Tình cảm vốn là chuyện của hai người. Không có cái gọi là ai đến trước, ai đến sau, cũng không thể nhường nhau…
Về sau, nhớ lại cảnh diễn ra hôm đó ở cửa hiệu thời trang Kỳ Quan nổi tiếng, ngoài nhân vật gây sự, tất nhiên những người khác đều trố mắt sửng sốt, đương nhiên bao gồm cả Tống Linh Linh.
Tình cảm vốn là chuyện của hai người, không có cái gọi là ai đến trước, ai đến sau, cũng không thể nhường nhau, cho nên cô không phải xấu hổ. Chỉ có điều, trong tình huống đó, ba người dùng dằng như vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy bối rối.
Sính Đình tặng cô một lời khuyên: “Tử Mặc, nếu mình được một người đối xử như vậy, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì mình cũng cảm thấy mãn nguyện!” Chuyện tình cảm của mình, mình phải chịu trách nhiệm, mình cảm thấy thế nào thì nên thế đó, cớ gì phải bận tâm ánh mắt của người khác?
Nhưng lại có người ra tay trước, thể hiện là kẻ mạnh. Tống Linh Linh tìm đến cô, nói thẳng: “Thì ra là cô!”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Tử Mặc cười nhạt, coi như trả lời. Thực ra trong ấn tượng của cô, Tống Linh Linh không xấu, cô ta có tất cả những gì một phụ nữ muốn có, cho nên kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường. Huống hồ, ở cửa hiệu hôm đó, cô ta từ đầu đến cuối chẳng làm gì, chỉ hỏi cô nhân viên có còn chiếc váy như thế nữa không, tất cả chỉ do cô nhân viên lắm chuyện, cáo mượn oai hùm.
“Tôi là vợ chưa cưới của Giang Tu Nhân!”
Tống Linh Linh lặng lẽ nhìn Tử Mặc, ánh mắt thoáng một chút đề phòng, nhưng không thấy vẻ kinh ngạc của đối phương như mong đợi, thành ra chính cô ta lại thấy ngạc nhiên.
Chớp chớp hàng mi đẹp, Tống Linh Linh hỏi: “Cô đã biết phai không?”
Tử Mặc uống một ngụm trà hồng bá tước, vẫn cười nhạt: “Phải!” Lát sau mới nói bằng một giọng bình thường: “Hôm nay cô đến, liệu có phải để đưa cho tôi tờ ngân phiếu rồi yêu cầu tôi rời xa anh ấy?”
Những chuyện như vậy đầy rẫy trong phim, chẳng có gì mới mẻ. Tống Linh Linh dừng lại, dường như thấy buồn cười: “Nếu tôi làm vậy thật, cô sẽ thế nào?” Đột nhiên cảm thấy người ngồi trước mặt không giống như cô đã hình dung, thảo nào có thể ở bên Giang Tu Nhân lâu như vậy, hình như vẫn không có dấu hiệu sẽ chia tay.
“Vậy còn phải xem tờ ngân phiếu của cô trị giá bao nhiêu”, Tử Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi: “Chỉ sợ cô không đưa ra được cái giá đó!”
Có lẽ có một số thứ, đối với một số người là có giá, đắt mấy cũng có giới hạn, nhưng với cô thì khác. Chỉ cần một ngày anh không chia tay, vậy đối với cô là vô giá. Nếu anh buông tay thì đối với cô, một đồng cũng không đáng.
Tống Linh Linh uống liền mấy ngụm cà phê, cười khẩy: “Làm cô thất vọng rồi, tôi không có ý định đó. Nếu cô biết tính toán, có lẽ nên biết ở bên anh ấy, cô được lời hơn gấp nhiều lần con số mà tôi có thể đưa ra.”
Tử Mặc không hiểu, vậy hôm nay cô ta đến đây làm gì, mời cô uống trà, nói chuyện tầm phào ư?
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Tống Linh Linh tiếp tục: “Tôi chỉ đến để làm quen với cô mà thôi, nhân tiện nhắc cô, cô và Giang Tu Nhân tuyệt đối không thể. Bố mẹ anh ấy không bao giờ cho phép. Dù hai người cố tình làm đám cưới thì cuối cùng vẫn phải ly hôn. Tầng lớp chúng tôi khác tầng lớp của cô, hoàn cảnh sống từ nhỏ đã khác, cho dù sống với nhau cũng sẽ xảy ra xung khắc. Trong giới chúng tôi cũng có những trường hợp như cô, nhưng theo tôi biết, hầu như không mấy người được hạnh phúc. Nên biết vẻ hào nhoáng bên ngoài và cuộc sống thực tế khác rất xa. Nếu là cô, tôi sẽ chọn một người cùng hoàn cảnh, biết gốc gác của nhau…”
Không thể phủ nhận, lời của Tống Linh Linh quả thực rất có lý, giống hệt suy nghĩ của cô trước đây. Nhưng bây giờ cô đang thay đổi, như Hình Lợi Phong nói, không thử làm sao biết không thể? Cứ thử xem, dù thất bại cũng sẽ không hối hận!
Cô nhìn Tống Linh Linh, cũng nói thật lòng: “Cảm ơn, hôm nay cô có thể nói với tôi như vậy, chứng tỏ cô là người không tồi.” Cho dù cô ta đến để ra oai, nhưng ít nhất cũng đàng hoàng, quang minh chính đại, không thô bạo vô lối.
“Chỉ có điều chúng ta đều không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không phải sao? Cho dù môn đăng hộ đối cũng vẫn có thể ly hôn, đúng không?” Nếu cô và anh là một canh bạc không biết kết quả, vậy thì cô cũng đã đánh rồi, không thể hối hận.
Tống Linh Linh cười: “Chỉ hy vọng lời thề thốt lâm ly của hai người không trở thành trò cười nay mai! Như cô vừa nói, chẳng ai đoán được chuyện mai sau, không phải sao?”
Nụ cười đó không phải nhạo báng, cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là cười. Cô bỗng thấy Tống Linh Linh không kiêu ngạo như vẻ bề ngoài, nếu không phải ngẫu nhiên trở thành tình địch, hai người có lẽ còn có thể làm bạn của nhau.
Cô và anh không hề có cái gọi là những lời thề thốt lâm ly, nhưng không cần để người khác biết. Cho dù nói ra, liệu người ta có tin anh và cô thậm chí chưa bao giờ nói đến chữ “yêu”.
“Cô có đồng ý kết hôn với Giang Tu Nhân chỉ vì lời hẹn ước của hai cụ già không?” Cô chăm chú nhìn Tống Linh Linh, cảm thấy một người như cô ta khó có thể theo sự sắp đạt của cha mẹ, nhất là trong chuyện hôn nhân.
“Tôi đồng ý là một chuyện, tôi không đồng ý lại là chuyện khác!”
Tống Linh Linh nhướn cặp lông mày được tỉa cẩn thận. Tử Mặc cười, hiểu ý, thì ra cô ta chỉ không muốn bị mang tiếng là người thất bại. Có lẽ cô ta tức giận vì bị Giang Tu Nhân từ chối, nhưng dù thế nào, cô cũng đã quyết định: “Tôi cũng thế! Xem ra chúng ta có cùng quan điểm! Cô chấp nhận hôn ước do hai cụ già sắp đặt là chuyện của cô, còn quan hệ của tôi và anh ấy là chuyện của chúng tôi.”
Nếu có ngày anh và cô đường ai nấy đi, không thể tiếp tục cũng là chuyện của hai người. Nếu có ngày anh yêu Tống Linh Linh, muốn kết hôn với cô ấy thì cũng là chuyện của bọn họ… Không cần giải thích với người thứ ba, không cần người thứ ba phải hiểu! Trong cuộc đời, có nhiều thứ có lẽ suốt đời ta cũng không có được, nhưng không có thì thôi, ta cũng không nên cay cú, thở than. Có những thứ đã từng sở hữu, nhưng cuối cùng lại đánh mất, sẽ làm ta tiếc nuối. Nhưng chỉ cần trước khi mất đi thứ đó, ta nỗ lực hết mình, thì dù tiếc nuối cũng sẽ thanh thản…
Xe của Tống Linh Linh vừa đi thì Giang Tu Nhân đến đón cô. Trời đang mưa, những hạt mưa tí tách nhỏ xuống mui xe, tựa như có bàn tay nhỏ xinh tấu lên khúc nhạt êm đềm.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Anh vừa lái, vừa nghiêng đầu nhìn cô: “Có chuyện hay ư? Sao lại vui thế!”
Cô liếc nhìn anh, nhoẻn miệng cười không trả lời. Cô luôn cho rằng mình như con rùa, gặp chuyện gì là thu mình dưới cái mai, tự bảo vệ bản thân một cách mù quáng. Nhưng cô không biết, thì ra mình đã lún sâu, giống như bản năng của động vật, tìm cách bảo vệ lãnh địa của mình.
Cô đột nhiên lóe ra ý nghĩ, ngoảnh sang nói với anh: “Hôm nay em và Tống Linh Linh uống trà với nhau!”
Anh ngẩn ra, chân vừa ấn vào phanh, xe đã “két” một tiếng rồi táp vào bên đường.
Không khí yên lặng đến một phút, anh mới mở miệng, hỏi với vẻ bất an: “Cô ấy nói gì với em?”
“Cô nháy mắt với anh, giọng thủng thẳng: “Ờ, nói cũng nhiều…”
Anh hơi hốt hoảng, vội tóm lấy tay cô, xiết mạnh làm cô đau điếng: “Em đừng nghe cô ấy nói, chuyện đó anh chưa từng thừa nhận.”
Cô dịu dàng nhìn anh, trong lòng như có bao con sóng dập dềnh, reo vui, lan ra khắp cơ thể. Cô khẽ gật đầu: “Em biết, em biết!”
Lúc đó anh mới thở phào, mắt cười lấp lánh, ôm chầm lấy cô, khẽ nói: “Anh định giải quyết xong thì sẽ nói với em.”
Cô chỉ gật đầu, không nói, chuyện đó có gì quan trọng? Anh đang ở bên cô, hiện hữu bằng xương bằng thịt, điều đó mới là quan trọng.
Anh thong thả kể: “Ông nội anh và ông nội cô ấy là bạn chiến đầu từ ngày xưa. Có lần ông anh bị thương nặng, ông cô ấy đã cõng ông, từng bước ra khỏi nơi nguy hiểm. Từ đó hai nhà trở nên thân thiết, ông anh nói vui nếu hai nhà sinh được con trai, con gái nhất định gả cho nhau. Nhưng hai bà điều sinh con trai là bố anh và bố cô ấy, cho nên sự không thành, họ lại hẹn nhau đến đời cháu! Chuyện như vậy, hai nhà chỉ coi như nói cho vui. Về sau, trong những năm có biến động, ông bà nội anh đều bị liên lụy, bố anh cũng bị quy là phái tả. Do ông nội cô ấy qua đời sớm nên nếu không có chuyện gì đặc biệt, hai nhà cũng không liên lạc. Mãi đến khi ông nội anh được giải oan mới quan hệ trở lại, vẫn tưởng là nói đùa, ai ngờ bố cô ấy…”
Cô nhẹ nhàng ghé lại gần, hôn vào môi anh, môi anh mềm nhưng hơi lạnh, lúc mím lại trông rất nghiêm. Anh cũng không chịu ở thế hạ phong, rất nhanh chóng giành quyền chủ động. Về khoản này hai người rất khác nhau, chỉ cần anh muốn, anh sẽ có vô số thủ đoạn để đạt được mục đích.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Nụ hôn rất dài, đến khi cả hai sắp ngạt thở, anh mới lưu luyến kết thúc. Lúc đó cô mới sực nhớ họ đang trên xe, may mà bên ngoài trời vẫn mưa, mọi người đều vội vã, không ai để ý tới chiếc xe đỗ bên đường, và hai người bên trong…
Trên vỉa hè có một cặp vợ chồng già, ông cụ giương chiếc ô đen che cho cả hai người, họ nắm tay nhau, chầm chậm bước, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười. Mưa tí tách rơi xuống ô, người đi bộ, dòng xe dưới lòng đường, cả thế giới không liên quan tới họ…
Mắt cô chợt ướt. Như có dòng cảm ứng, anh ngoảnh sang, nắm tay cô, bàn tay nhỏ, mềm mại đan vào những ngón tay anh: “Chúng mình sau này cũng sẽ như vậy!” Thì ra anh có thể hiểu tâm tư của cô, có thể nhận ra một thứ ở sâu trong lòng cô, biết cô nghĩ gì, biết cô cần gì, như vậy là đã đủ, không phải sao? Trời rộng đất dài, vũ trụ vĩnh hằng thì có gì liên quan?
p/s: Truyện này còn 10 ngoại truyện nữa là xong, mình sẽ type đến cuối, m.n yên tâm nhé ^^