Giang Tu Nhân đứng ngoài cửa, liên tục nhấn chuông. Bên trong vẫn im như tờ, không có động tĩnh, rõ ràng người trong đó vẫn chưa hết giận. Gọi di động, vừa nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc đã lập tức bị ngắt…
Nhìn ra thấy trời đã tối, bây giờ chỉ còn chiêu cuối cùng, đành chờ đến khuya rồi nhấn chuông ầm ĩ, khiến người ta thấy có lỗi với hàng xóm, nhất định sẽ mở cửa. Tử Mặc rất dữ dằn với anh, trong khi với người khác lại hiền như cừu con.
Biết như vậy chắc chắn sẽ thành công, nhưng đứng thế này từ giờ đến khuya thì mệt quá. Nghĩ lại lúc chiều, Tử Mặc giận đùng đùng xông vào phòng làm việc của anh. Khuôn mặt thanh tú đỏ phừng phừng, giống như anh đã phạm tội tày trời. Các thư ký đang báo cáo tình hình, thấy vậy vội lui ra, trước khi đi còn ý tứ khép cánh cửa văn phòng.
Cô quẳng một túi giấy trước mặt anh: “Giang Tu Nhân, việc hay ho mà anh đã làm đây này!”
May mà anh thuộc loại phản ứng nhanh nên giơ tay bắt được. Cô càng nổi đóa, lại vớ cuốn tạp chí trên giá ném anh. Lúc đó anh mới giật mình, xem ra cô gái xinh đẹp của mình tức giận lắm rồi. Trong đầu anh điểm nhanh những việc đã làm mấy ngày gần đây, nhưng nghĩ mãi không ra mình đã làm sai việc gì!
Lại bắt được cuốn tạp chí, anh mỉm cười: “Sao vậy? Rốt cuộc ai đã đắc tội với em? Anh có làm gì đâu!”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cô chỉ tay vào mũi anh, hét: “Anh… Anh…” mà mãi không nói được. Đôi mắt đen như hai giọt mực rơi xuống từng giọt nước, ướt long lanh.
Anh vội rót cốc trà chìa trước mặt cô: “Nào, uống cốc trà cho hạ hỏa. Nóng nảy như vậy sẽ tổn thọ đấy, biết không!”
Hình như nghĩ ra điều gì, cô vội đặt tay lên bụng, từ từ bước đến ngồi xuống sofa, một tay vẫn đặt trên bụng, tay kia đón cốc trà anh đưa, thong thả uống cạn.
Ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình cười cười, cơn giận vừa hạ lập tức lại bùng lên: “Anh là đồ…”
Anh làm bộ tội nghiệp nhìn cô: “Em yêu, quả thực anh không biết đã làm sai điều gì? Cho dù là tội phạm em cũng phải tuyên bố tội danh của anh đã! Nếu không, lên giá treo cổ anh cũng không biết nguồn cơn, như vậy chẳng phải oan ức lắm sao?”
Cô lại tức điên bởi bộ dạng nhăn nhở đó: “Anh vẫn còn lý sự à?”
Nói đoạn, cô đứng dậy định đi ra, anh vội kéo lại, cười cười làm hòa: “Thôi được rồi, được rồi, coi như anh sai, được chưa?”
Cô hằm hằm nhìn anh, sẵng giọng: “Muốn biết làm sai điều gì, tự đi tìm trong túi giấy kia!” Nói xong quay người, đi thẳng ra cửa.
Anh vội quay lại đến bàn làm việc, cầm lên túi giấy lúc trước cô ném cho, rồi vội vàng đuổi theo cô. Chỉ một thoáng, Tử Mặc đã đi vào thang máy, không thèm để ý anh đã đuổi đến nơi, vội nhấn nút đi xuống. Anh quáng quàng đuổi theo nhưng không kịp, giương mắt nhìn cửa thang máy đóng lại trước mặt, lại càng băn khoăn, rốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì? Mở túi giấy, đập vào mắt là tờ kết quả siêu âm của bệnh viện, một bức ảnh chụp lờ mờ, nhìn mãi chẳng hiểu gì, mắt lướt sang phía ngoài cùng bên trái tờ giấy, có hàng chữ: “Kết quả siêu âm: Trong tử cung có một bào thai.”
Tim bỗng đập như trống đánh, “thình thịch thình thịch” tưởng chừng sắp vỡ lồng ngực, bàn tay cầm tờ giấy toát mồ hôi. Tử Mặc đã mang thai con của anh!
Trong lòng bùng lên những chùm pháo hoa rực rỡ, lung linh như thế giới cổ tích. Phản ứng đầu tiên của anh là bấm lia lịa nút thang máy, nhưng bây giờ thang máy đang hiển thị mũi tên đi xuống. Lúc xuống đến nơi, anh lao ra ngoài nhưng cô đã biến mất, chộp cánh tay anh chàng bảo vệ, hỏi dồn: “Anh có nhìn thấy Triệu tiểu thư không? Mặc áo choàng màu xanh…”
Anh chàng bảo vệ ngẩn ra, không hiểu chuyện gì, có lẽ chưa bao giờ thấy ông chủ “thân mật” với mình như vậy, liền chỉ tay: “Cô ấy… vừa bắt xe, đi hướng này.”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Gọi di động như cô không nghe máy. Trở về biệt thự cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Anh biết tại sao Tử Mặc bực như vậy? Cô vẫn chưa nhận lời cầu hôn của anh, vẫn mong được bố anh chúc phúc. Mất bố từ sớm, cho nên cô rất muốn anh sống hòa thuận với bố, không muốn nhìn thấy quan hệ cha con họ căng thẳng vì mình. Nhưng bố anh vẫn không nhượng bộ, tính ông vốn dĩ như vậy, một khi đã tâm niệm điều gì thì rất khó thay đổi.
Bây giờ xem chừng ông đã nửa nhượng bộ, cách vài ngày lại giục mẹ gọi điện bảo về ăn cơm. Nếu ông không cho phép, mẹ anh cũng không có gan tự ý gọi họ về. Cho dù về chơi, ông cũng kiên quyết giữ mặt lạnh! Mãi không thấy ông nói gì. Cô nghĩ, nếu ông vẫn phản đối, mình có nói rách miệng cũng vô ích. Thâm tâm cô mong được bố anh cho phép, không muốn làm ông buồn, suy cho cùng, ông chỉ có mỗi đứa con trai đó.
Giang Tu Nhân từng nói đùa với cô: “Mặc kệ ông già, chúng mình cứ tiền trảm hậu tấu, sinh một đứa bé bụ bẫm, bế đến trước mặt ông già, để nó bập bẹ gọi ông, xem ông có chịu nhượng bộ không…”
Nghĩ đến cảnh đó, anh thấy vui vui. Lúc đó cô đang xem tạp chí, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lườm anh: “Tiền trảm hậu tấu cái đầu anh! Ai muốn sinh con với anh, muốn sinh thì đi tìm người khác.”
Tình hình xem ra sắp nguy hiểm, anh vội ôm ấp, dỗ dành: “Nhưng anh muốn em sinh con cho anh. Hai chúng mình có con đảm bảo nó sẽ là đứa trẻ tuyệt vời.”
Lòng cô nở hoa, nhưng vẫn giả bộ giận dỗi, kéo tai anh: “Khai thật đi, có phải bên ngoài có hàng tá trẻ con đang chờ gọi anh là ba không?”
Anh cười: “Làm gì có chuyện? Anh là loại người đó sao?!”
Cô đẩy anh ra, lừ mắt, nói lại câu kinh điển của Thẩm Tiểu Giai: “Đàn ông mà đáng tin thì lợn nái biết trèo cây.”
Anh nhoài lên người cô: “Đúng, đúng, anh biết em là lợn nái… không cần nhắc nhở nữa…”
Cô tức điên, chân đá tay đấm, muốn đẩy ra, anh vẫn bất chấp, lại ghé tai cô, nói: “Vậy anh cũng là lợn… Nào, nào… cùng sản xuất một chú ỉn con.”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Hơi thở nóng hổi phả tới, cô không giãy ra được, đành nhượng bộ.
Chuyện mang thai, rõ ràng Giang Tu Nhân cố tình, lần sinh nhật cô hôm đó đúng vào ngày thứ sáu, vậy là xin nghỉ một ngày, thứ Năm đi làm về, hai người kéo chiếc va li nhỏ bay đến đảo PJ. Không biết có phải do biển quá biếc, trời quá xanh, phong cảnh quá thơ mộng hay không, lòng cô dạt dào như những con sóng, mặc anh làm theo ý mình. Khi trở về nhà, phát hiện cho dù dùng thuốc tránh thai cũng không kịp, nên cũng cho qua. Về sau công việc bận rộn, chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện đó nữa.
Cô vốn cũng không để ý, là Thẩm Tiểu Giai phát hiện ra vấn đề. Lúc ăn trưa, Tiểu Giai ngồi trước mặt cô nhìn ngắm chán chê, mới hỏi: “Sao dạo này cậu ăn khỏe thế? Bữa trưa nào cũng chén hai bát đầy, về phòng lại ăn luôn miệng, bánh kem, khoai tây chiên… Bụng cậu có sâu hay sao?”
Lúc đó cô mới nhận ra có gì không ổn, trước đây cô ăn rất ít, không như bây giờ, lúc nào cũng thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn. Thậm chí buổi sáng, từ xa nhìn thấy người ta ăn bánh bao cũng thấy thèm. Chưa bao giờ thấy sự lạ như vậy!
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhưng lập tức phủ định, có lẽ không phải, làm gì có chuyện khéo thế? Trước đây, khi xem phim thường bàn luận với Thẩm Tiểu Giai, còn cười nhạo các nhà biên kịch: “Làm gì có chuyện chỉ một lần đã dính ngay, đâu có chuyện thần thánh thế? Nếu dễ như vậy, sao ti vi lúc nào cũng quảng cáo bệnh viện nọ bệnh viện kia chuyên trị hiếm muộn?” Phim là hư cấu, nhưng với bản thân mình không biết thế nào!
Vội vàng xin sếp Vương nghỉ nửa ngày. Thực ra sếp Vương vào một ngày một tháng một năm nào đó, sau khi xem ảnh và bài viết về Giang Tu Nhân trên tạp chí Doanh nhân, không thấy nói những lời khích lệ như trước: “Gắng làm cho tốt, tương lai vị trí này của tôi sẽ thuộc về cô!”, bây giờ thỉnh thoảng chỉ có hai người, sếp Vương lại cười cười, nửa đùa nửa thật: “Bao giờ thì tôi được làm thuê cho cô? Yêu cầu không cao, no ấm là được! Không cần giàu có!” khiến Tử Mặc dở khóc dở cười.
Nhưng cũng vì môi trường làm việc thoải mái đó, lại có rất nhiều người tốt như Thẩm Tiểu Giai và mọi người cùng phòng nên Tử Mặc vẫn muốn tiếp tục làm ở đây. Giang Tu Nhân không muốn cô vất vả, mấy lần bảo cô nghỉ việc. Anh nói nhiều, cô sốt ruột nên cố tình vênh mặt: “Muốn em ở nhà biến thành bà già, ngày ngày hầu hạ Giang đại gia hả, đừng hòng!”
Anh cười, lắc đầu: “Chẳng trách Khổng Tử nói, thiên hạ chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó giáo dục. Hầu hạ đại gia này chẳng phải vẫn tốt hơn hầu hạ khách hàng sao? Là anh nghĩ cho em thôi!”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cô cười, mắt lúng liếng: “Biết khó giáo dục sao còn lao vào?”
Anh hai tay ôm đầu, liếc trộm cô, tỏ vẻ sợ hãi: “Chẳng qua anh thấy em ăn như mèo, lấy em nhất định tiết kiệm không ít thức ăn. Ngộ nhỡ em chạy mất, anh lại lấy phải một mệnh phụ miệng rộng, ăn nhiều làm anh phá sản thì sao? Có đền được không?”
Về sau anh thừa nhận, hôm đó ở đảo JP, một nửa do thần trí mê mẩn, một nửa là cố ý. Dạo trước ở sân bay, anh nhìn thấy một gã tay ôm đứa bé, cười tươi như mùa xuân, trông gã đắc ý như cả thế giới chỉ có mình gã sinh được con. Nhưng đứa bé quả thật rất đáng yêu, ánh mắt ngây thơ như chim non, miệng líu lo gọi “ba, ba”. Lúc đó anh rất thích, trong thâm tâm cũng muốn được như gã đó.
Tử Mặc tức giận, anh có thể hiểu. Rốt cuộc chưa được cô đồng ý, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh. Anh cũng không biết chắc liệu có trúng ngay hay không.
Mặc dù vẫn hy vọng gặp may, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ở bên ngoài cầu xin: “Mặc Mặc, đừng giận nữa! Là lỗi của anh, lần sau anh không dám nữa!”
Bên trong có tiếng hậm hực vọng ra: “Lại còn có lần sau?!”
Anh vội vàng lắc đầu, xua tay: “Không, không có lần sau!”, rồi dịu giọng cầu xin: “Em xem, muộn thế này chắc là em rất đói. Em không nghĩ cho anh cũng nên nghĩ cho em bé trong bụng chứ, nó nhất định cũng đói rồi…”
Bên trong không nói gì, anh lại tiếp: “Chúng mình đi ăn… hay anh gọi người ta mang đến…”
Thực ra cô đã đói hóp bụng. Căn hộ này mấy tháng rồi không đến, lần trước, lúc cô dỗi có đến một lần, nhưng chưa được mấy tiếng đã bị anh kéo đi. Tìm được mấy gói bánh, nhìn ngày tháng đã hết hạn, bóc ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám ăn. Vậy là ngồi trên sofa mà bụng réo ùng ục, nhìn gói bánh quy trên bàn, càng bực.
Nghe anh đứng ngoài liệt kê các món đã thấy chảy nước miếng. Vốn định thi gan một lúc nữa, nhưng sau khi nuốt nước miếng ừng ực, phát hiện ra một vấn đề, việc gì phải làm khổ mình như thế! Cô từ từ đứng lên, đi ra cửa, mở hé: “Những món anh kể ngon thật chứ?”
Anh cười sung sướng, nhân cơ hội thò tay qua khe hở: “Được, được, chúng mình đi ăn từng món một.”
Cô hào phóng mở cửa, ra lệnh: “Anh đi mua về đây!”
Anh ngớ người, vẫn bị nhốt bên ngoài, chợt nảy ra ý nghĩ: “Mua về sẽ nguội mất, ăn không ngon đâu…”
Xem ra anh nói rất có lý. Thấy cô có vẻ sắp nhượng bộ, anh lập tức tấn công: “Được rồi, là anh sai, là anh sai! Mặc Mặc đừng giận nữa, được không? Chúng mình đi ăn…” Cửa lại hé ra, anh lẻn ngay vào, đưa tay vuốt ve bụng cô, vui vẻ nựng nịu: “Bé ngoan, ba đây, ba đây…”
Nghĩ đến chuyện này, nỗi giận vẫn chưa tan, cô lại đấm anh: “Thành thật thì tha, ngoan cố nghiêm trị, anh cố tình phải không?”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Anh lắp bắp: “Không!” Thấy cô trừng mắt, vội gật đầu: “Một chút.” Cô vẫn không tin, chắc chắn anh cố tình. Anh đành đầu hàng: “Được rồi. Anh thừa nhận là anh cố tình!” Khoác vai cô đi ra, lúc sắp đi vẫn không quên lườm cánh cửa một cái. Lần nào cũng bị nhốt bên ngoài, xem lần sau ta trừng trị ngươi thế nào!
Sau khi có thai, Tử Mặc bắt đầu xin nghĩ phép ở nhà. Bụng to dần, người càng ngày càng lười biếng. Mấy hôm nay trời u ám, ăn xong cơm trưa là ngồi lỳ trong phòng, tựa lưng vào cái gối to, bắt đầu lim dim. Giang Tu Nhân đẩy cửa vào, sợ làm cô giật mình, rón rén lên giường, nằm cạnh cô. Bây giờ cứ có thời gian rỗi là anh lại về với cô, hình như nhìn bụng cô to dần cũng là một niềm hạnh phúc.
Cô vừa ngủ thiếp, láng máng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, uể oải đẩy anh: “Điện thoại!”
Anh vội sờ soạng tìm điện thoại đưa cho cô. Tử Mặc mắt nhắm mắt mở, nhận ra số máy của bà chủ nhà cũ của mình. Không hiểu sao bà ta lại tìm mình, tiền thuê nhà thường trả vào cuối năm, mỗi năm trả một lần, bây giờ mới tháng Năm, vẫn còn sớm.
Cô nhấn nút nghe, lập tức nghe thấy tiếng bà chủ nhà: “Có phải cô Tử Mặc không?”
Cô đáp: “Vâng, chào chị Vương.”
Giọng nói phía đầu dây bên kia có vẻ không vui: “Cô Tử Mặc, rất xin lỗi! Tôi muốn nói với cô, căn hộ đó chúng tôi không cho thuê nữa. Tôi sẽ hoàn lại cô tiền thuê cả năm.”
Tử Mặc ngạc nhiên: “Sao thế? Đang yên đang lành sao lại không cho thuê nữa.”
Chị Vương giải thích: “Con trai tôi muốn đi du học, chúng tôi phải chuẩn bị tiền cho nó… nên muốn bán căn hộ đó. Rất xin lỗi, cô Tử Mặc…”
Thì ra là thế, Tử Mặc vội nói: “Không sao, tôi sẽ đến để thu dọn dồ đạc!”
Cúp máy, trong lòng cũng có chút nuối tiếc, thực ra căn hộ nhỏ đó cô giữ lại cũng chỉ là phòng bị. Cho dù chung sống với Giang Tu Nhân, nhưng chỉ cần còn căn hộ đó, cô sẽ cảm thấy ít nhất vẫn còn một nơi thuộc về mình, có thể trốn trong đó, muốn làm gì thì làm, cho nên dù Thẩm Tiểu Giai nhiều lần trách cô lãng phí, số tiền thuê thà để mời cô ấy đi ăn cho xong, Tử Mặc vẫn nhất quyết không chịu… nhưng bây giờ chủ nhà đòi lại, chẳng còn cách nào khác.
Nhưng có bao nhiêu lưu luyến… Những năm qua, một mình cô ở thành phố này, tất bật sớm tối, nhưng chỉ cần về đến căn phòng đó là lại thấy dễ chịu. Dường như giữa thành phố rộng lớn, cuối cùng vẫn có một nơi bé nhỏ thuộc về mình, có thể nằm lỳ cả buổi mà suy nghĩ vẩn vơ, thư giãn, mơ mộng…
Còn nữa, những gì giữa anh và cô, đa phần đều diễn ra ở đó… Lần đầu được anh hôn, lần đầu làm chuyện đó, lần đầu cãi nhau, lần đầu đánh anh, lần đầu hòa giải… bao nhiêu hồi ức vụt hiện về trong tâm trí, như chỉ mới xảy ra, cũng như đã rất lâu rồi, cả cuộc đời…
Anh rất thích khẽ vuốt ve bụng cô. Cô ngoái lại, bắt gặp ánh mắt anh, lòng tràn trề hạnh phúc. Có anh, có con, cô cũng không cần dựa vào căn nhà đó nữa, bởi vì đã có một chốn khác, chính là gia đình, là mái ấm…
May mắn sao gặp được anh! Thật tuyệt diệu gặp được nhau! Tình yêu và hạnh phúc có lúc rất đỗi giản dị, anh giơ tay, cô nắm lấy… đơn giản có vậy!