Trên Kim Hồng sơn, trước Quan Hải Đài.
Ánh mặt trời từ bầu trời xanh thẳm vương vãi rơi xuống, chiếu trên bảy cây Hồng Quân trụ đứng vững cao ngất, khí thế hùng vĩ, loé ra hào quang làm người lóa mắt, thể hiện rõ địa vị Lăng Tiêu Tông vạn năm đại phái. Phía trước trụ lớn có không ít đệ Lăng Tiêu Tông lui tới, vào ra các cung điện, xem ra cũng không khác gì ngày thường.
Trong đám người, Tôn Hữu chân bước tới vội vàng, sắc mặt có vẻ hơi nghiêm trọng, lông mày cũng hơi nhăn lại, chuẩn bị đi xuống núi. Vừa lúc đó, bên cạnh một cây trụ Hồng Quân bỗng nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là Cam Trạch, nhìn dáng vẻ như vừa vặn đi ngang qua đây, thấy Tôn Hữu liền lộ nụ cười, kêu hắn một tiếng.
Ai ngờ Tôn Hữu như có chút tâm tư, không phát giác Cam Trạch vừa cất tiếng chào, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước vội vàng đi tới, Cam Trạch ngơ ngác một chút, dừng bước, trong mắt thoáng nghi hoặc.
Tôn Hữu rất nhanh đi xa, nhìn hướng hắn đi chính là hướng xuống thềm đá trước Quan Hải Đài, chỉ không biết là đang trở về động phủ của mình hay là muốn đi xuống bến tàu dưới núi rời khỏi Kim Hồng Sơn. Cam Trạch nhìn bóng lưng hắn, đứng lại phía sau trầm ngâm một lát, rồi xoay người bước nhanh về phía sâu đằng sau Quan Hải Đài, rất nhanh biến mất vào trong đám người.
Nửa canh giờ sau, Cam Trạch bỗng nhiên lại lần nữa xuất hiện ở Quan Hải Đài dưới chân Hồng Quân Trụ, sắc mặt nhìn có chút phức tạp, quay lại nhìn theo con đường xuống núi một chút, rồi xoay người đi tới hướng Linh Dược Điện.
Cũng như bình thường, Linh Dược Điện trên Kim Hồng Sơn là nơi náo nhiệt nhất, khả năng luyện đan của Lăng Tiêu Tông danh chấn thiên hạ, là nơi sản xuất linh đan tiên dược được tu sĩ tu chân khắp Hồng Mông yêu thích. Người trong đây đương nhiên cũng làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Cam Trạch vừa bước vào cửa, lập tức có rất nhiều ánh mắt nhìn lại, hơn nữa còn có không ít nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp của Đan Đường với ánh mắt nóng bỏng khác thường.
Thời điểm hiện tại Cam Trạch ở Lăng Tiêu Tông coi như là một trong những đệ tử trẻ tuổi nổi danh nhất, tướng mạo tuấn lãng, thiên phú hơn người, đặc biệt lần này ở Vấn Thiên Bí Cảnh còn trổ hết tài năng, nhận được tuyệt đại cơ duyên, cùng Chung Thanh Chúc, Tôn Hữu trở thành ba người tấn giai Thần Ý Cảnh, được mọi người trong tông môn ngưỡng mộ. Cuối cùng còn chính là dòng dõi xuất thân của hắn, thử nghĩ xem, năm đó Cam gia tổ sư sáng lập ra môn phái, truyền thừa đến nay hắn là huyết mạch duy nhất, thiên phú tài hoa lại xuất chúng hơn người như thế, thậm chí còn có khả năng tranh đoạt vị trí lớn trong tông môn. Nếu vạn nhất thành công, chẳng lẽ không phải là đủ trở thành câu chuyện lưu danh bách thế, mọi người ca tụng sao?
Công tử trẻ tuổi xuất sắc như vậy, người ta sao có thể không hâm mộ chứ?
Cam Trạch với chuyện này lại cực kỳ thong dong, đối mặt với rất nhiều ánh mắt, hắn cũng chỉ hơi mỉm cười, tỏ ý gật đầu từng người, ôn nhã như ngọc, phong độ tư thái bất phàm, phảng phất như trong chốc lát chính là tồn tại chói mắt nhất trong Linh Dược Điện, thầm chí gò má vài thiếu nữ còn có chút đỏ lên.
Nhưng Cam Trạch tới đây đương nhiên không phải để đi chào hỏi, ánh mắt của hắn quét qua Linh Dược Điện, rồi yên lặng đi tới bên quầy hàng của Đan Đường, trên đường đi cũng không thiếu vài thiếu nữ nhìn hắn ánh mắt lo lắng, nhưng Cam Trạch lại không hề để ý tới, đi thẳng đến quầy dựa vào tường trong góc hẻo lánh.
Một khuôn mặt mỹ lệ của cô gái trẻ tuổi mang hơi chút vẻ tiều tuỵ đang yên tĩnh đứng bên trong quầy hàng, từ lúc Cam Trạch vào tới giờ nàng tựa hồ là người duy nhất không nhìn hắn.
Cam Trạch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn quầy hàng một cái, nàng kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, đúng là Chung Thanh Lộ.
Ánh mắt của hai người liếc nhau, không thể nói có ý tứ gì gần gũi đặc biệt, nhưng cũng không phải loại ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, dù sao lúc trước không lâu cũng đã từng cùng nhau đi lên Cực Bắc Tuyết Nguyên, đã trải qua không ít chuyện. Chung Thanh Lộ khẽ gật đầu, nói:
"Là ngươi a, có việc gì thế?"
Cam Trạch nhìn cô gái yên tĩnh trước mắt, trong đầu nghĩ tới tin đồn liên quan tới nàng gần đây, ràng có lúc nàng tinh thần sa sút khổ sở, hôm nay có mặt ở đây chắc cũng chỉ vừa mới vượt qua thôi. Khoé miệng của hắn có chút mấp máy, sâu trong ánh mắt thoáng có vẻ hơi phức tạp nhưng rất nhanh biến mất, chỉ thở dài trong lòng, nói:
"Tôn Hữu xuống núi rồi."
"Ồ" Chung Thanh Lộ thuận miệng lên tiếng, có chút không yên lòng, sau đó nhìn Cam Trạch nói, “Hắn xuống núi làm gì, không quan hệ với ta, sao ngươi lại tới đây nói cho ta biết chứ?”
Cam Trạch nợ một nụ cười, đầy vẻ anh tuấn mà cởi mở, nhìn Chung Thanh Lộ với ánh mắt cực kỳ ôn hoà, bình tĩnh nói: “Chung sư muội, chúng ta xem như từ nhỏ cùng từ trên Thanh Ngư Đảo đi ra, qua nhiều năm quen biết như vậy, đặc biệt lúc trước còn cùng đi Cực Bắc Tuyết Nguyên tới Trấn Long Điện, trong long ta cũng xem ngươi là bạn bè rồi.”
Chung Thanh Lộ cảm thấy kinh ngạc, nói: “Đây là đương nhiên, ta đối với Cam sư huynh ngày thường cũng hết sức kính trọng, nhưng mà…” Nàng như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nhìn xung quanh, khoé miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói, “Nhưng mà ngươi như vậy, cố ý chạy tới đây nói chuyện này, lát nữa sẽ có rất nhiều tỉ muội ở Đan Đường oán trách ta đó nha.”
Cam Trạch cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ồ, còn có thể nói giỡn, xem ra tâm tình của ngươi cũng tốt rồi à?”
Chung Thanh Lộ bị hắn chọc cho nở một nụ cười, lập tức lắc đầu, thần sắc trở lại bình tĩnh, nói khẽ: “Cam sư huynh, ngươi còn chưa nói đến cùng là chuyện gì?”
“Tôn Hữu vừa xuống núi rồi.”
Chung Thanh Lộ có chút bất đắc dĩ, nở một nụ cười, nói: “Những lời này ngươi vừa mới nói rồi ah…”
“Hắn hẳn là đi gặp Thẩm Thạch.”
Thân thể Chung Thanh Lộ đột nhiên chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, có chút khó tin nhìn Cam Trạch. Cam Trạch nhún vai, nói:
“Ngươi cũng biết, ta vốn họ Cam, tuy rằng giờ đây Cam gia huyết mạch tàn lụi, nhưng trong môn phái cũng có không ít người vẫn nể mặt lão tổ tông nhà ta, cho chút mặt mũi, cũng chịu khó giúp đỡ, cung cấp tin tức các loại, ta đại khái cũng nắm tin tức tương đối dễ dàng.”
Chung Thanh Lộ hô hấp có vẻ hơi dồn dập, khẽ cắn bờ môi, thậm chí sắc mặt hơi trắng bệch, có vẻ tâm tình có chút kích động. Sau một chốc, nàng nói khẽ:
“Thạch Đầu hắn… hắn trở lại sao?”
“Hẳn là không phải rồi, nghe nói là hắn tới Hứa gia ở Lưu Vân Thành.”
"Hắn đến cùng vì cái gì. . ." Chung Thanh Lộ nhắm mắt lại, không nói thêm gì đi nữa, một lát sau nàng lại lần nữa mở to mắt, thần sắc tuy vẫn còn chút kích động nhưng đã bình tĩnh lại, đồng thời nàng cũng nghĩ tới vấn đề có chút kỳ quái khác thường, giương mắt nhìn Cam Trạch, sau đó chậm rãi nhăn đôi mi thanh tú.
“Cam sư huynh?”
“Hả?”
"Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện này, ta thật sự rất cảm kích, thế nhưng mà. . . Vì sao ngươi chỉ đến nói với ta mà thôi?"
Cam Trạch nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa, nói: "Bởi vì ta biết rõ a, trên đường đi tuyết nguyên, ta đã nhìn ra ngươi rất yêu thích Thẩm Thạch rồi. . ."
Chung Thanh Lộ gò má hơi đỏ lên, trên khuôn mặt thoáng qua một chút xấu hổ, nhưng cũng không có ý định mở miệng phản bác, chỉ là lúc này, lại không nghĩ tới Cam Trạch vẫn dường như chưa nói hết, lại tiếp tục mỉm cười nói nốt nửa câu sau:
"Mặt khác ta còn thấy, Tôn Hữu có vẻ cũng có chút thích ngươi."
Nụ cười trên khuôn mặt Chung Thanh Lộ đột nhiên cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời từ bầu trời xanh thẳm vương vãi rơi xuống, chiếu trên bảy cây Hồng Quân trụ đứng vững cao ngất, khí thế hùng vĩ, loé ra hào quang làm người lóa mắt, thể hiện rõ địa vị Lăng Tiêu Tông vạn năm đại phái. Phía trước trụ lớn có không ít đệ Lăng Tiêu Tông lui tới, vào ra các cung điện, xem ra cũng không khác gì ngày thường.
Trong đám người, Tôn Hữu chân bước tới vội vàng, sắc mặt có vẻ hơi nghiêm trọng, lông mày cũng hơi nhăn lại, chuẩn bị đi xuống núi. Vừa lúc đó, bên cạnh một cây trụ Hồng Quân bỗng nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, chính là Cam Trạch, nhìn dáng vẻ như vừa vặn đi ngang qua đây, thấy Tôn Hữu liền lộ nụ cười, kêu hắn một tiếng.
Ai ngờ Tôn Hữu như có chút tâm tư, không phát giác Cam Trạch vừa cất tiếng chào, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước vội vàng đi tới, Cam Trạch ngơ ngác một chút, dừng bước, trong mắt thoáng nghi hoặc.
Tôn Hữu rất nhanh đi xa, nhìn hướng hắn đi chính là hướng xuống thềm đá trước Quan Hải Đài, chỉ không biết là đang trở về động phủ của mình hay là muốn đi xuống bến tàu dưới núi rời khỏi Kim Hồng Sơn. Cam Trạch nhìn bóng lưng hắn, đứng lại phía sau trầm ngâm một lát, rồi xoay người bước nhanh về phía sâu đằng sau Quan Hải Đài, rất nhanh biến mất vào trong đám người.
Nửa canh giờ sau, Cam Trạch bỗng nhiên lại lần nữa xuất hiện ở Quan Hải Đài dưới chân Hồng Quân Trụ, sắc mặt nhìn có chút phức tạp, quay lại nhìn theo con đường xuống núi một chút, rồi xoay người đi tới hướng Linh Dược Điện.
Cũng như bình thường, Linh Dược Điện trên Kim Hồng Sơn là nơi náo nhiệt nhất, khả năng luyện đan của Lăng Tiêu Tông danh chấn thiên hạ, là nơi sản xuất linh đan tiên dược được tu sĩ tu chân khắp Hồng Mông yêu thích. Người trong đây đương nhiên cũng làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Cam Trạch vừa bước vào cửa, lập tức có rất nhiều ánh mắt nhìn lại, hơn nữa còn có không ít nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp của Đan Đường với ánh mắt nóng bỏng khác thường.
Thời điểm hiện tại Cam Trạch ở Lăng Tiêu Tông coi như là một trong những đệ tử trẻ tuổi nổi danh nhất, tướng mạo tuấn lãng, thiên phú hơn người, đặc biệt lần này ở Vấn Thiên Bí Cảnh còn trổ hết tài năng, nhận được tuyệt đại cơ duyên, cùng Chung Thanh Chúc, Tôn Hữu trở thành ba người tấn giai Thần Ý Cảnh, được mọi người trong tông môn ngưỡng mộ. Cuối cùng còn chính là dòng dõi xuất thân của hắn, thử nghĩ xem, năm đó Cam gia tổ sư sáng lập ra môn phái, truyền thừa đến nay hắn là huyết mạch duy nhất, thiên phú tài hoa lại xuất chúng hơn người như thế, thậm chí còn có khả năng tranh đoạt vị trí lớn trong tông môn. Nếu vạn nhất thành công, chẳng lẽ không phải là đủ trở thành câu chuyện lưu danh bách thế, mọi người ca tụng sao?
Công tử trẻ tuổi xuất sắc như vậy, người ta sao có thể không hâm mộ chứ?
Cam Trạch với chuyện này lại cực kỳ thong dong, đối mặt với rất nhiều ánh mắt, hắn cũng chỉ hơi mỉm cười, tỏ ý gật đầu từng người, ôn nhã như ngọc, phong độ tư thái bất phàm, phảng phất như trong chốc lát chính là tồn tại chói mắt nhất trong Linh Dược Điện, thầm chí gò má vài thiếu nữ còn có chút đỏ lên.
Nhưng Cam Trạch tới đây đương nhiên không phải để đi chào hỏi, ánh mắt của hắn quét qua Linh Dược Điện, rồi yên lặng đi tới bên quầy hàng của Đan Đường, trên đường đi cũng không thiếu vài thiếu nữ nhìn hắn ánh mắt lo lắng, nhưng Cam Trạch lại không hề để ý tới, đi thẳng đến quầy dựa vào tường trong góc hẻo lánh.
Một khuôn mặt mỹ lệ của cô gái trẻ tuổi mang hơi chút vẻ tiều tuỵ đang yên tĩnh đứng bên trong quầy hàng, từ lúc Cam Trạch vào tới giờ nàng tựa hồ là người duy nhất không nhìn hắn.
Cam Trạch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn quầy hàng một cái, nàng kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, đúng là Chung Thanh Lộ.
Ánh mắt của hai người liếc nhau, không thể nói có ý tứ gì gần gũi đặc biệt, nhưng cũng không phải loại ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, dù sao lúc trước không lâu cũng đã từng cùng nhau đi lên Cực Bắc Tuyết Nguyên, đã trải qua không ít chuyện. Chung Thanh Lộ khẽ gật đầu, nói:
"Là ngươi a, có việc gì thế?"
Cam Trạch nhìn cô gái yên tĩnh trước mắt, trong đầu nghĩ tới tin đồn liên quan tới nàng gần đây, ràng có lúc nàng tinh thần sa sút khổ sở, hôm nay có mặt ở đây chắc cũng chỉ vừa mới vượt qua thôi. Khoé miệng của hắn có chút mấp máy, sâu trong ánh mắt thoáng có vẻ hơi phức tạp nhưng rất nhanh biến mất, chỉ thở dài trong lòng, nói:
"Tôn Hữu xuống núi rồi."
"Ồ" Chung Thanh Lộ thuận miệng lên tiếng, có chút không yên lòng, sau đó nhìn Cam Trạch nói, “Hắn xuống núi làm gì, không quan hệ với ta, sao ngươi lại tới đây nói cho ta biết chứ?”
Cam Trạch nợ một nụ cười, đầy vẻ anh tuấn mà cởi mở, nhìn Chung Thanh Lộ với ánh mắt cực kỳ ôn hoà, bình tĩnh nói: “Chung sư muội, chúng ta xem như từ nhỏ cùng từ trên Thanh Ngư Đảo đi ra, qua nhiều năm quen biết như vậy, đặc biệt lúc trước còn cùng đi Cực Bắc Tuyết Nguyên tới Trấn Long Điện, trong long ta cũng xem ngươi là bạn bè rồi.”
Chung Thanh Lộ cảm thấy kinh ngạc, nói: “Đây là đương nhiên, ta đối với Cam sư huynh ngày thường cũng hết sức kính trọng, nhưng mà…” Nàng như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nhìn xung quanh, khoé miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói, “Nhưng mà ngươi như vậy, cố ý chạy tới đây nói chuyện này, lát nữa sẽ có rất nhiều tỉ muội ở Đan Đường oán trách ta đó nha.”
Cam Trạch cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ồ, còn có thể nói giỡn, xem ra tâm tình của ngươi cũng tốt rồi à?”
Chung Thanh Lộ bị hắn chọc cho nở một nụ cười, lập tức lắc đầu, thần sắc trở lại bình tĩnh, nói khẽ: “Cam sư huynh, ngươi còn chưa nói đến cùng là chuyện gì?”
“Tôn Hữu vừa xuống núi rồi.”
Chung Thanh Lộ có chút bất đắc dĩ, nở một nụ cười, nói: “Những lời này ngươi vừa mới nói rồi ah…”
“Hắn hẳn là đi gặp Thẩm Thạch.”
Thân thể Chung Thanh Lộ đột nhiên chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, có chút khó tin nhìn Cam Trạch. Cam Trạch nhún vai, nói:
“Ngươi cũng biết, ta vốn họ Cam, tuy rằng giờ đây Cam gia huyết mạch tàn lụi, nhưng trong môn phái cũng có không ít người vẫn nể mặt lão tổ tông nhà ta, cho chút mặt mũi, cũng chịu khó giúp đỡ, cung cấp tin tức các loại, ta đại khái cũng nắm tin tức tương đối dễ dàng.”
Chung Thanh Lộ hô hấp có vẻ hơi dồn dập, khẽ cắn bờ môi, thậm chí sắc mặt hơi trắng bệch, có vẻ tâm tình có chút kích động. Sau một chốc, nàng nói khẽ:
“Thạch Đầu hắn… hắn trở lại sao?”
“Hẳn là không phải rồi, nghe nói là hắn tới Hứa gia ở Lưu Vân Thành.”
"Hắn đến cùng vì cái gì. . ." Chung Thanh Lộ nhắm mắt lại, không nói thêm gì đi nữa, một lát sau nàng lại lần nữa mở to mắt, thần sắc tuy vẫn còn chút kích động nhưng đã bình tĩnh lại, đồng thời nàng cũng nghĩ tới vấn đề có chút kỳ quái khác thường, giương mắt nhìn Cam Trạch, sau đó chậm rãi nhăn đôi mi thanh tú.
“Cam sư huynh?”
“Hả?”
"Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện này, ta thật sự rất cảm kích, thế nhưng mà. . . Vì sao ngươi chỉ đến nói với ta mà thôi?"
Cam Trạch nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa, nói: "Bởi vì ta biết rõ a, trên đường đi tuyết nguyên, ta đã nhìn ra ngươi rất yêu thích Thẩm Thạch rồi. . ."
Chung Thanh Lộ gò má hơi đỏ lên, trên khuôn mặt thoáng qua một chút xấu hổ, nhưng cũng không có ý định mở miệng phản bác, chỉ là lúc này, lại không nghĩ tới Cam Trạch vẫn dường như chưa nói hết, lại tiếp tục mỉm cười nói nốt nửa câu sau:
"Mặt khác ta còn thấy, Tôn Hữu có vẻ cũng có chút thích ngươi."
Nụ cười trên khuôn mặt Chung Thanh Lộ đột nhiên cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.