Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 51

Lễ Noel này Tứ Phương không ở Vĩnh Châu, anh đến Mỹ. Lisa làm việc rất tốt , chỉ cần chờ anh qua xác nhận là được .

 

Bên này công ty chứng khoán đã đăng kí, tài chính, sân bãi , đều đã trang hoàng xong , chỉ chờ nhân viên trang bị là xong . Chờ Tứ Phương xác nhận xong ba người phụ trách, sự nghiệp tài chính của Tứ Phương một lần nữa bắt đầu.

 

Đi phía trước, Tứ Phương dặn dò A Vũ đến Cam-pu-chia bổ sung hàng một lần, sắp đến cuối năm , nhu cầu về ma túy rất lớn, lại dặn dò tiểu Thạch chú ý động tĩnh mấy chỗ làm ắn , cần cải tạo một số chỗ , sau khi trở về sẽ cùng nhau họp.

 

Tiểu Thạch sau qua vài năm ngủ đông, bây giờ cũng được quay lại làm việc , không khỏi nhiệt huyết sôi trào ,là phần tử hắc đạo vốn không phải là sinh vật bình thường, trò chơi dục vọng cùng giết chóc là thú vui duy nhất ,sao lại tình nguyện nhàn hạ .

 

Hạ Hữu Quân cũng là nóng lòng muốn thử, xoa tay. Ông đối quy tắc chiến lược hiện nay của anh cũng có ý kiến, ông cùng tiểu Thạch nói, “Hiện tại sao nó lại làm thuốc phiện , trước kia chúng ta đều không nhúng tay vào thứ này mà .”

 

Tiểu Thạch không có cùng ý kiến, “Tôi nghĩ cậu ấy làm như vậy, cũng có của đạo lý , dù sao thứ này cũng không cấm được, chúng ta đem này thị trường chiếm đầy, cũng giảm bớt phiền toái.”

 

Hạ Hữu Quân gật đầu, cũng có đạo lý, bọn họ đều đã chết một lần, cũng không còn gì phải sợ hãi , ông cười cười, đối với đứa con trai này, ông vẫn thấy rất kiêu ngạo , “Biết không ,khoản thu nhập tháng này cực kỳ cao , tăng trưởng lớn nhất là sòng bạc, Tứ Phương lại trang bị thêm mười sòng bạc to nhỏ , còn mua thêm ba tàu biển chở khách định kỳ, trang hoàng xa hoa, trực tiếp ở trên biển mở sòng bài .”

 

Tiểu Thạch gật đầu, “Nếu so với cậu Tứ Phương bây giờ , chúng ta khi đó chỉ có quy mô nhỏ mà thôi .”

 

“Bây giờ người còn trẻ, ý tưởng tất nhiên sẽ nhiều, nguồn vốn ở nước ngoài, Tứ Phương đã điều động một bộ phận về đây , chuẩn bị nguồn vốn dữ trữ , sang năm, chúng ta sẽ là vua của Vĩnh Châu.”

 

Tiểu Thạch cực kỳ tán thưởng phương pháp làm việc của Tứ Phương “Phòng bất động sản trước mắt vẫn là nơi kiếm được lợi nhuận từ những hạng mục, trước kia chúng ta đã làm qua , bây giờ làm tiếp tất đã có kinh nghiệm, có nguồn vốn, có thể đứng đầu Vĩnh Châu không phải là việc khó.”

 

“Hắn đối với đấu thầu công trình không có mấy hứng thú, thật ra việc này chúng ta cũng có thể làm tiếp ?” Hạ Hữu Quân còn chưa muốn công ty công trình kiến trúc phá sản, ông vẫn chưa từ bỏ ý định, hy vọng lại có thể vực dậy một lần nữa.

 

“Có lẽ Tứ Phương thiên về bản thân tự mình làm hơn .” Tiểu Thạch giải thích

 

“Đúng vậy, nó cùng ta đã thương lượng qua, ý tứ của nó là sang năm chúng ta sẽ thâm nhập vào một loạt các ngành công nghiệp sinh kế của người dân, bao gồm vận chuyển hành khách, thị trường bán sỉ, siêu thị cỡ lớn , hậu cần, bảo an, ngân hàng tư nhân ngầm , ngân hàng bảo lãnh v..v.”

 

Tiểu Thạch nhịn không được tán thưởng , “Tôi biết cậu ấy vì sao làm như vậy , chỉ đến khi khống chế được các phương diện thành phố này ở trong tay chúng ta, vị trí của chúng ta, bang hội của chúng ta mới có thể làm ăn lâu dài, ở thành phố Vĩnh Châu này chúng ta sẽ hộ nhà giàu nộp thuế nhiều nhất , cũng là người nợ ngân hàng nhiều tiền nhất , chính vì vậy mặc kệ thế nào chính phủ cũng không dám trơ mắt nhìn chúng ta sụp đổ được .”

 

Hạ Hữu Quân chớp mắt, cùng Tiểu Thạch cụng chén rượu, “Đúng vậy, chúng ta đã đến vị trí này , đâm lao phải theo lao a, chỉ có thể ngồi vào chỗ tốt nhất.”

 

Tiểu thạch gật đầu.

 

Sau khi cùng Hạ Hữu Quân uống rượu xong đi ra, Thạch Kiến đến quán bar tìm Vương Hạo Tường.

 

Vương Hạo Tường là thuộc hạ của hắn, “Thạch đại ca, ngươi sao lại đến đây , chỉ cần trực tiếp nói với tôi ,tôi sẽ tới chỗ anh .”

 

Thạch Kiến khoát tay, “Hôm nay lễ Noel, quán bar đều bề bộn nhiều việc, cậu cũng thoát không thân được cơ mà .” Hắn cùng Vương Hạo Tường đi đến văn phòng, “Hôm nay tới đây cũng có chuyện muốn tìm cậu”

 

“Có chuyện gì Thạch đại ca?”

 

Thạch Kiến uống một ngụm nước Vương Hạo Tường đưa qua “Gần đây trong vùng có cô gái nào có vẻ xinh đẹp sạch sẽ hay không?”

 

Vương Hạo Tường cười, “Đại ca có hứng thú sao ?”

 

Thạch Kiến liếc hắn một cái, “Nếu là tôi còn phải nhờ đến cậu sao ? Tôi có thể tự mình chọn .”

 

“Vậy thì cho ai ?” Vương Hạo Tường hỏi.

 

” Tìm cho Hạ tiên sinh.”

 

“Ồ, như vậy à ” Vương Hạo Tường hiểu biết gật đầu, bọn họ mấy tháng nay đều đi theo Hạ Tứ Phương, đối với phong cách làm việc của anh cũng có hiểu biết một chút .”Cậu ấy có thể không vui hay không ?” Vương Hạo Tường có chút lo lắng hỏi, đối với phụ nữ , bọn họ đều đã từng nhìn thấy sự kiên trì cùng điên cuồng của anh .

 

“Cái này không phải chuyện của tôi , là Hạ lão phân phó , chúng ta chỉ có thể làm như vậy.” Thạch Kiến bất đắc dĩ nói, loại nhiệm vụ khó như thế này sao lại giao phó cho anh chứ.

 

“Nói như vậy, tôi phải có một cái nhìn tốt rồi .” Vương hạo tường trong lòng hiểu rõ .

 

“Ừ , cậu nói với Trương Vĩnh Bân một tiếng, bảo hắn cùng nhau chú ý, nếu không có người thích hợp , đi tìm một người thích hợp cho tôi , có tiền sợ gì không làm được chuyện , nhớ kỹ, phải còn trẻ , dáng người tốt, bộ dạng tốt , phải sạch sẽ, sau khi tìm được thì để tôi xem qua trước “

 

Vương Hạo Tường gật đầu, “Sau khi tìm được tôi sẽ thông báo cho anh .”

 

“Nhanh chút “

 

“Đã biết “

 

Thạch Kiến vỗ vai của hắn, sau khi dặn dò xong , hắn cũng chạy về nhà , cùng vợ và mấy đứa nhỏ đón lễ Noel a .

 

Tứ Phương ở nước Mỹ ngây người một tuần, cùng ba người phụ trách tương lai phân công công việc , thỏa thuận công việc , đãi ngộ công tác.

 

Ba nhà quản lý sẽ được quay lại sau khi thi hành công vụ trong kỳ nghỉ năm mới.

 

Tứ Phương sau khi xong việc thì về nước , máy bay hạ cánh thì đã là buổi tối mười một giờ , ra phi trường , nhìn thấy Vương thúc chờ ở bên ngoài. Anh vội vàng đi tới , “Vương thúc, gọi lái xe đón tôi là được , sao chú cũng tới đây , lúc này chú nên nghỉ ngơi nhiều hơn .”

 

Vương thúc bước tới nhận túi hành lý trên tay anh , Tứ Phương khoát tay, “Chỉ một ít đồ thôi, tôi tự mang .”

 

Vương thúc cũng không kiên trì, “Lái xe đang chờ ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.”

 

Về nhà, vào phòng khách vừa vặn mười hai giờ.

 

Tứ Phương cầm hành lý, trực tiếp đi lên lầu, hiện tại anh và cha anh Hạ Hữu Quân ở tại lầu hai, Vương thúc cùng vệ sĩ đều ở tầng một. Vương thúc nhìn anh trực tiếp lên lầu, vội vàng đuổi theo hỏi một câu, “Cậu ăn cơm chưa ? Muốn ăn cơm không ?”

 

Tứ Phương quay đầu, “Tôi ở trên máy bay đã ăn một chút, bây giờ không muốn ăn.”

 

Vương thúc lại do dự hỏi một câu, “Buổi tối nấu cháo, muốn ăn cháo hay không?”

 

Tứ Phương nhíu mày “Vương thúc có phải gì có việc hay không?”

 

Vương thúc vội vàng xua tay, “Không có, không có”, cũng không hỏi Tứ Phương , vội xoay người về phòng.

 

Tứ Phương lắc đầu, cầm hành lý về phòng ngủ. Vừa bước vào cửa , anh liền cảm giác được trong phòng có người , cũng ngửi thấy có một mùi hương lạ , là mùi nước hoa.

 

Anh mín môi , cầm hành lý trong tay đặt ở cạnh cửa , không phải Tiểu Hoa lại tới chứ ? Phòng rèm cửa sổ bị kéo lại, bên trong tối om , không thấy rõ đó là ai .

 

Lại nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của Vương thúc, trong lòng anh khẽ động, sẽ không phải là Tái Văn chứ ? Tái Văn đã quay về rồi sao? Là cô tạo cho anh niềm vui bất ngờ sao ?

 

Anh kích động bươc đến bên giường, kéo nhẹ chăn ra , Tái Văn mặc váy trắng nằm ở trên giường , mái tóc xoa buông trên mặt giường , Tứ Phương mừng rỡ như điên ôm lấy cô , “Tái Văn, Tái Văn em đã về rồi, em rốt cục đã tha thứ cho anh sao …”

 

Còn chưa nói xong , anh đã thấy rõ khuôn mặt trước mắt kia , không, không phải Tái Văn, đây là một gương mặt xa lạ, không rõ là ai?

 

Tứ Phương vui mừng còn chưa dứt, lúc này nỗi thất vọng lại dâng trào , cực kỳ dữ tợn. Anh thở dài một hơi, ngã ngồi ở trên giường, không nói được một lời.

 

Cô gái nằm trên giường bị dọa , run bần bật , không dám nói một lời ,cũng không dám cử động. Tứ Phương vẫn đắm chìm trong nỗi nhớ nhung và thất vọng của mình, nào có để ý đến người bên cạnh .

 

Cô gái run lên một lúc lâu, thấyTứ Phương vẫn ngồi ở trên giường không nhúc nhích, cô lúc này mới chậm chạp chuyển động, từ trên giường bước xuống dưới, từ góc tường hướng cửa mà đi. Vừa chạm vào cửa, Tứ Phương rốt cục mở miệng ”Đứng lại.”

 

Cô gái đứng lại bất động, có phải hắn lại muốn hay không, những người đó kêu cô phải hầu hạ người đàn ông này thật cẩn thận , mặc kệ hắn đối với cô ép buộc đến thế nào cô đều phải chịu, cô đã nhận tiền .

 

Tứ Phương từ từ tiến đến giữ lấy cô , hai tay đè bả vai của cô lại, đem tay cô nắm ra sau nắm lại . Sau đó đưa tay kéo váy cô xuống .

 

Cô gái cả người trần truồng, hai tay không dám thu lại , chỉ nắm chặt để ở bên sườn, bộ ngực no đủ mà cao ngất, đây là lần đầu tiên của cô , cô có chút sợ hãi, vốn cô nghĩ đến có thể là một người thực xấu xí hoặc là một người thật già nua , cần mua phụ nữ ở bên ngoài, không nghĩ tới người đàn ông này anh tuấn như vậy , này có phải cũng coi như cô kiếm được hay không?

 

Cô khẩn trương chờ người đàn ông tiến thêm một bước động tác, ngược lại thấy hắn cầm lấy chiếc váy kia , trở về giường, chậm rãi lật xem, lại lật gối trên giường xuống như đang tìm kiếm cái gì.

 

Cô gái thầm kêu không tốt, ôi không phải hắn tìm đôi giày nữ kia chứ , lúc cô lên giường , phía dưới gối phía có một đôi giày nữ ,cảm thấy sao có thể có người lại đem giầy để ở trên giường , cố cứ tường do người hầu không dọn dẹp đi nên đã đem đôi giày kia ném tới góc tường.

 

Bây giờ hắn lại đem mọi thứ trên giường xuống đất tìm kiếm , cô lúc này mới tỉnh ngộ lại , đôi giày này khẳng định là hắn cố ý đặt ở đó , đối với hắn khẳng định cực kỳ quan trong . Cô gái vội che miệng lại , lùi lại phía sau, cô ngược lại càng không dám nói một câu nào , nếu biết do cô ném xuống , hắn có phải sẽ tức giận hay không .

 

Tứ Phương điên cuồng tìm kiếm mất nửa ngày, rốt cục từ phía rèm cửa sổ tìm được đôi giày nữ màu vàng. Anh lấy áo mình lau đôi giầy,thật ra phòng ngủ rấtsạch sẽ, căn bản không có tro bụi, nhưng anh vẫn cẩn thận lau lại mấy lần, đem giầy và bộ áo ngủ màu trắng đặt cùng nhau.

 

Tứ Phương quay đầu nhìn cô gái đứng ở cạnh cửa, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, mặt không chút thay đổi. Anh đứng lên, đi đến trước mặt cô gái , đột nhiên nắm lấy cổ cô , kéo cô đến cạnh cửa sổ , anh một tay vén rèm cửa sổ lên , mở cửa sổ ra, trực tiếp đem cô đẩy xuống, nhẹ nhàng giống như quăng một bao rác.

 

Dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái , Tứ Phương xoay người đem ga giường và vỏ chăn cuộn lại , ném ra ngoài cửa sổ, lại đem cửa phòng ngủ mở ra, thông gió cho căn phòng .

 

Dưới lầu truyền đến tiếng nói của đám vệ sĩ , Hạ Hữu Quân cũng nghe thấy động tĩnh, ông nổi giận đùng đùng vọt tới phòng Tứ Phương, “Con làm cái gì thế , đem phụ nữ ném xuống lầu, con còn có phải là người hay không, con có phải là đàn ông hay không?”

 

Tứ Phương từ tủ quần áo lấy bộ chăn đệm sạch sẽ, đem đôi giầy đặt ở dưới gối. Trên bộ áo váy có mùi nước hoa, Tái Văn không dùng nước hoa , anh liền cầm váy đi vào buồng vệ sinh giặt sạch, không thèm quan tâm đến Hạ Hữu Quân.

 

Hạ Hữu Quân nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đưa ngón tay chỉ vào anh, “con, con…” Nhất thời cũng không biết mắng anh cái gì.

 

Ông không nghĩ lại tự tìm mất mặt, xoay người đi xuống lầu.

 

Vương Tu cùng ca ca hắn đang đứng ở cửa lớn nói chuyện, Hạ Hữu Quân hỏi bọn hắn, “Cô gái kia thế nào?”

 

Vương Tu nói, “Không có gì, chỉ gãy xương cánh tay, đã gọi huynh đệ đưa đi bệnh viện .”

 

Hạ Hữu Quân gật đầu, “May mắn … Mẹ nó là lầu hai, nếu ở tầng cao hơn , bị ném như vậy , không phải đã chết sao? Tiểu tử này , điên rồi.”

 

Ông giận chửi một câu .

 

Bọn Vương Tu không nói gì, Vương Tu đã có kiến thức qua chuyện của tiểu Hoa, cho nên chuyện này anh cũng không ngạc nhiên lắm . Mà Vương thúc vì biết Tứ Phương quá yêu Tái Văn, lúc Hạ Hữu Quân tìm cho phụ nữ cho Tứ Phương, ông đã không đồng ý, nhưng lại không nói được gì , như bây giờ, ông cũng không ngạc nhiên mấy .

 

Hạ Hữu Quân thở dài, “Mặc kệ , mặc kệ , chuyện tiểu tử này về sau ta mặc kệ , không thèm quản nó có phụ nữ hay không, nó có phải sống quãng đời còn lại cô độc hay không.” Nói xong than thở lên lầu ngủ tiếp .

back top