Cơ hồ trong vòng một đêm, tất cả chiều hướng đều bắt đầu bất thường, Mục Sâm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ông cũng rõ ràng, mình nhất định phải gặp Mạnh Vĩ Đình mà nói. Ông ta vốn mượn vụ án Hoàng Sơn bán lợi ích cho Mạnh Vĩ Đình, hơn nữa ông suy đoán rằng nếu Mạnh Vĩ Đình tới để chứng tỏ, dĩ nhiên là vì chuyện tốt kia mà đến, ông đã mất sức mạnh lớn, không dễ dàng để trụ lại ở Đông Lâm Thị, nhưng Mạnh Vĩ Định lại không tiếp chiêu. Không duyên cớ gì khiến họ Phương kiếm được món hời lớn, coi như bây giờ, Mục Sâm cũng không biết họ Phương này từ nơi nào xuất hiện.
Nhưng từ khi ngày đó bắt đầu, tất cả đều không được bình thường, ông ban đầu hoài nghi là có người phản bội trong nội bộ, phải kiểm tra hành vi nhiều lần. Cuối cùng thì phát hiện ra chính là vì vụ án Hoàng Sơn này, gốc là để vụ án này cho một người ở thành phố khác xử lý, ông ép buộc đối phương lựa chọn Đông Lâm Thị, vốn đắc tội một đám người, huống chi ông dùng người xã hội đen ra giao thiệp, với ưu đãi và hình phạt, cũng hao tốn rất nhiều sức lực, động tĩnh quá lớn, khiến người ta chú ý.
Mà Mạnh Vĩ Đình căn bản không tiếp chiêu, ông không cách nào kéo ông ta xuống nước, ông lại cùng với tên họ Phương kia không có quan hệ gì, lần này ông bị thua thiệt nhiều.
Mấy ngày nay ông đã bị vào đồn cảnh sát tra hỏi nhiều lần, điều này làm cho ông không thể không vận dụng được mối quan hệ bí mật nhất, đối phương nói cho ông biết, ông khẳng định đã đắc tội với ai, là người ở trên cố ý kiểm tra ông, trong thời gian ngắn ông không nên để cho người ta bắt được điểm yếu, nếu không ai cũng không bảo vệ được ông. Ông có thể bình an vô sự nhiều năm như vậy, đương nhiên biết chuyện như vậy nghiêm trọng thế nào. Lập tức liền cảnh cáo thủ hạ là không được gây sự, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Chuyện này ầm ĩ khá lớn, ông qua điện thoại mắng to với Mục Phong, cứ nhắc nhở con trai phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì. Vốn Mục Phong có kế hoạch đối phó Mạnh Diên Châu, lần trước để cho anh ta trốn thoát, lần này nhất định không thể để cho anh ta sống tốt, nhưng giờ không phải thời điểm để phát tiết, qua thời gian này, nhất định sẽ khiến Mạnh Diên Châu sống không bằng chết. Hơn nữa Mục Phong vô cùng tin tưởng năng lực của bố mình, cũng tin rằng Mục Sâm sẽ chu toàn cho mình.
Mạnh Vĩ Đình ho khan vài tiếng sau mới bảo A Cửu tiếp tục, A Cửu nhìn tài liệu trong tay, “Mục gia chắc sẽ bình an vô sự, tất cả chứng cứ đều bị tiêu hủy, mà trên đầu cũng có người bức xúc về chuyện này.”
Mạnh Vĩ Đình gật đầu một cái, ý bảo đã hiểu.
A Cửu kỳ quái liếc ông một cái, “Có nên gọi điện thoại cho Dương thị trưởng hay không…..”
Mạnh Vĩ Đình giơ tay phải ngăn lại, “Cậu cho rằng Mục Sâm lăn lộn lâu như vậy là lăn lộn cho không sao? Huống chi ban đầu tôi không có ý định động đến ông ta.” Mạnh Vĩ Đình nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của A Cửu, tiếp tục, “Chỉ là muốn để cho bọn họ an phận một thời gian mà thôi.”
A Cửu cũng không hoàn nghi lời nói của Mạnh Vĩ Đình, chỉ cần ông định làm cái gì, là có thể khiến người ta làm theo suy nghĩ của ông, ông luôn có thực lực cùng sự tự tin, thậm chí khiến người ở bên cạnh ông mù quáng tin tưởng ông.
Mạnh Vĩ Đình chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, lại phát hiện A Cửu không có ý định đi, “Còn có việc gì?”
“Chúng ta có nhiều người ở bên cạnh tiểu thiếu gia cũng không lấy được tin tức chính xác của cậu ấy, thậm chí toàn lấy được tin tức giả, tôi hoàn nghi tiểu thiếu gia đề phòng người của chúng ta, hơn nữa có một người trong đó đã phản bội.” A Cửu chờ đợi phản ứng của Mạnh Vĩ Đình, Mạnh Vĩ Đình trầm mặc một hồi, nhưng lại nở nụ cười sâu xa.
“Cậu đi xuống đi!”
A Cửu lúc này mới rời đi, đóng cửa phòng.
Mạnh Vĩ Đình ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên ông mở mắt, đứng lên, từng bước từng bước đi tới bên kia thư phòng, nơi đó để nhiều loại sách. Ông rút ra một quyển sách, ông cầm quyển sách đi tới trước bàn đọc sách, lật ra trang sách, bên trong kẹp một tấm hình, duy nhất. Ông đưa tay sờ tấm hình đã có năm tháng. Mà người trong hình kia vẫn như còn ở bên tai ông nói, “Mạnh Vĩ Đình, anh trừ chơi game ra anh còn có thể làm cái gì?”
“Vậy cô trừ yêu tiền thì cô còn có thể yêu cái gì?”. Ông luôn thích hỏi lại một câu như vậy.
Ông lấy tấm hình dán vào lồng ngực mình, ông đã sớm không chơi game, đã từ lâu không còn hứng thú với thế giới này. Tựa như ông vĩnh viễn không nghe được lời nói trong lòng bà, bà trừ yêu tiền, bà vẫn thích ông.
Nghê Thiên Ngữ phát hiện Mạnh Diên Châu vội vàng chẳng phân biệt được ngày đêm, đây cũng là lần đầu tiên cô tới chỗ ở của anh, một gian phòng rất nhỏ, nhưng khung cảnh xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, mấu chốt là chỉ cần đứng ở tầng hai, có thể thấy rất tõ tất cả xung quanh. Cô đứng ở trên sân thượng một lát, mới đi vào, những ngày qua Mạnh Diên Châu một mực ở trong thư phòng, không biết đang làm gì. Cô đẩy cửa thư phòng ra, nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Diên Châu, cô đi tới chỗ anh thường ngồi, phát hiện có một trang giấy trên bàn viết rất nhiều tên, nét chữ thẳng tắp, mà bên trong có một chữ “Mục”.
Cô lại nhìn mấy phần tài liệu, không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy mà Mạnh Diên Châu có thể hiểu rõ rằng tất cả quan hệ của người nhà họ Mục, bao gồm những nhân vật khá bí ẩn, mấy cái khác có lẽ anh không xác định, phía sau tên có một dấu chấm hỏi, chắc là sẽ đi xác định. Đồng thời anh vừa hiểu rõ Mục gia, vừa tìm hiểu rõ những người bên cạnh mình, người không theo cùng chia làm ba loại, một loại là người không có năng lực để anh dùng, anh có thể bỏ qua; một loại là anh tính định thu phục, tìm ra điểm tốt của Mạnh Vĩ Đình, anh có thể cho ra chỗ đôi; một loại còn lại là cực đoan với Mạnh Vĩ Đình. Không chỉ có như thế, tất cả trường hợp lớn của Mạnh thị, toàn bộ anh ghi vào hồ sơ, anh ghi đầy đủ thông tin của trường hợp đó, có thể lấy được thành quả gì, tất cả đều được phân tích rõ ràng.
“Em đang xem cái gì vậy?”. Mạnh Diên Châu đi tới, để lại tài liệu trên bàn, ánh mắt nhìn cô.
Cô cũng không nhìn vẻ mặt của anh, “Anh định đối phó với anh trai của anh?”. Cô nhìn anh, cắn môi, “Anh nghĩ anh thắng nổi ông ta sao?”. Cho nên Mạnh Diên Châu không bỏ qua bất kì bữa tiệc từ thiện nào có thể mở rộng ảnh hưởng của anh, khiến nhiều người biết tới tên tuổi của Mạnh Diên Châu anh đây, cho nên anh cố gắng vì công ty mà bày mưu tính kế cho các công việc, ở trước mặt mọi người thể hiện tài năng của mình, biến đổi ngầm khiến người ta chấp nhận năng lực của anh.
Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, hôm nay lời cô nói đã vượt biên giới.
Cô nhẹ nhàng thở dài một cái, “Đây chính là điều anh muốn sao?”. Cô muốn nói, nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy anh đã thua, hơn nữa đời này cũng không có cơ hội thắng. Hoặc đã nói sai, bọn họ đều là người thua.
“Hôm nay em thế nào?”
Nghê Thiên Ngữ mím môi, cũng không mở miệng nói chuyện, vì thế bọn họ trầm mặc.
Một cú điện thoại, phá đi sự trầm mặc giữa họ, Mạnh Diên Châu nhận điện thoại, chau mày lại gật đầu, “Biết rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạnh Vĩ Đình vào bệnh viện.”
“Vậy sao anh không chạy tới bệnh viện đi.” Cô không hiểu nhìn anh.
“Từ lúc nào mà em đã quan tâm tới chuyện của Mạnh Vĩ Đình như vậy rồi hả?” Mạnh Diên Châu đột nhiên mở miệng, “Anh làm việc còn cần em chào hỏi qua sao?”
Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô không lời nào để nói, không nhịn được lại mở miệng, “Hôm nay Mạnh thị có buổi họp báo thông báo sản phẩm mới, nếu Mạnh Vĩ Đình không có cách nào xuất hiện, tất nhiên phải cần có người đại diện thay. Không hiểu sản phẩm mới thế nào, cái khác cũng như nhau cả thôi.”
Trong mắt anh có ngọn lửa nào đó, cô nhìn không hiểu. Đúng vậy, trước cũng chỉ có chút ôn hòa thôi, cô lại cho rằng anh là một người đàn ông dịu dàng, thật ra không phải, bộ dạng ngoan hiền của anh khiến cô thấy xa lạ, anh sẽ bắt từng cơ hội để cho mình mạnh hơn, kéo kẻ địch của anh xuống.
Huống chi Mạnh Diên Châu một mực sau lưng Mạnh Vĩ Đình bồi dưỡng trợ thủ đắc lực.
Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, nhìn Mạnh Diên Châu đi ra khỏi thư phòng, Mạnh Diên Châu đi tới cửa, đột nhiên xoay người nhìn cô, “Hôm nay em sẽ không ra cửa, đúng không?”
Cô không có gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.
Âm thanh động cơ đã biến mất, Nghê Thiên Ngữ ngơ ngác ngồi vào ghế dựa, cô đột nhiên thấy hoảng hốt, hơn nữa còn hoảng sợ không nói được gì.
Cô nhớ lại một năm trước cô vẫn là y tá ở bệnh viện kia, lần đầu tiên thấy Mạnh Diên Châu được mang tới đó, cô đứng tại chỗ không thể động đậy. Cô không ngừng đi hỏi xem tình hình phẫu thuật của anh ra sao, cho đến khi biết ca phẫu thuật của anh rất thành công, cô mới thoáng an lòng.
Cô được làm ở bệnh viện này, dựa vào quan hệ của một chị học cùng, chị đó cũng làm ở bệnh viện đấy, sau đó ghét bỏ vì tiền lương thấp, liền bắt đầu làm đại lý thuốc, mượn mối quan hệ trước kia, giờ cũng sinh sống tạm ổn. Nghê Thiên Ngữ có bạn bè ở đây không nhiều lắm, lúc nghỉ ngơi tìm chị đi ăn cơm, dù sao công việc của cô cũng dựa vào người chị học cùng này.
Ngày đó họ ăn cơm bình thường như vậy, đang ăn thì chị ấy đột nhiên mở miệng hỏi cô, “Mạnh nhị thiếu đó ở bệnh viện em đúng không?”
Nghê Thiên Ngữ vừa nghe thấy cái tên này, không khỏi đông cứng lại, “Làm sao lại hỏi cái này?”
“Bởi vì, trước kia chị nhận được một điều tuyệt vời từ bố mẹ chị, nếu như chị mà làm phóng viên, chắc là sẽ phát tài.”
“Liên quan gì tới Mạnh gia?” Nghê Thiên Ngữ thận trọng thử thăm dò.
“Không phải Mạnh Diên Châu là con của mẹ kế Mạnh Vĩ Đình sao? Mạnh Vĩ Đình cùng người mẹ kế trước kia có *****”. Người chị học cùng vừa ăn cơm vừa háo hứng nói chuyện tâm sự.
“Điều này sao có thể?”
“Như thế nào là không thể nào hả, mẹ chị cùng mẹ Mạnh Diên Châu học chung trường đại học, mẹ chị nói hồi Mạnh Vĩ Đình đi học thường gặp người phụ nữ kia. Chỉ là khi đó Mạnh Vĩ Đình vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, suốt ngày chỉ lao vào internet……, việc chính sự thì không làm, chỉ thích chơi, ai biết được là mấy chục năm sau trở thành một người tinh anh trên thương trường như vậy, chậc chậc.”
Nghê Thiên Ngữ chết đứng tại chỗ.
“Giật mình rồi sao?”
Nghê Thiên Ngữ lắc đầu một cái, “Chị vạn lần không được nói với người khác chuyện như vậy, nếu nhưu truyền tới tai Mạnh Vĩ Đình, không biết xảy ra chuyện gì đâu.”
Tạm biệt với người chị học cùng, cô lo sợ vì chuyện này. Cô nhớ lại nhiều chuyện, cho dù bên ngoài mọi người nói Mạnh Vĩ Đình nhất định có ý hận với Mạnh Diên Châu, nhưng bị áp lực ở bên ngoài, không dám động thủ với Mạnh Diên Châu. Nhưng nếu từ mặt khác mà nói, Mạnh Vĩ Đình nghiêm khắc với Mạnh Diên Châu như vậy, không phải là ông ta cố ý làm khó, mà là như một người bố đối với con trai mình…. Cô vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy điên cuồng, nhưng ngay sau đó cô tìm ra bằng chứng, Mạnh Vĩ Đình chưa bao giờ có ý định kết hôn, đồng thời ông ta cũng không có đàn bà, chuyện này không phù hợp với lẽ thường…..
Nghê Thiên Ngữ đòi gặp Mạnh Vĩ Đình, không nghĩ rằng sẽ thuận lợi như vậy, sau đó cô đưa ra lý do, có lẽ chỉ cần tất cả là về Mạnh Diên Châu , Mạnh Vĩ Đình sẽ quan tâm gấp đôi.
Mạnh Vĩ Đình nhìn thấy cô thì cười, “Nghê tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Không ngờ ông vẫn nhớ rõ tôi.” Nghê Thiên Ngữ cố gắng nặn ra một nụ cười, “Nghe nói Mạnh tổng có thể luôn đoán được ý định của người khác, không ngại đoán cho tôi một lần chứ.”
Mạnh Vĩ Đình nhìn cô một hồi, “Nghê tiểu thư, tôi phải nhắc nhở cô, nếu như muốn yêu cầu gì, phải đưa ra cái giá tương ứng.”
“Tôi có gì cần cầu xin sao?”
Mạnh Vĩ Đình chỉ cười, “Nghê tiểu thư tới đây không phải là vì chuyện của Mục gia sao?”
Nghê Thiên Ngữ hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt này, cuối cùng lời đồn đại quả nhiên không giả, cô hít thở sâu một tiếng, “Tôi nghĩ tôi cần nói 1 chuyện, ông nhất định sẽ thấy hứng thú. Chuyện về ông và em trai ông. Tôi nhớ mấy năm trước từng có một bài báo viết về quan hệ của 2 người, trong đó đưa ra các lý do không hợp lý về chuyện Mạnh Diên Châu là em trai ông. Cũng sau đó mấy ngày, tờ báo đó bị người ta thu mua rồi, tòa soạn đó cũng bị đóng cửa. Ông nói xem, nếu như bây giờ có người tiếp tục đào bới chuyện nhà họ Mạnh các người, Mạnh tổng ông sẽ tiếp tục tốn tiền làm cho người ta câm miệng hay trực tiếp giết người diệt khẩu đây?”
“Đây chính là thái độ nhờ người khác giúp đỡ của cô sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Cô lấy điện thoại ra, “Tôi dùng di động quay một clip, thật ra thì cũng không có tính chất phá gì đâu, chỉ là vừa vặn năm đó chứng kiến mối quan hệ tình cảm mà thôi, tôi cùng bọn hó tán gẫu thuận tiện thu âm lại mà thôi. Tôi viết một trang blog, nhất thời tay trơn, cũng đăng cả đoạn clip này vào, nếu như tôi không thể an toàn đi ra ngoài, sẽ không có người sửa đổi thời gian đăng lên. Nếu như tin tức này tràn ngập trên internet, tôi thực sự muốn biết, cần hao tốn bao nhiêu nhân tài mới có thể tháo xuống tin tức này.”
Mạnh Vĩ Đình nhìn cô hồi lâu, “Cô thật khác so với xưa.”
“Ai biết rằng một kẻ vô tích sự hồi xưa giờ lại ngồi vào vị trí Mạnh tổng đây? Người khác với quá khứ mới là bình thường.”
Mạnh Vĩ Đình thế lại vì lời nói của cô mà vỗ tay, “Như cô mong muốn.”
“Điều kiện là?”
“Ở bên cạnh nó, cô biết làm sao thì làm.”
Mạnh Vĩ Đình cười cười, Hàn Tiệp đã lộ ra sơ hở, vừa đúng lúc có thể thử dò xét xem cô có ảnh hưởng thế nào với Mạnh Diên Châu, nếu như cũng khá hơn so với lời nói còn có thể……
Nghê Thiên Ngữ nặng nề hít sâu xuống, có lúc muốn hỏi, đáng giá không? Thật sự đáng giá không?
Nếu như Mạnh Diên Châu vĩnh viễn không cách nào thắng nổi Mạnh Vĩ Đình, vậy anh ấy nhất định cho là mình thất bại, nhưng nếu anh thật sự thắng nổi Mạnh Vĩ Đình, anh càng thua nặng hơn, không cần chứng minh.
Nhưng từ khi ngày đó bắt đầu, tất cả đều không được bình thường, ông ban đầu hoài nghi là có người phản bội trong nội bộ, phải kiểm tra hành vi nhiều lần. Cuối cùng thì phát hiện ra chính là vì vụ án Hoàng Sơn này, gốc là để vụ án này cho một người ở thành phố khác xử lý, ông ép buộc đối phương lựa chọn Đông Lâm Thị, vốn đắc tội một đám người, huống chi ông dùng người xã hội đen ra giao thiệp, với ưu đãi và hình phạt, cũng hao tốn rất nhiều sức lực, động tĩnh quá lớn, khiến người ta chú ý.
Mà Mạnh Vĩ Đình căn bản không tiếp chiêu, ông không cách nào kéo ông ta xuống nước, ông lại cùng với tên họ Phương kia không có quan hệ gì, lần này ông bị thua thiệt nhiều.
Mấy ngày nay ông đã bị vào đồn cảnh sát tra hỏi nhiều lần, điều này làm cho ông không thể không vận dụng được mối quan hệ bí mật nhất, đối phương nói cho ông biết, ông khẳng định đã đắc tội với ai, là người ở trên cố ý kiểm tra ông, trong thời gian ngắn ông không nên để cho người ta bắt được điểm yếu, nếu không ai cũng không bảo vệ được ông. Ông có thể bình an vô sự nhiều năm như vậy, đương nhiên biết chuyện như vậy nghiêm trọng thế nào. Lập tức liền cảnh cáo thủ hạ là không được gây sự, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Chuyện này ầm ĩ khá lớn, ông qua điện thoại mắng to với Mục Phong, cứ nhắc nhở con trai phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì. Vốn Mục Phong có kế hoạch đối phó Mạnh Diên Châu, lần trước để cho anh ta trốn thoát, lần này nhất định không thể để cho anh ta sống tốt, nhưng giờ không phải thời điểm để phát tiết, qua thời gian này, nhất định sẽ khiến Mạnh Diên Châu sống không bằng chết. Hơn nữa Mục Phong vô cùng tin tưởng năng lực của bố mình, cũng tin rằng Mục Sâm sẽ chu toàn cho mình.
Mạnh Vĩ Đình ho khan vài tiếng sau mới bảo A Cửu tiếp tục, A Cửu nhìn tài liệu trong tay, “Mục gia chắc sẽ bình an vô sự, tất cả chứng cứ đều bị tiêu hủy, mà trên đầu cũng có người bức xúc về chuyện này.”
Mạnh Vĩ Đình gật đầu một cái, ý bảo đã hiểu.
A Cửu kỳ quái liếc ông một cái, “Có nên gọi điện thoại cho Dương thị trưởng hay không…..”
Mạnh Vĩ Đình giơ tay phải ngăn lại, “Cậu cho rằng Mục Sâm lăn lộn lâu như vậy là lăn lộn cho không sao? Huống chi ban đầu tôi không có ý định động đến ông ta.” Mạnh Vĩ Đình nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của A Cửu, tiếp tục, “Chỉ là muốn để cho bọn họ an phận một thời gian mà thôi.”
A Cửu cũng không hoàn nghi lời nói của Mạnh Vĩ Đình, chỉ cần ông định làm cái gì, là có thể khiến người ta làm theo suy nghĩ của ông, ông luôn có thực lực cùng sự tự tin, thậm chí khiến người ở bên cạnh ông mù quáng tin tưởng ông.
Mạnh Vĩ Đình chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, lại phát hiện A Cửu không có ý định đi, “Còn có việc gì?”
“Chúng ta có nhiều người ở bên cạnh tiểu thiếu gia cũng không lấy được tin tức chính xác của cậu ấy, thậm chí toàn lấy được tin tức giả, tôi hoàn nghi tiểu thiếu gia đề phòng người của chúng ta, hơn nữa có một người trong đó đã phản bội.” A Cửu chờ đợi phản ứng của Mạnh Vĩ Đình, Mạnh Vĩ Đình trầm mặc một hồi, nhưng lại nở nụ cười sâu xa.
“Cậu đi xuống đi!”
A Cửu lúc này mới rời đi, đóng cửa phòng.
Mạnh Vĩ Đình ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên ông mở mắt, đứng lên, từng bước từng bước đi tới bên kia thư phòng, nơi đó để nhiều loại sách. Ông rút ra một quyển sách, ông cầm quyển sách đi tới trước bàn đọc sách, lật ra trang sách, bên trong kẹp một tấm hình, duy nhất. Ông đưa tay sờ tấm hình đã có năm tháng. Mà người trong hình kia vẫn như còn ở bên tai ông nói, “Mạnh Vĩ Đình, anh trừ chơi game ra anh còn có thể làm cái gì?”
“Vậy cô trừ yêu tiền thì cô còn có thể yêu cái gì?”. Ông luôn thích hỏi lại một câu như vậy.
Ông lấy tấm hình dán vào lồng ngực mình, ông đã sớm không chơi game, đã từ lâu không còn hứng thú với thế giới này. Tựa như ông vĩnh viễn không nghe được lời nói trong lòng bà, bà trừ yêu tiền, bà vẫn thích ông.
Nghê Thiên Ngữ phát hiện Mạnh Diên Châu vội vàng chẳng phân biệt được ngày đêm, đây cũng là lần đầu tiên cô tới chỗ ở của anh, một gian phòng rất nhỏ, nhưng khung cảnh xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, mấu chốt là chỉ cần đứng ở tầng hai, có thể thấy rất tõ tất cả xung quanh. Cô đứng ở trên sân thượng một lát, mới đi vào, những ngày qua Mạnh Diên Châu một mực ở trong thư phòng, không biết đang làm gì. Cô đẩy cửa thư phòng ra, nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Diên Châu, cô đi tới chỗ anh thường ngồi, phát hiện có một trang giấy trên bàn viết rất nhiều tên, nét chữ thẳng tắp, mà bên trong có một chữ “Mục”.
Cô lại nhìn mấy phần tài liệu, không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy mà Mạnh Diên Châu có thể hiểu rõ rằng tất cả quan hệ của người nhà họ Mục, bao gồm những nhân vật khá bí ẩn, mấy cái khác có lẽ anh không xác định, phía sau tên có một dấu chấm hỏi, chắc là sẽ đi xác định. Đồng thời anh vừa hiểu rõ Mục gia, vừa tìm hiểu rõ những người bên cạnh mình, người không theo cùng chia làm ba loại, một loại là người không có năng lực để anh dùng, anh có thể bỏ qua; một loại là anh tính định thu phục, tìm ra điểm tốt của Mạnh Vĩ Đình, anh có thể cho ra chỗ đôi; một loại còn lại là cực đoan với Mạnh Vĩ Đình. Không chỉ có như thế, tất cả trường hợp lớn của Mạnh thị, toàn bộ anh ghi vào hồ sơ, anh ghi đầy đủ thông tin của trường hợp đó, có thể lấy được thành quả gì, tất cả đều được phân tích rõ ràng.
“Em đang xem cái gì vậy?”. Mạnh Diên Châu đi tới, để lại tài liệu trên bàn, ánh mắt nhìn cô.
Cô cũng không nhìn vẻ mặt của anh, “Anh định đối phó với anh trai của anh?”. Cô nhìn anh, cắn môi, “Anh nghĩ anh thắng nổi ông ta sao?”. Cho nên Mạnh Diên Châu không bỏ qua bất kì bữa tiệc từ thiện nào có thể mở rộng ảnh hưởng của anh, khiến nhiều người biết tới tên tuổi của Mạnh Diên Châu anh đây, cho nên anh cố gắng vì công ty mà bày mưu tính kế cho các công việc, ở trước mặt mọi người thể hiện tài năng của mình, biến đổi ngầm khiến người ta chấp nhận năng lực của anh.
Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, hôm nay lời cô nói đã vượt biên giới.
Cô nhẹ nhàng thở dài một cái, “Đây chính là điều anh muốn sao?”. Cô muốn nói, nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy anh đã thua, hơn nữa đời này cũng không có cơ hội thắng. Hoặc đã nói sai, bọn họ đều là người thua.
“Hôm nay em thế nào?”
Nghê Thiên Ngữ mím môi, cũng không mở miệng nói chuyện, vì thế bọn họ trầm mặc.
Một cú điện thoại, phá đi sự trầm mặc giữa họ, Mạnh Diên Châu nhận điện thoại, chau mày lại gật đầu, “Biết rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạnh Vĩ Đình vào bệnh viện.”
“Vậy sao anh không chạy tới bệnh viện đi.” Cô không hiểu nhìn anh.
“Từ lúc nào mà em đã quan tâm tới chuyện của Mạnh Vĩ Đình như vậy rồi hả?” Mạnh Diên Châu đột nhiên mở miệng, “Anh làm việc còn cần em chào hỏi qua sao?”
Anh nhìn cô chằm chằm, thấy cô không lời nào để nói, không nhịn được lại mở miệng, “Hôm nay Mạnh thị có buổi họp báo thông báo sản phẩm mới, nếu Mạnh Vĩ Đình không có cách nào xuất hiện, tất nhiên phải cần có người đại diện thay. Không hiểu sản phẩm mới thế nào, cái khác cũng như nhau cả thôi.”
Trong mắt anh có ngọn lửa nào đó, cô nhìn không hiểu. Đúng vậy, trước cũng chỉ có chút ôn hòa thôi, cô lại cho rằng anh là một người đàn ông dịu dàng, thật ra không phải, bộ dạng ngoan hiền của anh khiến cô thấy xa lạ, anh sẽ bắt từng cơ hội để cho mình mạnh hơn, kéo kẻ địch của anh xuống.
Huống chi Mạnh Diên Châu một mực sau lưng Mạnh Vĩ Đình bồi dưỡng trợ thủ đắc lực.
Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, nhìn Mạnh Diên Châu đi ra khỏi thư phòng, Mạnh Diên Châu đi tới cửa, đột nhiên xoay người nhìn cô, “Hôm nay em sẽ không ra cửa, đúng không?”
Cô không có gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.
Âm thanh động cơ đã biến mất, Nghê Thiên Ngữ ngơ ngác ngồi vào ghế dựa, cô đột nhiên thấy hoảng hốt, hơn nữa còn hoảng sợ không nói được gì.
Cô nhớ lại một năm trước cô vẫn là y tá ở bệnh viện kia, lần đầu tiên thấy Mạnh Diên Châu được mang tới đó, cô đứng tại chỗ không thể động đậy. Cô không ngừng đi hỏi xem tình hình phẫu thuật của anh ra sao, cho đến khi biết ca phẫu thuật của anh rất thành công, cô mới thoáng an lòng.
Cô được làm ở bệnh viện này, dựa vào quan hệ của một chị học cùng, chị đó cũng làm ở bệnh viện đấy, sau đó ghét bỏ vì tiền lương thấp, liền bắt đầu làm đại lý thuốc, mượn mối quan hệ trước kia, giờ cũng sinh sống tạm ổn. Nghê Thiên Ngữ có bạn bè ở đây không nhiều lắm, lúc nghỉ ngơi tìm chị đi ăn cơm, dù sao công việc của cô cũng dựa vào người chị học cùng này.
Ngày đó họ ăn cơm bình thường như vậy, đang ăn thì chị ấy đột nhiên mở miệng hỏi cô, “Mạnh nhị thiếu đó ở bệnh viện em đúng không?”
Nghê Thiên Ngữ vừa nghe thấy cái tên này, không khỏi đông cứng lại, “Làm sao lại hỏi cái này?”
“Bởi vì, trước kia chị nhận được một điều tuyệt vời từ bố mẹ chị, nếu như chị mà làm phóng viên, chắc là sẽ phát tài.”
“Liên quan gì tới Mạnh gia?” Nghê Thiên Ngữ thận trọng thử thăm dò.
“Không phải Mạnh Diên Châu là con của mẹ kế Mạnh Vĩ Đình sao? Mạnh Vĩ Đình cùng người mẹ kế trước kia có *****”. Người chị học cùng vừa ăn cơm vừa háo hứng nói chuyện tâm sự.
“Điều này sao có thể?”
“Như thế nào là không thể nào hả, mẹ chị cùng mẹ Mạnh Diên Châu học chung trường đại học, mẹ chị nói hồi Mạnh Vĩ Đình đi học thường gặp người phụ nữ kia. Chỉ là khi đó Mạnh Vĩ Đình vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi, suốt ngày chỉ lao vào internet……, việc chính sự thì không làm, chỉ thích chơi, ai biết được là mấy chục năm sau trở thành một người tinh anh trên thương trường như vậy, chậc chậc.”
Nghê Thiên Ngữ chết đứng tại chỗ.
“Giật mình rồi sao?”
Nghê Thiên Ngữ lắc đầu một cái, “Chị vạn lần không được nói với người khác chuyện như vậy, nếu nhưu truyền tới tai Mạnh Vĩ Đình, không biết xảy ra chuyện gì đâu.”
Tạm biệt với người chị học cùng, cô lo sợ vì chuyện này. Cô nhớ lại nhiều chuyện, cho dù bên ngoài mọi người nói Mạnh Vĩ Đình nhất định có ý hận với Mạnh Diên Châu, nhưng bị áp lực ở bên ngoài, không dám động thủ với Mạnh Diên Châu. Nhưng nếu từ mặt khác mà nói, Mạnh Vĩ Đình nghiêm khắc với Mạnh Diên Châu như vậy, không phải là ông ta cố ý làm khó, mà là như một người bố đối với con trai mình…. Cô vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy điên cuồng, nhưng ngay sau đó cô tìm ra bằng chứng, Mạnh Vĩ Đình chưa bao giờ có ý định kết hôn, đồng thời ông ta cũng không có đàn bà, chuyện này không phù hợp với lẽ thường…..
Nghê Thiên Ngữ đòi gặp Mạnh Vĩ Đình, không nghĩ rằng sẽ thuận lợi như vậy, sau đó cô đưa ra lý do, có lẽ chỉ cần tất cả là về Mạnh Diên Châu , Mạnh Vĩ Đình sẽ quan tâm gấp đôi.
Mạnh Vĩ Đình nhìn thấy cô thì cười, “Nghê tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Không ngờ ông vẫn nhớ rõ tôi.” Nghê Thiên Ngữ cố gắng nặn ra một nụ cười, “Nghe nói Mạnh tổng có thể luôn đoán được ý định của người khác, không ngại đoán cho tôi một lần chứ.”
Mạnh Vĩ Đình nhìn cô một hồi, “Nghê tiểu thư, tôi phải nhắc nhở cô, nếu như muốn yêu cầu gì, phải đưa ra cái giá tương ứng.”
“Tôi có gì cần cầu xin sao?”
Mạnh Vĩ Đình chỉ cười, “Nghê tiểu thư tới đây không phải là vì chuyện của Mục gia sao?”
Nghê Thiên Ngữ hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt này, cuối cùng lời đồn đại quả nhiên không giả, cô hít thở sâu một tiếng, “Tôi nghĩ tôi cần nói 1 chuyện, ông nhất định sẽ thấy hứng thú. Chuyện về ông và em trai ông. Tôi nhớ mấy năm trước từng có một bài báo viết về quan hệ của 2 người, trong đó đưa ra các lý do không hợp lý về chuyện Mạnh Diên Châu là em trai ông. Cũng sau đó mấy ngày, tờ báo đó bị người ta thu mua rồi, tòa soạn đó cũng bị đóng cửa. Ông nói xem, nếu như bây giờ có người tiếp tục đào bới chuyện nhà họ Mạnh các người, Mạnh tổng ông sẽ tiếp tục tốn tiền làm cho người ta câm miệng hay trực tiếp giết người diệt khẩu đây?”
“Đây chính là thái độ nhờ người khác giúp đỡ của cô sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Cô lấy điện thoại ra, “Tôi dùng di động quay một clip, thật ra thì cũng không có tính chất phá gì đâu, chỉ là vừa vặn năm đó chứng kiến mối quan hệ tình cảm mà thôi, tôi cùng bọn hó tán gẫu thuận tiện thu âm lại mà thôi. Tôi viết một trang blog, nhất thời tay trơn, cũng đăng cả đoạn clip này vào, nếu như tôi không thể an toàn đi ra ngoài, sẽ không có người sửa đổi thời gian đăng lên. Nếu như tin tức này tràn ngập trên internet, tôi thực sự muốn biết, cần hao tốn bao nhiêu nhân tài mới có thể tháo xuống tin tức này.”
Mạnh Vĩ Đình nhìn cô hồi lâu, “Cô thật khác so với xưa.”
“Ai biết rằng một kẻ vô tích sự hồi xưa giờ lại ngồi vào vị trí Mạnh tổng đây? Người khác với quá khứ mới là bình thường.”
Mạnh Vĩ Đình thế lại vì lời nói của cô mà vỗ tay, “Như cô mong muốn.”
“Điều kiện là?”
“Ở bên cạnh nó, cô biết làm sao thì làm.”
Mạnh Vĩ Đình cười cười, Hàn Tiệp đã lộ ra sơ hở, vừa đúng lúc có thể thử dò xét xem cô có ảnh hưởng thế nào với Mạnh Diên Châu, nếu như cũng khá hơn so với lời nói còn có thể……
Nghê Thiên Ngữ nặng nề hít sâu xuống, có lúc muốn hỏi, đáng giá không? Thật sự đáng giá không?
Nếu như Mạnh Diên Châu vĩnh viễn không cách nào thắng nổi Mạnh Vĩ Đình, vậy anh ấy nhất định cho là mình thất bại, nhưng nếu anh thật sự thắng nổi Mạnh Vĩ Đình, anh càng thua nặng hơn, không cần chứng minh.