Hồi lâu Trần Văn Vũ không lên tiếng, Tiểu Ngọc và ba người cũng không thúc giục hắn, trong sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây châm rơi xuống đất, không khí cực kỳ quỷ dị.
Huệ Nương hầu hạ một bên cũng bị không khí này làm cho lúng túng, từ trước đến giờ nữ chủ nhân vẫn luôn dịu dàng, sao lần này lại là người gây sự như vậy?
Lúc ba nữ nhân cho là Trần Văn Vũ đang khó nghĩ, thế nhưng hắn lại nói chuyện: “Một lần gặp mặt cùng Thanh Tranh cô nương, là ở trên đường phố thành Minh Châu, ta đi đường không cẩn thận đã đụng trúng Thanh Tranh cô nương. Khi đó ta đang suy nghĩ, tại sao thế gian lại có thể có một nữ tử xinh đẹp như vậy?
Đêm hôm đó trong lúc vô tình cứu Thanh Tranh cô nương ra, nàng hoàn toàn không có bị hoảng sợ đến té xỉu hoặc là khóc rống không ngừng, mà là đứng lẳng lặng một bên, ta là một đại nam nhân thô kệch, sẽ không nói chuyện, chính là cảm thấy nàng vừa đứng ở nơi nào, cả con đường ở đó cũng trở nên rất an tĩnh.”
Tiểu Ngọc liền giật mình, không ngờ người trẻ tuổi nhìn như thô lỗ này lúc nói đến Thanh Tranh, giọng nói lại nhu hòa giống như gió xuân tháng ba, ấm áp khoan khoái.
Lời của hắn làm cho nàng hồi tưởng lại khi đó nhìn thấy Thanh Tranh trong bố trang Lục Ba, y phục của nàng cực kỳ trắng trong thuần khiết, khí tức không màng danh lợi ưu nhã vẫn phả vào mặt.
Phía bên kia, Trần Văn Vũ vẫn còn nói: “Ta cũng không nói rõ được thích Thanh Tranh cô nương như thế nào — chỉ là thích chính là thích, chẳng lẽ còn phải giống như lão phu tử viết ba bốn bài văn nói rõ đạo lý sao? Ta chỉ biết ta thật lòng muốn lấy nàng làm thê tử, cùng nàng qua nửa đời sau. Chính là như vậy.”
Lời thật lòng đôi lúc lại không hợp thời điểm, ví như ở trên quan trường. Nhưng lời thật lòng của Trần Văn Vũ ở trước mặt Tiểu Ngọc lại đạt được kỳ công. Nàng quan sát người trẻ tuổi thẳng thắn này lần nữa, xem ra giống như câu nói “Người không thể đánh giá qua bề ngoài” kia. Ừ, nam tử này rất đĩnh đạt!
Tâm tình Trần Văn Vũ tồi tệ tới cực điểm, hắn đã nghĩ nhất định lần cầu thân này sẽ kết thúc bằng sự thất bại. Hắn đang buôn bán tơ lụa không được tốt lắm, hơn nữa còn nhiều lần sắp sửa đóng cửa, hiện tại có thể có người không nghi ngờ dụng tâm của hắn sao?
Cuối cùng Tiểu Ngọc hỏi một vấn đề: “Thanh Tranh còn phải thủ hiếu hơn một năm, đến lúc đó tuổi nàng đã lớn, hơn hai mươi. Ngươi có thể đợi nàng đến lúc mãn tang sao?”
Trần Văn Vũ không chậm trễ chút nào nói: “Có thể! Đừng nói là hơn một năm, hơn mười năm ta cũng có thể đợi!”
Người nam tử này nói chuyện không giả dối, một câu đúng một câu. Câu này nói ra giống như một cam kết, mấy người phụ nhân trong sảnh cũng hơi chấn động một chút.
Bảo vật dễ cầu, khó được một tình lang!
Ba người Tiểu Ngọc, Tần Xuân Nhạn cùng Hải Đường nhìn nhau mấy lần, đều mỉm cười hài lòng, nhìn nhau gật đầu.
”Hỏi xong chưa? Ta có thể đi về.” Trong lòng Trần Văn Vũ đã như tro tàn, nghĩ đến sau khi đi về sẽ tìm quán rượu mua say quên mình. Không dễ dàng gặp được một ý trung nhân, lại phải trơ mắt nhìn bản thân lỡ mất nàng, cảm giác đó giống như là sự khổ sở khi bị một ngàn cây châm đâm vào tim!
Thanh Tranh cô nương, ta và nàng vô duyên….
Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Trần Văn Vũ, Tiểu Ngọc lại đứng dậy, đi tới trước mặt hắn dịu dàng nói: “Trần Tam thiếu gia, ta tin tưởng ngươi thật lòng thích Thanh Tranh!”
Sao?
Lần phong hồi lộ chuyển* này, Trần Văn Vũ tuyệt đối không nghĩ tới. Không phải mới vừa rồi một mực ép hỏi hắn sao, thế nào chỉ chớp mắt lại dịu dàng như vậy?
* phong hồi lộ chuyển: sự việc chuyển biến tốt đẹp.
Hải Đường cũng đến trước mặt hắn, Trần Văn Vũ cũng không dám ngồi nữa, vội vàng đứng lên.
”Văn Vũ, chúng ta đều thấy được thành ý của ngươi. Chúng ta sẽ truyền đạt tâm ý của ngươi đến Thanh Tranh!”
Trần Văn Vũ còn không kịp vui mừng, Tần Xuân Nhạn cũng cười nói: “Ngươi cũng không tệ, nhưng về sau phải giữ đúng lời thề chờ đợi Thanh Tranh đó.”
Hạnh phúc to lớn bao trùm Trần Văn Vũ, nhưng đầu óc hắn vẫn không thể nào suy nghĩ: “Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Ngọc không chút hoang mang mà nói: “Ngươi có thể ra tay cứu người, có thể thấy được ngươi có dũng khí; ngươi trực tiếp cầu hôn Thanh Tranh, có thể thấy được ngươi có can đảm; ngươi đối mặt với chúng ta có thể thẳng thắn nói rõ, có thể thấy được ngươi có khí chất. Thân thế Thanh Tranh cơ khổ, ta vẫn muốn thay nàng tìm một lang quân tốt có thể chăm sóc nàng, Trần Tam thiếu gia, ngươi là nam nhân tốt!”
Trực tiếp khen như thế khiến mặt Trần Văn Vũ đỏ ửng lần nữa. Chỉ là mới vừa rồi là bởi vì tức giận, mà giờ khắc này là bởi vì xấu hổ.
Nào có khoa trương như vậy, vị Tống phu nhân kia cũng nói quá rồi.
Tiểu Ngọc tự mình lên Minh Châu một chuyến, nhắc tới Trần Văn Vũ với Thanh Tranh.
Phản ứng của Thanh Tranh quả nhiên giống như Tiểu Ngọc dự liệu, nàng chưa từng thấy Thanh Tranh thẹn thùng như vậy đấy. Thanh Tranh càng không nói lời nào, thì Tiểu Ngọc càng chắc chắn ý nghĩ của mình.
Có hy vọng!
Nhưng mà coi như Trần Văn Vũ mời bà mai, vẫn là không có cách nào cầu thân, bởi vì theo lễ nghi là không thể nào cầu thân thẳng với đối phương, chỉ có thể nói với người nhà của nàng. Phụ mẫu của Thanh Tranh đã đi rồi, nhưng trong Tư Đồ gia cũng không phải là không có trưởng bối. Theo lý, nên bàn hôn sự với tộc trưởng nhà nàng mới đúng.
Mà hiện tại Thanh Tranh phải giữ hiếu, Trần Văn Vũ mà đi cầu hôn, chẳng những không thể nào thành công, ngược lại còn có thể sinh chuyện dèm pha — người Tư Đồ cho là Thanh Tranh xuất môn một chuyến liền quyến rũ nam nhân trở về, bản lĩnh không nhỏ.
Trần Văn Vũ không muốn để Thanh Tranh chịu uất ức này, cho nên bước kế tiếp nên làm như thế nào, hắn hết sức do dự.
Vẫn là Tiểu Ngọc trấn an Trần Văn Vũ, nói: “Chỉ cần Thanh Tranh gật đầu, ngươi không cần phải lo lắng. Qua hiếu kỳ, ngươi có thể tới cầu hôn rồi.”
Nhưng nàng lại lo lắng việc buôn bán của Trần Văn Vũ: “Ngươi nói tiệm tơ lụa cũng đóng cửa — vậy còn có thể chịu đựng đến lúc Thanh Tranh xuất giá sao?” Tâm tình của nàng giống như tâm tình lo lắng của mẫu thân đối với nữ nhi sắp xuất giá, khi lo nghĩ cho người thân chắc chắn sẽ có chút ích kỷ cùng xu lợi, ai muốn người thân của mình chịu khổ đâu? Ngoài mặt, tuổi tác Tiểu Ngọc không lớn lắm, nhưng cũng đã trải qua hai đời làm người, lại thích chăm sóc người bên cạnh, cho nên quan tâm nhiều hơn mấy phần.
Về điểm này Trần Văn Vũ đã nghĩ xong.
Hắn muốn rời Minh Châu đi xông xáo một phen, hoàn tiền vốn trở về cầu thân với Thanh Tranh!
Không chỉ bởi vì buôn bán trước mắt lâm vào khốn cảnh, mà còn bởi vì Thanh Tranh là người nhuộm vải tài giỏi, hắn cũng hoàn toàn không muốn nhờ nàng, làm cho mọi người cảm thấy hắn cưới Thanh Tranh là vì thủ nghệ của nàng mà không phải do con người nàng. Lòng hắn biết rõ ràng, trước mắt muốn mở lại việc buôn tơ lụa, không có tẩu tử giúp một tay là không thể nào, nhưng cứ như vậy lời đồn đãi sẽ nhiều hơn — hắn không muốn tẩu tử vì hắn chịu uất ức!
Trần Văn Vũ quyết định, buông tha ý định buôn bán tơ lụa!
”Văn Vũ, ngươi muốn đi đến nơi nào? Ra biển sao? Vạn lần không được!” Nhớ tới phu quân đã không còn, Hải Đường vội vàng ngăn cản tiểu thúc ra biển.
”Tẩu tử yên tâm, không phải ta ra biển. Hiện tại Tống Kim kết thúc đàm phán, trên biên cảnh “Hỗ thị” lại hưng vượng lên. Ta muốn bán toàn bộ số hàng còn dư lại, mang một ít tiền đi biên cảnh, xem một chút có cơ hội phát tài hay không.” Trần Văn Vũ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định chủ ý này.
Chỉ mới mấy ngày, hắn rất nhanh thu dọn hành trang, nam nhân độc thân rất tiện, giống nữ nghệ nhân nói đi là đi. Lúc Trần Văn Vũ rời Minh Châu, lại nhận được một túi thơm của Thanh Tranh nhờ Thu Lam đưa tới!
Huệ Nương hầu hạ một bên cũng bị không khí này làm cho lúng túng, từ trước đến giờ nữ chủ nhân vẫn luôn dịu dàng, sao lần này lại là người gây sự như vậy?
Lúc ba nữ nhân cho là Trần Văn Vũ đang khó nghĩ, thế nhưng hắn lại nói chuyện: “Một lần gặp mặt cùng Thanh Tranh cô nương, là ở trên đường phố thành Minh Châu, ta đi đường không cẩn thận đã đụng trúng Thanh Tranh cô nương. Khi đó ta đang suy nghĩ, tại sao thế gian lại có thể có một nữ tử xinh đẹp như vậy?
Đêm hôm đó trong lúc vô tình cứu Thanh Tranh cô nương ra, nàng hoàn toàn không có bị hoảng sợ đến té xỉu hoặc là khóc rống không ngừng, mà là đứng lẳng lặng một bên, ta là một đại nam nhân thô kệch, sẽ không nói chuyện, chính là cảm thấy nàng vừa đứng ở nơi nào, cả con đường ở đó cũng trở nên rất an tĩnh.”
Tiểu Ngọc liền giật mình, không ngờ người trẻ tuổi nhìn như thô lỗ này lúc nói đến Thanh Tranh, giọng nói lại nhu hòa giống như gió xuân tháng ba, ấm áp khoan khoái.
Lời của hắn làm cho nàng hồi tưởng lại khi đó nhìn thấy Thanh Tranh trong bố trang Lục Ba, y phục của nàng cực kỳ trắng trong thuần khiết, khí tức không màng danh lợi ưu nhã vẫn phả vào mặt.
Phía bên kia, Trần Văn Vũ vẫn còn nói: “Ta cũng không nói rõ được thích Thanh Tranh cô nương như thế nào — chỉ là thích chính là thích, chẳng lẽ còn phải giống như lão phu tử viết ba bốn bài văn nói rõ đạo lý sao? Ta chỉ biết ta thật lòng muốn lấy nàng làm thê tử, cùng nàng qua nửa đời sau. Chính là như vậy.”
Lời thật lòng đôi lúc lại không hợp thời điểm, ví như ở trên quan trường. Nhưng lời thật lòng của Trần Văn Vũ ở trước mặt Tiểu Ngọc lại đạt được kỳ công. Nàng quan sát người trẻ tuổi thẳng thắn này lần nữa, xem ra giống như câu nói “Người không thể đánh giá qua bề ngoài” kia. Ừ, nam tử này rất đĩnh đạt!
Tâm tình Trần Văn Vũ tồi tệ tới cực điểm, hắn đã nghĩ nhất định lần cầu thân này sẽ kết thúc bằng sự thất bại. Hắn đang buôn bán tơ lụa không được tốt lắm, hơn nữa còn nhiều lần sắp sửa đóng cửa, hiện tại có thể có người không nghi ngờ dụng tâm của hắn sao?
Cuối cùng Tiểu Ngọc hỏi một vấn đề: “Thanh Tranh còn phải thủ hiếu hơn một năm, đến lúc đó tuổi nàng đã lớn, hơn hai mươi. Ngươi có thể đợi nàng đến lúc mãn tang sao?”
Trần Văn Vũ không chậm trễ chút nào nói: “Có thể! Đừng nói là hơn một năm, hơn mười năm ta cũng có thể đợi!”
Người nam tử này nói chuyện không giả dối, một câu đúng một câu. Câu này nói ra giống như một cam kết, mấy người phụ nhân trong sảnh cũng hơi chấn động một chút.
Bảo vật dễ cầu, khó được một tình lang!
Ba người Tiểu Ngọc, Tần Xuân Nhạn cùng Hải Đường nhìn nhau mấy lần, đều mỉm cười hài lòng, nhìn nhau gật đầu.
”Hỏi xong chưa? Ta có thể đi về.” Trong lòng Trần Văn Vũ đã như tro tàn, nghĩ đến sau khi đi về sẽ tìm quán rượu mua say quên mình. Không dễ dàng gặp được một ý trung nhân, lại phải trơ mắt nhìn bản thân lỡ mất nàng, cảm giác đó giống như là sự khổ sở khi bị một ngàn cây châm đâm vào tim!
Thanh Tranh cô nương, ta và nàng vô duyên….
Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Trần Văn Vũ, Tiểu Ngọc lại đứng dậy, đi tới trước mặt hắn dịu dàng nói: “Trần Tam thiếu gia, ta tin tưởng ngươi thật lòng thích Thanh Tranh!”
Sao?
Lần phong hồi lộ chuyển* này, Trần Văn Vũ tuyệt đối không nghĩ tới. Không phải mới vừa rồi một mực ép hỏi hắn sao, thế nào chỉ chớp mắt lại dịu dàng như vậy?
* phong hồi lộ chuyển: sự việc chuyển biến tốt đẹp.
Hải Đường cũng đến trước mặt hắn, Trần Văn Vũ cũng không dám ngồi nữa, vội vàng đứng lên.
”Văn Vũ, chúng ta đều thấy được thành ý của ngươi. Chúng ta sẽ truyền đạt tâm ý của ngươi đến Thanh Tranh!”
Trần Văn Vũ còn không kịp vui mừng, Tần Xuân Nhạn cũng cười nói: “Ngươi cũng không tệ, nhưng về sau phải giữ đúng lời thề chờ đợi Thanh Tranh đó.”
Hạnh phúc to lớn bao trùm Trần Văn Vũ, nhưng đầu óc hắn vẫn không thể nào suy nghĩ: “Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Ngọc không chút hoang mang mà nói: “Ngươi có thể ra tay cứu người, có thể thấy được ngươi có dũng khí; ngươi trực tiếp cầu hôn Thanh Tranh, có thể thấy được ngươi có can đảm; ngươi đối mặt với chúng ta có thể thẳng thắn nói rõ, có thể thấy được ngươi có khí chất. Thân thế Thanh Tranh cơ khổ, ta vẫn muốn thay nàng tìm một lang quân tốt có thể chăm sóc nàng, Trần Tam thiếu gia, ngươi là nam nhân tốt!”
Trực tiếp khen như thế khiến mặt Trần Văn Vũ đỏ ửng lần nữa. Chỉ là mới vừa rồi là bởi vì tức giận, mà giờ khắc này là bởi vì xấu hổ.
Nào có khoa trương như vậy, vị Tống phu nhân kia cũng nói quá rồi.
Tiểu Ngọc tự mình lên Minh Châu một chuyến, nhắc tới Trần Văn Vũ với Thanh Tranh.
Phản ứng của Thanh Tranh quả nhiên giống như Tiểu Ngọc dự liệu, nàng chưa từng thấy Thanh Tranh thẹn thùng như vậy đấy. Thanh Tranh càng không nói lời nào, thì Tiểu Ngọc càng chắc chắn ý nghĩ của mình.
Có hy vọng!
Nhưng mà coi như Trần Văn Vũ mời bà mai, vẫn là không có cách nào cầu thân, bởi vì theo lễ nghi là không thể nào cầu thân thẳng với đối phương, chỉ có thể nói với người nhà của nàng. Phụ mẫu của Thanh Tranh đã đi rồi, nhưng trong Tư Đồ gia cũng không phải là không có trưởng bối. Theo lý, nên bàn hôn sự với tộc trưởng nhà nàng mới đúng.
Mà hiện tại Thanh Tranh phải giữ hiếu, Trần Văn Vũ mà đi cầu hôn, chẳng những không thể nào thành công, ngược lại còn có thể sinh chuyện dèm pha — người Tư Đồ cho là Thanh Tranh xuất môn một chuyến liền quyến rũ nam nhân trở về, bản lĩnh không nhỏ.
Trần Văn Vũ không muốn để Thanh Tranh chịu uất ức này, cho nên bước kế tiếp nên làm như thế nào, hắn hết sức do dự.
Vẫn là Tiểu Ngọc trấn an Trần Văn Vũ, nói: “Chỉ cần Thanh Tranh gật đầu, ngươi không cần phải lo lắng. Qua hiếu kỳ, ngươi có thể tới cầu hôn rồi.”
Nhưng nàng lại lo lắng việc buôn bán của Trần Văn Vũ: “Ngươi nói tiệm tơ lụa cũng đóng cửa — vậy còn có thể chịu đựng đến lúc Thanh Tranh xuất giá sao?” Tâm tình của nàng giống như tâm tình lo lắng của mẫu thân đối với nữ nhi sắp xuất giá, khi lo nghĩ cho người thân chắc chắn sẽ có chút ích kỷ cùng xu lợi, ai muốn người thân của mình chịu khổ đâu? Ngoài mặt, tuổi tác Tiểu Ngọc không lớn lắm, nhưng cũng đã trải qua hai đời làm người, lại thích chăm sóc người bên cạnh, cho nên quan tâm nhiều hơn mấy phần.
Về điểm này Trần Văn Vũ đã nghĩ xong.
Hắn muốn rời Minh Châu đi xông xáo một phen, hoàn tiền vốn trở về cầu thân với Thanh Tranh!
Không chỉ bởi vì buôn bán trước mắt lâm vào khốn cảnh, mà còn bởi vì Thanh Tranh là người nhuộm vải tài giỏi, hắn cũng hoàn toàn không muốn nhờ nàng, làm cho mọi người cảm thấy hắn cưới Thanh Tranh là vì thủ nghệ của nàng mà không phải do con người nàng. Lòng hắn biết rõ ràng, trước mắt muốn mở lại việc buôn tơ lụa, không có tẩu tử giúp một tay là không thể nào, nhưng cứ như vậy lời đồn đãi sẽ nhiều hơn — hắn không muốn tẩu tử vì hắn chịu uất ức!
Trần Văn Vũ quyết định, buông tha ý định buôn bán tơ lụa!
”Văn Vũ, ngươi muốn đi đến nơi nào? Ra biển sao? Vạn lần không được!” Nhớ tới phu quân đã không còn, Hải Đường vội vàng ngăn cản tiểu thúc ra biển.
”Tẩu tử yên tâm, không phải ta ra biển. Hiện tại Tống Kim kết thúc đàm phán, trên biên cảnh “Hỗ thị” lại hưng vượng lên. Ta muốn bán toàn bộ số hàng còn dư lại, mang một ít tiền đi biên cảnh, xem một chút có cơ hội phát tài hay không.” Trần Văn Vũ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định chủ ý này.
Chỉ mới mấy ngày, hắn rất nhanh thu dọn hành trang, nam nhân độc thân rất tiện, giống nữ nghệ nhân nói đi là đi. Lúc Trần Văn Vũ rời Minh Châu, lại nhận được một túi thơm của Thanh Tranh nhờ Thu Lam đưa tới!