Những người ở quanh ta có lẽ đều đang chờ đợi một sự lĩnh ngộ, chờ đợi thời gian thích hợp. Thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, bạn sẽ yêu. Nhưng may là, cuối cùng hai người vẫn gặp nhau.
Chiều mùa đông, mặt trời giống như chiếc đĩa phát quang treo trên không, ánh sáng nhợt nhạt, bang bạc uể oải buông xuống.
Trong phòng ấm sực, lòng người cũng tràn trề nắng xuân, vô cùng dễ chịu. Tử Mặc cuộn tròn trong chăn ấm, không muốn động đậy. Anh vẫn đang ngủ, hồn nhiên như đứa trẻ. Cô rất ít khi nhìn kỹ anh như vậy, hang lông mày rậm, mũi cao, thẳng, đôi môi mỏng, gương mặt sáng láng, rất điển trai, đôi mắt khép, ánh mắt có lúc dữ dằn như uy hiếp, nhưng đa phần lại rất dịu dàng.
Nhẹ nhàng vén chăn, rón rén mặc quần áo, cô vừa quay lại đã thấy anh mở mắt, đầu gối lên thành giường, miệng cười tủm tỉm, nhìn cô đầy hứng thú. Mặc dù cơ thể đó anh đã quá quen, nhưng mặt cô vẫn đỏ lựng, trừng mắt lườm anh: “Ai cho nhìn!”
Anh cười, tiếng khàn khan do vừa ngủ dậy, nhưng vẫn không chịu bỏ qua sự thú vị trước mắt.
Tử Mặc không chấp, đi thẳng xuống cầu thang. Ngay từ khi hai người bắt đầu chung sống đã như vậy, cô không vồn vã, cũng không cố tình lạnh lung, chỉ sống đúng con người thật của mình. Thời gian này, một ngày vẫn hai mươi tư giờ, nhưng từng giây, từng phút đã khác trước, giống như men rượu, ủ càng lâu càng đượm, thơm mà không gắt, cay mà không nồng.
Hôm nay là thứ bảy, Tử Mặc không đi làm, anh cũng nhân cơ hội ở nhà luôn, như loài côn trùng ăn theo. Cô mỉm cười. Đã sắp hoàng hôn, mặt trời chỉ ló dạng một chốc rồi lại trốn biệt tăm, để lại tàn quang trắng lạnh trên mặt đất. Buổi tối chị Trương không đến, Tử Mặc muốn thế. Thỉnh thoảng cô thích tự nấu ăn, nhìn anh ăn ngon lành, hết sạch những món mình nấu cũng là một niềm hạnh phúc.
Thực ra cô hơi ngốc, luôn trốn trong cái vỏ của mình, không muốn nhìn thẳng vào thế giới bên ngoài. Đến khi được Hình Lợi Phong thức tỉnh, cô mới vỡ lẽ. Trên đường đời, yêu, hận, đau khổ hay sung sướng cũng là một sự hoàn chỉnh. Bây giờ cô chỉ biết yêu anh, thế giới của cô chỉ có một mình anh!
Cô cần dung cảm hơn, không tự ti, bởi sinh mệnh mỗi người đều là duy nhất, đều là vai chính trong vở kịch của riêng mình. Chỉ có điều cảm thấy mối tình đó là vô vọng, cho nên cô không muốn lao vào. Bây giờ lại có cảm xúc, ý nghĩ khác. Có thể yêu một người được bao lâu, không ai có thể nói rõ. Thực ra cô không biết, cũng không ai biết, có thể ngày mai, ngày kia, cô sẽ không yêu nữa, cũng không ai có thể nói chính xác.
Người ta thường nói, những người ở quanh ta có lẽ đều đang chờ đợi một sự lĩnh ngộ, chờ đợi thời gian thích hợp. Thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, bạn sẽ yêu. Nhưng may là, cuối cùng hai người vẫn gặp nhau.
Anh xuống tầng, thấy phòng bếp sáng đèn, ánh đèn vàng nhạt với quầng sáng óng ánh gợn song như sưởi ấm lòng người. Cùng với mùi thơm của thức ăn còn thoang thoảng một mùi hương khác. Anh nhắm mắt hít nhẹ, mùi hương thanh khiết, tươi mát lại như có men say, có thể khiến lòng người bình yên trở lại. Tử Mặc có mùi hương quyến rũ đó, chỉ thoảng qua như hương hoa cỏ nhưng làm anh không thể nào cưỡng lại.
Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cô không nhận ra, miệng đang khẽ hát một giai điệu sôi nổi, quen quen nhưng nghe không rõ. Anh đi đến gần, cô vẫn không biết, lúc đó mới phát hiện cô đang hát bài Doremi, một ca khúc trong vở nhạc kịch The sound of music của Mỹ, bài hát mà nữ tu sĩ Maria dạy cho đứa con nhỏ của nam tước Georg Von Trapp, một giai điệu rất sôi nổi, dễ thương. Từ nhỏ anh đã xem bộ phim đó nên ấn tượng rất sâu sắc, nhưng không ngờ cô có thể hát được ca khúc đó giống hệt như vậy, trong lòng dường như được bàn tay ai nhẹ nhàng ve vuốt, cảm giác lâng lâng êm ái.
Anh nhẹ nhàng ôm từ phía sau, người cô vẫn rất mảnh mai, như có thể bẻ gẫy bất cứ lúc nào, anh ngả đầu lên bờ vai đó, khẽ nói: “Đang nấu món gì vậy?”
Chỉ một câu bình thường, nhưng từ miệng người yêu thốt lên sao mà dễ chịu đến thế! Hơi thở của anh phả vào tai nhồn nhột, cô dùng khuỷu tay huých anh: “Ra đi, đừng quấy rầy người ta!”
Không cần nói cũng biết, cô đang nấu canh cá. Từ lâu anh đã để ý cô rất thích canh cá, mặc dù chỉ nấu một, hai lần, nhưng anh rất ấn tượng. Canh cá màu trắng đục như sữa, bốc hơi thơm phức. Anh tin một người tự đi mua sắm, tự nấu ăn để kỷ niệm ngày sinh nhật của mình, nhất định không tầm thường.
Anh càng ôm chặt. Cô bất lực dỗ dành: “Thôi nào! Để em làm mới có cơm ăn chứ!”
Bây giờ làm anh khó đối phó nhất chính là viên đạn bọc đường của Tử Mặc, chỉ cần cô nũng nịu nói vài câu là bức tường kiên cố của anh lập tức đổ sụp.
Lúc ăn cơm, cô nhớ lại một chuyện, hỏi: “Dạo em bị mổ, canh cá là anh nấu phải không?”
Giang Tu Nhân ngớ ra, mặt thoáng đỏ, không trả lời, tiếp tục ăn. Cô lườm anh, nhưng miệng tủm tỉm: “Không nói người ta cũng biết, chắc chắn là chị Trương nấu!”
Anh vội phản bác: “Anh cũng có công, chị Trương đứng cạnh hướng dẫn, nhưng….nhưng anh vẫn không làm được….”
Dưới ánh mắt tinh nghịch của cô, giọng anh càng nhỏ. Cô húp liền mấy ngụm canh, ra vẻ trầm ngâm, nói: “Thôi, xét thấy anh thật thà khai nhận, hôm nay anh phụ trách rửa bát, nhở phải rửa cho sạch đấy!”
Anh mỉm cười, cúi đầu ăn tiếp, không dám phản đối.
Một lần Sính Đình đến chơi, nhìn thấy Giang Tu Nhân trong bếp, cô mắt tròn mắt dẹt, cứ như gặp chuyện lạ đời. Vừa ngồi xuống sofa trong phòng khách, Sính Đình không kìm được, vừa cười vừa lẩm bẩm: "Choáng quá, choáng quá! Không ngờ Giang Tu Nhân cũng có lúc thế này!"
Một thời gian dài không gặp, cả hai rất vui, tranh nhau nói. Vui vẻ bao giờ cũng tốt, tốt hơn nhiều việc lúc nào cũng ũ rũ! Sính Đình uống hết mấy cốc trà mới thổ lộ: "Mình đã gặp bố mẹ Tôn Bình Hoa rồi!" Tử Mặc ngẩng đầu nhìn bạn, sắc mặt Sính Đình vẫn bình thường, có lẽ đây là chuyện tốt. Sính Đình cười nhạt: "Họ rất khách khí với mình". Đây không phải là dấu hiệu tốt, lần đầu gặp khách khí cũng phải, nhưng nếu gặp bạn gái của con trai, quá khách khí cũng có nghĩa là từ chối!
Sính Đình tiếp tục: "Mình đã mấy lần nhìn thấy bố mẹ anh ấy trên tivi, rất lịch thiệp, thân thiện, nhưng trên tivi chỉ là giả dối, hoặc có lẽ họ chỉ lịch thiệp với những người nào đó...."
Cảnh tượng hôm đó Sính Đình vẫn nhớ nguyên, bà ta ngồi trên ghế sofa, giữ một khoảng cách đủ xa với cô, lạnh lùng nói: "Vu tiểu thư chẳng mấy khhi đến chơi, ngồi lâu một chút. Bởi vì nhà chúng tôi đây cũng khó vào, nhân tiện tôi nói luôn, cảnh vệ canh gác rất nghiêm. Nào, xin mời dùng trà, đây là loại trà Long Tĩnh ở Hàng Châu, không sản xuất đại trà, cho nên rất đặc biệt". Trên nền nhà trải thảm đỏ dệt thủ công, rất cầu kỳ, từng đóa hoa xòe nở, đỏ đến nhức mắt.
Sính Đình không hỏi cô và Giang Tu Nhân hòa giải thế nào, Tử Mặc cũng không giải thích. Quá trình tuy có chuyện không hay, nhưng nhìn ánh mắt cảm thông của Sính Đình, có lẽ Sính Đình cũng đã trải qua những đau khổ tương tự. Đời người ta thì ra cũng có những con đường khác nhau đồng quy như vậy, ai cũng có thể lặp lại cảnh ngộ của người khác, nhưng mỗi câu chuyện đều có màu sắc, ý nghĩa riêng.
Hôn nhân của giới thượng lưu thực chất đều là những cuộc trao đổi dưới lớp vỏ hào nhoáng, chỉ khác nhau ở chỗ trao đổi tốt hay không tốt mà thôi. Nhưng cơ bản, đàn ông vẫn đồng ý trao đổi. Cũng có lúc liên quan đến sự liên kết hoặc phân chia quyền lực giữa hai dòng họ.
Trong xã hội, đàn ông thời nào chẳng muốn cưới một người phụ nữ truyền thống, hiền thục, đảm đang? Còn tình yêu, tình dục đi tìm phụ nữ bên ngoài, chức năng của người vợ không phải để thỏa mãn tình yêu và tình dục. Những người đàn ông thông minh nhìn chung đều hiểu đạo lý đó.
Con đường của Sính Đình xa lắc và vô vọng. Tại sao không tự rút lui? Vì yêu? Vì lời hứa? Nếu vì yêu, chắc đã quá sâu nặng, không thể xa nhau. Nếu vì lời hứa, lời hứa nào có ma lực lớn như thế?
Nhìn Sính Đình cầm cốc cà phê đưa lên miệng, trông vô cùng tao nhã, Tử Mặc mỉm cười, bỗng thấy khâm phục. Sính Đình có thể khiến Tôn Bình Hoa chống lại bố mẹ, quả là chuyện hiếm có. Chỉ riêng điều này, anh ta đã xứng được Sính Đình yêu và trân trọng. Ít nhất họ từng yêu thực sự, bây giờ, trong lúc này!
Về nhà ăn tết, lại phải nghe những lời phàn nàn của mẹ. Vào bếp giúp mẹ, lại bị truy hỏi đã có người yêu chưa? Rồi thông báo cô nọ cô kia bên hàng xóm đã cưới rồi, vừa được biếu bánh hỏi, con trai nhà ấy lấy vợ, con đã được ba tháng,.... Tử Mặc chỉ nghe, cuối cùng vẫn không nói gì, lúc này cô chưa muốn nói ra chuyện đó, đành lảng tránh.
Hôm đó Giang Tu Nhân đưa cô ra sân bay, lúc vào cửa làm thủ tục, anh ôm cô, nói nhỏ vào tai: "Nhất định phải nhớ anh đấy!"
Cô chỉ cười. Mấy ngày nay anh liên tục gọi điện, có lẽ mẹ đã loáng thoáng nghe được, nên ướm hỏi thăm dò.
Đang suy nghĩ lung tung thì anh lại gọi điện đến, anh hỏi ngay: "KHi nào em quay lai?"
Lần nào gọi điện cũng có mấy chữ đó, nên cô cũng không thấy lạ, chỉ có điều hôm nay có gì hơi khác, giọng anh hình như mệt mỏi khác thường.
"Ba, bốn ngày nữa!" Chẳng mấy khi cô về nhà, sao chịu đi sớm vậy, còn muốn ở thêm nữa kia. Mặc dù nhớ anh, nhưng thời gian về thăm mẹ quả là quá ít.
"Quay lại sớm một chút được không?"
Khi anh hỏi như vậy, cô càng cảm thấy có gì không ổn.
"Sao thế?" Cô nhíu mày.
Anh trầm ngâm một lát, mới nói: "Em cứ quay lại sớm một chút là được".
"Nhưng.....em muốn ở thêm với mẹ vài ngày".
Cô khẽ nói, mỗi năm cũng chỉ có dịp Tết mới được về với mẹ.
Anh vẫn không nói, một lúc lâu sau mới thầm thì: "Anh nhớ em, rất nhớ....."
Giọng anh chậm rãi, vô cùng trìu mến. Về sau nghĩ lại mới phát hiện đó là lần đầu tiên anh bộc lộ bằng lời, trong lòng bỗng rưng rưng, ba năm rồi, bao ngày tháng, bao sớm chiều, cuối cùng cũng được nghe câu nói đó của anh, tuy hơi muộn nhưng lòng lai láng ngọt ngào.
Hai người nói thêm mấy câu, cô đã buồn ngủ díp mắt, thiếp đi từ lúc nào. Nửa đêm mơ màng tỉnh giấc, tay vẫn cầm điện thoại. Dụi mắt nhìn kỹ, thấy vẫn đang có tín hiệu liên lạc, cô giật mình, vội vàng "Alo" một tiếng, nghe tiếng anh khàn khàn vọng lại "Tử Mặc". Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, nếu không anh không thể lơ đãng như vậy.
"Sao thế? Anh khó chịu à? Ốm ư?" Cô hỏi dồn
"Tử Mặc, em mau quay lại đi....nhanh lên...."
Anh nói mập mờ như vậy khiến cô càng cuống: "Giang Tu Nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không nói là em cúp máy đấy!"
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi mới nói: "Mẹ anh bị ốm, bác sĩ nói bà bị ung thư...."
Chưa bao giờ thấy anh rầu rĩ như vậy trước mặt cô. Tối hôm đó, khi vừa về tới ngôi biệt thự, anh liền ôm chầm lấy cô, dường như nếu không làm vậy, cô sẽ lập tức bỏ anh mà đi. Đây cũng là lần đầu tiên anh nói với cô về chuyện gia đình.
"Bố mẹ anh hồi nhỏ sống cùng một ngõ phố, hai con người khác hẳn nhau, mẹ dịu dàng trầm tính, bố nóng nảy, ương ngạnh, nhưng hai người khác nhau như thế lại yêu nhau. Ông nội và ông ngoại anh là bạn chiến đấu nên đương nhiên đồng ý chuyện của hai người. Từ nhỏ đến lớn, anh có trò nghịch ngợm hay phá phách gì mẹ luôn bênh vực, nhưng bố lại khác, bố đã ra tay là đánh không thương tiếc. Mẹ luôn là cầu nối giữa hai bố con, nếu không có mẹ, anh và bố đã từ nhau từ tám năm trước.
Còn nhớ lần xin đi học ở Stanford, cả nhà như có loạn. Bố đã chọn cho anh một trường nhưng anh không chịu, mọi người đều nói anh chỉ cần dựa vào bố mẹ, nhưng anh không muốn, anh thích dựa vào sức mình, vậy là lén nộp hồ sơ thi vào Stanford, sau đó còn giành được học bổng. Bố cương quyết không cho đi, anh chiến tranh lạnh với ông, bỏ cơm hai ngày. Mẹ thương anh đến chảy nước mắt, nhờ cảnh vệ lén đưa cơm cho anh, lại đi nhờ ông ngoại đứng ra thuyết phục mới giải quyết được vấn đề".
Anh ôm cô, nói mãi rồi ngủ lúc nào không hay! Những quầng thâm mờ dưới mắt lộ ra sự mệt mỏi, lo âu. Cô hiểu tâm trạng anh lúc này, bởi cô cũng từng trải qua. Hồi còn nhỏ, phải chứng kiến bố mắc bệnh hiểm nghèo, cô rất hoảng sợ, sợ cái chết và sợ phải xa bố. Nhưng như ngày xưa bố nói, ngay cả Thủ tướng Chu cũng không qua được, huống hồ thường dân!
Không ngờ, Giang Tu Nhân đưa cô đến gặp mẹ anh. Càng không nghĩ lại nhanh như thế. Tối thứ Sáu, mới qua Tết Nguyên tiêu ba ngày, bên ngoài vẫn có tuyết rơi, không dày lắm, từng bông mỏng manh rơi xuống. Gió ù ù rung những cây phong làm tuyết rơi xuống rào rào.
Anh lái xe đến đón, cô lên xe, đi thẳng một mạch. TRông anh hôm nay có vẻ bình tĩnh, vừa xoay vô lăng vừa hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Biết thời gian này tâm trạng anh không tốt, cho nên cô luôn chiều theo ý anh: "Tùy anh!"
Anh không nói, xe chạy trên đường trong mưa tuyết, cả hai đều im lặng.
Xe đi một chặng đường dài mới dừng lại, nhìn ra ngoài, chính là bệnh viện. Anh ngoái đầu, nói: "Anh vào thăm mẹ đã!"
Thời gian này ngày nào anh cũng đến bệnh viện, nhưng không bảo cô đi. Lúc này anh chỉ nhìn cô không nói, trong xe rất yên tĩnh.
Cô hiểu nhưng không biết trả lời thế nào. Ngoảnh sang, bốn mắt nhìn nhau: "Theo anh, em nên trả lời thế nào?"
Anh cười, nhưng nụ cười chưa lan đến mắt đã tiêu tan, chỉ để lại đường cong hình cánh cung trên môi: "Anh hi vọng em làm chứ không cần em nói!"
Anh đã muốn thế, cô hà tất phải e ngại? Hơn nữa, cho dù là mẹ của bạn cũng nên đi thăm.
Tháo dây an toàn, mở cửa xe, quay lại đã thấy anh bước ra ngoài. Thang máy mỗi khi dừng lại ở một tầng nào đó lại "ầm" một tiếng rồi mới mở ra, không hiểu sao âm thanh đó khiến Tử Mặc thấy thấp thỏm không yên. Nắm chặt bàn tay phải để trong túi áo khoác, móng đâm vào bàn tay đau điếng. Bước ra khỏi thang máy là khu điều trị. Hành lang rộng và yên tĩnh, hai bên đặt rải rác các chậu hoa tươi.
Anh đi trước, chỉ cách cô một chút. Thỉnh thoảng ngoái nhìn, đoạn đường chỉ mấy bước chân nhưng cô có cảm giác dài mấy dặm. Một cô y tá đi qua, mỉm cười với anh: "Giang tiên sinh đã đến!"
Tới cửa phòng bệnh, anh dừng lại, ngoái đầu nắm tay cô: "Nào, Mặc Mặc!"
Bên trong và bên ngoài, cách một bức tường mà như hai thế giới. Cô vẫn có chút do dự, cũng hơi sợ. Anh đẩy nhẹ cửa, cuối cùng cô vẫn theo anh đi vào.
Một căn phòng rất rộng, cửa sổ và lối đi ra ban công đều có rèm nhung màu cà phê nhạt , khắp phòng đầy hoa tươi. Thảm rất dày, giẫm lên có cảm giác như bước trên mây. lại qua một cánh cửa nữa mới nhìn thấy giường bệnh.
Mẹ anh nằm trên giường, đeo kính đọc báo, tóc búi sau gáy, lộ ra vầng trán trắng xanh. Trông bà đẹp hơn trên tivi nhiều, lông mày thanh, mũi cao, rất tao nhã, thần thái tươi tỉnh, nhìn không có vẻ là bị bệnh nặng. Nhìn thấy anh, bà cười hiền hậu: "Đến rồi à!"
Giọng bà rất ấm,lập tức dừng lại khi thấy anh nắm tay cô, nhưng chỉ một thoáng rồi lại tươi cười. Không hiểu sao nụ cười đó làm cô cảm thấy yên tâm đôi chút.
Anh vẫn nắm tay cô, bước đến gọi: "Mẹ!", rồi ngoảnh nhìn cô giới thiệu: "Đây là Tử Mặc".
Cô gật đầu: "Cháu chào bác!"
Mẹ anh cũng cười:"À, Tử Mặc! Nào, ngồi xuống đây!"
Ngoài một chút ngạc nhiên mới gặp, bây giờ đã hoàn toàn bình thường.
Anh kéo cô cùng ngồi xuống sofa, nói chuyện với mẹ: "Bên ngoài đang có tuyết!"
Mẹ anh hỏi:"Có lớn không? Mẹ tưởng con không đến. Sau này, nếu thời tiết xấu quá thì đừng đến, ở đây đã có các bác sĩ, y tá, rất chu đáo".
Anh cười: "Vâng, vâng, con vô dụng nhất!"
Tử Mặc chỉ ngồi yên, không dám xen vào.
Cỏ vẻ như hai mẹ con họ rất thân thiết. Mẹ anh nói: "Con đi lấy cho mẹ ấm trà. Tử Mặc, cháu uống sữa hay nước ngọt?"
"Dạ, cháu uống trà cũng được ạ!"
Anh "vâng" một tiếng, đứng lên đi ra ngoài
Cô hiểu, mẹ anh muốn nói chuyện với mình.
Giang Tu Nhân vừa đi, mẹ anh hỏi: "Hai đứa sống ở ngôi biệt thự ấy có quen không?"
Tử Mặc ngạc nhiên, ngẩng đầu, thấy bà đang nhìn cô mỉm cười mới yên tâm, trả lời:"Rất tốt ạ, chỉ có tính anh ấy...."
"Cháu có chịu được không?"
Tử Mặc cười bẽn lẽn, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Mẹ anh nói tiếp: "Tính Tu Nhân giống hệt bố nó, ương ngạnh không chịu nổi. trước đây nhà bác không muốn nó đi du học, cho là học trong nước cũng tốt. Nhưng nó nhất định đòi đi, giấu vợ chồng bác gửi hồ sơ, khi bố nó biết thì giận lắm, vớ cái gạt tàn ném nó, may chỉ vào vai. Ông ấy còn ra lệnh cho cảnh vệ nhốt Tu Nhân trong phòng, không cho đi. Nó phản đối, không ăn cơm, nhất định không thỏa hiệp....."
Cô bỗng thấy buồn cười, hình dung ra Giang Tu Nhân hồi đó.
Anh đã đẩy cửa vào, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Mẹ anh cười: "Đương nhiên là nói những chuyện xấu của con hồi nhỏ!"
Anh có vẻ bối rối: "Chuyện xấu gì? Thôi, mẹ tha cho con đi. Mẹ sẽ làm cho người ta sợ bỏ chạy mất!"
Ngồi một lúc, bà đã giục hai người đi về, hình như không muốn làm mất thời gian của con. Ra đến cổng bệnh viện, tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, vừa lên xe đã phấn khởi hỏi: “Mẹ nói gì với em?”
Cô nhìn ra ngoài, giọng lơ đãng: “Không có gì!”
Mới nói được hai câu anh đã quay về, làm gì có thời gian mà nói nhiều. Nhìn thấy quán ăn, bụng cô đã sôi ùng ục: “Chúng mình có ăn gì không?”
Anh cười: “Ăn chứ!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, anh lại bắt đầu bận rộn, nhiều lúc bắt buộc phải đi công tác hoặc ra ngoài, nếu có thể anh luôn thoái thác, nhưng ngày nào cũng gọi điện cho mẹ. Tử Mặc cũng không hỏi nhiều tình hình bệnh tật của mẹ anh, chỉ biết bây giờ đang trong quá trình hóa trị. Có những lúc, quan tâm chỉ có thể để trong lòng, không nhất thiết thể hiện ra bên ngoài.
Vào phòng, thấy anh đang gọi điện cho mẹ: “Mẹ, mẹ đã biết tính con. Bây giờ cái gì con cũng có thể nghe theo bố, chỉ có chuyện này tuyệt đối không.”
Hình như có chuyện gì lớn, anh lại nói chắc như đinh đóng cột, có vẻ quan trọng như vậy. Ngẩng đầu, thấy cô đi vào, anh liền dừng lại: “Thôi, không nói nhiều nữa, ngày mai con lại đến, mẹ nhớ ăn nhiều vào, bác sĩ bảo dạo này mẹ ăn kém lắm….”
Cô cầm quần áo đi vào nhà tắm. Lúc đi ra, thấy anh đang tựa vào thành sofa, sắc mặt có vẻ rất mệt mỏi, cô lay anh, ý bảo lên giường ngủ. Anh nắm tay cô kéo mạnh về phía mình, Tử Mặc ngã vào lòng anh. Anh ôm rất chặt, ngả đầu lên vai cô, tay vuốt ve mái tóc mềm như tơ, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, thì ra vẫn có những việc anh hoàn toàn không thể làm chủ, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại như thế?”
Không khí xung quanh toàn hơi thở và mùi cơ thể anh, lần đầu tiên thấy anh tỏ ra bối rối, bất lực. Xưa nay anh luôn mạnh mẽ, quyết đoán, công việc hầu như đều thuận lợi, suôn sẻ, đã bao giờ không thể làm theo ý mình?
Lòng chua xót, cô lặng lẽ nép vào anh.
Hôm nay mẹ anh cho người đến tìm cô. Suốt dọc đường, mặc dù cố giữ bình tĩnh nhưng lòng vẫn thấp thỏm lo âu. Nhớ lại bao cảnh đã nhìn thấy trong phim, gia đình có thế lực, giàu có của chàng trai không đồng ý nhân vật nữ chính có xuất thân tầm thường, cho người đến gặp, ném ra món tiền, yêu cầu nhân vật nữ chính cao chạy xa bay…. Trời ơi, cảnh đó liệu có xảy ra với mình? Khủng khiếp quá! Mình nên có thái độ thế nào đây?
Người đó cung kính mở cửa, mời cô vào, trong phòng có rất nhiều hoa tươi, cảm giác như đi vào biển hoa, hương thơm ngào ngạt. Duy nhất lạc long là mùi thuốc sát trùng xông vào mũi, nhắc người ta đây là bệnh viện.
Mẹ anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm mấy bông hoa, hình như đang cắm vào bình. Thấy cô đi vào, bà mỉm cười nhã nhặn: “Đến rồi à? Không làm ảnh hưởng đến công việc của cháu chứ?”
Cô cười: “Không ạ!” Mặc dù bà không có vẻ cao ngạo, khinh khỉnh như các nhân vật mẹ chồng trong phim, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.
“Thư ký Lưu pha giúp tôi ấm trà!”
Thư ký Lưu mặc com lê, đi giày da bóng loáng lúc trước đến đón cô, chỉ một loáng đã mang trà vào, đặt lên bàn, rót ra hai cốc, lần lượt để trước mặt hai người rồi mới lui ra.
“Cha bác thích uống trà, cho nên thường kể chuyện về trà cho bác nghe. Pha trà, nước đầu tiên sẽ có vị đắng, nước thứ hai có vị thơm ngọt, nước thứ ba hơi nồng, nước thứ tư thì nhạt, trà ngon cách mấy đến nước thứ tư cũng hết mùi vị”.
Đây là lần đầu tiên cô nghe kể về kinh nghiệm pha trà, mặc dù cảm thấy hay nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, không hiểu sao mẹ anh lại kể chuyện này với mình.
Mẹ anh cầm một cốc trà đưa cho cô: “Nào, uống thử xem sao!”
Cô nghe lời uống một ngụm, rất đắng. Bà lại nói tiếp: “Bác sống đã gần hết đời, ngoảnh nhìn lại bỗng thấy, thực ra tình yêu và hôn nhân cũng giống như pha trà, có lúc có vị đắng, có lúc thì lại ngọt ngào, lâu dần sẽ nhạt thếch, vô vị…. Cháu đã gặp bác rồi thì đừng sợ, bác cũng chỉ là một người mẹ bình thường, biết Giang Tu Nhân thích cháu, nên muốn hiểu hơn về cháu thôi!”
Tử Mặc ngẩng đầu, thấy bà vẫn mỉm cười hòa nhã, không giống những mệnh phụ lạnh lung, độc ác trong phim. Sao lại thế, có phải đằng sau vẻ hòa nhã đó ẩn chứa điều gì cô không biết? Nếu thái độ của bà ngược lại thì cũng nằm trong dự đoán của cô, nhưng bà lại nhẹ nhàng, thân thiện như thế, càng khiến Tử Mặc bối rối.
“Giang Tu Nhân tính bướng bỉnh, cũng chỉ có cháu mới trị được nó. Tục ngữ nói: “Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn” cũng có lý. Cháu không biết đâu, những năm trước nó quậy phá bên ngoài, nhà bác cũng không có cách nào quản lý được nó, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tu Nhân cũng chưa từng dẫn cô gái nào đến gặp bác. Cháu là người đầu tiên!”
Tử Mặc kinh ngạc, thì ra anh có ý nghiêm túc với cô thật, người bỗng nóng bừng.
“Trước đây nó trẻ tuổi ngông cuồng, lại được nhiều người xu nịnh, thành ra kiêu ngạo. Trở về nước, kiếm được tiền là mua ngay xe hơi mấy tram vạn, ngày ngày phóng bạt mạng trên phố, tai tiếng cũng không nhỏ. Bố nó biết, mắng cho một trận, yêu cầu thư ký xử lý chiếc xe. Tu Nhân nhất định không nhượng bộ. Hai bố con gặp nhau là đấu khẩu, chưa bao giờ sống hòa thuận. Lần nào bác cũng đứng ra hòa giải.”
Thấy cốc trà của bà đã gần cạn, cô vội vã rót thêm. Bà đón lấy, uống mấy ngụm rồi nhìn cô nói: “Bây giờ, nó đằm tính hơn nhiêu, cũng đã gây dựng được sự nghiệp. Mặc dù mọi người cho rằng nó dựa vào bố nó, nhưng thật tình chỉ có tiếng vậy thôi, tính cách bố nó như vậy, tuyệt đối không có chuyện nương tay với nó, mỗi lần gặp nhau, không thuyết giáo cả buổi đã là tốt lắm rồi”.
Cô không có cơ hội xen lời, chỉ ngồi nghe.
“Bác biết cháu sống với nó sắp được ba năm, chưa bao giờ thấy nó giữ cô gái nào bên cạnh lâu như vậy. Nếu bảo bác không có chút tư tưởng phong kiến nào cũng không hẳn, chỉ là bác chỉ có một mình nó, nên luôn muốn nó sống vui vẻ. Vả lại, tính cách của Tu Nhân, muốn bắt con bò này ăn loại cỏ nào e là còn khó hơn bắt nước sông Hoàng Hà chảy ngược! Bác ốm trận này cũng ngộ ra được vài điều, cuộc đời bất trắc, ngắn ngủi mấy chục năm, nếu Giang Tu Nhân đã lựa chọn cháu, bác cũng không phản đối!”
Ôi! Sao lại thế? Có phải tư tưởng mình quá cực đoan, nghĩ bố mẹ nào cũng giống như bố mẹ Tôn Bình Hoa? Cô thật sự không biết nói sao.
“Còn cháu? Cháu đánh giá thế nào về Giang Tu Nhân? Có yêu nó hay không?”
Đây có thật là lời bà mẹ đang hỏi bạn gái của con trai mình không? Tử Mặc trầm ngâm một hồi, hít mấy hơi, ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn bà bằng đôi mắt trong sáng, điềm tĩnh: “Cháu cũng không biết, cháu chỉ biết bây giờ cháu yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy. Cháu sẽ yêu Tu Nhân đến lúc không thể yêu được nữa!”
Như vậy là đủ, không phải sao? Nếu tùy tiện nói sẽ yêu suốt đời e là hơi khinh suất, bởi vì ai có thể biết trước được tương lai? Chỉ nghe theo lòng mình, yêu đến khi hoàn cảnh thay đổi, đến khi không yêu được nữa, cũng đã đủ rồi. Hoàn cảnh thay đổi, có thể là vài tháng, vài năm, cũng có thể là cả đời, cho đến khi mình chết….
Mẹ anh cười, mặc dù thư ký của chồng bà đã điều tra chi tiết về cô gái này, nhưng bà nhận ra, kỳ thực không cần thiết, chỉ nhìn đôi mắt sẽ biết con người đó ra sao. Người có đôi mắt trong veo như nước, không vấn tạp, nhất định sẽ có một tâm hồn trong sáng. Có thể thiếu thốn về vật chất nhưng nhân cách nhất định không tầm thường. Nếu không, đứa con trai bất trị trong mắt chồng bà sao có thể gắn bó với cô gái ấy lâu như thế, còn định dừng lại ở đó, thậm chí còn có vẻ nể sợ cô ấy nữa?
Nhưng nghĩ đến ông chồng cố chấp của mình, bà lại thở dài. Mỗi lần thấy ông phàn nàn về đứa con ương bướng, thật ra bà biết tính khí đó hoàn toàn được đi truyền từ ông.