Mạnh Diên Châu nhìn cô tạm nghỉ một lúc, mới thận trọng nhìn cô, “Có thể đi được không?”
Nghê Thiên Ngữ cũng biết, nán lại chỗ này thêm một giây là nhiều phần nguy hiểm hơn, đành phải đứng lên, một tay của Mạnh Diên Châu giúp cô vịn, anh khôi phục rất nhanh, bây giờ cũng không còn khó khăn gì. Anh dắt tay Nghê Thiên Ngữ, bắt đầu tìm lối ra ở xưởng bỏ hoang này, tất cả cửa sổ đều đóng kín, chắc đã sớm có mưu kế. Chân mày của Mạnh Diên Châu tạo thành một đường, loại người không quan tâm tới hậu quả như Mục Phong, không có biện pháp nào với anh ta, cái loại người không theo lẽ thường ra bài, đồng thời cũng không coi sinh mạng của người khác là chuyện to tát. Anh nhìn lướt qua
bên trong xưởng, liền nắm chặt tay Nghê Thiên Ngữ, đi lên tầng 2.
Nghê Thiên Ngữ theo sát bước đi của anh, cúi đầu nhìn anh nắm tay cô, tay của anh rất có lực, khiến lòng cô vốn có chút rối bời từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh. Vào giờ phút này, cô cũng không sợ, không phải vì cảm thấy mình nhất định sẽ không gặp nguy hiểm gì, mà người ở cùng với cô chỗ này là anh, bất kể kết quả như thế nào, cô sẽ không tiếc nuối. Một người chết là thoải mái nhất rồi, cái gì cũng không cần lo lắng, có lẽ người còn sống sẽ so đo, mới có thể cảm thấy mệt mỏi.
Tầng 2 cũng rất trống trải, có một số đồ vứt bỏ ném ở đó, cửa sổ đã sớm hư hại. Có lẽ không ngờ rằng bọn họ sẽ trốn thoát dược, trên tầng này cũng không có biện pháp gì. Anh nhanh chóng kéo cô tới một cửa sổ, anh nhìn xuống, đúng lúc thấy người canh chừng ở phía dưới lại đi sang bên kia, hình như bị người gọi đi.
Đối với tình huống nguy hiểm thế này thì chỉ hi vọng rằng, dùng may mắn để hình dung, về phần nguyên nhân cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Một phút trước thì Nghê Thiên Ngữ còn đang ngẩn ngơ nhận sự ấm áp từ tay anh thì bây giờ quay trở lại thực tế, rốt cuộc thấy rõ bọn họ đang đối mặt với cái gì, đầu óc cô nhanh chóng thoáng qua không ít suy nghĩ. Lúc Mạnh Diên Châu còn chưa làm ra bất kì động tác nào, đột nhiên Nghê Thiên Ngữ bổ nhào một phen, các mảnh kính trên cửa sổ rơi xuống. Mạnh Diên Châu mở to hai mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó đỡ cô, căng thẳng đứng lên, tiếng vang lớn như vậy, chắc chắn phải kinh động tới người ở bên ngoài mới đúng.
Nhưng không có, không có ai xuất hiện, Mạnh Diên Châu nhìn cô, “Có vẻ gì đó không đúng lắm.”
“Trước hết nghĩ biện pháp rời đi đã.” Nghê Thiên Ngữ đã ổn định lại, cô biết Mạnh Vĩ Đình đã ra tay, nếu không động tĩnh lớn vừa rồi chắc chắn sẽ có người tới xem bọn họ thế nào, thậm chí có thể nói là bên ngoài có người của Mạnh Vĩ Đình, người nọ dù tự tin tới mức nào, cũng không muốn động tới ông ta.
Cô vừa rồi chỉ muốn tin chắc Mạnh Vĩ Đình có không chế lại tất cả hay không mà thôi.
Mạnh Diên Châu cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, khi mà sau lưng bọn họ đã có khói bốc lên, xem ra Mục Phong không có ý định bỏ qua cho bọn họ, chẳng lẽ dùng ngọn lửa khiến bọn họ chết cháy sao?
Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn tầng 2 tới vị trí mặt đất trước mặt, liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có ống thoát nước đi xuống, cũng không thành vấn đề gì, “Sợ sao?”
Nghê Thiên Ngữ lắc đầu một cái.
Anh nhất thời không biết cô giả vờ hay cô thật sự không sợ hãi, “Anh đi xuống trước, sau đó em xuống, anh đỡ em.”
Cô gật đầu, sau đó nhìn anh bản lĩnh nhanh nhẹn đi tới cửa sổ, đôi tay ôm ống nước liền nhanh chóng trượt xuống. Nghê Thiên Ngữ thấy anh đã tới mắt đất, anh làm dấu tay để cho cô xuống. Lúc này cô mới leo lên cửa sổ, làm theo bộ dạng của anh lúc này mà đi xuống, trước anh làm thì dễ dàng, nhưng cô làm lại không được như vậy, tay mới chạm vào ống nước, vì ma sát mà đau đớn khó nhịn, cô thấy cự ly không cao lắm liền nhảy xuống, mà Mạnh Diên Châu vững vàng ôm chặt cô.
Mạnh Diên Châu cũng không nói nhiều, lôi kéo cô chạy, cho đến khi bọn họ không chạy được nữa, mới quay đầu nhìn lại, phát hiện nhà xưởng bỏ hoang lúc nãy, bây giờ đã cháy lên hừng hực.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, niềm vui sống sót sau tai nạn.
Bởi vì chạy trốn qua lâu, giờ phút này cũng không khỏi lấy hơi lại thở mạnh, Nghê Thiên Ngữ nhìn anh, vươn tay lau mồ hôi cho anh, “Anh có thể mặc kệ em, tại sao lại muốn mang theo em?”
“Đúng vậy!”. Anh trực tiếp nằm trên mặt đất, “Tại sao em không nhắc nhở anh sớm một chút?”
Cô đè lên người anh, không quan tâm lấy tay đánh anh, sức lực không lớn, nhưng tay vẫn không ngừng. Cuối cùng, cô mệt rồi, tựa vào ngực anh, “Anh gặp em chính là một sai lầm to lớn.”
“Anh còn chưa bắt đầu ghét bỏ, tự mình sa ngã rồi hả?”
Cô cười ha ha, “Em phát hiện lúc anh cười thật đáng yêu a, bình thường làm gì mà nghiêm mặt vậy.”
Anh thu lại nụ cười, “Anh thích.”
Khi bọn họ nghỉ ngơi đù rồi, mới đi chậm từ từ, cũng không quan tâm có nguy hiểm gì nữa hay không. Anh dắt tay cô đi thẳng về phía trước, khung cảnh xung quanh tương đối nghiêng, đang ở vùng ngoại ô, thỉnh thoảng có thể thấy vài tòa nhà, nhưng cũng rất cũ kỹ rồi, thậm chí không nhìn ra có người ở đó.
Ánh mắt Nghê Thiên Ngữ bị hấp dẫn vì một cây Sơn trà, bất kể Mạnh Diên Châu kéo cô thế nào thì cô vẫn đứng bất động, “Em rốt cuộc có đi hay không?”
Cô vẫn nhìn cây sơn trà đó, “Không đi.” Thuận tiện sờ bụng mình một cái, “Em đói rồi.”
Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn cây sơn trà mà cô đang hướng tới kia, nhìn cô một cái rồi lại liếc mắt nhìn cây sơn trà, cuối cùng buông tay cô ra, đi tới trước cây sơn trà, liền leo lên trên cây. Cô đứng dưới bóng cây, “Em muốn quả trên đầu anh.”
Mạnh Diên Châu đưa tay lấy quả trên cành con, vứt xuống cho cô.
Cô một mực ở phía dưới không ngừng kêu la, Mạnh Diên Châu đành phải nghe theo lời cô bẻ cây xuống.
“Người nào đang trộm Sơn Trà nhà tôi? Dám trộm sơn trà nhà tôi…..” Không biết từ đâu có một âm thanh hung dữ, Mạnh Diên Châu lập tức từ trên cây nhảy xuống, kéo Nghê Thiên Ngữ bỏ chạy.
Cũng không biết chạy bao lâu, bọn họ mới dừng lại, Mạnh Diên Châu thấy có chuyện lạ hỏi cô, “Sơn trà đâu?”
Cô vừa rồi hoảng sợ, tất cả đều rơi xuống, chỉ còn lại hai quả trong tay, cô tranh công vươn tay ở trước mặt anh. Thấy sắc mặt anh không tốt, cô lột vỏ, nhét vào trong miệng anh, “Anh ăn một, em ăn một, vừa vặn.”
Mạnh Diên Châu không thể nín cười, sơn trà trong miệng anh ngọt như trong lòng anh bây giờ.
Cô nhìn mặt anh, cũng lột vỏ ăn sơn trà trong tay, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Anh thấy khó hiểu nhìn cô, cô đành lau sạch nước mắt, “Vận mệnh em xui xẻo, ăn phải quả chua.”
Nước mắt cũng cảm thấy chua.
Mục Sâm vẫn luôn kính nể người đương quyền Mạnh gia này, nhiều năm như vậy không xâm phạm gì của nhau, nhưng không nghĩ tới việc Mạnh Vĩ Đình chủ động hẹn mình ra ngoài gặp mặt, không ngừng suy đoán rốt cuộc Mạnh Vĩ Đình có suy nghĩ gì. Thủ đoạn của Mạnh Vĩ Đình, ông cũng nghe thấy, có thể khiến Mạnh thị chết đi sống lại, cách thức giao thiệp cũng khiến người ta tặc lưỡi, nhưng hết lần này tới lần khác không ai biết sau lưng Mạnh Vĩ Đình có người nào, đây cũng là một trong những nguyên nhân không dám động tới Mạnh Vĩ Đình.
Qua hồi lâu, Mạnh Vĩ Đình mới đẩy cửa vào.
Mục Sâm lập tức đứng dậy chào hỏi với Mạnh Vĩ Đình, “Vẫn luôn muốn cùng anh Vĩ Đình ôn lại chuyện cũ. Vẫn không tìm được cơ hội, không thể tin rằng anh vẫn còn nhớ em.”
Mạnh Vĩ Đình chỉ nâng lên khóe miệng, cũng không đáp lại gì.
Mục Sâm lúng túng, lập tức bảo người phục vụ chuẩn bị rượu, trong lòng lại chống lại hành động của Mạnh Vĩ Đình, nếu giờ là lúc ông còn trẻ,đã sớm nhìn sắc mặt của Mạnh Vĩ Đình, hiện tại già rồi, tính khí cũng không nặng như vậy nữa, rất nhiều việc làm sau lưng, cũng không làm ở ngoài sáng cho người ta nhìn làm cái gì.
“Anh Vĩ Đình trong lúc cấp bách hẹn em ra ngoài, không biết vì chuyện gì?”. Nếu chào hỏi như vậy mà không nể mặt, vậy dứt khoát tiến vào chủ đề.
Giờ phút này Mạnh Vĩ Đình mới có phản ứng, “Mục thật sự không biết rõ tình hình hay vẫn còn ham chơi quá rồi hả?”
Mục Sâm ho khan mấy tiếng, “Anh Vĩ Đình cũng không cần đả kích em như vậy, nếu thật sự em có chỗ nào làm sai, nhất định sẽ nhận lỗi, nhưng xin anh Vĩ Đình nói qua nguyên nhân hậu quả, nếu không…..” Ông cũng không phải loại người ngồi không.
Mạnh Vĩ Đình hừ một tiếng, trực tiếp quăng tài liệu trước mặt Mục Sâm, bên trong có lời khai, tất cả đều đã ép dấu tay, sự kiện hết sức tường tận. Mục Sâm thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, đồ con bất hiếu, lại ở bên ngoài gây chuyện cho ông, cái gì nên đụng không nên đụng thì không biết, lại làm chuyện nghiêm trọng cố ý giết người……
“Không biết nhị thiếu bây giờ đang ở……”
“Cũng may, em trai tôi mạng lớn, trốn thoát.” Mạnh Vĩ Đình thay đối phương giải thích.
Mục Sâm cũng yên tâm một phần, nhưng có chút khó hiểu với thái độ của Mạnh Vĩ Đình, “Anh Vĩ Đình, giữa chúng ta cũng người sáng không nói lời tối, em trai của anh, nói dễ nghe thì là em trai anh, nhưng người phụ nữ sinh ra, anh……” Nếu như Mạnh Diên Châu không xuất hiện trên đời này, cũng là chuyện tốt với Mạnh Vĩ Đình, thậm chí không cần Mạnh Vĩ Đình tự mình ra tay. Mạnh Vĩ Đình nhiều năm như vậy vẫn không động tới Mạnh Diên Châu, một trong những nguyên nhân là nếu Mạnh Diên Châu xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là Mạnh Vĩ Đình.
Mạnh Vĩ Đình với lần này cũng không tức giận, “Mục tổng hình như quên mất, tôi không có hậu duệ phía sau.”
Mục Sâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn Mạnh Vĩ Đình.
Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy mà Mạnh Vĩ Đình vẫn không có con, có thể nói, Mạnh Vĩ Đình chính là đưa Mạnh Diên Châu bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Nếu như Mạnh Diên Châu ở trong lòng Mạnh Vĩ Đình chỉ là một thằng con của vợ bé, thì Mục Phong làm chuyện lớn như vậy cũng hóa thành chuyện bé không có gì, nhiều nhất là lấy một người ra giải quyết, nhưng nếu Mạnh Vĩ Đình đưa Mạnh Diên Châu làm người nối nghiệp, vậy chuyện này không nhỏ….. Mạnh Vĩ Đình nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi ông ta đã tự mình tìm tới cửa.
“Chuyện như vậy là thằng con em hồ đồ, em trở về sẽ dạy dỗ nó.”
Mạnh Vĩ Đình gõ gõ bàn, “Vậy tôi có nên hồ đồ một cái không?”
Trong đầu Mục Sâm thoáng qua không ít ý nghĩ, “Không hiểu có chỗ nào để anh Vĩ Đình có thể giúp đỡ giải nản không?”
Mạnh Vĩ Đình ở trên bàn gõ ba cái, sau đó ở trên bàn viết xuống một chữ. Sắc mặt Mục Sâm trầm xuống, nhưng ông chỉ có một đứa con trai là Mục Phong, nếu như Mạnh Vĩ Đình thực sự làm chuyện gì đó, ai cũng đừng nghĩ sẽ có chuyện tốt.
Sau khi gặp mặt với Mục Sâm, Mạnh Vĩ Đình lại gặp với Phương tổng, Phương tổng cũng trực tiếp vào vấn đề, “Nếu như Mạnh tổng có thể đưa vụ án tới tay tôi, tôi vô cùng cảm kích.”
Mạnh Vĩ Đình híp híp mắt, ai cũng muốn có được vụ án này, nhưng cũng không dễ dàng, lai lịch đối phương quá lớn, trừ phi chọn lựa thủ đoạn không bình thường. Ông hừ một tiếng, sẽ để cho Mục Sâm từ từ cố gắng, thuận tiện để thế lực đen của Mục Sâm nổi lên mặt nước, làm thành phía sau, trực tiếp lên ngôi đưa cho Phương tổng.
“Phương tổng quá khách khí, chỉ cần anh ở bên cạnh bố anh nói tốt vài câu là được.”
Bố Phương tổng làm việc ở chính giữa, tác phong bình thường khiêm tốn, lại có sức mạnh, đã hạ xuống nhiều quan tham hối lộ, đồng thời cũng là một trong những người ra quyết định cấp cao chống đối. Chỉ là bố Phương tổng lại phản đối việc tiến vào thương trường, khẳng định con trai mình không làm được chuyện lớn gì, nếu như bây giờ Phương tổng có thành tích gì, có thể ở trước mặt bố mình tăng vinh quang.
“Đó là hiển nhiên.” Phương tổng cười kính Mạnh Vĩ Đình một ly rượu, rất ít người biết chuyện bố anh, Mạnh Vĩ Đình này quả thật danh bất hư truyền.
Mục Sâm sau khi về nhà liền giận dự, bất kể Uông Du khuyên như thế nào cũng không có cách giảm cơn giận của ông. Ông bảo người tới gọi Mục Phong về. Nhưng Mục Phong căn bản không coi người bố này ra gì, căn bản không để ý. Mục Sâm đợi ở nhà nửa tiếng, trực tiếp tới nơi Mục Phong ở lại. Ông tức giạn đùng đùng đi vào, mọi người vừa thấy sắc mặt của Mục Sâm, nhanh chóng chào hỏi rồi rời khỏi hiện trường, ông vọt thẳng trước mặt Mục Phong, tát một cái, “Đồ súc sinh.”
Mục Phong che mặt mình, trợn tròn mắt nhìn, “Ông dám đánh tôi?”
“Tao là cái gì không dám, đồ thằng con súc sinh.” Nói xong định cho Mục Phong thêm một cái tát, lại bị Mục Phong cản lại.
“Ông bất quá nên mới sinh tôi ra mà thôi, ông nuôi dưỡng tôi sao? Quan tâm tôi sao? Giáo dục tôi sao? Ông có tư cách gì mà đánh tôi?”. Anh nắm tay bố mình, “Ông cho rằng ông mặc bộ đồ tây trang thì ông là người, nhưng rất tiếc ông chỉ là mặt người dạ thú thôi, cầm thú sinh con trai tất nhiên là súc sinh, ông xem ra cũng không nói sai.”
“Mày mày….. Mày thế mà không biết hối cải, tại sao mày muốn đụng tới Mạnh Diên Châu?”
Mục Phong hất tay Mục Sâm ra, “A, thì ra là ông vì chuyện như vậy. Thằng đó đoạt bồ của tôi, cho thằng đấy giáo huấn mà thôi, không phải nghe nói trốn rồi sao? Ông tức giận làm cái gì, ít nhất ông còn mạnh hơn tôi, còn dám cướp vợ người ta, giết chết chồng người ta, tất cả người một nhà đều chết vì tình! So với ông, tôi quả thật còn hiền lành chán.”
Mắt thấy Mục Sâm chuẩn bị cho anh một cái tát, Mục Phong chậc chậc hai tiếng, lại kéo lại tay bố mình, “Ông già rồi chơi bất động, vẫn không chơi đúng người! Vợ hiền đàng hoàng đợi ở nhà, ông không có tư cách dạy dỗ tôi.”
“Nếu như mày không phải là con trai duy nhất của tao, tao sớm liền……”
“Lời ấy sai rồi, con trai của ông không thiếu, chỉ là hoàn toàn biến thành hồn ma mà thôi.” Anh cười nhìn bố mình, “Có bản lãnh ông đi lấy một đứa con ra đây tôi xem?”
Mục Phong châm chọc liếc mắt nhìn bố mình, chỉnh sửa y phục mình, trực tiếp đi ra ngoài.
Mục Sâm giận không nhẹ, nhưng vẫn đuổi theo, “Đừng đụng vào họ Mạnh, đừng trách tao chưa cảnh cáo mày.”
Mục Phong đứng tại chỗ, anh cũng biết suy nghĩ, nếu như không phải đã xảy ra chuyện gì, Mục Sâm cũng sẽ không biểu hiện như thế, “Tôi sẽ cố gắng.”
Sau khi Mạnh Diên Châu trở về, trước tiến là đi thăm dò tất cả về Mục gia, người một nhà rất có ý tứ, năm xưa vô cùng độc ác, sau bắt đầu tẩy trắng, bây giờ tiến tới địa vị hôm nay.
Nghê Thiên Ngữ cũng biết, nán lại chỗ này thêm một giây là nhiều phần nguy hiểm hơn, đành phải đứng lên, một tay của Mạnh Diên Châu giúp cô vịn, anh khôi phục rất nhanh, bây giờ cũng không còn khó khăn gì. Anh dắt tay Nghê Thiên Ngữ, bắt đầu tìm lối ra ở xưởng bỏ hoang này, tất cả cửa sổ đều đóng kín, chắc đã sớm có mưu kế. Chân mày của Mạnh Diên Châu tạo thành một đường, loại người không quan tâm tới hậu quả như Mục Phong, không có biện pháp nào với anh ta, cái loại người không theo lẽ thường ra bài, đồng thời cũng không coi sinh mạng của người khác là chuyện to tát. Anh nhìn lướt qua
bên trong xưởng, liền nắm chặt tay Nghê Thiên Ngữ, đi lên tầng 2.
Nghê Thiên Ngữ theo sát bước đi của anh, cúi đầu nhìn anh nắm tay cô, tay của anh rất có lực, khiến lòng cô vốn có chút rối bời từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh. Vào giờ phút này, cô cũng không sợ, không phải vì cảm thấy mình nhất định sẽ không gặp nguy hiểm gì, mà người ở cùng với cô chỗ này là anh, bất kể kết quả như thế nào, cô sẽ không tiếc nuối. Một người chết là thoải mái nhất rồi, cái gì cũng không cần lo lắng, có lẽ người còn sống sẽ so đo, mới có thể cảm thấy mệt mỏi.
Tầng 2 cũng rất trống trải, có một số đồ vứt bỏ ném ở đó, cửa sổ đã sớm hư hại. Có lẽ không ngờ rằng bọn họ sẽ trốn thoát dược, trên tầng này cũng không có biện pháp gì. Anh nhanh chóng kéo cô tới một cửa sổ, anh nhìn xuống, đúng lúc thấy người canh chừng ở phía dưới lại đi sang bên kia, hình như bị người gọi đi.
Đối với tình huống nguy hiểm thế này thì chỉ hi vọng rằng, dùng may mắn để hình dung, về phần nguyên nhân cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Một phút trước thì Nghê Thiên Ngữ còn đang ngẩn ngơ nhận sự ấm áp từ tay anh thì bây giờ quay trở lại thực tế, rốt cuộc thấy rõ bọn họ đang đối mặt với cái gì, đầu óc cô nhanh chóng thoáng qua không ít suy nghĩ. Lúc Mạnh Diên Châu còn chưa làm ra bất kì động tác nào, đột nhiên Nghê Thiên Ngữ bổ nhào một phen, các mảnh kính trên cửa sổ rơi xuống. Mạnh Diên Châu mở to hai mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó đỡ cô, căng thẳng đứng lên, tiếng vang lớn như vậy, chắc chắn phải kinh động tới người ở bên ngoài mới đúng.
Nhưng không có, không có ai xuất hiện, Mạnh Diên Châu nhìn cô, “Có vẻ gì đó không đúng lắm.”
“Trước hết nghĩ biện pháp rời đi đã.” Nghê Thiên Ngữ đã ổn định lại, cô biết Mạnh Vĩ Đình đã ra tay, nếu không động tĩnh lớn vừa rồi chắc chắn sẽ có người tới xem bọn họ thế nào, thậm chí có thể nói là bên ngoài có người của Mạnh Vĩ Đình, người nọ dù tự tin tới mức nào, cũng không muốn động tới ông ta.
Cô vừa rồi chỉ muốn tin chắc Mạnh Vĩ Đình có không chế lại tất cả hay không mà thôi.
Mạnh Diên Châu cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, khi mà sau lưng bọn họ đã có khói bốc lên, xem ra Mục Phong không có ý định bỏ qua cho bọn họ, chẳng lẽ dùng ngọn lửa khiến bọn họ chết cháy sao?
Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn tầng 2 tới vị trí mặt đất trước mặt, liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có ống thoát nước đi xuống, cũng không thành vấn đề gì, “Sợ sao?”
Nghê Thiên Ngữ lắc đầu một cái.
Anh nhất thời không biết cô giả vờ hay cô thật sự không sợ hãi, “Anh đi xuống trước, sau đó em xuống, anh đỡ em.”
Cô gật đầu, sau đó nhìn anh bản lĩnh nhanh nhẹn đi tới cửa sổ, đôi tay ôm ống nước liền nhanh chóng trượt xuống. Nghê Thiên Ngữ thấy anh đã tới mắt đất, anh làm dấu tay để cho cô xuống. Lúc này cô mới leo lên cửa sổ, làm theo bộ dạng của anh lúc này mà đi xuống, trước anh làm thì dễ dàng, nhưng cô làm lại không được như vậy, tay mới chạm vào ống nước, vì ma sát mà đau đớn khó nhịn, cô thấy cự ly không cao lắm liền nhảy xuống, mà Mạnh Diên Châu vững vàng ôm chặt cô.
Mạnh Diên Châu cũng không nói nhiều, lôi kéo cô chạy, cho đến khi bọn họ không chạy được nữa, mới quay đầu nhìn lại, phát hiện nhà xưởng bỏ hoang lúc nãy, bây giờ đã cháy lên hừng hực.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, niềm vui sống sót sau tai nạn.
Bởi vì chạy trốn qua lâu, giờ phút này cũng không khỏi lấy hơi lại thở mạnh, Nghê Thiên Ngữ nhìn anh, vươn tay lau mồ hôi cho anh, “Anh có thể mặc kệ em, tại sao lại muốn mang theo em?”
“Đúng vậy!”. Anh trực tiếp nằm trên mặt đất, “Tại sao em không nhắc nhở anh sớm một chút?”
Cô đè lên người anh, không quan tâm lấy tay đánh anh, sức lực không lớn, nhưng tay vẫn không ngừng. Cuối cùng, cô mệt rồi, tựa vào ngực anh, “Anh gặp em chính là một sai lầm to lớn.”
“Anh còn chưa bắt đầu ghét bỏ, tự mình sa ngã rồi hả?”
Cô cười ha ha, “Em phát hiện lúc anh cười thật đáng yêu a, bình thường làm gì mà nghiêm mặt vậy.”
Anh thu lại nụ cười, “Anh thích.”
Khi bọn họ nghỉ ngơi đù rồi, mới đi chậm từ từ, cũng không quan tâm có nguy hiểm gì nữa hay không. Anh dắt tay cô đi thẳng về phía trước, khung cảnh xung quanh tương đối nghiêng, đang ở vùng ngoại ô, thỉnh thoảng có thể thấy vài tòa nhà, nhưng cũng rất cũ kỹ rồi, thậm chí không nhìn ra có người ở đó.
Ánh mắt Nghê Thiên Ngữ bị hấp dẫn vì một cây Sơn trà, bất kể Mạnh Diên Châu kéo cô thế nào thì cô vẫn đứng bất động, “Em rốt cuộc có đi hay không?”
Cô vẫn nhìn cây sơn trà đó, “Không đi.” Thuận tiện sờ bụng mình một cái, “Em đói rồi.”
Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn cây sơn trà mà cô đang hướng tới kia, nhìn cô một cái rồi lại liếc mắt nhìn cây sơn trà, cuối cùng buông tay cô ra, đi tới trước cây sơn trà, liền leo lên trên cây. Cô đứng dưới bóng cây, “Em muốn quả trên đầu anh.”
Mạnh Diên Châu đưa tay lấy quả trên cành con, vứt xuống cho cô.
Cô một mực ở phía dưới không ngừng kêu la, Mạnh Diên Châu đành phải nghe theo lời cô bẻ cây xuống.
“Người nào đang trộm Sơn Trà nhà tôi? Dám trộm sơn trà nhà tôi…..” Không biết từ đâu có một âm thanh hung dữ, Mạnh Diên Châu lập tức từ trên cây nhảy xuống, kéo Nghê Thiên Ngữ bỏ chạy.
Cũng không biết chạy bao lâu, bọn họ mới dừng lại, Mạnh Diên Châu thấy có chuyện lạ hỏi cô, “Sơn trà đâu?”
Cô vừa rồi hoảng sợ, tất cả đều rơi xuống, chỉ còn lại hai quả trong tay, cô tranh công vươn tay ở trước mặt anh. Thấy sắc mặt anh không tốt, cô lột vỏ, nhét vào trong miệng anh, “Anh ăn một, em ăn một, vừa vặn.”
Mạnh Diên Châu không thể nín cười, sơn trà trong miệng anh ngọt như trong lòng anh bây giờ.
Cô nhìn mặt anh, cũng lột vỏ ăn sơn trà trong tay, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Anh thấy khó hiểu nhìn cô, cô đành lau sạch nước mắt, “Vận mệnh em xui xẻo, ăn phải quả chua.”
Nước mắt cũng cảm thấy chua.
Mục Sâm vẫn luôn kính nể người đương quyền Mạnh gia này, nhiều năm như vậy không xâm phạm gì của nhau, nhưng không nghĩ tới việc Mạnh Vĩ Đình chủ động hẹn mình ra ngoài gặp mặt, không ngừng suy đoán rốt cuộc Mạnh Vĩ Đình có suy nghĩ gì. Thủ đoạn của Mạnh Vĩ Đình, ông cũng nghe thấy, có thể khiến Mạnh thị chết đi sống lại, cách thức giao thiệp cũng khiến người ta tặc lưỡi, nhưng hết lần này tới lần khác không ai biết sau lưng Mạnh Vĩ Đình có người nào, đây cũng là một trong những nguyên nhân không dám động tới Mạnh Vĩ Đình.
Qua hồi lâu, Mạnh Vĩ Đình mới đẩy cửa vào.
Mục Sâm lập tức đứng dậy chào hỏi với Mạnh Vĩ Đình, “Vẫn luôn muốn cùng anh Vĩ Đình ôn lại chuyện cũ. Vẫn không tìm được cơ hội, không thể tin rằng anh vẫn còn nhớ em.”
Mạnh Vĩ Đình chỉ nâng lên khóe miệng, cũng không đáp lại gì.
Mục Sâm lúng túng, lập tức bảo người phục vụ chuẩn bị rượu, trong lòng lại chống lại hành động của Mạnh Vĩ Đình, nếu giờ là lúc ông còn trẻ,đã sớm nhìn sắc mặt của Mạnh Vĩ Đình, hiện tại già rồi, tính khí cũng không nặng như vậy nữa, rất nhiều việc làm sau lưng, cũng không làm ở ngoài sáng cho người ta nhìn làm cái gì.
“Anh Vĩ Đình trong lúc cấp bách hẹn em ra ngoài, không biết vì chuyện gì?”. Nếu chào hỏi như vậy mà không nể mặt, vậy dứt khoát tiến vào chủ đề.
Giờ phút này Mạnh Vĩ Đình mới có phản ứng, “Mục thật sự không biết rõ tình hình hay vẫn còn ham chơi quá rồi hả?”
Mục Sâm ho khan mấy tiếng, “Anh Vĩ Đình cũng không cần đả kích em như vậy, nếu thật sự em có chỗ nào làm sai, nhất định sẽ nhận lỗi, nhưng xin anh Vĩ Đình nói qua nguyên nhân hậu quả, nếu không…..” Ông cũng không phải loại người ngồi không.
Mạnh Vĩ Đình hừ một tiếng, trực tiếp quăng tài liệu trước mặt Mục Sâm, bên trong có lời khai, tất cả đều đã ép dấu tay, sự kiện hết sức tường tận. Mục Sâm thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, đồ con bất hiếu, lại ở bên ngoài gây chuyện cho ông, cái gì nên đụng không nên đụng thì không biết, lại làm chuyện nghiêm trọng cố ý giết người……
“Không biết nhị thiếu bây giờ đang ở……”
“Cũng may, em trai tôi mạng lớn, trốn thoát.” Mạnh Vĩ Đình thay đối phương giải thích.
Mục Sâm cũng yên tâm một phần, nhưng có chút khó hiểu với thái độ của Mạnh Vĩ Đình, “Anh Vĩ Đình, giữa chúng ta cũng người sáng không nói lời tối, em trai của anh, nói dễ nghe thì là em trai anh, nhưng người phụ nữ sinh ra, anh……” Nếu như Mạnh Diên Châu không xuất hiện trên đời này, cũng là chuyện tốt với Mạnh Vĩ Đình, thậm chí không cần Mạnh Vĩ Đình tự mình ra tay. Mạnh Vĩ Đình nhiều năm như vậy vẫn không động tới Mạnh Diên Châu, một trong những nguyên nhân là nếu Mạnh Diên Châu xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là Mạnh Vĩ Đình.
Mạnh Vĩ Đình với lần này cũng không tức giận, “Mục tổng hình như quên mất, tôi không có hậu duệ phía sau.”
Mục Sâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn Mạnh Vĩ Đình.
Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy mà Mạnh Vĩ Đình vẫn không có con, có thể nói, Mạnh Vĩ Đình chính là đưa Mạnh Diên Châu bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Nếu như Mạnh Diên Châu ở trong lòng Mạnh Vĩ Đình chỉ là một thằng con của vợ bé, thì Mục Phong làm chuyện lớn như vậy cũng hóa thành chuyện bé không có gì, nhiều nhất là lấy một người ra giải quyết, nhưng nếu Mạnh Vĩ Đình đưa Mạnh Diên Châu làm người nối nghiệp, vậy chuyện này không nhỏ….. Mạnh Vĩ Đình nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi ông ta đã tự mình tìm tới cửa.
“Chuyện như vậy là thằng con em hồ đồ, em trở về sẽ dạy dỗ nó.”
Mạnh Vĩ Đình gõ gõ bàn, “Vậy tôi có nên hồ đồ một cái không?”
Trong đầu Mục Sâm thoáng qua không ít ý nghĩ, “Không hiểu có chỗ nào để anh Vĩ Đình có thể giúp đỡ giải nản không?”
Mạnh Vĩ Đình ở trên bàn gõ ba cái, sau đó ở trên bàn viết xuống một chữ. Sắc mặt Mục Sâm trầm xuống, nhưng ông chỉ có một đứa con trai là Mục Phong, nếu như Mạnh Vĩ Đình thực sự làm chuyện gì đó, ai cũng đừng nghĩ sẽ có chuyện tốt.
Sau khi gặp mặt với Mục Sâm, Mạnh Vĩ Đình lại gặp với Phương tổng, Phương tổng cũng trực tiếp vào vấn đề, “Nếu như Mạnh tổng có thể đưa vụ án tới tay tôi, tôi vô cùng cảm kích.”
Mạnh Vĩ Đình híp híp mắt, ai cũng muốn có được vụ án này, nhưng cũng không dễ dàng, lai lịch đối phương quá lớn, trừ phi chọn lựa thủ đoạn không bình thường. Ông hừ một tiếng, sẽ để cho Mục Sâm từ từ cố gắng, thuận tiện để thế lực đen của Mục Sâm nổi lên mặt nước, làm thành phía sau, trực tiếp lên ngôi đưa cho Phương tổng.
“Phương tổng quá khách khí, chỉ cần anh ở bên cạnh bố anh nói tốt vài câu là được.”
Bố Phương tổng làm việc ở chính giữa, tác phong bình thường khiêm tốn, lại có sức mạnh, đã hạ xuống nhiều quan tham hối lộ, đồng thời cũng là một trong những người ra quyết định cấp cao chống đối. Chỉ là bố Phương tổng lại phản đối việc tiến vào thương trường, khẳng định con trai mình không làm được chuyện lớn gì, nếu như bây giờ Phương tổng có thành tích gì, có thể ở trước mặt bố mình tăng vinh quang.
“Đó là hiển nhiên.” Phương tổng cười kính Mạnh Vĩ Đình một ly rượu, rất ít người biết chuyện bố anh, Mạnh Vĩ Đình này quả thật danh bất hư truyền.
Mục Sâm sau khi về nhà liền giận dự, bất kể Uông Du khuyên như thế nào cũng không có cách giảm cơn giận của ông. Ông bảo người tới gọi Mục Phong về. Nhưng Mục Phong căn bản không coi người bố này ra gì, căn bản không để ý. Mục Sâm đợi ở nhà nửa tiếng, trực tiếp tới nơi Mục Phong ở lại. Ông tức giạn đùng đùng đi vào, mọi người vừa thấy sắc mặt của Mục Sâm, nhanh chóng chào hỏi rồi rời khỏi hiện trường, ông vọt thẳng trước mặt Mục Phong, tát một cái, “Đồ súc sinh.”
Mục Phong che mặt mình, trợn tròn mắt nhìn, “Ông dám đánh tôi?”
“Tao là cái gì không dám, đồ thằng con súc sinh.” Nói xong định cho Mục Phong thêm một cái tát, lại bị Mục Phong cản lại.
“Ông bất quá nên mới sinh tôi ra mà thôi, ông nuôi dưỡng tôi sao? Quan tâm tôi sao? Giáo dục tôi sao? Ông có tư cách gì mà đánh tôi?”. Anh nắm tay bố mình, “Ông cho rằng ông mặc bộ đồ tây trang thì ông là người, nhưng rất tiếc ông chỉ là mặt người dạ thú thôi, cầm thú sinh con trai tất nhiên là súc sinh, ông xem ra cũng không nói sai.”
“Mày mày….. Mày thế mà không biết hối cải, tại sao mày muốn đụng tới Mạnh Diên Châu?”
Mục Phong hất tay Mục Sâm ra, “A, thì ra là ông vì chuyện như vậy. Thằng đó đoạt bồ của tôi, cho thằng đấy giáo huấn mà thôi, không phải nghe nói trốn rồi sao? Ông tức giận làm cái gì, ít nhất ông còn mạnh hơn tôi, còn dám cướp vợ người ta, giết chết chồng người ta, tất cả người một nhà đều chết vì tình! So với ông, tôi quả thật còn hiền lành chán.”
Mắt thấy Mục Sâm chuẩn bị cho anh một cái tát, Mục Phong chậc chậc hai tiếng, lại kéo lại tay bố mình, “Ông già rồi chơi bất động, vẫn không chơi đúng người! Vợ hiền đàng hoàng đợi ở nhà, ông không có tư cách dạy dỗ tôi.”
“Nếu như mày không phải là con trai duy nhất của tao, tao sớm liền……”
“Lời ấy sai rồi, con trai của ông không thiếu, chỉ là hoàn toàn biến thành hồn ma mà thôi.” Anh cười nhìn bố mình, “Có bản lãnh ông đi lấy một đứa con ra đây tôi xem?”
Mục Phong châm chọc liếc mắt nhìn bố mình, chỉnh sửa y phục mình, trực tiếp đi ra ngoài.
Mục Sâm giận không nhẹ, nhưng vẫn đuổi theo, “Đừng đụng vào họ Mạnh, đừng trách tao chưa cảnh cáo mày.”
Mục Phong đứng tại chỗ, anh cũng biết suy nghĩ, nếu như không phải đã xảy ra chuyện gì, Mục Sâm cũng sẽ không biểu hiện như thế, “Tôi sẽ cố gắng.”
Sau khi Mạnh Diên Châu trở về, trước tiến là đi thăm dò tất cả về Mục gia, người một nhà rất có ý tứ, năm xưa vô cùng độc ác, sau bắt đầu tẩy trắng, bây giờ tiến tới địa vị hôm nay.