Lời nói của hắn vẫn thanh đạm như cũ, nhưng lọt vào tai A Nguyên lại nghe được vài phần yêu quý. Đầu ngón tay hắn chạm vào mặt nàng, lành lạnh, ngứa ngứa, trong lòng nàng liền vui mừng, nhìn hắn cười cười, vừa rồi cúi đầu xem, sau đó liền có chút ít nghi hoặc, "Sao ta nhìn lại thấy quen mắt?"
Cảnh Tri Vãn nói: "Diện mạo đã sưng cả lên, nhưng hình dáng ngũ quan vẫn còn. Nếu là quen biết hằng ngày mới có thể phân biệt rõ được."
Nhưng cô gái này hiển nhiên không phải người quen biết hằng ngày. A Nguyên mặc dù biết nhìn quen mắt, nhất thời cũng không phân biệt được ra là ai, thẳng đến khi nhìn thấy móng tay của nữ thi.
Nhìn ra được, móng tay được giữ gìn rất tốt, mượt mà tú lệ, lại không biết cào vào cái gì, như vỏ cây cứng rắn, xanh trắng bên trong móng tay lưu lại vết máu. Mặc dù ngâm trong nước mấy ngày, nhưng sơn móng tay hẳn là không phải bình thường, rõ ràng còn có thể thấy màu hồng hồng bên trên móng tay.
Sắc điệu hồng hồng hiếm thấy, nhưng A Nguyên đã không xa lạ gì. Ngày đó đúng là do loại màu sắc Phụng Tiên hoa này, mới phá được án linh hạc tủy.
A Nguyên nhìn chằm chằm ngũ quan đã sưng lên, rốt cuộc kêu lên: "Tiểu Ngọc! Đây là Tiểu Ngọc! "
Cảnh Tri Vãn bỗng dưng quay đầu lại, "Tiểu Ngọc nào?"
A Nguyên nhìn về phía hắn, nói ra: "Chính là Tiểu Ngọc ở Hạ Vương phủ, hầu hạ cho Tả Ngôn Hi - bạn tốt của huynh đó! Hôm qua ta ở Tâm Y quán, nghe nói nàng về với ông bà ba bốn ngày, hóa ra....."
Hai chân của Lý Phỉ đã như nhũn ra, "Hạ vương phủ......Gần đây liên quan đến những người như thế nào lại ngày càng lợi hại hơn!"
"Sông hồ ở Thẩm Hà toàn toàn chính xác là từ sườn đông của Hạ Vương phủ chảy qua, nếu là vứt xác từ nơi ấy, hoàn toàn có khả năng trôi tới đây." Tỉnh Ất vò đầu, "Có thể chẳng lẽ chúng ta phải tới Hạ Vương phủ tra án? Cái cửa đó liệu có đi vào nổi không? Cho dù đi vào, thật sự sẽ không bị dùng côn đánh chết chứ?"
A Nguyên nhớ tới Mộ Bắc Yên, đã hận đến nghiến răng, cười lạnh nói: "Không có việc gì, Tiểu Ngọc là của Tâm Y quán, người mà Tiểu Ngọc hầu hạ chính là bạn tốt của Cảnh Điển Sử, Tả Ngôn Hi công tử."
"Vậy trước tiên liền nói cho Tả Ngôn Hi!" Lý Phỉ trầm ngâm, "Tiểu Ngọc cô nương này trước đây không phải thế này?"
A Nguyên nhớ tới Tiểu Ngọc lúc trước lanh lợi, không khỏi thương tiếc, "Nàng có thể xem như tiểu mỹ nhân!"
Lý Phỉ nhân tiện nói: "Có nên tìm bà đỡ hay không?"
Tỉnh Ất nói: "Đã truyền qua, nhưng một mực không muốn tới đây. Chỉ sợ là khám nghiệm thi thể không được tốt, muốn mượn cớ không đến."
Lý Phỉ khua tay nói: "Vậy thì mời Tỉnh bộ khoái tự mình đi một lần nha!"
Quan phủ phá án thường có bà đỡ trợ giúp, thuận tiện kiểm tra thân thể nữ thi. Nếu là thông dâm, *** án, nghiệm xem có chồng hay chưa mà chết, có thai hay sự tình gì không, bà đỡ tuy không thể thiếu, nghiệm xem nữ thi cũng phải kêu bà đỡ đến, khi cần động chạm đến thân thể, để tránh hiềm nghi.
Chẳng qua là hôm nay thi thể đã bắt đầu thối rữa, cái mùi cùng cảm giác này người bình thường không thể chịu đựng, tiền thưởng ít ỏi của quan phủ không hấp dẫn được bà đỡ.
-------------
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor )
Tâm Y quán rất nhanh liền cho người tới đây, nhưng lại là thô sử nha đầu cùng với quan cư.
Hai người nhìn thấy A Nguyên, lập tức nhận ra chính là mỹ nữ hôm qua đại náo chỗ bọn họ. Quan cư không dám nói gì, nha đầu thô sử cũng chỉ dám lè lưỡi, không dám khen nàng thay nam trang tuấn mỹ, có thể khuynh đảo một đống nữ nhân.
Bọn họ tiến lên bái kiến tri huyện đại nhân, A Nguyên mới biết được, nha đầu thô sử kia tên là Ngâm Nhi.
Ngâm Nhi chỉ xa xa liếc nhìn nữ thi, nhân tiện nói: "Đây không phải là Tiểu Ngọc tỷ tỷ. Eo thô như vậy, chân to như vậy! Tiểu Ngọc tỷ tỷ không mập không gầy, eo nhỏ chân dài, đẹp lắm!"
A Nguyên xách nàng đến gần, nói : "Ngươi mà ở trong nước giống nàng ba ngày, so sánh với nàng có lẽ còn béo hơn! Nhìn kỹ mặt của nàng!"
Ngâm Nhi bụm mặt kêu lên sợ hãi, quan cư đã lo sợ nói: "Là......Là Tiểu Ngọc! Ta thấy rõ ràng, sau tai trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ, là Tiểu Ngọc không sai. Không phải nàng về với ông bà sao? Hay là gặp phải cường đạo cướp tiền?"
A Nguyên nhìn kĩ, quả nhiên thấy sau tai trái của nữ thi có nốt ruồi, thở dài: "Lão tiên sinh ngược lại mắt thật tốt! Chẳng qua là phải ghi nhớ, nữ tử xinh đẹp không thể tùy tiện nhìn, bằng không thì không chừng tròng mắt còn không thể nhìn nổi người khác!"
Quan cư bề bộn cười nói: "Gia, xin yên tâm! Lão hủ đã biết dạy dỗ hôm qua..., tuyệt đối sẽ không nhìn loạn người, nói lung tung......"
Hắn có chút già khọm, lại không ai giúp đỡ, tuyệt đối chịu không được vị Nguyên cô nương--À, không, là Nguyên bộ khoái cầm thanh kiếm đâm trái đâm phải.
Với tư cách là người có kinh nghiệm mấy chục năm đối nhân xử thế, sổ sách được mất vẫn biết rõ ràng! Ngay cả Tiểu Hạ Vương gia cũng bị nàng dạy dỗ, nàng thích là hán tử, nàng chính là hán tử, nàng yêu làm bộ khoái, nàng chính là bộ khoái. Vì không cho nàng có cơ hội cầm kiếm đâm hắn, hắn giương cờ đầu hàng cương quyết thừa nhận nàng chỉ là có hành vi tự vệ, đổi trắng thay đen và vân vân hoàn toàn không nói chơi.
Đang nói chuyện, Tỉnh Ất đã mang bà đỡ mặt mũi hoàn toàn không tình nguyện tới đây.
Cũng may mặt bà đỡ nhiều tàn nhang, đem cái không tình nguyện kia che dấu đi chút ít, Lý Phỉ cũng không so đo, hòa khí để cho bà đi khám nghiệm tử thi.
Ở Thẩm Hà, Tiểu Ngọc cũng không có người thân, các phu nhân ở Hạ Vương phủ cũng sẽ không chạy tới đây xem khám nghiệm tử thi cho một nha đầu, vì vậy có Ngâm Nhi nhắm mắt ở một bên "Xem" cũng đã đủ rồi.
Bà đỡ mặc dù trong mũi đã đút khăn, nhưng đến cùng cũng chịu không nổi cái mùi tanh tưởi, ước chừng cũng muốn qua loa tra xong sự tình, nhưng nhìn kỹ *** sau, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên.
Sau nửa ngày, bà tiến lên bẩm: "Bẩm đại nhân, cô nương này trước đó từng bị cưỡng hiếp, hạ thể rõ ràng bị xé rách. Theo như vết thương, nàng hẳn là *xử nữ, *** hẹp, bị người bạo lực, mà lại là người cường tráng dị thường, mới bị thương nghiêm trọng như thế."
(*xử nữ : nữ tử còn trinh )
"Cưỡng gian rồi giết chết!"
Lý Phỉ nhìn về phía quan cư, ngay cả nốt ruồi trên tai Tiểu Ngọc, lão cũng biết rõ, hơn nữa lão không có vợ.
Quan cư luống cuống đầu gối mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất, vội vàng kêu lên: "Đại nhân, đại nhân, cái này không liên quan đến ta...! Tiểu Ngọc ở hậu viện hầu hạ Tả công tử, ta cũng chỉ thấy vài lần!"
Lý Phỉ cười lạnh, "Sao người lại biết được sau tai Tiểu Ngọc có nốt ruồi!"
Quan cư nói: "Ta chỉ là cẩn thận nhìn chút ít......Nàng là thị nữ của Tả công tử mà, tiểu nhân sao dám có nửa phần ý niệm trong đầu!"
Ý ở ngoài lời, chính là dù có tâm đen tối cũng không có gan đi làm......
Tiểu Lộc ở bên hì hì cười nói: "Đại nhân, ta cũng biết được không thể nào là hắn."
Quan cư đang cảm kích mà nhìn về phía Tiểu Lộc thì nàng đã nói: "Hắn già như vậy, chỉ sợ so với thái giám còn không khá hơn bao nhiêu, cường tráng ở đâu?"
Mọi người ghé mắt nhìn, quan cư lệch cả miệng ra, sửng sốt một chữ cũng không dám cãi lại.
A Nguyên cũng quẫn bách, vội vàng ho một tiếng, nói ra: "Đại nhân, trước tiên đem thi thể mang về, đi Hạ Vương phủ tra xem Tiểu Ngọc có thật sự về với ông bà hay không, sự việc gì đã xảy ra ở y quán, hay trên đường về với ông bà thì nàng mới bị hại."
Lý Phỉ gật đầu, "Đành phải như thế..... đi Hạ Vương phủ!"
Hạ Vương có một thanh Mạch Đao nặng năm mươi tám kí, trên chiến trường phất tay liền có thể cuốn bay tính mạng mấy người, cái chết của một thị nữ nho nhỏ sẽ không để trong lòng, chọc giận ông ta, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ của tri huyện đại nhân cũng sẽ không để trong lòng.
Thấy sai dịch đã mang thi thể đi, Cảnh Tri Vãn đã ngồi trên kiệu, giữa lông mày hắn có vài phần mệt mỏi.
A Nguyên nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Cảnh Tri Vãn ước chừng cũng mệt, cảm thấy liền có chút ít áy náy, nhỏ giọng hỏi: "Chân huynh còn đau không? Hay để Tiểu Lộc cùng huynh về nha môn nghỉ ngơi trước."
Cảnh Tri Vãn nói: "Cô có phải hy vọng ta về nha môn hầm canh đậu đỏ cho cô uống?"
A Nguyên nhớ năm mươi bảy hạt đậu đỏ đại biểu cho năm mươi bảy tình lang của nàng, vội hỏi: "Không cần, không cần......Cái mùi này ngửi phải vài ngày ta cũng không muốn ăn cái gì......Đáng tiếc, vốn là cô nương lanh lợi như vậy!"
Nàng nói xong, ánh mắt không khỏi lại nhìn hướng nữ thi bị mang đi, cũng nhìn qua nhìn lại thi thể, hoảng hốt nhìn trong miệng thi thể được như có cái gì lóe lóe.
Nàng vội hỏi: "Chậm đã! Trong miệng nàng có cái gì?"
Tỉnh Ất nói: "Không có cái gì! Khám nghiệm tử thi đã đã kiểm tra, trong miệng không có bùn cát, đúng là sau khi chết mới bị vứt xác."
A Nguyên không đáp, thăm dò trong miệng của thi thể, liền móc ra một viên hạt châu kim quang sáng lạn, chạm rỗng hoa văn uyên ương thập phần tinh xảo.
Hạt châu này quá nhỏ, trước đó có lẽ bị đặt ở dưới lưỡi, cho nên khám nghiệm tử thi kiểm tra họng chưa phát hiện. Nhưng sau khi kiểm nghiệm, lưỡi bị tác động, lưỡi đang lúc buông lỏng, hạt châu mới lăn ra, đúng lúc bị A Nguyên nhìn thấy lăn tới bờ môi.
Nàng thở dài: "Đại nhân lại phải sầu muộn rồi.....Chín phần có thể là chết ở trong phủ...! "
Hạt châu tinh xảo như thế, cũng không biết là gắn trên vật phú quý nào, nhưng tuyệt đối là dân chúng bình thường không thể có được, càng tuyệt đối là những kẻ cướp xác ở trên đường cũng không thể mang theo một vật có quý khí như vậy trên người.
-------
Cũng may Tiểu Ngọc là người của Tâm Y quán.
Lý Phỉ không dám đi tìm Hạ Vương, ít nhất dám tìm Tả Ngôn Hi trước.
Tả Ngôn Hi nghe được Cảnh Điển sử cùng tri huyện đại nhân tới thăm cũng không chậm chạp mà đi ra đón.
"Tiểu Ngọc?"
Hắn kinh ngạc thiếu chút nữa đánh rơi ly trà thị nữ vừa đưa.
Lý Phỉ cười cười nói: "Nghe nói Cảnh Điển sử cùng ngài có quen biêt, không bằng để Cảnh Điển sử nói cho ngài đi! "
--- đề lời nói với người xa lạ---
A, Tiểu Cảnh là tri kỉ của Tả Ngôn Hi cùng với tình nhân của A Nguyên là Mộ Bắc Yên lại liên quan tới vụ án.
Tiểu Hạ Vương gia ơi, A Nguyên lại đến đây tìm ngươi rồi!
Mọi người ngày mai gặp!
Cảnh Tri Vãn nói: "Diện mạo đã sưng cả lên, nhưng hình dáng ngũ quan vẫn còn. Nếu là quen biết hằng ngày mới có thể phân biệt rõ được."
Nhưng cô gái này hiển nhiên không phải người quen biết hằng ngày. A Nguyên mặc dù biết nhìn quen mắt, nhất thời cũng không phân biệt được ra là ai, thẳng đến khi nhìn thấy móng tay của nữ thi.
Nhìn ra được, móng tay được giữ gìn rất tốt, mượt mà tú lệ, lại không biết cào vào cái gì, như vỏ cây cứng rắn, xanh trắng bên trong móng tay lưu lại vết máu. Mặc dù ngâm trong nước mấy ngày, nhưng sơn móng tay hẳn là không phải bình thường, rõ ràng còn có thể thấy màu hồng hồng bên trên móng tay.
Sắc điệu hồng hồng hiếm thấy, nhưng A Nguyên đã không xa lạ gì. Ngày đó đúng là do loại màu sắc Phụng Tiên hoa này, mới phá được án linh hạc tủy.
A Nguyên nhìn chằm chằm ngũ quan đã sưng lên, rốt cuộc kêu lên: "Tiểu Ngọc! Đây là Tiểu Ngọc! "
Cảnh Tri Vãn bỗng dưng quay đầu lại, "Tiểu Ngọc nào?"
A Nguyên nhìn về phía hắn, nói ra: "Chính là Tiểu Ngọc ở Hạ Vương phủ, hầu hạ cho Tả Ngôn Hi - bạn tốt của huynh đó! Hôm qua ta ở Tâm Y quán, nghe nói nàng về với ông bà ba bốn ngày, hóa ra....."
Hai chân của Lý Phỉ đã như nhũn ra, "Hạ vương phủ......Gần đây liên quan đến những người như thế nào lại ngày càng lợi hại hơn!"
"Sông hồ ở Thẩm Hà toàn toàn chính xác là từ sườn đông của Hạ Vương phủ chảy qua, nếu là vứt xác từ nơi ấy, hoàn toàn có khả năng trôi tới đây." Tỉnh Ất vò đầu, "Có thể chẳng lẽ chúng ta phải tới Hạ Vương phủ tra án? Cái cửa đó liệu có đi vào nổi không? Cho dù đi vào, thật sự sẽ không bị dùng côn đánh chết chứ?"
A Nguyên nhớ tới Mộ Bắc Yên, đã hận đến nghiến răng, cười lạnh nói: "Không có việc gì, Tiểu Ngọc là của Tâm Y quán, người mà Tiểu Ngọc hầu hạ chính là bạn tốt của Cảnh Điển Sử, Tả Ngôn Hi công tử."
"Vậy trước tiên liền nói cho Tả Ngôn Hi!" Lý Phỉ trầm ngâm, "Tiểu Ngọc cô nương này trước đây không phải thế này?"
A Nguyên nhớ tới Tiểu Ngọc lúc trước lanh lợi, không khỏi thương tiếc, "Nàng có thể xem như tiểu mỹ nhân!"
Lý Phỉ nhân tiện nói: "Có nên tìm bà đỡ hay không?"
Tỉnh Ất nói: "Đã truyền qua, nhưng một mực không muốn tới đây. Chỉ sợ là khám nghiệm thi thể không được tốt, muốn mượn cớ không đến."
Lý Phỉ khua tay nói: "Vậy thì mời Tỉnh bộ khoái tự mình đi một lần nha!"
Quan phủ phá án thường có bà đỡ trợ giúp, thuận tiện kiểm tra thân thể nữ thi. Nếu là thông dâm, *** án, nghiệm xem có chồng hay chưa mà chết, có thai hay sự tình gì không, bà đỡ tuy không thể thiếu, nghiệm xem nữ thi cũng phải kêu bà đỡ đến, khi cần động chạm đến thân thể, để tránh hiềm nghi.
Chẳng qua là hôm nay thi thể đã bắt đầu thối rữa, cái mùi cùng cảm giác này người bình thường không thể chịu đựng, tiền thưởng ít ỏi của quan phủ không hấp dẫn được bà đỡ.
-------------
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor )
Tâm Y quán rất nhanh liền cho người tới đây, nhưng lại là thô sử nha đầu cùng với quan cư.
Hai người nhìn thấy A Nguyên, lập tức nhận ra chính là mỹ nữ hôm qua đại náo chỗ bọn họ. Quan cư không dám nói gì, nha đầu thô sử cũng chỉ dám lè lưỡi, không dám khen nàng thay nam trang tuấn mỹ, có thể khuynh đảo một đống nữ nhân.
Bọn họ tiến lên bái kiến tri huyện đại nhân, A Nguyên mới biết được, nha đầu thô sử kia tên là Ngâm Nhi.
Ngâm Nhi chỉ xa xa liếc nhìn nữ thi, nhân tiện nói: "Đây không phải là Tiểu Ngọc tỷ tỷ. Eo thô như vậy, chân to như vậy! Tiểu Ngọc tỷ tỷ không mập không gầy, eo nhỏ chân dài, đẹp lắm!"
A Nguyên xách nàng đến gần, nói : "Ngươi mà ở trong nước giống nàng ba ngày, so sánh với nàng có lẽ còn béo hơn! Nhìn kỹ mặt của nàng!"
Ngâm Nhi bụm mặt kêu lên sợ hãi, quan cư đã lo sợ nói: "Là......Là Tiểu Ngọc! Ta thấy rõ ràng, sau tai trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ, là Tiểu Ngọc không sai. Không phải nàng về với ông bà sao? Hay là gặp phải cường đạo cướp tiền?"
A Nguyên nhìn kĩ, quả nhiên thấy sau tai trái của nữ thi có nốt ruồi, thở dài: "Lão tiên sinh ngược lại mắt thật tốt! Chẳng qua là phải ghi nhớ, nữ tử xinh đẹp không thể tùy tiện nhìn, bằng không thì không chừng tròng mắt còn không thể nhìn nổi người khác!"
Quan cư bề bộn cười nói: "Gia, xin yên tâm! Lão hủ đã biết dạy dỗ hôm qua..., tuyệt đối sẽ không nhìn loạn người, nói lung tung......"
Hắn có chút già khọm, lại không ai giúp đỡ, tuyệt đối chịu không được vị Nguyên cô nương--À, không, là Nguyên bộ khoái cầm thanh kiếm đâm trái đâm phải.
Với tư cách là người có kinh nghiệm mấy chục năm đối nhân xử thế, sổ sách được mất vẫn biết rõ ràng! Ngay cả Tiểu Hạ Vương gia cũng bị nàng dạy dỗ, nàng thích là hán tử, nàng chính là hán tử, nàng yêu làm bộ khoái, nàng chính là bộ khoái. Vì không cho nàng có cơ hội cầm kiếm đâm hắn, hắn giương cờ đầu hàng cương quyết thừa nhận nàng chỉ là có hành vi tự vệ, đổi trắng thay đen và vân vân hoàn toàn không nói chơi.
Đang nói chuyện, Tỉnh Ất đã mang bà đỡ mặt mũi hoàn toàn không tình nguyện tới đây.
Cũng may mặt bà đỡ nhiều tàn nhang, đem cái không tình nguyện kia che dấu đi chút ít, Lý Phỉ cũng không so đo, hòa khí để cho bà đi khám nghiệm tử thi.
Ở Thẩm Hà, Tiểu Ngọc cũng không có người thân, các phu nhân ở Hạ Vương phủ cũng sẽ không chạy tới đây xem khám nghiệm tử thi cho một nha đầu, vì vậy có Ngâm Nhi nhắm mắt ở một bên "Xem" cũng đã đủ rồi.
Bà đỡ mặc dù trong mũi đã đút khăn, nhưng đến cùng cũng chịu không nổi cái mùi tanh tưởi, ước chừng cũng muốn qua loa tra xong sự tình, nhưng nhìn kỹ *** sau, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên.
Sau nửa ngày, bà tiến lên bẩm: "Bẩm đại nhân, cô nương này trước đó từng bị cưỡng hiếp, hạ thể rõ ràng bị xé rách. Theo như vết thương, nàng hẳn là *xử nữ, *** hẹp, bị người bạo lực, mà lại là người cường tráng dị thường, mới bị thương nghiêm trọng như thế."
(*xử nữ : nữ tử còn trinh )
"Cưỡng gian rồi giết chết!"
Lý Phỉ nhìn về phía quan cư, ngay cả nốt ruồi trên tai Tiểu Ngọc, lão cũng biết rõ, hơn nữa lão không có vợ.
Quan cư luống cuống đầu gối mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất, vội vàng kêu lên: "Đại nhân, đại nhân, cái này không liên quan đến ta...! Tiểu Ngọc ở hậu viện hầu hạ Tả công tử, ta cũng chỉ thấy vài lần!"
Lý Phỉ cười lạnh, "Sao người lại biết được sau tai Tiểu Ngọc có nốt ruồi!"
Quan cư nói: "Ta chỉ là cẩn thận nhìn chút ít......Nàng là thị nữ của Tả công tử mà, tiểu nhân sao dám có nửa phần ý niệm trong đầu!"
Ý ở ngoài lời, chính là dù có tâm đen tối cũng không có gan đi làm......
Tiểu Lộc ở bên hì hì cười nói: "Đại nhân, ta cũng biết được không thể nào là hắn."
Quan cư đang cảm kích mà nhìn về phía Tiểu Lộc thì nàng đã nói: "Hắn già như vậy, chỉ sợ so với thái giám còn không khá hơn bao nhiêu, cường tráng ở đâu?"
Mọi người ghé mắt nhìn, quan cư lệch cả miệng ra, sửng sốt một chữ cũng không dám cãi lại.
A Nguyên cũng quẫn bách, vội vàng ho một tiếng, nói ra: "Đại nhân, trước tiên đem thi thể mang về, đi Hạ Vương phủ tra xem Tiểu Ngọc có thật sự về với ông bà hay không, sự việc gì đã xảy ra ở y quán, hay trên đường về với ông bà thì nàng mới bị hại."
Lý Phỉ gật đầu, "Đành phải như thế..... đi Hạ Vương phủ!"
Hạ Vương có một thanh Mạch Đao nặng năm mươi tám kí, trên chiến trường phất tay liền có thể cuốn bay tính mạng mấy người, cái chết của một thị nữ nho nhỏ sẽ không để trong lòng, chọc giận ông ta, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ của tri huyện đại nhân cũng sẽ không để trong lòng.
Thấy sai dịch đã mang thi thể đi, Cảnh Tri Vãn đã ngồi trên kiệu, giữa lông mày hắn có vài phần mệt mỏi.
A Nguyên nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Cảnh Tri Vãn ước chừng cũng mệt, cảm thấy liền có chút ít áy náy, nhỏ giọng hỏi: "Chân huynh còn đau không? Hay để Tiểu Lộc cùng huynh về nha môn nghỉ ngơi trước."
Cảnh Tri Vãn nói: "Cô có phải hy vọng ta về nha môn hầm canh đậu đỏ cho cô uống?"
A Nguyên nhớ năm mươi bảy hạt đậu đỏ đại biểu cho năm mươi bảy tình lang của nàng, vội hỏi: "Không cần, không cần......Cái mùi này ngửi phải vài ngày ta cũng không muốn ăn cái gì......Đáng tiếc, vốn là cô nương lanh lợi như vậy!"
Nàng nói xong, ánh mắt không khỏi lại nhìn hướng nữ thi bị mang đi, cũng nhìn qua nhìn lại thi thể, hoảng hốt nhìn trong miệng thi thể được như có cái gì lóe lóe.
Nàng vội hỏi: "Chậm đã! Trong miệng nàng có cái gì?"
Tỉnh Ất nói: "Không có cái gì! Khám nghiệm tử thi đã đã kiểm tra, trong miệng không có bùn cát, đúng là sau khi chết mới bị vứt xác."
A Nguyên không đáp, thăm dò trong miệng của thi thể, liền móc ra một viên hạt châu kim quang sáng lạn, chạm rỗng hoa văn uyên ương thập phần tinh xảo.
Hạt châu này quá nhỏ, trước đó có lẽ bị đặt ở dưới lưỡi, cho nên khám nghiệm tử thi kiểm tra họng chưa phát hiện. Nhưng sau khi kiểm nghiệm, lưỡi bị tác động, lưỡi đang lúc buông lỏng, hạt châu mới lăn ra, đúng lúc bị A Nguyên nhìn thấy lăn tới bờ môi.
Nàng thở dài: "Đại nhân lại phải sầu muộn rồi.....Chín phần có thể là chết ở trong phủ...! "
Hạt châu tinh xảo như thế, cũng không biết là gắn trên vật phú quý nào, nhưng tuyệt đối là dân chúng bình thường không thể có được, càng tuyệt đối là những kẻ cướp xác ở trên đường cũng không thể mang theo một vật có quý khí như vậy trên người.
-------
Cũng may Tiểu Ngọc là người của Tâm Y quán.
Lý Phỉ không dám đi tìm Hạ Vương, ít nhất dám tìm Tả Ngôn Hi trước.
Tả Ngôn Hi nghe được Cảnh Điển sử cùng tri huyện đại nhân tới thăm cũng không chậm chạp mà đi ra đón.
"Tiểu Ngọc?"
Hắn kinh ngạc thiếu chút nữa đánh rơi ly trà thị nữ vừa đưa.
Lý Phỉ cười cười nói: "Nghe nói Cảnh Điển sử cùng ngài có quen biêt, không bằng để Cảnh Điển sử nói cho ngài đi! "
--- đề lời nói với người xa lạ---
A, Tiểu Cảnh là tri kỉ của Tả Ngôn Hi cùng với tình nhân của A Nguyên là Mộ Bắc Yên lại liên quan tới vụ án.
Tiểu Hạ Vương gia ơi, A Nguyên lại đến đây tìm ngươi rồi!
Mọi người ngày mai gặp!