Mị Công Khanh

Chương 64: Kẻ phàm tục

Chương 64: Kẻ phàm tục
Khi Trần Dung đang sinh hờn dỗi, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, lang chủ đến đây.”
Trần Nguyên đến đây? Cơ hồ là theo phản xạ, tay Trần Dung đặt lên cây roi treo trên tường. Nàng hít một hơi thật sâu, hung hăng nắm thật chặt cây roi trong tay rồi dứt khoát buông ra, xoay người đi ra ngoài: “Thỉnh lang chủ chờ một chút, lập tức ta sẽ tới.”
“Vâng.”
Khi Trần Dung đi đến cửa, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, Trần Dung nghe thấy rõ ràng, đó là hai cha con Trần Nguyên và Trần Vi.
Nàng dừng chân, sau đó khi tiếp tục bước đi mạnh hơn.
Trong phòng tiếng cười nói dừng lại. Trần Nguyên ngẩng đầu lên, hắn nghiêm túc nhìn Trần Dung xuất hiện ở cửa phòng, phất phất tay, ôn hòa nói: “A Dung, ngồi ở đây.”
Trần Dung thi lễ với hắn, đáp: “Vâng.” Nàng chậm rãi bước đến chỗ vị trí Trần Nguyên chỉ, ngồi xuống đối diện với hắn.
Trần Nguyên thấy nàng ngồi xuống, hắn buông chén rượu, nhìn nàng chăm chú, nói với vẻ nghiêm túc: “A Dung, nghe nói sáng nay Vương Thất lang Vương Hoằng đưa tới quần áo và ngọc bội cho con sao?”
Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, ôn thuần đáp: “Vâng.”
“Vậy sao?” Trần Nguyên hỏi: “Con và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì?” Dừng một chút, hắn thấy Trần Dung không đáp, mặt nhăn nhanh nhó, nghiêm khắc nói: “A Dung, con là một nữ lang chưa gả. Đi lại thân cận với một nam nhân như thế, đối với danh tiết của con sẽ có thương tổn.”
Trần Dung vẫn cúi đầu, bên trong ống tay áo, tay phải của nàng nắm chặt thành quyền. Vừa rồi trong nháy mắt, nàng có một loại xúc động muốn vung quyền, may mắn nàng đã cố gắng áp chế.
Trần Nguyên thấy nàng vẫn không đáp, biểu tình nhu hòa lại, hắn thở dài một tiếng, nói với giọng nặng nề than thở: “Cho dù Nam Dương vương đón con vào phủ thì cũng là vì thấy con liệu sự như thần, đối với thanh danh của con không có gây trở ngại gì. Ai, con lại cùng với Vương Thất lang quá mức thân cận.” Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Lấy thân phận của con, lại không có khả năng gả cho cậu ta mà làm thiếp thì không khỏi đáng tiếc cho con.”
Trần Dung nghe vậy, âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Là vì hành vi của hắn đã đánh vỡ tính toán của ngươi đúng không? Ta làm thiếp cho hắn là sai lầm, phải làm thiếp của người khác, vậy thì mới là tốt!
Trần Nguyên thấy ba lần hỏi nàng đều không trả lời, im lặng giống như đầu gỗ, thì hắn lại lắc đầu. Hắn phất phất tay, nói: “Nếu A Dung đã có ngọc bội của Vương Thất lang, về sau có thể năng đến Vương phủ, thuận tiện cũng hẹn Vương Thất lang đến phủ mà nói chuyện.” Hắn nói tới đây, mặt lại nhăn nhó, khẽ quát: “Lời nói của ta, con có nghe hay không?”
Trần Dung thấp giọng đáp: “Vâng.”
Trần Nguyên hừ lạnh một tiếng, đứng lên, xoay người hướng ra phía ngoài. Đang đi, hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Đập vào mắt hắn vẫn là bộ dạng phục tùng liễm mục, vô cùng thành thật của Trần Dung. Trần Nguyên dời mắt, nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa đi, Trần Vi vội vàng đứng lên cũng theo ra ngoài.
Sau khi Trần Nguyên ra khỏi sân viện của Trần Dung thì cảm thấy trong lòng phiền chán, hắn vẫy bảo xe ngựa lui xuống, cứ thế đi bộ.
Vòng vo non nửa canh giờ, hắn đi tới một chỗ trong hoa viên, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười đùa, trên mặt Trần Nguyên nặn ra một tươi cười. Từ xa, hắn đã cất giọng gọi một văn sĩ trung niên ngồi ở trong lương đình, thả câu trong gió lạnh: “Đại ca.”
Văn sĩ trung niên này, chính là Trần Công Nhương.
Trần Công Nhương thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy người đến là Trần Nguyên, thì sầm mặt xuống, dời mắt.
Trần Nguyên thấy thế, trên mặt tăm tối, hắn có chút khổ sở liếc nhìn đám nô tỳ xung quanh rồi vẫn nặn ra tươi cười đối với Trần Công Nhương.
Trần Công Nhương nhìn chằm chằm mặt hồ, đột nhiên hỏi: “Lại đi gặp A Dung sao? Lần này chuẩn bị đem nàng hiến dâng cho ai đây?”
Trần Nguyên quẫn bách, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, lúng ta lúng túng nói: “Đại ca nói gì vậy? Tiểu nữ tử này cũng đã đến tuổi gả đi rồi, phụ huynh lại không ở đây, ta thay nàng lo lắng nhiều một chút cũng là điều nên làm mà.”
Vẻ mặt Trần Công Nhương bình tĩnh, nói: “Những lời này cũng không cần nói với ta.”
Trần Nguyên vội vàng đáp lời, hắn thấy Trần Công Nhương có vẻ thực mất hứng thì nhịn không được tiếp lời: “Đại ca, huynh cần gì vì một nữ lang nho nhỏ mà khiến huynh đệ mâu thuẫn?” Thấy Trần Công Nhương không thèm liếc hắn một cái, hắn lại than thở: “Ngay cả Vương Thất kia, cũng chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi, hiện tại là thời loạn thế mà lúc nào cũng mang theo năm ca kĩ chạy khắp nơi. Buổi sáng khi ta nghe người ta kể lại việc này cũng cảm thấy đau đầu. Ai cũng bảo Lang Gia Vương Thất cũng chỉ là phàm phu tục tử, còn làm ra việc đưa mỹ nhân tặng cho Nam Dương vương, thật sự là không phù hợp với danh tiếng.” Trong giọng nói của Trần Nguyên hơi có chút khinh mạn.
Trần Công Nhương chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, như Trần Nguyên mong muốn, hắn đã liếc nhìn Trần Nguyên nhưng lại là cái nhìn khinh miệt, Trần Công Nhương chậm rãi nói: “Năm mỹ nhân kia, không phải của Vương Thất.”
“Vậy ư?” Trần Nguyên cũng không để ý tới sự xem thường đó, tò mò hỏi: “Nghe nói năm mỹ nhân kia cực kỳ bất phàm, ngay cả Nam Dương vương trông thấy cũng coi như trân bảo. Mỹ nhân như thế không phải của Vương Thất thì có thể là của ai đây?”
“Lang Gia Vương thị không phải còn có mấy người nữa tới sao? Đây là của tộc thúc của cậu ta, Vương Tử Thạch.” Nói tới đây, Trần Nhương không khỏi nở nụ cười: “Nói đến chuyện này, thật đúng là buồn cười. Tối hôm qua sau khi Vương Thất vội vàng trở về thì đã tới gặp vương gia. Khi đó Vương Tử Thạch tới theo hẹn ước của ta, cùng đi du hồ. Vương Thất không nói hai lời đã đem năm ca kỹ mà Vương Tử Thạch tàng trữ như trân bảo đi. Vương Tử Thạch trở về hỏi, mới biết được cậu ta đã đem năm mỹ nhân này cho Nam Dương vương, lúc ấy Vương Tử Thạch tức giận chửi ầm lên, lôi kéo tay Vương Thất bắt cậu ta bồi thường. Ha ha ha.”
Trần Nguyên ngẩn ra, hắn miễn cưỡng cất tiếng cười theo, lúng ta lúng túng nói: “Hóa ra, năm mỹ nhân kia cũng không phải là của Vương Thất.” Trong giọng nói tràn ngập thất vọng.
Trần Công Nhương quay đầu nhìn về phía hắn. Trong ánh mắt nhìn Trần Nguyên cũng tràn ngập thất vọng. Thở dài một tiếng, Trần Công Nhương mang vẻ mặt mất hứng, hắn phất phất tay, quát: “Lui ra đi, lui ra đi, nhìn thấy đệ thì thấy phiền muộn.”
Lời này vừa thốt ra, tươi cười treo trên mặt Trần Nguyên không khỏi cứng đờ. Hắn hừ mạnh một tiếng, vung tay áo dài, xoay người bước đi.
Trần Nguyên vừa mới đi được bảy tám bước, giọng nói của Trần Công Nhương từ phía sau truyền đến: “Vì hỏng việc, đệ bồi một nữ nhi còn chưa tính, còn muốn bồi thêm A Dung. A Dung chỉ là một nữ lang, vốn cũng không quan trọng gì, nhưng đệ rõ ràng biết Vương Thất lang, Tôn tiểu tướng quân đều coi trọng nàng, lúc này, đệ xem như ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, đắc tội với mọi người, mà cũng không lấy lòng Nam Dương vương được nữa.” Nói tới đây, giọng của Trần Công Nhương thấp xuống: “Cũng không biết người Hồ khi nào thì tiến công Nam Dương, dù đệ đã mưu toan tính toán cũng coi như không thể đạt được cái gì.”
Những lời này, Trần Nguyên vốn không thích nghe. Thành Lạc Dương và thành Nam Dương cách nhau khá xa, hắn sẽ không tin lấy vũ lực của Nam Dương vương còn không ngăn cản được bọn Hồ nô! Nói đến nói đi, cho dù Nam Dương vương gặp nguy hiểm, không phải còn có Kiến Khang sao? Hứa phụ tá đã từng hứa hẹn với hắn, sẽ giúp hắn ổn định ở thành Kiến Khang. Nghĩ đến đây, bước chân của Trần Nguyên càng chạy càng nhanh, đảo mắt đã bỏ Trần Công Nhương đang lải nhải không thôi lại phía sau.

back top