Khi Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn nghe Hải Đường nói suýt chút nữa Thanh Thanh bị bắt cóc, hai ngày sau lại bị chuyện Trần Văn Vũ cầu hôn, cũng không biết là nên giận hay nên cười.
Cuộc sống đúng là vui hơn so với hài kịch! Tiểu Ngọc lại nhớ đến câu danh ngôn này đời sau truyền lưu rất rộng.
”Hải Đường, Tiểu thúc của ngươi không có phong độ Liễu Nghị!”
Tiểu Ngọc bỏ lại một câu. Nàng vừa đang nghĩ đến “Liễu Nghị truyền”, chính là do Hải Đường mua cho nàng.
Đường Truyền Kỳ “ Liễu Nghị truyền “ kể rằng thư sinh Liễu Nghị trong lúc vô tình gặp được Động Đình Long Nữ bị cha mẹ chồng ngược đãi, vì nàng đưa thư tới Động Đình Long Nữ, được Kỳ Thúc phụ là Tiền Đường cứu giúp, quay trở về Động Đình, thúc phụ của Long Nữ muốn nàng gả cho Liễu Nghị, nhưng Liễu Nghị lại cho là mình cứu người không phải là bởi vì tham luyến sắc đẹp, nên xin từ biệt mà đi.
Tiểu Ngọc vừa nói như thế, chính là cười Trần Văn Vũ mới vừa cứu người, lại lập tức tới cầu hôn ngay, việc này cũng hơi gấp gáp. Nghe nói ngay cả một người làm mai cũng không có mang theo, tự bản thân mình tới cửa làm thân, thật dữ dội.
”Thanh Tranh nói thế nào?” Tần Xuân Nhạn quan tâm hỏi Hải Đường.
Hải đường bất đắc dĩ buông tay “Nàng ấy vốn là người lạnh lùng, các ngươi đều biết rõ. Cái gì mà trong nhà còn có tang, không quan tâm đến chuyện tình cảm, đến cùng lại không để ý chuyện cả đời là không hợp lễ nghĩa, ta nghĩ nàng ấy hẳn đã có ý định riêng của mình nên mới để ta từ chối hôn sự này”
Tiểu Ngọc vội hỏi: “Vậy ngươi từ chối thật à?”
Nói đến chỗ này, Hải Đường lại thấy đau đầu. Một bên là tỷ muội kịp thời cứu mình trong lúc nguy nan, một bên lại là tiểu thúc từ xưa đến nay vẫn rất hảo cảm, môi hở răng lạnh! Ai!
”Không có từ chối, không phải ta đây tới hỏi các ngươi làm thế nào và nói với Văn Vũ ra sao hay sao? Tiểu thúc của ta, thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm lại tốt, đúng là toàn cơ bắp--” Tuổi của Hải Đường còn nhỏ hơn so với Trần Văn Vũ vài tuổi, chỉ có điều “ Trưởng tẩu như mẹ “ giọng điệu này cũng không giống như giả vờ. Nhớ tới phu quân khi còn sống hết lòng chăm sóc đối với đệ đệ này, tuy hiện tại hắn đã mất, nhưng nàng cũng nên chăm sóc Trần Văn Vũ thật tốt mới đúng.
Tiểu Ngọc cười hì hì nói: “ Đừng vội từ chối, ta thấy chuyện này có hy vọng tiến triển!”
Hai nàng nghe vậy lập tức nghiêng đầu nhìn về phía nàng, đây là lý giải thế nào?
”Sao các người không suy nghĩ một chút, có bao giờ Thanh Tranh đối với người ngoài khách khí chưa?” Tiểu Ngọc đối với Thanh Tranh có thể nói là vô cùng hiểu rõ. “Nếu nàng ấy không muốn đồng ý chuyện gì, sẽ dứt khoát cự tuyệt. Nhưng nàng lại không nói thẳng ra cự tuyệt hôn sự này, Hải Đường, ngươi chắc chắn nàng chưa nói chứ?”
Hải Đường nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, khẳng định gật đầu: “Không có, đúng ra là nói một đống lý do mà thôi.”
”Ôi!” Tiểu Ngọc vỗ tay một cái, rất là phấn chấn: “Lấy tính tình của Thanh Tranh, nàng ấy mới lười nói lý do gì! Ta thấy đây đều là lấy cớ, hì hì, ta còn luôn luôn vì chuyện cả đời của Thanh Tranh mà buồn lo, không ngờ được có một người tốt tự mình chạy đến, ít nhất tiểu thúc của ngươi còn có tính tình rất tốt, có thể thấy việc nghĩa liền hăng hái đi làm. Vào lúc cứu người hắn lại không biết bên trong là một vị mỹ nhân, ừ, ta muốn khảo sát hắn “
Tần Xuân Nhạn và Hải Đường nhìn thấy Tiểu Ngọc lộ ra dáng vẻ một bà mai, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Chỉ có điều, trải qua phân tích vừa rồi của Tiểu Ngọc, hai người cũng cảm thấy chuyện này có tương lai, nhất thời hứng thú dâng trào.
Nữ nhân trong hoàng thất luôn luôn chứa một tâm hồn bát quái!
Ba nữ nhân vùi đầu thương nghị thật lâu, mà Thanh Tranh vắng mặt lại không hề hay biết, ba vị tỷ muội tốt đang âm thầm quan tâm vì chuyện lớn cả đời của nàng.
Trần Văn Vũ không biết vì sao tiểu tẩu tử Hải Đường lại để hắn một mình đi đến vùng ngoại thành Minh Châu viếng thăm Tần Gia Trang.
Việc này có liên quan gì với việc mình đi cầu hôn hay sao?
Nhớ tới việc sau khi mình cầu hôn lại phải chịu đựng danh xưng “Lỗ mãng đến cực điểm”, mồ hôi trên trán Trần Vũ Văn đã không ngừng chảy xuống.
Trước đây thật là khí thế bừng bừng.
Đêm ấy cứu Hải Đường, Trần Văn Vũ đang ở trong hậu viện của cửa hàng loay hoay in dấu trên bánh nướng áp chảo, hắn làm thế nào cũng không ngủ được, mở mắt hay nhắm mắt lại đều thấy được bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần của Thanh Tranh. Một tiếng “Cám ơn” vui vẻ kia giống như tiên nhạc luân âm, không ngừng vang vọng, quanh quẩn trong lỗ tai hắn.
Hải Đường bị câu “Ta chỉ muốn biết Thanh Tranh cô nương đã có hôn ước hay chưa?” của hắn dọa cho ngây ngẩn tại chỗ.
Làm gì có nam nhân nào lại hỏi như vậy chứ? Lời như vậy, chỉ có thể là do bà mai tới hỏi nữ quyến, hiện tại Trần Văn Vũ lại là nam nhi bảy thước, khí thế bừng bừng, đến lễ vật còn không mang theo lại một thân một mình đến nhà hỏi hôn ước của nữ quyến nhà người ta!
Nếu không phải hắn đã cứu Thanh Tranh cô nương, đoán chừng sẽ bị tiểu tẩu tử không chút khách khí trực tiếp đuổi ra khỏi cửa ấy chứ? Thật không có lễ phép! Trần Văn Vũ nghĩ lại cũng cảm thấy lời mình nói ra không thể nào chấp nhận nổi.
Sau hơn nửa ngày, Hải Đường mới hồi phục lại tinh thần, lắp bắp trả lời một câu: “Văn Vũ, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Trần Văn Vũ oanh tạc không biết Hải Đường phải trả lời như thế nào: “Ta muốn cầu hôn Thanh Tranh cô nương.”
Cuộc nói chuyện phía sau hoàn toàn không có cách tiếp tục nữa, Hải Đường chỉ có thể “A, à” đáp lại hai câu, mà những lời Trần Văn Vũ đang nói càng về sau lại càng khiến cho người ta khiếp sợ, tựa như bóng cao su xì hơi không có một chút ý chí, nói chuyện lung tung thêm vài câu liền gấp gáp cáo từ.
Hắn không ngờ đến mấy ngày sau tiểu tức tử lại hẹn mình ra ngoài, nói là người nhà Thanh Tranh cô nương muốn gặp hắn một lần.
Sau khi Trần Văn Vũ mừng rỡ như điên, lại lo sợ vẩn vơ. Người nhà của Thanh Tranh cô nương, rốt cuộc là phụ mẫu của nàng hay là thúc bá? Chẳng lẽ là trưởng bối trong tộc? Vậy mình có nên giả trang chút tình thâm hay không đây? Chính là một Đại lão gia chưng diện lại kỳ cục, chỉ có ông già thỏ cùng Công Tử Ca mới có thể nghĩ tới ăn mặc mình!
Suốt một đêm Trần Vũ Văn không ngủ được, kết quả chính mang theo đôi mắt thâm quầng ngồi lên xe ngựa tiến về vùng ngoại thành.
Đến khuôn viên Tần Gia Trang, việc đầu tiên hắn báo ra danh tính, được một tên gia đinh dẫn đường đưa hắn đến trong phòng khách.
Vừa vào phòng khách, Trần Văn Vũ liền trợn tròn mắt.
Chỉ có mấy người phụ nhân?
Một người là một thiếu phụ trẻ tuổi đang mang thai, mặc xiêm y màu đỏ, dưới đế giày bồi vải, chải một kiểu đầu Tiểu Viêm, mặt Tinh đồng, khi mỉm cười sẽ hiện ra má lún đồng tiền. Đứng sau thiếu phụ xinh đẹp là một nô tỳ mặt mày ôn thuận, phong cách thật thông tục.
Ở bên trái cạnh thiếu phụ xinh đẹp là tiểu tẩu tử Hải Đường, bên phải là một cô nương mảnh mai.
Nhìn các nàng ngồi như bày trận thế, Trần Văn Vũ không khỏi cảm thấy hoảng hốt một trận. Hắn không sợ cùng đấng mày râu huy quyền tương hướng, nhưng đối với những mỹ nhân nũng nịu này, hắn lại có cảm giác khoanh tay bó gối, đứng ngồi không yên!
”Văn Vũ, ngươi tới rồi? Ngồi đi.” Hải Đường thân là trưởng bối của Trần Văn Vũ, cũng không có đặt mông ngồi mà khách khí đứng dậy nghênh đón.
Nô tỳ ôn thuận dời cái ghế tròn thay Trần Văn Vũ, hắn chỉ có thể ngồi xuống, hai tay đưa ra ra đặt ở đầu gối, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cũng không dám nhìn loạn.
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ mỉm cười, cũng không mở miệng nói, cứ như vậy quan sát Trần Văn Vũ từ trên xuống dưới, thấy hắn lông tóc dựng đứng. Loại ánh mắt tinh tường dĩ nhiên không mang một chút dâm tà, làm sao có điểm giống như cha mẹ vợ nhìn con rể?
”Trần Tam thiếu gia, thiếp thân vốn là là thê tử của Thông Phán Lâm An phủ Tống Tiềm, Mai thị. Còn vị này là nữ nhi của Tần thái y, Tần đại tiểu thư, chúng ta đều là tỷ muội tốt của Thanh Tranh.”
Thiếu phụ xinh đẹp vừa mở miệng, Trần Văn Vũ nhất thời lấy làm kinh hãi. Phu nhân của quan lại, không phải nên tiền hô hậu ủng, xung quanh có rất nhiều người hầu hạ sao? phủ Thông Phán Lâm An, quan phẩm cũng không nhỏ, vị phu nhân này nhìn cũng rất hiền hoà, một chút cũng không giống gia quyến ngạo mạn của các đại quan tự cho là tài trí hơn người.
Tẩu tử không phải nói là người nhà của Thanh Tranh muốn gặp mình ư, thế nào đến giờ lại biến thành các tỷ muội tốt thế này.
Tần Xuân Nhạn cùng Hải Đường đều không lên tiếng, tại chỗ này Tiểu Ngọc hiển nhiên là nhân vật chủ đạo. Nàng tiếp tục cười nói: “Có lẽ Tam công tử đang nghi hoặc vì sao ta muốn gặp ngươi? Mà trên thực tế, Thanh Tranh nhưng không biết lần gặp mặt này của chúng ta.”
Rốt cuộc Trần Văn Vũng cũng lên tiếng đáp: “Tại… tại sao?”
Tiểu Ngọc nói: “Bởi vì người nhà của Thanh Tranh vốn đã không còn ở đây. Mấy người chúng ta, chính là người thân với nàng nhất. Hơn nữa ta cùng nàng có liên hệ cực kỳ sâu xa, vì vậy vừa nghe ngươi nói muốn cầu hôn Thanh Tranh, liền không nhịn được muốn gặp ngươi một lần.”
Trần Văn Vũ bừng tỉnh hiểu ra. Tiểu Ngọc lại nói đơn giản thân thế của Thanh Tranh. Kể ra nàng cơ khổ thực sự không có chỗ nương tựa, lại đang giữ đạo hiếu. Ngay cả chuyện Thanh Tranh chỉ là ở tạm chỗ này cũng nói ra, tương lai có thể là muốn trở về Lâm An.
”Tam thiếu gia, ngươi vừa nghe ta nói nhiều như vậy, vậy ta cũng muốn nghe ngươi nói. Để cho ta hỏi ngươi mấy vấn đề này có được không?[” Tiểu Ngọc bày ra bộ dạng trưởng bối nghiêm túc phỏng vấn khảo nghiệm người mới, Trần Văn Vũ trong lòng căng thẳng, hỏi lại “Hỏi cái gì?”
Tiểu Ngọc trầm ngâm một chút, bỗng chốc hỏi ra một câu: “ Có phải ngươi để ý tay nghề nhuộm vải của Thanh Tranh không hả??”
Trần Văn Vũ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo hai má đỏ lên, cho đến khi biến thành màu gan heo.
”Trời đất chứng giám, ta vốn không biết Thanh Tranh cô nương biết nhuộm vải! Ta….Sao ta có thể là hạng người như vậy!”
Hóa ra là Thanh Tranh cô nương thay tiểu tẩu tử nhuộm ra nhiều loại vải vóc chất lượng như vậy. Trần Văn Vũ cảm thấy cực kỳ oan uổng, hắn chưa bị người ta hiểu lầm như vậy bao giờ. Khoan đã, Thanh Tranh cô nương sẽ không vì như vậy nhìn hắn khác đi chứ? Xem hắn thành là một tiểu nhân lợi dụng trục lợi, cứu nàng hay theo đuổi nàng hoàn toàn chỉ vì nàng biết nhuộm vải sao?
Bị Tiểu Ngọc hỏi như thế, hắn đã rất khó chịu, nhưng là loại cảm giác khó chịu đúng là quá bé nhỏ không đáng kể đến hơn so với bị Thanh Tranh hiểu lầm.
Trong lòng Trần Văn Vũ giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè ép, sự khó thở làm trước mắt hắn biến thành màu đen. Vừa nghĩ tới Thanh Tranh có thể sẽ nhìn hắn đầy khinh bỉ, hắn thật có loại kích động muốn nhảy xuống biển.
Tiểu Ngọc không có bị sự kích động của Trần Văn Vũ làm cho cảm động, vẫn tiếp tục hỏi hai câu: “Rốt cuộc ngươi thích Thanh Tranh ở điểm nào?”
”Ta ……” Trần Văn Vũ muốn nói chuyện, nhưng lại nói không rõ ràng, nhất thời lại do dự.
Đúng rồi, mình thích Thanh Tranh cô nương là vì cái gì? Dáng dấp đẹp, cái này hiển nhiên, nhưng hắn cảm thấy còn có chuyện gì đó rất quan trọng …..Là cái gì chứ?
”Không nói ra được sao?” Mở miệng là Tần Xuân Nhạn. Tính tình của nàng lạnh lùng không kém Thanh Tranh, một đôi đôi mắt đe dọa nhìn thẳng vào Trần Văn Vũ.
Hải Đường có lòng giải vây cho tiểu thúc, nhớ tới lời nói nhắc nhở của Tiểu Ngọc trước kia, không thể làm gì khác hơn là lại nhịn xuống. Tiểu Ngọc nói rất đúng, không biết rõ sao Trần Văn Vũ đột nhiên cầu hôn, sao nàng có thể yên tâm giao Thanh Tranh cho hắn?
Vì để Thanh Tranh hạnh phúc, Văn Vũ, ngươi không thể làm gì khác hơn là chịu thiệt một chút.
Cuộc sống đúng là vui hơn so với hài kịch! Tiểu Ngọc lại nhớ đến câu danh ngôn này đời sau truyền lưu rất rộng.
”Hải Đường, Tiểu thúc của ngươi không có phong độ Liễu Nghị!”
Tiểu Ngọc bỏ lại một câu. Nàng vừa đang nghĩ đến “Liễu Nghị truyền”, chính là do Hải Đường mua cho nàng.
Đường Truyền Kỳ “ Liễu Nghị truyền “ kể rằng thư sinh Liễu Nghị trong lúc vô tình gặp được Động Đình Long Nữ bị cha mẹ chồng ngược đãi, vì nàng đưa thư tới Động Đình Long Nữ, được Kỳ Thúc phụ là Tiền Đường cứu giúp, quay trở về Động Đình, thúc phụ của Long Nữ muốn nàng gả cho Liễu Nghị, nhưng Liễu Nghị lại cho là mình cứu người không phải là bởi vì tham luyến sắc đẹp, nên xin từ biệt mà đi.
Tiểu Ngọc vừa nói như thế, chính là cười Trần Văn Vũ mới vừa cứu người, lại lập tức tới cầu hôn ngay, việc này cũng hơi gấp gáp. Nghe nói ngay cả một người làm mai cũng không có mang theo, tự bản thân mình tới cửa làm thân, thật dữ dội.
”Thanh Tranh nói thế nào?” Tần Xuân Nhạn quan tâm hỏi Hải Đường.
Hải đường bất đắc dĩ buông tay “Nàng ấy vốn là người lạnh lùng, các ngươi đều biết rõ. Cái gì mà trong nhà còn có tang, không quan tâm đến chuyện tình cảm, đến cùng lại không để ý chuyện cả đời là không hợp lễ nghĩa, ta nghĩ nàng ấy hẳn đã có ý định riêng của mình nên mới để ta từ chối hôn sự này”
Tiểu Ngọc vội hỏi: “Vậy ngươi từ chối thật à?”
Nói đến chỗ này, Hải Đường lại thấy đau đầu. Một bên là tỷ muội kịp thời cứu mình trong lúc nguy nan, một bên lại là tiểu thúc từ xưa đến nay vẫn rất hảo cảm, môi hở răng lạnh! Ai!
”Không có từ chối, không phải ta đây tới hỏi các ngươi làm thế nào và nói với Văn Vũ ra sao hay sao? Tiểu thúc của ta, thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm lại tốt, đúng là toàn cơ bắp--” Tuổi của Hải Đường còn nhỏ hơn so với Trần Văn Vũ vài tuổi, chỉ có điều “ Trưởng tẩu như mẹ “ giọng điệu này cũng không giống như giả vờ. Nhớ tới phu quân khi còn sống hết lòng chăm sóc đối với đệ đệ này, tuy hiện tại hắn đã mất, nhưng nàng cũng nên chăm sóc Trần Văn Vũ thật tốt mới đúng.
Tiểu Ngọc cười hì hì nói: “ Đừng vội từ chối, ta thấy chuyện này có hy vọng tiến triển!”
Hai nàng nghe vậy lập tức nghiêng đầu nhìn về phía nàng, đây là lý giải thế nào?
”Sao các người không suy nghĩ một chút, có bao giờ Thanh Tranh đối với người ngoài khách khí chưa?” Tiểu Ngọc đối với Thanh Tranh có thể nói là vô cùng hiểu rõ. “Nếu nàng ấy không muốn đồng ý chuyện gì, sẽ dứt khoát cự tuyệt. Nhưng nàng lại không nói thẳng ra cự tuyệt hôn sự này, Hải Đường, ngươi chắc chắn nàng chưa nói chứ?”
Hải Đường nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, khẳng định gật đầu: “Không có, đúng ra là nói một đống lý do mà thôi.”
”Ôi!” Tiểu Ngọc vỗ tay một cái, rất là phấn chấn: “Lấy tính tình của Thanh Tranh, nàng ấy mới lười nói lý do gì! Ta thấy đây đều là lấy cớ, hì hì, ta còn luôn luôn vì chuyện cả đời của Thanh Tranh mà buồn lo, không ngờ được có một người tốt tự mình chạy đến, ít nhất tiểu thúc của ngươi còn có tính tình rất tốt, có thể thấy việc nghĩa liền hăng hái đi làm. Vào lúc cứu người hắn lại không biết bên trong là một vị mỹ nhân, ừ, ta muốn khảo sát hắn “
Tần Xuân Nhạn và Hải Đường nhìn thấy Tiểu Ngọc lộ ra dáng vẻ một bà mai, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Chỉ có điều, trải qua phân tích vừa rồi của Tiểu Ngọc, hai người cũng cảm thấy chuyện này có tương lai, nhất thời hứng thú dâng trào.
Nữ nhân trong hoàng thất luôn luôn chứa một tâm hồn bát quái!
Ba nữ nhân vùi đầu thương nghị thật lâu, mà Thanh Tranh vắng mặt lại không hề hay biết, ba vị tỷ muội tốt đang âm thầm quan tâm vì chuyện lớn cả đời của nàng.
Trần Văn Vũ không biết vì sao tiểu tẩu tử Hải Đường lại để hắn một mình đi đến vùng ngoại thành Minh Châu viếng thăm Tần Gia Trang.
Việc này có liên quan gì với việc mình đi cầu hôn hay sao?
Nhớ tới việc sau khi mình cầu hôn lại phải chịu đựng danh xưng “Lỗ mãng đến cực điểm”, mồ hôi trên trán Trần Vũ Văn đã không ngừng chảy xuống.
Trước đây thật là khí thế bừng bừng.
Đêm ấy cứu Hải Đường, Trần Văn Vũ đang ở trong hậu viện của cửa hàng loay hoay in dấu trên bánh nướng áp chảo, hắn làm thế nào cũng không ngủ được, mở mắt hay nhắm mắt lại đều thấy được bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần của Thanh Tranh. Một tiếng “Cám ơn” vui vẻ kia giống như tiên nhạc luân âm, không ngừng vang vọng, quanh quẩn trong lỗ tai hắn.
Hải Đường bị câu “Ta chỉ muốn biết Thanh Tranh cô nương đã có hôn ước hay chưa?” của hắn dọa cho ngây ngẩn tại chỗ.
Làm gì có nam nhân nào lại hỏi như vậy chứ? Lời như vậy, chỉ có thể là do bà mai tới hỏi nữ quyến, hiện tại Trần Văn Vũ lại là nam nhi bảy thước, khí thế bừng bừng, đến lễ vật còn không mang theo lại một thân một mình đến nhà hỏi hôn ước của nữ quyến nhà người ta!
Nếu không phải hắn đã cứu Thanh Tranh cô nương, đoán chừng sẽ bị tiểu tẩu tử không chút khách khí trực tiếp đuổi ra khỏi cửa ấy chứ? Thật không có lễ phép! Trần Văn Vũ nghĩ lại cũng cảm thấy lời mình nói ra không thể nào chấp nhận nổi.
Sau hơn nửa ngày, Hải Đường mới hồi phục lại tinh thần, lắp bắp trả lời một câu: “Văn Vũ, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Trần Văn Vũ oanh tạc không biết Hải Đường phải trả lời như thế nào: “Ta muốn cầu hôn Thanh Tranh cô nương.”
Cuộc nói chuyện phía sau hoàn toàn không có cách tiếp tục nữa, Hải Đường chỉ có thể “A, à” đáp lại hai câu, mà những lời Trần Văn Vũ đang nói càng về sau lại càng khiến cho người ta khiếp sợ, tựa như bóng cao su xì hơi không có một chút ý chí, nói chuyện lung tung thêm vài câu liền gấp gáp cáo từ.
Hắn không ngờ đến mấy ngày sau tiểu tức tử lại hẹn mình ra ngoài, nói là người nhà Thanh Tranh cô nương muốn gặp hắn một lần.
Sau khi Trần Văn Vũ mừng rỡ như điên, lại lo sợ vẩn vơ. Người nhà của Thanh Tranh cô nương, rốt cuộc là phụ mẫu của nàng hay là thúc bá? Chẳng lẽ là trưởng bối trong tộc? Vậy mình có nên giả trang chút tình thâm hay không đây? Chính là một Đại lão gia chưng diện lại kỳ cục, chỉ có ông già thỏ cùng Công Tử Ca mới có thể nghĩ tới ăn mặc mình!
Suốt một đêm Trần Vũ Văn không ngủ được, kết quả chính mang theo đôi mắt thâm quầng ngồi lên xe ngựa tiến về vùng ngoại thành.
Đến khuôn viên Tần Gia Trang, việc đầu tiên hắn báo ra danh tính, được một tên gia đinh dẫn đường đưa hắn đến trong phòng khách.
Vừa vào phòng khách, Trần Văn Vũ liền trợn tròn mắt.
Chỉ có mấy người phụ nhân?
Một người là một thiếu phụ trẻ tuổi đang mang thai, mặc xiêm y màu đỏ, dưới đế giày bồi vải, chải một kiểu đầu Tiểu Viêm, mặt Tinh đồng, khi mỉm cười sẽ hiện ra má lún đồng tiền. Đứng sau thiếu phụ xinh đẹp là một nô tỳ mặt mày ôn thuận, phong cách thật thông tục.
Ở bên trái cạnh thiếu phụ xinh đẹp là tiểu tẩu tử Hải Đường, bên phải là một cô nương mảnh mai.
Nhìn các nàng ngồi như bày trận thế, Trần Văn Vũ không khỏi cảm thấy hoảng hốt một trận. Hắn không sợ cùng đấng mày râu huy quyền tương hướng, nhưng đối với những mỹ nhân nũng nịu này, hắn lại có cảm giác khoanh tay bó gối, đứng ngồi không yên!
”Văn Vũ, ngươi tới rồi? Ngồi đi.” Hải Đường thân là trưởng bối của Trần Văn Vũ, cũng không có đặt mông ngồi mà khách khí đứng dậy nghênh đón.
Nô tỳ ôn thuận dời cái ghế tròn thay Trần Văn Vũ, hắn chỉ có thể ngồi xuống, hai tay đưa ra ra đặt ở đầu gối, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cũng không dám nhìn loạn.
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ mỉm cười, cũng không mở miệng nói, cứ như vậy quan sát Trần Văn Vũ từ trên xuống dưới, thấy hắn lông tóc dựng đứng. Loại ánh mắt tinh tường dĩ nhiên không mang một chút dâm tà, làm sao có điểm giống như cha mẹ vợ nhìn con rể?
”Trần Tam thiếu gia, thiếp thân vốn là là thê tử của Thông Phán Lâm An phủ Tống Tiềm, Mai thị. Còn vị này là nữ nhi của Tần thái y, Tần đại tiểu thư, chúng ta đều là tỷ muội tốt của Thanh Tranh.”
Thiếu phụ xinh đẹp vừa mở miệng, Trần Văn Vũ nhất thời lấy làm kinh hãi. Phu nhân của quan lại, không phải nên tiền hô hậu ủng, xung quanh có rất nhiều người hầu hạ sao? phủ Thông Phán Lâm An, quan phẩm cũng không nhỏ, vị phu nhân này nhìn cũng rất hiền hoà, một chút cũng không giống gia quyến ngạo mạn của các đại quan tự cho là tài trí hơn người.
Tẩu tử không phải nói là người nhà của Thanh Tranh muốn gặp mình ư, thế nào đến giờ lại biến thành các tỷ muội tốt thế này.
Tần Xuân Nhạn cùng Hải Đường đều không lên tiếng, tại chỗ này Tiểu Ngọc hiển nhiên là nhân vật chủ đạo. Nàng tiếp tục cười nói: “Có lẽ Tam công tử đang nghi hoặc vì sao ta muốn gặp ngươi? Mà trên thực tế, Thanh Tranh nhưng không biết lần gặp mặt này của chúng ta.”
Rốt cuộc Trần Văn Vũng cũng lên tiếng đáp: “Tại… tại sao?”
Tiểu Ngọc nói: “Bởi vì người nhà của Thanh Tranh vốn đã không còn ở đây. Mấy người chúng ta, chính là người thân với nàng nhất. Hơn nữa ta cùng nàng có liên hệ cực kỳ sâu xa, vì vậy vừa nghe ngươi nói muốn cầu hôn Thanh Tranh, liền không nhịn được muốn gặp ngươi một lần.”
Trần Văn Vũ bừng tỉnh hiểu ra. Tiểu Ngọc lại nói đơn giản thân thế của Thanh Tranh. Kể ra nàng cơ khổ thực sự không có chỗ nương tựa, lại đang giữ đạo hiếu. Ngay cả chuyện Thanh Tranh chỉ là ở tạm chỗ này cũng nói ra, tương lai có thể là muốn trở về Lâm An.
”Tam thiếu gia, ngươi vừa nghe ta nói nhiều như vậy, vậy ta cũng muốn nghe ngươi nói. Để cho ta hỏi ngươi mấy vấn đề này có được không?[” Tiểu Ngọc bày ra bộ dạng trưởng bối nghiêm túc phỏng vấn khảo nghiệm người mới, Trần Văn Vũ trong lòng căng thẳng, hỏi lại “Hỏi cái gì?”
Tiểu Ngọc trầm ngâm một chút, bỗng chốc hỏi ra một câu: “ Có phải ngươi để ý tay nghề nhuộm vải của Thanh Tranh không hả??”
Trần Văn Vũ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo hai má đỏ lên, cho đến khi biến thành màu gan heo.
”Trời đất chứng giám, ta vốn không biết Thanh Tranh cô nương biết nhuộm vải! Ta….Sao ta có thể là hạng người như vậy!”
Hóa ra là Thanh Tranh cô nương thay tiểu tẩu tử nhuộm ra nhiều loại vải vóc chất lượng như vậy. Trần Văn Vũ cảm thấy cực kỳ oan uổng, hắn chưa bị người ta hiểu lầm như vậy bao giờ. Khoan đã, Thanh Tranh cô nương sẽ không vì như vậy nhìn hắn khác đi chứ? Xem hắn thành là một tiểu nhân lợi dụng trục lợi, cứu nàng hay theo đuổi nàng hoàn toàn chỉ vì nàng biết nhuộm vải sao?
Bị Tiểu Ngọc hỏi như thế, hắn đã rất khó chịu, nhưng là loại cảm giác khó chịu đúng là quá bé nhỏ không đáng kể đến hơn so với bị Thanh Tranh hiểu lầm.
Trong lòng Trần Văn Vũ giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè ép, sự khó thở làm trước mắt hắn biến thành màu đen. Vừa nghĩ tới Thanh Tranh có thể sẽ nhìn hắn đầy khinh bỉ, hắn thật có loại kích động muốn nhảy xuống biển.
Tiểu Ngọc không có bị sự kích động của Trần Văn Vũ làm cho cảm động, vẫn tiếp tục hỏi hai câu: “Rốt cuộc ngươi thích Thanh Tranh ở điểm nào?”
”Ta ……” Trần Văn Vũ muốn nói chuyện, nhưng lại nói không rõ ràng, nhất thời lại do dự.
Đúng rồi, mình thích Thanh Tranh cô nương là vì cái gì? Dáng dấp đẹp, cái này hiển nhiên, nhưng hắn cảm thấy còn có chuyện gì đó rất quan trọng …..Là cái gì chứ?
”Không nói ra được sao?” Mở miệng là Tần Xuân Nhạn. Tính tình của nàng lạnh lùng không kém Thanh Tranh, một đôi đôi mắt đe dọa nhìn thẳng vào Trần Văn Vũ.
Hải Đường có lòng giải vây cho tiểu thúc, nhớ tới lời nói nhắc nhở của Tiểu Ngọc trước kia, không thể làm gì khác hơn là lại nhịn xuống. Tiểu Ngọc nói rất đúng, không biết rõ sao Trần Văn Vũ đột nhiên cầu hôn, sao nàng có thể yên tâm giao Thanh Tranh cho hắn?
Vì để Thanh Tranh hạnh phúc, Văn Vũ, ngươi không thể làm gì khác hơn là chịu thiệt một chút.