LISA vốn là trợ lý trước kia của Tứ Phương, cô lúc này đang ngổi trước mặt máy tính kết nối nói chuyện với anh . Khoảng thời gian trước LISA nhận được điện thoại Hạ Tứ Phương, anh hỏi cô bây giờ đang ở đâu? Có thể về chỗ anh công tác tiếp hay không .
Năm năm trước, trước khi Tứ Phương gặp chuyện không may , đã đưa tặng rất nhiều phiếu công trái không ký tên cho những nhân viên đắc lực trước kia của mình , ngoài ra còn thông báo cho họ, phòng làm việc sắp sửa giải tán, mong mọi người đi tìm con đường mưu sinh khác .
Tuy rằng mọi người lúc ấy cực kỳ khó hiểu, phòng làm việc kiếm được rất nhiều tiền, vì sao lại muốn đóng cửa ?
Sau khi biết Tứ Phương ngồi tù, mọi người cũng không nén nổi thương tâm, Tứ Phương là một ông chủ tốt, anh sớm đã sắp xếp hết cho mọi người. Sau khi phòng làm việc đóng cửa , LISA đến Mỹ, ở phố ngươi wall tìm một công việc mưu sinh , sau khi công tác ổn định thì quen biết một người Singapore , song phương cảm giác đều đã đến tuổi , liền kết hôn . S
au khi kết hôn mới phát hiện mâu thuẫn , chồng cô là một người cuồng công việc , đặt công việc lên làm hàng đầu ,anh ta rất ít khi quan tâm đến LISA, không muốn sinh con , cũng không muốn trả tiền gia dụng, rất giống phong cách làm việc của người ngoại quốc, chi phí trong gia đình cũng muốn AA. (chia đôi ) LISA nhịn ba năm, cuối cùng vẫn quyết định ly hôn.
Chồng cô có lẽ không phải một người xấu, anh ta chỉ là qua say mê công việc mà thôi , nhưng trên thế giới này người xấu thật sự cũng không nhiều, mà nhiều là vì tư lợi, không có cuộc sống nhiệt tình.
LISA không nghĩ tiếp tục mãi ở nơi này , cuộc đời của cô còn dài ,cô muốn sống một cuộc sống không oán không hối hận, dựa vào cái gì cô lại vì một người đàn ông ích kỉ mà hi sinh bản thân ?
Tứ Phương gọi điện thoại tới là lúc LISA vừa mới ly hôn không bao lâu , cô ngay lập tức đáp ứng , quay lại trung quốc, bắt đầu một lần nữa.
“Lúc này đây tôi quyết định làm lớn một chút” Tứ Phương cùng LISA nói, trước kia hắn lo lắng nhiều chuyện , nên làm việc gì cũng suy tính trước sau , hiện tại anh đã buông tay , đã muốn ngồi vị trí này cũng không ngại lớn mạnh thêm .
“Tôi quyết định triển khai ba hạng nghiệp vụ, một là công ty chứng khoán, hai là công ty liên doanh , còn lại là kỳ hạn giao hàng, cô vẫn làm trợ lý đặc biệt của tôi , phụ trách quản lí toàn bộ công việc , phía dưới chủ yếu bố trí thêm ba người phụ trách, người thuộc phòng làm việc lúc trước ,
tôi muốn tìm về hai người , mặt khác cần thêm một số nhân tài dự trữ, tôi muốn cô tới phố Wall và Hongkong lấy người , dùng tiêu chuẩn của cô mà tuyển, sau khi xác định được người thích hợp thì cho tôi biết, tôi có thể tự mình bay qua đó phỏng vấn.”
“Vâng Hạ tiên sinh, trước khi tôi quay về , tôi đã lưu ý đến hai người Hoa quản lí ở phố phố Wall , bằng cấp của họ cũng không thể coi là quá xuất chúng, nhưng lại cực kỳ thông minh, đều rất chân thật .
Nhưng ngài cũng biết, người da vàng chung quy vẫn không thể vươn cao ở đất này , bọn họ hẳn là cần thay đổi nền tảng để phát huy bản thân . Ngày mai tôi sẽ bay qua , chờ sau khi xác nhận ,tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài.”
“Tốt lắm, vậy mau làm đi, bọn họ có yêu cầu gì , cô cứ nói cho tôi biết” Tứ Phương nói, ” Mặt khác tôi sẽ để hai người tới hỗ trợ cho cô.” LISA gật đầu, thu thập laptop, chuẩn bị rời đi, Tứ Phương hỏi cô, “Cô hiện tại đang ở đâu ?”
“Tôi hiện tại ở khách sạn Sheraton , sau khi quay về sẽ tìm phòng ở.”
“Vậy không cần tìm nữa , tôi sẽ cho người ở đây mua phòng cho cô , cô sau khi quay về là có thể đến lấy chìa khóa.”
“Cám ơn ngài Hạ tiên sinh.” Tứ Phương cười cười, không nói gì. Đang nói , Vương Tu đến gần đến ghé vào lỗ tai anh nói, “Tiểu Hoa đã xảy ra chuyện, cậu có muốn nhìn xem hay không?”
LISA thấy anh có việc, vội cùng Tứ Phương chào từ biệt. Sau khi đóng máy, Tứ Phương mới hỏi , “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu hoa có một bạn trai, thích hút thuốc phiện, cũng không làm việc, vẫn là do tiểu Hoa nuôi hắn, hai ngày này tiểu Hoa muốn chia tay , hắn không đồng ý, đánh tiểu Hoa, còn trói cô ấy , sau đó chụp ảnh khỏa thân , uy hiếp cô nếu chia tay sẽ công khai mấy bức anh đó , bây giờ bọn họ đã ầm ĩ đến đồn cảnh sát .
“ Tứ Phương ngồi ở trên sô pha, hai chân đan lên nhau , tay gác lên trên tay vịn sô pha vuốt cằm, “Thật sự là tin tức làm cho người ta không vui chút nào. ”
Một lát sau anh nói : ” Người kia cậu dọn dẹp một chút đi, hắn không phải thích thuốc phiện sao? Ân?” Vương Tu lĩnh hội ý tứ nói ”Vâng, tôi đã biết phải làm sao rồi .”
Lại hỏi, “Vậy cậu có đến nhìn tiểu Hoa kia làm sao không ?”
“Không cần” Tứ Phương nói.
Vương Tu gật đầu, đi ra ngoài làm việc. Buổi tối Tứ Phương từ trong thư phòng đi ra, bàn ăn đã dọn xong , một cô gái đang ngồi ăn cơm .
Tứ Phương nhíu mày, trong nhà không có phụ nữ , toàn là đàn ông , ngay cả đầu bếp cũng là huynh đệ trong bang hội, khi nào lại xuất hiện một cô gái thế này ?
Tứ Phương đi đến bàn ăn ngồi xuống, cô gái bưng chén canh lớn đi tới, hóa ra là tiểu Hoa. “Em sao ở trong này?” Tứ Phương nghi ngờ hỏi.
“Vương thúc buổi chiều đi đến cục cảnh sát giúp em làm thủ tục, là em xin hắn mang em đến đây .” Tiểu Hoa có chút ngại thùng nói.
Tứ Phương vì cô làm rất nhiều việc , như vậy anh là quan tâm cô ,cô đối anh đồng thời là cảm kích, không khỏi cũng có chút chờ mong nho nhỏ.
Cô ở trong lòng vụng trộm nghĩ, anh ấy có phải đối với cô có chút gì ý gì đó không ? Bằng không cũng sẽ không giúp cô nhiều lần như vậy ? Anh ấy không có ghét cô, cô sau này sẽ sống thật tốt , làm trâu làm ngựa báo đáp anh , hầu hạ anh.
Tứ Phương gật đầu, “Vậy gọi bọn họ ra ăn cơm đi.” Tứ Phương từ trước đến nay mỗi khi Vương Tu ở nhà làm việc thì huynh đệ sẽ cùng nhau ăn cơm , anh còn đang suy nghĩ, vì sao đã đến bữa cơm chiều, trong nhà ăn lại chưa có người .
Mấy huynh đệ đều tránh đi , trực tiếp mang tiểu Hoa tới đây, cũng không nói với Tứ Phương, sợ anh mất hứng. Các huynh đệ cũng là có ý tốt , người phụ nữ trước kia của Tứ Phương đã mất tích mấy tháng rồi , mà đàn ông thì ai mà không có chút nhu cầu ,Tứ Phương để ý tiểu Hoa như vậy, để cô ấy đi theo anh hầu hạ cũng không sai .
Tiểu Hoa đi gọi Vương Tu , lúc này mọi người mới dám tới ăn cơm, cũng không dám nói thêm gì, chỉ lo vùi đầu vào bát cơm. Tứ Phương vẫn là giống như trước , yên lặng ăn cơm, ăn cơm xong , lại vào thư phòng xử lý công vụ. Tứ Phương vừa đi , các huynh đệ thở phào nhẹ nhõm, “Làm tôi sợ muốn chết, sợ cậu ấy lại nổi nóng nữa chứ .” Một huynh đệ nói.
Vương Tu nhìn tiểu Hoa cúi đầu , trực tiếp hỏi cô ”Cô có bệnh hay không? Là sạch sẽ chứ ?” Tiểu Hoa mặt đỏ lựng , nhưng cũng không tức giận , trước kia mấy người khách cũng thường xuyên hỏi cô như vậy, cô tập mãi thành thói quen .
“Tôi sạch sẽ ,anh có thể tra tư liệu của tôi, chúng tôi ba tháng kiểm tra thân thể một lần, lần kiểm tra gần đây cũng chỉ cách mấy hôm trước, tôi không có tật xấu gì.”
“Vậy là tốt nhất” Vương Tu nói, “Đêm đó chính cô tự nghĩ mà làm.”
Tiểu Hoa gật gật đầu, có chút hưng phấn ,chờ mong. Buổi tối mười hai giờ , Tứ Phương làm xong bản kế hoạch , từ thư phòng đi ra, vào phòng ngủ, vừa bước vào cửa phòng, anh cẩn thận đứng lại, trong phòng có một hương vị là lạ , vừa không Lại Văn , cũng không phải của anh .
Anh không bật đèn, ánh mắt nhìn quét xung quanh , cuối cùng dừng lại hình ảnh ở trên giường, tối nay không có trăng, một cô gái nằm ở trên giường anh . Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy , trầm mặc nhìn cô gái nằm ở trên giường.
Tiểu Hoa cả người lõa thể nằm ở trên giường, tay chân vì khẩn trương mà run run, Tứ Phương không nói gì,cô cũng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.
“Đi ra ngoài” Tứ Phương trầm thấp lạnh lẽo nhìn cô nói, thanh âm của anh lạnh lẽo như vậy , giống như sứ giả địa ngục đang tuyên án . Nước mắt cùng khuất nhục cùng nhau chạy xuống , cô luống cuống tay chân mặc quần áo.
Tứ Phương đã mở cửa phòng ngủ, nắm chặt cửa , chờ cô đi ra ngoài, đó là một loại thái độ làm cho người ta cảm giác như bị xua đuổi . Tiểu Hoa đi ra ngoài, Tứ Phương theo cô đi tới phòng khách.
Tiểu Hoa cảm nhận được thái độ của anh coi cô tựa như rắn rết, trong lòng cực kỳ ủy khuất. “Không cần xuất hiện ở trước mặt tôi một lần nữa ” Tứ Phương đứng ở trước cửa sổ phòng khách nói .
Tiểu Hoa không nói gì, chỉ muốn khóc, chưa có một người đàn ông nào cự tuyệt cô hoàn toàn như vậy, cô đã cởi hết đồ nằm ở trên giường của anh , anh lại có thể thờ ơ như vậy, lạnh băng như vậy, vô tình như vậy. Cô có chút không phục, “Anh quan tâm em như vậy, vì em làm nhiều việc như vậy , chẳng lẽ đều là giả sao?”
Cô nhìn anh muốn đi qua nhưng lại không dám, “Lần đầu tiên anh cho em tiền, giúp em tìm cha mẹ, lần thứ hai gặp em, anh lại quan tâm em , cho em một cuộc sống mới , giúp em trừng trị người con trai kia , chẳng lẽ anh làm như vậy là từ thiện sao? Em biết anh là đại ca hắc đạo, chắc không phải chỉ là làm chút từ thiện chứ .”
Tứ Phương lạnh lùng tự giễu, “Tôi quả thật không ham làm từ thiện, nhưng không nghĩ tới sẽ cùng làm một lần “ Thân là phụ nữ theo bản năng không chịu khuất nhục , khiến lá gan tiểu Hoa càng lớn, “Chẳng lẽ chỉ là làm từ thiện sao?”
Tứ Phương nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thanh âm có chút mơ hồ, “Tôi đối với em không có hứng thú. Nếu em muốn hỏi chính là điều này .” Tiểu Hoa thì thào tự nói, “Sẽ không , sẽ không như vậy , anh đối với em tốt như vậy.”
Tứ Phương quyết định chấm dứt chuyện này , tuy rằng có một khuôn mặt tương tự cô sẽ làm anh có một chút an ủi, nhưng là linh hồn xa lạ càng dây dưa càng làm cho anh cảm thấy phiền chán, “Sáu năm trước anh ở quảng trường nhìn thấy em là vì anh cùng vợ mình lần đầu tiên nói lời chia tay…”
Tứ Phương ngừng đã lâu, không tự chủ được nghĩ lại , ngữ điệu rất chậm nói, “… Lúc ấy anh cảm thấy rất khổ sở , vẫn muốn đi tìm cô ấy , lại lo lắng cô ấy một lần nữa cự tuyệt anh , mà em , em trưởng thành có chút giống với cô ấy , cho nên anh mới để ý đến em… Về phần lần thứ hai, đó là bởi vì một cô gái có khuôn mặt gần giống vợ mình , lại bị người khác khi dễ , làm cho anh cảm thấy rất khó chịu.” “Là như vậy sao ?” Tiểu Hoa chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Là như vậy .” Tứ Phương thản nhiên nói.
“Vậy vợ anh đâu ? Sao cô ấy không ở đây , nếu anh có vợ , huynh đệ của anh vì sao còn muốn mang em về đây ”
“Vợ anh …cô ấy ? Cô ấy và anh cãi nhau nên đã đi đâu đó , một khoảng thời gian nữa sẽ quay về .”
“Anh gạt người, bọn họ nói vợ anh đã chết “
Tứ Phương trầm mặc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không trả lời một chữ.
Tiểu Hoa lại thấy như có hy vọng, cô đứng lên, khẽ khàng bước tới phía sau Tứ Phương, dang hai tay, vừa định ôm lấy anh, Tứ Phương đột nhiên quay đầu lại, một tay bóp lấy cổ, nhìn chằm chằm vào cô .
Tiểu Hoa không thở được , dùng hai tay cầm lấy cánh tay anh , không ngừng giãy dụa, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng. Tứ Phương đem cô đè vào tường, lấy rèm cửa sổ che mặt cô lại , phiền chán nói, “Không cần giống như đám ruồi bọ kia ” Nói xong, anh bỏ cô ra, không nhìn cô một lần nào nữa , trực tiếp trở về phòng ngủ.
Tiểu Hoa hư nhuyễn tê liệt ngã xuống ở nền gạch , không ngừng há mồm thở dốc, may mắn bản thân còn sống, vừa mới nãy cô đã nghĩ bản thân sẽ bị anh bóp chết .