“Đúng vậy.” Lương Sơn Bá kỳ quái nhìn ta, “Ngươi không biết sao? Hai tháng sau khi ngươi đi, Văn Tài huynh cũng rời khỏi trường.”
Hắn, hắn thật sự đã đến Thái Nguyên sao? Hắn đi lúc nào?
Bất quá nhìn vẻ mặt Lương Sơn Bá cũng mờ mịt, ta đoán hắn cũng không rõ chuyện này. Quên đi, hiện tại cũng không phải thời điểm để hỏi kĩ cái này. Quan trọng nhất bây giờ, là phải cứu ca ca ta về.
Trên đường đi, ta liền hỏi Lương Sơn Bá về các học sinh khác. Lương Sơn Bá nói Tuân Cự Bá cũng đang tới đây, Cự Bá huynh xuất phát từ sớm, hẳn phải đến rồi, lại hỏi ta có nhìn thấy Cự Bá không. Ta lắc đầu, trong lòng thầm hi vọng tên kia không gặp chuyện bất trắc giữa đường.
Nói tới nói lui, không biết làm sao đề tài lại chuyển tới Chúc Anh Đài. Kỳ thực ta không muốn hỏi thăm về nàng, bất quá Lương Sơn Bá hiển nhiên không biết, hắn nói Bát ca của Anh Đài không hiểu có chuyện gì mà còn chưa tốt nghiệp đã hùng hổ kéo Anh Đài về nhà. Nói tới đây, Lương Sơn Bá lại nói, Anh Đài trước khi đi, để lại cho hắn một bài thơ rất khó hiểu, dặn hắn nhất định phải đọc kĩ, nói là khi nào hiểu được hàm ý của thơ, thì phải đi tìm hắn. Nhưng mà Lương Sơn Bá cho tới giờ vẫn không hiểu thơ có ý gì.
Ta có chút tò mò, liền hỏi bài thơ thế nào, Lương Sơn Bá liền bảo Tứ Cửu mở gói đồ ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy điệp đưa cho ta. Ta nhận lấy, tập trung đọc:
Người đi và người ở
Đi rồi người nhớ lại
Hồng hồng ánh nến chiếu
Nhan sắc người biết chi.
= = Ta nói Sơn Bá huynh a, ngươi là xem không hiểu thật hay giả đây. Bài thơ này không phải là ẩn chữ đầu và chữ cuối sao, rõ ràng đã viết “Người đi hồng nhan, người ở chiếu chi.”. Tên chữ của Lương Sơn Bá không phải là Lương Chiếu Chi sao? Cô nương nhà người ta là muốn gả cho ngươi a!
“Gì, A Đường, ngươi vừa nhìn đã hiểu sao? Trong thơ rốt cuộc là viết gì vậy, có phải là ngầm viết địa chỉ gia đình của Anh Đài hay là sở thích của cha mẹ hắn không?” Lương Sơn Bá mở to mắt, trông ngóng nhìn ta. Ta bất đắc dĩ ném tờ giấy lại cho hắn, thản nhiên nói: “Tự ngươi xem đi!”
Chúc Anh Đài gặp phải tên này, cũng thật là thảm. Nhưng mà loại chuyện này, dù sao cũng phải để chính hắn giải ra mới có ý nghĩa.
Lương Sơn Bá thấy trên ngựa của ta còn có một người nằm vắt ngang, hỏi thăm xong thì giật mình, vội vàng kiểm tra bệnh tình. Ta vốn định giục ngựa đi, nhưng thấy Lương Sơn Bá đã bắt đầu bắt mạch, đành phải dừng ngựa lại. Người này thật ra, mới biết chút ít y thuật, tuyệt đối không có khả năng vừa đi đường vừa chẩn mạch.
Bất quá, Lương Sơn Bá quả nhiên cũng học được ít tài năng của Vương Lan cô nương, rất nhanh đã chẩn đoán được là ca ca trúng độc, sau đó hắn liền bắt đầu lục trong rương lấy ra một quyển sách thuốc, ngồi xuống ngay tại chỗ lật xem. Ta và Tứ Cửu đều sửng sốt, không ngờ rằng hắn lại không hề bận tâm đến không gian xung quanh đang la liệt nạn dân.
Dưới sự khuyên nhủ của Tứ Cửu, Lương Sơn Bá rốt cục nhận ra nơi này không thích hợp để đọc sách, vội vàng theo chúng ta trở về huyện nha. Bọn nha dịch thấy chúng ta trở lại, liền đi thu dọn một căn phòng sạch sẽ, rồi đưa ca ca vào nằm nghỉ. Trên đường xuống núi vào thành, ngựa xóc liên hồi, ca ca cũng có tỉnh một lần, lúc thấy ta liền vui vẻ, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ nôn ra một ngụm máu đen rồi ngất đi, khiến ta vô cùng lo lắng.
Lương Sơn Bá sau khi tìm kiếm trong sách xong, liền có kết quả. Hắn nói với ta, ca ca ta là do trước đây bị trúng một loại độc lạ, độc đã vào đến xương tủy, vốn đã không thọ được bao lâu, nhưng sau đó bản thân hắn lại trúng một loại độc mạnh hơn, tóm lại là, người trúng cả hai loại độc đó, cho dù có dùng nhân sâm ngàn năm chữa trị, cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Ca ca…
Tuy rằng chỉ là sau khi ta đến thế giới này mới biết ca ca, hơn nữa thời gian thực sự ở chung với nhau cũng không dài, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, hắn là thật lòng thật dạ đối tốt với ta. Cho tới bây giờ, ta còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn đến trường thăm ta, phải giả con gái, rồi cả chuyện đám thị thiếp của hắn, thật ra hắn một người cũng chưa từng chạm vào.
Hắn đưa những người này về nhà, chỉ là vì muốn cứu các nàng thoát khỏi bể khổ. Ta cuối cùng cũng biết rõ chuyện này. Lần này đến huyện Mậu, cũng là do hắn nhờ Tạ Đạo Uẩn nói với Tạ thừa tướng, chủ động điều hắn đến chỗ này trị thủy, nhưng tại sao hắn lại bị trúng thêm một loại độc nữa? Chẳng lẽ không còn cách nào để cứu sao…
“A Đường…”
Một lát sau, ca ca ta lại tỉnh, hắn liền gọi ta vào phòng, nắm chặt tay ta, đôi môi tái nhợt cố gắng nói cho ta, nhất định phải giúp hắn, cai trị huyện Mậu cho tốt.
“A Lan từng nói với ta, quê nàng, chính là ở huyện Mậu…” Ca ca thanh âm khàn khàn, trong mắt bất tri bất giác phủ đầy nước mắt, “Đáng tiếc ngươi cũng chưa từng gặp mặt đại tẩu…A Đường, hứa với ta, nhất định phải giúp mọi người ở đây, giúp họ sống sót. Chỉ tiếc ca ca không thể tận mắt thấy ngươi yên bề gia thất…Huy Chi huynh bị thánh thượng hạ chỉ, ép cưới quận chúa…Nếu không phải như vậy, ca ca đã sớm đem ngươi gả cho hắn, ít ra so với các tên tạp chủng họ Vương kia, tốt hơn vô số lần…”
“Mọi người nơi này nhất định sẽ sống sót, ta sẽ sống sót, ca ca cũng sẽ sống sót.” Ta lặng lẽ cắn chặt môi, đem dược đã để sẵn trên đầu giường bưng lại đây, từng thìa từng thìa đút cho ca ca uống. Mặc kệ nó có tác dụng hay không, sống được một ngày là thêm một ngày hi vọng, mà trách nhiệm của huyện Mậu, ta cũng sẽ thay ca ca gánh vác.
Ngay ngày hôm sau, ta liền thay ca ca mặc quan phục của Huyện lệnh ngồi ở công đường, khiến cho đám nha dịch vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, Huyện lệnh mới nhậm chức đến…
Ta ngồi trên công đường, cùng kẻ đứng dưới công đường mắt to trừng mắt nhỏ. Triều đình đang đùa giỡn chúng ta sao? Huyện lệnh mới của huyện Mậu, lại là Vương Lam Điền.
Hiển nhiên, Vương Lam Điền đối với việc triều đình phái hắn đến cái huyện Mậu chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng không hài lòng, vừa trông thấy ta liền oán giận, hùng hùng hổ hổ chất vấn ta tại sao đang yên đang lành lại truyền tin tức giả ra ngoài, nói là bản thân bị sơn tặc bắt đi, làm hại hắn bị điều tới cái chỗ chết tiệt này, còn luôn miệng nói muốn tâu với triều đình về việc ta báo cáo láo, để triều đình trừng trị tội khi quân của ta, chém đầu cả nhà ta. Ta tâm tình không tốt, không nói hai lời từ trên ghế Huyện lệnh bước xuống, một cước đá Vương Lam Điền ngã lăn quay, khiến cho thư đồng Vương Bát Đức của hắn sợ tới mức suýt nữa ném hành lí đi, sau đó vội vàng quỳ xuống xin tha mạng.
Vương Lam Điền vốn còn mạnh miệng, bị ta đá cho mấy cái liền bắt đầu ngoan ngoãn lại. Ta ỷ vào việc hắn còn chưa biết ta là con gái, lại thêm nơi này xa xôi hẻo lánh, rất khó truyền tin tức ra ngoài, nha dịch cũng sớm bị ta dùng đồ ăn mua chuộc, liền bắt đầu uy hiếp Vương Lam Điền, bảo hắn nếu muốn sống ở huyện Mậu này, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện gì cũng phải xử lý theo ý ta. Bằng không ta sẽ làm cho hắn vào thì sống, ra thì chết.
Thằng nhãi Vương Lam Điền này chính là một tên vô dụng, vừa bị ta dọa như vậy, không dám ho he gì, chỉ vội vàng không ngừng gật đầu. Lương Sơn Bá còn sợ ta thật sự sẽ đánh hắn, cũng bước lên can ngăn, nói mọi người đều là học sinh cùng trường, có chuyện gì thì từ từ nói, kết quả ngược lại chính hắn lại bị Vương Lam Điền đạp một cái. Ta cũng không thèm quản chuyện này, chỉ bảo Tuân Cự Bá tối hôm qua mới tới giúp ta đi trông chừng Vương Lam Điền. Tuân Cự Bá tất nhiên là vỗ ngực đồng ý.
Trong thành phần lớn là dân gặp nạn, chúng ta trên người không có vàng, lại cũng không thể trơ mắt nhìn những người dân này chết đói. Cuối cùng, không còn cách nào khác, chúng ta không thể không nghĩ ra một chiêu.
Đó là, sử dụng quân lương.
Quân lương là lương thực dùng để dự bị dành cho quân đội dùng trong thời chiến, nếu như dân thường dám cướp quân lương, đó là tội lớn.
Nhưng đống quân lương này, cho dù có đặt trong kho, nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ mốc meo. Vì sao lại không thể phân phát cho dân đây? Chẳng lẽ lại muốn thấy những người này chết đói?
Không còn cách nào khác, ta và Lương Sơn Bá vụng trộm thương lượng, đều nghĩ tới phải sai người giả làm cướp, xông vào kho quân lương, sau đó đem lương thực phát cho dân chúng ăn, để họ tạm thời có cái gì nhét vào bụng chống đói. Mặt khác, chúng ta cũng cần bắt đầu nghiên cứu phương pháp trị thủy.
Chúng ta vốn cho rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, cũng không hiểu tin tức này làm sao lại bị truyền ra bên ngoài, đến tai triều đình. Lại cũng không ngờ triều đình lại có thể bỏ qua không để ý đến đám sơn tặc cường đạo và giặc giã, lập tức sai quan binh đến điều tra việc này. Chuyện này khiến chúng ta trở tay không kịp, đại quân triều đình đã bao vây ngoài thành, còn dựng cả chỗ đóng quân.
Hắn, hắn thật sự đã đến Thái Nguyên sao? Hắn đi lúc nào?
Bất quá nhìn vẻ mặt Lương Sơn Bá cũng mờ mịt, ta đoán hắn cũng không rõ chuyện này. Quên đi, hiện tại cũng không phải thời điểm để hỏi kĩ cái này. Quan trọng nhất bây giờ, là phải cứu ca ca ta về.
Trên đường đi, ta liền hỏi Lương Sơn Bá về các học sinh khác. Lương Sơn Bá nói Tuân Cự Bá cũng đang tới đây, Cự Bá huynh xuất phát từ sớm, hẳn phải đến rồi, lại hỏi ta có nhìn thấy Cự Bá không. Ta lắc đầu, trong lòng thầm hi vọng tên kia không gặp chuyện bất trắc giữa đường.
Nói tới nói lui, không biết làm sao đề tài lại chuyển tới Chúc Anh Đài. Kỳ thực ta không muốn hỏi thăm về nàng, bất quá Lương Sơn Bá hiển nhiên không biết, hắn nói Bát ca của Anh Đài không hiểu có chuyện gì mà còn chưa tốt nghiệp đã hùng hổ kéo Anh Đài về nhà. Nói tới đây, Lương Sơn Bá lại nói, Anh Đài trước khi đi, để lại cho hắn một bài thơ rất khó hiểu, dặn hắn nhất định phải đọc kĩ, nói là khi nào hiểu được hàm ý của thơ, thì phải đi tìm hắn. Nhưng mà Lương Sơn Bá cho tới giờ vẫn không hiểu thơ có ý gì.
Ta có chút tò mò, liền hỏi bài thơ thế nào, Lương Sơn Bá liền bảo Tứ Cửu mở gói đồ ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy điệp đưa cho ta. Ta nhận lấy, tập trung đọc:
Người đi và người ở
Đi rồi người nhớ lại
Hồng hồng ánh nến chiếu
Nhan sắc người biết chi.
= = Ta nói Sơn Bá huynh a, ngươi là xem không hiểu thật hay giả đây. Bài thơ này không phải là ẩn chữ đầu và chữ cuối sao, rõ ràng đã viết “Người đi hồng nhan, người ở chiếu chi.”. Tên chữ của Lương Sơn Bá không phải là Lương Chiếu Chi sao? Cô nương nhà người ta là muốn gả cho ngươi a!
“Gì, A Đường, ngươi vừa nhìn đã hiểu sao? Trong thơ rốt cuộc là viết gì vậy, có phải là ngầm viết địa chỉ gia đình của Anh Đài hay là sở thích của cha mẹ hắn không?” Lương Sơn Bá mở to mắt, trông ngóng nhìn ta. Ta bất đắc dĩ ném tờ giấy lại cho hắn, thản nhiên nói: “Tự ngươi xem đi!”
Chúc Anh Đài gặp phải tên này, cũng thật là thảm. Nhưng mà loại chuyện này, dù sao cũng phải để chính hắn giải ra mới có ý nghĩa.
Lương Sơn Bá thấy trên ngựa của ta còn có một người nằm vắt ngang, hỏi thăm xong thì giật mình, vội vàng kiểm tra bệnh tình. Ta vốn định giục ngựa đi, nhưng thấy Lương Sơn Bá đã bắt đầu bắt mạch, đành phải dừng ngựa lại. Người này thật ra, mới biết chút ít y thuật, tuyệt đối không có khả năng vừa đi đường vừa chẩn mạch.
Bất quá, Lương Sơn Bá quả nhiên cũng học được ít tài năng của Vương Lan cô nương, rất nhanh đã chẩn đoán được là ca ca trúng độc, sau đó hắn liền bắt đầu lục trong rương lấy ra một quyển sách thuốc, ngồi xuống ngay tại chỗ lật xem. Ta và Tứ Cửu đều sửng sốt, không ngờ rằng hắn lại không hề bận tâm đến không gian xung quanh đang la liệt nạn dân.
Dưới sự khuyên nhủ của Tứ Cửu, Lương Sơn Bá rốt cục nhận ra nơi này không thích hợp để đọc sách, vội vàng theo chúng ta trở về huyện nha. Bọn nha dịch thấy chúng ta trở lại, liền đi thu dọn một căn phòng sạch sẽ, rồi đưa ca ca vào nằm nghỉ. Trên đường xuống núi vào thành, ngựa xóc liên hồi, ca ca cũng có tỉnh một lần, lúc thấy ta liền vui vẻ, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ nôn ra một ngụm máu đen rồi ngất đi, khiến ta vô cùng lo lắng.
Lương Sơn Bá sau khi tìm kiếm trong sách xong, liền có kết quả. Hắn nói với ta, ca ca ta là do trước đây bị trúng một loại độc lạ, độc đã vào đến xương tủy, vốn đã không thọ được bao lâu, nhưng sau đó bản thân hắn lại trúng một loại độc mạnh hơn, tóm lại là, người trúng cả hai loại độc đó, cho dù có dùng nhân sâm ngàn năm chữa trị, cũng không thể kéo dài được bao lâu.
Ca ca…
Tuy rằng chỉ là sau khi ta đến thế giới này mới biết ca ca, hơn nữa thời gian thực sự ở chung với nhau cũng không dài, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, hắn là thật lòng thật dạ đối tốt với ta. Cho tới bây giờ, ta còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn đến trường thăm ta, phải giả con gái, rồi cả chuyện đám thị thiếp của hắn, thật ra hắn một người cũng chưa từng chạm vào.
Hắn đưa những người này về nhà, chỉ là vì muốn cứu các nàng thoát khỏi bể khổ. Ta cuối cùng cũng biết rõ chuyện này. Lần này đến huyện Mậu, cũng là do hắn nhờ Tạ Đạo Uẩn nói với Tạ thừa tướng, chủ động điều hắn đến chỗ này trị thủy, nhưng tại sao hắn lại bị trúng thêm một loại độc nữa? Chẳng lẽ không còn cách nào để cứu sao…
“A Đường…”
Một lát sau, ca ca ta lại tỉnh, hắn liền gọi ta vào phòng, nắm chặt tay ta, đôi môi tái nhợt cố gắng nói cho ta, nhất định phải giúp hắn, cai trị huyện Mậu cho tốt.
“A Lan từng nói với ta, quê nàng, chính là ở huyện Mậu…” Ca ca thanh âm khàn khàn, trong mắt bất tri bất giác phủ đầy nước mắt, “Đáng tiếc ngươi cũng chưa từng gặp mặt đại tẩu…A Đường, hứa với ta, nhất định phải giúp mọi người ở đây, giúp họ sống sót. Chỉ tiếc ca ca không thể tận mắt thấy ngươi yên bề gia thất…Huy Chi huynh bị thánh thượng hạ chỉ, ép cưới quận chúa…Nếu không phải như vậy, ca ca đã sớm đem ngươi gả cho hắn, ít ra so với các tên tạp chủng họ Vương kia, tốt hơn vô số lần…”
“Mọi người nơi này nhất định sẽ sống sót, ta sẽ sống sót, ca ca cũng sẽ sống sót.” Ta lặng lẽ cắn chặt môi, đem dược đã để sẵn trên đầu giường bưng lại đây, từng thìa từng thìa đút cho ca ca uống. Mặc kệ nó có tác dụng hay không, sống được một ngày là thêm một ngày hi vọng, mà trách nhiệm của huyện Mậu, ta cũng sẽ thay ca ca gánh vác.
Ngay ngày hôm sau, ta liền thay ca ca mặc quan phục của Huyện lệnh ngồi ở công đường, khiến cho đám nha dịch vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, Huyện lệnh mới nhậm chức đến…
Ta ngồi trên công đường, cùng kẻ đứng dưới công đường mắt to trừng mắt nhỏ. Triều đình đang đùa giỡn chúng ta sao? Huyện lệnh mới của huyện Mậu, lại là Vương Lam Điền.
Hiển nhiên, Vương Lam Điền đối với việc triều đình phái hắn đến cái huyện Mậu chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng không hài lòng, vừa trông thấy ta liền oán giận, hùng hùng hổ hổ chất vấn ta tại sao đang yên đang lành lại truyền tin tức giả ra ngoài, nói là bản thân bị sơn tặc bắt đi, làm hại hắn bị điều tới cái chỗ chết tiệt này, còn luôn miệng nói muốn tâu với triều đình về việc ta báo cáo láo, để triều đình trừng trị tội khi quân của ta, chém đầu cả nhà ta. Ta tâm tình không tốt, không nói hai lời từ trên ghế Huyện lệnh bước xuống, một cước đá Vương Lam Điền ngã lăn quay, khiến cho thư đồng Vương Bát Đức của hắn sợ tới mức suýt nữa ném hành lí đi, sau đó vội vàng quỳ xuống xin tha mạng.
Vương Lam Điền vốn còn mạnh miệng, bị ta đá cho mấy cái liền bắt đầu ngoan ngoãn lại. Ta ỷ vào việc hắn còn chưa biết ta là con gái, lại thêm nơi này xa xôi hẻo lánh, rất khó truyền tin tức ra ngoài, nha dịch cũng sớm bị ta dùng đồ ăn mua chuộc, liền bắt đầu uy hiếp Vương Lam Điền, bảo hắn nếu muốn sống ở huyện Mậu này, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện gì cũng phải xử lý theo ý ta. Bằng không ta sẽ làm cho hắn vào thì sống, ra thì chết.
Thằng nhãi Vương Lam Điền này chính là một tên vô dụng, vừa bị ta dọa như vậy, không dám ho he gì, chỉ vội vàng không ngừng gật đầu. Lương Sơn Bá còn sợ ta thật sự sẽ đánh hắn, cũng bước lên can ngăn, nói mọi người đều là học sinh cùng trường, có chuyện gì thì từ từ nói, kết quả ngược lại chính hắn lại bị Vương Lam Điền đạp một cái. Ta cũng không thèm quản chuyện này, chỉ bảo Tuân Cự Bá tối hôm qua mới tới giúp ta đi trông chừng Vương Lam Điền. Tuân Cự Bá tất nhiên là vỗ ngực đồng ý.
Trong thành phần lớn là dân gặp nạn, chúng ta trên người không có vàng, lại cũng không thể trơ mắt nhìn những người dân này chết đói. Cuối cùng, không còn cách nào khác, chúng ta không thể không nghĩ ra một chiêu.
Đó là, sử dụng quân lương.
Quân lương là lương thực dùng để dự bị dành cho quân đội dùng trong thời chiến, nếu như dân thường dám cướp quân lương, đó là tội lớn.
Nhưng đống quân lương này, cho dù có đặt trong kho, nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ mốc meo. Vì sao lại không thể phân phát cho dân đây? Chẳng lẽ lại muốn thấy những người này chết đói?
Không còn cách nào khác, ta và Lương Sơn Bá vụng trộm thương lượng, đều nghĩ tới phải sai người giả làm cướp, xông vào kho quân lương, sau đó đem lương thực phát cho dân chúng ăn, để họ tạm thời có cái gì nhét vào bụng chống đói. Mặt khác, chúng ta cũng cần bắt đầu nghiên cứu phương pháp trị thủy.
Chúng ta vốn cho rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, cũng không hiểu tin tức này làm sao lại bị truyền ra bên ngoài, đến tai triều đình. Lại cũng không ngờ triều đình lại có thể bỏ qua không để ý đến đám sơn tặc cường đạo và giặc giã, lập tức sai quan binh đến điều tra việc này. Chuyện này khiến chúng ta trở tay không kịp, đại quân triều đình đã bao vây ngoài thành, còn dựng cả chỗ đóng quân.