Thầm nghĩ đã lâu không gặp Sính Đình, Tử Mặc liền gọi điện thoại, hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau. Sính Đình uyển chuyển trên đôi giày cao gót, trên người là chiếc áo khoác của một hãng thời trang nổi tiếng nào đó. Tử Mặc nhìn thấy từ xa, thầm tán thưởng, Sính Đình bây giờ vẫn đẹp đến mức khiến phụ nữ đau lòng, đàn ông ngơ ngẩn. Sính Đình nhướn mi hỏi: “Sao thế?”
Cô cười: “Chẳng sao hết, thấy cậu quá đẹp!”
Sính Đình cười nhạo: “Chơi với nhau ngần ấy năm mà bây giờ cậu mới nhận ra sao?”
Cô cười: “Đúng, đúng, là mình sơ suất, được chưa?”
Hai người cùng cười.
Sính Đình vẫn chưa kết hôn với Tôn Bình Hoa, anh ta không chống đối bố mẹ nữa, nhưng cũng không cưới người được bố mẹ lựa chọn. Cùng một câu chuyện, nếu dựng thành phim chắc sẽ rất lâm ly, lấy được không ít nước mắt của thiên hạ, nhưng trong cuộc sống hiện thực lại không như vậy, có thể một ngày nào đó họ sẽ kết hôn, có thể sẽ không bao giờ. Cuộc đời dài như vậy, ai biết được điều gì sẽ xảy ra?
Nói chuyện một lúc, Sính Đình nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô bạn, vừa ngưỡng mộ vừa buồn rầu: “Tử mặc, mình định ra nước ngoài.”
Tử Mặc ngạc nhiên: “Tại sao?”
Lẽ nào quan hệ với Tôn Bình Hoa… Ánh mắt Sính Đình nhìn xa xăm: “Mình muốn thay đổi không khí… cũng có thể muốn thay đổi cuộc tình!”
Ánh mắt Sính Đình rất cô đơn, Tử Mặc không biết phải an ủi bạn thế nào. Quan hệ của hai người đó, cô chỉ biết sơ sơ. Suy cho cùng, đó là chuyện của hai người, người ngoài dù có thân thiết cũng chẳng giúp được gì.
Sính Đình cười đau khổ: “Bố mẹ Tôn Bình Hoa dùng quan hệ đẩy bố mình khỏi chức phó viện trưởng, bố mình cả đời làm học thuật, không thích quyền lực, nhưng vì những lý do ngoài học thuật, người ta đã đối xử với ông như vậy, ông không thể chấp nhận, nên buồn rầu mà sinh bệnh. Lần trước mình về nhà, cũng vì chuyện này… Mẹ Tôn Bình Hoa lại đến tìm mình, khẳng định lần nữa, tuyệt đối không đồng ý mình làm con dâu bà ta.”
Cô vẫn nhớ y nguyên lời bà ta hôm đó: “Vu tiểu thư, ngoài ngoại hình, cô tự nhìn mình xem, cô có điểm nào xứng với Bình Hoa nhà chúng tôi? Nếu thông minh, cô nên sớm rút lui.”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Mấy năm rồi, con trai Tử Mặc đã đi nhà trẻ. Còn cô? Vẫn ở bên anh ta, không danh không phận… Trước đây cô từng khuyên Tử Mặc sớm rút lui, cô cũng từng nghĩ, từng thử, nhưng không thể buộc mình rời bỏ anh ta. Tôn Bình Hoa nói, anh chỉ yêu cô, vì câu đó, cô vẫn chờ đợi, chờ đến tận bây giờ… Trước đây cô cũng từng hy vọng, nhất định có ngày bố mẹ anh sẽ chấp nhận… Nhưng ngày tháng qua đi, thời gian thoắt cái đã mấy năm, cô bỗng phát hiện có một số thứ không dễ thay đổi. Cô cũng mệt rồi, muốn yên tĩnh một thời gian để suy nghĩ chặng sau của cuộc đời nên đi thế nào…
Con người ta mỗi người đều có duyên phận riêng, con đường riêng. Tử Mặc có duyên phận và con đường của mình, cô cũng thế, nhưng tất cả như đã đến lúc nói tạm biệt… Có những điều biết là vĩnh viễn không có kết quả, nhưng vẫn mải miết theo đuổi, bởi không cam lòng. Có những người, ta biết rõ là yêu, nhưng vẫn phải từ bỏ, bởi dù kéo dài bao lâu, cũng không có kết quả…
Sính Đình trở về ngôi biệt thự. Đứng ở trước cổng rất lâu mới mở khóa đi vào. Đẩy cửa vào nhà, bên trong trang trí theo phong cách châu Âu mà cô yêu thích, tinh tế và ấm cúng. Mỗi góc nhỏ đều do cô tự tay sắp đặt, rất nhiều đồ cô mua từ nước ngoài, mỗi thứ đều gắn với một kỷ niệm ngọt ngào cùng anh.
Cô thẫn thờ ngồi một góc bên cạnh lò sưởi sát tường, hai tay bó gối. Tôn Bình Hoa về, bật đèn nhìn thấy vậy, vội đi đến hỏi: “Sao thế?”
Gần đây Sính Đình bỗng trở nên thất thường. Có lần, nửa đêm tỉnh giấc lại thấy cô đang nhìn mình, anh giật mình, hỏi tại sao nhưng cô không nói.
Sính Đình ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh, thở dài, nói: “Chúng ta chia tay thôi!”
Giọng nói hoàn toàn bình thường, giống như đã nói nhiều lần. Tôn Bình Hoa đứng ngây một lát, đặt tay lên trán cô, lo lắng: “Em ốm à? Sao lại nói nhảm thế?”
Cô nghiêng đầu tránh tay anh, từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Mình chia tay thôi!”
Tôn Bình Hoa đứng sững nhìn cô, mặt xám lại: “Không được!”
Sính Đình cười khẩy: “Vậy thì chúng ta kết hôn đi!”
Tôn Bình Hoa cứng người, đứng im, không biết phải nói sao.
Cô bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng nhỏ, như đóa hoa, chiếc lá bay trong gió: “Không trả lời được chứ gì? Em biết, trước giờ em vẫn biết. Anh nói yêu em, yêu nhan sắc của em, đúng không? Cảm thấy đi bên em rất hãnh diện, đúng không?”
Tôn Bình Hoa chộp nắm tay cô, tức giận: “Em biết chuyện không phải như thế.”
Cô cười nhạt: “Vậy là thế nào? Anh nói thử xem!”
Tôn Bình Hoa không nói. Cô giằng khỏi tay anh, lùi về sau, quay lưng lại: “Vậy được, em để anh lựa chọn. Anh chọn em hay chọn bố mẹ?”
Tôn Bình Hoa đứng sững ra đó. Sao anh có thể lựa chọn? Có thể lựa chọn cha mẹ không? Nhưng anh cũng yêu cô.
Anh không nói gì, cũng không giữ cô lại. Sính Đình cảm thấy mình như sắp phải nhảy xuống vực, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh cóng. Sao lạnh thế? Rõ ràng bên cạnh là lò sưởi ấm áp, nhưng cô vẫn lạnh, run lên từng cơn. Cô vội vòng tay ôm ngực, co người lại, vẫn run…
Hai người đứng như vậy rất lâu. Cô buộc mình yên lặng, lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy là anh đồng ý!”, rồi từ từ quay người, đi lên cầu thang.
Anh bước nhanh đuổi theo, chộp lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, lạnh lùng nói: “Anh không đồng ý. Tuyệt đối không!”
Cô quay phắt người, vung tay hướng vào mặt anh, chỉ thấy một tiếng “bốp” giòn giã, vang khắp căn phòng yên tĩnh. Cô phẫn nộ, hét: “Bỏ tôi ra! Tôn Bình Hoa, anh tưởng anh có thể ung dung tận hưởng mọi thứ hay sao? Hai tay vơ cả, sung sướng, đủ đầy. Đáng tiếc, có người đồng ý cùng hưởng với anh, nhưng Vu Sính Đình tôi không thèm. Anh tưởng anh là ai? Nếu tôi muốn làm tình nhân, thành Bắc Kinh này có cả đống người xếp hàng.”
Ánh mắt phẫn nộ của Tôn Bình Hoa tối sầm: “Em nói gì?”
Cô cười: “Anh muốn hẹn hò với cô ta thì nên quang minh chính đại, việc gì phải lén lút ngồi một góc? Cô ta chẳng phải là cô dâu được bố mẹ anh lựa chọn sao? Sao lại lén lút như vậy làm người ta tủi thân? Ngồi trong xó làm gì? Muốn người khác không biết thì đừng làm!”
Nếu hôm đó không tận mất nhìn thấy thì cô vẫn tiếp tục bị bưng bít, nhưng lần đó cũng làm cô tỉnh mộng, thì ra Tôn Bình Hoa vẫn giấu cô hẹn hò với người khác, đêm trước vẫn cuồng nhiệt trên giường với cô, ngày hôm sau đã ôm eo người ta nhảy, có lẽ đó không phải lần đầu, cũng không phải lần cuối…
Anh giải thích: “Sự việc không như em nghĩ đâu…”
Cô cười khẩy: “Không như tôi nghĩ thì là như thế nào? Nhưng thôi, tôi cũng không hứng thú nữa, bây giờ tôi chỉ muốn biết, anh có kết hôn với cô ấy không, có hay không?”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Thực ra đã quyết định chia tay, nhưng vẫn còn tiếc nuối, vẫn hy vọng anh sẽ nói lựa chọn cô, muốn kết hôn với cô… Nếu được nghe những lời như vậy, cũng không uổng bao năm qua yêu anh, và khiến cô ra đi cũng bớt phần đau khổ, sau này nếu gặp lại, hay thỉnh thoảng nhớ đến, cũng có thể được an ủi ít nhiều…
Tôn Bình Hoa lặng lẽ nhìn cô: “Trước đây em không coi trọng những thứ đó, em nói đó chỉ là hình thức…”
Cô cố nặn ra một nụ cười: “Nhưng bây giờ tôi coi trọng rồi, không được sao?”
Trước đây, anh yêu cô, cưng chiều, nâng niu cô, dường như cô là tất cả của anh. Bây giờ thì sao? Đi hẹn hò với người kia về, thản nhiên hỏi cô ăn cơm chưa, ráo hoảnh như không. Cuối cùng anh thay đổi hay cô thay đổi, cô cũng không biết nữa. Trước đây, cô luôn cho rằng tình yêu là tất cả, có thể không cần gì khác, chỉ cần được anh yêu là đủ. Bởi vì cô cũng yêu anh, không muốn, cũng không thể mất anh.
Nhưng Giang Tu Nhân và Tử Mặc khiến cô hiểu ra, yêu cũng cần có trách nhiệm, yêu sâu nặng một người nghĩa là phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với người đó. Dù cô ta bị cảm thì người đàn ông của cô ta cũng phải có trách nhiệm. Giang Tu Nhân chính là như thế. Hôm đó cô đến nhà họ, Tử Mặc làm vỡ chiếc cốc, định cúi xuống nhặt mảnh vụn, nhưng Giang Tu Nhân ngăn lại, trìu mến nói: “Đừng, nhỡ đứt tay thì sao? Để anh, những việc nguy hiểm em không được động vào!”
Lúc đó cô ngưỡng mộ họ đến thế, từ đáy lòng ngưỡng mộ Tử Mặc. Cô đột nhiên nhận ra, thì ra Tôn Bình Hoa yêu cô chưa đủ sâu, cho nên không thể chịu trách nhiệm với cô. Vậy thì cuộc đời cô từ nay sẽ do cô chịu trách nhiệm.
Cô ngoái lại, nói rất nhẹ: “Bình Hoa, có lẽ em đã già, không thể tiếp tục lãng mạn như vậy. Chúng ta đã ở bên nhau mười năm, đời một người phụ nữ có được mấy lần mười năm? Chúng ta… dễ hợp thì dễ tan.”
Nhà ga của cô và anh cuối cùng đã đến, hai người đường ai nấy đi. Thực ra ai cũng thế, trong cuộc đời sẽ còn có những người khác, đến và đi.
Tử Mặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mơ màng đẩy người nằm bên cạnh, ý bảo anh tìm giúp điện thoại. Giang Tu Nhân bực mình, lẩm bẩm: “Ai mà kỳ vậy, nửa đêm rồi còn quấy rầy người ta!”, nhưng số khổ, vẫn phải bò dậy, tìm thấy di động của vợ vứt trên sofa, mắt nhắm mắt mở nhìn, là Sính Đình gọi. Yên tâm nhấn nút rồi mới đưa cho cô.
Tử Mặc ngái ngủ, giọng khàn khàn: “A lô!”
Lập tức có tiếng Sính Đình trả lời: “Mình đây, mình gọi để tạm biệt cậu!”
Cô giật mình, tỉnh ngủ, giọng lo lắng: “Sính Đình!”
Không đợi cô hỏi, Sính Đình lại tiếp: “Mình sẽ đáp chuyến bay lúc ba giờ sáng đi Paris, nên gọi điện để tạm biệt cậu!”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Sính Đình lại làm thế? Tử Mặc hơi cuống, hỏi: “Vậy khi nào cậu quay về? Sao không báo sớm để mình ra tiễn? Sính Đình, chờ nhé, mình đến ngay…”
Sính Đình ngắt lời bạn, giọng buồn buồn: “Tử Mặc, mình cũng không biết bao giờ sẽ quay về. Có lẽ khi nào quên được anh ấy, hoặc là bắt đầu một tình cảm mới… nhưng mình nhất định sẽ quay về. Hôn Đa Đa cho mình, mình sắp phải lên máy bay rồi, tạm biệt!”
Tử Mặc cuống quýt: “Sính Đình… Sính Đình…”, nhưng bên kia đã ngắt máy. Cô tung chăn trở dậy, vội vàng mặc quần áo.
Giang Tu Nhân quờ tay kéo lại: “Sao cuống lên thế!”
Vòng tay anh có sức mạnh làm yên lòng người, Tử Mặc thẫn thờ ngồi trên giường: “Em phải ra sân bay tiễn Sính Đình, ba giờ cô ấy đáp máy bay đi Paris… Em phải đi tiễn cô ấy.”
Anh ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đã ba giờ rồi. Sính Đình không muốn ai đưa tiễn nên lúc này mới báo cho em, đúng không? Vả lại bây giờ đi, cũng không kịp.”
Sính Đình đi như vậy, không biết bao giờ mới quay về. Đau đớn và tổn thương trong lòng bao giờ mới nguôi ngoai? Thầm nhớ lại từ khi gặp Sính Đình hồi đại học và cả sau này, trong quan hệ của hai người, phần lớn là do Sính Đình chủ động, còn cô dường như rất thờ ơ. Bây giờ càng nghĩ càng thấy day dứt… Tại sao Sính Đình lại chơi với một người xấu xa như mình? Cô nằm co trong lòng anh, ứa nước mắt, nghẹn ngào: “Nhưng em sẽ nhớ Sính Đình…”
Anh cười, hôn lên trán cô an ủi: “Sau này em có thể sang đó thăm cô ấy. Hơn nữa, đâu phải Sính Đình không trở về?”
Thì ra Tử Mặc lại đa cảm như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ dửng dưng, nhưng thực ra tất cả đều giấu kín trong lòng.
Sáng hôm sau, Tôn Bình Hoa lao đến nhà họ như một kẻ điên. Mặt mày căng thẳng, quần áo nhàu nhĩ. Quen biết lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta trong bộ dạng thảm hại như thế. Trong đám bạn của Giang Tu Nhân, Tôn Bình Hoa bao giờ cũng trang phục tề chỉnh, chải chuốt, không thua bất cứ siêu sao nào khi xuất hiện trước công chúng.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Tôn Bình Hoa chộp tay cô, van này: “Tử Mặc, xin cô nói cho tôi biết Sính Đình đi đâu?”
Tử Mặc nhìn anh ta, vừa giận vừa thấy thương hại: “Nếu Sính Đình muốn cho anh biết, anh đã không phải chạy đến tìm tôi!”
Tôn Bình Hoa cuống lên: “Tử Mặc, tôi đã tìm cô ấy suốt ba ngày nay… nhưng không ai biết cô ấy đi đâu, không về nhà bố mẹ, không về nhà riêng, mọi nơi Sính Đình có thể đi tôi đều đã tìm… Cô ấy nói muốn chia tay với tôi… nhưng tôi không đồng ý, sao tôi có thể đồng ý chứ? Tôi không bao giờ đồng ý…”
Hôm đó anh ngồi dưới nhà một đêm. Ngày hôm sau, khi Sính Đình đi xuống, trông cô không có vẻ gì khác, vẫn trang điểm như bình thường, nói với anh như bình thường, anh tưởng cô chỉ nói dỗi như vậy nên cũng không để tâm. Sống với nhau lâu, đương nhiên anh biết tính cô, nếu còn giận, tuyệt đối Sính Đình sẽ không bình thường như thế. Vậy nên anh yên tâm.
Ai ngờ tối hôm đó cô không về nhà, anh chờ mãi không thấy về, điện thoại cũng tắt máy. Mãi đến sáng có một tin nhắn gửi đến di động của anh, chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Tạm biệt!” Anh sững người, giờ mới phát hiện lần này cô nghiêm túc. Vội gọi đi nhưng không ai nghe máy, bao nhiêu cuộc điện thoại, di động vẫn trong tình trạng tắt máy. Nghĩ tới tất cả những nơi Sính Đình có thể đi, đầu tiên là nhà bố mẹ cô, anh vội đáp chuyến bay đầu tiên đến đó… nhưng không có. Nhìn vẻ ngạc nhiên của cha mẹ cô là anh hiểu ngay, Sính Đình không về nhà… Cha mẹ cô cũng không biết gì…Sau đó tìm mấy nơi khác, nhưng vẫn không thấy cô đâu…
Tử Mặc lặng lẽ nhìn anh ta, không nói gì. Tôn Bình Hoa đáng thương, lẽ nào Sính Đình không đáng thương? Nếu không vì anh ta, liệu Sính Đình có phải đi xa như thế?
Giang Tu Nhân đi lấy cốc nước quay ra, nhìn thấy cảnh đó, vội bước đến kéo tay anh ta: “Bình Hoa, ngồi xuống đã, đừng như thế!”
Tôn Bình Hoa quay lại, ngây người nhìn anh, từ từ buông tay Tử Mặc. Nhìn thái độ của Tử Mặc, anh biết là cô không chịu nói, cho nên anh cũng không thể mở miệng, đành trêu ông bạn: “Việc gì phải thế, trên đời thiếu gì hoa thơm…”
Tôn Bình Hoa tròn mắt nhìn anh, giận dữ: “Tôi không cần hoa thơm nào hết, tôi chỉ cần Sính Đình…”, rồi đột nhiên quỳ trước mặt Tử Mặc: “Xin cô, Tử Mặc, hãy cho tôi biết cô ấy đi đâu?”
Tử Mặc chắc chắn biết. Sính Đình chỉ có người bạn thân này, cũng quan tâm cô ấy nhất, Tử Mặc nhất định biết!
Những ngày không có Sính Đình, anh cảm thấy hình như mình chẳng có gì. Anh đã sai, anh không muốn từ bỏ những đặc quyền bố mẹ cho, không muốn mất đi một chút đã có, nhưng không có Sính Đình, những thứ kia với anh đã trở nên vô nghĩa.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Giang Tu Nhân và vẻ đau khổ của Tôn Bình Hoa, cô mềm lòng: “Tôi chỉ biết Sính Đình đi Paris, nhưng cụ thể đến chỗ nào thì không biết…”
Xem ra sự ra đi của Sính Đình khiến Tôn Bình Hoa hiểu rõ tình cảm của mình. Anh ta đã loạn trí, nếu không, với khả năng của mình, sao không thể tra ra Sính Đình đã xuất cảnh đi Paris? Có nhiều chuyện, người trong cuộc thường thiếu tỉnh táo.
Tôn Bình Hoa đáp máy bay đi Paris ngay tối hôm đó…
Mỗi câu chuyện đều có kết cục, kết cục của mỗi người tốt hay xấu phụ thuộc vào quyết định và sự cố gắng của cá nhân họ, không phải sao?