Vài năm không gặp, Hinh Nhi cao hơn một chút, giống một đại cô nương .
Mai Minh Châu vẫn là bộ dáng kiêu ngạo như trước, có vẻ cố ý trang điểm, đầu đầy châu ngọc, vẻ phú quý lấn át không ít vẻ đẹp của nàng ta. Tiểu Ngọc mặc dù đang còn khiếp sợ, vẫn có một suy nghĩ không tốt: "Hiện tại nữ nhân trong thành Lâm An cũng không thịnh hành trang điểm đậm như vậy ..."
Mai Minh Châu căn bản không nhận ra người trước mắt là nha đầu Tiểu Ngọc của nàng ta. Quả thật, bây giờ Tiểu Ngọc và tiểu nha hoàn trong Mai phủ kia, đâu còn chỗ nào tương đồng nữa?
Hinh Nhi dù sao cũng có tình cảm sâu đậm với Tiểu Ngọc, vừa thấy vị phu nhân trẻ tuổi trước mặt nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ lại, nhịn không được kêu lên: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ... Sao tỷ lại ở đây?"
"Ừ..." Tiểu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng đã rơi xuống đáy vực.
Nàng từng cầu nguyện vô số lần đừng gặp lại người của Mai gia, cho dù trong khối thân thể này là linh hồn người hiện đại, nhưng ở thế giới này, nàng chỉ là một hạ nhân Mai phủ không hơn không kém, là một nha đầu thay gả mà thôi.
Xuất thân này là dấu ấn cả đời nàng, cho dù như thế nào cũng không thoát khỏi hèn mọn.
"Ngươi... Ngươi là Tiểu Ngọc? Tiểu Ngọc kia ư?" Mai Minh Châu không thể giữ được vẻ lạnh lùng cao ngạo của mình nữa, mở to hai mắt. Làm sao có thể? Nữ tử thong dong bình tĩnh này, làm sao có thể là tiểu nha đầu rụt rè sợ hãi theo hầu nàng ta lúc trước!
Nguyệt Hạ và Xuân Tình không rõ mọi chuyện, không biết hai chủ tớ này có lai lịch gì, lại trừng mắt to mắt nhỏ với phu nhân nửa ngày, các nàng nên đi lên tiếp đón hay vẫn đứng một bên bây giờ?
Vẫn là Tiểu Ngọc tỉnh táo lại trước, dặn dò Nguyệt Hạ: "Nếu khách đã tới, còn không đi tiếp đón?"
Nguyệt Hạ và Xuân Tình như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng được ra chỉ thị, này dễ làm rồi! Hai người cùng trả lời: "Dạ, phu nhân!" Nguyệt Hạ cười rất chuyên nghiệp đi đến trước mặt Mai Minh Châu nói: "Vị cô nương này xin hỏi muốn mua gì ạ?"
Mai Minh Châu không trả lời, mắt vẫn nhìn trừng trừng, vẫn không thể tin được quạ đen cũng có thể biến phượng hoàng, nàng không phải gả cho tên ăn mày Tống gia sao, sao bây giờ có vẻ phú quý như vậy? Nhìn bộ dáng nàng dặn dò đám nữ nhân viên, chẳng lẽ nàng làm quản sự chỗ này?
"Tiểu Ngọc, tiệm này là của nhà ngươi?"
"Đây... Đây là tiệm Thích đại phu và lão gia nhà ta mở, ta chỉ là tới xem mà thôi."
Tiểu Ngọc bây giờ đã học được phải biết thân biết phận, cũng không thể đi đâu cũng nói mình là phụ nữ mà ra ngoài làm việc.
Mai Minh Châu kỳ thật đã sớm chú ý tới thư sinh anh tuấn trong tiệm này, nhưng nàng ta là một cô nương, cũng không thể cứ nhìn chằm chằm nam nhân được. Tiểu Ngọc nói "Lão gia nhà ta", chính là..."Chính là cái người Tống... Tống gia mở?"
"Đúng." Tiểu Ngọc không muốn nhiều lời, ngăn đề tài nói: "Mai tiểu thư, khó được ngươi tới một chuyến, để ta cho người giới thiệu cho ngươi một chút son phấn trong tiệm nhé?"
Mai Minh Châu lại trả lời: "Thì ra họ Tống phát đạt, trách không được... Hừ... Hinh Nhi, chúng ta đi!"
Mai Minh Châu trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc liếc mắt một cái, xoay người đi, Hinh Nhi cuống quít đi theo.
Hinh Nhi vẫn không ngừng quay đầu nhìn Tiểu Ngọc trong Mĩ Ngọc phường, nở nụ cười thật tươi.
"Thiếu gia họ Tống không bệnh chết, còn phát tài, Tiểu Ngọc tỷ tỷ bây giờ thoạt nhìn cũng khá! Thật mừng thay cho nàng..."
Hinh Nhi đơn thuần trong lòng rất vui mừng, lại không biết tiểu thư của cô lại tức giận đến đỏ mặt.
Mai Minh Châu ngồi trên kiệu, cầm khăn tay không ngừng xoắn."Nàng cũng chỉ là một nha đầu thấp kém, dựa vào cái gì được người ta gọi là phu nhân?"
Một đường ngồi trong kiệu, Mai Minh Châu giận cả một đường. Hôm nay bị kích động chạy đến trong thành mua son, son không mua được, lại tức giận tới no. Mai Minh Châu chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp, lòng dạ lại hẹp hòi, thấy nha đầu trước kia bị mình đánh chửi bây giờ biến thành phu nhân giàu sang, khỏi nói khó chịu bao nhiêu. Hôn nhân đại sự của mình còn chưa có tin tức gì đâu!
Thẳng đến khi trở về Mai phủ ở ngoài thành, Mai Minh Châu mới dần bình tĩnh lại.
Cho dù họ Tống không bệnh chết, làm chưởng quầy của cửa hàng lớn thì sao, cũng chỉ là một tên thương nhân thôi, so đo làm chi?
Phụ thân đã đồng ý với mình, đợi đến kỳ thi mùa xuân chấm dứt, dán thông báo trúng tiến sĩ, sẽ chọn cho mình một trượng phu vừa có công danh lại vừa anh tuấn, của hồi môn lớn, hơn nữa mình lại xinh đẹp, còn sợ không gả được nhà chồng tốt sao? Khi đó, mình chính là phu nhân nhà quan!
Phụ thân Mai Minh Châu rõ ràng là một thương nhân, nhưng nàng lại khinh thường thương nhân. Cũng khó trách nàng, sĩ nông công thương, kẻ sĩ có địa vị tôn quý cỡ nào, mà thương nhân ngay cả nông dân làm ruộng và đám thợ kéo công tượng cũng không bằng.
Ví dụ điển hình nhất chính là Đào Chu công Phạm Lãi trong truyền thuyết. Ông giúp Câu Tiễn diệt Ngô, công lao thật lớn, sau đó lại từ quan làm kinh thương, nên bị sử quan xóa tên.
Tuy nói Đại Tống buôn bán phát đạt, xã hội trọng nông khinh thương cũng không còn gay gắt quá, nhưng cho dù thương nhân giàu có bao nhiêu thì địa vị xã hội cũng không được nâng cao hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Ngọc do dự muốn lui ra sau bức màn, một thê tử làm buôn bán sẽ bôi đen hình tượng của Tống Tiềm. Trước kia hắn chỉ là một thư sinh vô danh tiểu tốt, ai chỉ trỏ gì cũng được, chỉ khi nào bước vào con đường làm quan, thì phải lo lắng nhiều hơn.
Mai Minh Châu rời khỏi Mĩ Ngọc phường, sắc mặt Tiểu Ngọc chợt u ám.
Thích Thăng yên lặng một bên nhìn Mai Minh Châu đến rồi lại đi, hắn nhìn ra được, Tiểu Ngọc cùng hai chủ tớ này có chuyện không thể mở lời, mà việc này thậm chí có liên quan tới Tống Tiềm. Đến tột cùng là bí mật gì? Chẳng lẽ... Có liên quan đến việc vợ chồng bọn họ không cùng phòng?
Tim Thích Thăng bất chợt đập mạnh.
"Tống gia nương tử, sắc mặt nàng không tốt, muốn ta kê đơn thuốc không?" Thích Thăng quay đầu phát hiện sắc mặt Tiểu Ngọc kì lạ, vội hỏi.
"Không có việc gì..." Tiểu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn.
Nên đến, thì sẽ đến.
Tuy nói năm đó là Mai gia ép mình lên kiệu hoa, nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Mai Minh Châu, Tiểu Ngọc mẫn cảm ý thức được, đây là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.
Mà bây giờ, là thời khắc mấu chốt Tống Tiềm tham dự kỳ thi mùa xuân, chuyện này có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn hay không?
"Không được, sắc mặt bây giờ của nàng thật quá kém, nhất định phải nghỉ ngơi tốt! Nguyệt Hạ, đưa phu nhân của các ngươi vào trong đi."
Tiểu Ngọc biết Thích Thăng sẽ không nói đùa, bây giờ quả thực mình cần nghỉ ngơi.
Nàng hơi hơi thở dài một tiếng, tay đỡ trán đi vào nhà.
Không đợi nàng bước vào cửa nhà, chợt nghe bên ngoài lại có người đến hỏi: "Chủ nhân của Mĩ Ngọc phường có đây không?"
Giọng nói kia uyển chuyển, không nam không nữ, nghe rất quái dị.
"Có. Ai vậy?"
Tiểu Ngọc cố gắng chống đỡ quay trở về.
Người tới là hai thanh niên nam tử gầy yếu, mặc áo trắng bình thường, mặt trắng bệch, Tiểu Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Thích Thăng lại nhìn ra, hai người này rõ ràng là thái giám!
Thái giám mua son? Thật là chuyện bây giờ mới thấy!
Mai Minh Châu vẫn là bộ dáng kiêu ngạo như trước, có vẻ cố ý trang điểm, đầu đầy châu ngọc, vẻ phú quý lấn át không ít vẻ đẹp của nàng ta. Tiểu Ngọc mặc dù đang còn khiếp sợ, vẫn có một suy nghĩ không tốt: "Hiện tại nữ nhân trong thành Lâm An cũng không thịnh hành trang điểm đậm như vậy ..."
Mai Minh Châu căn bản không nhận ra người trước mắt là nha đầu Tiểu Ngọc của nàng ta. Quả thật, bây giờ Tiểu Ngọc và tiểu nha hoàn trong Mai phủ kia, đâu còn chỗ nào tương đồng nữa?
Hinh Nhi dù sao cũng có tình cảm sâu đậm với Tiểu Ngọc, vừa thấy vị phu nhân trẻ tuổi trước mặt nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ lại, nhịn không được kêu lên: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ... Sao tỷ lại ở đây?"
"Ừ..." Tiểu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng đã rơi xuống đáy vực.
Nàng từng cầu nguyện vô số lần đừng gặp lại người của Mai gia, cho dù trong khối thân thể này là linh hồn người hiện đại, nhưng ở thế giới này, nàng chỉ là một hạ nhân Mai phủ không hơn không kém, là một nha đầu thay gả mà thôi.
Xuất thân này là dấu ấn cả đời nàng, cho dù như thế nào cũng không thoát khỏi hèn mọn.
"Ngươi... Ngươi là Tiểu Ngọc? Tiểu Ngọc kia ư?" Mai Minh Châu không thể giữ được vẻ lạnh lùng cao ngạo của mình nữa, mở to hai mắt. Làm sao có thể? Nữ tử thong dong bình tĩnh này, làm sao có thể là tiểu nha đầu rụt rè sợ hãi theo hầu nàng ta lúc trước!
Nguyệt Hạ và Xuân Tình không rõ mọi chuyện, không biết hai chủ tớ này có lai lịch gì, lại trừng mắt to mắt nhỏ với phu nhân nửa ngày, các nàng nên đi lên tiếp đón hay vẫn đứng một bên bây giờ?
Vẫn là Tiểu Ngọc tỉnh táo lại trước, dặn dò Nguyệt Hạ: "Nếu khách đã tới, còn không đi tiếp đón?"
Nguyệt Hạ và Xuân Tình như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng được ra chỉ thị, này dễ làm rồi! Hai người cùng trả lời: "Dạ, phu nhân!" Nguyệt Hạ cười rất chuyên nghiệp đi đến trước mặt Mai Minh Châu nói: "Vị cô nương này xin hỏi muốn mua gì ạ?"
Mai Minh Châu không trả lời, mắt vẫn nhìn trừng trừng, vẫn không thể tin được quạ đen cũng có thể biến phượng hoàng, nàng không phải gả cho tên ăn mày Tống gia sao, sao bây giờ có vẻ phú quý như vậy? Nhìn bộ dáng nàng dặn dò đám nữ nhân viên, chẳng lẽ nàng làm quản sự chỗ này?
"Tiểu Ngọc, tiệm này là của nhà ngươi?"
"Đây... Đây là tiệm Thích đại phu và lão gia nhà ta mở, ta chỉ là tới xem mà thôi."
Tiểu Ngọc bây giờ đã học được phải biết thân biết phận, cũng không thể đi đâu cũng nói mình là phụ nữ mà ra ngoài làm việc.
Mai Minh Châu kỳ thật đã sớm chú ý tới thư sinh anh tuấn trong tiệm này, nhưng nàng ta là một cô nương, cũng không thể cứ nhìn chằm chằm nam nhân được. Tiểu Ngọc nói "Lão gia nhà ta", chính là..."Chính là cái người Tống... Tống gia mở?"
"Đúng." Tiểu Ngọc không muốn nhiều lời, ngăn đề tài nói: "Mai tiểu thư, khó được ngươi tới một chuyến, để ta cho người giới thiệu cho ngươi một chút son phấn trong tiệm nhé?"
Mai Minh Châu lại trả lời: "Thì ra họ Tống phát đạt, trách không được... Hừ... Hinh Nhi, chúng ta đi!"
Mai Minh Châu trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc liếc mắt một cái, xoay người đi, Hinh Nhi cuống quít đi theo.
Hinh Nhi vẫn không ngừng quay đầu nhìn Tiểu Ngọc trong Mĩ Ngọc phường, nở nụ cười thật tươi.
"Thiếu gia họ Tống không bệnh chết, còn phát tài, Tiểu Ngọc tỷ tỷ bây giờ thoạt nhìn cũng khá! Thật mừng thay cho nàng..."
Hinh Nhi đơn thuần trong lòng rất vui mừng, lại không biết tiểu thư của cô lại tức giận đến đỏ mặt.
Mai Minh Châu ngồi trên kiệu, cầm khăn tay không ngừng xoắn."Nàng cũng chỉ là một nha đầu thấp kém, dựa vào cái gì được người ta gọi là phu nhân?"
Một đường ngồi trong kiệu, Mai Minh Châu giận cả một đường. Hôm nay bị kích động chạy đến trong thành mua son, son không mua được, lại tức giận tới no. Mai Minh Châu chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp, lòng dạ lại hẹp hòi, thấy nha đầu trước kia bị mình đánh chửi bây giờ biến thành phu nhân giàu sang, khỏi nói khó chịu bao nhiêu. Hôn nhân đại sự của mình còn chưa có tin tức gì đâu!
Thẳng đến khi trở về Mai phủ ở ngoài thành, Mai Minh Châu mới dần bình tĩnh lại.
Cho dù họ Tống không bệnh chết, làm chưởng quầy của cửa hàng lớn thì sao, cũng chỉ là một tên thương nhân thôi, so đo làm chi?
Phụ thân đã đồng ý với mình, đợi đến kỳ thi mùa xuân chấm dứt, dán thông báo trúng tiến sĩ, sẽ chọn cho mình một trượng phu vừa có công danh lại vừa anh tuấn, của hồi môn lớn, hơn nữa mình lại xinh đẹp, còn sợ không gả được nhà chồng tốt sao? Khi đó, mình chính là phu nhân nhà quan!
Phụ thân Mai Minh Châu rõ ràng là một thương nhân, nhưng nàng lại khinh thường thương nhân. Cũng khó trách nàng, sĩ nông công thương, kẻ sĩ có địa vị tôn quý cỡ nào, mà thương nhân ngay cả nông dân làm ruộng và đám thợ kéo công tượng cũng không bằng.
Ví dụ điển hình nhất chính là Đào Chu công Phạm Lãi trong truyền thuyết. Ông giúp Câu Tiễn diệt Ngô, công lao thật lớn, sau đó lại từ quan làm kinh thương, nên bị sử quan xóa tên.
Tuy nói Đại Tống buôn bán phát đạt, xã hội trọng nông khinh thương cũng không còn gay gắt quá, nhưng cho dù thương nhân giàu có bao nhiêu thì địa vị xã hội cũng không được nâng cao hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Ngọc do dự muốn lui ra sau bức màn, một thê tử làm buôn bán sẽ bôi đen hình tượng của Tống Tiềm. Trước kia hắn chỉ là một thư sinh vô danh tiểu tốt, ai chỉ trỏ gì cũng được, chỉ khi nào bước vào con đường làm quan, thì phải lo lắng nhiều hơn.
Mai Minh Châu rời khỏi Mĩ Ngọc phường, sắc mặt Tiểu Ngọc chợt u ám.
Thích Thăng yên lặng một bên nhìn Mai Minh Châu đến rồi lại đi, hắn nhìn ra được, Tiểu Ngọc cùng hai chủ tớ này có chuyện không thể mở lời, mà việc này thậm chí có liên quan tới Tống Tiềm. Đến tột cùng là bí mật gì? Chẳng lẽ... Có liên quan đến việc vợ chồng bọn họ không cùng phòng?
Tim Thích Thăng bất chợt đập mạnh.
"Tống gia nương tử, sắc mặt nàng không tốt, muốn ta kê đơn thuốc không?" Thích Thăng quay đầu phát hiện sắc mặt Tiểu Ngọc kì lạ, vội hỏi.
"Không có việc gì..." Tiểu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn.
Nên đến, thì sẽ đến.
Tuy nói năm đó là Mai gia ép mình lên kiệu hoa, nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Mai Minh Châu, Tiểu Ngọc mẫn cảm ý thức được, đây là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.
Mà bây giờ, là thời khắc mấu chốt Tống Tiềm tham dự kỳ thi mùa xuân, chuyện này có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn hay không?
"Không được, sắc mặt bây giờ của nàng thật quá kém, nhất định phải nghỉ ngơi tốt! Nguyệt Hạ, đưa phu nhân của các ngươi vào trong đi."
Tiểu Ngọc biết Thích Thăng sẽ không nói đùa, bây giờ quả thực mình cần nghỉ ngơi.
Nàng hơi hơi thở dài một tiếng, tay đỡ trán đi vào nhà.
Không đợi nàng bước vào cửa nhà, chợt nghe bên ngoài lại có người đến hỏi: "Chủ nhân của Mĩ Ngọc phường có đây không?"
Giọng nói kia uyển chuyển, không nam không nữ, nghe rất quái dị.
"Có. Ai vậy?"
Tiểu Ngọc cố gắng chống đỡ quay trở về.
Người tới là hai thanh niên nam tử gầy yếu, mặc áo trắng bình thường, mặt trắng bệch, Tiểu Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Thích Thăng lại nhìn ra, hai người này rõ ràng là thái giám!
Thái giám mua son? Thật là chuyện bây giờ mới thấy!