Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Chương 17: Ngoại truyện 5

Dẫn Đa Đa xếp hàng vào khu vui chơi, mặc dù không phải mùa du lịch nhưng khu vui chơi vẫn rất đông người. Giang Tu Nhân đột nhiên ghé lại gần Tử Mặc, nói: “Người đàn ông phía trước kia sao cứ nhìn em vậy?”

Nghe khẩu khí hình như hơi ghen. Tử Mặc đang cúi xuống lau tay cho con, phớt lờ lời anh. Người này bây giờ hình như mắc chứng đa nghe, cứ ra ngoài là có cảm giác đàn ông trong thiên hạ đều nhìn vợ mình. Cô đâu phải loại sắc nước hương trời, làm gì có chuyện khiến nhiều người nhìn như thế. Có vẻ như anh chỉ muốn cô ở nhà, tốt nhất là ngồi canh bên cạnh ngôi mộ cô như Tiểu Long Nữ, không đi đâu ra khỏi nhà, mới hài lòng.

Lát sau anh lại nói: “Người đó vẫn nhìn em.” Như sợ cô không tin, lại nhấn mạnh: “Đúng là đang nhìn em.”

Vợ anh đẹp thế sao? Anh gỡ kính râm xuống, nhìn thẳng người kia, tay quàng ôm vai cô để thể hiện chủ quyền. Lúc đó Tử Mặc mới ngẩng đầu, nhìn về phía đó, một khuôn mặt hơi quen, nhưng không có ấn tượng gì đặc biệt, có lẽ cô và anh ta từng biết nhau. Anh ta cũng đi cùng gia đình, trông rõ ràng là một gia đình lý tưởng. Nhưng đúng là anh ta đang nhìn cô!

“Triệu Tử Mặc phải không?” Người đó nhìn cô, hỏi, có vẻ ngờ vực, lại còn biết tên mình nữa chứ! Tử Mặc hơi ngạc nhiên, bối rối hỏi: “Anh là…?”

Anh ta bật cười: “Tôi là Trần Thiếu Côn, không biết cô còn nhớ không?”

Cô vội lục tìm cái tên đó trong đầu, không phải quen trong công việc. Bạn bè? Hiện tại, hầu như cô không có bạn khác giới. Bạn học? Không, chắc chắn là không. Phiền phức nhất là ánh mắt của cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh ta, lạnh lùng, dữ dằn như muốn nuốt sống cô.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu. Nhớ ra rồi! Anh ta là người đồng hương có lần mẹ giới thiệu, do cũng làm việc ở Bắc Kinh nên mẹ cô và bố mẹ anh ta muốn hai người qua lại, từng gặp và cùng ăn với nhau hai bữa cơm. Nhưng về sau có lẽ anh ta thấy cô lạnh nhạt, nên cũng thôi. Mấy năm nay anh ta vẫn ở Bắc Kinh nhưng hai người không hề gặp lại, không ngờ hôm nay lại gặp ở công viên Walt Disney.

Thực ra Trần Thiếu Côn đã nhìn thấy cô từ lâu, nhưng không lên tiếng. Anh có phần ngỡ ngàng, Tử Mặc có vẻ khác hẳn người trước đây anh từng gặp, xinh đẹp, rạng rỡ hơn nhiều, nụ cười tươi, sáng ngời, tư thái điềm tĩnh, có vẻ quyến rũ, bí ẩn hơn ngày nào. Còn nhớ hồi đó bố mẹ giới thiệu nên anh mời cô đi ăn, anh vốn không thích chuyện mai mối, bởi điều kiện như anh tìm bạn gái dễ như trở bàn tay, nhưng bố mẹ gọi điện thúc giục mấy lần, đành hẹn gặp.

Gặp xong lại thấy có cảm tình. Dáng cô thanh tú, ngoại hình xinh xắn, nhưng hơi thiếu chải chuốt. Cô rất giản dị, nhưng khi cùng ăn cơm, anh phát hiện cô có một vẻ điềm tĩnh vô cùng cuốn hút. Cô rất kiệm lời, hầu như chỉ trả lời những câu anh hỏi. Hồi đó anh rất muốn tiếp tục thử xem thế nào, lại hẹn gặp hai lần nữa, nhưng lần nào cô cũng giữ thái độ bình thường như thế, không hồ hởi chuyện trò. Mà hồi đó anh cũng có không ít phụ nữ theo đuổi, cho nên cũng không mấy nhiệt tình. Hẹn thêm mấy lần nữa, cô đều thoái thác bận làm thêm. Anh cũng hiểu, có lẽ cô không ưng anh, cho nên mới có thái độ như vậy, về sau cũng thôi. Mấy năm nay, thỉnh thoảng có lúc rỗi, anh lại nhớ đến cô. Chính anh cũng thấy lạ, tại sao cô có thể thờ ơ với anh như vậy. Hồi đó, đàn ông độc thân có nhà, có xe như anh được coi là chú rùa vàng.

Tử Mặc vội gật đầu, mỉm cười hỏi: “Chào anh, anh cũng đưa vợ con đến đây chơi à?”

Trần Thiếu Côn cũng cười, khuôn mặt tuấn tú càng sáng bừng như nắng: “Phải, đã lâu không gặp. Vừa rồi nhìn thấy cô là tôi nhận ra ngay.” Nói rồi anh kéo tay vợ giới thiệu: “Đây là vợ và con gái tôi!”

Cô mỉm cười chào, cũng giới thiệu một chút, rồi mỗi người đi một ngả.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

Một chuyện nhỏ như vậy nhưng có vẻ giống như bị bắt quả tang. Cả buổi chiều anh nói bóng nói gió, hỏi: “Người đó là ai?”

Lúc đầu cô chỉ lơ đãng nói: “Đồng hương!”

Về sau anh càng nghĩ càng thấy không ổn, nếu là đồng hương thì phải rất quen thuộc, nhưng sao Tử Mặc mãi mới nhận ra, hơn nữa, trông bộ dạng có vẻ bối rối? Nhất định là có vấn đề! Lại nữa, Hình Lợi Phong cũng là đồng hương của cô, thực tình cứ nghĩ đến Hình Lợi Phong là anh khó chịu. Nếu hồi đó anh không giở chút thủ đoạn, không bỉ ổi một tí, e là bây giờ Tử Mặc đã là vợ anh ta rồi, Đa Đa cũng là con của người khác… Càng nghĩ càng tức, đầu càng bốc hỏa.

Vậy là lúc đi ngủ, anh không nén được lại vặn hỏi: “Vậy hai người quen nhau thế nào?”

Cô phớt lờ, ngoảnh mặt đi, anh càng bám riết. Cuối cùng cô bực mình nói thẳng: “Quen do mai mối, từng gặp mặt, được chưa?”

Đúng như anh dự đoán, cũng may mới chỉ gặp mặt. Nhưng anh vẫn lầm lì, rất không hài lòng, lạnh lùng nói: “Quen do mai mối, đi xem mặt, thật tốt. Vậy mà anh đến bây giờ cũng chưa từng đi xem mặt ai!”

Vốn đã bực, lúc này lại thấy anh vặn hỏi như vậy, cô càng nổi đóa, đạp mạnh vào đùi anh, chỉ thấy kêu “ối” một tiếng. Lát sau thấy anh quẳng cái điều khiển ti vi vào một góc, như thể hiện mình đang bực.

Tử Mặc ngoảnh sang, nhìn anh, cười trêu chọc: “Thế nào, tức hả? Muốn đi xem mặt chứ gì?”, sau đó lại cao giọng: “Đi đi, đồng ý cho anh đi xem mặt đấy! Ngày mai đi luôn!”

Tình hình xem chừng không ổn, anh vội lắc đầu nguầy nguậy. Cô cười nhạt, lườm anh, sẵng giọng: “Sàn nhà hay sofa, tự chọn chỗ ngủ!”

Ôi chao! Hỏng rồi! Anh lại dại dột vuốt râu hùm! Nghĩ tới hình phạt cô vợ vừa tuyên bố, anh hoảng hốt, vội cầu xin: “Đừng, vợ ơi, anh tuyệt đối không có ý đi xem mặt cô nào hết, đẹp mấy anh cũng không đi, anh muốn ngủ trên giường.”

Tử Mặc nhướn mày, nhếch mép: “Dám lục lý lịch của người ta? Không tự xem lại lý lịch của mình đi! Muốn em điểm lại từng nhân vật, hay là chỉ điểm một vài nhân vật điển hình? Nói về Tống Linh Linh trước hay là người đẹp yểu điệu đó trước…”

Lại lôi cả Tống Linh Linh vào, xem ra cô giận thật rồi! Lần trước cô giận anh, anh phải ngủ ở phòng khách liền một tháng, bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Vậy nên hôm nay không thể lại giẫm vào vết xe đỗ, vội vàng nịnh nọt: “Vợ yêu à, anh sai rồi! Sau này anh không dám nữa!”

Cô vẫn lạnh mặt: “Anh chọn sàn nhà hay sofa?”

Mặt thiểu não, anh ngoái lại nghiên cứu một lát rồi mới cất giọng: “Sofa!” Theo quan sát, sofa dễ chịu hơn.

Cô hài lòng gật đầu, quay lại hôn vào trán Đa Đa, rồi nằm xuống cạnh nó, thằng bé vẫn ngủ say, hoàn toàn không hay biết cuộc khẩu chiến giữa bố mẹ.

Anh nằm lỳ trên giường không muốn động đậy, cô lấy chân đá anh, thúc giục anh thực hiện cam kết. Anh tủi thân cầu khẩn: “Vợ à, đừng thế mà, cùng lắm lần sau anh không dám nhắc lại nữa!”

Cô “hừ” một tiếng: “Lại còn có lần sau? Xuống giường mau!”

Vậy là đồng chí Giang Tu Nhân muôn ngàn ấm ức ôm gối bò xuống giường, đi về phía sofa, vừa đi vừa ngoái lại, miệng lẩm bẩm khấn vái: “Thần Phật ơi, cứu tôi với! Tôi xin thu lại chuyện đã nói lúc trước!”

Không biết sau đó Thần Phật có giúp chàng không, nhưng sáng hôm sau, khi Giang Đa Đa tỉnh dậy, phát hiện bố ôm mẹ ngủ say sưa, ánh mặt trời xuyên qua mấy tấm rèm chiếu vào phòng, trải một màu vàng ấm áp.


Ngoại truyện 6

Anh tựa vào sofa không biết đã bao lâu. Phòng khách buổi chiều tĩnh mịch, nghe thấy cả tiếng gió lùa qua cửa. Khi Tử Mặc không có nhà, căn nhà này rất trống trải.

Cô bắt đầu đi vào lòng anh từ lúc nào? Anh không biết. Chỉ biết ngày càng gắn bó với cô, nhất cử nhất động của cô anh đều chú ý. Đây quả là vô tình khoáng hậu, hình như anh đã thay đổi, không còn giống con người ngày trước. Ngày trước ngang nhiên, thoải mái, không bận tâm chuyện gì, nhưng bây giờ lại có thể bận tâm mọi chuyện!

Không, không thể! Anh lắc đầu. Tử Mặc không thể có ảnh hưởng với anh như vậy.

Không sao, anh nhất định không sao! Anh vẫn đàng hoàng, chẳng có gì phải bận tâm, cho dù cô rời bỏ anh!

Anh rút di động, nhấn nút: “Bình Hoa, có phải Tử Mặc đi dạo với Sính Đình không?” Thực ra anh đã biết, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

Tôn Bình Hoa “ừ” một tiếng, rồi khẽ cười: “Sao thế? Chỉ một lúc không gặp mà người anh em đã cảm thấy như cách ba thu? Sao không giắt cô ấy vào thắt lưng cho xong?” Tôn Bình Hoa cũng nói như thế, anh để lộ rõ vậy sao?

Anh nói chậm như đã hạ quyết tâm: “Giúp tôi một việc, cậu gọi Sính Đình về.”

Tôn Bình Hoa hỏi: “Sao? Hai người cãi nhau à? Được, để tôi gọi cho Sính Đình.”

Cúp máy rồi, anh từ từ đứng lên, đi vào phòng ngủ, bên trong toàn dấu vết của cô, mỹ phẩm, những chiếc gối có hình con bướm, chao đèn bằng ren nổi lên hình những con bướm đang bay lượn… Rất nhiều bươm bướm, trong mắt anh từ từ biến thành hình ảnh Tử Mặc…

Cô nói: “Người này chưa bao giờ ghen!”

Cô trách: “Nửa đêm rồi, làm gì vậy? Con người anh chuyện hay không làm, chuyện làm chuyện dở.”

Cô nhăn mặt, cười: “Trời ơi! Mùi gì thế? Chết ngạt mất! Mở cửa ra…”

Cô hầm hầm nhìn anh: “Giang Tu Nhân, cho anh nói lại lần nữa! Em mà thèm ghen à?”



Anh từng bước lùi ra, sau đó… Không, cô và anh không còn sau đó nữa. Anh có thể quên cô, anh không bận tâm, chẳng bận tâm điều gì hết, giống như ngày trước…

 

 

 

 

back top