Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 50

Buổi tối Thứ Bảy, cha của Tứ Phương Hạ Hữu Quân, Vương thúc còn có tiểu Thạch ba người rốt cục đã quay về , kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, rốt cục đã về tới Vĩnh Châu.

 

Ba người thay đổi rất nhiều , Hạ Hữu Quân béo ra rất nhiều, lại rất khỏe mạnh. Vương thúc thì không thay đổi mấy, chỉ là trên mặt nếp nhăn càng nhiều hơn , tóc đã chuyển màu hoa râm . Về phần tiểu Thạch, anh đã cưới một người da đen, ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh hai đứa , lúc này đây cũng mang theo cả gia đình trở về.

 

Vừa thấy mặt, Hạ Hữu Quân cũng không khác gì trước nhìn Tứ Phương gật đầu, vỗ vỗ bờ vai anh, tuy rằng hốc mắt nhịn không được đỏ, nhưng mà cũng không nói gì thêm.

 

Vương thúc lại không như vậy ,ông cả đời không có kết hôn, luôn luôn ở bên cạnh Tứ Phương, vài năm này Tứ Phương gặp rắc rối lớn như vậy, ông đau lòng không thôi , ông vừa thấy Tứ Phương, liền tiến tới nắm chặt lấy tay anh , vỗ vỗ vào lưng ”Cuối cùng cũng tốt rồi , cuối cùng cũng tốt rồi …”, vừa nói, một bên nhịn không được rơi lệ .

 

Tứ Phương cầm tay Vương thúc, cười nói, “Vâng , bây giờ không phải đều tốt rồi sao?”

 

Vương thúc thật cẩn thận hỏi, “Nghe nói Tái Văn ,cô …” Câu nói tiếp theo ông cũng không dám nói tiếp

 

Tứ Phương vẫn cười, “Vương thúc, chú tin tưởng tôi , tôi khẳng định sẽ tìm được cô ấy .”

 

Vương thúc nhìn khuôn mặt tươi cười của anh , trong lòng ê ẩm. Ông trời a, ngươi mở mắt ra đi, chúng ta nào có tạo nghiệt gì, lại làm cho Tứ Phương khổ sở như vậy , cô gái đó đã chết, nó lại không tỉnh táo , vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, đã tiêu phí một khoảng nhân lực, tài lực lớn như vậy mà vẫn không có tin tức. Cậu ấy khi nào thì mới có thể tỉnh táo lại a? Vương thúc lo lắng nghĩ

 

Một bên Vương Tu vội vàng chạy tới hỏi , “Anh , mọi người đã trở lại, về sau thiếu gia không còn lo lắng nữa rồi .”

 

Vương thúc lau mặt, “Đúng vậy, về sau tôi không bao giờ bỏ đi nữa, cảnh sát có tới bắt, tôi cũng không đi , chết hay sông đều ở chỗ này .”

 

Tứ Phương vỗ vỗ vai Vương thúc “Mọi người đều đã có thân phận mới , không còn vấn đề gì nữa , bình thường chú ý một chút, không nên xuất đầu lộ diện nhiều , thì sẽ không có chuyện gì .”

 

Vương thúc cùng tiểu Thạch đều gật đầu.

 

“Vết thương ở chân trái sao rồi ?” Ngồi vào sô pha Hạ Hữu Quân hỏi Tứ Phương.

 

“Không có việc gì ” Tứ Phương nói.

 

Lúc trước bước đi có chút thọt . Lần này lại bị Trần Tự Huy bắt được , bọn họ lại cố ý đánh vào vết thương bên chân trái, may mắn lần này có bác sĩ giỏi cũng phương pháp điều trị tốt , chân trái đã tốt hơn nhiều , việc đi đứng cũng không ảnh hưởng gì .

 

Hạ Hữu Quân chửi ầm lên, ” Con mẹ nó, trong nhà Trần Tự Huy còn có người nào nữa ?”

 

Vương Tu vội vàng nói, “Con trai ruột của hắn thì đang ở Singapore , đã bị chúng ta xử lý xong , bên này mấy người tình của hắn cũng có, nhưng lại không có con. Cha mẹ hắn ở nông thôn, thiếu gia không có phân phó, cho nên chúng tôi cũng không hề động đến .”

 

Hạ Hữu Quân càng nóng giận hỏi ”Vậy còn chờ cái gì nữa ? Lập tức làm cho ta.”

 

“Coi như hết” Tứ Phương không kiên nhẫn nói, “Hai lão già hơn tám mươi tuổi , cũng không còn sống bao nhiêu lâu , huống chi con cũng không chết.”

 

Hạ Hữu Quân chưa bao giở thấy Tứ Phương có thái độ mất kiên nhẫn như vậy, “Trần Tự Huy hại chúng ta thảm như vậy, ta không tru di cửu tộc của hắn sẽ không phục “

 

Tứ Phương hừ lạnh một tiếng, “Đừng không có gì lại tìm việc, mọi người mới vừa về, cho ta chút im lặng đi .”

 

“Con nói cái gì?” Hạ Hữu Quân rít gào , “Chân của con bị bọn họ đánh gãy , cha không phải muốn cho con hết giận sao ?” Con của hắn trước kia nhiều nhất chỉ là không trao đổi cùng ông ,nhưng chưa từng nói chuyện với ông như vậy, ông trong lúc nhất thời không thích ứng được.

 

Tứ Phương không để ý đến ông, , Vương thúc cũng không muốn nhúng tay vào chuyện cha con bọn họ , nhất thời trong phòng khách im ắng .

 

Nếu nói Tứ Phương đối với cha anh không có ý kiến, là không đúng . Lúc anh mới ra khỏi tù đã muốn dẫn Tái Văn cùng trốn đi , những làm cách nào Hạ Hữu Quân cũng không đồng ý, ông nói anh trai Tái Văn là cảnh sát, Tái Văn chính là mật thám của được cảnh sát gài vào , còn nói Tái Văn là sao chổi, gặp cô là chuyện không tốt.

 

Tứ Phương cầu xin ông không được , cuối cùng không thèm để ý đến ông nữa , dẫn Tái Văn bỏ trốn về nông thôn.

 

Sau khi mọi việc xảy ra , Hạ Hữu Quân cũng rất hối hận , nếu sớm một chút giúp hai đứa ra nước ngoài , thì đã không có chuyện như bây giờ . Hiện tại Tái Văn đã chết, con khẳng định đang oán trách ông . Bất quá cô gái kia chết cũng tốt, Hạ Hữu Quân nghĩ, cô gái đo chính là sao chổi, trước kia hắn ở Vĩnh Châu mười mấy năm hô phong hoán vũ cũng chưa bao giờ có chuyện gì , thế mà cô ta xuất hiện một cái , mọi chuyện liền tồi tệ . Để xem, cô ta vừa chết, Hạ gia cái gì cũng tốt .

 

Hạ Hữu Quân ý đồ muốn cùng con giảng đạo lý, ông cố gắng dùng lời nói thấm thía khuyên bảo ”Con không cần dùng loại khẩu khí này đối phó với ta, ta biết con đang oán trách ta, nhưng chẳng lẽ ta làm hết thảy không phải vì con sao ?”

 

“Sao ? Phải không?” Tứ Phương thản nhiên , mặt không chút thay đổi.

 

Hạ Hữu Quân bị anh làm cho phát hỏa ”Hôm nay chúng ta liền nói cho rõ , con không phải là đang oán ta lúc trước không cho các ngươi đi sao “

 

Tứ Phương đứng lên, “Con không có oán cha, con chỉ là oán bản thân không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình thôi ” Anh đi ra ngoài, cùng Vương Tu nói, “Tôi đi ra ngoài có việc, anh sắp xếp chọ bọn họ một chút.”

 

Vương Tu gật đầu, nhìn huynh đệ ý bảo,để họ đi theo bảo vệ anh .Từ khi gặp chuyện không may tới nay, Tứ Phương đi đến chỗ nào , đều có huynh đệ đi theo bảo vệ anh , vì suy nghĩ an toàn, ở biệt thự anh để một số người ở đây , nếu như trước kia Tứ Phương cực kỳ chán ghét cả ngày có một đống người xuất hiện trong khu vực sống của anh , nhưng là hiện tại anh đã thành thói quen .

 

Hạ Hữu Quân nhìn theo bóng con , lại giận rống, “Các ngươi nhìn đi , nó bây giờ tính tình sao quái thế , chỉ một chút đã mất kiên nhẫn, không cho ta chút mặt mũi nào ”

 

Vương thúc cũng phát hiện Tứ Phương không còn ôn hòa như trước kia, nhưng trước những biến cố như vậy , con người cũng sẽ thay đổi .

 

Hạ Hữu Quân lại quay nhìn Vương Tu nói ”nó còn tìm cô gái kia sao?”

 

Vương Tu nghĩ , hẳn là đang nói về Tái Văn đi, “Đúng vậy, thiếu gia còn tìm tiểu thư Tái Văn, người phụ trách tìm kiếm đều mỗi ngày báo cáo tiến triển với cậu ấy một lần.”

 

“Vậy có tiến triển gì sao?”

 

“Không có, hẳn là không có.”

 

“Thật là ngu ngốc , chỉ là một cô gái , mà nó lại làm như thế giới này chỉ có mỗi cô ta vậy .” Hạ Hữu Quân bắt đầu phiền ”Tìm cho nó một cô gái , để nó thích lại từ đầu , một thời gian nữa , nó sẽ quên hết chuyện cũ thôi .”

 

Vương Tu đứng ở một bên sô pha, cúi đầu, cũng không dám cùng Hạ Hữu Quân nói, mấy ngày hôm trước còn có một cô gái nhưng mà đã không thành công.

 

“Tiểu Thạch”

 

“Đây là chuyện đầu tiên cậu phải làm khi về đây , ta cũng không muốn thấy Hạ gia chúng ta vì một sao chổi mà đoạn tử tuyệt tôn, ta sang năm muốn ôm tôn tử.”

 

“Vâng , tôi sẽ tận lực làm tốt.” Tiểu Thạch nói, nhưng mà cũng dự cảm chuyện này thật đúng là không dễ làm.

 

Tứ Phương từ trong nhà đi ra, lái xe muốn theo lái xe cho anh liền bị anh lắc dầu . Anh hôm nay đặc biệt nhơ đến Tái Văn, cũng đặc biệt khổ sở , vì sao lâu như vậy vẫn không có tin tức của cô ?Cô rốt cuộc ở đâu ? Trên báo luôn đăng tin lâu như vậy ,vì sao cô vẫn không nhìn thấy ? Cô còn đang tức giận sao?

 

Mỗi người đều đến nói với anh, Tái Văn đã chết, chẳng lẽ chỉ mình anh cho rằng Tái Văn còn sống sao? Không có một ai tin anh sao ?

 

Tứ Phương đâu khổ bước đi không có mục đích

 

Bên đường có một quầy bán sách báo, đĩa , hình ảnh trên bìa có vẻ quen thuộc, Tứ Phương đi qua cầm lấy một cái đĩa “Đây là số mới nhất sao?”

 

Người bán hàng nói, “Có vẻ mới , mới có đầu tháng mười năm nay .”

 

Tứ Phương gật đầu, “Bao nhiêu tiền?”

 

“Năm mươi đồng ” người bán hàng sợ anh cảm thấy đắt , giải thích nói, “Này là số mới ra , lại kèm theo đĩa , cho nên hơi đắt một chút .”

 

Tứ Phương từ ví lấy tiền cho người bán hàng , “Không cần thối lại”

 

người bán hàng ngượng ngùng, gọi anh lại , “Tôi lấy cho anh thêm vài cái nữa , A cậu có muốn hay không? Tôi có thể cho anh giới thiệu tốt nhất.”

 

Tứ Phương không để ý đến hắn, đã muốn đi xa .

 

Người bán hàng nhìn bóng dáng của anh chậc lưỡi, Người đó làm sao ấy nhỉ , mua phim hoạt hình lại không lấy hình .”

 

Thứ Tứ Phương mua là 《 Hải tặc vương 》.

 

Tứ Phương lại đi mua hai bình rượu xái, cầm theo túi ni long đi tới bờ sông công viên, tìm được chỗ Tái Văn ngồi trước kia , ngồi xuống.

 

Ban đêm, thời tiết đã rất lạnh , một năm nữa lại trôi qua, Noel cùng tết nguyên đán đã sắp đến, bên bờ sông trang trí rất nhiều đèn, từ xa nhìn lại, giống một mạng nhện sáng màu bạc.

 

Có lẽ do thời tiết lạnh , ban đêm công viên một người cũng không có, Tứ Phương lẳng lặng ngồi ở bờ sông, nhìn nước sông ngẩn người. Một lát sau anh mở rượu xái ra , uống một ngụm, nồng đến ho khan. Anh vẫn không uống được rượu.

 

Sau khi Tái Văn gặp chuyện không may , anh thường xuyên mua hai bình rượu xái đi đến bờ sông này ngồi một mình , anh vốn không uống được rượu, nhưng mỗi khi đến đây , anh cũng muốn thử xem , mỗi lần đều bị nồng đến chảy nước mắt , những như vậy anh mới có thể hiểu được ngày đó Tái Văn có thể uống hết hai bình rượu xái, cô đã khó chịu đến mức nào , thống khổ đến mức nào , mới cần bản thân phải say …

back top