đi chăng nữa.
"Ta nói với muội những điều này, là muốn nói với muội..." Giọng điệu của Tô Đồng thay đổi, hơi cao lên, "Ta đã buông bỏ chuyện trước kia rồi, người chết thì cũng đã chết, muội không cần phải thương xót cho ta. Nhưng thù ta vẫn phải báo, ta vẫn nhớ chuyện Phó tam lão gia từng làm. Đợi ta thi đình xong, ta sẽ đích thân đi tìm bọn họ, tự tay báo thù rửa hận cho chị gái ta, an ủi linh hồn của chị gái ta trên trời. Bọn họ sẽ chẳng có ai có thể trốn thoát nổi."
hiện giờ hắn đã dần trở nên mạnh mẽ, có thể báo thù cho chị gái, bảo vệ cho người nhà. Sau này hắn sẽ không bao giờ phải sợ Phó tam lão gia nữa.
Phó Vân anh ngổn ngang cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía đóa hải đường dưới mái hiên.
"Ta không kể chuyện này cho nhị ca nhưng ta cảm thấy ta cần phải nói với muội." Tô Đồng nhìn về phía nàng nhưng lại lập tức đưa mắt đi chỗ khác, "nói ra chuyện này, có thể muội không tin, nhưng lần đó tứ thúc muội có chuyện, ta đi với mấy người Triệu Kỳ về huyện Hoàng Châu giúp muội, trên đường lại gặp muội trong thôn, muội đốt hai bức thư kia... Chính tại thời khắc đó, ta đã muốn nói cho muội rồi."
hắn mỉm cười, "Ta biết bí mật của muội, giờ muội biết bí mật của ta, như thế mới công bằng."
Thấy hắn lấy việc này ra nói đùa, Phó Vân anh biết, hắn thực sự đã buông bỏ chuyện cũ.
Con người luôn phải nhìn về phía trước.
Trước khi đi, Tô Đồng cười nói: "Muội và nhị ca đã phân tông, ta đại khái là người vui mừng nhất."
hắn ngập mừng một chút, thì thầm lẩm bẩm: "Cảm ơn muội, anh tỷ nhi... Muội không biết việc muội đốt hai phong thư kia có ý nghĩa như thế nào với ta đâu."
Thù hận luôn tra tấn hắn, hắn chưa từng được thả lòng một khắc nào, hắn giữ im lặng một cách đau đớn, không biết vui mừng là gì. Nếu như không gặp được nàng, cả cuộc đời này hắn chẳng thể nào được giải thoát.
Mãi tới khoảnh khắc khi hắn quyết định coi Phó Vân anh là bạn, đám mây mù u ám bao phủ trong lòng hắn cuối cùng cũng tan đi.
Cuối cùng hắn đã không còn nằm mơ thấy cái đêm mưa lạnh lẽo ấy nữa.
Phó Vân anh dõi theo bóng hắn đi khỏi.
Khi tất cả mọi người chẳng hay biết gì, một mình Tô Đồng cô độc, nín lặng, giãy giụa trong sự tra tấn của thù hận, giống như bước trên lưỡi dao, lo lắng, do dự, rồi sau đó lột xác, cuối cùng niết bàn trọng sinh.
hắn hiện giờ đã thực sự trưởng thành.
...
Ngày thi đình, Tô Đồng cố tình đi đường vòng tới phố Cao Pha, đợi Phó Vân Chương cùng đi tới điện Bảo Hòa.
Phó Vân anh phải tới chỗ Uông Mân làm việc, không thể tiễn hai người họ.
Nàng ngồi bên cửa sổ vẽ từng nét từng nét trên bức họa, Uông Mân nhìn nàng mấy lần, thấy nàng vẫn hết sức chăm chú, quay sang nhìn đám học sinh bên cạnh: "Hôm nay thi đình, anh của Phó Vân còn đang ở trong điện mà hắn còn có thể tập trung như thế, các ngươi học tập chút cho ta!"
Đám học sinh khóc không ra nước mắt, bọn họ rất muốn đi xem cho vui, dù cũng chỉ là cái nghi thức thôi, cũng có thể biết năm nay Trạng nguyên sẽ rơi vào tay ai, nhưng Uông Mân nào có cho họ đi đâu cơ chứ, bắt họ phải ở lại đây.
Ngoài cửa Tây Trường An đang dựng một chiếc bảng tạm thời, là nơi để dán kết quả thi, đám học sinh lén sai mấy người làm công ra đó giúp bọn họ xem nhất giáp năm nay là ba người nào.
Mấy người làm công ra ngoài một lúc về, khi về vô cùng vui vẻ, vừa vào cửa đã chúc mừng Phó Vân anh: "Phó tướng công thi đỗ nhất giáp, là người đứng thứ ba, Thám hoa, Hoàng thượng đích thân lựa chọn!"
Học sinh của Uông Mân đa phần là người có tài năng xuất chúng, cũng không cảm thấy việc đỗ tiến sĩ có gì lạ, nhưng nằm trong ba người đỗ nhất giáp thì lại là chuyện khác, đặc biệt Phó Vân Chương lại là người thi lại, theo lý mà nói thì hoàn toàn không thể nằm trong nhất giáp.
Mấy người làm công vẫn còn đang hưng phấn, thao thao bất tuyệt về chuyện thi đình mà họ mới hỏi thăm được: "Hoàng thượng vừa gặp Phó tướng công liền chọn làm Thám hoa ngay tại chỗ, các đại thần không đồng ý, nói như vậy không hợp với quy củ, Hoàng thượng tức giận, sau đó Thôi đại nhân và Vương đại nhân đều khen Phó tướng công viết văn rất tốt, kết quả mới được quyết định."
Phó Vân anh dừng bút, xoa nhẹ cổ tay đau nhức.
Chuyện gay cấn trong kì thi đình, đại thần tranh đấu với Hoàng thượng, các phe phái khác nhau tranh cãi kịch liệt, nhất định đã khiến đám tiến sĩ vừa thi đỗ sợ hãi, chắc hẳn không thể tóm gọn trong mấy câu mà mấy người làm công vừa kể.
Lát nữa thôi, Phó Vân Chương chắc chắn sẽ cài trâm hoa, khoác lụa đỏ, cưỡi ngựa dạo phố trong tiếng chiêng trống vang trời. Y tuấn tú như vậy, lại còn trẻ tuổi, đi ngựa giữa đám đông, không biết sẽ tạo ra tiếng vang nhường nào.
trên con đường cái bên ngoài cửa cung, nhất định người người sẽ đổ xô hết ra đường, đoàn người mang chiêng trống xuyên qua biển người tấp nập, còn gì có thể náo nhiệt hơn nữa.
Nàng đang xuất thần, bỗng bang một tiếng, Uông Mân bỗng nhiên xuất hiện phía sau nàng, ném một cuốn sách thật dày tới trước mặt nàng, "Đến ngươi mà cũng nôn nóng thế à! Tiếp tục vẽ cho ta!"
Phó Vân anh lắc đầu bật cười.
Lúc nàng về tới nhà, trời đã tối đen.
Phó gia giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, trước cửa rải đầy xác pháo chẳng khác gì ngày Tết. Người tới chúc mừng vẫn còn chưa về hết, bên trong tiếng cười tiếng nói rộn ràng.
Người gác cổng nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra mở cửa, cười tươi roi rói, "Thiếu gia, nhị thiếu gia là Thám hoa rồi!"
Phó Vân anh nhẹ nhàng mỉm cười, đưa chiếc túi đựng đầy bút vẽ và thuốc màu cho người hầu vừa chạy ra đón, "Nhị ca đâu rồi?"
"đang uống rượu ngoài sảnh ạ."
Nàng nghĩ ngợi một lát, quyết định không ra ngoài sảnh mà vào thẳng trong viện tắm rửa. Ra khỏi phòng tắm, nàng đã thấy một người đang đứng dưới hành lang.
Đầu đội mũ cánh chuồn, bên mũ cạnh cài trâm hoa, mặc áo bào cổ tròn đỏ rực, đeo thắt lưng mỏng bằng dây bạc đứng cạnh những cánh hoa hải đường đang khoe sắc, dáng người đĩnh đạc, khí độ ưu nhã, vừa mới uống rượu xong nên mặt hơi ửng đỏ, trên môi đọng lại một nụ cười nhẹ nhàng, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống khuôn mặt đang mỉm cười ấy, lại càng soi rõ sự dịu dàng trong mắt.
"Nhị ca!" Nàng đi về phía y, nhìn bộ quần áo đỏ rực trên người y, khóe miệng khẽ cong lên.
Phó Vân Chương nhận chiếc áo choàng từ tay của Vương Đại Lang đang đứng trước cửa, khoác lên vai nàng, đưa tay xoa đầu nàng, "Sau lại không chúc mừng ta?"
"Hôm nay người chúc mừng huynh nhiều như thế, huynh nghe không thấy chán hay sao?" Phó Vân anh mỉm cười, trêu chọc y.
Phó Vân Chương nhướn mày, "Lời hay thì đương nhiên nghe càng nhiều càng tốt rồi."
Y nói đùa một câu rồi bảo nàng, "Ta thật sự may mắn, năm nay các thí sinh phía nam không hiểu sao lại như thế, không nói thạo tiếng phổ thông, vừa mở miệng đã đặc tiếng địa phương, Hoàng thượng nói chuyện với bọn họ chẳng hiểu mô tê gì. Hoàng thượng chọn ta là Thám hoa trước mặt quần thần, có lẽ là muốn chấn áp khí thế phía nam một phen."
Phía nam có tiếng phổ thông giọng nam, phương bắc có tiếng phổ thông giọng bắc, tiến sĩ từ khắc trời nam biển bắc tụ hội về một chỗ, tự nhiên sẽ chia bè chia phái theo địa phương. Sĩ tử phương bắc coi thường sĩ tử phía nam, sĩ tử phía nam cũng không thích sĩ tử phương bắc. Hai bên thường xuyên nói lời bóng gió, chửi mắng lẫn nhau, châm chích, cười nhạo đủ cả.
Kể ra Hồ Quảng không thể nói là thuộc về phía nam, tự trở thành một phái riêng, hay nói đúng hơn chẳng thuộc về bè phái nào cả. Tuy Thẩm thủ phụ là người Hồ Quảng nhưng không phải tất cả người Hồ Quảng đều nguyện đi theo ông ta. Người ông ta trọng dụng chủ yếu là họ hàng thân thích và các học sinh của ông ta, những người này thường được chính tay ông ta đề bạt lên.
Hoàng thượng cố ý sao?
Phó Vân anh nhíu mày trầm tư.
Bỗng trán nàng bị gõ nhẹ mấy cái, Phó Vân Chương cong ngón tay, cốc lên đầu nàng, "Đừng có nghĩ nhiều, đây là chuyện tốt, muội nên mừng cho ta mới phải."
Nàng ngẩng đầu lên cười với y, lúm đồng tiền bên má lõm sâu xuống, "Huynh đỗ Thám hoa, đương nhiên muội phải mừng rồi!"
Phó Vân Chương cong khóe môi.
Y thích nhìn thấy nàng vui vẻ.
Sau ngày thi đình là tiệc ân vinh do Lễ Bộ tổ chức để chiêu đãi tiến sĩ mới thi đỗ.
Trong bữa tiệc, ý chỉ đề bạt được ban xuống, Phó Vân Chương làm Hàn Lâm Viện tu soạn, cùng phẩm cấp với Uông Mân.
Diên Văn Đạt muốn Phó Vân Chương xin nghỉ ốm ngay lập tức, "Ngươi không cần đi Hàn Lâm Viện làm gì cả, những người khác chẳng ai đi. Vương các lão nói với ta rồi, mấy tháng nữa sẽ đề bạt ngươi đi Hình Bộ làm việc."
Mọi người ai cũng kinh ngạc... Với tính cách của Phó Vân Chương, đưa y tới Hình Bộ có vẻ không thích hợp cho lắm.
Vương các lão nhìn người rất chuẩn, không thích hợp cũng thành thích hợp.
Luật pháp không phải là thế mạnh của Phó Vân Chương, cần phải nhân dịp ở Hàn Lâm Viện không có việc gì, tập trung ôn tập bổ sung kiến thức còn thiếu.
Tô Đồng thi đình cũng chỉ tạm được, Quốc Tử Giám tế tửu giúp hắn chuẩn bị, đưa hắn đi vùng khác nhậm chức tri huyện, vùng được chọn cũng khá ổn, thuộc Nam Trực Lệ, ngay gần Hồ Quảng.
Ngày lên đường, hắn tới gặp Phó Vân anh chào từ biệt, hắn nói thẳng: "Ta chẳng thể nào nhân hậu được như nhị ca, một khi xuống tay sẽ không lưu tình. Muội có gì muốn dặn dò ta không? Ta phải nói cho rõ một chút, ta nhất định sẽ không làm người vô tội bị liên lụy."
Đó là mối thù của hắn là thù giết chị, Phó Vân anh còn có thể nói gì nữa đây?
"Huynh vừa mới nhậm chức, phải để ý cho kỹ, để lại một đường lui cho mình, đừng uổng phí bao nhiêu năm học hành gian khổ."
Tô Đồng cười, "Muội yên tâm đi, từ trước đến nay ta vẫn luôn cẩn thận mà."
Nếu không cẩn thận, mấy năm nay làm sao hắn có thể từng bước trở nên mạnh mẽ dưới sự giám thị của Phó tam lão gia cơ chứ?
...
Tới cuối tháng, cuốn sách của Uông Mân cuối cùng cũng được biên soạn xong, dâng lên Hoàng thượng, Hoàng thượng vô cùng vui mừng.
Phó Vân Chương bảo Phó Vân anh, Uông Mân cũng sắp tới Hình Bộ nhậm chức nhưng mà không phải đi từ dưới lên mà đảm nhiệm luôn chức vụ Hình Bộ lang trung, hàm chính ngũ phẩm.
"Về sau này ông ta sẽ còn thăng chức liên tục."
Chuyện này ai trong triều cũng biết rõ, làm gì được cơ chứ, ai bảo người ta năm đó quá xui xẻo.
Lúc hoa hạnh dần tàn, tú cầu, phù dung trong viện lần lượt nở rộ, ở vài chỗ đến cây lựu cũng đã bắt đầu ra những nụ hoa đầu tiên.
Hôm nay Thái tử theo Hoàng thượng ra vùng ngoại ô săn thú, đủ loại quan lại đi theo, Thái tử chỉ đích danh Chu Thiên Lộc đi cùng, hai người Phó Vân anh và Viên Văn được nghỉ ở nhà.
Lúc hoa tử đằng nở rộ, nàng lại nhớ tới bánh hoa tử đằng mà trước kia từng ăn bèn bảo Viên Tam và Phó Vân Khải hái hoa giúp nàng.
Hái được cả một giỏ lớn, mọi người cùng ngồi trước hành lang chọn nhặt, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nói to.
Vương Đại Lang đi thẳng vào trong viện, cười nói: "Thiếu gia, Tứ lão gia tới rồi!"
Tứ thúc tới kinh thành rồi sao?
Phó Vân anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười, phủi hoa rơi trên quần áo, đứng dậy ra đón.
đi qua hành lang, bỗng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng không khỏi rảo nhanh bước chân, "Tứ thúc..."
Người đối diện nhìn thấy nụ cười tươi xán lạn trên mặt nàng, giật mình, bước chân khựng lại, suýt nữa va vào người nàng.
Cũng mau nàng kịp thời dừng lại, vẫn còn cách người kia một đoạn, kinh ngạc, vội vàng hành lễ, nói một câu đúng quy củ, "Hoắc đại nhân."
Người vừa tới ăn mặc chỉnh tề, trên người là chiếc áo bào cổ chéo bó tay, dáng người hiên ngang, cao lớn. Đó là người mà nàng đã lâu không gặp, Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm giơ tay ra định đỡ lấy tay nàng nhưng lại thu lại, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng.
"Vân ca nhi! Cao thế này rồi!"
một giọng nói quen thuộc vang lên, Phó tứ lão gia xuất hiện từ phía sau Hoắc Minh Cẩm, kéo tay Phó Vân anh, quan sát một lượt từ đầu đến chân nàng, vừa vui mừng vừa sửng sốt, bỗng lại nhớ tới Hoắc Minh Cẩm vẫn còn đứng bên cạnh nhìn họ, vội chắp tay nhận lỗi với chàng, "Xin lỗi Hoắc đại nhân, đã lâu không được gặp Vân ca nhi, nhất thời xúc động..."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, nhìn Phó Vân anh nói: "không sao."
Chàng cũng lâu lắm rồi mới gặp lại nàng.
Phó tứ lão gia tỏ ra rất cảm động, dẫn đường cho Hoắc Minh Cẩm đi vào phía trong, "Hoắc đại nhân, mời vào bên trong, chả mấy khi tới đây một lần, uống ly trà rồi đi."
Cùng với cái dáng điệu mang ơn đội nghĩa kia, Phó tứ lão gia nhiệt tình tới mức gần như nịnh bợ, cứ thế bỏ quên Phó Vân anh vẫn đang đứng một bên đã đi vào phía trong.
Đúng là chuyện chưa từng có.
Phó Vân anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. không phải lần này Hoắc Minh Cẩm ra ngoài làm việc công hay sao? Tại sao lại về kinh với Phó tứ lão gia thế này?
Nàng cũng đi vào trong, sai người hầu kẻ hạ dâng trà và điểm tâm lên, chiêu đãi tùy tùng của Hoắc Minh Cẩm cho chu đáo.
Cả đám người ai nấy mệt mỏi rã rời, nhìn qua đã biết họ vừa mới vào thành đã tới đây luôn.
Người hầu thưa vâng vâng dạ dạ.
Phó tứ lão gia mời Hoắc Minh Cẩm vào chính đường ngồi uống trà.
Phó Vân Khải và Viên Tam cũng tới chào.
Hoắc Minh Cẩm trầm mặc ít nói, khí thế khiếp người, hai đề kỵ bên cạnh còn theo sát chàng, tay đè chặt vào chuôi đao. Hai người kia thấy vậy đã cứng đờ cả người, đứng một bên không dám nói lời nào.
Tôi tớ Phó gia từ trước tới giờ làm gì đã có khi nào gặp phải tình huống thế này, sợ tới mức tim đập chân run.
Phó tứ lão gia liên tục đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân anh, bảo nàng bưng trà lên cho Hoắc Minh Cẩm. Ông nôn nóng lấy lòng Hoắc Minh Cẩm như thế, đến Phó Vân Khải cũng phát ngại.
Phó Vân anh nhận chén trà từ trong tay nha hoàn, đưa về phía Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm đón chén trà, nàng nhìn thấy dưới tay áo bó của chàng là một lớp băng gạc thật dày quấn quanh cổ tay.
Nàng không nhìn quá lâu.
"Sao hôm nay lại không tới Đông Cung?" Hoắc Minh Cẩm uống một ngụm trà, hỏi nàng.
Nàng trả lời: "Hôm nay Thái tử điện hạ đi săn với Hoàng thượng rồi ạ."
Hoắc Minh Cẩm à một tiếng.
Phó Vân anh cảm thấy người này dường như có chuyện gì muốn nói với mình, nhìn về phía Phó tứ lão gia.
Phó tứ lão gia hiểu ý, "Vân ca nhi à, con nói chuyện với Hoắc đại nhân đi, ta xuống bếp xem đồ ăn thức uống chuẩn bị thế nào rồi."
Rồi ông đứng dậy kéo Phó Vân Khải và Viên Tam ra ngoài.
Họ vừa đi khỏi, mấy đề kỵ của Hoắc Minh Cẩm cũng lặng lẽ lui ra ngoài, canh giữ ở khúc quanh, đề phòng có người nghe lén.
Thấy những người khác đều đã đi xa, Phó Vân anh lập tức đỡ lấy chén trà từ trong tay Hoắc Minh Cẩm, đặt lên chiếc bàn bằng gỗ đàn hương bên cạnh, "Đại nhân, ngài bị thương sao?"
Hoắc Minh Cẩm gật đầu, nói: "Giờ ta không thể vào phòng làm việc trong thành được."
Đến trong cung cũng không an toàn, rốt cuộc lần này Hoắc Minh Cẩm ra ngoài làm cái gì?
Phó Vân anh cố nén sự nghi hoặc của bản thân, "Vãn bối có thể giúp đại nhân làm gì chăng?"
Hoắc Minh Cẩm giật giật, dường như miệng vết thương vừa bị căng ra, nhíu mày nói: "Ta đi theo tứ thúc ngươi về kinh, người bên ngoài vẫn chưa biết ta đã trở về, khi nãy vào tới trong sân ta mới để tùy tùng bỏ lớp ngụy trang xuống."
Phó Vân anh hiểu ra, vậy là Hoắc Minh Cẩm muốn thoát khỏi tai mắt của người khác, giấu tin mình đã về kinh, "Trước hết đại nhân cứ ở đây đã, có việc gì cần làm, ngài chỉ cần nói ra là được."
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại tiếp: "Kẻ hầu người hạ trong nhà vãn bối tuy thật thà nhưng không thể chắc chắn sẽ không để lộ tin tức gì, tốt nhất là đại nhân sai tùy tùng canh giữ cẩn mật để tránh làm hỏng việc của ngài."
Hoắc Minh Cẩm ừ một tiếng, nâng tay lên.
Ngay lập tức đã có một đề kỵ đi vào chính đường.
Chàng nói mấy câu với hắn, đề kỵ thưa vâng, đi ra ngoài.
Hoắc Minh Cẩm nhìn Phó Vân anh, thấy môi nàng mím lại, mặt đầy lo lắng, bèn nói: "Qua đêm nay là được rồi, sẽ không làm liên lụy tới người nhà của ngươi."
Phó Vân anh cố giữ bình tĩnh, mỉm cười, "Đại nhân hiểu lầm, ta..."
Nàng chỉ về phía cánh tay của Hoắc Minh Cẩm, khi nãy chàng giơ tay lên, băng gạc lộ ra ngoài càng nhiều hơn, bên trong có vết máu mờ mờ, "Vết thương của ngài có nặng lắm không?"
Hoắc Minh Cẩm ngẩn ra một lát, nghe nàng hỏi vậy, dường như đột nhiên thấy mình trở nên mềm yếu khác thường, nơi miệng vết thương quả thực đang đau âm ỉ.
Editor: Chương cuối trong tuần này. Chương này thấy thương Tô Đồng ghê. PVC đỗ Thám hoa rồi, thực ra luật bất thành văn chính là Thám hoa lúc nào cũng là người tuấn tú nhất