Kinh thành sớm đã ra thông báo cho kỳ thi, để sĩ tử cả nước đều biết. Tống Tiềm thoát khỏi nguy khốn mấy ngày, kỳ thi mùa xuân liền đến.
Đây là ngày vui của những người đọc sách, ở Lâm An khắp nơi đều có thể nhìn thấy các sĩ tử trùm khăn vuông. Tiểu Ngọc không phải thí sinh, nàng lại nghĩ ra một ý tưởng cho thí sinh.
Mỹ Vị cư trong khoảng thời gian này trừ bỏ bán rượu và thức ăn, đối với những thí sinh đến dùng cơm còn có ưu đãi đặc biệt, một khi hỏi rõ thí sinh tới khảo thí mùa xuân, tiểu nhị sẽ nhiệt tình đưa lên một chén bánh cao nóng hổi và một chén đậu xào, ý là "Thi đậu". Này hai chén đồ ăn này tất nhiên là miễn phí, kỳ thật chỉ có vài đồng tiền vốn, nhưng lại chiếm được hảo cảm của đa số thí sinh. Ai không muốn nghe lời hay ý đẹp chứ?
Thậm chí còn có sĩ tử nổi thi hứng, nhấc bút viết lên bức tường màu trắng ở Mỹ Vị cư mấy bài thơ, Tiểu Ngọc cũng dặn dò bọn người La chưởng quầy trăm ngàn lần đừng ngăn cản. Ai biết những người này ngày sau có đậu tiến sĩ làm quan lớn? Nếu hắn thành thi nhân nổi tiếng, vậy Mỹ Vị cư không phải giống như bức tranh nổi tiếng ở Hoàng Hạc lâu nổi danh bốn biển hay sao!
Tiểu Ngọc chăm lo làm ăn ở tửu lâu, các mối làm ăn ở Mỹ Ngọc phường cũng không giảm. Mùa xuân đến đây, trăm hoa đua nở, đúng là thời tiết tốt để hái hoa làm son phấn. Văn Quyên bây giờ tự mình mang theo mười mấy nữ công nhân ngày đêm tăng ca chế tạo son phấn, đơn đặt hàng của toàn thành đã sớm rơi vào tay của Mĩ Ngọc phường.
Từ lúc Lệ Hương phường sụp đổ, Mĩ Ngọc phường nghiễm nhiên trở thành tiệm son phấn trứ danh trong thành Lâm An, cô nương nhà ai dùng son Mĩ Ngọc, vẻ xinh đẹp kia sẽ làm cho người khác ganh tỵ tới đỏ mắt! (ta nói chứ: tác giả bốc phét quá trời ^^)
Mỗi lần ra sản phẩm mới, Tiểu Ngọc đều bảo người đưa cho Tú Tâm, Gia Nhi, Thanh Tranh, Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm dùng thử. Tú Tâm sau khi gả vào Dương gia, vì tránh điều tiếng, cũng không ra ngoài gặp khách, chỉ có Tiểu Ngọc đến thăm nàng thì nàng mới vui vẻ một chút.
Tiểu Ngọc mỗi lần nhìn Tú Tâm, trong lòng luôn có chút chua xót: "Muội muội, ngươi sống ở đây tốt không?"
Tú Tâm gầy hơn trước, ánh sáng linh hoạt trong mắt hấp dẫn người khác đã biến mất không còn nữa, nhưng nàng cũng không thầm oán trách gì.
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đây là con đường muội tự chọn, muội phải tự mình đi thôi. Ai bảo muội thích chàng, muốn cùng chàng ở cùng nhau chứ? Chàng... Cũng không dễ dàng." Dương Vạn Lí này đối với Tú Tâm tất nhiên là có thương tiếc, nhưng hắn còn cả một gia đình, cũng không thể tỏ ra quá sủng ái nàng, như vậy không phải yêu nàng, ngược lại là hại nàng.
Bất quá gần đây nghe Nhàn Nhàn truyền lời, Tú Tâm có thai, có lẽ sau này sẽ tốt hơn.
Tiểu Ngọc có khi cũng nhớ Hải Đường gả xa, không biết nàng sống tốt không?
Trừ bỏ đưa quà cho vài người bạn thân, Tiểu Ngọc còn đặc biệt chuẩn bị một túi quà lớn cho Y phu nhân. Bên trong chẳng những có Oánh Bạch sương, long đảm thảo, còn có bốn màu son Đào Hoa ân, Hải Đường diễm, Đinh Hương tử, Phù Dung miên, cũng có một hộp "Ngọc hoàn" dùng rửa mặt. Nàng tự mình tặng quà, Y phu nhân kia vẫn có bộ dáng lạnh lùng, nhưng cũng không từ chối nhận quà. Có người phụ nữ nào không thích làm đẹp?
Tống Tiềm là thí sinh có tâm lý rất tốt, không khẩn trương chút nào. Tiểu Ngọc nhớ tới hắn đắc tội Triệu Bá Cửu quyền thế ngập trời, lo lắng vô cùng, Tống Tiềm chỉ nói: "Kỳ thi mùa xuân từ Lễ bộ chủ trì, thi đình đều có hoàng thượng khâm điểm, đâu có quan hệ gì với tôn thất đâu? Hắn cũng không nhất định nhớ rõ nhân vật nhỏ như ta."
Thì Quý Phong cũng sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay.
Phụ thân gởi thư từ tiền tuyến, chỉ vài chữ ít ỏi, nhưng đầy ắp quan tâm. Thì Ngộ Hạo nửa đời trên lưng ngựa, nhưng địa vị trong triều không cao. Điều đó và quan niệm khinh thường võ tướng của người Tống có quan hệ rất lớn, như Nhạc Phi năm nó công lớn bao nhiêu, cũng bị văn thần xa lánh, lúc bị tội oan cũng không có ai trong triều mở miệng nói giúp nửa câu.
Mà sau binh biến Miêu lưu, Triệu Cấu rất sợ đám võ tướng, từ đó cho quan văn nắm giữ ấn soái, xuất binh nhất định phải là quan văn chưởng ấn, võ tướng chỉ có thể bị người khác điều khiển.
Thì Ngộ Hào thường nói với con: "Con à, khó được con thích đọc sách, nhất định phải thi đậu công danh, để cho cha con được mở mày mở mặt!"
Thì Quý Phong cũng không phải chỉ vì phụ thân mà tham gia khoa cử, hắn nghĩ nếu có thể nắm giữ quyền lực trong quân đội, mới có thể dựa vào lực lượng của mình bảo vệ quốc gia.
Nhưng đắc tội Triệu Bá Cửu, tiền đồ của hắn sẽ như thế nào? Kỳ thật, hắn cũng rất rõ ràng.
Nhưng đêm hôm đó, hắn vẫn đi.
"Thiên Thành, sáng mai ta bảo bọn người Ngưu Bưu đi theo chàng, được không? Đều tại ta sơ ý, trước đó vài ngày nên mua thư đồng cho chàng."
Tiểu Ngọc ở thư phòng thu dọn văn phòng tứ bảo cho Tống Tiềm, tâm trạng giống như đưa thí sinh đi thi đại học. Cảm giác mình giống như người mẹ bé nhỏ của Tống Tiềm, vẫn lo lắng hắn thiếu thứ gì đó.
Tống Tiềm ngồi trước bàn uống trà, nói với Tiểu Ngọc: "Nàng đừng lo nữa, đến ngồi với ta một lát."
Tiểu Ngọc ngoan ngoãn buông đồ đạc trong tay, ngồi vào trong lòng Tống Tiềm, hai tay tự nhiên ôm cổ hắn, đầu ngả lên vai hắn. Gần đây nàng đã quen dính lấy Tống Tiềm như vậy, ân ái, rất thích.
"Thiên Thành, ta luôn bận việc, cũng không có nhiều thời gian ở cạnh chàng, chàng có trách ta không?"
"Có!" Tống Tiềm cố ý nghiêm mặt nói.
Tiểu Ngọc kinh ngạc, chu miệng nói: "Thật sao?"
"Nàng nói đi? Bà xã yêu dấu của ta cả ngày không ở nhà, không phải ở cửa hàng thì đang mua đồ trên phố, ta nghĩ không biết mọi người có nghĩ Tống gia ta có một nha đầu hiếu động hay không."
Tiểu Ngọc nghe giọng nói Tống Tiềm có chút chua, làm nũng nói: "Xin lỗi chàng... Bây giờ là giai đoạn gây dựng sự nghiệp, sẽ bận rộn một chút... Chờ cửa hàng đi vào quỹ đạo, ta sẽ không cần mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài. Đúng rồi, có tin tốt đây, La chưởng quầy đã mời được sư phụ Trâu Chú đến Mỹ Vị cư của chúng ta làm đầu bếp. Tay nghề của hắn đúng là không tệ! Lần khác ta thiết kế thực đơn để hắn nấu cho chàng ăn, được không?"
"Ta muốn nhất là đồ ăn nàng nấu." Tống Tiềm dịu dàng ôm Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
"Tiểu Ngọc, còn nhớ lần đầu tiên nàng xuống bếp nấu cơm không? Tay chân lóng ngóng, củi lửa cũng không biết nhóm, nồi cũng không biết dùng, không bỏ gia vị, nấu được một nồi cháo loãng. Chính nàng cũng ăn không vô, ha ha."
Tiểu Ngọc không khỏi đỏ mặt. Khi đó nàng mới đến cổ đại, ai biết dụng cụ nhà bếp dùng thế nào chứ? Nàng nhớ lại tình cảnh khi đó, tuy rằng lúc đó trong nhà chỉ có Tống Tiềm và nàng, nhưng bọn họ vẫn sống vui vẻ. "Ta ăn không vô, chàng lại ăn hết, thật nể tình!"
"Đúng vậy, ta sợ nếu ta cũng không ăn, nàng sẽ không bao giờ nấu cho ta ăn. Từ khi Huệ nương đến nhà, ta cũng không được ăn cháo nàng nấu nữa."
Tiểu Ngọc nói: "Chàng đừng giễu cợt người ta, thấy ghét!"
"Tiểu Ngọc, chờ ngày ta yết bảng, nàng tự tay nấu một mân cơm cho ta ăn, được không?" Tống Tiềm thật lòng nói.
Tiểu Ngọc nhìn ánh mắt thâm tình của Tống Tiềm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: "Ừ, ta sẽ nấu cho chàng một bát mỳ."
Tống Tiềm khó hiểu: "Sao lại là mỳ sợi?"
"Bởi vì... Buổi tối hôm chúng ta thành thân, chàng làm một chén mỳ sợi cho ta ăn, mùi vị kia, ta đến bây giờ còn nhớ rõ."
Tiểu Ngọc không nói với Tống Tiềm, bát mỳ kia quan trọng với nàng thế nào.
Nàng mang theo tâm trạng sợ hãi không yên "Gả" Đến cho một người xa lạ, là Tống Tiềm dùng một chén mỳ làm lòng nàng ấm áp.
Có lẽ, nàng đã bắt đầu yêu hắn từ lúc đó!
Tống Tiềm nói: "Tiểu Ngọc, nếu ta có thể thông qua thi tỉnh, tiếp tục thi đình..."
"Ừ? Sau đó thì sao?"
"Chúng ta lại thành thân lần nữa đi!"
Ngày kế, Tống Tiềm mang theo hai hộ vệ tới Lễ bộ đi thi.
Học sinh ở Trúc Lâm thư quán hầu hết đều ghi danh đi thi. Đương nhiên, phần lớn là thí sinh các vùng ngoài, bọn họ mười năm khổ học, ba năm mài kiếm, chỉ chờ có ngày hôm nay.
Tiểu Ngọc cũng không bởi vì Tống Tiềm đi thi mà ở nhà không làm việc, nàng vẫn đến Mĩ Ngọc phường xem số son phấn Văn Quyên đưa tới thế nào.
Tống Tiềm sắp nhập sĩ (vào giới sĩ lâm) là chuyện Tiểu Ngọc không thể không lo lắng. Nếu Tống Tiềm thật sự làm quan, nàng sẽ không thể xuất đầu lộ diện như hôm nay. Tuy rằng nàng cũng không cho rằng phụ nữ ra ngoài làm việc có gì không tốt, nhưng mà xã hội này đều hy vọng phụ nữ nên ở nhà hầu chồng dạy con, nàng có thể làm gì được?
Vì thể diện của Tống Tiềm, nàng phải rời khỏi cục diện này. Điều này làm cho Tiểu Ngọc càng thêm gấp gáp, Mĩ Ngọc phường bên này có Thủy Thanh Vân và Văn Quyên chăm lo, hơn nữa đã có chỗ đứng ở thị trường Lâm An, không cần quá mức lo lắng. Mỹ Vị cư bên này, La chưởng quầy và Phương chưởng quầy cũng coi như đáng tin, nhưng không biết những người mới như Trâu Chú tay nghề nấu nướng thế nào. Nhưng nhờ có Thích Thăng giúp đỡ để ý, vấn đề cũng sẽ không quá lớn.
Thích Thăng theo thường lệ không tham gia cuộc thi, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ ra làm quan.
Tổ phụ cũng không miễn cưỡng hắn. Thích Tổ Thân từng thở dài nói: "Con không làm quan, cũng tốt! Chúng ta xuất thân từ giang hồ, không biết khi nào thì, còn có người tìm đến..." Nói đến một nửa, Thích Tổ Thân cũng không nói thêm gì nữa. Thích Thăng nhớ tới gia huấn "Không thể lộ võ", vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ Thích gia còn có kẻ thù nào sao? Nhưng xem bộ dáng tổ phụ gióng trống khua chiêng mở hiệu thuốc buôn bán, thấy thế nào cũng không giống người sợ có kẻ thù tìm tới.
Thích Thăng vừa lòng với cuộc sống tự do tự tại, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngọc, hắn đều có chút ảm đạm.
Bằng y thuật của mình, từ đầu hắn đã nhìn ra Tiểu Ngọc vẫn còn là xử nữ. Lúc trước hắn nghĩ Tống Tiềm thân thể suy yếu, cho nên vợ chồng bọn họ không có viên phòng, nhưng bây giờ thân thể Tống Tiềm đã khỏe mạnh trở lại, vợ chồng bọn họ tình cảm tốt vậy, làm sao lại...
Nếu bọn họ không thể trở thành vợ chồng chân chính, như vậy có một ngày, Tiểu Ngọc có thể rời khỏi Tống Tiềm hay không...
Ôm ấp ý niệm mà ngay cả hắn cũng cho là hèn mọn trong đầu, Thích Thăng yên lặng chờ đợi bên cạnh Tiểu Ngọc.
Lúc Tiểu Ngọc từ nhà đi đến Mĩ Ngọc phường, Thích Thăng đã ở đó.
"Thiên Thành đi Lễ bộ rồi?"
Thích Thăng gần đây đã không biết phải nói chuyện với Tiểu Ngọc như thế nào, chỉ có thể lôi kéo Tống Tiềm làm tấm chắn.
"Ừ, đã đi rồi. Thích Chi Vấn, ngươi thật đúng là nhẹ nhàng, mỗi người đều đi thi, chỉ còn mỗi mình ngươi ở đây nhàn rỗi." Phong cách Tiểu Ngọc nói chuyện với Thích Thăng xưa nay vẫn vậy, nàng trước mặt Tống Tiềm rất mềm mại, nói chuyện cũng lễ phép, chỉ có lúc nói chuyện với Thích Thăng mới không để ý như vậy.
Thích Thăng cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài đi vào hai người khách.
"Tiểu thư, ta nghe người ta nói, son phấn ở đây rất nổi tiếng ..."
Tiểu Ngọc cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nàng nhìn kỹ, kia không phải Hinh Nhi sao?
Mà tiểu thư xinh đẹp đứng trước Hinh Nhi, trừ bỏ đại tiểu thư Mai gia Mai Minh Châu, còn có thể là ai?
Đây là ngày vui của những người đọc sách, ở Lâm An khắp nơi đều có thể nhìn thấy các sĩ tử trùm khăn vuông. Tiểu Ngọc không phải thí sinh, nàng lại nghĩ ra một ý tưởng cho thí sinh.
Mỹ Vị cư trong khoảng thời gian này trừ bỏ bán rượu và thức ăn, đối với những thí sinh đến dùng cơm còn có ưu đãi đặc biệt, một khi hỏi rõ thí sinh tới khảo thí mùa xuân, tiểu nhị sẽ nhiệt tình đưa lên một chén bánh cao nóng hổi và một chén đậu xào, ý là "Thi đậu". Này hai chén đồ ăn này tất nhiên là miễn phí, kỳ thật chỉ có vài đồng tiền vốn, nhưng lại chiếm được hảo cảm của đa số thí sinh. Ai không muốn nghe lời hay ý đẹp chứ?
Thậm chí còn có sĩ tử nổi thi hứng, nhấc bút viết lên bức tường màu trắng ở Mỹ Vị cư mấy bài thơ, Tiểu Ngọc cũng dặn dò bọn người La chưởng quầy trăm ngàn lần đừng ngăn cản. Ai biết những người này ngày sau có đậu tiến sĩ làm quan lớn? Nếu hắn thành thi nhân nổi tiếng, vậy Mỹ Vị cư không phải giống như bức tranh nổi tiếng ở Hoàng Hạc lâu nổi danh bốn biển hay sao!
Tiểu Ngọc chăm lo làm ăn ở tửu lâu, các mối làm ăn ở Mỹ Ngọc phường cũng không giảm. Mùa xuân đến đây, trăm hoa đua nở, đúng là thời tiết tốt để hái hoa làm son phấn. Văn Quyên bây giờ tự mình mang theo mười mấy nữ công nhân ngày đêm tăng ca chế tạo son phấn, đơn đặt hàng của toàn thành đã sớm rơi vào tay của Mĩ Ngọc phường.
Từ lúc Lệ Hương phường sụp đổ, Mĩ Ngọc phường nghiễm nhiên trở thành tiệm son phấn trứ danh trong thành Lâm An, cô nương nhà ai dùng son Mĩ Ngọc, vẻ xinh đẹp kia sẽ làm cho người khác ganh tỵ tới đỏ mắt! (ta nói chứ: tác giả bốc phét quá trời ^^)
Mỗi lần ra sản phẩm mới, Tiểu Ngọc đều bảo người đưa cho Tú Tâm, Gia Nhi, Thanh Tranh, Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm dùng thử. Tú Tâm sau khi gả vào Dương gia, vì tránh điều tiếng, cũng không ra ngoài gặp khách, chỉ có Tiểu Ngọc đến thăm nàng thì nàng mới vui vẻ một chút.
Tiểu Ngọc mỗi lần nhìn Tú Tâm, trong lòng luôn có chút chua xót: "Muội muội, ngươi sống ở đây tốt không?"
Tú Tâm gầy hơn trước, ánh sáng linh hoạt trong mắt hấp dẫn người khác đã biến mất không còn nữa, nhưng nàng cũng không thầm oán trách gì.
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đây là con đường muội tự chọn, muội phải tự mình đi thôi. Ai bảo muội thích chàng, muốn cùng chàng ở cùng nhau chứ? Chàng... Cũng không dễ dàng." Dương Vạn Lí này đối với Tú Tâm tất nhiên là có thương tiếc, nhưng hắn còn cả một gia đình, cũng không thể tỏ ra quá sủng ái nàng, như vậy không phải yêu nàng, ngược lại là hại nàng.
Bất quá gần đây nghe Nhàn Nhàn truyền lời, Tú Tâm có thai, có lẽ sau này sẽ tốt hơn.
Tiểu Ngọc có khi cũng nhớ Hải Đường gả xa, không biết nàng sống tốt không?
Trừ bỏ đưa quà cho vài người bạn thân, Tiểu Ngọc còn đặc biệt chuẩn bị một túi quà lớn cho Y phu nhân. Bên trong chẳng những có Oánh Bạch sương, long đảm thảo, còn có bốn màu son Đào Hoa ân, Hải Đường diễm, Đinh Hương tử, Phù Dung miên, cũng có một hộp "Ngọc hoàn" dùng rửa mặt. Nàng tự mình tặng quà, Y phu nhân kia vẫn có bộ dáng lạnh lùng, nhưng cũng không từ chối nhận quà. Có người phụ nữ nào không thích làm đẹp?
Tống Tiềm là thí sinh có tâm lý rất tốt, không khẩn trương chút nào. Tiểu Ngọc nhớ tới hắn đắc tội Triệu Bá Cửu quyền thế ngập trời, lo lắng vô cùng, Tống Tiềm chỉ nói: "Kỳ thi mùa xuân từ Lễ bộ chủ trì, thi đình đều có hoàng thượng khâm điểm, đâu có quan hệ gì với tôn thất đâu? Hắn cũng không nhất định nhớ rõ nhân vật nhỏ như ta."
Thì Quý Phong cũng sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay.
Phụ thân gởi thư từ tiền tuyến, chỉ vài chữ ít ỏi, nhưng đầy ắp quan tâm. Thì Ngộ Hạo nửa đời trên lưng ngựa, nhưng địa vị trong triều không cao. Điều đó và quan niệm khinh thường võ tướng của người Tống có quan hệ rất lớn, như Nhạc Phi năm nó công lớn bao nhiêu, cũng bị văn thần xa lánh, lúc bị tội oan cũng không có ai trong triều mở miệng nói giúp nửa câu.
Mà sau binh biến Miêu lưu, Triệu Cấu rất sợ đám võ tướng, từ đó cho quan văn nắm giữ ấn soái, xuất binh nhất định phải là quan văn chưởng ấn, võ tướng chỉ có thể bị người khác điều khiển.
Thì Ngộ Hào thường nói với con: "Con à, khó được con thích đọc sách, nhất định phải thi đậu công danh, để cho cha con được mở mày mở mặt!"
Thì Quý Phong cũng không phải chỉ vì phụ thân mà tham gia khoa cử, hắn nghĩ nếu có thể nắm giữ quyền lực trong quân đội, mới có thể dựa vào lực lượng của mình bảo vệ quốc gia.
Nhưng đắc tội Triệu Bá Cửu, tiền đồ của hắn sẽ như thế nào? Kỳ thật, hắn cũng rất rõ ràng.
Nhưng đêm hôm đó, hắn vẫn đi.
"Thiên Thành, sáng mai ta bảo bọn người Ngưu Bưu đi theo chàng, được không? Đều tại ta sơ ý, trước đó vài ngày nên mua thư đồng cho chàng."
Tiểu Ngọc ở thư phòng thu dọn văn phòng tứ bảo cho Tống Tiềm, tâm trạng giống như đưa thí sinh đi thi đại học. Cảm giác mình giống như người mẹ bé nhỏ của Tống Tiềm, vẫn lo lắng hắn thiếu thứ gì đó.
Tống Tiềm ngồi trước bàn uống trà, nói với Tiểu Ngọc: "Nàng đừng lo nữa, đến ngồi với ta một lát."
Tiểu Ngọc ngoan ngoãn buông đồ đạc trong tay, ngồi vào trong lòng Tống Tiềm, hai tay tự nhiên ôm cổ hắn, đầu ngả lên vai hắn. Gần đây nàng đã quen dính lấy Tống Tiềm như vậy, ân ái, rất thích.
"Thiên Thành, ta luôn bận việc, cũng không có nhiều thời gian ở cạnh chàng, chàng có trách ta không?"
"Có!" Tống Tiềm cố ý nghiêm mặt nói.
Tiểu Ngọc kinh ngạc, chu miệng nói: "Thật sao?"
"Nàng nói đi? Bà xã yêu dấu của ta cả ngày không ở nhà, không phải ở cửa hàng thì đang mua đồ trên phố, ta nghĩ không biết mọi người có nghĩ Tống gia ta có một nha đầu hiếu động hay không."
Tiểu Ngọc nghe giọng nói Tống Tiềm có chút chua, làm nũng nói: "Xin lỗi chàng... Bây giờ là giai đoạn gây dựng sự nghiệp, sẽ bận rộn một chút... Chờ cửa hàng đi vào quỹ đạo, ta sẽ không cần mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài. Đúng rồi, có tin tốt đây, La chưởng quầy đã mời được sư phụ Trâu Chú đến Mỹ Vị cư của chúng ta làm đầu bếp. Tay nghề của hắn đúng là không tệ! Lần khác ta thiết kế thực đơn để hắn nấu cho chàng ăn, được không?"
"Ta muốn nhất là đồ ăn nàng nấu." Tống Tiềm dịu dàng ôm Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
"Tiểu Ngọc, còn nhớ lần đầu tiên nàng xuống bếp nấu cơm không? Tay chân lóng ngóng, củi lửa cũng không biết nhóm, nồi cũng không biết dùng, không bỏ gia vị, nấu được một nồi cháo loãng. Chính nàng cũng ăn không vô, ha ha."
Tiểu Ngọc không khỏi đỏ mặt. Khi đó nàng mới đến cổ đại, ai biết dụng cụ nhà bếp dùng thế nào chứ? Nàng nhớ lại tình cảnh khi đó, tuy rằng lúc đó trong nhà chỉ có Tống Tiềm và nàng, nhưng bọn họ vẫn sống vui vẻ. "Ta ăn không vô, chàng lại ăn hết, thật nể tình!"
"Đúng vậy, ta sợ nếu ta cũng không ăn, nàng sẽ không bao giờ nấu cho ta ăn. Từ khi Huệ nương đến nhà, ta cũng không được ăn cháo nàng nấu nữa."
Tiểu Ngọc nói: "Chàng đừng giễu cợt người ta, thấy ghét!"
"Tiểu Ngọc, chờ ngày ta yết bảng, nàng tự tay nấu một mân cơm cho ta ăn, được không?" Tống Tiềm thật lòng nói.
Tiểu Ngọc nhìn ánh mắt thâm tình của Tống Tiềm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: "Ừ, ta sẽ nấu cho chàng một bát mỳ."
Tống Tiềm khó hiểu: "Sao lại là mỳ sợi?"
"Bởi vì... Buổi tối hôm chúng ta thành thân, chàng làm một chén mỳ sợi cho ta ăn, mùi vị kia, ta đến bây giờ còn nhớ rõ."
Tiểu Ngọc không nói với Tống Tiềm, bát mỳ kia quan trọng với nàng thế nào.
Nàng mang theo tâm trạng sợ hãi không yên "Gả" Đến cho một người xa lạ, là Tống Tiềm dùng một chén mỳ làm lòng nàng ấm áp.
Có lẽ, nàng đã bắt đầu yêu hắn từ lúc đó!
Tống Tiềm nói: "Tiểu Ngọc, nếu ta có thể thông qua thi tỉnh, tiếp tục thi đình..."
"Ừ? Sau đó thì sao?"
"Chúng ta lại thành thân lần nữa đi!"
Ngày kế, Tống Tiềm mang theo hai hộ vệ tới Lễ bộ đi thi.
Học sinh ở Trúc Lâm thư quán hầu hết đều ghi danh đi thi. Đương nhiên, phần lớn là thí sinh các vùng ngoài, bọn họ mười năm khổ học, ba năm mài kiếm, chỉ chờ có ngày hôm nay.
Tiểu Ngọc cũng không bởi vì Tống Tiềm đi thi mà ở nhà không làm việc, nàng vẫn đến Mĩ Ngọc phường xem số son phấn Văn Quyên đưa tới thế nào.
Tống Tiềm sắp nhập sĩ (vào giới sĩ lâm) là chuyện Tiểu Ngọc không thể không lo lắng. Nếu Tống Tiềm thật sự làm quan, nàng sẽ không thể xuất đầu lộ diện như hôm nay. Tuy rằng nàng cũng không cho rằng phụ nữ ra ngoài làm việc có gì không tốt, nhưng mà xã hội này đều hy vọng phụ nữ nên ở nhà hầu chồng dạy con, nàng có thể làm gì được?
Vì thể diện của Tống Tiềm, nàng phải rời khỏi cục diện này. Điều này làm cho Tiểu Ngọc càng thêm gấp gáp, Mĩ Ngọc phường bên này có Thủy Thanh Vân và Văn Quyên chăm lo, hơn nữa đã có chỗ đứng ở thị trường Lâm An, không cần quá mức lo lắng. Mỹ Vị cư bên này, La chưởng quầy và Phương chưởng quầy cũng coi như đáng tin, nhưng không biết những người mới như Trâu Chú tay nghề nấu nướng thế nào. Nhưng nhờ có Thích Thăng giúp đỡ để ý, vấn đề cũng sẽ không quá lớn.
Thích Thăng theo thường lệ không tham gia cuộc thi, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ ra làm quan.
Tổ phụ cũng không miễn cưỡng hắn. Thích Tổ Thân từng thở dài nói: "Con không làm quan, cũng tốt! Chúng ta xuất thân từ giang hồ, không biết khi nào thì, còn có người tìm đến..." Nói đến một nửa, Thích Tổ Thân cũng không nói thêm gì nữa. Thích Thăng nhớ tới gia huấn "Không thể lộ võ", vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ Thích gia còn có kẻ thù nào sao? Nhưng xem bộ dáng tổ phụ gióng trống khua chiêng mở hiệu thuốc buôn bán, thấy thế nào cũng không giống người sợ có kẻ thù tìm tới.
Thích Thăng vừa lòng với cuộc sống tự do tự tại, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngọc, hắn đều có chút ảm đạm.
Bằng y thuật của mình, từ đầu hắn đã nhìn ra Tiểu Ngọc vẫn còn là xử nữ. Lúc trước hắn nghĩ Tống Tiềm thân thể suy yếu, cho nên vợ chồng bọn họ không có viên phòng, nhưng bây giờ thân thể Tống Tiềm đã khỏe mạnh trở lại, vợ chồng bọn họ tình cảm tốt vậy, làm sao lại...
Nếu bọn họ không thể trở thành vợ chồng chân chính, như vậy có một ngày, Tiểu Ngọc có thể rời khỏi Tống Tiềm hay không...
Ôm ấp ý niệm mà ngay cả hắn cũng cho là hèn mọn trong đầu, Thích Thăng yên lặng chờ đợi bên cạnh Tiểu Ngọc.
Lúc Tiểu Ngọc từ nhà đi đến Mĩ Ngọc phường, Thích Thăng đã ở đó.
"Thiên Thành đi Lễ bộ rồi?"
Thích Thăng gần đây đã không biết phải nói chuyện với Tiểu Ngọc như thế nào, chỉ có thể lôi kéo Tống Tiềm làm tấm chắn.
"Ừ, đã đi rồi. Thích Chi Vấn, ngươi thật đúng là nhẹ nhàng, mỗi người đều đi thi, chỉ còn mỗi mình ngươi ở đây nhàn rỗi." Phong cách Tiểu Ngọc nói chuyện với Thích Thăng xưa nay vẫn vậy, nàng trước mặt Tống Tiềm rất mềm mại, nói chuyện cũng lễ phép, chỉ có lúc nói chuyện với Thích Thăng mới không để ý như vậy.
Thích Thăng cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài đi vào hai người khách.
"Tiểu thư, ta nghe người ta nói, son phấn ở đây rất nổi tiếng ..."
Tiểu Ngọc cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nàng nhìn kỹ, kia không phải Hinh Nhi sao?
Mà tiểu thư xinh đẹp đứng trước Hinh Nhi, trừ bỏ đại tiểu thư Mai gia Mai Minh Châu, còn có thể là ai?