Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Chương 11: Tình địch gặp tình địch

Đàn ông như anh ai chịu yên phận với một người, chứng tỏ đã bị hút hồn, nếu không mấy ai làm được như vậy? Rốt cuộc thế giới phù hoa vẫn đầy cám dỗ!

Tử Mặc mang cặp lồng thức ăn đi thăm mẹ anh. Lần trước cùng Giang Tu Nhân đến bệnh viện, đúng lúc mấy bác sĩ điều trị cũng có mặt, họ nói sau khi điều trị bằng hóa chất, hầu như các bệnh nhân đều không muốn ăn. Không biết vô tình hay hữu ý, Giang Tu Nhân nói: “Tử Mặc biết nấu ăn, lần sau cô ấy sẽ nấu vài món mang đến cho mẹ”. Cô đứng bên ngẩn người, thừa nhận cũng dở mà không thừa nhận cũng dở.

Thâm tâm cô vẫn chú ý chuyện này. Cuối tuần được nghỉ, cô liền đi mua đồ về nấu canh rồi mang đến bệnh viện. Cô y tá chăm sóc mẹ anh nhìn thấy cô thì mỉm cười: “Xin chào! Cô đến rồi à?” Đã mấy lần đi cùng anh đến đây, cô cũng đã quen cô ấy, liền mỉm cười gật đầu.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, trong phòng có tiếng người nói chuyện, là tiếng phụ nữ, qua cánh cửa khép hờ, cô vẫn nghe thấy rất rõ. Bỗng thấy hơi sợ, đang định quay ra thì nghe thấy tiếng mẹ anh: “Ý Tu Nhân thế nào, em hiểu nó nhất, em đã nói chuyện với nó, khuyên nó chia tay với cô bé kia, nhưng theo tính khí của Tu Nhân thì chắc chắn nó không nghe”.

Cô sững người, đứng ngây ra.

“Tu Nhân xưa nay không để tâm chuyện đó, nếu không đã chẳng quậy phá như vậy. Bây giờ nó cũng đã thuần tính, muốn gắn bó với cô bé kia, em cũng yên tâm. Nhưng có lẽ nhà em không tán thành, quan điểm ông ấy không dễ thuyết phục. Ôi, lại sắp có động đất rồi đây! Phía bên kia chắc là không thể thương lượng gì nữa, huống hồ chuyện này là ý nguyện của các cụ khi còn sống. Chị cũng biết, chị chồng em vốn rất coi trọng lời hứa.

Phải, tục ngữ có câu, cha con không thù hận không nhận nhau, ứng vào hoàn cảnh nhà em quá. Mấy năm nay thấy nhà họ Tống bên đó không hỏi han gì đến Tu Nhân, em còn tưởng tại nó quá ngang tang nên họ không ưng. Em chỉ có một đứa con, chỉ cần nó thấy tốt, em cũng không có ý kiến gì, huống hồ Tống Linh Linh mấy năm nay đều ở nước ngoài. Tưởng là chuyện cũ đã qua, không ngờ khi em ốm, họ đến thăm, nhắc lại chuyện cũ.

Em cũng đã gặp Tống Linh Linh. Lần trước uống trà với Kiều phu nhân, từ xa nhìn thấy một cô gái ăn vận rất mốt, Kiều phu nhân nhận ra là Tống Linh Linh, lại còn kể cô ấy mới du học nước ngoài về”.

Tử Mặc vẫn đứng yên, như đang nghe chuyện của người khác. Một lúc lâu sau cô mới rùng mình, thì ra từ đầu đến cuối cô chỉ là người thứ ba không hơn! Giang Tu Nhân từ sớm đã có vị hôn thê, vậy mà chưa bao giờ nói gì với cô! Mà cũng cần gì phải nói? Mình có quyền gì trách anh? Chẳng phải rất tốt sao? Môn đăng hộ đối, đều là con cán bộ cao cấp. Nên chúc mừng anh mới phải!

Ra khỏi cửa, qua đoạn hành lang dài, cô đi chậm từng bước, gặp cô y tá lúc trước, mặt vẫn cười ôn hòa. Cô đưa cặp lồng cho cô ta: “Phiền chị đưa giúp, Giang phu nhân bây giờ đang nghỉ, tôi không dám quấy rầy”. Nói đoạn quay người đi ngay, không nhìn vẻ ngạc nhiên của cô y tá. Vả lại cũng không có tâm trạng nhìn kỹ, bởi đầu óc cô đang rối loạn.

Bên ngoài trời mưa, lại có tuyết rơi, gió ù ù, tà áo khoác bay phần phật. Mùa xuân vẫn chưa đến ư? Sao lại lạnh thế? Thành phố này thật ra chẳng có gì tốt, mùa đông đến sớm, mùa xuân lại đến muộn, lại hay có bão cát, không bằng thành phố nhỏ quê cô, có song, có cầu, bốn mùa đều như mùa xuân, phong cảnh thì nên thơ, hữu tình…

Anh đã về nhà từ rất sớm, không khí có mùi thơm phảng phất, nhưng Tử Mặc chưa về, gọi điện mấy lần đều không được. Trời mỗi lúc càng u ám, anh đi đi lại lại trong phòng khách, không gian rất yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc trên tường không ngừng dội vào tai, khiến anh càng thêm sốt ruột.

Anh bật ti vi, liên tục đổi kênh, ngao ngán quẳng điều khiển ra xa, ngẩng nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ. Không kìm được, anh vớ lấy chìa khóa xe vứt trên sofa, xông ra ngoài. Xe vừa ra khỏi cổng biệt thự đã thấy một bóng người nho nhỏ, cúi đầu ủ rũ, bước từng bước chậm chạp… Anh không kìm được giận dữ, sao cô ấy lại ngốc đến thế, lẽ nào không biết tuyết đang rơi mạnh?

Xe phanh “két” một tiếng rồi dừng lại bên cô. Tử Mặc hình như không nhận ra, vẫn đờ đẫn bước. Anh mở cửa xe, bước ra, bực tức hỏi: “Em điên à? Không biết trời đang đổ tuyết hay sao?”

Cô sực tỉnh, ngẩng đầu, mắt mở to, ngơ ngác nhìn anh: “ là anh à?”

Bộ dạng thảm hại của cô đập ngay vào mắt anh, toàn thân ướt từng đám loang lổ, không có thời gian suy nghĩ sự bất thường đó, anh nắm cánh tay cô: “Sao lại hỏi thế? Ngoài anh còn người khác nữa à?”

Anh ấn cô vào xe, lại đưa cho cô khăn giấy để lau. Mặt Tử Mặc đầy nước, tóc cũng ướt, áo khoác cũng thế. Anh vừa giúp cô cởi áo khoác, vừa cau mày hỏi: “Rốt cuộc em đi đâu? Anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại không nghe là sao?”

Cô không phản ứng gì, chỉ ngồi ngây như tượng.

Nước ngấm cả vào áo len bên trong, về đến nhà, dừng xe, anh bế cô lên tầng, ném vào bồn tắm, mở vòi nước nóng. Một lát sau, phòng tắm đã mịt mù hơi nước.

Anh đi lấy quần áo sạch mang vào, lúc mở cửa thấy cô vẫn ngồi nguyên trong bồn tắm như lúc anh đi, quần áo vẫn chưa cởi. Anh ném quần áo sạch vào giỏ đựng đồ trên cao, ghé đến gần, hỏi với giọng lo lắng: “Rốt cuộc em bị làm sao? Có phải ốm rồi không?”

Bị dày vò như vậy không ôm mới lạ. Cho dù không bắt được taxi thì cô cũng có thể gọi điện kêu anh đến đón. Nhà không phải chỉ có một chiếc xe, bảo đi học lái thì không chịu. Anh vốn định thuê cho cô một tài xế riêng nhưng cũng không nghe, lúc nào cũng sợ phiền. Trước giờ anh luôn chiều theo ý cô, nhưng từ nay tuyệt đối không thể như thế.

Khi anh bắt đầu giúp cô cởi quần áo, cô mới khẽ nói: “Cứ để em!”

Anh thử nhiệt độ nước, vẫn đủ ấm, lại cầm vòi sen gội đầu cho cô. Nước từ từ ngấm vào da, tóc, bắt đầu thấy ấm, cô bỗng rùng mình. Anh đang lấy dầu gội đầu xoa lên tóc, thấy vậy lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Cô ngây người hồi lâu, rồi mới cầm lấy vòi sen: “Anh cứ để em!”

Giang Tu Nhân bật cười, Tử Mặc hay xâu hổ, không quen những tiếp xúc kiểu này, anh vừa rửa tay vừa nói: “Thôi vậy, anh ra, em tắm nhanh lên, nước nguội sẽ dễ bị cảm đấy”.

Thong thả tắm gội đến gần tiếng đồng hồ. Anh còn tưởng cô đã ngủ quên trong đó, hé cửa nhìn mấy lần. Cuối cùng cô cũng bước ra, bộ váy ngủ trắng muốt, tóc ướt buông sau lung. Anh cầm khăn bông định lau, cô vội đón lấy, ngồi trước bàn trang điểm, từ từ lau.

Anh lại ngước nhìn một hồi, cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng không nhận ra cụ thể là bất thường ở điểm nào. Muốn hỏi, nhưng thấy cô hình như rất mệt, nên tạm gác lại, lấy quần áo đi tắm.

Tắm xong, anh đi ra thì Tử Mặc đã ngủ. Anh ngồi bên giường, sờ trán cô, hơi nóng, liền xuống phòng sách ở tầng dưới, mở tủ thuốc lấy hai viên.
 

Trở về phòng, Tử Mặc vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, ngực khẽ phập phồng. Mái tóc đen nhánh xõa trên chiếc gối trắng muốt, càng tôn lên khuôn mặt xinh xắn, phớt hồng do sốt nhẹ. Anh cúi xuống, cơ thể cô thoảng mùi sữa tắm thơm mát, rất dễ chịu, thực ra anh cũng dùng sữa tắm có mùi hương này, nhưng trên người Tử Mặc lại có hương thơm đặc biệt, vừa ngửi đã thấy tim đập dồn.

Cô nằm không yên, liên tục trở mình, dây thắt váy ngủ tuột ra, cổ trễ xuống, lộ phần da thịt trắng như sứ. Anh bỗng môi khô miệng khát, ánh mắt vội lảng tránh, nhẹ nhàng lay cô: “Mặc Mặc, uống thuốc!”

Cô “ứ” một tiếng, trở mình ngủ tiếp.

Anh ngẩn ra, nhưng không thể chiều cô như vậy, nhất định phải uống thuốc. Để gói thuốc và cốc nước xuống, nâng đầu cô lên: “Mặc Mặc, mau uống thuốc, nếu không ngày mai em sẽ ốm nặng”.

Cô đẩy tay anh, miệng lắp bắp: “Mặc Mặc không uống thuốc”. Hình như cô đang nằm mơ, mơ về hồi bé, bố luôn gọi như vậy, dỗ dành cô uống thuốc. Chỉ muốn ở mãi trong giấc mơ, mãi mãi sống vớ tuổi thơ ấu vô tư, ỷ mình bé nhỏ vòi vĩnh bố mẹ đủ điều.

Anh vỗ nhẹ vào má cô, cuối cùng cô cũng tỉnh: “Dậy nào, Mặc Mặc! Nhất định phải uống thuốc.”

Cô mơ màng mở mắt nhìn anh. Anh mỉm cười: “Tỉnh rồi à! Nào, uống thuốc!”

Cô ngoan ngoãn hé miệng, nhón viên thuốc trong tay anh bỏ vào miệng rồi uống mấy ngụm nước ấm.

Anh hài lòng đặt cô xuống, kéo chăn đắp cẩn thận, dỗ dành: “Bây giờ thì ngủ đi!”, lòng nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một công trình. Không ngờ thấy Tử Mặc mở mắt nhìn anh. Anh vốn định đi xem tài liệu một lát, ngoái đầu thấy cô đang nhìn mình, liền vui vẻ nói: “Hôm nay trông em có gì đó rất lạ!” Thấy cô nghe lời, làm nũng như vậy, trong lòng anh rất vui.

Anh dứt khoát không đi xem tài liệu nữa, quay lại giường, kéo cô vào lòng: “Thôi, anh không làm việc nữa. Mau ngủ đi”.

“Tách” một tiếng, đèn tắt, trong phòng tối om.

Vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập thư thái từng nhịp, cô thả mình trong hơi thở và mùi hương cơ thể anh, lòng bỗng chua chát, thì ra vẫn đến đoạn cuối, mọi con đường đều có điểm cuối.

Anh cảm nhận được sự không yên phận của cô, bàn tay nhỏ không ngừng xê dịch bên dưới. Anh hít sâu một hơi, ghé tai cô thì thầm: “Em chưa muốn ngủ phải không?”

Cô không trả lời, quay mặt lại, dùng miệng bịt chặt miệng anh, đưa chiếc lưỡi mềm vào miệng anh, say sưa đùa giỡn. Anh do dự một giây, lập tức giành thế chủ động.

Tay anh thành thạo cởi bộ đồ ngủ của cô, vuốt ve làn da mịn màng, khơi lên từng lớp sóng nóng như nham thạch. Môi anh lần xuống ngực cô từ lúc nào, tham lam lưu luyến. Từng tiếng rên vô thức bật ra từ miệng cô, vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, càng nóng trong hơi thở gấp gáp, như muốn ép ra nhiều hơn nữa những tiếng rên mãn nguyện của cô….

Khi cô tỉnh dậy thì đã rất muộn, anh đã đi từ lúc nào, để lại mẩu giấy trên đầu giường: “Ngủ dậy nhớ ăn sáng, uống thuốc!”. Nỗi chua chát trong lòng lại dấy lên, cô cười nhạt, đau khổ lắc đầu, rồi từ từ ngồi dậy.

Cô tắm xong, thay quần áo, xuống nhà mới phát hiện chị Trương đã đến. Thấy cô đi xuống chị vội chạy lại: “Sao đã xuống rồi? Giang tiên sinh nói cô bị ốm, bảo tôi hôm nay đến”.

Thứ bảy và chủ nhật chị Trương không cần đến. Tử Mặc ngồi xuống: “Không sao đâu, em chỉ bị cảm nhẹ”.

Chị Trương bê cho cô bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn nhỏ: “Giang tiên sinh dặn tôi nấu các món nhẹ. Cô ăn một chút rồi uống thuốc, tiên sinh dặn nhất định phải nhắc cô uống thuốc”.

Thì ra anh cũng biết cô sợ nhất là uống thuốc, khi bị cảm cúm nếu có thể tránh thì luôn tránh không dùng thuốc.

Thực ra cô rất đói, chiều tối qua đi xe buýt rồi đi bộ một đoạn đường khá dài, lại bỏ bữa tối, cho nên ăn một mạch hết hai bát cháo và tất cả thức ăn chị Trương làm.

Vừa buông bát, Giang Tu Nhân đã gọi điện: “Em đỡ chút nào chưa?”

Cô khẽ “vâng” một tiếng, anh lại tiếp: “Cứ nghỉ đi, chiều anh về”. Cô lại “vâng” rồi cúp máy.

Đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi không ngớt bên ngoài. Thời gian trôi đi vừa nhanh vừa chậm. Đã từng có một mùa đông tuyết rơi, hai người nằm cả ngày trên giường, giờ nghĩ lại, cảm giác như mới hôm qua. Lại có một mùa đông, hai người cùng ăn lẩu ở thành phố nhỏ quê hương cô, trên đường gió rít ù ù. Anh lại rất hào hứng vừa cười lộ hàm răng trắng vừa nói: “Thế mới thú vị, mới đặc sắc, khó quên”, cảm thấy hình như đã rất xa, rất lâu, lâu đến mức sắp không nhớ nữa.

Cô bỗng giơ tay kéo cánh cửa kính, gió Đông Bắc ào ào ùa tới, táp vào mặt, hơi rát, nhưng không chỉ lạnh trên mặt, mà hình như tận đáy lòng cũng rét run. Mặc dù lạnh buốt như chích vào da thịt, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo.

“Có biết Tống Linh Linh không?” Một chiều mùa đông, trong quán cà phê ấm áp và lãng mạn, vừa nhìn dòng xe trôi bên ngoài vừa nghe tiếng dương cầm du dương, đúng là một cách để hưởng thụ.

Sính Đình nhấp một ngụm cà phê, đặt ly xuống, nói: “Không phải là Tống Linh Linh vừa từ Mỹ trở về chứ? Dạo này rất nổi trong giới thượng lưu! Có bằng cấp, nhà giàu, người lại đẹp, không nổi tiếng mới là lạ!”. Đã gặp cô ta mấy lần ở các show và party. Thủ đô tuy lớn, nhưng cùng trong giới thượng lưu cũng chẳng lạ gì nhau.

Ngay cả Sính Đình cũng nói vậy, xem ra cô ta quả thật không phải bình thường. “Có lúc mình nghĩ, mình và anh ấy sống với nhau rốt cuộc là vì cái gì? Anh ấy đối với mình thực ra có phải là thật lòng?”

Sính Đình nhìn cô không hiểu, Tử Mặc nhún vai, tiếp tục: “Nhưng mà….mình đã có câu trả lời!” Giang Tu Nhân xưa nay chưa từng nói yêu cô.

Sính Đình nói, như an ủi lại như ngưỡng mộ: “Cậu đang sung sướng mà không biết, Giang Tu Nhân đã vì cậu mà từ bỏ một rừng hoa, cậu còn chưa thỏa mãn sao? Cậu chưa biết con người anh ta trước đây thế nào đâu, bây giờ khác hẳn, giống hệt ông chủ gia đình. Cậu còn muốn người ta thế nào nữa?”

Đàn ông như anh chịu yên phận với một người, chứng tỏ đã bị hút hồn, nếu không mấy ai làm được như vậy? Rốt cuộc thế giới phù hoa vẫn đầy cám dỗ! Sính Đình đột nhiên dừng lại, ánh mắt hướng ra cửa, Tử Mặc nhìn theo, thấy một người ăn mặc cực mốt đang tiến về phía họ, chiếc áo choàng trắng nổi bật tựa như khoác một con sóng bạc đầu, nhìn là biết của thương hiệu nổi tiếng. Nhìn thấy Sính Đình, cô ta mỉm cười gật đầu.

Lúc đi qua, một làn hương thổi tới. Tử Mặc hỏi: “Cậu quen cô ta à?”

Sính Đình hơi nhếch môi, bật cười: “Thảo nào các cụ có câu, ban ngày đừng nhắc đến người, ban đêm đừng nhắc đến ma. Biết cô ta là ai không? Chính là Tống Linh Linh chúng ta vừa nói đến”.

Tử Mặc sửng sốt, vội nhìn về phía đó, đúng lúc Tống Linh Linh bị một chậu cây cảnh che khuất, chỉ loáng thoáng nhìn thấy sau lưng, dáng cao thon, rất đẹp: “Thật à?”

Sính Đình lườm cô: “Sao lại không phải? Cô ta nổi đình nổi đám như vậy, mình đã gặp mấy lần ở tiệc chiêu đãi”.

Sính Đình lại nhấp một ngụm cà phê, thấy thần sắc Tử Mặc hơi lạ, mới nghĩ đến câu hỏi lúc trước: “Sao bỗng dung cậu hỏi Tống Linh Linh làm gì?”

Tử Mặc cười ngượng, giọng chua chát: “Cậu có biết cô ta là ai không?”

Sính Đình nhíu mày, không hiểu: “Thế là sao?”

Tử Mặc cười càng tươi: “Chính là vị hôn thê nổi đình nổi đám của Giang Tu Nhân! Cũng chính là cái gọi là tình địch của mình!”

Sính Đình giật mình, đưa mắt mấy lần về hướng Tống Linh Linh vừa đi: “Chính là cô ta? Sao có thể?”

“Sao lại không thể?” Tử Mặc thản nhiên hỏi lại

Sính Đình ngạc nhiên bởi thái độ đó của bạn, ngây ra một hồi, mới hỏi: “Sao chưa bao giờ thấy Tôn Bình Hoa nói chuyện đó? Nếu có, nhóm bạn của anh ta không thể không biết?”

Tử Mặc cũng không hiểu: “Nhưng đó là sự thật. Mình đã nghe chính mẹ anh ấy nói…” Và rồi cô kể lại những gì đã nghe được ở bệnh viện.

“Vậy cậu định thế nào?”

Còn thế nào nữa? Cô chỉ cười, nhăn nhó: “Không ngờ, cuối cùng mình lại là ngườ thứ ba”.

Sính Đình mặc dù chưa có kết quả với Tôn Bình Hoa, nhưng là người đến trước. Người được bố mẹ anh ta giới thiệu mới là ngườ thứ ba. Nhưng cô thì khác, cô là người đến sau, hơn nữa Tống Linh Linh xuất sắc như vậy, chỉ riêng hoàn cảnh gia đình, cô đã không sánh được. Cuộc chiến chưa bắt đầu đã thấy ngay thắng bại.
 

Anh về nhà, đi vào bếp tìm cô như thường lệ. Thời gian này, Tử Mặc rất thích tự nấu ăn, thường nhờ chị Trương mua đồ, đi làm về rồi tự tay nấu. Giang Tu Nhân sợ cô vất vả, nhắc mấy lần nhưng Tử Mặc không chịu, đành chìu theo.

Anh rón rén đến gần, ôm cô từ phía sau: “Làm món gì vậy?”

Tử Mặc đang bận, cũng không ngoảnh lại: “Măng tương tư”.[1]

[1] “Măng tương tư” đồng âm với món “măng tam ti”, là món gồm có măng xé nhỏ, làm nộm hoặc xào với nhiều nguyên liệu khác như miến, thịt…

Anh bật cười, dễ chịu như có mật ngọt thấm vào lòng: “Sao em biết anh thích món đó?”.

“Thế à? Em không biết anh thích. Nếu biết đã không làm cho anh ăn!” Cô nói dối. Thực ra là mẹ anh tiết lộ, bà nói anh thích ăn món “măng tương tư”, lại còn bảo cách làm, cô cũng chỉ định làm thử xem sao.

Anh xiết chặt tay, quả nhiên cô xuýt xoa kêu đau, rồi anh giả bộ sẵng giọng: “Nói lần nữa xem!”

Cô cười, xin đầu hàng: “Thôi, thôi, em không dám. Măng cháy rồi!”

Lúc đó anh mới buông ra.

Lúc ăn cơm, hai người ngồi đối diện qua chiếc bàn hình chữ nhật, anh ăn ngon lành, hết sạch món “măng tương tư”, lại còn kể cho cô nghe chuyện về ông nội: “Ông nội anh rất thích món “măng tương tư”. Năm xưa bà nội làm món này ngon nhất, nhưng hồi đó, ông bà luôn sống xa nhau. Mỗi lần ông về nhà, bà nội lại làm cho ông ăn, không có măng tươi, bà thay bằng măng khô, năm nào cũng phơi rất nhiều măng để dự trữ.”

Thì ra có chuyện như vậy. Hai người ngồi trong phòng sách, trên tay là hai cốc trà nóng hổi, không khí yên ả, ấm cúng.

Anh kể tiếp: “Trong ấn tượng của anh, ông nội là người rất nóng tính, nhưng bà nội không bao giờ cãi lại, mà chỉ lặng lẽ làm việc. Mỗi lần ông nổi cáu, bà lẳng lặng tránh đi chỗ khác, đợi ông hết giận lại về. Trong ký ức của anh chưa bao giờ có cảnh ông bà đỏ mặt, trợn mắt to tiếng với nhau, bố anh cũng thường khuyên bà, không thể nhún nhường ông như vậy. Nhưng bà nghe rồi bỏ ngoài tai, vậy là suốt đời nhường ông. Có lúc anh nghĩ, có lẽ bà đã quen nhẫn nhịn, quen chấp nhận, đối với bà, thời kỳ khó khăn nhất là khi ông ở trong quân ngũ, sống chết chưa biết thế nào, bằng ấy năm trời còn chịu được, bây giờ được ở bên nhau là hạnh phúc lắm rồi, mấy việc vụn vặt, sao không nhẫn nhịn được? Có lẽ trong thâm tâm bà không thấy tủi thân, lặng lẽ chờ ông hết giận, lại cười hì hì xán đến bên bà.”

Cô ngả người, gối đầu lên đùi anh, tay ôm chiếc gối bông nhỏ có thêu hình con bướm, mềm mềm, màu sắc rất hài hòa.

Tay anh luồn vào tóc cô như chiếc lược, lúc chải lúc dừng lại: “Về sau, bà bị ốm, bệnh rất nặng, bác sĩ nói có lẽ không qua khỏi. Ông lập tức nổi giận đùng đùng với bác sĩ, bố mẹ và bác anh không thể ngăn lại được. Nhưng sau đó, anh không bao giờ thấy ông như thế nữa. Ngày ngày ông không nói gì, kiên nhẫn ở bên giường, bón cho bà ăn, đỡ dậy, xoa bóp chân tay, yêu cầu đầu bếp liên tục đổi món. Việc chăm sóc bà ông cũng không cho người khác động vào, tự tay ông làm tất cả. Cứ như vậy năm năm liền. Trong năm năm vừa dài vừa ngắn đó, ông từ một người tráng kiện trở nên tiều tụy, già yếu rồi ngã bệnh. Hồi đó anh còn rất nhỏ, không thể hiểu được, tại sao tính tình ông bỗng nhiên thay đổi, đối với bà khác hẳn ngày xưa? Hằng ngày ông kiên trì bón cơm, cho bà uống thuốc, ông rất yêu anh, nhưng chưa từng chăm sóc anh như vậy!” Giọng anh nhỏ dần, ánh mắt trìu mến nhìn cô, rồi từ từ cúi xuống, hôn lên trán cô, nói tiếp: “Về sau, bệnh của bà trở nặng, ông suốt ngày túc trực bên giường, nắm chặt tay bà, mặc mọi người khuyên bảo thế nào cũng không chịu đi nghỉ. Ông cứ nắm tay bà như thế đến khi bà trút hơi thở cuối cùng…” Giọng anh rất nhỏ, giống như đang nói mơ, hơi nghèn nghẹn. Tử Mặc hơi ngẩng đầu lên, thấy anh ngoảnh mặt đi, dường như không muốn để cô nhìn thấy, nhưng cô vẫn nhận ra mắt anh có nước.

Cô khẽ hỏi: “Về sau thế nào?”

Anh đan tay mình vào tay cô, từ từ đưa lên ngắm nghía rồi hôn lên đó: “Về sau… về sau không đầy nửa năm, ông qua đời, ông ra đi rất thanh thản, mãn nguyện…”

Chợt nhớ đến bài hát Nắm tay nhau:

Bởi yêu tình yêu của em, mơ giấc mơ của em,

Cho nên buồn nỗi buồn của em, vui niềm vui của em.

Bởi đi qua con đường của em, đau nỗi đau của em,

Cho nên muốn bên em, cùng em theo đuổi giấc mơ.

Lời thề không dám nghe, lời hứa không dám tin,

Cho nên yên lòng nhìn em im lặng đón chờ số mệnh.

Đường đời mưa gió, số phận chông gai,

Cho nên yên tâm nắm tay em, không cần ngoảnh lại.

Có lẽ nắm tay nhau, đường đời vẫn khổ đau.

Có lẽ ta có nhau, đường đời càng dài lâu.

Cho nên cầm tay nhau, kiếp sau vẫn cùng nhau.

Cho nên ta có nhau, không cần phải ngoảnh đầu.

Tiếng hát của Tô Nạp kiên định mà buồn thảm, tựa như gặm nhắm mọi hương vị của cuộc đời, nếm trải hết nỗi buồn nhân thế, nên mới có thể bình tĩnh như vậy và lặng lẽ ngộ ra một điều. Thì ra nắm tay nhau, bất luận là đau khổ hay ngọt ngào cũng nên cùng nhau đi tiếp, để cuối đời nhìn lại cũng không cảm thấy có gì hối tiếc.

Hai người ở trong phòng sách rất lâu. Lúc này, cô cảm thấy anh đang ở rất gần, rất gần. Lặng lẽ gối lên đùi anh, thấy vô cùng bình yên, giống như hồi bé, nắm bàn tay to lớn của bố, cảm thấy thế giới thật bình yên, không có gì đáng sợ, rồi ngủ thiếp từ lúc nào…

Không biết bao giờ anh sẽ nói với mình về chuyện Tống Linh Linh? Cô không dám chủ động hỏi, chỉ có thể chờ đợi, mỗi ngày càng thêm ưu tư. Còn cô bạn đồng nghiệp Thẩm Tiểu Giai thì mặt mày càng ngày càng phơi phới sắc xuân. Có thể thấy mối tình mới nhen nhóm đang mặn nồng! Thẩm tiểu thư không lọt vào mắt xanh của anh chàng điển trai trưởng phòng số sáu nhưng lại bén duyên với một anh chàng vốn là bạn học cũ, cho nên mới có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Có tiếng nhạc chuông điện thoại, là Sính Đình gọi. Tử Mặc nghe máy, Sính Đình hỏi: “Dạo này cậu bận không?”

Cô cười: “Cũng bình thường!”

“Thời trang xuân đã ra rồi, có đi xem không?” Mỗi khi đổi mùa, Sính Đình đều thích đi mua sắm đồ mới.

Cô thở dài: “Ừ, cũng được!”

Sau khi hẹn địa điểm gặp nhau, cô mới cúp máy.

Lại gọi điện cho Giang Tu Nhân, bảo anh rằng hôm nay cô không về nhà ăn cơm. Anh im lặng khá lâu, biết cô cùng Sính Đình đi mua sắm mới đồng ý: “Được rồi, mua xong gọi điện, anh đến đón.”

Đang định cúp máy, anh lại nói: “Tấm thẻ lần trước anh đưa, có mang đi không? Em thích gì cứ mua!”

Tấm thẻ anh đưa hôm đó cô chưa bao giờ dùng, cũng không nhớ để ở đâu, nghe anh nhắc đến chỉ ậm ừ rồi cúp máy.

Đi cùng với một đại mỹ nhân như Sính Đình, được các cô nhân viên nhiệt tình tiếp đón hơn hẳn. Không như trước đây, trang phục không có vẻ là người có tiền nên họ cũng không hào hứng đón tiếp. Ba bốn cô nhân viên vây quanh Sính Đình, một giờ sau, Sính Đình đã có rất nhiều chiến lợi phẩm.

Lại đi tiếp, cảm thấy cũng mua được ít nhiều, cô liền gọi cho Giang Tu Nhân, hẹn chờ anh ở cửa hiệu thời trang Kỳ Quan.

Sính Đình vẫn tiếp tục thử váy áo, bỗng cả mấy cô nhân viên mặt đều tươi rói, nở nụ cười tươi nhất đi ra phía cửa: “Tống tiểu thư, xin chào! Mấy ngày vừa rồi cô không đến, cửa hiệu chúng tôi vừa nhập hàng mới.”

Tống tiểu thư chỉ liếc qua bọn họ: “Mang ra tôi xem thế nào!”

Một giọng nói rất dễ nghe, chỉ có điều hơi kiêu kỳ. Các cô nhân viên vội vàng mang ra mấy bộ. Tử Mặc đang ngồi xem tạp chí, mắt vừa ngước lên, chợt sững người, chính là Tống Linh Linh.

Thấy Tống Linh Linh cầm một bộ lên ướm vào người, có vẻ hài lòng, ngoảnh đầu hỏi một cô nhân viên: “Chỉ có màu này thôi sao?”

Cô ta nói: “Còn màu vàng ạ. Bây giờ là mùa xuân, nên mặc màu tươi sáng một chút.”

Tống Linh Linh ngắm nghía hồi lâu, nói: “Đóng gói cho tôi bộ này!”

Lúc này, Sính Đình thử xong quần áo bước ra: “Tử Mặc, thế nào?” Một chiếc váy liền, eo cao, lộ ra những đường cong quyến rũ, rất đẹp, lại quý phái.

Cô gật đầu tán thưởng: “Tuyệt vời!”

Sính Đình cười: “Mặc bộ nào cũng bảo đẹp. Hôm nay nếu tôi phá sản sẽ hỏi tội cậu!”

Cô cười: “Khổ thật, khen người ta đẹp cũng có tội!”

Sính Đình cầm chiếc váy màu xanh đưa cho cô: “Đi thử chiếc này xem! Cậu da trắng, mặc màu xanh chắc chắn rất gợi cảm!”

Từ “gợi cảm” đó nên dùng với Sính Đình thì phù hợp hơn. Tử Mặc lắc đầu, nhưng Sính Đình nhất định đẩy cô vào buồng thử.

Ngắm kỹ kiểu dáng, váy eo cao, tay lỡ, viền ren, đơn giản lại hơi cổ điển, sang trọng mà vẫn đáng yêu. Mặc xong, kiểm tra cẩn thận khóa kéo, cô mới đẩy cửa bước ra. Vừa nhìn, mắt Sính Đình đã sáng lên, trầm trồ tự khen: “Hóa ra mắt thẩm mỹ của mình không tồi, biết ngay cậu mặc cái này là nhất!”

Một cô nhân viên cũng chạy lại phụ họa: “Đúng, chị mặc rất đẹp! Cứ như may riêng cho chị vậy!”

Liếc vào gương, nhãn hiệu nổi tiếng có khác, chiếc váy đơn giản nhưng mặc vào lại mang phong cách đặc biệt. Bỗng có tiếng Tống tiểu thư hỏi: “Chiếc váy cô gái kia mặc có còn không?”

Một cô nhân viên trả lời: “Xin lỗi Tống tiểu thư! Cả Bắc Kinh chỉ có cửa hiệu Kỳ Quan chúng tôi có kiểu váy này, hiện chi nhánh ở Thượng Hải còn một chiếc.”

Tống Linh Linh gật đầu, không nói gì. Cô nhân viên vốn dày dạn kinh nghiệm đoán ví tiền của khách, vừa nhìn người đang mặc chiếc váy đã biết không thể mua nổi, bởi lúc trước cô ta đã kịp nhìn, người đó toàn thân trên dưới đều không phải hàng hiệu, liền đi tới, nói: “Xin lỗi, chị có mua không? Nếu không, Tống tiểu thư có thể thử!” Mặc dù giọng điệu vẫn lịch sự, nhưng ngầm ý của cô ta ai mà không nhận ra.

Sính Đình cười nhạt, không nhìn cô ta, nói: “Tôi chưa nói không mua!” Đương nhiên Sính Đình đã nhìn thấy Tống Linh Linh. Người ta ai chẳng có sĩ diện, huống hồ đại mỹ nhân Vu Sính Đình! Làm sao chịu để cô nhân viên kia bắt nạt Tử Mặc để lấy lòng Tống Linh Linh? Cô nhân viên đã hơi bực, nhưng vẫn mỉm cười nhã nhặn: “Vu tiểu thư, chúng tôi không có ý đó”.

Sính Đình là khách quen ở đây, cho nên cô ta đương nhiên biết. Có điều, Tống Linh Linh mặc dù mới đến vài lần, nhưng lần nào cũng vung tay, cho nên cũng đương nhiên biết cần hầu hạ thế nào!

Tử Mặc kéo tay Sính Đình, lắc đầu, ý là không mua nữa. Thực ra cô thấy không cần thiết phải đôi co với mấy cô nhân viên. Chiếc váy dù rất đẹp, nhưng giá cả vẫn phải xem xét, việc gì phải sĩ diện mà mất tiền oan?

Sính Đình không chịu, đang định nói, chợt nghe thấy giọng Giang Tu Nhân từ phía sau: “Chiếc váy rất đẹp!”

Hai người trố mắt, cùng ngoái lại, thấy anh đã đứng đó từ lúc nào, đang tựa lưng vào chiếc cột có bốn mặt lấp gương, nhìn cô.

Anh bước đến, ngắm nghía một hồi, gật đầu cười: “Chiếc váy rất hợp với em!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng Tử Mặc biết hình như anh có điều gì bực bội, có lẽ phải chờ đợi lâu, vội nói: “Em không thích lắm, để em đi thay!”

Giang Tu Nhân điềm nhiên giơ tay cột lại tóc cho cô, khẽ nói: “Nhưng anh thích!” Sau đó, anh liếc qua cô nhân viên đang đứng ngây ra nhìn cử chỉ thân mật của anh đối với vị khách hàng giản dị kia, lạnh lùng nói: “Mang tất cả những kiểu dáng mới nhất của các cô ra đây, cỡ nhỏ nhất, mỗi màu lấy một chiếc!”

 

 

back top