Lưỡng Thế Hoan

Chương 116

Cửa lớn Hạ Vương phủ không vào nổi, may mắn thay huyện Thẩm Hà nho nhỏ lại tàng long ngọa hổ, hôm nay có thể có công dụng.
Giữa lông mày của Cảnh Tri Vãn hiếm khi lộ ra vài phần phiền muộn, sau nửa ngày mới cười khổ, hỏi: "Ngôn Hi, Tiểu Ngọc từ lúc nào rời đi? Quả nhiên là về với ông bà chứ?"
Tả Ngôn Hi trầm ngâm, "Thật sự thì nàng từng nói với ta, nói mẫu thân của nàng một hai năm nay sức khỏe không tốt, hy vọng khi rảnh có thể trở về thăm. Sau đó mấy ngày trước liền nghe nói mẫu thân của nàng bệnh nặng, nàng xin nghỉ về nhà!"
"Mấy ngày trước? Rốt cuộc là mấy ngày trước? Buổi sáng hay là giữa trưa? Nàng không có nói cho huynh à?"
Tả Ngôn Hi nhíu mày, "Bình thường ta có bốn năm nha đầu, ta lại thường hay đi ra ngoài, thật đúng không rõ là rời đi khi nào......ta sai người đi hỏi một chút."
Quan cư nói Tiểu Ngọc là thị nữ của Tả Ngôn Hi, nhưng đến cùng cũng chỉ là một thị nữ mà thôi, nếu một ngày không thấy xuất hiện cũng không để ý.
Lúc hắn gọi người đến hỏi, Tiểu Màn Thầu đang lau nước mắt ở bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi chỉ nhớ rõ Tiểu Ngọc tỷ tỷ một ngày trước còn đi quán trà nghe sách, chạng vạng tối trở về hào hứng bừng bừng còn kể cho tôi nghe câu chuyện. Nhưng sáng sớm ngày thứ hai liền nghe nói Tiểu Ngọc tỷ tỷ bởi vì mẫu thân bệnh cấp tính liền vội vàng về nhà!"
"Quán trà nghe sách?" mắt Tiểu Lộc sáng lên, "Hôm qua tôi đi nghe sách, nhưng thuyết thư tiên sinh mấy ngày gần đây cuống họng không tốt, đã nghỉ ngơi bốn ngày rồi!"
A Nguyên ngẩng đầu, "Hôm qua em đi quán trà nghe sách lúc nào?"
Tiểu Lộc nói lộ ra miệng, vội che môi lại, hắc hắc cười hai tiếng, "Kỳ thật cũng chính là lúc em quay về nha môn có đi qua nhìn chút ít."
Cảnh Tri Vãn có chút nhíu mày, "Ngươi nói là, mẫu thân của Tiểu Ngọc bệnh nặng sắp chết, nàng còn có thời gian rảnh rỗi đi trà lâu nghe sách? Hay hoặc giả là buổi tối mới biết được tin tức, ngay cả tỉ muội các ngươi cũng không nói, liền thu thập hành lý suốt đêm về nhà? Vậy các ngươi nghe Tiểu Ngọc về với ông bà, đều là nghe ai nói?"
Tả Ngôn Hi nói: "Có lẽ là thị nữ khác."
Tiểu Màn Thầu liền nói: "Ta nghe Như Ý nói, sau đó ta liền nói cho tỷ muội khác!"
"Như Ý là ai?"
"Như Ý là thư đồng vương gia mang từ kinh thành về, nhưng mà vương gia gần đây dưỡng bệnh, hắn thường đi theo bên người Cận tổng quản. Tiểu Ngọc muốn xin nghỉ, cho dù nói cho công tử, cũng phải nói cho Cận tổng quản một tiếng, để hắn an bài thị nữ khác hầu công tử"
"Cận tổng quản là người quản lí tòa biệt viện này?"
"Vâng, nhưng mà....."
Tiểu Màn Thầu tất nhiên không biết nói như thế nào nên nhìn về phía Tả Ngôn Hi với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
"Cận tổng quản tên là Cận Đại Đức, không chỉ quản lí ở đây, cũng là quản lí của vương phủ ở kinh thành cùng với gia nghiệp của Hạ Vương phủ." Tả Ngôn Hi rất nhanh tiếp miệng, "Đã cùng với nghĩa phụ của ta đã hơn mười năm, trên chiến trường vào sinh ra tử lúc nào cũng theo."
Ý ở ngoài lời, Cận Đại Đức tuy là hạ nhân của Hạ Vương phủ, nhưng ở trong phủ địa vị cũng không thấp, Tả Ngôn Hi cũng không được khinh thường.
Cảnh Tri Vãn trầm tư, "Nói cách khác, Cận Đại Đức bình thường cũng không ở chỗ này? Lần này Hạ Vương đến Thẩm Hà dưỡng bệnh, hắn mới theo đến?"
Tả Ngôn Hi gật đầu, "Nơi đây yên tĩnh, ta thật thích, rảnh rỗi liền dốc lòng học hỏi y thuật, thuận tiện mở y quán ở nhà. Tiểu Ngọc khi đó liền theo ta, tính ra cũng có hơn hai năm!"
"Nàng cùng Cận Đại Đức có thù hận hiềm khích gì không?"
"Có lẽ không có! Tiểu Ngọc tỉ tỉ tính tình rất tốt, làm việc cũng cẩn thận, không có nghe nói nàng có lỗi với ai." Tả Ngôn Hi nhìn về phía bên cạnh Tiểu Màn Thầu, đám người Ngâm Nhi, "Các ngươi có nghe nói nàng cùng với người khác kết thù oán hay không?"
Mấy người đồng loạt lắc đầu. Ngâm Nhi càng nói: "Tiểu Ngọc tỉ tỉ tính tình tốt hơn người, có khi thấy tôi tại hầu phòng bận rộn quá, đều chạy tới giúp tôi. Thật sự không nghĩ ra ai sẽ hại tỉ ấy!"
Tả Ngôn Hi cau mày nói: "A Từ, huynh nghi ngờ Tiểu Ngọc bị hại ở đây? Điều đó không có khả năng! Ai dám động đến thị nữ của ta!"
Cảnh Tri Vãn đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, "Trước tiên đi đến phòng của Tiểu Ngọc xem một chút đi!"
"Được!"
Tả Ngôn Hi cũng đứng lên, bước nhanh qua phía trước.
Mà A Nguyên lại nhất thời đứng tại chỗ đó, ngực bang bang nhảy loạn, đã không biết là kinh ngạc hay là vui!
Cảnh Tri Vãn một mực phủ nhận hắn là Cảnh Từ nhưng giờ phút này Tả Ngôn Hi bật thốt lên liền gọi "A Từ", mà Cảnh Tri Vãn lại tự nhiên tiếp nhận cách xưng hô đó.....
Đây là không phải có thể xác định, Cảnh Điển sử này, kỳ thật chính là Đoan hầu Cảnh Từ - vị hôn phu của nàng?
Có lẽ nàng nên nói với hắn rõ ràng, nàng thật ra không muốn đào hôn.
Cho dù Đoan hầu Cảnh Từ có đủ bệnh, nhưng nàng giống như không có ý định so đo, thật thích hắn trở thành vị hôn phu của nàng.
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpres, edit - beta bởi Hàn - Mai, nếu xuất hiện ở truyenfun hoặc những nơi khác đều là ăn cắp. Xin hãy tôn trọng và ủng hộ editor )
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Màn Thầu, cùng thị nữ khác đều được xếp phòng ngủ gần đây để tiện cho gọi, Tiểu Ngọc hoàn toàn chính xác rất được sủng ái, những người khác đều là hai người ở một gian, chỉ có nàng một mình ở một gian. Nàng không ở đây, cửa phòng đang khóa.
Tả Ngôn Hi tất nhiên mặc kệ những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ hỏi hướng người bên cạnh, "Chìa khóa đâu?"
Bên kia có hạ nhân đáp: "Ngoại trừ Tiểu Ngọc cô nương tự mình giữ, chỉ có ở chỗ Cận tổng quản!"
Bên kia liền có gã sai vặt chạy vội hướng bên kia biệt viện lấy chìa khóa.
A Nguyên hỏi Tiểu Màn Thầu: "Cái này là Tiểu Ngọc tự mình khóa, hay là cô cùng thị nữ khác khóa?"
Tiểu Màn Thầu mờ mịt, "Tiểu Ngọc tỷ tỷ nhàn hạ cũng thích khóa cửa trong biệt viện ở bên ngoài đi dạo bốn phía, chúng tôi ban đầu cũng không lưu ý, về sau nghe nói nàng về với ông bà, cửa kia đã khóa rồi, có lẽ là tự khóa?"
Đang nói chuyện, đã thấy một người trung niên khôi ngô bước nhanh tới, người chưa đến liền đã vội vàng hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Ai nói Tiểu Ngọc đã xảy ra chuyện?"
Tả Ngôn Hi nghênh tiếp trước, thật là khiêm tốn, "Cận thúc, bọn họ đã xác định, Tiểu Ngọc..... khả năng thực sự đã xảy ra chuyện! "
"Làm sao có thể! Làm sao có thể!"
Cận Đại Đức vừa đẩy cửa, một mặt thì thào nói nhỏ, hiển nhiên kinh ngạc vạn phần. Ánh mắt của hắn sáng ngời, khuôn mặt râu quai nón, chợt nhìn thấy tướng mạo có chút hung ác, nhưng khóe mắt có chút hướng lên, tổng thể giống như có nét vui vẻ, nhìn liền làm cho người ta có cảm giác hòa ái dễ gần.
Cửa mở, mấy ngày chưa từng có người ở vẫn không ngửi thấy bất kỳ mùi ẩm mốc nào, vẫn thơm ngát mùi thơm ngào ngạt, thấm vào lòng người.
Tiểu Lộc nhịn không được chọt chọt A Nguyên, "Chúng ta lúc về cũng lấy chút hương về đi tiểu thư! Trước kia tiểu thư cũng thích, nhưng khi tới đây, trong phòng nhiều lắm là chỉ có một chút hương hoa, ngay cả mùi son phấn cũng không có!"
A Nguyên nhỏ giọng đáp: "Dùng hương này rất may mắn ư? Tiểu Ngọc hôm nay đã ra sao?"
Tiểu Lộc rùng mình, không nói nữa.
Phòng mặc dù nhỏ hẹp, nhưng Tiểu Ngọc sắp xếp sạch sẽ, thoạt nhìn ngay ngắn rõ ràng, chăn, mền đều gập ngay ngắn theo một hướng, cũng sử dụng băng gạc che lên khỏi bụi, hiển nhiên là chuẩn bị đi ra ngoài, mà lại trong thời gian ngắn không muốn trở về.
Sai dịch mở rương quần áo, quần áo đã mất không ít, nhìn xem hoàn toàn chính xác như là cẩn thận thu thập hành lý, sau đó tự rời đi.
A Nguyên bốn phía nhìn một lần, sau đó nhìn bàn trang điểm.
Tuy là thị nữ, nhưng Hạ vương phủ không thể so với nhà khác, Tiểu Ngọc lại được sủng ái, son phấn đồ trang sức cũng không ít. A Nguyên lật xem từng kiện từng kiện, đã thấy những son phấn bột nước đã dùng một nửa quả thực không tồi, không hề giống đồ dùng của hạ nhân. Nàng thậm chí tìm được một lọ nước Phụng Tiên hoa đã dùng một nửa, đúng là loại Phụng Tiên màu hồng.
Nàng kéo Tiểu Màn Thầu đến hỏi: "Những thứ này đều là Tiểu Ngọc sử dụng hàng ngày phải không?"
Những thị nữ này ăn mặc không lo, thường ngày cùng nhau thảo luận, ngoại trừ hầu hạ chủ nhân thế nào, đơn giản chính là đồ vật của nữ quyến. Tiểu Màn Thầu quả nhiên không xa lạ gì, gật đầu nói: "Đều là Tiểu Ngọc tỷ tỷ ngày thường dùng."
"Thoạt nhìn cũng không phải vật tầm thường."
"Đúng, Tiểu Ngọc tỷ tỷ khiến người khác ưa thích, bên ngoài quản sự mua những món đồ tốt nhất cho các phu nhân cũng đôi khi cũng sẽ cho nàng chút ít, vả lại công tử của chúng tôi lúc rảnh rỗi, cũng sẽ làm chút ít thuốc mỡ, son môi các loại, chúng tôi cũng được phân phát một chút."
"Nhưng cũng sẽ không quá nhiều, đúng hay không?" A Nguyên nhặt một lọ sứ nhỏ, "Ví dụ như phấn này, nếu ta không đoán sai, là *nghênh điệp phấn sử dụng trong cung, bình thường ở chợ tuyệt đối mua không được."
(*loại phấn quý, dùng cho quý nhân trong cung )
Tiểu Màn Thầu gật đầu: "Đúng, đây là các phu nhân dùng. Tiết phu nhân các nàng cũng ưa thích Tiểu Ngọc, ước chừng là thưởng đó? Cái này tôi không biết."
Lý Phỉ vội hỏi: "Không đúng chỗ nào ư?"
A Nguyên cầm lọ Phụng Tiên hoa, nói ra: "Nơi đây đã bị người tận lực thu dọn qua, giả bộ như Tiểu Ngọc thu dọn hành lý rời phủ. Những thứ son phấn này đều là đồ dùng thường ngày của Tiểu Ngọc, nếu Tiểu Ngọc ở đây, những thứ này đều ở chỗ này. Tiểu Ngọc thích chưng diện, vì sao không đem những thứ này về?"
Cận Đại Đức thở dài: "Tiểu Ngọc thích chưng diện không sai, vấn đề là mẫu thân của nàng bệnh nặng, không chừng vội về chịu tang, nàng có thể mang những xuân sắc tươi đẹp này về sao? Đồ trang sức của nàng cũng không động tới."
A Nguyên hỏi: "Ngày ấy nàng xin nghỉ với ngài sau đó rời đi?"
Cận Đại Đức gật đầu, "Khi đó đã rất muộn, bỗng nhiên nàng ấy chạy tới, khóc đến mắt đều sưng cả lên, hành lý cũng đã thu xếp, ta có thể nói cái gì? Chỉ có thể tranh thủ thời gian cho nàng về nhà gặp mẫu thân thôi."
"Chẳng lẽ Tiểu Ngọc đi suốt đêm về nhà? Nàng cẩn thận như vậy. Coi như Tả công tử vừa vặn không ở trong phủ, nàng chưa cáo biệt Tả công tử, chẳng lẽ các tỷ muội cũng đều không cần chào từ biệt? Ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không chờ kịp?"
--- đề lời nói với người xa lạ---
A Từ! Ngày mai gặp!

back top