Lão Bạch Hầu nói xong, Ngọc Lâm đột ngột quay sang nhìn về phía Thẩm Thạch.
Trong thời điểm nhạy cảm, mỗi một hành động của Ngọc Lâm đương nhiên sẽ được vô số người chú ý. Bà ta vừa chuyển mắt, lập tức hàng trăm ánh mắt chĩa về phía đám Yêu tộc đứng trong khu vực có Thẩm Thạch.
Da đầu Thẩm Thạch run lên, trong lòng cảm thán không may, nhưng đã có ba năm chém giết, hắn chưa đến mức sợ tới mức chân nhũn cả ra.
Quá lắm thì, lại liều mạng một lần nữa mà thôi!
Thẩm Thạch cảm thán trong lòng. Dù sao mấy năm qua hắn cũng đã hiểu, là một Yêu tộc bình thường, muốn sống sót ở một nơi chiến hỏa bay tán loạn như nơi này, thì lúc nào cũng phải liều mạng; nếu không liều mạng, thì không thể nào sống nổi.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chuẩn bị bước lên, chờ chỉ cần Ngọc Lâm kêu tên hắn lên, là sẽ ra vẻ dũng mãnh bước ra.
Ai ngờ, tuy ánh mắt Ngọc Lâm lúc đảo qua mặt hắn có hơi dừng lại, nhưng sau đó đã dời sang một hướng khác, trầm giọng khẽ gọi:
"Phi Ưng."
"Có mạt tướng!" Một âm thanh kích động khí thế mười phần vang lên trả lời, một Yêu Tướng thân người đầu chim ưng, lưng có hai cánh bước ra.
Ngọc Lâm nhìn hắn: "Có dám xuất chiến?"
Phi Ưng trừng mắt mắt, lớn tiếng nói: "Mạt tướng nguyện đi, hãy xem ta chặt đầu Huyết Lang dâng cho nương nương để làm ghế ngồi!"
Ngọc Lâm mỉm cười, mắt rắn đầy hài lòng: "Đi đi."
Phi Ưng cúi đầu chào, thẳng lưng bước ra xuất chiến, đi thẳng về phía Huyết Lang đang đứng chờ. Thanh Xà Yêu tộc láo nháo bàn tán, Thẩm Thạch vốn đang sẵn sàng xuất chiến cũng khựng lại, nét mặt cổ quái, không biết tâm trạng hiện giờ phải gọi là gì.
Quay đầu nhìn lại trung tâm trận doanh, Thẩm Thạch thấy các Yêu tộc và Ngọc Lâm, Ngọc Lung đều đang nhìn thẳng về phía trước, chỉ có lão Bạch Hầu đột nhiên quay sang nhìn hắn, nhếch miệng cười, còn chớp chớp mắt làm mặt quỷ.
"Thật là. . ." Nhìn cái vẻ mặt tự nhiên trông đầy bỉ ổi của lão Hầu, trong lòng Thẩm Thạch cảm thấy hụt hẫng, im lặng một lúc rồi oán hận mắng: "Lão Đại, lão đùa kiểu đó sẽ làm chết người!"
Trước trận, những âm thanh nhốn nháo đã giảm hẳn, những con mắt đều nhìn vào hai Yêu Tướng cường hãn đang đứng thẳng.
Huyết Lang híp mắt, ngắm nghía đánh giá Phi Ưng, nhất là cặp cánh trên lưng hắn, sau đó nhe răng cười, cái lưỡi đỏ thò ra liếm một vòng, âm trầm lên tiếng:
"Hôm nay, đến lượt ngươi đi tìm chết hả?"
※※※
Trung quân của Hắc Phượng Yêu tộc, được vây quanh bởi tầng tầng Hắc Phượng Yêu quân, có mấy Yêu tộc đang đứng riêng biệt, mọi Yêu tộc xung quanh đều đứng cách bọn họ có một quãng, để họ nói chuyện không bị người khác nghe thấy
Nhóm đó tổng cộng có bốn Yêu tộc, một trong đó là một đứa bé chỉ chừng sáu bảy tuổi, có hình dạng giống hệt Nhân tộc, khuôn mặt tròn trịa, mái tóc ngắn ngủn màu vàng rực, rất là đáng yêu, khác hẳn đám Yêu tộc hung thần ác sát xung quanh, chẳng hiểu sao lại xuất hiện trong đại quân Hắc Phượng Yêu tộc.
Người thứ hai là một Hổ Yêu, thân cao hơn trượng, lưng hùm vai gấu, nhìn hùng tráng hơn xa Yêu tộc bình thường, ngay cả Hùng Yêu nhất tộc nổi danh hùng tráng thì cũng vẫn thua kém so với Hổ yêu này. Hai mắt Hổ Yêu lập loè, cả thân hình đầy hung uy, khiến chẳng có mấy người trong Hắc Phượng Yêu tộc chung quanh dám nhìn thẳng hắn, nhưng mỗi khi nói chuyện với thằng bé con kia, thì Hổ Yêu lại trở nên vô cùng ôn hòa, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ấm áp.
Thằng bé kia bướng bỉnh đòi con trận quyết đấu, nhưng vì vóc dáng quá nhỏ bé, không nhìn thấy được, nên Hổ Yêu cười ha hả nhấc nó ngồi lên cổ mình. Thằng bé cười hớn hở, túm đám lông trên đầu Hổ yêu, thỉnh thoảng còn túm phải lỗ tai, cười khoái chí, Hổ Yêu vẫn rất vui vẻ, còn không quên nhìn xung quanh, ra vẻ bảo vệ cho thằng bé.
Ngoài Hổ Yêu và thằng bé, ở đó còn hai Yêu tộc khác, thân hình hoàn toàn là hình người, không còn sót lại chút đặc điểm Yêu thú nào, đây chính là một trong những đặc thù cơ bản nhất của những kẻ đã tu luyện đến cảnh giới Địa Yêu.
Một trong hai người mặc bộ quần áo đen tuyền, ngực thêu một con Phượng Hoàng đang giương cánh bay lượn, nếu người của Thanh Xà Yêu quân ở đây, tất sẽ nhận ra lão già áo đen sắc mặt bình tĩnh này chính là lão già đã áp chế bọn họ mấy chục năm, kẻ đã xưng bá trăm năm ở Thanh Linh giới, lão Hắc Phượng.
Bên cạnh lão Hắc Phượng có một thanh niên, tuổi chỉ chừng hai bảy hai tám, bộ dáng anh tuấn, cử chỉ tiêu sái, cẩm bào đai ngọc, đứng chắp tay sau lưng, giữa đại quân Yêu tộc diện mạo dữ tợn, vẻ ngoài xấu xí, thì trông vô cùng kỳ dị.
Lão Hắc Phượng đối với thanh niên này rất thân thiết, không chút vênh váo hay tự đắc, mà thái độ ấm áp, cười nói: "Ngươi xem trận chiến hôm nay, phần thắng của ai cao hơn?"
Thanh niên nhìn Huyết Lang, rồi nhìn Phi Ưng mấy vòng, mỉm cười: "Xem ra Ngọc Lâm bị thua hai trận, hôm nay đã muốn dùng Ưng Yêu chi Phi Thiên Thuật để ra đấu, xem như cũng đã suy nghĩ rất vất vả, chỉ tiếc. . ." y chậc lưỡi một cái, "Trận đấu hôm nay, nhất định Huyết Lang vẫn thắng."
Lão Hắc Phượng cười ha hả: "Công tử cao kiến."
Thanh niên cười khẽ: "Tiền bối cần gì phải nói thế, ta không tin với kiến thức của người mà nhìn không ra!"
Lão Hắc Phượng cười không đáp, thằng bé bên cạnh lên tiếng phàn nàn: "Sao bọn chúng chưa đánh nhau vậy, ta chờ lâu lắm rồi!"
Hai người quay sang nhìn, thấy thằng bé đang cưỡi trên cổ Hổ Yêu, bĩu môi, có vẻ sốt ruột uốn éo người, Hổ Yêu ở bên dưới lo lắng nói khẽ: "Tiểu công tử, cẩn thận một tí, coi chừng rơi xuống đấy."
Người thanh niên hơi nhíu mày, nét mặt vui vẻ đi qua dỗ thằng bé: "Tiểu công tử, nghe lời A Hổ đi, nếu không lỡ rơi xuống thì làm sao coi được?"
Thằng bé vốn chẳng thèm để ý đến câu nói của Hổ Yêu, nhưng đối với người thanh niên thì lại có mấy phần cố kỵ, nên ngoan ngoãn ngồi im, nhưng miệng vẫn thúc giục: "Ta muốn xem bọn chúng đánh nhau!"
"Sắp rồi, sắp rồi. . ." người thanh niên vội dỗ, rồi quay sang lão Hắc Phượng, cười khổ: "Lại khiến cho tiền bối chê cười."
Lão Hắc Phượng cười nhẹ, lắc đầu: "Có gì mà chê cười, đây có là chuyện gì đâu, con nít nhà ai mà chẳng vậy, huống chi. . . Huống chi tiểu công tử, chỉ là hiếu kỳ, có gì mà ngại."
Hai người nhìn nhau cười, rồi quay mặt nhìn vào trận đấu. Hai người kia dùng võ miệng chửi rủa lẫn nhau xong rồi, đã chuẩn bị bắt đầu động thủ. Nhưng trận quyết đấu ấy lại chẳng có chút ý nghĩa nào đối với hai người họ, cũng như cuộc đại chiến giữa hai tộc Hắc Phượng Thanh Xà trong mắt họ cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, không đáng để vào trong mắt.
Người thanh niên thản nhiên hỏi: "Tiền bối, ta có một câu muốn thỉnh giáo, không biết có nên hỏi hay không."
Lão Hắc Phượng mỉm cười: "Công tử mời nói."
Người thanh niên hờ hững nhìn Huyết Lang Phi Ưng giao đấu: "Theo ta thấy, loại quyết chiến trước trận thế này thật sự chẳng có tác dụng gì, nhiều lắm thì giết được hai ba tên địch mà thôi, có được ích lợi gì cho đại cục? Trận nào cũng chỉ như vậy, hai Đại Yêu các ngươi lại kéo ra tới ba bốn ngày, thật làm ta không hiểu nổi."
Lão Hắc Phượng mỉm cười: "Công tử mấy năm nay chỉ lo dốc lòng tu luyện, ít quan tâm tới việc trong Yêu giới, nên có một số việc người không hiểu."
Người thanh niên nhướng mày: "Vậy sao, mời tiền bối dạy ta."
Lão Hắc Phượng cười: "Lão phu không dám nhận. Kiểu quyết chiến trước trận này, không phải là hôm nay mới có, kỳ thật từ xưa đến nay, Yêu Tộc chúng ta luôn có truyền thống này, quyết đấu trước trận, luôn có quan hệ đến sĩ khí của quân sĩ hai bên, tác động rất là không nhỏ, con dân Yêu tộc cũng tôn sùng nó không biết mệt, nên đôi khi, những kẻ thượng vị như chúng ta cũng nên chiếu cố tới tâm tình của đám Yêu binh một chút."
Người thanh niên "A" một tiếng, gật đầu nói: "Ra là thế." Tính của y vốn không phải là người hay để ý đến những chi tiết, nên tuy vẫn chưa hiểu lắm nhưng vẫn bỏ qua không hỏi thêm nữa, mà chuyển sang chủ đề quan trọng hơn:
"Tiền bối, ta thấy Thiên Thanh Xà Yêu Ngọc Lâm kia, dù chỉ là phụ nữ, nhưng cũng là một người cương quyết bướng bỉnh, nếu muốn thu phục được, chỉ sợ không dễ."
Lão Hắc Phượng sắc mặt nhàn nhạt: "Chỉ cần có thể tu luyện đến cảnh giới Địa Yêu, Yêu tộc có người nào mà mềm yếu? Nếu mà còn tính ấy, thì con đường tu hành khổ sở đã sớm đè bẹp chết rồi."
Người thanh niên gật gù tán đồng. Lão Hắc Phượng lại nhìn vào trận chiến, trận quyết đấu đã chuyển sangkịch liệt, Phi Ưng ra mấy chiêu bức lui Huyết Lang, rồi vỗ cánh, bay vọt lên cao, chính là dùng của bổn mạng thần thông Phi Ưng nhất tộc, "Bay lượn" . Một tiếng Ưng kêu rõ to, âm thanh chấn động cả sườn núi Linh Hầu, một bóng đen nhanh chóng xẹt xuống công kích, tốc độ cực nhanh, làm cho Huyết Lang không ngừng phải lùi lại, hoàn toàn chiếm thượng phong.
Cảnh tượng ấy làm cho Thanh Xà Yêu tộc đã bị nghẹn tức hai ngày ào lên hoan hô, nhưng lại chẳng tác dụng gì với lão Hắc Phượng và người thanh niên mặc cẩm bào, hai người vẫn bình thản nhẹ giọng bàn chuyện với nhau. Thằng bé cưỡi trên cổ Hổ Yêu mở to hai mắt, vô cùng hồi hộp, không biết có phải vì kích động quá hay không, mà trên khuôn mặt bầu bĩnh xuất hiện một tia máu đỏ, miệng không ngừng la hét: "Đánh đi, đánh đi. . ."
Trong thời điểm nhạy cảm, mỗi một hành động của Ngọc Lâm đương nhiên sẽ được vô số người chú ý. Bà ta vừa chuyển mắt, lập tức hàng trăm ánh mắt chĩa về phía đám Yêu tộc đứng trong khu vực có Thẩm Thạch.
Da đầu Thẩm Thạch run lên, trong lòng cảm thán không may, nhưng đã có ba năm chém giết, hắn chưa đến mức sợ tới mức chân nhũn cả ra.
Quá lắm thì, lại liều mạng một lần nữa mà thôi!
Thẩm Thạch cảm thán trong lòng. Dù sao mấy năm qua hắn cũng đã hiểu, là một Yêu tộc bình thường, muốn sống sót ở một nơi chiến hỏa bay tán loạn như nơi này, thì lúc nào cũng phải liều mạng; nếu không liều mạng, thì không thể nào sống nổi.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chuẩn bị bước lên, chờ chỉ cần Ngọc Lâm kêu tên hắn lên, là sẽ ra vẻ dũng mãnh bước ra.
Ai ngờ, tuy ánh mắt Ngọc Lâm lúc đảo qua mặt hắn có hơi dừng lại, nhưng sau đó đã dời sang một hướng khác, trầm giọng khẽ gọi:
"Phi Ưng."
"Có mạt tướng!" Một âm thanh kích động khí thế mười phần vang lên trả lời, một Yêu Tướng thân người đầu chim ưng, lưng có hai cánh bước ra.
Ngọc Lâm nhìn hắn: "Có dám xuất chiến?"
Phi Ưng trừng mắt mắt, lớn tiếng nói: "Mạt tướng nguyện đi, hãy xem ta chặt đầu Huyết Lang dâng cho nương nương để làm ghế ngồi!"
Ngọc Lâm mỉm cười, mắt rắn đầy hài lòng: "Đi đi."
Phi Ưng cúi đầu chào, thẳng lưng bước ra xuất chiến, đi thẳng về phía Huyết Lang đang đứng chờ. Thanh Xà Yêu tộc láo nháo bàn tán, Thẩm Thạch vốn đang sẵn sàng xuất chiến cũng khựng lại, nét mặt cổ quái, không biết tâm trạng hiện giờ phải gọi là gì.
Quay đầu nhìn lại trung tâm trận doanh, Thẩm Thạch thấy các Yêu tộc và Ngọc Lâm, Ngọc Lung đều đang nhìn thẳng về phía trước, chỉ có lão Bạch Hầu đột nhiên quay sang nhìn hắn, nhếch miệng cười, còn chớp chớp mắt làm mặt quỷ.
"Thật là. . ." Nhìn cái vẻ mặt tự nhiên trông đầy bỉ ổi của lão Hầu, trong lòng Thẩm Thạch cảm thấy hụt hẫng, im lặng một lúc rồi oán hận mắng: "Lão Đại, lão đùa kiểu đó sẽ làm chết người!"
Trước trận, những âm thanh nhốn nháo đã giảm hẳn, những con mắt đều nhìn vào hai Yêu Tướng cường hãn đang đứng thẳng.
Huyết Lang híp mắt, ngắm nghía đánh giá Phi Ưng, nhất là cặp cánh trên lưng hắn, sau đó nhe răng cười, cái lưỡi đỏ thò ra liếm một vòng, âm trầm lên tiếng:
"Hôm nay, đến lượt ngươi đi tìm chết hả?"
※※※
Trung quân của Hắc Phượng Yêu tộc, được vây quanh bởi tầng tầng Hắc Phượng Yêu quân, có mấy Yêu tộc đang đứng riêng biệt, mọi Yêu tộc xung quanh đều đứng cách bọn họ có một quãng, để họ nói chuyện không bị người khác nghe thấy
Nhóm đó tổng cộng có bốn Yêu tộc, một trong đó là một đứa bé chỉ chừng sáu bảy tuổi, có hình dạng giống hệt Nhân tộc, khuôn mặt tròn trịa, mái tóc ngắn ngủn màu vàng rực, rất là đáng yêu, khác hẳn đám Yêu tộc hung thần ác sát xung quanh, chẳng hiểu sao lại xuất hiện trong đại quân Hắc Phượng Yêu tộc.
Người thứ hai là một Hổ Yêu, thân cao hơn trượng, lưng hùm vai gấu, nhìn hùng tráng hơn xa Yêu tộc bình thường, ngay cả Hùng Yêu nhất tộc nổi danh hùng tráng thì cũng vẫn thua kém so với Hổ yêu này. Hai mắt Hổ Yêu lập loè, cả thân hình đầy hung uy, khiến chẳng có mấy người trong Hắc Phượng Yêu tộc chung quanh dám nhìn thẳng hắn, nhưng mỗi khi nói chuyện với thằng bé con kia, thì Hổ Yêu lại trở nên vô cùng ôn hòa, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ấm áp.
Thằng bé kia bướng bỉnh đòi con trận quyết đấu, nhưng vì vóc dáng quá nhỏ bé, không nhìn thấy được, nên Hổ Yêu cười ha hả nhấc nó ngồi lên cổ mình. Thằng bé cười hớn hở, túm đám lông trên đầu Hổ yêu, thỉnh thoảng còn túm phải lỗ tai, cười khoái chí, Hổ Yêu vẫn rất vui vẻ, còn không quên nhìn xung quanh, ra vẻ bảo vệ cho thằng bé.
Ngoài Hổ Yêu và thằng bé, ở đó còn hai Yêu tộc khác, thân hình hoàn toàn là hình người, không còn sót lại chút đặc điểm Yêu thú nào, đây chính là một trong những đặc thù cơ bản nhất của những kẻ đã tu luyện đến cảnh giới Địa Yêu.
Một trong hai người mặc bộ quần áo đen tuyền, ngực thêu một con Phượng Hoàng đang giương cánh bay lượn, nếu người của Thanh Xà Yêu quân ở đây, tất sẽ nhận ra lão già áo đen sắc mặt bình tĩnh này chính là lão già đã áp chế bọn họ mấy chục năm, kẻ đã xưng bá trăm năm ở Thanh Linh giới, lão Hắc Phượng.
Bên cạnh lão Hắc Phượng có một thanh niên, tuổi chỉ chừng hai bảy hai tám, bộ dáng anh tuấn, cử chỉ tiêu sái, cẩm bào đai ngọc, đứng chắp tay sau lưng, giữa đại quân Yêu tộc diện mạo dữ tợn, vẻ ngoài xấu xí, thì trông vô cùng kỳ dị.
Lão Hắc Phượng đối với thanh niên này rất thân thiết, không chút vênh váo hay tự đắc, mà thái độ ấm áp, cười nói: "Ngươi xem trận chiến hôm nay, phần thắng của ai cao hơn?"
Thanh niên nhìn Huyết Lang, rồi nhìn Phi Ưng mấy vòng, mỉm cười: "Xem ra Ngọc Lâm bị thua hai trận, hôm nay đã muốn dùng Ưng Yêu chi Phi Thiên Thuật để ra đấu, xem như cũng đã suy nghĩ rất vất vả, chỉ tiếc. . ." y chậc lưỡi một cái, "Trận đấu hôm nay, nhất định Huyết Lang vẫn thắng."
Lão Hắc Phượng cười ha hả: "Công tử cao kiến."
Thanh niên cười khẽ: "Tiền bối cần gì phải nói thế, ta không tin với kiến thức của người mà nhìn không ra!"
Lão Hắc Phượng cười không đáp, thằng bé bên cạnh lên tiếng phàn nàn: "Sao bọn chúng chưa đánh nhau vậy, ta chờ lâu lắm rồi!"
Hai người quay sang nhìn, thấy thằng bé đang cưỡi trên cổ Hổ Yêu, bĩu môi, có vẻ sốt ruột uốn éo người, Hổ Yêu ở bên dưới lo lắng nói khẽ: "Tiểu công tử, cẩn thận một tí, coi chừng rơi xuống đấy."
Người thanh niên hơi nhíu mày, nét mặt vui vẻ đi qua dỗ thằng bé: "Tiểu công tử, nghe lời A Hổ đi, nếu không lỡ rơi xuống thì làm sao coi được?"
Thằng bé vốn chẳng thèm để ý đến câu nói của Hổ Yêu, nhưng đối với người thanh niên thì lại có mấy phần cố kỵ, nên ngoan ngoãn ngồi im, nhưng miệng vẫn thúc giục: "Ta muốn xem bọn chúng đánh nhau!"
"Sắp rồi, sắp rồi. . ." người thanh niên vội dỗ, rồi quay sang lão Hắc Phượng, cười khổ: "Lại khiến cho tiền bối chê cười."
Lão Hắc Phượng cười nhẹ, lắc đầu: "Có gì mà chê cười, đây có là chuyện gì đâu, con nít nhà ai mà chẳng vậy, huống chi. . . Huống chi tiểu công tử, chỉ là hiếu kỳ, có gì mà ngại."
Hai người nhìn nhau cười, rồi quay mặt nhìn vào trận đấu. Hai người kia dùng võ miệng chửi rủa lẫn nhau xong rồi, đã chuẩn bị bắt đầu động thủ. Nhưng trận quyết đấu ấy lại chẳng có chút ý nghĩa nào đối với hai người họ, cũng như cuộc đại chiến giữa hai tộc Hắc Phượng Thanh Xà trong mắt họ cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, không đáng để vào trong mắt.
Người thanh niên thản nhiên hỏi: "Tiền bối, ta có một câu muốn thỉnh giáo, không biết có nên hỏi hay không."
Lão Hắc Phượng mỉm cười: "Công tử mời nói."
Người thanh niên hờ hững nhìn Huyết Lang Phi Ưng giao đấu: "Theo ta thấy, loại quyết chiến trước trận thế này thật sự chẳng có tác dụng gì, nhiều lắm thì giết được hai ba tên địch mà thôi, có được ích lợi gì cho đại cục? Trận nào cũng chỉ như vậy, hai Đại Yêu các ngươi lại kéo ra tới ba bốn ngày, thật làm ta không hiểu nổi."
Lão Hắc Phượng mỉm cười: "Công tử mấy năm nay chỉ lo dốc lòng tu luyện, ít quan tâm tới việc trong Yêu giới, nên có một số việc người không hiểu."
Người thanh niên nhướng mày: "Vậy sao, mời tiền bối dạy ta."
Lão Hắc Phượng cười: "Lão phu không dám nhận. Kiểu quyết chiến trước trận này, không phải là hôm nay mới có, kỳ thật từ xưa đến nay, Yêu Tộc chúng ta luôn có truyền thống này, quyết đấu trước trận, luôn có quan hệ đến sĩ khí của quân sĩ hai bên, tác động rất là không nhỏ, con dân Yêu tộc cũng tôn sùng nó không biết mệt, nên đôi khi, những kẻ thượng vị như chúng ta cũng nên chiếu cố tới tâm tình của đám Yêu binh một chút."
Người thanh niên "A" một tiếng, gật đầu nói: "Ra là thế." Tính của y vốn không phải là người hay để ý đến những chi tiết, nên tuy vẫn chưa hiểu lắm nhưng vẫn bỏ qua không hỏi thêm nữa, mà chuyển sang chủ đề quan trọng hơn:
"Tiền bối, ta thấy Thiên Thanh Xà Yêu Ngọc Lâm kia, dù chỉ là phụ nữ, nhưng cũng là một người cương quyết bướng bỉnh, nếu muốn thu phục được, chỉ sợ không dễ."
Lão Hắc Phượng sắc mặt nhàn nhạt: "Chỉ cần có thể tu luyện đến cảnh giới Địa Yêu, Yêu tộc có người nào mà mềm yếu? Nếu mà còn tính ấy, thì con đường tu hành khổ sở đã sớm đè bẹp chết rồi."
Người thanh niên gật gù tán đồng. Lão Hắc Phượng lại nhìn vào trận chiến, trận quyết đấu đã chuyển sangkịch liệt, Phi Ưng ra mấy chiêu bức lui Huyết Lang, rồi vỗ cánh, bay vọt lên cao, chính là dùng của bổn mạng thần thông Phi Ưng nhất tộc, "Bay lượn" . Một tiếng Ưng kêu rõ to, âm thanh chấn động cả sườn núi Linh Hầu, một bóng đen nhanh chóng xẹt xuống công kích, tốc độ cực nhanh, làm cho Huyết Lang không ngừng phải lùi lại, hoàn toàn chiếm thượng phong.
Cảnh tượng ấy làm cho Thanh Xà Yêu tộc đã bị nghẹn tức hai ngày ào lên hoan hô, nhưng lại chẳng tác dụng gì với lão Hắc Phượng và người thanh niên mặc cẩm bào, hai người vẫn bình thản nhẹ giọng bàn chuyện với nhau. Thằng bé cưỡi trên cổ Hổ Yêu mở to hai mắt, vô cùng hồi hộp, không biết có phải vì kích động quá hay không, mà trên khuôn mặt bầu bĩnh xuất hiện một tia máu đỏ, miệng không ngừng la hét: "Đánh đi, đánh đi. . ."