"Ngũ đại Thiên Yêu, cùng tồn tại. . ."
Lão Bạch Hầu lầm rầm, khuôn mặt đầy vẻ nhớ nhung, hồi tưởng lại những năm tháng vô thượng vinh quang của tổ tiên, nhưng một lúc sau, nét mặt đã chuyển sang thống khổ, giọng nói cũng trầm hẳn đi.
"Ngũ đại Thiên Yêu, có bốn vị là xuất thân từ huyết mạch tám Đại Yêu Vương, gồm Huyền Quy, Thanh Xà, Ngân Hồ và Xích Hổ, vị Thiên Yêu đại nhân còn lại không phải là xuất thân từ thượng vị Yêu tộc, nhưng có thiên phú dị bẩm, có đại cơ duyên đại khí vận, là một Yêu tộc bình thường tu luyện thành Thiên Yêu, tên là ‘ Tham Lang ’."
"Huyền Quy, Thanh Xà, Ngân Hồ, Xích Hổ, Tham Lang. . ." Thẩm Thạch lặp lại những cái tên lừng lẫy, đột nhiên nhớ ra một điều, ngẩng phắt đầu nhìn lão Bạch Hầu,: "Vậy Thanh Xà. . ."
Lão Bạch Hầu gật đầu: "Đúng vậy, Thanh Xà Thiên Yêu đại nhân năm đó, chính là tổ tiên của Thiên Thanh Xà Yêu nhất mạch chúng ta. Xích Hổ Thiên Yêu đại nhân, cũng chính là người mà đám Xích Hổ Yêu tộc bị chúng ta tiêu diệt ở Ma Hổ Giản ba năm trước tự nhận là tổ tiên của họ. Nhưng theo ta thấy, bọn họ chẳng có được mấy phần huyết mạch của Xích Hổ đại nhân, chắc chắn không phải là hậu duệ dòng chính. Nếu Yêu Vương biết con cháu đời của mình có huyết mạch yếu đến mức ấy, chắc năm đó Xích Hổ đại nhân đã giận điên lên, giết sạch đám con cháu không nên thân mất rồi."
Thẩm Thạch bật cười, không ngờ lão Bạch Hầu lão lại cay nghiệt và chua ngoa đến thế, lại hỏi lão Bạch Hầu: "Ngũ đại Thiên Yêu đương nhiên lợi hại, nhưng năm đó trong đám Nhân tộc có được mấy người tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh?"
Lần này, lão Bạch Hầu im lặng rất lâu, sau đó cười khổ: "Nghe nói pháp môn tu luyện của Nhân tộc, càng về sau thì càng khó khăn. Cửa ải Thần Ý cảnh thăng lên Nguyên Đan cảnh, phải trải qua Thiên Kiếp Lệ Lôi trong truyền thuyết, Tu sĩ Nhân tộc tám chín phần mười đều ngã gục ở cửa ải này. So với họ, Yêu Tộc chúng ta chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tìm được đại cơ duyên, sẽ an ổn tu luyện tới Thiên Yêu, họ không thể nào bì nổi. Năm đó, tu sĩ Nguyên Đan Cảnh của Nhân tộc kỳ thật không có nhiều, ít nhất trên sách sử ghi chép, chỉ có sáu người."
Thẩm Thạch ngơ ngác: "Chỉ có sáu người, không phải ngươi mới vừa nói là bảy đại nghịch tặc. . ."
Lão Bạch Hầu suy nghĩ: "Nghe trong bảy nghịch tặc có một kẻ tên là Hoàng Minh nghịch tặc, thần thông đạo pháp thập phần cổ quái, đạo hạnh thấp hơn những người khác một ít, không hiểu vì sao cũng được đặt vào danh sách nghịch tặc."
Thẩm Thạch nhíu mày, nghĩ thầm cái vị gọi là Hoàng Minh kia, quả thực là cất giấu nhiều bí mật.
Lão Bạch Hầu khe khẽ thở dài: "Năm đó Yêu Hoàng tuổi nhỏ, Vương Đình dựa vào năm vị Thiên Yêu đại nhân chèo chống, đến khi Nhân Yêu đại chiến xảy ra, tình hình chiến đấu từ từ kịch liệt, Nhân tộc nghịch tặc với đủ loại thủ đoạn âm độc tầng tầng lớp lớp, trong ngũ đại Thiên Yêu, Xích Hổ đại nhân là người đầu tiên bị cao thủ Nhân tộc phục kích làm vẫn lạc trong Thương Hải giới; đến khi đại thế của chúng dần thành, tình hình chiến đấu chuyển sang bất lợi, trận quyết chiến cuối cùng ở Thiên Hồng Thánh thành, để giữ lại huyết mạch duy nhất của Yêu Hoàng, Huyền Quy, Thanh Xà, Tham Lang ba vị đại nhân phải đối mặt trăm vạn đại quân của nghịch tặc Nhân tộc, trước Yêu Hoàng điện tử chiến không lùi, thây chất thành đống, máu chảy thành sông, rồi đều chết trận; Ngân Hồ đại nhân cũng bị trọng thương, gần như sắp chết, nhờ được mấy vị đại nhân khác liều mình yểm hộ, ôm lấy Yêu Hoàng nhỏ tuổi, dẫn đầu những tinh anh Yêu tộc còn sót lại, từ mật đạo trong Thiên Hồng thành trốn ra ngoài, dùng Truyền Tống trận trốn đến Phi Hồng giới. Nhưng đại quân Nhân tộc nghịch tặc đuổi theo không bỏ, muốn diệt sạch tộc ta, Ngân Hồ đại nhân quyết định dùng máu thịt bản thân để hiến tế, tự hủy Thần Khí trấn tộc ‘ Âm Minh Tháp ’, biến cả Phi Hồng giới thành Âm Sát Địa Ngục, mới chặn được truy binh, nhưng ngài cũng. . ."
Thanh âm già nua nhỏ dần, rồi biến mất trong làn gió đêm.
Thẩm Thạch im lặng lắng nghe đoạn lịch sử vô cùng thê thảm của Yêu tộc, đột nhiên cảm thấy trước mặt thổi tới một cơn gió nhẹ, dường như mang theo mấy phần nhiệt huyết, mấy phần máu tanh. Trong thời gian dài dằng dặc, trong thời đại đã từng vinh quang của Yêu tộc, dường như có một tiếng ca bi tráng nhưng mờ ảo không biết tên vẫn cất cao, vĩnh viễn không cúi đầu, đang quanh quẩn đâu đó giữa trời đất. Dù trong lòng hắn vẫn luôn là trái tim của một Nhân tộc, nhưng qua đoạn lịch sử vạn năm lừng lẫy điên cuồng ấy, nghĩ đến vị Thiên Yêu tổ tiên kiên định thấy chết không sờn, tư thế hào hùng, dù đổ hết máu tươi cũng vẫn tử chiến không lùi, hắn cũng không nhịn được mà sinh lòng kính ngưỡng!
Hay cho một Yêu tộc!
Hay cho một Yêu tộc khí phách kiên cường!
※※※
Sau đó?
Không có sau đó. . .
Nhớ lại đoạn lịch sử ấy, hình như đã làm cho lão Bạch Hầu vô cùng mệt mỏi, nên lão lên tiếng bảo mình muốn đi về nghỉ ngơi. Thẩm Thạch tuy vẫn còn rất tò mò và nghi vấn với đoạn lịch sử kia, nhất là đoạn vị Thiên Yêu Ngân Hồ rõ ràng đã đưa Yêu Hoàng bé con ra khỏi Thiên Hồng thành, nhưng vì sao hôm nay trong Yêu giới mọi người lại bảo rằng huyết mạch Yêu Hoàng đã tiêu vong?
Nhưng lão Bạch Hầu có vẻ chẳng có tâm tư lẫn sức lực để đi trả lời câu hỏi đó cho hắn, nên chỉ nói qua loa hai câu, thì bảo hắn đi về. Thẩm Thạch hết cách, đành phải đứng dậy đi theo lão.
Trên đường trở về, đi ngang qua chỗ vắng vẻ có Hồ yêu, Thẩm Thạch nhìn thấy đám Thanh Xà Vệ và Hồ yêu vẫn còn ở đó.
Lão Bạch Hầu đột ngột nói một câu: "Làm xong rồi a."
Thẩm Thạch hỏi: "Bọn họ làm gì vậy?"
Lão Bạch Hầu mặt không thay đổi, đáp: "Ta không biết."
Miệng Thẩm Thạch giật giật, thầm nghĩ cái vẻ mặt kia của ngươi rõ ràng là nói ta biết, thế mà lại mở mồm nói là không biết. . .
Quân doanh Thanh Xà hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo của hai người, giống như một nơi to như vậy mà chỉ có hai người họ là người sống, thật là đáng sợ. Sườn núi Linh Hầu xa xa chìm trong bóng tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, côn trùng kêu râm ran, bóng cây chập chờn, như những con quỷ từ Địa Ngục đang nhảy múa cuồng loạn trong bóng tối, làm người ta ớn lạnh.
Đến đầu doanh trướng, lúc hai người sắp tách ra, Thẩm Thạch hỏi:
"Lão Hầu, nếu quyết đấu ngày mai bên Hắc Phượng vẫn cho Huyết Lang xuất chiến, thì Ngọc Lâm nương nương sẽ chọn vị Yêu Tướng nào nghênh chiến?"
Lão Bạch Hầu ngừng bước, nhìn hắn. Thẩm Thạch hồi hộp, căng thẳng nhìn lão Hầu. Một hồi sau, lão Bạch Hầu quay người đi tiếp, bỏ lại một câu nhàn nhạt:
"Ta không biết."
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào lưng lão, giận đến nghiến răng.
※※※
Hôm sau, hai quân lại bày trận trên sườn núi Linh Hầu.
Hôm nay đã là ngày ngày thứ tư, so với ba hôm trước nắng ấm trời trong, hôm nay sắc trời khá âm u, mây đen trôi lơ lửng ở phía xa, che cả ánh mặt trời, làm cho sườn núi Linh Hầu mát mẻ hơn những hôm trước.
Bầu không khí của hai quân hôm nay cũng hoàn toàn khác hẳn. Bên Hắc Phượng Yêu tộc nhẹ nhàng thoải mái, Yêu Tướng và tiểu yêu vui vẻ trò chuyện với nhau, vừa nói vừa nhìn sang phe Thanh Xà, ngôn ngữ lẫn nét mặt đều là khinh thường, miệt thị và trào phúng. Bên Thanh Xà Yêu tộc nghiêm túc hơn hẳn, liên tục hai trận thất bại thê thảm là sự đả kích trầm trọng vào sĩ khí của Thanh Xà Yêu tộc. Nhất là sau khi Huyết Lang xuất hiện đánh liền hai ngày, hôm nay toàn quân Thiên Thanh Xà Yêu tộc đều nghĩ, không biết hôm nay Huyết Lang có tiếp tục xuất chiến nữa hay không?
Nếu Huyết Lang vẫn kiêu ngạo ra trận, Thanh Xà Yêu tộc liệu có ai đủ mạnh để đánh bại hắn hay không?
Thẩm Thạch cảm nhận được rất rõ không khí khẩn trương chung quanh. Đột nhiên bên trận doanh Hắc Phượng ồ lên một trận hoan hô ầm ĩ. Trong lòng Thẩm Thạch xẹt qua một tia dự cảm không tốt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hắc Phượng Yêu quân tách ra hai bên, Huyết Lang dữ tợn nghênh ngang nhiên bước ra, đi đến trước trận, ngạo nghễ nhìn quanh, quát to:
" Thanh Xà ti tiện, còn ai dám đánh một trận với ta không?"
Trong quân Thanh Xà ồn ào, nhưng không có tiếng gầm hét la lối phản bác nào giống như hai ngày trước, chỉ có mấy kẻ cũng cố mắng mấy câu, nhưng nghe rất yếu ớt.
Thẩm Thạch nhíu mày, cảm thấy lo lắng, quay sang nhìn về phía Ngọc Lâm, thấy nét mặt Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ cũng rất âm lãnh. lão Bạch Hầu đứng cạnh Ngọc Lâm, nói nhỏ gì đó với bà ta.
Lão đang nói gì thế nhỉ? Trong lòng Thẩm Thạch cồn cào lo lắng.
Nhưng lúc này thì còn nói về cái gì, đương nhiên là nói về việc chọn Yêu Tướng nào đi ra quyết chiến. Trong bụng Thẩm Thạch thắt lại, tuy nói sau ba năm từ chém giết, hắn đã khá là tự tin về thực lực của mình, nhưng rõ ràng, Huyết Lang kia tuyệt đối là một kẻ địch mạnh. Thẩm Thạch nhớ lại hai trận đấu những ngày trước, biết mình không thể chắc chắn thắng được Huyết Lang.
Quan trọng hơn là, đã đấu xong hai trận, mà Huyết Lang chưa hề lộ ra lá bài tẩy của mình, Thanh Xà Yêu tộc chưa hề biết được bổn mạng thần thông của hắn là gì, nếu vậy mà bảo ra quyết đấu, ai dám bảo độ mạo hiểm như vậy là không lớn.
Thẩm Thạch vì muốn sống có thể đi liều mạng, nhưng đối mặt với một địch thủ cường đại còn chưa biết, thì nếu có thể được, hắn rất muốn không muốn là địch với tên kia.
Nhưng rõ ràng, chuyện này không phải do hắn làm chủ.
Lão Bạch Hầu lầm rầm, khuôn mặt đầy vẻ nhớ nhung, hồi tưởng lại những năm tháng vô thượng vinh quang của tổ tiên, nhưng một lúc sau, nét mặt đã chuyển sang thống khổ, giọng nói cũng trầm hẳn đi.
"Ngũ đại Thiên Yêu, có bốn vị là xuất thân từ huyết mạch tám Đại Yêu Vương, gồm Huyền Quy, Thanh Xà, Ngân Hồ và Xích Hổ, vị Thiên Yêu đại nhân còn lại không phải là xuất thân từ thượng vị Yêu tộc, nhưng có thiên phú dị bẩm, có đại cơ duyên đại khí vận, là một Yêu tộc bình thường tu luyện thành Thiên Yêu, tên là ‘ Tham Lang ’."
"Huyền Quy, Thanh Xà, Ngân Hồ, Xích Hổ, Tham Lang. . ." Thẩm Thạch lặp lại những cái tên lừng lẫy, đột nhiên nhớ ra một điều, ngẩng phắt đầu nhìn lão Bạch Hầu,: "Vậy Thanh Xà. . ."
Lão Bạch Hầu gật đầu: "Đúng vậy, Thanh Xà Thiên Yêu đại nhân năm đó, chính là tổ tiên của Thiên Thanh Xà Yêu nhất mạch chúng ta. Xích Hổ Thiên Yêu đại nhân, cũng chính là người mà đám Xích Hổ Yêu tộc bị chúng ta tiêu diệt ở Ma Hổ Giản ba năm trước tự nhận là tổ tiên của họ. Nhưng theo ta thấy, bọn họ chẳng có được mấy phần huyết mạch của Xích Hổ đại nhân, chắc chắn không phải là hậu duệ dòng chính. Nếu Yêu Vương biết con cháu đời của mình có huyết mạch yếu đến mức ấy, chắc năm đó Xích Hổ đại nhân đã giận điên lên, giết sạch đám con cháu không nên thân mất rồi."
Thẩm Thạch bật cười, không ngờ lão Bạch Hầu lão lại cay nghiệt và chua ngoa đến thế, lại hỏi lão Bạch Hầu: "Ngũ đại Thiên Yêu đương nhiên lợi hại, nhưng năm đó trong đám Nhân tộc có được mấy người tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh?"
Lần này, lão Bạch Hầu im lặng rất lâu, sau đó cười khổ: "Nghe nói pháp môn tu luyện của Nhân tộc, càng về sau thì càng khó khăn. Cửa ải Thần Ý cảnh thăng lên Nguyên Đan cảnh, phải trải qua Thiên Kiếp Lệ Lôi trong truyền thuyết, Tu sĩ Nhân tộc tám chín phần mười đều ngã gục ở cửa ải này. So với họ, Yêu Tộc chúng ta chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tìm được đại cơ duyên, sẽ an ổn tu luyện tới Thiên Yêu, họ không thể nào bì nổi. Năm đó, tu sĩ Nguyên Đan Cảnh của Nhân tộc kỳ thật không có nhiều, ít nhất trên sách sử ghi chép, chỉ có sáu người."
Thẩm Thạch ngơ ngác: "Chỉ có sáu người, không phải ngươi mới vừa nói là bảy đại nghịch tặc. . ."
Lão Bạch Hầu suy nghĩ: "Nghe trong bảy nghịch tặc có một kẻ tên là Hoàng Minh nghịch tặc, thần thông đạo pháp thập phần cổ quái, đạo hạnh thấp hơn những người khác một ít, không hiểu vì sao cũng được đặt vào danh sách nghịch tặc."
Thẩm Thạch nhíu mày, nghĩ thầm cái vị gọi là Hoàng Minh kia, quả thực là cất giấu nhiều bí mật.
Lão Bạch Hầu khe khẽ thở dài: "Năm đó Yêu Hoàng tuổi nhỏ, Vương Đình dựa vào năm vị Thiên Yêu đại nhân chèo chống, đến khi Nhân Yêu đại chiến xảy ra, tình hình chiến đấu từ từ kịch liệt, Nhân tộc nghịch tặc với đủ loại thủ đoạn âm độc tầng tầng lớp lớp, trong ngũ đại Thiên Yêu, Xích Hổ đại nhân là người đầu tiên bị cao thủ Nhân tộc phục kích làm vẫn lạc trong Thương Hải giới; đến khi đại thế của chúng dần thành, tình hình chiến đấu chuyển sang bất lợi, trận quyết chiến cuối cùng ở Thiên Hồng Thánh thành, để giữ lại huyết mạch duy nhất của Yêu Hoàng, Huyền Quy, Thanh Xà, Tham Lang ba vị đại nhân phải đối mặt trăm vạn đại quân của nghịch tặc Nhân tộc, trước Yêu Hoàng điện tử chiến không lùi, thây chất thành đống, máu chảy thành sông, rồi đều chết trận; Ngân Hồ đại nhân cũng bị trọng thương, gần như sắp chết, nhờ được mấy vị đại nhân khác liều mình yểm hộ, ôm lấy Yêu Hoàng nhỏ tuổi, dẫn đầu những tinh anh Yêu tộc còn sót lại, từ mật đạo trong Thiên Hồng thành trốn ra ngoài, dùng Truyền Tống trận trốn đến Phi Hồng giới. Nhưng đại quân Nhân tộc nghịch tặc đuổi theo không bỏ, muốn diệt sạch tộc ta, Ngân Hồ đại nhân quyết định dùng máu thịt bản thân để hiến tế, tự hủy Thần Khí trấn tộc ‘ Âm Minh Tháp ’, biến cả Phi Hồng giới thành Âm Sát Địa Ngục, mới chặn được truy binh, nhưng ngài cũng. . ."
Thanh âm già nua nhỏ dần, rồi biến mất trong làn gió đêm.
Thẩm Thạch im lặng lắng nghe đoạn lịch sử vô cùng thê thảm của Yêu tộc, đột nhiên cảm thấy trước mặt thổi tới một cơn gió nhẹ, dường như mang theo mấy phần nhiệt huyết, mấy phần máu tanh. Trong thời gian dài dằng dặc, trong thời đại đã từng vinh quang của Yêu tộc, dường như có một tiếng ca bi tráng nhưng mờ ảo không biết tên vẫn cất cao, vĩnh viễn không cúi đầu, đang quanh quẩn đâu đó giữa trời đất. Dù trong lòng hắn vẫn luôn là trái tim của một Nhân tộc, nhưng qua đoạn lịch sử vạn năm lừng lẫy điên cuồng ấy, nghĩ đến vị Thiên Yêu tổ tiên kiên định thấy chết không sờn, tư thế hào hùng, dù đổ hết máu tươi cũng vẫn tử chiến không lùi, hắn cũng không nhịn được mà sinh lòng kính ngưỡng!
Hay cho một Yêu tộc!
Hay cho một Yêu tộc khí phách kiên cường!
※※※
Sau đó?
Không có sau đó. . .
Nhớ lại đoạn lịch sử ấy, hình như đã làm cho lão Bạch Hầu vô cùng mệt mỏi, nên lão lên tiếng bảo mình muốn đi về nghỉ ngơi. Thẩm Thạch tuy vẫn còn rất tò mò và nghi vấn với đoạn lịch sử kia, nhất là đoạn vị Thiên Yêu Ngân Hồ rõ ràng đã đưa Yêu Hoàng bé con ra khỏi Thiên Hồng thành, nhưng vì sao hôm nay trong Yêu giới mọi người lại bảo rằng huyết mạch Yêu Hoàng đã tiêu vong?
Nhưng lão Bạch Hầu có vẻ chẳng có tâm tư lẫn sức lực để đi trả lời câu hỏi đó cho hắn, nên chỉ nói qua loa hai câu, thì bảo hắn đi về. Thẩm Thạch hết cách, đành phải đứng dậy đi theo lão.
Trên đường trở về, đi ngang qua chỗ vắng vẻ có Hồ yêu, Thẩm Thạch nhìn thấy đám Thanh Xà Vệ và Hồ yêu vẫn còn ở đó.
Lão Bạch Hầu đột ngột nói một câu: "Làm xong rồi a."
Thẩm Thạch hỏi: "Bọn họ làm gì vậy?"
Lão Bạch Hầu mặt không thay đổi, đáp: "Ta không biết."
Miệng Thẩm Thạch giật giật, thầm nghĩ cái vẻ mặt kia của ngươi rõ ràng là nói ta biết, thế mà lại mở mồm nói là không biết. . .
Quân doanh Thanh Xà hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo của hai người, giống như một nơi to như vậy mà chỉ có hai người họ là người sống, thật là đáng sợ. Sườn núi Linh Hầu xa xa chìm trong bóng tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi qua, côn trùng kêu râm ran, bóng cây chập chờn, như những con quỷ từ Địa Ngục đang nhảy múa cuồng loạn trong bóng tối, làm người ta ớn lạnh.
Đến đầu doanh trướng, lúc hai người sắp tách ra, Thẩm Thạch hỏi:
"Lão Hầu, nếu quyết đấu ngày mai bên Hắc Phượng vẫn cho Huyết Lang xuất chiến, thì Ngọc Lâm nương nương sẽ chọn vị Yêu Tướng nào nghênh chiến?"
Lão Bạch Hầu ngừng bước, nhìn hắn. Thẩm Thạch hồi hộp, căng thẳng nhìn lão Hầu. Một hồi sau, lão Bạch Hầu quay người đi tiếp, bỏ lại một câu nhàn nhạt:
"Ta không biết."
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào lưng lão, giận đến nghiến răng.
※※※
Hôm sau, hai quân lại bày trận trên sườn núi Linh Hầu.
Hôm nay đã là ngày ngày thứ tư, so với ba hôm trước nắng ấm trời trong, hôm nay sắc trời khá âm u, mây đen trôi lơ lửng ở phía xa, che cả ánh mặt trời, làm cho sườn núi Linh Hầu mát mẻ hơn những hôm trước.
Bầu không khí của hai quân hôm nay cũng hoàn toàn khác hẳn. Bên Hắc Phượng Yêu tộc nhẹ nhàng thoải mái, Yêu Tướng và tiểu yêu vui vẻ trò chuyện với nhau, vừa nói vừa nhìn sang phe Thanh Xà, ngôn ngữ lẫn nét mặt đều là khinh thường, miệt thị và trào phúng. Bên Thanh Xà Yêu tộc nghiêm túc hơn hẳn, liên tục hai trận thất bại thê thảm là sự đả kích trầm trọng vào sĩ khí của Thanh Xà Yêu tộc. Nhất là sau khi Huyết Lang xuất hiện đánh liền hai ngày, hôm nay toàn quân Thiên Thanh Xà Yêu tộc đều nghĩ, không biết hôm nay Huyết Lang có tiếp tục xuất chiến nữa hay không?
Nếu Huyết Lang vẫn kiêu ngạo ra trận, Thanh Xà Yêu tộc liệu có ai đủ mạnh để đánh bại hắn hay không?
Thẩm Thạch cảm nhận được rất rõ không khí khẩn trương chung quanh. Đột nhiên bên trận doanh Hắc Phượng ồ lên một trận hoan hô ầm ĩ. Trong lòng Thẩm Thạch xẹt qua một tia dự cảm không tốt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hắc Phượng Yêu quân tách ra hai bên, Huyết Lang dữ tợn nghênh ngang nhiên bước ra, đi đến trước trận, ngạo nghễ nhìn quanh, quát to:
" Thanh Xà ti tiện, còn ai dám đánh một trận với ta không?"
Trong quân Thanh Xà ồn ào, nhưng không có tiếng gầm hét la lối phản bác nào giống như hai ngày trước, chỉ có mấy kẻ cũng cố mắng mấy câu, nhưng nghe rất yếu ớt.
Thẩm Thạch nhíu mày, cảm thấy lo lắng, quay sang nhìn về phía Ngọc Lâm, thấy nét mặt Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ cũng rất âm lãnh. lão Bạch Hầu đứng cạnh Ngọc Lâm, nói nhỏ gì đó với bà ta.
Lão đang nói gì thế nhỉ? Trong lòng Thẩm Thạch cồn cào lo lắng.
Nhưng lúc này thì còn nói về cái gì, đương nhiên là nói về việc chọn Yêu Tướng nào đi ra quyết chiến. Trong bụng Thẩm Thạch thắt lại, tuy nói sau ba năm từ chém giết, hắn đã khá là tự tin về thực lực của mình, nhưng rõ ràng, Huyết Lang kia tuyệt đối là một kẻ địch mạnh. Thẩm Thạch nhớ lại hai trận đấu những ngày trước, biết mình không thể chắc chắn thắng được Huyết Lang.
Quan trọng hơn là, đã đấu xong hai trận, mà Huyết Lang chưa hề lộ ra lá bài tẩy của mình, Thanh Xà Yêu tộc chưa hề biết được bổn mạng thần thông của hắn là gì, nếu vậy mà bảo ra quyết đấu, ai dám bảo độ mạo hiểm như vậy là không lớn.
Thẩm Thạch vì muốn sống có thể đi liều mạng, nhưng đối mặt với một địch thủ cường đại còn chưa biết, thì nếu có thể được, hắn rất muốn không muốn là địch với tên kia.
Nhưng rõ ràng, chuyện này không phải do hắn làm chủ.