Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, thử xong độ nóng, Tử Mặc bế Đa Đa thả vào bồn. Thằng bé thấy nước như mèo thấy mỡ, lập tức sà xuống, vỗ nước bồm bộp, cười khanh khách, hò hét, nước bắn tung tóe.
Tử Mặc nghiêm mặt: “Nghịch vừa thôi! Làm ướt mẹ bây giờ!”
Thằng bé xưa nay vẫn hơi sợ mẹ, lúc này thấy mẹ sầm mặt, mới ba tuổi đã hiểu cái gì gọi là “gió chiều nào xoay chiều ấy”, nó nhìn mẹ nở nụ cười vô tội, không dám vỗ mạnh nữa, miệng nhệch ra cầu cứu: “Ba ơi… ba ơi…”
Tử Mặc lại cáu, tất cả chỉ tại Giang Tu Nhân quá chiều nó, sắp thành ông vua con rồi. Cô vỗ vỗ hai má phúng phính của nó, hơi gắt: “Muốn gì cứ nói, gọi ba cũng vô ích.”
Tất cả là tại anh, ngày nào hai bố con tắm với nhau cũng như đánh trận, hò hét, té nước ầm ĩ. Tối qua, bước vào nhà tắm, nước tràn khắp nền, Tử Mặc không chịu nỗi, hét lên: “Ngày mai để em tắm cho Đa Đa.”
Vậy là hai bố con một lớn một bé đứng một phe, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, hai thân người quấn chặt trong chiếc khăn tắm to màu vàng kẻ sọc, giống như hai con chim cánh cụt cùng đổ một khuôn, dám làm ra vẻ không nghe lời cô, Tử Mặc tức điên.
Bọt sữa tắm nổi đầy trong bồn, Đa Đa chụm môi thổi, thấy mặt mẹ có vẻ không giận, cậu bé được thể lại tiếp tục chơi trò đó. Lúc hứng lên lại vỗ nước bồm bộp, chiếc váy màu trắng trên người cô bị nước xà phòng bắn ướt hết, dính chặt vào người rất khó chịu.
Dứt khoát cởi váy rồi nhảy vào bồn, hai mẹ con cùng tắm. Bồn tắm to hình tròn, thành có hai bậc, một cao một thấp.
Thằng bé ba tuổi hớn hở nhìn cô, lại nghiêng đầu ngắm nghía một hồi, có vẻ rất thú vị, lát sau ánh mắt trở nên đăm chiêu, có vẻ đang suy nghĩ rất lung, rồi nó hỏi bằng cái giọng ngọng nghịu của trẻ lên ba: “Mẹ, sao mẹ không có chim?”
Tử Mặc ngây ra, ngẩng phắt đầu, kinh ngạc nhìn con trai.
Một lát sau cô mới hiểu ra, máu từ khắp người xông lên mặt, phẫn nộ thét: “Giang Tu Nhân…”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cuối cùng đã nghiệm được câu tục ngữ, cái tốt không học, học toàn cái xấu. Bản thân háo sắc đã đành, bây giờ còn làm cho con trai mới ba tuổi cũng nhiễm thói đó! Trời ơi, thằng bé mới hơn ba tuổi, chưa đầy bốn tuổi! Cô phát điên mất!
Anh đi làm về, ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét của cô, tưởng xảy ra chuyện gì, vội đẩy cửa xông vào. Nhìn thấy hai mẹ con trong bồn tắm, cuống quýt hỏi: “Sao thế, sao thế? Có chuyện gì?”
Thủ phạm tí hon lại còn không biết điều, vừa cười khanh khách vừa giơ tay chỉ vào mẹ, hớn hở khoe ba: “Ba ơi, mẹ không có chim.”
Anh vội nhảy đến như tên bắn, bịt miệng nó, lắp bắp: “Ấy… chết…”
Mặt cô đỏ lựng, ánh mắt bốc hỏa ngùn ngụt, như muốn nói: “Giang Tu Nhân! Phen này anh chết chắc rồi!” Anh luống cuống không biết nói sao. Nhưng Giang Đa Đa, thằng bé đáng yêu của anh lại bán đứng ba nó, vừa giãy giụa vùng khỏi tay anh, vừa tiếp tục cười khanh khách: “Ba ơi, mẹ không có chim… Mẹ không có chim…”
Thôi, phen này đời tàn rồi, đời tàn rồi. Thảm quá!!! Giang Tu Nhân dường như đã nhìn thấy thảm cảnh những ngày sắp tới của mình!