Chương 63: “Ý tốt” của Vương thất lang?
Trần Dung nhìn chiếc xe ngựa kia thật lâu, xoay người đi tới đại môn của Trần phủ.
Vừa mới đi vài bước, trên con đường nhỏ, một bóng đen bỗng nhảy ra.
Trần Dung cả kinh, đang muốn thét chói tai, bóng đen kia chắp hai tay nói với nàng: “Là Trần thị A Dung sao? Tôn tướng quân bảo tiểu nhân chờ ở đây.”
Tôn Diễn? Trong lòng Trần Dung bình tĩnh, hỏi: “Huynh ấy ở đâu?”
“Sau khi Tôn tướng quân chém hai phụ tá Nam Dương vương đưa tới thì nghe theo Vương Thất lang khuyên bảo, chuyển ra ngoài thành rồi.” Dừng một chút, bóng đen kia nói: “Tôn tướng quân lo lắng cho nữ lang, để tiểu nhân đứng đây chờ, hiện tại nữ lang đã trở lại trong phủ, tiểu nhân cũng xin cáo từ.” Dứt lời, hắn lại chắp tay với A Dung, xoay người rời đi. Khi bóng dáng hắn biến mất trên đường nhỏ, Trần Dung chú ý tới, có bóng đen khác tụ họp với hắn, cùng nhau rời đi.
Trần Dung thấy người nọ đi xa, bốn phía lại khôi phục cảnh yên tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi, nàng vội vàng chạy về phía đại môn.
Nàng vừa mới vọt tới trước cửa, chỉ nghe ‘Kẹt’ một tiếng, cửa sắt đã mở ra, hai người gác cổng thi lễ, cùng kêu lên: “Nữ lang đã trở lại.”
Trần Dung gật đầu, biết những người này nhất định đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên sớm chờ ở phía sau cửa. Nàng vội vàng bước vào sân, hướng tới tiểu viện của mình.
Đêm đã khuya, toàn bộ Trần phủ ngoại trừ một ít ánh đèn lồng thưa thớt phiêu diêu làm đẹp thì chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
Bước chân của Trần Dung nhanh hơn, nhằm về phía sân viện của mình. Đi đến bên ngoài sân, nàng nắm tay thành quyền đập vào cửa, hét lớn: “Thượng tẩu, Bình ẩu, ta đã trở về, mau mở cửa cho ta.”
Tại thời điểm yên tĩnh này, tiếng kêu to vang dội của nàng vang lên, chính sân viện của nàng còn chưa có động tĩnh, trong sân cách vách của Trần Vi đã thắp nến lên.
Trần Dung vội vàng im miệng, chỉ dùng sức gõ cửa.
Tiếng bước chân truyền đến. Sau đại môn, giọng nói có chút khẩn trương của Bình ẩu truyền đến: “Ai vậy?”
Trần Dung nói: “Là ta.”
Nàng vừa trả lời, giọng nói Bình ẩu trở nên khàn khàn, bà run giọng hỏi: “Là nữ lang ư?”
“Là ta.”
Cửa được mở ra, Bình ẩu và Thượng tẩu giơ đèn lồng đứng ở phía sau cửa, kích động nhìn Trần Dung. Khi nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn thoải mái của nàng, hốc mắt hai người đồng thời đỏ lên.
Bình ẩu vội vàng tiến lên một bước, run run sờ vào gương mặt nàng, kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, thật sự người đã trở lại rồi sao?”
“Là ta.” Giọng của Trần Dung cũng có chút khàn khàn. Đã nhiều ngày ở trong phủ Nam Dương vương, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến bọn họ, đối với nàng mà nói, hai người trước mắt này so với phụ huynh còn gần gũi hơn.
Bình ẩu dùng tay áo lau nước mắt, kéo vạt áo nàng, liên thanh nói: “Mau vào, mau vào đi.”
Khi cửa sân đóng lại, trong sân Trần Vi đã thắp lên bốn năm ngọn đèn lồng.
Trần Dung liếc mắt nhìn nơi đó, hạ giọng hỏi Bình ẩu: “Ẩu, ngày đó ngươi……”
Nàng còn chưa hỏi xong, Bình ẩu đã nghẹn ngào nói: “Ngày đó nữ lang mới vừa đi, nô đã bị người lang chủ phái tới trông chừng, Thượng tẩu cũng vậy. Bọn họ chỉ cho phép chúng nô hoạt động ở trong sân, vài lần Thượng tẩu trèo tường trốn ra ngoài vào nửa đêm đều bị bọn họ bắt về.”
Mặt Trần Dung sầm xuống. Nàng lạnh lùng nói: “Là Trần Nguyên sai người coi chừng các ngươi sao? Hiện tại thì sao? Bọn họ rời đi vào lúc nào?”
“Hình như là một canh giờ trước.” Bình ẩu thấy sắc mặt Trần Dung khó coi, vội vàng kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói: “Nữ lang, lang chủ là tộc bá của người. Thế gian này, hiếu đạo là đứng đầu trong vạn thiện, trăm ngàn lần người đừng nói lung tung.”
Trần Dung gật đầu, áp chế hận ý, thấp giọng nói: “Ta biết.” Sống hai kiếp, đương nhiên nàng biết chữ Hiếu quan trọng cỡ nào. Có rất nhiều sĩ phu xuất thân bình thường, lúc ban đầu được người ta chú ý coi trọng đều là bởi vì hiếu thuận. Mà thanh danh bất hiếu thì có thể hủy diệt một người!
Thượng tẩu vẫn đứng ở phía sau, chú ý nhìn Trần Dung nói: “Sắc mặt của nữ lang tái nhợt, nhất định là không được nghỉ ngơi tốt, giờ cũng không còn sớm nữa, có việc vẫn nên để ngày mai nói sau.” Lão nhìn sân viện cách vách của Trần Vi càng ngày càng sáng ngời kia.
Trần Dung và Bình ẩu hiểu được ý tứ của lão đều gật đầu, không nhắc lại nữa.
Một đêm này trôi qua trong sự trằn trọc của Trần Dung.
Sáng sớm hôm sau, nàng còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên ngoài sân rất ồn ào. Giọng nói líu ríu của mấy nữ tử thỉnh thoảng chui vào trong tai nàng: “Sao A Dung còn chưa tỉnh lại?”
“Lão già kia, sao còn đứng ở đó, nhanh đi gọi nữ lang ngươi dậy đi! Khách quý đến đây nhiều như thế, nàng là chủ nhân sao có thể vô lễ đến vậy?”
Trần Dung nghe đến đó thì ngồi dậy, mở miệng kêu lên: “Giúp ta rửa mặt chải đầu.”
Tiếng gọi vừa thốt ra, bên ngoài tiềng ồn ào trở nên an tĩnh.
Bình ẩu cùng một tỳ nữ khác bưng bồn nước đi đến.
Bình ẩu vừa giúp nàng chải đầu, vừa hạ giọng, nói với vẻ bất mãn: “Không có ai là có ý tốt cả.” Nói tới đây, bà lo lắng nhìn Trần Dung, muốn nói lại thôi.
Chỉ chốc lát, rửa mặt chải đầu xong, Bình ẩu xoay người thân thiết nhìn Trần Dung, nói: “Nữ lang nữ lang, lúc này phải cân nhắc cho thật tốt mới mở miệng đó.”
Trần Dung gật đầu rồi bước ra cửa phòng.
Nàng vừa xuất hiện, Trần Vi, Trần Thiến và các nữ lang đều quay đầu lại, hai mắt sáng lên nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt hiếu kỳ cùng thương hại.
Trần Dung cười, nàng thi lễ với chúng nữ, ngồi xuống chủ tháp nói: “Các tỷ tỷ tới thật sớm.”
Trần Thiến hì hì cười nói: “Cũng không còn sớm mà, thái dương đã mọc lên rồi.” Nàng ta nghiêng người nhìn Trần Dung, nói: “Tại sao nửa đêm A Dung lại trở về từ phủ Nam Dương vương vậy? Trong hai ngày hai đêm này cũng không dễ chịu đúng không?” Ngữ khí nghe qua thì thân thiết, nhưng lại mang theo suy đoán ác ý.
Trần Dung cười cười, nàng tiếp nhận chén nước trong tay tỳ nữ, sau khi khẽ nhấp một ngụm, nàng rủ hai mắt, có chút ngượng ngùng, cũng có chút kiêu ngạo mà nói: “Cũng giống ta, được Nam Dương vương mời làm khách khanh vào ở trong phủ còn có Vương Thất lang. Hôm qua, chính là Vương Thất lang đưa ta trở về.”
“Gạt người!” Người kêu lên đúng là Trần Thiến, nàng ta cười nhạo nói: “Rõ ràng hôm qua Vương Thất lang mới trở về thành Nam Dương mà.”
“Phải không?” Trần Dung cười, một bộ dạng không muốn tranh cãi với nàng ta: “Về sau tỷ tỷ nhìn thấy Vương Thất lang, không ngại hỏi chàng xem thế nào.”
Trần Thiến cười lạnh một tiếng, đang muốn châm chọc nàng hai câu, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Chúng nữ đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong sân, có ba chiếc xe ngựa chậm chạp tiến vào. Bên cạnh xe ngựa là hai hộ vệ có thân hình dũng mãnh, bọn họ nhảy xuống ngựa, hướng tới sân viện này chắp hai tay, lớn tiếng kêu lên: “Trần thị A Dung có ở đây không?”
Trần Dung đứng lên, đáp: “Có.” Nàng vội vàng đi ra.
Hai hộ vệ nhìn thấy nàng, lại chắp tay, chỉ về ba chiếc xe ngựa kia nói: “Tối hôm qua lúc đưa nữ lang về, dọc theo đường đi mọi quần áo người đặt mua đã được làm xong. Thất lang bảo tại hạ đem tới.”
Một câu thốt ra, không chỉ là Trần Thiến, Trần Vi, ngay cả Trần Dung cũng ngây ra như phỗng.
Một hộ vệ khác lấy ra một khối ngọc bội từ trong lòng, hắn tiến lên một bước, hai tay nâng lên trước mặt Trần Dung, cúi đầu cung kính nói: “Đây là Thất lang nhà ta đưa, về sau nữ lang có việc thì có thể dùng nó ra vào phủ đệ của Vương thị ở thành Nam Dương và Lang Gia Vương thị.”
Trần Dung đần độn tiếp nhận ngọc bội.
Hai hộ vệ lui ra, bọn họ nhìn thấy thùng gỗ trong xe ngựa đã được chuyển xuống, phất phất tay, thét ra lệnh bảo xa phu đánh xe, chỉ chốc lát, bóng dáng những người này biến mất khỏi sân viện Trần Dung.
Chúng nữ vẫn còn đang đần độn ngây ngốc.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thiến bỗng nhiên xoay người nhìn Trần Dung, kêu lên: “Trần Dung, muội thật sự đã thân cận với Vương Thất lang đến thế sao? Muội, không phải là muội tự định chung thân với chàng rồi đấy chứ?”
Trần Vi và các nữ lang cũng đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, chờ nàng trả lời.
Trần Dung làm sao trả lời được? Nàng chỉ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nặn ra một tươi cười, nàng cúi đầu, thi lễ với chúng nữ, đành nói lung tung: “Các tỷ tỷ cứ việc ngồi chơi, A Dung còn có chút việc, lập tức sẽ quay lại đây.” Dứt lời, nàng xoay người, vội vã chạy về phòng, đúng là bỏ trốn mất dạng.
Trong lúc chúng nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Bình ẩu vội vàng đuổi theo Trần Dung.
Trong tẩm phòng, hai tay Trần Dung dựa vào vách tường, vẫn không nhúc nhích. Từ phía sau lưng nhìn qua, nàng cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa trắng.
Bình ẩu ngơ ngác nhìn nữ lang nhà mình, qua một hồi lâu mới khẽ hỏi: “Nữ lang, không phải người đã nói sẽ không làm thiếp của bất luận người nào sao, sao lại cùng Vương Thất lang …?”
Giọng của Bình ẩu vừa thốt ra, đột nhiên tay phải Trần Dung phất một cái, hất đồ ở trên bàn, nàng thở hổn hển, thở phì phì kêu lên: “Giỏi cho tên Vương Thất lang nhà ngươi, ngươi, ngươi dám phá hư danh tiết của ta như thế?”
Nàng vừa nói đến đây thì nghẹn lời. Nghĩ lại, mình ở trong phủ Nam Dương vương những hai ngày hai đêm, mặc kệ tìm cớ thế nào, danh tiết cũng đã bại hoại, lại nói tiếp, danh tiết bại hoại ở trong tay Vương Thất lang cũng tốt hơn nhiều so với mất vào trong tay Nam Dương vương!
Có điều,……
Trần Dung nghiến răng nghiến lợi một lúc, đột nhiên nói với Bình ẩu bằng giọng oán hận: “Ẩu, đừng thấy Vương Thất lang kia giống như thần tiên, hắn chính là một tiểu nhân!”
Bình ẩu mở to mắt, ngốc nghếch nhìn Trần Dung vừa thẹn vừa giận.
Trần Dung đỏ mặt, hung hăng dậm chân, vừa tức vừa nói: “Vậy mà tối hôm qua, hắn còn bảo khi người khác hỏi thì nói ta và hắn ở chung một chỗ, ta còn thực cảm kích hắn ôn nhu săn sóc, còn có …, hắn đi thì đã đi rồi, lại còn giao đồ, bảo ta cẩn thận suy nghĩ nên trả lời nghi vấn của mọi người thế nào đây. Lúc ấy đầu óc của ta hồ đồ nên cũng chưa chú ý tới vấn đề này.”
Nàng vừa nói, lại càng không ngừng dậm chân, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt.
Vừa rồi nàng nói với đám người Trần Thiến, mình dùng thân phận khách khanh được mời vào phủ Nam Dương vương, khi Vương Thất lang còn ở đó, còn từng trông cậy hắn sẽ thay mình biện giải. Lấy thân phận của hắn, mặc kệ nói cái gì, chỉ cần nói ra, mọi người sẽ tin tưởng. Chỉ cần hắn nói Trần thị A Dung trong sạch, thế nhân sẽ tin tưởng nàng trong sạch.
Nhưng hiện tại thì ngược lại, chẳng những hắn không thay mình biện giải, ngược lại còn đưa tới mấy chiếc xe ngựa, còn tặng một miếng ngọc bội. Vậy, không phải nói cho mọi người rằng mình và hắn có điều mờ ám sao?
Rõ ràng hắn biết rằng hắn là Lang Gia Vương Thất, mình chỉ là thứ nữ nhỏ bé của Trần thị ở Bình thành, hai người một người như mây trắng trên trời, một người là vũng bùn dưới đất mặc người giẫm đạp. Hắn, hắn làm ra chuyện như thế, mình gả cho hắn thì không xứng, lại không thể gả cho người khác, người này quả thực chính là một tên hỗn đản!
Đột nhiên, Trần Dung trong lúc phẫn nộ bỗng cứng đờ, đưa tay xoa đôi môi đỏ mọng, gương mặt thanh diễm như nhiễm ánh nắng chiều, càng ngày càng đỏ, đến mức như sắp chảy máu
Trần Dung nhìn chiếc xe ngựa kia thật lâu, xoay người đi tới đại môn của Trần phủ.
Vừa mới đi vài bước, trên con đường nhỏ, một bóng đen bỗng nhảy ra.
Trần Dung cả kinh, đang muốn thét chói tai, bóng đen kia chắp hai tay nói với nàng: “Là Trần thị A Dung sao? Tôn tướng quân bảo tiểu nhân chờ ở đây.”
Tôn Diễn? Trong lòng Trần Dung bình tĩnh, hỏi: “Huynh ấy ở đâu?”
“Sau khi Tôn tướng quân chém hai phụ tá Nam Dương vương đưa tới thì nghe theo Vương Thất lang khuyên bảo, chuyển ra ngoài thành rồi.” Dừng một chút, bóng đen kia nói: “Tôn tướng quân lo lắng cho nữ lang, để tiểu nhân đứng đây chờ, hiện tại nữ lang đã trở lại trong phủ, tiểu nhân cũng xin cáo từ.” Dứt lời, hắn lại chắp tay với A Dung, xoay người rời đi. Khi bóng dáng hắn biến mất trên đường nhỏ, Trần Dung chú ý tới, có bóng đen khác tụ họp với hắn, cùng nhau rời đi.
Trần Dung thấy người nọ đi xa, bốn phía lại khôi phục cảnh yên tĩnh khiến người ta có chút sợ hãi, nàng vội vàng chạy về phía đại môn.
Nàng vừa mới vọt tới trước cửa, chỉ nghe ‘Kẹt’ một tiếng, cửa sắt đã mở ra, hai người gác cổng thi lễ, cùng kêu lên: “Nữ lang đã trở lại.”
Trần Dung gật đầu, biết những người này nhất định đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên sớm chờ ở phía sau cửa. Nàng vội vàng bước vào sân, hướng tới tiểu viện của mình.
Đêm đã khuya, toàn bộ Trần phủ ngoại trừ một ít ánh đèn lồng thưa thớt phiêu diêu làm đẹp thì chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
Bước chân của Trần Dung nhanh hơn, nhằm về phía sân viện của mình. Đi đến bên ngoài sân, nàng nắm tay thành quyền đập vào cửa, hét lớn: “Thượng tẩu, Bình ẩu, ta đã trở về, mau mở cửa cho ta.”
Tại thời điểm yên tĩnh này, tiếng kêu to vang dội của nàng vang lên, chính sân viện của nàng còn chưa có động tĩnh, trong sân cách vách của Trần Vi đã thắp nến lên.
Trần Dung vội vàng im miệng, chỉ dùng sức gõ cửa.
Tiếng bước chân truyền đến. Sau đại môn, giọng nói có chút khẩn trương của Bình ẩu truyền đến: “Ai vậy?”
Trần Dung nói: “Là ta.”
Nàng vừa trả lời, giọng nói Bình ẩu trở nên khàn khàn, bà run giọng hỏi: “Là nữ lang ư?”
“Là ta.”
Cửa được mở ra, Bình ẩu và Thượng tẩu giơ đèn lồng đứng ở phía sau cửa, kích động nhìn Trần Dung. Khi nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn thoải mái của nàng, hốc mắt hai người đồng thời đỏ lên.
Bình ẩu vội vàng tiến lên một bước, run run sờ vào gương mặt nàng, kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, thật sự người đã trở lại rồi sao?”
“Là ta.” Giọng của Trần Dung cũng có chút khàn khàn. Đã nhiều ngày ở trong phủ Nam Dương vương, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến bọn họ, đối với nàng mà nói, hai người trước mắt này so với phụ huynh còn gần gũi hơn.
Bình ẩu dùng tay áo lau nước mắt, kéo vạt áo nàng, liên thanh nói: “Mau vào, mau vào đi.”
Khi cửa sân đóng lại, trong sân Trần Vi đã thắp lên bốn năm ngọn đèn lồng.
Trần Dung liếc mắt nhìn nơi đó, hạ giọng hỏi Bình ẩu: “Ẩu, ngày đó ngươi……”
Nàng còn chưa hỏi xong, Bình ẩu đã nghẹn ngào nói: “Ngày đó nữ lang mới vừa đi, nô đã bị người lang chủ phái tới trông chừng, Thượng tẩu cũng vậy. Bọn họ chỉ cho phép chúng nô hoạt động ở trong sân, vài lần Thượng tẩu trèo tường trốn ra ngoài vào nửa đêm đều bị bọn họ bắt về.”
Mặt Trần Dung sầm xuống. Nàng lạnh lùng nói: “Là Trần Nguyên sai người coi chừng các ngươi sao? Hiện tại thì sao? Bọn họ rời đi vào lúc nào?”
“Hình như là một canh giờ trước.” Bình ẩu thấy sắc mặt Trần Dung khó coi, vội vàng kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói: “Nữ lang, lang chủ là tộc bá của người. Thế gian này, hiếu đạo là đứng đầu trong vạn thiện, trăm ngàn lần người đừng nói lung tung.”
Trần Dung gật đầu, áp chế hận ý, thấp giọng nói: “Ta biết.” Sống hai kiếp, đương nhiên nàng biết chữ Hiếu quan trọng cỡ nào. Có rất nhiều sĩ phu xuất thân bình thường, lúc ban đầu được người ta chú ý coi trọng đều là bởi vì hiếu thuận. Mà thanh danh bất hiếu thì có thể hủy diệt một người!
Thượng tẩu vẫn đứng ở phía sau, chú ý nhìn Trần Dung nói: “Sắc mặt của nữ lang tái nhợt, nhất định là không được nghỉ ngơi tốt, giờ cũng không còn sớm nữa, có việc vẫn nên để ngày mai nói sau.” Lão nhìn sân viện cách vách của Trần Vi càng ngày càng sáng ngời kia.
Trần Dung và Bình ẩu hiểu được ý tứ của lão đều gật đầu, không nhắc lại nữa.
Một đêm này trôi qua trong sự trằn trọc của Trần Dung.
Sáng sớm hôm sau, nàng còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên ngoài sân rất ồn ào. Giọng nói líu ríu của mấy nữ tử thỉnh thoảng chui vào trong tai nàng: “Sao A Dung còn chưa tỉnh lại?”
“Lão già kia, sao còn đứng ở đó, nhanh đi gọi nữ lang ngươi dậy đi! Khách quý đến đây nhiều như thế, nàng là chủ nhân sao có thể vô lễ đến vậy?”
Trần Dung nghe đến đó thì ngồi dậy, mở miệng kêu lên: “Giúp ta rửa mặt chải đầu.”
Tiếng gọi vừa thốt ra, bên ngoài tiềng ồn ào trở nên an tĩnh.
Bình ẩu cùng một tỳ nữ khác bưng bồn nước đi đến.
Bình ẩu vừa giúp nàng chải đầu, vừa hạ giọng, nói với vẻ bất mãn: “Không có ai là có ý tốt cả.” Nói tới đây, bà lo lắng nhìn Trần Dung, muốn nói lại thôi.
Chỉ chốc lát, rửa mặt chải đầu xong, Bình ẩu xoay người thân thiết nhìn Trần Dung, nói: “Nữ lang nữ lang, lúc này phải cân nhắc cho thật tốt mới mở miệng đó.”
Trần Dung gật đầu rồi bước ra cửa phòng.
Nàng vừa xuất hiện, Trần Vi, Trần Thiến và các nữ lang đều quay đầu lại, hai mắt sáng lên nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt hiếu kỳ cùng thương hại.
Trần Dung cười, nàng thi lễ với chúng nữ, ngồi xuống chủ tháp nói: “Các tỷ tỷ tới thật sớm.”
Trần Thiến hì hì cười nói: “Cũng không còn sớm mà, thái dương đã mọc lên rồi.” Nàng ta nghiêng người nhìn Trần Dung, nói: “Tại sao nửa đêm A Dung lại trở về từ phủ Nam Dương vương vậy? Trong hai ngày hai đêm này cũng không dễ chịu đúng không?” Ngữ khí nghe qua thì thân thiết, nhưng lại mang theo suy đoán ác ý.
Trần Dung cười cười, nàng tiếp nhận chén nước trong tay tỳ nữ, sau khi khẽ nhấp một ngụm, nàng rủ hai mắt, có chút ngượng ngùng, cũng có chút kiêu ngạo mà nói: “Cũng giống ta, được Nam Dương vương mời làm khách khanh vào ở trong phủ còn có Vương Thất lang. Hôm qua, chính là Vương Thất lang đưa ta trở về.”
“Gạt người!” Người kêu lên đúng là Trần Thiến, nàng ta cười nhạo nói: “Rõ ràng hôm qua Vương Thất lang mới trở về thành Nam Dương mà.”
“Phải không?” Trần Dung cười, một bộ dạng không muốn tranh cãi với nàng ta: “Về sau tỷ tỷ nhìn thấy Vương Thất lang, không ngại hỏi chàng xem thế nào.”
Trần Thiến cười lạnh một tiếng, đang muốn châm chọc nàng hai câu, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Chúng nữ đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong sân, có ba chiếc xe ngựa chậm chạp tiến vào. Bên cạnh xe ngựa là hai hộ vệ có thân hình dũng mãnh, bọn họ nhảy xuống ngựa, hướng tới sân viện này chắp hai tay, lớn tiếng kêu lên: “Trần thị A Dung có ở đây không?”
Trần Dung đứng lên, đáp: “Có.” Nàng vội vàng đi ra.
Hai hộ vệ nhìn thấy nàng, lại chắp tay, chỉ về ba chiếc xe ngựa kia nói: “Tối hôm qua lúc đưa nữ lang về, dọc theo đường đi mọi quần áo người đặt mua đã được làm xong. Thất lang bảo tại hạ đem tới.”
Một câu thốt ra, không chỉ là Trần Thiến, Trần Vi, ngay cả Trần Dung cũng ngây ra như phỗng.
Một hộ vệ khác lấy ra một khối ngọc bội từ trong lòng, hắn tiến lên một bước, hai tay nâng lên trước mặt Trần Dung, cúi đầu cung kính nói: “Đây là Thất lang nhà ta đưa, về sau nữ lang có việc thì có thể dùng nó ra vào phủ đệ của Vương thị ở thành Nam Dương và Lang Gia Vương thị.”
Trần Dung đần độn tiếp nhận ngọc bội.
Hai hộ vệ lui ra, bọn họ nhìn thấy thùng gỗ trong xe ngựa đã được chuyển xuống, phất phất tay, thét ra lệnh bảo xa phu đánh xe, chỉ chốc lát, bóng dáng những người này biến mất khỏi sân viện Trần Dung.
Chúng nữ vẫn còn đang đần độn ngây ngốc.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thiến bỗng nhiên xoay người nhìn Trần Dung, kêu lên: “Trần Dung, muội thật sự đã thân cận với Vương Thất lang đến thế sao? Muội, không phải là muội tự định chung thân với chàng rồi đấy chứ?”
Trần Vi và các nữ lang cũng đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Trần Dung, chờ nàng trả lời.
Trần Dung làm sao trả lời được? Nàng chỉ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nặn ra một tươi cười, nàng cúi đầu, thi lễ với chúng nữ, đành nói lung tung: “Các tỷ tỷ cứ việc ngồi chơi, A Dung còn có chút việc, lập tức sẽ quay lại đây.” Dứt lời, nàng xoay người, vội vã chạy về phòng, đúng là bỏ trốn mất dạng.
Trong lúc chúng nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Bình ẩu vội vàng đuổi theo Trần Dung.
Trong tẩm phòng, hai tay Trần Dung dựa vào vách tường, vẫn không nhúc nhích. Từ phía sau lưng nhìn qua, nàng cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa trắng.
Bình ẩu ngơ ngác nhìn nữ lang nhà mình, qua một hồi lâu mới khẽ hỏi: “Nữ lang, không phải người đã nói sẽ không làm thiếp của bất luận người nào sao, sao lại cùng Vương Thất lang …?”
Giọng của Bình ẩu vừa thốt ra, đột nhiên tay phải Trần Dung phất một cái, hất đồ ở trên bàn, nàng thở hổn hển, thở phì phì kêu lên: “Giỏi cho tên Vương Thất lang nhà ngươi, ngươi, ngươi dám phá hư danh tiết của ta như thế?”
Nàng vừa nói đến đây thì nghẹn lời. Nghĩ lại, mình ở trong phủ Nam Dương vương những hai ngày hai đêm, mặc kệ tìm cớ thế nào, danh tiết cũng đã bại hoại, lại nói tiếp, danh tiết bại hoại ở trong tay Vương Thất lang cũng tốt hơn nhiều so với mất vào trong tay Nam Dương vương!
Có điều,……
Trần Dung nghiến răng nghiến lợi một lúc, đột nhiên nói với Bình ẩu bằng giọng oán hận: “Ẩu, đừng thấy Vương Thất lang kia giống như thần tiên, hắn chính là một tiểu nhân!”
Bình ẩu mở to mắt, ngốc nghếch nhìn Trần Dung vừa thẹn vừa giận.
Trần Dung đỏ mặt, hung hăng dậm chân, vừa tức vừa nói: “Vậy mà tối hôm qua, hắn còn bảo khi người khác hỏi thì nói ta và hắn ở chung một chỗ, ta còn thực cảm kích hắn ôn nhu săn sóc, còn có …, hắn đi thì đã đi rồi, lại còn giao đồ, bảo ta cẩn thận suy nghĩ nên trả lời nghi vấn của mọi người thế nào đây. Lúc ấy đầu óc của ta hồ đồ nên cũng chưa chú ý tới vấn đề này.”
Nàng vừa nói, lại càng không ngừng dậm chân, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt.
Vừa rồi nàng nói với đám người Trần Thiến, mình dùng thân phận khách khanh được mời vào phủ Nam Dương vương, khi Vương Thất lang còn ở đó, còn từng trông cậy hắn sẽ thay mình biện giải. Lấy thân phận của hắn, mặc kệ nói cái gì, chỉ cần nói ra, mọi người sẽ tin tưởng. Chỉ cần hắn nói Trần thị A Dung trong sạch, thế nhân sẽ tin tưởng nàng trong sạch.
Nhưng hiện tại thì ngược lại, chẳng những hắn không thay mình biện giải, ngược lại còn đưa tới mấy chiếc xe ngựa, còn tặng một miếng ngọc bội. Vậy, không phải nói cho mọi người rằng mình và hắn có điều mờ ám sao?
Rõ ràng hắn biết rằng hắn là Lang Gia Vương Thất, mình chỉ là thứ nữ nhỏ bé của Trần thị ở Bình thành, hai người một người như mây trắng trên trời, một người là vũng bùn dưới đất mặc người giẫm đạp. Hắn, hắn làm ra chuyện như thế, mình gả cho hắn thì không xứng, lại không thể gả cho người khác, người này quả thực chính là một tên hỗn đản!
Đột nhiên, Trần Dung trong lúc phẫn nộ bỗng cứng đờ, đưa tay xoa đôi môi đỏ mọng, gương mặt thanh diễm như nhiễm ánh nắng chiều, càng ngày càng đỏ, đến mức như sắp chảy máu