Sự vận động, phát triển của mọi sự vật luôn gắn với những quy tắc nhất định, cuộc sống cũng vậy. Từ đỉnh núi rơi xuống, thực ra không cần quá nhiều thời gian, giống như anh và cô.
---------------
Đã hẹn đi ăn ở nhà hàng Pháp. Tử Mặc gần như đã bình phục hoàn toàn, mấy ngày nữa là có thể đi làm nhưng anh không đồng ý, cô đành gọi điện cho sếp Vương, nói là sức khỏe bình phục chậm, muốn xin nghỉ thêm vài ngày nữa, sếp cũng vui vẻ đồng ý, lại cho nghỉ hai tuần.
Đã hẹn sáu rưỡi anh về nhà đón, nhưng buổi chiều ngủ dậy không có việc gì làm, quá chán ngán. Nghĩ bụng đằng nào buổi tối cũng phải ra ngoài, cô quyết định đi luôn, hẹn anh buổi tối đến thẳng nhà hàng chắc cũng không có vấn đền gì. Bình thường anh có giận cũng không cãi vã với cô, sẽ chỉ làm mặt lạnh không nói. Một căn hộ rộng thên thang chỉ có hai người ở, rất trống trải, lại thêm dạo này cô phải ở lỳ trong nhà, nếu xảy ra chiến tranh lạnh sẽ khó chịu thế nào! Cho nên gần đây cô luôn nghe lời anh, anh không cho phép ăn đồ ăn nhanh kém dinh dưỡng như khoai tây chiên, cô không dám ăn trước mặt anh, không cho cô xem ti vi quá khuya nên cô chỉ dám xem ban ngày… coi như đã thấu hiểu thế nào là dương thịnh âm suy!
Do mới bình phục sau phẫu thuật, cô cũng thận trọng không dám đi nhiều, chỉ dạo loanh quanh gần khu vực nhà hàng. Đây là con phố sầm uất nhất, đương nhiên có nhiều nhà hàng, cô cũng chẳng muốn mua sắm gì, chủ yếu đi dạo cho đỡ buồn. Theo kinh nghiệm những lần đi mua đồ trước đây sự khác biệt lớn nhất giữa cửa hiệu nổi tiếng và cửa hiệu bình thường là ở khâu phục vụ. Khách vừa bước vào là các cô nhân viên với ánh mắt tinh tường, dày dặn kinh nghiệm, chỉ liếc thôi là phân biệt được đẳng cấp qua trang phục trên người khách, từ đó quyết định thái độ phục vụ.
Tử Mặc ăn vận rất bình thường, áo phông rộng thùng thình, quần jean, lại đi đôi xăng đan da, nhưng các cô nhân viên của cửa hàng vẫn cung kính, lịch thiệp, miệng cười tươi như hoa, giới thiệu những bộ váy áo, nói là mấy mẫu mới nhất của mùa hè này.
Cô cũng ngắm nghía một hồi, hàng ren đang là mốt năm nay, rất quý phái, khác hẳn phong cách tiện lợi, thoải mái hàng ngày của cô, nhưng vẫn cầm vài bộ ướm lên người, tỏ vẻ không hài lòng.
Bước ra khỏi cánh cửa kính do cô nhân viên lịch sự kéo ra, vẫn còn đang băn khoăn không biết tại sao hôm nay lại được mấy cô kia chăm sóc nhiệt tình như vậy, nhìn vào cửa kính, mới giậu mình vỡ lẽ. Thì ra tay cô khoác chiếc túi xách nhãn hiệu Chanel anh tặng, cô có thói quen nhét vào túi đủ thứ lặt vặt, thấy cái túi to như vậy nên tiện tay mang đi. Lần trước Thẩm Tiểu Giai còn hỏi: “Mới trúng mánh hay sao mà lại xài cái túi xịn thế này?”
Cô cười, trả lời: “Hàng Quảng Châu loại A, hai trăm sáu mươi tệ, nếu cậu thích mình giảm giá cho, lấy cậu hai trăm rưỡi!”
Thẩm Tiểu Giai vớ tập tài liệu ném cho cô: “Đã không có tiền còn sĩ, cậu mới dùng đồ hai trăm rưỡi!”
Tiện đường cô rẽ vào một cửa hiệu nổi tiếng của châu Âu, chuyên bán trang phục dành cho nam giới, trông rất phong cách. Com lê, sơ mi, cà vạt và các loại phụ kiện kiểu dáng nghiêm túc hơi cổ điển, màu sắc cũng thiên về các màu truyền thống, nhất là màu đen và xanh lam đặt bên cạnh những kiểu dáng, màu sắc đang thịnh hành trông cực kỳ nam tính, lại sang trọng, rất phù hợp với anh.
Dạo một vòng, thấy có mấy bộ quần áo ưng ý, nghĩ đến việc xưa nay anh thường xuyên tặng quà cho mình, cũng nên có đi có lại cho phải đạo.
Nhà hàng Pháp bài trí theo phong cách đặc trưng của người Pháp, lãng mạn, thoải mái và dễ chịu. Cô vừa đẩy cửa vào đã được đội ngũ phục vụ cung kính đón tiếp. Giang Tu Nhân đã đặt chỗ trước, nên cô đành phải báo danh, sau đó được phục vụ dẫn vào phòng riêng. Anh vốn dĩ thích yên tĩnh, ngoài những lúc bất đắc dĩ, hầu như anh không thích ăn ở phòng rộng.
Khăn trải bàn bằng ren, đèn chùm pha lê, kính cửa hoa văn nổi, lấp lánh sang trọng. Tử Mặc gọi một tách cà phê, vừa nhâm nhi vừa đợi anh. Cũng may anh không có ở đây, nếu không nhất định sẽ không cho cô uống, vì nếu cô uống cà phê, nhất định buổi tối mắt sẽ mở trừng trừng, trằn trọc đến sáng. Từng được trải nhiệm một lần, nghĩ đến lợi ích của mình, anh nhất định không cho cô uống cà phê buổi tối nữa.
Cũng không soi gương nhìn lại mình, bản thân anh bình thường uống cà phê như nước. Khi cô ngồi trên thảm xem phim, anh thích tự tay đun cà phê. Cà phê Kopi Luwak[1] đặc sản của Indonesia, nghe nói là loại cà phê đắt nhất thế giới hiện nay, do sản lượng có hạn, cách pha cũng hết sức đặc biệt. Vì sao đặc biệt? Là bởi vì cà phê này được loài chồn châu Á ăn xong, thải qua đường tiêu hóa nên mới có vị thơm đặc biệt không thể nào thay thế, bởi quá trình tiêu hóa của chồn sẽ phân giải protein có trong cà phê thành phân tử nhỏ hơn, ngoài ra, một số chất khiến cà phê có vị đắng cũng bị loại bỏ hoàn toàn trong quá trình đó. Do vậy, loại cà phê này càng có hương thơm đặc biệt, đến nỗi mỗi khi anh uống loại cà phê đó, cô lại giả bộ buồn nôn, nhăn mặt, lè lưỡi khiêu khích: “Trời ơi, mùi gì kinh thế? Mau mở cửa ra!”, khiến anh dở khóc dở cười.
[1] Kopi Luwak: hay còn gọi là cà phê chồn, có xuất xứ từ Indonesia. Một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất thế giới. Kopi Luwak bắt nguồn từ từ kopi trong tiếng Indonesia có nghĩa là cà phê. Luwak là tên một vùng thuộc đảo Java, đồng thời cũng là tên của một loài cầy cư trú ở đó. Thức ăn ưa thích của chúng là trái cây trong đó có quả cà phê. Tuy nhiên, khi vào dạ dày chỉ có phần thịt cà phê được tiêu hóa, còn hạt cà phê lại theo đường tiêu hóa bị thải ra ngoài.
Từ phòng rửa tay đi ra, lúc trở về phòng, cô thoáng nghe có người gọi mình, quay đầu, thì ra là trưởng phòng số sáu, Tịch Thiếu Khiêm. Anh ta cười cười đi đến: “Sức khỏe thế nào rồi?”
Cô cũng cười: “Khỏe nhiều rồi! Cảm ơn anh!” Trái Đất tròn, Thiên hạ rộng lớn nhưng vẫn dễ gặp người quen. Ở lỳ trong nhà một thời gian, bất ngờ gặp người cùng công ty, liền đứng lại chuyện trò, hỏi thăm tình hình các đồng nghiệp.
Tịch Thiếu Khiêm vừa nói vừa liên tục nhìn về phía sau, cô cũng bất giác ngoái lại. Một người đàn ông nước ngoài ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, mũi khoằm, vừa nhìn đã biết là người Pháp. Xem ra anh đến đây với khách, cô không tiện nói nhiều, vội cáo từ: “Anh cứ tự nhiên. Em cũng có việc!”
Trở về phòng, Giang Tu Nhân đã đến, vừa được đi dạo thoải mái, tâm trạng cô rất tốt, hớn hở hỏi anh: “Chẳng phải đã hẹn bảy giờ đến mà?”
Anh ngẩng đầu, mặt lầm lì hình như không vui, không biết có phải công việc có vấn đề gì trục trặc.
Cô cũng không vặn hỏi. Lát sau, phục vụ mang đồ ăn lên. Có lẽ do vừa đi dạo, bụng đói cồn cào, cô ăn rất ngon miệng, hết bay một suất bít tết rượu vang, một suất bánh kẹp váng sữa, một phần bánh pudding, ăn xong miếng cuối cùng, cô mãn nguyện thở phào. Hai tháng liền, cô toàn ăn canh bổ dưỡng, cho dù chị Trương có đổi món nhưng vẫn không tránh khỏi trùng lặp, phản ứng đầu tiên là muốn đổ bỏ, nhưng lần nào chị Trương cũng giám sát việc ăn uống của cô nên cũng không tiện đổ. Buổi tối anh về, không ép cô húp thêm canh đã là tốt lắm rồi, cô đâu có to gan dám trêu chọc anh!
Trở về nhà, mặt anh vẫn chưa hết lầm lì. Tử Mặc cởi giày, đi chân trần trên sàn gỗ. Tuy được ăn no uống đủ, lại được đi dạo phố nên tâm trạng cô cực tốt, nhưng vừa ngồi xuống đã thấy mệt, không muốn động đậy, vậy là ngồi lỳ trên sofa.
Anh đi thẳng vào phòng ngủ, còn đóng cửa đánh “rầm”. Đã không còn lạ với trò hỉ nộ thất thường của anh, cô liền nhắm mắt thư giãn, lại thấy mơ màng buồn ngủ. Lâu lắm không đi bộ, hôm nay đi dạo về mới thấy, sau phẫu thuật cô thể đúng là yếu hơn trước.
Không biết bao lâu sau, cô có cảm giác bị anh ôm cổ, hôn môi, quyết liệt như chiếm đoạt, không cho kháng cự. Cô đẩy mạnh anh ra, anh vẫn phớt lờ, lại đẩy mạnh hơn: “Buông ra!”
Tay anh bắt đầu sờ soạng, hơi thở gấp dần, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt, dường như hai người đang chơi trò đuổi bắt, hình như anh muốn cô phải khuất phục, mọi phản kháng đều vô ích.
Cô thở dốc, đành xin tha mạng: “Vết thương vẫn còn đau!” Dù nói rất nhỏ, lại có chút phân vân, nhưng anh vẫn hơi buông lỏng, thở hổn hển, sắc mặt tuy vẫn lạnh nhưng ánh mắt bắt đầu mê loạn.
Anh nhìn cô, hơi lùi sau mấy bước, chợt giẫm lên vật gì cưng cứng. Cô cũng nhìn thấy, ngồi bật dậy, nói: “Cẩn thận!” Anh cúi nhìn, thì ra là túi đồ, cô nhặt lên, bỗng nhoẻn cười, đưa cho anh: “Nếu làm hỏng thì anh tự chịu trách nhiệm!”, rồi quay người đi vào phòng ngủ. Chưa đến cửa đã bị anh đuổi kịp, một tay tóm eo cô, mặt vẫn sầm sì nhưng mắt chợt lóe sáng: “Em mua à?” Đúng là ngốc, vậy mà cũng tốt nghiệp đại học! Không mua, chẳng lẽ là lấy trộm, hay đi cướp của ai? Tử Mặc này không có gan cũng không có sức làm chuyện đó, huống hồ bây giờ vừa ốm dậy!
Đẩy tay anh ra, cô vội nói: “Vâng, vâng! Em mua!” rồi chuẩn bị đi tắm, nhưng đã bị anh ôm từ phía sau, động tác cực nhanh nhưng vẫn tránh được vết thương của cô, thong thả đi về phía giường ngủ.
Cô hiểu chuyện sắp xảy ra, vội đẩy anh: “Đừng! Vết thương vẫn còn đau…”
Môi anh lần theo chiếc cổ thon mịn của cô, vừa hôn vừa lúng búng nói: “Bác sĩ bảo… không sao.”
Cô lấy tay bịt miệng anh: “Nhưng sẽ động vào vết thương, sẽ đau…”
Anh nhân cơ hội lại hôn tay cô: “Anh sẽ nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng…” Vẫn hôn tới tấp, lòng bắt đầu nổi sóng… Hai bàn tay thật thà đã từ từ vén áo cô… Ham muốn bùng nổ không thể kiềm chế.
Cô vẫn nhớ rõ, đúng là anh không hề làm cô đau. Mọi động tác đều gượng nhẹ, chậm đến nóng ran, tựa như cô là con búp bê thủy tinh dễ vỡ. Muốn nhẹ nhàng trao cho cô tất cả, cũng muốn khơi dậy tất cả trong cô.
Gần ba tháng nay, đã quen mỗi ngày mặt trời lên ba con sào mới dậy, mấy ngày đầu đi làm trở lại quả thật như tra tấn. Di động, đồng hồ báo thức thi nhau réo, đã đến giờ phải dậy rồi. Đầu ong ong, nằng nằng nhổm dậy, cô đánh răng, rửa mặt xong đi ra ngoài, đã thấy anh trở dậy. Bởi vì số vất vả, bây giờ sáng nào anh cũng phải đưa cô đi làm, đang tìm quần áo thay: “Chiếc sơ mi màu xanh đâu rồi?” Cô lườm anh, tuần này đã mặc chiếc áo đó ba lần, chị Trương còn chưa kịp giặt, mà trong tủ quần áo có chiếc nào rẻ hơn chiếc đó?
Lấy đại một chiếc trong tủ đưa cho anh, Giang Tu Nhân lẩm bẩm: “Không phải chiếc này, chiếc em mua kia!”
Đang còn ngái ngủ, cô bực mình: “Hôm qua anh đã mặc rồi, chưa kịp giặt, vẫn ở trong phòng tắm, muốn mặc anh tự đi mà lấy!”
Anh ngượng nghịu gãi đầu, cười hì hì: “Quên mất! Chiếc này vậy, chiếc này cũng được!”
Đến công ty, cô nghĩ lại, hình như lúc sáng nổi nóng với anh hơi vô lý, trong lòng bỗng thấy áy náy. Thôi vậy, niệm tình anh thích chiếc áo mình mua, buổi chiều đi làm về lại đến cửa hiệu đó mua chiếc khác cho anh.
Chọn cho anh mấy chiếc sơ mi. Giang Tu Nhân mặt hớn hở, vui như Tết, nhất định kéo cô đến cửa hiệu trang phục nữ, còn đích thân chọn váy áo cho cô. Lần này coi như được chứng kiến tác phong mua sắm của người có tiền, chọn luôn vài bộ trong cả một dãy quần áo, ném cho mấy cô nhân viên: “Cỡ nhỏ nhất, đóng gói lại giúp tôi!”
Vậy là các cô nhân viên mặt tươi như hoa, lấy từng chiếc từ trân giá xuống cho vào những chiếc hộp. Chủ cửa hiệu cười không ngậm miệng lại được, đi đôi giày cao gót gần mười phân, nhưng vẫn bước thoăn thoắt vào phòng làm việc, lát sau chạy ra, tay cầm cuốn catalo thời trang: “Giang tiên sinh, đây là trang phục thu mới nhất của nhãn hiệu đó, hàng vừa ra, còn chưa kịp trưng bày! Anh xem đi, có ưng không? Tiểu thư dáng đẹp như vậy, mặc kiểu nào cũng đẹp!”
Giang Tu Nhân hào hứng đón lấy, lật từng trang, vừa xem vừa nói với cô: “Kiểu này được đấy, kiểu này cũng được, mỗi kiểu lấy một chiếc.” Giờ mới càng hiểu, thảo nào phái đẹp đều muốn nhắm đến các chú rùa vàng, có tiền thú vị thật! Đang gật gù chưa kịp trả lời, anh đã đặt mua liền mấy bộ, quẹt thẻ thanh toán, chủ hiệu cười hết cỡ, hỏi: “Vẫn theo lệ cũ, chúng tôi mang đến tận nơi chứ?” Giang Tu Nhân mỉm cười gật đầu, đón chiếc bút chủ hiệu đưa, viết địa chỉ nhà cô.
Tử Mặc nghe vậy lòng bỗng run, dù ngờ nghệch đến mấy cũng có thể hiểu được, thì ra xưa nay anh vẫn quen mua quần áo cho tình nhân như vậy. Tim cô bỗng như rơi xuống đáy vực.
Tắm xong, vừa lên giường, tay anh đã thành thạo cởi nút bộ đồ ngủ của cô. Vốn đang bực bội, cô đập mạnh vào tay anh: “Thôi đi!”
Hình như anh không nhận ra thái độ khác thường đó, vẫn cười nhăn nhở, sáp lại gần, tay vẫn điềm nhiên thò vào trong bộ đồ ngủ của cô, di chuyển trên làn da trơn mịn, làm cô run lên.
Thật đáng buồn, anh còn hiểu cơ thể cô hơn chính cô. Anh bắt đầu hôn, hơi thở gấp dần, cô giật mạnh tay anh, nhất định không chịu.
Lúc này anh mới nhận ra, ngẩng đầu, nhìn cô vẻ không hiểu: “Sao thế?”
Cô lạnh mặt, không nhìn anh: “Em mệt! Anh muốn thì đi tìm người khác!” Tưởng cô không biết anh còn nhiều cô khác chắc?
Anh hơi bực, hạ giọng hỏi: “Em coi anh là hạng người gì?”
Công tử phóng đãng chứ còn gì nữa? Đầu nghĩ vậy, nhưng cô không nói ra.
Cô không nói nữa, lạnh lùng trở mình, quay lưng lại. Anh cũng quay lưng. Cả hai đều không nói, không khí yên tĩnh khác thường.
Một lúc lâu sau, cô đã nguôi giận, suy cho cùng đây đâu phải lần đầu biết anh có người khác. Cãi nhau, cả cơ thể trong trạng thái bị kích thích, mệt mỏi vô cùng. Lúc mơ màng, anh lại ôm chặt, giọng nói như có niềm vui không sao kìm lại được: “Nói đi, em đang ghen phải không?”
Trần Mặc tỉnh ngủ, quay người lại: “Không thèm! Anh mới ghen!”
Mắt anh ngập tràn niềm vui, cong như mảnh trăng khuyết, hôn tới tấp: “Đúng là ghen rồi!”
Cô lừ mắt: “Giang Tu Nhân, anh nhắc lại lần nữa xem!”
Anh đương nhiên không thể nhắc lại, sự chú ý đã di chuyển sang chuyện khác, giờ anh không còn thời gian đấu khẩu với cô, bởi còn bận lưu lại dấu vết dày đặc trên thân thể cô.
Bê cốc rượu, cô đứng ở một góc phòng nói chuyện với Sính Đình. Sính Đình mặc bộ lễ phục bằng sa tím của một hãng thời trang nổi tiếng, vô cùng nổi bật. Dù đứng ở một góc nhưng thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt liếc lại phía cô. Vì khoảng cách hơi xa, trong tiếng ồn ào chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc rộn rã từ ban nhạc sống, rất hợp với bầu không khí tưng bừng trong phòng.
“Cậu khỏe hẳn rồi chứ?” Sính Đình cười nhạt, hỏi.
Tử Mặc nhấp một chút champagne, cười: “Khỏe lâu rồi, mình đâu có ẻo lả như cậu tưởng.” Lần viêm ruột thừa vừa rồi có lẽ là hậu quả từ thời đại học. Hồi đó cô lúc nào cũng vội, chỉ mong tranh thủ thời gian, dù thấy hơi đau cũng không bận tâm. Cô bỗng thấy ngại, chỉ gặp chút vấn đề nhỏ về sức khỏe mà cũng khiến Sính Đình và tất cả đồng nghiệp trong phòng vào thăm.
Sính Đình nhìn đám người đang khiêu vũ, chợt sững sờ. Tử Mặc nhìn theo ánh mắt cô, phát hiện Tôn Bình Hoa đang khiêu vũ với một cô gái trong bộ trang phục dạ hội màu xanh nhạt. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Tử Mặc vẫn nhận ra, ngoại hình của cô ta rất bình thường, bỗng cô nhớ lại chuyện Sính Đình đã kể lần trước, vội ngẩng nhìn, quả nhiên thấy Sính Đình bối rối, gượng cười.
Một lát sau cô mới hỏi: “Anh ta định thế nào?”
Sính Đình cười nhạt: “Định thế nào? Chẳng lẽ người ta không thích có thêm người mới?”
Cô đành lặng thinh. Đúng thế, đàn ông đến một thời điểm nào đó, phụ nữ dù nhiều hay ít thì đối với họ chỉ có tác dụng trang trí. Có yêu hay không, ai mà biết được!
Sính Đình chuyển chủ đề: “Còn cậu, có dự định gì không?”
Cô ngây người hồi lâu mới rụt rè nhìn bạn, thật thà nói: “Không biết!” Cô không muốn nghĩ tới tương lai, rất nhiều chuyện đã vượt ta ngoài dự tính, cho nên không thể nào nắm bắt sự tiến triển của nó. Mà cũng không biết vô tình hay quan tâm thật, gần đây Sính Đình hỏi chuyện này đến mấy lần.
Trong thâm tâm cô biết rõ, Sính Đình chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cô thực sự không muốn nghĩ, một chuyện đã biết là không thể có kết quả nhưng vẫn chấp nhận duy trì, kết cục thế nào chỉ có bản thân gánh chịu. Cô đưa mắt nhìn, thấy Giang Tu Nhân đang đứng giữa những người đàn ông mặc com lê chỉnh tề, tự dưng cũng thấy lạ, trong đám người đông đúc như vậy, cô vẫn có thể vừa nhìn đã tìm thấy anh.
Sính Đình vẫn không chịu buông tha, nhìn thẳng vào mắt cô, hình như muốn biết câu trả lời: “Tử Mặc, cậu yêu anh ta rồi à?”
Tử Mặc kinh ngạc, chiếc cốc trong tay khẽ rung, rượu sánh ra ngoài, lắc đầu: “Sính Đình, cậu biết rõ là chuyện không đi đến đâu mà! Trước giờ mình chưa từng nghĩ sẽ tới với kiểu người như anh ấy.”
Đàn ông nếu có tiền, có thế, với ai cũng có thể bén duyên.
Sính Đình nhìn cô một hồi, trầm ngâm nói: “Tử Mặc, nếu biết không có kết quả, sao không rớm rút lui?”
Lời khuyên bạn, nhưng cũng là khuyên chính mình. Trong thâm tâm Tử Mặc biết rõ, Sính Đình luôn nổi bật giữa đám đông, khiến thiên hạ ghen tị, nhưng không biết bao lần cô ấy đã khóc với cô. Trong thứ quan hệ đó, người bị tổn thương luôn là phụ nữ…
Diêu thiếu vừa uống rượu vừa nhìn Giang Tu Nhân: “Không ngờ dạo này cậu đổi tính nghiêm chỉnh thế! Đã quyết định dừng lại rồi à?”
Anh chỉ cười, lảng sang chuyện khác: “Vấn đề này cậu nên hỏi Tôn Bình Hoa thì thích hợp hơn!” Chuyện riêng của Tôn Bình Hoa đã công khai trong nhóm, ai cũng biết bố mẹ không đồng ý, anh ta đang làm căng với họ.
Diêu thiếu nhìn về phía Triệu Tử Mặc, cô vẫn mặc lễ phục màu đen, kiểu dáng hơi bảo thủ, chỉ hơi lộ vai nhưng vẫn cực kỳ quyến rũ, cử chỉ thanh lịch, duyên dáng. Anh gật gù, nháy mắt cười với Giang Tu Nhân: “Tinh mắt đấy, càng nhìn càng đẹp.”
Giang Tu Nhân uống một ngụm rượu, sắc mặt trầm xuống, giọng dửng dưng: “Sao tôi không nhận thấy?”
Diêu thiếu cười ha ha: “Nếu để mất có khi lại tiếc!”
Giang Tu Nhân không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn về phía Tử Mặc.
Không biết có phải do nhạy cảm, gần đây Tử Mặc luôn cảm giác ánh mắt anh nhìn mình rất lạ, như có gì suy tư. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của cô, anh lại lảng tránh.
Sự vận động, phát triển của mọi sự vật luôn gắn với những quy tắc nhất định, cuộc sống cũng vậy. Từ đỉnh núi rơi xuống, thực ra không cần quá nhiều thời gian, giống như anh và cô.
Thứ bảy, trời nắng. Buổi chiều, Tử Mặc cùng Sính Đình đi siêu thị, vốn đã hẹn cùng nhau ăn tối. Nhưng sau đó Tôn Bình Hoa gọi điện, vậy là Sính Đình lập tức bỏ mặc cô chạy đến với anh ta.
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, cô liền ra siêu thị mua đồ. Sực nhớ cũng đã lâu chưa tự nấu ăn, cô mua một túi lớn nguyên liệu rồi phẩn khởi về nhà, muốn dành cho anh một sự bất ngờ.
Đúng là rất bất ngờ. Cô mở khóa, đẩy cửa vào. Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa lạ, sự tồn tại của nó chứng tỏ khách đến thăm là phụ nữ, bởi vì xưa nay cô không có thói quen dùng nước hoa.
Tử Mặc vốn thính mũi. Hồi nhỏ, nhà bác Vương hàng xóm xào nấu món gì, chỉ cần về đến nhà là cô phát hiện ra. Bố luôn cười, trìu mến véo mũi cô, nói kiếp trước chắc cô là một chú chó, cho nên kiếp này đầu thai vẫn mang mũi chó.
Xem ra khách vẫn chưa đi, hơn nữa có lẽ không có ý định đi, bởi vì từ chỗ cô đứng nhìn vào, có thể loáng thoáng nhìn thấy quần áo của đàn ông và phụ nữ vương vãi từ cửa ngoài đến phòng ngủ. Lòng cô chợt quặn lên một nỗi đau, cố hít thở sâu để trấn tĩnh, hai tay nắm chặt, cúi đầu mới phát hiện những túi lớn túi nhỏ trên tay cô rơi xuống sàn, nó rơi lúc nào cô cũng không biết. Chỉ thấy chúng lăn lóc dưới chân, bừa bãi như những bộ quần á vứt trên nền kia.
Cô vẫn bất động, chỉ đứng ở cửa. Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng có thể rất chậm, cô không biết mình đã đứng bao lâu. Mãi đến khi anh xuất hiện trong tầm mắt, anh mặc bộ đồ ngủ, thơm mùi sữa tắm, đương nhiên cô biết mùi hương đó, bởi cô và anh cùng đi siêu thị chọn mua, hương bạc hà nhè nhẹ, anh thích mùi hương đó, anh từng nói, mỗi khi cô tắm xong có cảm giác như cầu vồng sau mưa.
Bây giờ anh uể oải nhìn cô, khoảng cách hơi xa, quả thực là xa, nên cô không nhìn rõ sắc mặt anh.
Hình như trước mắt có một đám sương mù khiến cô nhìn không rõ.
Cô nghe rõ tiếng nói của mình, không ngờ lại có thể bình tĩnh đến mức không run rẩy chút nào: “Anh có khách ư?” Thì ra cô có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ đã sớm biết sẽ có chuyện đó, cho nên mọi chấn động đều trong phạm vi có thể chấp nhận. Anh gật đầu, chậm rãi đi đến, trong hoàn cảnh này mà anh vẫn có thể tao nhã, ung dung, không bối rối. Chỉ thấy anh gật đầu, không có bất kỳ biểu hiện nào khác, lạ thật!
Cô lại hỏi: “Vậy…bây giờ khách có còn trong phòng anh không?”
Anh vẫn gật đầu. Cô nhấm mắt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi gật đầu: “Em biết rồi! Xin lỗi! Đã quấy rầy anh!” Xỏ lại đôi xăng đan vừa cởi ra, cô từ từ mở cửa, từng bước đi ra…
Từ đó hai người bước ra khỏi cuộc đời của nhau. Xã hội hiện đại, quan hệ giữa người với người dễ hợp dễ tan! Có bắt đầu, tất có kết thúc.
Không nói tạm biệt, bởi không có cơ hội gặp lại, cũng không cần thiết phải gặp lại. Cô nhấn nút thang máy, nhìn những con số thay đổi liên tục. Ra đến cổng khu chung cư, đón mãi mới được chiếc taxi, trước đây cũng thế, cô biết, bởi đây là khu chung cư cao cấp nhất nhì của thành phố, nhà nào chẳng có một, hai chiếc xe hơi, nên taxi thường bỏ qua khu này.
Mở cửa xe, cô ngoái đầu nhìn lần cuối, đã biết sẽ có kết cục này, nhưng không ngờ lại đến nhanh và trong tình cảnh như thế. Suy cho cùng, như vậy cũng tốt, tránh được nhiều rắc rối, thậm chí không ai ngốc đến nỗi trong lúc đó vẫn hỏi tại sao… Mọi tình huống đều quy về một mục đích là để kết thúc.
Vỏ chăn và ga giường đã cho vào máy giặt sạch, sàn nhà được lau sạch bóng, thậm chí mọi ngóc ngách. Khe hở đều lau không còn hạt bụi. Khi làm xong hết mọi việc, bình tĩnh lại thì đã nửa đêm, đang mùa thu nên trời chớm lạnh.
Cô ôm gối, ngồi thu mình sau cánh cửa, dường như chỉ có làm vậy mới có thể tự bảo vệ được mình. Đột nhiên cô thấy người bải hoải, có vật gì từ mắt rơi ra, từng giọt, từng giọt lăn xuống má, như từng hạt ngọc tuột khỏi chuỗi, rơi mãi không hết… Đưa tay sờ, thì ra là nước mắt.
Hai tuần sau Sính Đình gọi điện, hẹn gặp ở quán cà phê gần chỗ cô làm. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng dương cầm réo rắt vui tai, trong quán cà phê bao giờ cũng là bầu không khí thư nhàn, yên tĩnh, đúng là nơi lý tưởng để tâm sự.
Sính Đình đi đến, cười cười, nói: “Đã gọi cho cậu một cốc Blue đấy!”
Cô gật đầu không nói, cởi áo khoác ngoài, bên trong là chiếc áo len màu tím hồng, ngồi đối diện với Sính Đình.
Sính Đình ngắm nghía mấy lần rồi mới nói: “Dung mạo khá hơn mình hình dung rất nhiều!”
Tử Mặc chỉ cười, không biết cô bạn đang khen hay chê mình. Dạo này cô gầy hơn, cằm hơi nhọn, nhưng theo nhận xét của Thẩm Tiểu Giai, bộ dạng này trông càng đáng yêu.
Sính Đình liên tục quấy chiếc thìa nhỏ trong cốc cà phê: “Hoàn toàn không liên lạc gì à?”
Cô gật đầu, đương nhiên không thể liên lạc.
Sính Đình đột nhiên trợn mắt nhìn cô: “Tử Mặc, cậu cũng thật tệ, không thèm nói với mình nửa câu! Nếu hôm qua không đi ăn cùng…thì mình cũng không biết! Rốt cuộc cậu có còn coi mình là bạn không? Sao lúc nào hình như cũng chỉ có mình quan tâm đến cậu?” Hôm qua, lúc ăn cơm Sính Đình có gặp Giang Tu Nhân, bên cạnh anh là một cô nàng rất đẹp mà cô chưa gặp bao giờ. Tuy không biết Giang Tu Nhân và Tử Mặc xảy ra chuyện gì, nhưng theo quy ước ngầm của những người đàn ông trong nhóm, nếu đưa một cô gái đi ăn với cả nhóm, chắc chắn là bạn gái hiện tại.
Cô cũng chẳng ngẩng đầu, lơ đãng chống cằm, cô cũng hiểu chắc chắn Giang Tu Nhân lại đi với mỹ nhân nào đó, nếu không làm sao Sính Đình biết chuyện cô và anh chia tay. Trong nhóm cũng không cần phải nói, chỉ cần nhìn hành động là hiểu.
Sính Đình vẫn không tha: “Phải thế nào cậu mới chịu mở miệng?”
Cô vội giải thích: “Dạo này công việc của mình bận thật mà.”
Sính Đình cười khẩy, không hỏi gì nữa.
Do công việc bận nên cô thường xuyên đi ngủ rất muộn. Tối nay, vừa chui vào chăn cô đã bắt đầu thiếp đi, nhưng điện thoại lại rung liên hồi. Gần đây đơn hàng nhiều, có lẽ khách có việc gấp cần liên hệ, cô vội sờ soạng tìm điện thoại. Sợ bên kia cúp máy, cô không nhìn số đã nhấn luôn nút nghe.
Không thấy có tín hiệu, cô vội: “Hello!” một tiếng, đối phương vẫn không nên tiếng. Yên lặng một cách kỳ quặc, hình như rất lâu trước đây cũng đã có tình cảnh này. Cầm điện thoại, một lát sau mới áp vào tai, đầu dây bên kia vẫn im lặng, cô lập tức hiểu ra người đó là ai, liền “tạch” một tiếng, cúp máy.
Không hề buồn ngủ, cô xuống giường, cho cốc sữa vào lò vi sóng hâm nóng, lại bật ti vi, vừa uống sữa vừa nghe một ca khúc có giai điệu nhẹ nhàng.
“All the things you said to me today,
Change my perspective in every way.
These things count to mean so much to me,
Into my faith, you and your baby.
It’s out there. It’s out there.
It’s out there. If you want me I’ll be here.”
Ca khúc Dreaming my dream của Cranberries có sức mạnh an tịnh lòng người. Giọng hát trầm hùng, biến đổi như từ tầng không bao la truyền đến thế giới của con người, mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng bộc lộ sự biến động và vĩnh cửu của con người, giống như hoa cỏ giữa đất trời, hấp thụ tinh túy của đất trời bao la và sự kỳ vĩ của nhật nguyệt, dung hòa vẻ đẹp vĩnh cửu của nhân gian và đất trời.
Có âm thanh lạ xen lẫn tiếng nhạc, lắng nghe một lát mới nhận ra là tiếng nhạc chuông di động của mình. Cầm điện thoại lên, nhìn số máy, là số của Giang Tu Nhân, dù không lưu tên anh nhưng số máy đó đã quen thuộc như in trong trí nhớ, vẫn hiển hiện rõ ràng.
Cô nhìn rất lâu, rồi mới nhấn nút: “Chào anh!” Giọng thăm hỏi bình thường, không còn run nữa.
Tiếng anh khẽ vọng lại: “Sao không hỏi nguyên do?” mơ hồ như cách núi, cách sông, nghe không rõ.
Cô cười: “Hỏi hay không có gì khác nhau đâu?” Đàn ông và đàn bà chia tay, hỏi tại sao thì có nghĩa lý gì, hỏi rồi thì liệu có thể quay về bên nhau?
Đầu dây bên kia anh không nói, cô cũng thế, hai người cứ lặng yên như vậy. Lát sau cô mới sực tỉnh: “Xin lỗi, muộn rồi, em cúp máy đây!”
Anh khẽ “ồ” một tiếng. Cô tắt máy, không do dự.
Có những người trong chuyện tình cảm, nói chia tay là lập tức ra đi, như Giang Tu Nhân, hình như anh không buồn, không vương vấn, có thể giữ, cũng có thể buông, không phải vì tư tưởng thoáng mà bởi vì, anh vốn không yêu.