Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Chương 87: Trà trộn

Tuy là nói như vậy, nhưng muốn trà trộn đi vào trong núi, cũng phải tốn khá nhiều công sức. Ta không phải là tướng quân, trong tay không có binh lính, cũng không có bản lĩnh dẫn theo dân trong huyện lên núi truy bắt sơn tặc, cho nên chỉ có thể tận lực tìm cách trà trộn đi vào.
Đến huyện Mậu, trên người ta vốn mang theo không ít vàng, hiện tại xem ra tạm thời chưa biết dùng thế nào, nên tìm một chỗ kín đáo, chôn vàng xuống dưới đất để dự phòng về sau. Về phần lương khô, ta giữ lại một ít cho bản thân, phần còn lại đều để cho bọn nha dịch ăn. Hi vọng là có đồ ăn rồi, bọn họ có thể chống đỡ đến lúc ta cứu được ca ca hoặc là tri huyện mới nhậm chức đến, mà không bị chết đói.
Hỏi thăm dãy núi bị bọn sơn tặc chiếm đóng xong, mặc cho bọn nha dịch nỗ lực giữ lại, ta vẫn quyết định đem giầy vải đổi thành giầy rơm, lại ở trên mặt bôi lên ít bùn đất, nỗ lực làm cho khuôn mặt của bản thân trở nên mơ hồ không rõ, sau đó nắm lấy con ngựa già vì mấy hôm nay chỉ được ăn cỏ khô mà càng gầy hơn, một người một ngựa thẳng hướng tới “Hắc phong sơn”.
Ngọn núi này cũng không phải là núi cao hiểm trở, cho nên ta đoán đám cướp này cũng là mới lập nên. Ta giục ngựa đi, mới vừa đến chân núi, đã có vài người cầm vũ khí trong tay, khuôn mặt hung ác vây quanh ta, quát lớn: “Người nào? Đến đây làm gì!”
Ta giả bộ bị họ dọa cho sợ hãi, lùi ngựa lại phía sau mấy bước, sau đó cả người run rẩy, lắp bắp nói, ta là nạn dân không còn nhà để về, muốn theo đại vương các ngươi, hi vọng các đại ca thương xót, cho ta cùng tham gia cướp với họ để có cơm ăn.
“Ngươi muốn làm cướp?” Một nam tử hoài nghi nhìn ta, ta vội vàng túm ngựa, nói với họ con ngựa này chính là do ta cướp trong tay một người nhà giàu lúc chạy nạn, đặc biệt mang đến dâng tặng cho đại vương của họ, hi vọng có thể cho ta lên núi. Hai người kia thấy ngựa, trong lòng liền dao động, nhưng vẫn không chịu buông tha, không ngừng hỏi ta, chẳng lẽ từ trên người tên nhà giàu kia, mi chỉ lấy được mỗi con ngựa già này thôi sao?
Ta hiểu được ý của bọn họ, thoáng do dự, mắt thấy hai người kia bắt đầu không kiên nhẫn, lúc này mới run run lấy gói đồ ở trên vai xuống, đổ ra một đống tiền. Hai tên lâu la kia nhìn nhau một cái, sau đó đột nhiên ra tay cướp cái bao buộc ở bên hông ta! Ta giả bộ nhất thời cả kinh, định cầm lại túi tiền kia, lại bị hai kẻ đối diện dùng ánh mắt lộ ra ý dám đòi lại thì chỉ còn nước mất mạng, liền cắn răng nói:
“Mong hai vị đại ca thông báo giùm một tiếng…”
Hai tên sơn tặc kia đem số tiền lấy được trên người ta chia nhau, bộ dạng thoạt nhìn rất vừa lòng, sau đó tên gầy hơn nói: “Ngươi, theo chúng ta đến đây.” Ta vội vàng làm ra bộ dạng sợ hãi, nơm nớp theo sau bọn họ.
Hai người kia cũng không thèm lục soát người ta, phỏng chừng là vì màn biểu diễn khi nãy của ta đã qua mắt được họ, làm cho bọn họ cảm thấy trên người ta cũng chỉ có chừng này tiền, nên không kiểm tra xem ta có mang vũ khí theo không, cứ như vậy đưa ta lên núi.
Kỳ thực số tiền này, vốn chính là đồ ta đã chuẩn bị để hối lộ đám sơn tặc canh núi. Lúc trước chuẩn bị là tiền cho năm người, hiện tại chỉ chia đều cho hai, nên vô cùng hậu hĩnh. Bất quá đương nhiên số tiền ta đưa họ chỉ là một ít tiền đồng, còn vàng đã sớm được giấu cẩn thận trong người, bằng không, nếu để bọn người này nhìn thấy, phỏng chừng kế hoạch sẽ bị phản tác dụng.
Cẩn trọng dè dặt theo hai vị đại ca đi lên đỉnh núi, ta kinh ngạc phát hiện trên núi cùng với chân núi tình huống hoàn toàn không giống nhau. Dưới núi một mảnh tan hoang, trên núi lại xây cất nhà ở tử tế, trong đó còn có một số nơi có phi thường hoa lệ, vừa nhìn đã biết không phải một sớm một chiều mà dựng nên. Chẳng lẽ đám sơn tặc này đã chiếm cứ nơi đây lâu rồi.
Hai tên sơn tặc kia đưa ta đến trước cửa một gian phòng lớn. Sau đó một tên cầm lấy ngựa của ta, đi thẳng vào bên trong, sau chừng khoảng nửa nén hương thì đi ra, hướng ta khoát tay, nói:
“Lão đại của chúng ta muốn gặp ngươi, vào đi. Nhớ không được ăn nói lung tung, bằng không cẩn thận cái đầu của ngươi sẽ phải chuyển nhà đó!”
“Đa ta đại ca đã nhắc nhở.” Ta cúi đầu, tỏ vẻ sợ hãi trả lời, lại hơi cảm thấy đau đớn khi chủy thủ bên hông cà vào bụng, liền cũng vững tâm hơn sau đó bước vào trong phòng. Xốc lên mành che làm bằng da hổ, trong phòng tối om, hai bên đầy những người là người. Ta mơ hồ nhìn thấy ở cuối phòng có bày một cái ghế, trên đó một người đang ngồi ngay ngắn, hai cây đuốc bên cạnh chiếu vào mặt hắn chỗ sáng chỗ tối, khiến ta không thấy được rõ khuôn mặt của người này. Ta cúi đầu đi về phía trước hai bước, lại nghe được có người hô dừng, mới nơm nớp lo sợ dừng lại, vừa ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, ta liền lập tức kinh ngạc.
Người đang ngồi trên ghế sắc mặt cũng thay đổi, đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Diệp Hoa Đường! Ngươi tại sao lại ở đây? Ngươi không phải là…”
“Tô An? Ngươi là thủ lĩnh sơn tặc?”
Hai người chúng ta trông thấy nhau đều ngẩn người. Ta sâu sắc nhận thấy chuyện Tô An kinh ngạc không giống với của ta, sau đó liền hiểu ra hắn là đang nói tới ca ca ta, không khỏi tiến lên phía trước vài bước, nói với hắn: “Tô An, ngươi nói cho ta, ca ca ta có phải bị ngươi bắt đi không? Ngươi rốt cuộc đã làm gì ca ca ta rồi?”
“Làm càn! Dám bất kính với thủ lĩnh của chúng ta!” Có một tên sơn tặc thấy ta ăn nói lỗ mãng, liền rút trường đao bước ra, lại bị Tô An vẫy tay bảo lui, lạnh lùng nói:
“Thì ra tên kia là ca ca của ngươi. Ta còn đang băn khoăn không hiểu tại sao người này lại không quá giống? Hóa ra là hai huynh đệ! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, liền có vài tên sơn tặc nhảy lên, chuẩn bị bắt ta. Ta thấy tình thế không ổn, liền rút chủy thủ ở bên hông ra, giơ chân đá ngã lăn mấy tên sơn tặc, sau đó nhảy lên, kéo Tô An vào trong lòng, dùng chủy thủ kề cổ hắn, đe dọa: “Ai dám lại đây? Còn dám tiến thêm một bước ta liền giết hắn!”
Những tên sơn tặc thấy thủ lĩnh bị bắt làm con tin, vội vàng lùi lại. Ta lạnh lùng mở miệng nói:
“Tô An, khi chúng ta còn ở trong trường Ni Sơn, ta tự thấy bản thân đối với ngươi không tệ. Ngươi vì sao phải năm lần bảy lượt mưu hại ta? Hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, ta cũng không muốn cùng ngươi ôn lại chuyện cũ. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao lại đối với ta như vậy?”
Tô An hừ một tiếng.
“Đúng vậy, Diệp Hoa Đường, ngươi đối với ta không tệ, thậm chí còn có ân với ta. Ta cũng biết chuyện ta làm là không phải với ngươi. Nhưng là thù cướp vợ không đội trời chung, ngươi nếu đã làm ra chuyện như vậy, thì đừng trách ta bất nghĩa!”
“Thù cướp vợ?” Ta không hiểu, ta và Tô An sao có thể có thù cướp vợ đây? Hay là…Chẳng lẽ là, người hắn ái mộ, là Mã Văn Tài sao?
Ta bị ý nghi của mình làm cho sợ đến mức toàn thân nổi da gà. Mã Văn Tài tính cách như vậy, có thể có con gái thích cũng đã phi thường kì quái rồi, kết quả, kết quả, cư nhiên lại có con trai ôm tình si với hắn, chẳng lẽ Tô An thật ra là một tên cuồng ngược sao? Bất quá nói như vậy cũng rất kỳ quái, cái tên Mã Văn Tài này, nghĩ thế nào cũng không làm vợ được, phải là chồng mới đúng…Chết tiệt, ta rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung gì vậy =.=.
May mắn giây tiếp theo Tô An đã chứng minh suy luận của ta là sai bét bè be rồi. Bởi vì hắn nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi là đồ cầm thú, đối với Tâm Liên làm ra chuyện cầm thú còn dám giả bộ không biết!”
Thì ra người hắn nói đến là Cốc Tâm Liên. Bất quá, ta lúc nào thì đối với Tâm Liên cô nương làm ra chuyện không bằng cầm thú a? Đừng có nói lăng nhăng, muốn làm gì cũng phải có bằng chứng.
Vì thế sau đó, nhân chứng xuất hiện rồi.
“Diệp công tử! Ngươi tỉnh lại lúc nào vậy?” Sau một tiếng gọi vui mừng, cái người vốn được cho là bị ta làm chuyện cầm thú, Cốc Tâm Liên từ cửa chạy vào, thấy ta và Tô An như vậy, không khỏi nhíu mày quát lớn:

“Các ngươi còn ở trong này làm gì? Còn không mau lui ra cho ta!”
À, lời này là nói với bọn sơn tặc cấp dưới a.
Những người này thấy chúng ta có quen biết, lại bị Cốc Tâm Liên quát lớn vài câu, liền nhanh chóng lui ra ngoài. Thẳng đến khi trong phòng không còn người ngoài, Cốc Tâm Liên mới tươi cười đi tới, muốn ta buông Tô An ra, còn thề son sắt đảm bảo hắn sẽ không gây ra chuyện bất lợi cho ta. Tô An nhìn thấy Tâm Liên cô nương nói như vậy, cũng không khỏi có chút ủ rũ, ta cũng buông hắn ra, bước sang một bên, thuận tiện hỏi Cốc Tâm Liên chuyện của ca ca. Cốc Tâm Liên nghe xong liền kinh ngạc, hiển nhiên cũng nhầm lẫn ta và ca ca. Bất quá nàng rất nhanh có phản ứng, chạy lại kéo tay ta nói muốn mang ta đi gặp ca ca. Ta thấy Tô An sắc mặt khó coi, liền rút khỏi tay nàng, làm bộ chắp tay sau lưng, lững thững theo bọn họ ra ngoài.
Đến một phòng tương đối sạch sẽ, ta liếc mắt một cái liền thấy Tô đại nương ngồi trên nệm nhỏ ở chính giữa phòng, bà ngồi đối diện với một pho tượng Phật, không ngừng niệm kinh. Mà ca ca ta lại nằm ở một cái giường bên trong, mặt xám ngoét, trên người đắp một cái chăn bông rất dày.
Ta nhìn thấy như vậy, nổi điên chạy tới giường của ca ca, thấy sắc mặt hắn rõ ràng là sắc mặt của người trúng độc, hoảng hốt đến nỗi tay chân đều luống cuống, không nói nên lời. Tô An đứng một bên, có chút vui sướng khi người gặp họa, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan đến ta. Chính hắn tự mình nuốt độc dược, nói là thà chế cũng không muốn bị sơn tặc bắt đi, kết quả cũng không chết, còn khiến chúng ta phải tốn tiền mua thuốc treo mệnh cho hắn. Huynh đệ các người thật giống như nhau, đều dùng khuôn mặt quân tử để lừa người…”
“Câm miệng!”
Người nói là Cốc Tâm Liên, nàng hung hăng trừng mắt với Tô An. Tô đại nương cũng đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ áy náy, nói: “Tô An, đừng nói như vậy, vẫn là do chúng ta tạo nghiệt. Diệp công tử cũng là người tốt, cho dù hắn có làm như vậy đối với Tâm Liên, cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, ngươi tội gì cứ phải canh cánh trong lòng?”
“Ta đã làm cái gì?”
Ta hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn mấy người kia. Cốc Tâm Liên lại tránh ánh mắt của ta, nói: “Diệp công tử, người đừng nghe bọn họ nói lung tung, không có chuyện gì cả…”
“Sao lại không có!” Tô An hung tợn trừng mắt, “Nếu không phải lúc ở trong lầu xanh hắn làm như vậy với ngươi, ngươi vì sao lại cứ đau khổ chờ đợi hắn mà nhẫn tâm cự tuyệt ta!”
“Mặc kệ Diệp công tử thế nào, ta đều cam tâm tình nguyện chờ hắn!” Cốc Tâm Liên liền quyết tâm đánh một canh bạc, nói với ta, “Diệp công tử. Ta ở bên cạnh Tây Hồ một mực đau khổ chờ đợi ngươi, nhưng mãi cho đến khi chiến loạn nổi lên, nhà cửa bị hủy, ngươi cũng không tới đón ta đi. Hiện tại, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện ý mang ta đi sao? Nếu có thể đi theo ngươi, dù có chỉ để làm nô tì, Cốc Tâm Liên ta cũng không hối hận! Cầu xin ngươi, hãy dẫn ta đi.”
“Tâm Liên!”
“Thôi.” Ta nghe xong liền hiểu rõ, thì ra Tâm Liên đối với ta luôn mang tâm tư khác. Ta thở dài, quyết định đem toàn bộ chân tướng nói cho bọn họ.
Ta không thể mang nàng đi. Cũng chưa từng đối với nàng làm điều gì không đúng, lại càng không làm chuyện cầm thú.
Bởi vì ta cũng là con gái. Cứ cho là ta muốn làm, ta cũng không có bản lĩnh đó.
Ta vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Bao gồm Cốc Tâm Liên, cũng bao gồm cả Tô An. Tô An rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, mà Cốc Tâm Liên lại run rẩy, sau đó như nổi điên mà bỏ chạy. Tô An do dự đứng tại chỗ trong chốc lát, dường như muốn xin lỗi ta, ta liền lắc đầu nói với hắn, người xin lỗi phải là ta mới đúng.
Nếu ta sớm phát hiện tâm tư của Cốc Tâm Liên, thì sẽ sớm chặt đứt ý niệm đó của nàng, Tô An cũng sẽ không bởi vì vậy mà hận thù ta để bị đuổi ra khỏi trường, mà chuyện hôm nay cũng sẽ không phát sinh.
Nhưng mà có thể làm gì nữa đây, hết thảy đều đã quá muộn.
“Ca ca của ngươi, quả thật là bản thân hắn tự nuốt độc dược, không liên quan gì đến chuyện ta hiểu nhầm ngươi…Những củ nhân sâm này ngươi cầm đi, cố gắng còn có thể kéo dài tính mạng được nửa tháng nữa. Hiện nay dưới núi rất loạn, chi bằng ngươi cứ ở đây vài ngày. Hay là để ta sai người dùng xe ngựa đưa ngươi về, dù sao nghe nói huyện lệnh huyện Mậu cũng đã thay người mới, ngươi ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”
Sau khi biết rõ thân phận của ta, Tô An lập tức trở nên thân mật hơn rất nhiều, nhưng ta cũng không nguyện ý nhận sự giúp đỡ của hắn. Ta không muốn xe ngựa, cũng không muốn ở lại đây, về phần nhân sâm tuy rằng vì ca ca mà miễn cưỡng nhận lấy, nhưng đổi lại, ta cũng đem vị trí chôn vàng nói cho hắn. Tô An luôn miệng nói sẽ không động đến chỗ vàng đó, để cho ta mang đi, nhưng ta nghĩ, có lẽ ngay sau khi ta rời khỏi đây, hắn sẽ đi đào lên.
Con ngựa gầy đi hắn cũng trả lại cho ta. Ta đem ca ca đang hôn mê nằm vắt ngang trên lưng ngựa, sau đó dắt ngựa từng bước một, gian nan đi xuống núi.
Trong thành vẫn như trước là một đống hỗn độn. Ta dắt ngựa chầm chập đi về hướng huyện nha, tính toán ở đó nghỉ ngơi một chút, rồi sẽ tìm biện pháp đưa ca ca về nhà. Ai ngờ đang đi giữa đường, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên của ta. Ta vừa quay đầu lại, thì thấy Lương Sơn Bá và thư đồng của hắn. Lương Sơn Bá thấy ta thì rất cao hứng, một bên vẫy tay một bên kêu to “Diệp huynh”, rồi vội vàng chạy tới.
“Sơn Bá huynh!” Ta thấy hắn cũng rất cao hứng, kéo ngựa quay lại, có chút kỳ quái hỏi: “Tại sao các người lại tới đây?”
“Công tử nhà ta nghe nói ngươi bị bắt ở trong núi, sống chết không rõ nên vô cùng lo lắng. Vừa mới nghỉ học liền vội vàng mang ta tới đây thăm dò tình huống. Kết quả không ngờ quá gian khổ, thiếu chút nữa đã chết đói giữa đường.” Thư đồng Tứ Cửu trên vai gánh đòn gánh hướng về phía ta vừa chạy vừa nói, trong giọng có chút bất mãn. Lương Sơn Bá liền trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn im miệng, sau đó hỏi ta:
“Diệp huynh, thư đồng nhà ta không hiểu chuyện, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung. Ta chính là vì nghe tin huyện Mậu lũ lụt nghiêm trọng, dân gặp nạn ở đây rất đông, lo lắng ngươi một mình sẽ vất vả, lại nghe đồn chuyện sơn tặc, cho nên vừa vặn sau khi nghỉ học không có chuyện gì làm, mới tới đây thăm hỏi. Hiện tại thấy ngươi không có chuyện gì, thật tốt quá.”
“Cảm ơn.” Ngoài hai chữ này ra, ta cũng không biết phải nói cái gì, do dự một chút, ta vẫn nhịn không được hỏi thêm, “Sơn Bá huynh, ngươi nói trường Ni Sơn cho học sinh nghỉ học? Không phải là còn nửa năm nữa mới hết thời gian học sao? Tại sao bây giờ lại cho nghỉ rồi?”
“Mọi chuyện là thế này, hiện giờ giặc giã nổi lên bốn phía, Hiệu trưởng cảm thấy ở lại trường sẽ rất nguy hiểm, vì vậy liền cho nghỉ học, các học sinh thì hốt hoảng rời khỏi trường, ngay cả Hiệu trưởng cũng đem theo người nhà lên núi ẩn cư rồi. Bây giờ người ở Ni Sơn trôi giạt khắp nơi, sống chết không biết, ta cũng đã đem mẹ mình đến nhà bà con thân thích ở tạm, ở nhà ta bây giờ cũng không an toàn, vừa vặn nhớ tới ngươi đang làm Huyện lệnh ở ngay huyện Mậu này, nên tính toán đến đây xin nương tựa. Không ngờ đi được nửa đường lại nghe nói ngươi gặp chuyện bất trắc, vì vậy vội vàng đẩy nhanh tốc độ. Hiện tại thấy ngươi không có chuyện gì, thật là quá tốt rồi.”
“Mọi người đều nghỉ học rời trường rồi?” Ta chấn động, vội vàng hỏi lại, “Vậy Văn Tài huynh đâu, hắn thế nào rồi? Hắn đi đâu? Không có chuyện gì xảy ra với hắn chứ?”
“Văn Tài huynh, hắn không sao hết.” Lương Sơn Bá lộ ra vẻ mặt “Ta biết ngươi nhất định sẽ hỏi thăm hắn mà”, làm cho ta có chút ngượng ngùng, sau đó Lương Sơn Bá tiếp tục nói, “Văn Tài huynh được triều đình ban chức Thượng thư bộ binh, hàm ngũ phẩm, sau đó phái đi dẹp giặc. Nghe nói mấy tháng trước, hắn có đến Thái Nguyên một chuyến, sau đó mới đem binh đi dẹp loạn, ta nghĩ nếu hắn biết ngươi đang ở đây, nhất định sẽ tới giúp quét sạch lũ sơn tặc.”
“Hắn đến Thái Nguyên ư?” Ta chấn động, hắn đến khi nào, tại sao ta lại không biết!

back top