Thành Lưu Vân, khu nhà cổ Hứa gia.
Nhờ việc Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên trở về, không khí vốn nặng nề khắc nghiệt ở Hứa gia vốn đang là một đầm nước tử khí trùng trùng, đột nhiên như bị một hòn đá ném xuống, toé lên những mảnh bọt nước vui sướng. Cơ hồ trong nháy mắt, vẻ nghiêm trọng trên mặt mọi người không cánh mà bay. Hứa gia cao thấp từ Hứa lão phu nhân đến Hứa Đằng, Hứa Hưng tới tất cả thân thích từ đích mạch lẫn chi phụ, cả đám người ai cũng vui mừng hớn hở. Đương nhiên, về phần mỗi người từ đáy lòng có thật sự vui hay không, cũng chỉ có tự mình biết.
Nhưng tóm lại, bầu không khí áp lực bao phủ trên Hứa gia đại trạch mấy ngày nay, hôm nay đã bị quét sạch, mặt mũi mấy vị quan trọng nhất trong nhà kia lần nữa lại lộ ra sự vui vẻ, toàn bộ Hứa gia cũng như lần nữa được sống lại, tràn đầy sinh cơ, bừng bừng khí tức. Từ điểm này mà nói, càng làm cho mọi người hiểu rõ chuyện hơn, nên đối với người vừa trải qua nguy hiểm trở về Tuyết Ảnh tiểu thư kia, đám hạ nhân hôm nay đều rất cung kính, không dám chậm trễ chút nào, như đối xử với một nàng công chúa.
Mẹ của Hứa Tuyết Ảnh sau khi biết tin này, liền ngây người, rồi lập tức mừng như điên, khi gặp lại Hứa Tuyết Ảnh liền ôm nàng gào khóc, tâm thần kích động cực độ, suýt nữa lại xảy ra chuyện, làm Hứa Tuyết Ảnh quá sức hoảng sợ. Sau đó Hứa gia phải mời vị đại sư tinh thông y thuật từ Thần Tiên Hội, Vu đại sư tới xem bệnh, ăn vào một ít đan dược an thần, thì mới dần dần yên tĩnh nằm ngủ.
Tôn Hữu đi vào toà trạch viện hết sức quen thuộc, cảm nhận được bầu không khí khác lạ nơi đây. Được người hầu dẫn đường, hắn bước nhanh thẳng tới tới phòng khách Hứa gia. Vốn đã sớm có người thông báo trước, khi nghe tiếng bước chân của hắn, mấy người trong thính đường đều quay đầu về hướng hắn mặt mày mang vài phần vui vẻ.
Trong đại sảnh có bốn người, đúng là bốn người quan trọng nhất Hứa gia hôm nay, Hứa lão phu nhân, Hứa Đằng, Hứa Hưng cùng người đại nạn không chết bất ngờ trở về Hứa Tuyết Ảnh.
Tôn Hữu đi nhanh tới, vội vàng hướng Hứa lão phu nhân thi lễ, rồi ánh mắt lập tức nhìn sang Hứa Tuyết Ảnh, xem xét cẩn thận, rồi thở dài, cười nói: “Tiểu Ảnh, quả nhiên muội đã bình yên trở về, thật tốt quá.”
Dứt lời, hắn quay sang hai người cậu ngồi bên cạnh, cười nói: “Con ở trên Kim Hồng Sơn vừa nghe tin này truyền tới, thật sự là chấn động, không dám trì hoãn nửa khắc, lập tức chạy tới đây.”
Hứa Đằng mỉm cười nói: “Tiểu Hữu ngươi có lòng rồi (nguyên văn: 有心了), lần này thực sự là ông trời phù hộ, may mắn Tiểu Ảnh bình yên vô sự, thật là phúc của Hứa gia ta.”
Hứa Tuyết Ảnh đứng bên nhếch miệng, rồi mở miệng nói: “Đại bá, nếu là ông trời thật sự phù hô, sẽ không để kẻ trộm bắt cháu đi a? Phải nói rằng lần này không sao, không phải dựa vào ông trời, mà toàn bộ nhờ vào Thẩm đại ca.”
Hứa Hưng ngồi bên cạnh Hứa Tuyết Ảnh cười ha ha, thần thái hiền hoà, nhìn con gái với vẻ mặt cưng chiều. Ngược lại Hứa Đằng và Hứa lão phu nhân đứng bên kia, trên mặt đều là vẻ vui mừng, nhưng đúng lúc này lơ đãng liếc nhau một cái, dưới vẻ mừng rỡ kia không dễ nhận ra có chút nhíu mày thoáng qua.
Tôn Hữu đứng bên cạnh, nghe tới đây ánh mắt chớp lên, vô thức nhìn quanh một chút, lập tức mang thêm vài phần kinh ngạc, nói: “Đúng vậy, Thạch Đầu đâu, không phải nói là hắn cứu được Tiểu Ảnh rồi đưa về đến đây sao, nhưng bây giờ lại đang ở đâu?”
Hứa Tuyết Ảnh cắn nhẹ môi, cúi đầu không nói, Hứa lão phu nhân bên cạnh cất tiếng: “Đúng vậy, đúng là Thẩm công tử cứu được Tiểu Ảnh.” Xong liền đem chuyện Thẩm Thạch cứu Hứa Tuyết Ảnh thuật lại sơ lượt một lần, hiển nhiên là Hứa Tuyết Ảnh lúc về đến nhà đã kể cho mọi người rồi, nhưng đoạn ở Lam Châu đều là kể vội vàng thoáng qua, chỉ nói là Thẩm Thạch khi đó quyết định thật nhanh, vạn dặm truy tung cho đến Lam Châu, sau đó anh dũng chém giết cứu được Tuyết Ảnh ra, sau đó lại vạn dặm hộ tống về nhà.
Tôn Hữu nghe xong trên mặt động dung, tiến lên một bước, ân cần nói: “Tiểu Ảnh, thương thế của biểu muội không sao a, ai, ngươi từ nhỏ tới lớn chưa từng nếm qua đau khổ lớn như vậy, thật sự là làm khó ngươi rồi.”
Hứa Tuyết Ảnh lại mỉm cười, trên mặt cũng không có nhiều vẻ sợ hãi, xem ra cực kỳ bình tĩnh, nói với Tôn Hữu: “Đa tạ biểu ca quan tâm, kỳ thật cũng không có gì trở ngại.”
"Ai nói không có gì trở ngại!" Hứa lão phu nhân ngắt lời, lập tức ngoắc tay, ý bảo Hứa Tuyết Ảnh tới bên cạnh, ôm nào vào lòng, khuôn mặt hiền lành tràn đầy vẻ yêu thương, thở dài:
“Cháu gái ngoan a, lần này ngươi thật sự là ăn đau khổ lớn rồi. Lúc trước ta nghe ngươi kể những chuyện kia mà hãi hùng khiếp vía, gặp phải thương thế nặng như vậy, khác gì đi Quỷ Môn Quan rồi trở về đâu, làm sao có thể nói là không có chuyện gì đâu chứ?”
Hứa Tuyết Ảnh nghĩ nghĩ, mỉm cười, nói: "Tổ mẫu đại nhân, thật ra mà nói, lúc đó rơi vào tay bọn cướp và lúc bị thương, trong lòng con đúng là có chút sợ hãi. Nhưng giờ nhớ tới, khó khăn trắc trở lần này vẫn có thể xem là một loại rèn luyện, dạy cho con nhân gian hiểm ác thế nào. Hơn nữa sau đó con còn đi theo Thẩm đại ca vạn dặm qua mấy chục châu thổ, nhìn thấy vô số người và cảnh vật, đều là những thứ trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới.”
Nàng im lặng một lát, trong mắt ngời lên chút ánh sáng lưu chuyển lấp lánh, nói khẽ: “Nếu như tương lai có cơ hội, con cũng muốn được như Thẩm đại ca vậy, có thể đi khắp thiên hạ, nhìn hết phong cảnh đặc sắc tậng cùng thế gian này.”
"Đi đi đi, " Hứa lão phu nhân vỗ nhè nhẹ một cái lên đầu của nàng, cười mắng, “Tiểu nữ hài nhà ngươi trong đầu nghĩ cái gì đó, sau một chuyến đi ra ngoài, tâm cũng trở nên buông thả như vậy hay sao? Tốt rồi, cũng không đoán mò nữa. Ta nói cho ngươi biết, lần này trở về tĩnh dưỡng trong nhà một thời gian, cũng đã sắp đến kỳ tông môn thu đồ đệ rồi, tới lúc đó ngươi phải ngoan ngoãn lên đảo Thanh Ngư tu luyện, chờ đạo hạnh thành công có đủ sức tự bảo vệ rồi nói sau.”
"À?" Hứa Tuyết Ảnh ngơ ngẩn một chút, ngạc nhiên nói, "Đi đảo Thanh Ngư tu luyện, thế nhưng không phải là tốn rất nhiều năm sao?”
"Đúng vậy a, nhìn thiên phú mỗi người a."
"Con. . ." Hứa Tuyết Ảnh muốn nói lại thôi, sau đó khe khẽ thở dài, không nói thêm lời nào nữa, có lẽ cũng hiểu rõ bản thân kỳ thật không thể thay đổi được gì a. Chỉ là trong ánh mắt của nàng, đúng là vẫn còn nụ cười, nhưng đã có một chút phiền muộn nhàn nhạt.
Cả ngày Hứa gia cao thấp đều vui mừng hết cỡ, Tôn Hữu cùng mấy vị trưởng bối cười nói trò chuyện thật lâu, cũng là cao hứng vì biểu muội Hứa Tuyết Ảnh bình yên trở về, tuy rằng chuyện vẫn chưa hoàn mỹ vì Thẩm Thạch sau khi đưa Hứa Tuyết Ảnh về đã nhanh chóng rời khỏi thành Lưu Vân, làm hắn có chút thất vọng nhàn nhạt.
Sau tầm hai canh giờ, Tôn Hữu mới cáo từ Hứa gia, mấy vị trưởng bối đều tươi cười đưa tiễn, đối với hắn cực kỳ thân thiết, nhìn mọi người thật là vui vẻ hoà thuận, phảng phất như người một nhà vậy.
Trừ cái đó ra, không ai nói thêm lời nào nữa.
Có vẻ như, những chuyện mọi người mới nói qua vài ngày trước, đột nhiên tất cả đều quên. Tổ mẫu như trước hiền lành, cậu như cũ ôn hoà thân thiết, thậm chí lúc hắn rời đi, hai vị cậu không để ý hắn khuyên can, kiên trì đưa hắn tới cửa chính, càng làm cho người Hứa gia cao thấp, kể cả người ngoài cửa nhìn trộm, đều rõ ràng Tôn Hữu và Hứa gia là quan hệ giữa bền chắc (NV: 牢)không gì có thể phá vỡ.
Chỉ là, có vẻ ở giữa sự bình thường kia, đúng là vẫn còn một điểm gì đó không đúng?
Lúc Tôn Hữu xoay người rời đi, nụ cười treo trên mặt hắn suốt hai canh giờ, theo bước chân hắn về phía trước mà chậm rãi, từng chút từng chút một thu lại, cuối cùng không còn gì nữa, mặt không biểu tình.
Giống như một phiến đá cứng rắn.
Hắn đi trên đường thật lâu, không biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ Thẩm Thạch đến khác thường. Nếu như ngay lúc này, có một người bạn bên cạnh, thật là tốt biết bao!
Nhờ việc Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên trở về, không khí vốn nặng nề khắc nghiệt ở Hứa gia vốn đang là một đầm nước tử khí trùng trùng, đột nhiên như bị một hòn đá ném xuống, toé lên những mảnh bọt nước vui sướng. Cơ hồ trong nháy mắt, vẻ nghiêm trọng trên mặt mọi người không cánh mà bay. Hứa gia cao thấp từ Hứa lão phu nhân đến Hứa Đằng, Hứa Hưng tới tất cả thân thích từ đích mạch lẫn chi phụ, cả đám người ai cũng vui mừng hớn hở. Đương nhiên, về phần mỗi người từ đáy lòng có thật sự vui hay không, cũng chỉ có tự mình biết.
Nhưng tóm lại, bầu không khí áp lực bao phủ trên Hứa gia đại trạch mấy ngày nay, hôm nay đã bị quét sạch, mặt mũi mấy vị quan trọng nhất trong nhà kia lần nữa lại lộ ra sự vui vẻ, toàn bộ Hứa gia cũng như lần nữa được sống lại, tràn đầy sinh cơ, bừng bừng khí tức. Từ điểm này mà nói, càng làm cho mọi người hiểu rõ chuyện hơn, nên đối với người vừa trải qua nguy hiểm trở về Tuyết Ảnh tiểu thư kia, đám hạ nhân hôm nay đều rất cung kính, không dám chậm trễ chút nào, như đối xử với một nàng công chúa.
Mẹ của Hứa Tuyết Ảnh sau khi biết tin này, liền ngây người, rồi lập tức mừng như điên, khi gặp lại Hứa Tuyết Ảnh liền ôm nàng gào khóc, tâm thần kích động cực độ, suýt nữa lại xảy ra chuyện, làm Hứa Tuyết Ảnh quá sức hoảng sợ. Sau đó Hứa gia phải mời vị đại sư tinh thông y thuật từ Thần Tiên Hội, Vu đại sư tới xem bệnh, ăn vào một ít đan dược an thần, thì mới dần dần yên tĩnh nằm ngủ.
Tôn Hữu đi vào toà trạch viện hết sức quen thuộc, cảm nhận được bầu không khí khác lạ nơi đây. Được người hầu dẫn đường, hắn bước nhanh thẳng tới tới phòng khách Hứa gia. Vốn đã sớm có người thông báo trước, khi nghe tiếng bước chân của hắn, mấy người trong thính đường đều quay đầu về hướng hắn mặt mày mang vài phần vui vẻ.
Trong đại sảnh có bốn người, đúng là bốn người quan trọng nhất Hứa gia hôm nay, Hứa lão phu nhân, Hứa Đằng, Hứa Hưng cùng người đại nạn không chết bất ngờ trở về Hứa Tuyết Ảnh.
Tôn Hữu đi nhanh tới, vội vàng hướng Hứa lão phu nhân thi lễ, rồi ánh mắt lập tức nhìn sang Hứa Tuyết Ảnh, xem xét cẩn thận, rồi thở dài, cười nói: “Tiểu Ảnh, quả nhiên muội đã bình yên trở về, thật tốt quá.”
Dứt lời, hắn quay sang hai người cậu ngồi bên cạnh, cười nói: “Con ở trên Kim Hồng Sơn vừa nghe tin này truyền tới, thật sự là chấn động, không dám trì hoãn nửa khắc, lập tức chạy tới đây.”
Hứa Đằng mỉm cười nói: “Tiểu Hữu ngươi có lòng rồi (nguyên văn: 有心了), lần này thực sự là ông trời phù hộ, may mắn Tiểu Ảnh bình yên vô sự, thật là phúc của Hứa gia ta.”
Hứa Tuyết Ảnh đứng bên nhếch miệng, rồi mở miệng nói: “Đại bá, nếu là ông trời thật sự phù hô, sẽ không để kẻ trộm bắt cháu đi a? Phải nói rằng lần này không sao, không phải dựa vào ông trời, mà toàn bộ nhờ vào Thẩm đại ca.”
Hứa Hưng ngồi bên cạnh Hứa Tuyết Ảnh cười ha ha, thần thái hiền hoà, nhìn con gái với vẻ mặt cưng chiều. Ngược lại Hứa Đằng và Hứa lão phu nhân đứng bên kia, trên mặt đều là vẻ vui mừng, nhưng đúng lúc này lơ đãng liếc nhau một cái, dưới vẻ mừng rỡ kia không dễ nhận ra có chút nhíu mày thoáng qua.
Tôn Hữu đứng bên cạnh, nghe tới đây ánh mắt chớp lên, vô thức nhìn quanh một chút, lập tức mang thêm vài phần kinh ngạc, nói: “Đúng vậy, Thạch Đầu đâu, không phải nói là hắn cứu được Tiểu Ảnh rồi đưa về đến đây sao, nhưng bây giờ lại đang ở đâu?”
Hứa Tuyết Ảnh cắn nhẹ môi, cúi đầu không nói, Hứa lão phu nhân bên cạnh cất tiếng: “Đúng vậy, đúng là Thẩm công tử cứu được Tiểu Ảnh.” Xong liền đem chuyện Thẩm Thạch cứu Hứa Tuyết Ảnh thuật lại sơ lượt một lần, hiển nhiên là Hứa Tuyết Ảnh lúc về đến nhà đã kể cho mọi người rồi, nhưng đoạn ở Lam Châu đều là kể vội vàng thoáng qua, chỉ nói là Thẩm Thạch khi đó quyết định thật nhanh, vạn dặm truy tung cho đến Lam Châu, sau đó anh dũng chém giết cứu được Tuyết Ảnh ra, sau đó lại vạn dặm hộ tống về nhà.
Tôn Hữu nghe xong trên mặt động dung, tiến lên một bước, ân cần nói: “Tiểu Ảnh, thương thế của biểu muội không sao a, ai, ngươi từ nhỏ tới lớn chưa từng nếm qua đau khổ lớn như vậy, thật sự là làm khó ngươi rồi.”
Hứa Tuyết Ảnh lại mỉm cười, trên mặt cũng không có nhiều vẻ sợ hãi, xem ra cực kỳ bình tĩnh, nói với Tôn Hữu: “Đa tạ biểu ca quan tâm, kỳ thật cũng không có gì trở ngại.”
"Ai nói không có gì trở ngại!" Hứa lão phu nhân ngắt lời, lập tức ngoắc tay, ý bảo Hứa Tuyết Ảnh tới bên cạnh, ôm nào vào lòng, khuôn mặt hiền lành tràn đầy vẻ yêu thương, thở dài:
“Cháu gái ngoan a, lần này ngươi thật sự là ăn đau khổ lớn rồi. Lúc trước ta nghe ngươi kể những chuyện kia mà hãi hùng khiếp vía, gặp phải thương thế nặng như vậy, khác gì đi Quỷ Môn Quan rồi trở về đâu, làm sao có thể nói là không có chuyện gì đâu chứ?”
Hứa Tuyết Ảnh nghĩ nghĩ, mỉm cười, nói: "Tổ mẫu đại nhân, thật ra mà nói, lúc đó rơi vào tay bọn cướp và lúc bị thương, trong lòng con đúng là có chút sợ hãi. Nhưng giờ nhớ tới, khó khăn trắc trở lần này vẫn có thể xem là một loại rèn luyện, dạy cho con nhân gian hiểm ác thế nào. Hơn nữa sau đó con còn đi theo Thẩm đại ca vạn dặm qua mấy chục châu thổ, nhìn thấy vô số người và cảnh vật, đều là những thứ trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới.”
Nàng im lặng một lát, trong mắt ngời lên chút ánh sáng lưu chuyển lấp lánh, nói khẽ: “Nếu như tương lai có cơ hội, con cũng muốn được như Thẩm đại ca vậy, có thể đi khắp thiên hạ, nhìn hết phong cảnh đặc sắc tậng cùng thế gian này.”
"Đi đi đi, " Hứa lão phu nhân vỗ nhè nhẹ một cái lên đầu của nàng, cười mắng, “Tiểu nữ hài nhà ngươi trong đầu nghĩ cái gì đó, sau một chuyến đi ra ngoài, tâm cũng trở nên buông thả như vậy hay sao? Tốt rồi, cũng không đoán mò nữa. Ta nói cho ngươi biết, lần này trở về tĩnh dưỡng trong nhà một thời gian, cũng đã sắp đến kỳ tông môn thu đồ đệ rồi, tới lúc đó ngươi phải ngoan ngoãn lên đảo Thanh Ngư tu luyện, chờ đạo hạnh thành công có đủ sức tự bảo vệ rồi nói sau.”
"À?" Hứa Tuyết Ảnh ngơ ngẩn một chút, ngạc nhiên nói, "Đi đảo Thanh Ngư tu luyện, thế nhưng không phải là tốn rất nhiều năm sao?”
"Đúng vậy a, nhìn thiên phú mỗi người a."
"Con. . ." Hứa Tuyết Ảnh muốn nói lại thôi, sau đó khe khẽ thở dài, không nói thêm lời nào nữa, có lẽ cũng hiểu rõ bản thân kỳ thật không thể thay đổi được gì a. Chỉ là trong ánh mắt của nàng, đúng là vẫn còn nụ cười, nhưng đã có một chút phiền muộn nhàn nhạt.
Cả ngày Hứa gia cao thấp đều vui mừng hết cỡ, Tôn Hữu cùng mấy vị trưởng bối cười nói trò chuyện thật lâu, cũng là cao hứng vì biểu muội Hứa Tuyết Ảnh bình yên trở về, tuy rằng chuyện vẫn chưa hoàn mỹ vì Thẩm Thạch sau khi đưa Hứa Tuyết Ảnh về đã nhanh chóng rời khỏi thành Lưu Vân, làm hắn có chút thất vọng nhàn nhạt.
Sau tầm hai canh giờ, Tôn Hữu mới cáo từ Hứa gia, mấy vị trưởng bối đều tươi cười đưa tiễn, đối với hắn cực kỳ thân thiết, nhìn mọi người thật là vui vẻ hoà thuận, phảng phất như người một nhà vậy.
Trừ cái đó ra, không ai nói thêm lời nào nữa.
Có vẻ như, những chuyện mọi người mới nói qua vài ngày trước, đột nhiên tất cả đều quên. Tổ mẫu như trước hiền lành, cậu như cũ ôn hoà thân thiết, thậm chí lúc hắn rời đi, hai vị cậu không để ý hắn khuyên can, kiên trì đưa hắn tới cửa chính, càng làm cho người Hứa gia cao thấp, kể cả người ngoài cửa nhìn trộm, đều rõ ràng Tôn Hữu và Hứa gia là quan hệ giữa bền chắc (NV: 牢)không gì có thể phá vỡ.
Chỉ là, có vẻ ở giữa sự bình thường kia, đúng là vẫn còn một điểm gì đó không đúng?
Lúc Tôn Hữu xoay người rời đi, nụ cười treo trên mặt hắn suốt hai canh giờ, theo bước chân hắn về phía trước mà chậm rãi, từng chút từng chút một thu lại, cuối cùng không còn gì nữa, mặt không biểu tình.
Giống như một phiến đá cứng rắn.
Hắn đi trên đường thật lâu, không biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ Thẩm Thạch đến khác thường. Nếu như ngay lúc này, có một người bạn bên cạnh, thật là tốt biết bao!