Lòng tê tái một nỗi chua xót khôn cùng, miệng cũng đắng như ăn phải bồ hòn. Đầu ngón tay lành lạnh, cô có thể cảm nhận hơi ấm trên gương mặt anh. Trong một buổi tối, cô lại có thể tát anh hai lần! Anh và cô, giữa họ rốt cuộc là quan hệ gì đây?
------------------
Không ngờ lại gặp anh, hơn nữa ở chính công ty nơi Hình Lợi Phong làm việc. Cô hẹn Hình Lợi Phong đi ăn lẩu. Trời lạnh mà được ăn lẩu, chỉ mới nghe thôi lòng đã bốc khói, cho nên Hình Lợi Phong vừa đề nghị, cô liền vui vẻ gật đầu.
Cô rất ghét kiểu thời tiết này, bầu trời xám xịt khiến lòng người cũng bức bối, nặng nề. Hình Lợi Phong hẹn hết giờ làm đến đón cô, nhưng lại có cuộc họp đột xuất, nghe nói là tổng giám đốc triệu tập. Đằng nào cũng vừa tan sở, cô liền gọi taxi đi, chỗ hẹn cũng ở gần công ty anh.
Hình Lợi Phong làm việc ở công ty bất động sản rất có danh tiếng. Vừa tốt nghiệp anh đã vào làm ở đó, phấn đấu mấy năm, đến nay cũng thăng tiến kha khá, mặc dù chỉ là phó phòng kinh doanh nhưng đó là tự đi lên bằng sức mình, không có ai nâng đỡ, có được chỗ đứng như hôm nay cũng không phải dễ dàng.
Tòa nhà cao chọc trời. Đẩy cửa vào, cô nhân viên ở quầy tiếp tân đã đứng lên, tươi cười: “Chào chị!”
Cô nói muốn gặp Hình Lợi Phong, cô ta ôn tồn trả lời: “Ồ, Triệu tiểu thư? Phó phòng Hình đã nhắn, bảo chị chờ anh ấy ở đại sảnh tầng mười lăm.”
Đi thang máy lên tầng mười lăm, thấy ngay đại sảnh rộng thênh thang, có bộ sofa bọc da màu đen, chiếc bàn trà bằng gỗ lim nổi bật trên nền đá màu nâu nhạt, rất sang trọng, phóng khoáng. Bởi cũng sắp tối, đèn trong đại sảnh bật sáng trưng, lóa mắt.
Ngồi chờ một lát, thấy bên cạnh có cuốn tạp chí thời trang và sấp báo, xưa nay cô không mấy quan tâm đến thời trang, luôn ăn mặc theo phong cách mình thích, nhưng ngồi không cũng vô vị, liền giở tạp chí xem để giết thời gian. Tiện tay lật một trang, thấy có mấy kiểu dáng trông quen quen, nghĩ một lát mới nhớ, đó là thời trang thu đông của một thương hiệu châu Âu nổi tiếng nào đó, có lần Giang Tu Nhân đã đặt mua cho cô. Từ khi bộ váy áo được đưa đến, cô cũng chưa mặc, vẫn treo trong tủ, nhưng rất ấn tượng, thảo nào vừa nhìn đã thấy quen.
Về sau cô còn quay lại căn hộ của anh một lần nữa, chỉ là để thu dọn đồ đạc của mình. Nhưng bộ váy áo Giang Tu Nhân mua tặng hầu như cô rất ít mặc, cho nên để lại tất cả, rốt cuộc chúng chưa bao giờ thuộc về cô. Trong số những đồ đạc, cô chỉ cảm thấy lưu luyến nhất sợi dây chuyền bạch kim có mặt hình chú cá heo đáng yêu, mặc dù không đắt tiền nhưng đó là món quà sinh nhật duy nhất cô nhận được trong thời gian qua lại với anh. Cuối cùng cô vẫn dằn lòng để lại, trả anh cùng với tất cả những món đồ anh đã tặng.
Cô muốn quay lại cửa hiệu đó mua sợi dây chuyền kia cho mình, về sau nghĩ thế nào lại thôi. Đã chia tay rồi thi nên dứt khoát, việc gì phải vương vấn? Nếu mua, sau này mỗi lần nhìn thấy chú cá heo đó lại nhớ đến anh? Bất luận thế nào, anh và cô cũng có một thời gian dài chung sống, giờ đây cô không vô tư đến mức cảm thấy thoải mái như không có chuyện gì. Con người dù gì cũng bằng xương bằng thịt, không phải sắt đá, ở bên nhau lâu như vậy ít nhiều cũng có tình cảm, nhưng dần dần sẽ quên, cho dù vì yêu hay vì nguyên nhân nào khác…
Cô nhẹ nhàng để cuốn tạp chí xuống bàn, đứng lên. Trên tường của đại sảnh treo mấy bức tranh thuộc trường phái trừu tượng, đường nét rất đơn giản, chỉ vài nét cọ giống như bàn tay trẻ nhỏ vẽ nguệch ngoạn, nhưng rất phóng khoáng, tựa như màn mưa phùn giăng mắc. Không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thực ra từ lúc cô vào đến giờ vẫn yên tĩnh như vậy, nhưng lúc này lại có cảm giác yên ắng khác thường.
Cô quay phắt lại, sững sờ. Giang Tu Nhân đứng phía sau cô, cách một khoảng ngắn, dáng anh thẳng tắp, bên cạnh còn có một người đàn ông khác. Hôm nay anh vận bộ com lê màu đen có những đường kẻ sọc rất mảnh, cà vạt màu tím hồng như màu cánh sen, rất lịch lãm, hào hoa, nhưng khuôn mặt không biểu cảm, chỉ có một chút ngạc nhiên trong mắt rồi trở lại bình thường. Cô không tiện nhìn kỹ, chỉ cảm giác hình như nó còn ẩn chứa một điều gì khác nữa.
Có tiếng cười nói từ hành lang vọng đến, anh vẫn đứng nhìn cô. Hôm đó cô mặc áo khoác ngắn màu đen, có cổ lông màu hồng, quần jean bó sát, đi bốt da màu đen, đai lưng bằng hợp kim sáng loáng, thắt hơi trễ. Mái tóc đã thay đổi, những lọn tóc uốn sóng to buông lơi thay cho mái tóc thẳng chấm vai ngày xưa, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu.
Cô nhìn anh đứng ngây ở đó, lát sau mỉm cười, thoáng lộ hàm răng nhỏ đều tăm tắp, trắng bóng, dưới ánh đèn cũng lóng lánh như ánh sao, ánh mắt chỉ lướt qua Giang Tu Nhân, rồi dừng lại phía sau anh.
Một đám nhân viên trẻ tinh nghịch xô đẩy nhau đi đến, nhìn thấy anh, đồng thanh chào: “Tổng giám đốc!”
Anh “ừ” một tiếng nhưng không ngoái đầu, lại nhìn cô lần nữa bằng ánh mắt tư lự, u ám, rồi quay đi. Thì ra anh chính là ông chủ của Hình Lợi Phong, vậy mà giờ cô mới biết. Thực ra thời gian họ chung sống, Tử Mặc hầu như không để ý rốt cuộc anh làm nghề gì, bởi cô luôn cho đó là trò chơi nhất thời, kết thúc như thế, suy cho cùng cũng là điều tất yếu.
Hình Lợi Phong bước nhanh đến, hơi bối rối: “Em chờ lâu chưa?”
Cô lắc đầu, tư duy vẫn đang khôi phục. Mấy người sau lưng Hình Lợi Phong cười, hỏi anh: “Bạn gái phải không?”
“Đẹp thế! Giới thiệu đi thôi!”
“Nhân thể cùng đi ăn luôn!”
Hình Lợi Phong cười, vui vẻ nói: “Đây là Triệu Tử Mặc, đồng hương của mình, có ý đồ theo đuổi, nhưng chưa thành.”
Đây là lần đầu tiên Tử Mặc nghe anh nói nửa đùa nửa thật như thế, cô chỉ thấy không tự nhiên lắm. Hình Lợi Phong cũng nhận ra, cười nói: “Chờ anh một lát nhé, anh đi sửa bản tài liệu một chút.”
Cô mỉm cười, gật đầu.
Hình Lợi Phong xua tay, giục mấy nhân viên: “Đi đi, mau đi làm thôi, nhìn gì? Phải chuẩn bị xong tài liệu, sáng sớm mai còn họp! Cẩn thận không bị sếp lớn sờ gáy đấy!”
Tử Mặc vẫn ngồi trên sofa, tay lại giở cuốn tạp chí nhưng tâm trí đã không còn để vào đó nữa. Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ gặp lại anh, thành phố này lớn như vậy, khoảng cách giữa thế giới của anh và của cô không phải nhỏ, thậm chí có lúc còn nghĩ có lẽ cả đời này cũng không gặp lại, cho nên cô không khỏi bất ngờ.
Hơn nữa lại nhanh như vậy, đột ngột như vậy. Buổi tối hôm đó, anh vô duyên vô cớ gọi cú điện thoại kia, cô cũng không hiểu tại sao, nhưng cả đêm trằn trọc. Cứ tưởng sẽ quên ngay, nhưng không ngờ, muốn quên cũng không dễ.
Hình Lợi Phong nhanh chóng xử lý công việc, lúc đi ra anh bảo cô: “Tử Mặc, anh xong rồi, đi thôi!”
Cô cười, ngẩng đầu, cầm túi xách định đi.
Vừa đứng lên, cô liền nhìn thấy Giang Tu Nhân và người đàn ông đi cùng anh lúc trước tiến vào đại sảnh. Hình Lợi Phong nhìn thấy họ, vui vẻ gọi: “Tổng giám đốc, Giám đốc Vu!” Người được gọi là Giám đốc Vu đó cũng cười, gật đầu, sau đó gọi các đồng nghiệp đang rải rác ra về: “Mọi người dừng lại. Tổng giám đốc Giang cảm thấy hôm nay mọi người đã vất vả nên mời tất cả đi ăn tối!” Dừng một lát, ánh mắt anh lướt đến Hình Lợi Phong: “Ai có bạn gái có thể mang theo!”
Tử Mặc băn khoăn, ở đây ngoài Hình Lợi Phong, cô không quen ai, đi như vậy có vẻ thiếu tự nhiên, hơn nữa, sự có mặt của Giang Tu Nhân làm cô cảm thấy bị áp lực rất lớn, cô thực sự không muốn có bất cứ dây dưa nào với anh nữa…
Có điều, Giám đốc Vu đã nói như vậy, nếu cô bỏ về thì thật là không nể mặt Hình Lợi Phong. Suy trước nghĩ sau, cuối cùng cô quyết định đi cùng họ.
Hình Lợi Phong cũng thấy bất tiện, ngại ngùng nói với cô: “Xin lỗi, không ngờ lại làm em khó xử.”
Thực ra cô rất hiểu, có người cố tình, nhưng không thể nói điều đó với anh, chỉ mỉm cười: “Không sao, đông người càng vui!”
Mà ông trời cũng không ủng hộ cô, chiếc xe của Hình Lợi Phong ở bãi đỗ dưới tầng ngầm không thể nào khởi động được. Do những người ở lại dự họp đều là các trưởng, phó phòng trở lên nên ai cũng có xe riêng, các đồng nghiệp khác đã đi trước, lúc này muốn đi nhờ cũng khó.
Chiếc xe màu xám bạc “két” một tiếng, dừng trước mặt họ, Giang Tu Nhân hạ cửa kính: “Sao thế?”
Hình Lợi Phong ngẩng lên, cười: “Xe đang bãi công, không chịu hoạt động!”
Anh nhìn họ, nói: “Lên xe tôi, chúng ta cùng đi!”
Hình Lợi Phong mở cửa sau cho cô. Do là giờ cao điểm nên xe đi rất chậm, trong chiếc xe này hầu như không có gì thay đổi, cặp gối thêu hình con bướm cô mua vẫn đặt ngay ngắn ở ghế sau. Trước đây mỗi lần lên xe, cô đều để nó lên đùi, ôm rất chặt, lúc đầu anh còn trêu: “Có người định cướp gối của em à?”
Trên chiếc ghế phụ đằng trước vẫn để hộp giấy ăn co quen dùng, ngay mùi nước hoa trong xe cũng không thay đổi, vẫn là hương chanh thoang thoảng, có điều, chỉ mới một thời gian mà đã như cách cả ngàn sông vạn núi, cảm giác không còn như trước nữa.
Trên xe rất yên tĩnh, mọi người đều không nói gì. Hình Lợi Phong nhìn tấm biển bình an treo trước tay lái, tìm cớ nói chuyện: “Cái này thật đặc biệt! Rất đẹp!”
Cô giật mình, sau đó nghe thấy tiếng anh, cao đội vừa phải nhưng rất cuốn hút, dường như có chút ngầm hãnh diện: “Bạn gái tôi chọn đấy!”
Hình Lợi Phong cười lớn: “Bạn gái của Giang Tổng có vẻ rất khéo tay, cái này được đan thủ công nên rất đặc biệt, chứ mua ở bên ngoài cái nào cũng giống nhau!”
Đáng lẽ nên nói là bạn gái cũ mới phải, nếu quan hệ trước đây của họ có thể coi là quan hệ yêu đương. Tấm biển “như ý cát tường” đó do cô đan, hồi đó thấy Thẩm Tiểu Giai học đan, thực ra không khó nhưng Thẩm Tiểu Giai vụng tay, đan không đẹp. Nhìn cô bạn đan vào tháo ra mãi, cả tuần chưa xong, vậy là cô cũng biết cách đan, dùng những sợi ni lông còn thừa của Thẩm Tiểu Giai đan một cái, bỏ mãi trong túi xách, một hôm ngồi trong xe anh, lục túi nhìn thấy liền treo lên.
Hồi đó chỉ là vô tình, cô không có ý gì đặc biệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy một chút xót xa cho mình. Có lẽ hồi đó cô cũng có chút hy vọng mong manh nào đó, hy vọng vào một kết cục tốt đẹp. Nhưng cuộc sống là thế, hiện thực vẫn trần trụi, giấc mộng đẹp cuối cùng vẫn chỉ là ảo mộng.
Cô đặt cái gối lên đùi, mùi thơm của nó cũng đã thay đổi, hình như là dấu vết mà những người đẹp của anh lưu lại, bởi đó không phải mùi nước hoa được chế biến thủ công. Ngồi ở một góc ghế, ôm chặt chiếc gối, hình như nước mắt sắp trào ra. Đã chia tay rồi, nên dứt khoát thì hơn, không nên để người ta có cảm giác mình còn luyến tiếc. Còn anh chắc không luyến tiếc, nếu anh muốn chia tay, trước nay chưa từng dùng dằng, vương vấn. Qua gương chiếu hậu, Giang Tu Nhân có thể nhìn thấy gương mặt cô, nhưng không nhìn ra biểu hiện của cô. Có lẽ cô cũng không muốn nhìn thấy anh, cho nên chỉ lặng lẽ ôm cái gối trong lòng.
Bên ngoài, dòng xe như nước chảy, lát sau anh lại nói: “Có lẽ tắc đường rồi, chắc phải đợi một lát. Ở đây có khoai tây chiên, hai bạn có thể ăn lót dạ!” Thì ra anh vẫn chưa quăng đồ ăn vặt của cô đi. Tử Mặc vốn hay ăn vặt nhưng không bị lên cân, Thẩm Tiểu Giai mỗi lần thấy cô ăn đều bảo cô ăn như mèo, nhưng cứ hết giờ làm mỗi ngày là lại đói ngấu nghiến, bụng sôi ùng ục.
Do dạ dày không tốt nên cô thường chuẩn bị đồ ăn vặt. Trong xe của anh đương nhiên cũng có, một chiếc hộp lớn đựng đầy khoai tây chiên, bánh quy… Thì ra anh vẫn nhớ, nhưng nghe anh buột miệng nói những lời khách sáo như vậy, lòng cô bỗng đau đớn, ngực như bị đá đè, không thở được.
Thì ra anh vẫn nhớ tất cả, nhưng những thứ này nghĩa là gì? Anh vẫn nhớ cô thích gối thêu hình con bướm, hồi đó cô đã dọa anh: “Nếu trong xe không thấy đôi gối này, em sẽ hỏi tội anh!”, anh vẫn nhớ mỗi lần vừa ngồi vào xe là cô kêu đói, lại thích ăn vặt…
Tại sao? Cũng như cú điện thoại anh gọi tối hôm đó, tại sao cô không hỏi? Thực ra cô không dám hỏi, cũng không thể hỏi! Có những chuyện hỏi rõ, biết rõ chỉ càng thêm đau khổ. Những thứ đã không thể quay trở lại, hà tất phải làm rõ?
Người tham dự bữa chiêu đãi tối hôm đó không đông lắm, chỉ có hai bàn. Do đến muộn nên Hình Lợi Phong luôn miệng cười, giải thích: “Xe chết máy, xe chết máy!”
Mọi người đã ngồi đâu vào đấy, những người đến sau đương nhiên ngồi cùng một bàn.
Cô ngồi đối diện với anh, cách chiếc bàn tròn rộng, trông xa mà gần. Thức ăn từng món được đưa đến, rất nhiều màu sắc, trang trí đẹp mắt, tỏa mùi thơm phức. Tử Mặc không muốn ăn, nhưng đành ngồi yên như cố chịu đựng, như bị đun trong chảo nước, như ngồi trong đống lửa…
Ở căn hộ của anh, bàn ăn không rộng, bằng gỗ thật màu nâu nhạt, chiếc bàn nhỏ hình chữ nhật, kiểu dáng trang nhã, theo phong cách phương Tây cổ điển. Chị Trương không làm nhiều món, ba món mặn, một món canh, như một bữa ăn gia đình thông thường. Anh và cô ngồi đối diện.
Phần lớn thời gian ở đấy cô thích ngồi lỳ trên sofa xem phim. Có mấy lần, nghe tiếng chìa khóa lạch cạch, cô vội chạy ra lấp sau cánh cửa định dọa anh. Lần đầu anh còn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ung dung cởi com lê đưa cho cô, xỏ đôi dép đi trong nhà cô đưa. Hôm đó hình như anh rất vui, ăn hết bay các món trên bàn.
Về sau, cô luôn có cảm giác anh cố tình đứng ở cửa, khua chìa khóa kêu lạch cạch nhưng lần chần không vào, hình như đợi cô ra mở cửa. Ngồi trong nhà mãi cũng chán, một việc nhỏ như vậy cũng khiến cô cảm thấy thú vị. Ít nhất cô cảm thấy mình vẫn có chút tác dụng, không đến nỗi là người thừa.
Ngồi đối diện qua chiếc bàn hẹp, anh thường gắp thức ăn cho cô, ở nhà đã quen như thế, ra ngoài ăn với nhóm bạn cũng vậy. Anh biết rõ cô thích ăn gì, cho nên trong thời gian điều trị sau phẫu thuật, anh đã dặn chị Trương nấu các món theo khẩu vị của cô.
Hình Lợi Phong tỏ ra rất lịch thiệp, cũng rất biết chăm sóc phụ nữ. Đi với anh, cô hoàn toàn cảm thấy thoải mái, yên tâm, không phải nghĩ về tương lai, dường như tương lai đã ở ngay cạnh bên, ở ngay trước mặt… Khi gắp cá cho cô, Hình Lợi Phong luôn cẩn thận rút hết xương rồi mới bỏ vào chiếc đĩa trước mặt cô. Cũng có mấy người đưa người nhà đi cùng, họ tự chăm sóc nhau nên cũng không mấy để ý đến hai người, nhưng Tử Mặc luôn có cảm giác nóng ra như bị kiến đốt ở lưng, dù không ngẩng đầu cô cũng biết, đó là ánh mắt anh đang nhìn.
Cô vui vẻ mỉm cười với Hình Lợi Phong, coi như cảm ơn. Món cá thơm ngon, vị ngọt, chắc thịt, vừa cho vào miệng là tan, rất hợp khẩu vị nhưng cô vẫn có cảm giác đăng đắng. Khẩu vị của cô gần đây không tốt, ngẩng nhìn Hình Lợi Phong, thấy anh cũng đang nhìn mình, như ý hỏi có ngon không. Cô tươi cười, gật đầu. Anh cũng cười với cô, nụ cười của anh rất xởi lởi, để lộ hàm răng đều, trắng bóng, tươi như hoa mùa xuân.
Chợt một tiếng “choang” rất to vọng đến, đó là tiếng thủy tinh vỡ, liền đó là giọng nói hốt hoảng của Giám đốc Vu: “Giang Tổng…”
Tử Mặc giật mình, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Tu Nhân. Đây là lần thứ hai trong ngày cô nhìn anh, kể cả lần tình cờ gặp ở đại sảnh công ty anh. Chỉ thấy chiếc ly đế cao, trong suốt vỡ trong tay anh, những mảnh vụn lẫn với rượu tạo thành một đám đỏ thẫm trên chiếc khăn trải bàn trắng muốt trước mặt anh. Có mấy mảnh thủy tinh nhỏ găm vào tay anh, máu theo vết thương chảy xuống, không nhiều, có lẽ vết thương không sâu như vẫn đỏ nhức mắt. Ánh mắt anh lại hướng vào cô, bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một giây ngắn ngủi, có lẽ chưa đến một giây, cô đã ngoảnh đi. Mắt anh đen thẫm, sâu và lóe sáng như ánh lửa. Nhưng tất cả đã chẳng còn liên quan đến cô, không cần cô phải bận tâm.
Một nhân viên phục vụ mang bông băng, thuốc sát trùng đến, xử lý vết thương cho anh. Chủ nhà hàng vội đến, cung kính xin lỗi, những người ở bàn bên cạnh cũng đến hỏi han.
Mọi người xúm lại, không khí ngột ngạt như sắp không thở được. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía đó, bàn tay mặc dù chỉ có mấy vết rách nhỏ, nhưng máu rỉ ra đỏ thẫm, trông vẫn rất đáng sợ. Cô thấy khó chịu, nói với Hình Lợi Phong: “Em ra nhà vệ sinh!”
Chân cô rảo bước, nhanh như có người đuổi phía sau.
Không khí ngoài hành lang cũng ngột ngạt. Thực ra, ở một nơi cao cấp như vậy, đương nhiên phải có điều hòa, ở bất cứ chỗ nào cũng đều ấm áp, độ ẩm cũng được kiểm soát, không thể ngột ngạt, khó chịu như vậy.
Hất nước lên mặt, lạnh buốt, nhưng cô cần cảm giác đó để đầu óc thêm tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, rất bình tĩnh, thản nhiên, lạnh lùng… tất cả đều bình thường. Nhưng dù che giấu cũng không lừa nổi chính mình, nỗi đau khổ khi gặp lại, sự hoảng loạn khi thấy anh bị thương…
Thì ra mình đã động lòng rồi sao? Tử Mặc ngây người nhìn vào gương, một khuôn mặt đang bàng hoàng, biến sắc, rất lâu, rất lâu sau cô mới sực tỉnh, thì ra mình là…
Triệu Tử Mặc!
Cô xoa nhẹ lớp kem dưỡng và son dưỡng môi, khuôn mặt lại bừng sáng. Thảo nào người ta bảo, mỹ phẩm là người bạn thân thiết nhất của phụ nữ! Cô hít mấy hơi thật sâu, nhếch nhếch mép, thử nở một nụ cười…
Ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Giang Tu Nhân đứng tựa lưng vào tường hành lang, như đang đợi cô. Tử Mặc làm như không nhìn thấy, đi qua anh. Anh giơ tay chộp lấy tay cô, rắn như gọng kìm làm cô đau điếng, nỗi đau từ cánh tay lan tận vào lòng, cô nói khẽ: “Buông ra!”
Không muốn có bất kỳ dính líu nào với anh, cô không thể, không dám, cũng không muốn!
Xung quanh yên tĩnh, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng ăn vọng tới. Hai người lại giằng co như vậy trước cửa phòng vệ sinh, một lúc thì không sao, nhưng đứng lâu nhất định sẽ gặp người quen. Cô nghiến răng, nói sẵng: “Giang Tu Nhân, anh buông ra!”
Anh nhếch mép, nhắc lại: “Buông ra?” Anh đăm đăm nhìn cô một hồi, cái nhếch mép biến thành nụ cười đau khổ: “Nhưng ai có thể buông anh?”
Cô lạnh lùng nhìn anh, cơn giận trào lên, chỉ muốn hất bàn tay đó ra. Giang Tu Nhân vẫn nắm chặt tay cô, như thể sẽ nắm mãi không buông. Cô cười nhạt, ánh mắt anh đờ đẫn. Giọng cô lạnh lùng vang lên: “Rốt cuộc anh có buông không?”
Anh nhìn cô, bướng bỉnh: “Không!”
Cô gật đầu, ánh mắt dữ dội hướng vào anh, ngực phập phồng như đang cố kiềm chế. Cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được, vung cánh tay kia lên: “Bốp.”
Tiếng cười nói từ căn phòng phía xa vọng đến, có người mở cửa, tạp âm đó càng rõ hơn. Anh nhìn cô một cái, những ngón tay từ từ duỗi ra, rời khỏi cánh tay cô. Tử Mặc hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đi. Trên hành lang, có người đi ngang qua, mỉm cười, gật đầu với cô, thì ra là người cùng bàn ăn với mình…
Đứng trước cửa nhà hàng vẫy xe. Trời quá lạnh, taxi cũng đông khách, mãi không có chiếc nào còn trống. Bỗng một chiếc Buick màu đen dừng lại, cửa kính hạ xuống, thì ra là Giám đốc Vu, anh ta tươi cười nói: “Tiểu Hình, lên xe đi! Hôm nay tôi làm tài xế phụ trách đưa hai người về nhà.”
Hình Lợi Phong dứt khoát từ chối, một mực nói là không tiện, Giám đốc Vu vẫn cười vui vẻ: “Có gì đâu, tiện đường thôi. Trời lạnh thế này, cậu chết cóng không sau, nhưng để cô gái xinh đẹp đây chết cóng thì thật không hay chút nào!”
Mở cửa xe, thấy Giang Tu Nhân ngồi ở ghế sau, Hình Lợi Phong cũng hơi ngạc nhiên, vừa ngồi vào ghế phụ phía trước đã hỏi: “Giang Tổng, vết thương thế nào rồi?”, thầm nghĩ, có lẽ tay bị thương nên Giang Tu Nhân không thể lái xe về nhà. Còn anh lại cười cười, nhìn Tử Mặc ngồi cùng ghế phía sau nhưng cách khá xa, sát cửa xe, thản nhiên nói: “Tôi không sao!”
Trong xe đang mở bản nhạc nhẹ, ca khúc Thời gian bị lãng quên của Thái Cầm: “Ai đang gõ cửa sổ phòng tôi? Ai đang khẽ vuốt phím đàn? Thời gian bị lãng quên dần dần trở lại, ra khỏi tâm hồn tôi…” Tiết tấu lúc nhanh lúc chậm như bị gián đoạn, lại như tiếp nối, lúc này thời gian dường như đang dừng lại. Giọng ca của Thái Cầm giống như rượu ủ lâu năm, thời gian càng dài, càng dậy hương. Tiếng hát ấy lúc thăng lúc trầm, vang vọng giống như một thứ ngôn ngữ cổ điển bị lãng quên, mang vẻ đẹp lãng mạn, u sầu và tao nhã…
Cho dù đã nép ở một góc xa, sát cửa xe, nhưng cô vẫn có thể nhận ra mùi hương từ cơ thể anh. Đó là mùi của anh, mùi cơ thể và mùi thuốc lá hòa trộn, cô đã quá quen thuộc, nói chính xác, đã quá quen thuộc trong một thời gian dài.
Bên ngoài cửa kính xe, đèn đường loang loáng. Tử Mặc nhìn dòng xe như nước chảy, từng chiếc nối nhau lướt qua, rất nhanh, hình như cũng rất chậm. Xe dừng lại, nhìn ra ngoài, nhận ra đó là khu chung cư của Hình Lợi Phong, cô chưa vào nhà, nhưng có đi qua mấy lần. Hình Lợi Phong mỉm cười cám ơn Giám đốc Vu rồi quay đầu chào tạm biệt Giang Tu Nhân. Đã đến nhà, Hình Lợi Phong phải xuống xe, đoạn đường còn lại chỉ còn anh và cô. Cô không muốn đối diện với anh, chỉ ngồi như vậy cũng thấy rất khó chịu!
Cô cũng mở cửa xe, mìm cười nói với Giám đốc Vu: “Cám ơn, chúng tôi cùng xuống!” Không nhìn khuôn mặt đang sa sầm của Giang Tu Nhân, cô đóng cửa xe, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Hình Lợi Phong phấn khởi nói: “Có lên nhà uống ly cà phê không?”
Tử Mặc nghĩ nhanh, gật đầu: “Cũng được!”
Nói chuyện với Hình Lợi Phong mới biết, đây là khu nhà công ty anh đầu tư, do vị trí tốt nên giá từ trung bình đến cao, bán khá chạy. Bởi là nhân viên công ty nên anh được hưởng giá ưu đãi. Căn hộ của Hình Lợi Phong ở tầng bốn, diện tích không lớn nhưng thiết kế rất hợp lý. Ngồi một lát, chủ yếu là anh nói, cô nghe. Trong câu chuyện có mấy lần nhắc tới Giang Tu Nhân, mỗi lần nhắc tới anh, dường như Hình Lợi Phong rất hào hứng, tỏ ra rất khâm phục sếp mình: “Công bằng mà nói, anh ta còn trẻ nhưng rất bản lĩnh. Mặc dù có dựa vào các mối quan hệ của ông nội và bố nhưng cũng phải có tài thực sự mới làm được như vậy. Trong khi con cái những cán bộ cấp cao khác hầu như vẫn núp bóng gia đình thì anh ta đã gây dựng được công ty lớn. Kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, toàn những ngành “hot” như dầu mỏ, ngân hàng, truyền thông… Tuy là tổng giám đốc công ty nhưng cũng chỉ xuất hiện trong những cuộc họp quan trọng.”
Cô dỏng tai nghe, không bỏ sót một từ, uống mấy ngụm cà phê, cả miệng đắng ngắt, thầm nghĩ tối nay chắc chắn sẽ mất ngủ.
Đi taxi về đến nhà đã gần mười một giờ, có lẽ do uống cà phê nên đầu óc rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ. Tìm được chìa khóa, chuẩn bị mở cửa, chợt một giọng nói lạnh nhạt, quen thuộc vang lên: “Về sớm thế?”
Quay phắt lại, Giang Tu Nhân đứng khuất trong bóng tối ở hành lang, cô không nhìn rõ sắc mặt anh vì ánh sáng không đủ.
Xoay nhẹ chìa khóa, cửa bật mở, cô đi vào, định đóng cửa thì bị anh giơ một chân ngăn lại. Trong lòng vốn đã bực bội, cô vừa đẩy cửa vừa nói: “Giang Tu Nhân, rốt cuộc anh định làm gì?” Anh đã dễ dàng được toại nguyện, rũ bỏ êm thấm, cô không gây bất kỳ khó dễ nào, không khóc lóc, không cãi cọ làm ồn, anh còn muốn thế nào nữa? Những gã nhà giàu phóng đãng chẳng phải đều thẳng tay vứt bỏ người tình sau khi đã chơi chán sao, tại sao anh còn quanh quẩn mãi?
Tử Mặc đi rồi, tất cả những vật dụng cá nhân từ lớn đến nhỏ đều được cô thu dọn sạch, không để lại thứ gì. Giống như cô chưa từng xuất hiện trong nhà anh, chưa từng để lại dấu vết trong lòng anh, chưa từng có những đêm điên cuồng, cũng chưa từng bình yên ngủ trong vòng tay nhau… chưa từng có gì hết.
Tất cả đều biến mất, tất cả những gì gợi nhớ đến cô đều đã biến mất, cô cũng không muốn lưu trong ký ức, vật để lại duy nhất là chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà, tất cả như cô đã làm, đoạn tuyệt không còn chút dấu vết.
Lúc này anh mới hiểu, thì ra anh đã yêu Tử Mặc, ngoài ý muốn và thực sự vô phương cứu chữa! Cụ thể yêu điểm gì ở cô, bắt đầu từ lúc nào… anh cũng mơ hồ… Lúc đầu chỉ là sự hứng thú, hiếu kỳ, do bị cô phớt lờ nên bắt đầu để ý, nhưng đây cũng chỉ là trò chơi. Anh tưởng chỉ cần chung sống một thời gian, cô sẽ chẳng còn gì thú vị, sẽ nhàm chán theo quy luật bão hòa, nhưng thực tế trái ngược, anh lại bị hấp dẫn, như người nghiện ma túy, ngày càng không dứt ra được.
Tử Mặc rõ ràng tỏ ra không mặn mà, anh vừa đi công tác là cô lại về nhà mình, đó mới là thế giới của cô, là vũ trụ thu nhỏ của cô. Thời gian còn qua lại với nhau, cô vẫn không chịu đưa anh chìa khóa, với tính cao ngạo bẩm sinh, anh tuyệt đối không mở miệng yêu cầu. Lần trước, khi đi công tác Thẩm Quyến trở về, vượt chặng đường xa như vậy đến thẳng nhà cô, không có chìa khóa đành ngồi gà gật trong xe. Hôm đó, Tử Mặc đi chơi đến quá nửa đêm mới về, cả người sặc mùi rượu lẫn mùi thuốc lá, lại còn có một người đàn ông đưa về, hai người còn diễn trò “tình lâm ly” trên xe mãi…
Mang một bụng tức tối, vậy mà cô không có lấy một câu dịu dàng. Tính cô vẫn vậy, nếu anh giận cô cũng lạnh nhạt, không thèm bắt lời luôn. Anh vốn được cưng chiều, chưa từng bị đối xử như vậy nên làm sao chịu được, ngay lúc đó sập cửa quay đi. Thời gian thị sát công trình ở Thẩm Quyến bận rộn, anh liền nhân cơ hội này cố tình lạnh nhạt với cô, nhưng Tử Mặc vẫn không gọi điện. Anh tức phát điên nhưng không biết phải làm sao!
Sau đó, khi cô gọi đến, anh đang bận họp nên không nghe máy. Họp xong, mở điện thoại ra xem, anh bỗng bật cười, gọi lại, nhưng là giọng một người lạ trả lời, cho biết cô đang phải phẫu thuật, vậy là anh bỏ dở công việc, lập tức bay về Bắc Kinh.
Cũng có lúc anh mơ hồ, cho rằng mình chơi chưa đủ. Rốt cuộc Tử Mặc không giống những cô gái thoáng qua trong đời anh, cô chưa từng có bất cứ đòi hỏi gì về tiền bạc, vật chất, cho nên anh cũng bàng quan tiếp tục duy trì, chờ xem rốt cuộc cô muốn gì. Đến khi cô mua tặng anh chiếc áo sơ mi, hôm đó anh mặc đi ăn với cả nhóm, kết quả là bị tay bồi bàn rót rượu làm bắn vào, không kìm được nổi đóa tại trận, khiến mọi người ngơ ngác. Lúc đó anh mới biết thì ra mình đã lún sâu, muốn thoát không dễ.
Con người đó đi vào lòng anh từ lúc nào? Khi tức giận, đôi mắt như đầm nước, trong vắt, long lanh, cặp lông mày cau lại, vậy là anh bật cười, dường như đây mới là khuôn mặt thật của cô.
Anh nhìn cô rất lâu rồi mới lẩm bẩm nhắc lại lời cô: “Anh muốn thế nào ư?” Thực ra anh muốn thế nào, chính anh cũng không biết.
Anh vốn quen nắm quyền chủ động mọi chuyện, quan hệ giữa hai người cũng vậy, chỉ có anh được quyền chấm dứt. Hôm đó trên xe, Tử Mặc lạnh lùng nói muốn kết thúc, anh chỉ thấy bị xúc phạm cực độ. Trong khi anh chưa chán cô, cô lại muốn kết thúc, điều đó làm anh không chịu nổi. Thì ra anh chỉ là trò chơi của cô!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Vậy là anh ngoái đầu, lần đầu tiên ngoái đầu trong tâm thế đặc biệt, như không nghe thấy lời cô, rồi quay lại, tiếp tục lái xe như không có chuyện gì.
Bây giờ nghĩ lại, có phải lúc đó anh đã yêu rồi? Rốt cuộc yêu từ lúc nào? Trong thời gian dài sau đó anh luôn tự hỏi, nhưng không nghĩ ra. Lần đầu tiên gặp nhau ư? Không! Cô quá bình thường, quả thực cô quá bình thường, ngoài khuôn mặt thanh tú, yên ả như hồ nước mùa thu, trang phục lại kín đáo, trông cô hơi khác thường giữa những bông hoa rực rỡ xung quanh anh.
Lần đánh mạt chược đó càng khiến anh bất ngờ, anh chưa từng gặp cô gái nào lại từ chối tiền của đàn ông, huống hồ số tiền đó đối với người làm công như cô chắc cũng không phải nhỏ.
Sau khi xảy ra chuyện đó, anh cảm thấy cô cũng chẳng có gì đặc biệt, non nớt, vụng về đến thế, có thể nói anh chưa gặp cô gái nào kỹ thuật kém như vậy. Thỉnh thoảng nghĩ lại, anh hơi nghi ngờ, có lẽ đó là lần đầu tiên của cô, nhưng nghĩ lại thấy không thể như vậy, trong xã hội hiện đại, sex và chuyện tình một đêm đã phổ biến như ngày ba bữa cơm.
Có lẽ anh rung động từ lần đầu tiên cô nấu cơm cho anh ăn. Trong ấn tượng của anh, chưa có ai lúi húi trong bếp nấu ăn cho mình như vậy. Từ nhỏ đến lớn, bữa ăn của anh đều do những người lạ phụ trách, đầu bếp chuẩn bị xong, cảnh vệ đưa lên tận phòng, lúc nào cũng là một khay đồ ăn với các món được bày ngay ngắn, chưa bao giờ anh nghĩ chúng được chế biến thế nào. Hôm đó, Giang Tu Nhân ngồi trên sofa trong phòng khách, xem tin thời sự trên CCTV, phòng bếp và phòng khách nhà cô chỉ cách tấm cửa kính hoa nhỏ, anh vẫn loáng thoáng thấy bóng cô rửa rau, xào nấu… Cô mặc áo phông dài, quần bò mài, thanh tú, trả trung như một nữ sinh, dáng không thật cao nhưng mảnh khảnh, xinh xắn, khác hẳn những cô người đẹp lồ lộ son phấn quanh anh.
Anh đang ngẩn ngơ thì cô đã làm xong thức ăn, vài món rất bình thường, một con dá diêu hồng hấp, một đĩa trứng rán, một bát canh nấm hương, nhưng cá tươi, trứng vừa lửa, canh nấm vị thanh ngọt. Lòng anh lâng lâng, đầm ấm và bình yên, giống như hồi nhỏ cùng ăn cơm với bà nội, được bà gắp cho mắt cá. Hôm đó anh ăn rất ngon miệng, ăn hết sạch các món cô làm.
Cứ dùng dằng như vậy, lúc ngắt quãng, lúc lại tiếp tục, giống như loài dây leo mảnh mai, yếu ớt, có thể đứt bất cứ lúc nào. Tử Mặc không chủ động liên lạc, tồn tại như có như không. Anh cũng từng thăm dò Sính Đình, biết cô chưa từng có quan hệ với đàn ông, huống hồ anh thường xuyên đến chỗ cô, khó tránh để lại đồ dùng ở đó, nếu cô có người tình khác chắc chắn khó duy trì.
Tử Mặc lạnh lùng nhìn anh, đã hơn hai tháng, không bao giờ cô nghĩ sẽ gặp lại anh trước cửa nhà, cảnh tượng về những ngày chung sống lướt qua trước mắt cô. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt anh, lúc đó cô mới nhìn rõ, trông anh có chút tiều tụy, đã quen nhìn con người lúc nào cũng đường đường phong độ, bây giờ mới phát hiện khuôn mặt đầy cuốn hút đó như đang chìm trong cô đơn và bất lực.
Hai người đứng yên, như đứng ở hai chiến tuyến, bên này không có động tĩnh, bên kia cũng không. Cô cười tự châm biếm, mạnh dạn đứng sang bên nhường đường, hào phóng mời anh vào nhà: “Giang thiếu, nên anh có gì cần nói, xin hãy nói rõ một lần. Anh rất bận, tôi cũng không rỗi, không cần thiết làm mất thời gian của nhau!”
Anh liếc cô một cái rồi mới bước vào, trong phòng không có thay đổi gì lớn nhưng anh vẫn nhận ra. Trên bàn trà trước đây hay để mấy cuốn tạp chí kinh tế bây giờ trống không, đôi dép lê của anh ở cửa không thấy, anh nhớ đôi dép đó có màu xanh lam, giống như màu nước biển dưới bầu trời xanh tít tắp nắng chan hòa… Xưa nay anh đâu có để ý những tiểu tiết đó. Đôi dép của anh và của cô là cùng một cặp, đôi của cô màu vàng nhạt, có hình hai com bướm sặc sỡ. Tử Mặc luôn thích bướm, thích một cách lạ lùng, dường như đã trở thành niềm đam mê.
Anh có thể nói gì? Cầu xin cô tha thứ ư? Anh biết lòng tự trọng, lòng kiêu hãnh của Tử Mặc chắc chắn không kém anh. Nếu là người tham lam, cô đã tìm cách chiều chuộng anh để có được thứ mình muốn.
Anh từng đọc một câu chuyện cười, tưởng đã quên, không ngờ lúc này vẫn nhớ rõ: “Có ba người đàn ông quốc tịch khác nhau cùng bị giam trong tù ba năm, trưởng trại cho phép mỗi người được nêu một yêu cầu. Người Mỹ thích hút xì gà, yêu cầu ba hộp xì gà; người Pháp lãng mạn, yêu cầu một cô gái đẹp làm bạn; còn người Do Thái nói, anh ta cần một chiếc điện thoại có thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Ba năm sau, người đầu tiên đi ra là người Mỹ, miệng ngậm xì gà, hét lớn: “Cho tôi lửa! Cho tôi lửa!” Thì ra anh ta quên không xin bật lửa. Tiếp theo là người Pháp, chỉ thấy tay anh ta bế một đứa bé, người phụ nữ đi bên cạnh cũng dắt một đứa, bụng cô ta lại đang mang thai đứa nữa. Đi ra cuối cùng là người Do Thái, anh ta nắm chặt tay trưởng trại, nói: “Ba năm nay, ngày nào tôi cũng liên lạc với bên ngoài, hoạt động kinh doanh của tôi không những không bị dán đoạn, trái lại còn tăng hai trăm phần trăm. Để cảm tạ, tôi xin tặng ông chiếc Roll-Royce!”
Hồi đó anh đọc thấy thật buồn cười, bây giờ mới hiểu, cuộc sống luôn phụ thuộc vào sự lựa chọn của mỗi người, lựa chọn thế nào thì sẽ có cuộc sống như thế. Cuộc sống hôm nay được quyết định bởi lựa chọn trong quá khứ, còn lựa chọn của hôm nay sẽ quyết định cuộc sống tương lai.
Kết cục này của anh và cô là do anh quyết định. Anh cũng từng suy tính mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng điều duy nhất bỏ qua lại là tình cảm của chính mình.
Biết rõ hôm đó cô sẽ về sớm, bởi vì anh giấu Vu Sính Đình, nhờ Tôn Bình Hoa giúp đỡ, dàn dựng một cảnh để thử xem, nếu gặp tình huống đó, Tử Mặc sẽ xử trí thế nào, cãi cọ, chất vấn hay khóc lóc ầm ĩ?
Bởi thực ra, với quan hệ của họ lúc đó, cô hoàn toàn có tư cách hỏi anh một câu tại sao. Nhưng bất luận thái độ của cô thế nào, cuối cùng anh cũng sẽ lựa chọn kết thúc, bởi anh không muốn tiếp tục nữa, nó giống một cái hang không đáy, không nhìn rõ con đường phía trước, chơi vơi như trạng thái mất trọng lượng khi bước vào khoảng không vũ trụ.
Nhưng có còn không tỏ ra kinh ngạc mà bình tĩnh, dường như chỉ là người ngoài cuộc đang xem một vở kịch mà thôi. Kịch đã hạ màn thì khán giả cũng nên ra về.
Xưa nay anh luôn kiểm soát được mọi chuyện, anh tin là chuyện này cũng không ngoại lệ, đối với anh, cô cũng như mọi cô gái trước kia, đều chẳng có mấy ý nghĩa, cho nên sau khi phát hiện mình đã lún sâu vào mối quan hệ với cô, anh đã đưa ra quyết định, nhưng rồi lại hối hận, hối hận vô cùng…
Hôm đó nhìn Tử Mặc bình tĩnh bỏ đi, lòng anh trào lên nỗi lưu luyến khôn tả. Bóng người con gái đó vẫn rất mảnh mai, anh đã từng vuốt ve mỗi đường nét, quen thuộc đến mức có thể vẽ ra được. Đến nỗi đêm đêm mơ thấy, trằn trọc không thể ngủ, hình ảnh hiện lên trước mắt chính là bóng dáng mảnh mai đó, lòng anh lại quặn đau.
Mỗi lần cầm điện thoại lên, theo thói quen anh lướt tìm số điện thoại của cô, nhưng anh tin, cơn nghiện này anh có thể cai được. Thực ra, chẳng có chuyện gì anh không thể làm được, cho nên vẫn cố chịu đựng, đến khi không chịu được nữa, anh lại tự nhủ, quan tâm một chút đến cô bạn gái cũ của mình cũng chẳng phải tội gì tày đình.
Tử Mặc nghe máy, khách sáo buông một câu: “Chào anh!” Lúc đó anh mới nhận ra con thuyền nhỏ đã ra khơi. Khi còn bên nhau, lúc nghe máy cô cũng từng chào như vậy, nhưng bây giờ giọng điệu đã khác, không trêu đùa, không làm nũng, bởi vì đối với cô, anh đã trở thành người xa lạ.
Một người, nếu có chuyện không vui sẽ tìm ai để tâm sự? Người thân thiết hay người xa lạ? Có lẽ không ai lựa chọn người xa lạ. Anh và cô đã là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!
Anh bỗng thấy bàng hoàng, như vừa đánh mất chỗ dựa, như cả thế giới đều bỏ rơi mình, trong phút chốc bị mất tất cả. Cảm giác đó đáng sợ đến ngộp thở!
Thấy cô đi vào phòng ngủ, thời gian chỉ khoảng một phút, hoặc chưa đến, bê ra một chiếc hộp to đặt xuống nền nhà, rồi mở ra, nhìn anh, nói: “Đây là đồ của anh, vốn định quẳng đi nhưng toàn hàng đắt tiền nên không nỡ. Nếu anh không có việc gì, thì xin lỗi, cũng muộn rồi, phiền anh mang đi luôn!”
Lệnh đuổi khách đã ban, không phải anh không hiểu, nhưng thái độ bình tĩnh như vậy thật sự khiến anh hoang mang, không thể hiểu cô nghĩ gì.
Anh ngước nhìn một cái, từ từ bước đến, cô ngoảnh mặt không muốn đối diện với anh. Trong chiếc hộp giấy là một số đồ dùng của anh, trong những ngày đau khổ cùng cực, cô đã vuốt ve, ngắm nghía chúng, không khóc, nhưng nước mắt chảy vào trong. Sau khi bình tĩnh lại, cô thu dọn chúng giống như thu dọn tâm trạng của mình, sắp xếp gọn gàng để vào chiếc hộp, cất dưới gầm giường không muốn nhìn thấy nữa. Lòng như mặt hồ sau cơn bão, sóng gió đã qua, tất cả đã bị chìm xuống đáy sâu, mặt nước yên tĩnh trở lại.
Đêm càng về khuya càng yên tĩnh, như lòng người, bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt. Anh đi như vậy, cũng thực sự ra khỏi cuộc đời cô. Mặc dù biết đó là kết cục tất yếu, nhưng lòng vẫn đắng, vẫn đau!
Anh nhìn cô, trên khuôn mặt thanh tú hơi ngẩng lên có một vẻ kiên định anh chưa từng biết. Thì ra anh mất cô thật rồi! Không thể! Anh từ từ đi tới, bất ngờ ôm lấy cô, cách lớp áo len dày nhưng anh vẫn nhận ra cơ thể hao gầy đó, vòng eo mảnh dẻ cơ hồ không đủ một vòng ôm.
Không đợi cô phản ứng, anh đã cúi xuống hôn, hơi thở của anh phả tới, có mùi thuốc lá, trong tích tắc cảm giác như bị sặc. Di chuyển của đôi môi vẫn quen thuộc đến choáng váng, thời gian như quay trở lại, trong một thoáng ngỡ ngàng, dường như họ chưa từng chia tay. Gió mang theo hơi lạnh, lướt qua ngọn cây. Tử Mặc bỗng sực tỉnh, anh coi cô là gì chứ? Cắn mạnh vào đôi môi hung hãn đó, anh hơi đau, nhưng vẫn không rời môi cô, tay vẫn xiết chặt.
Cô cố sức đẩy ra, rồi lại cắn, nhưng anh càng ôm chặt hơn, hơi thở cũng bắt đầu gấp dần. Hơi thở đó làm cô hoảng sợ, cuộc tập kích bất ngờ và quyết liệt như vậy, làm sao kháng cự? Đến khi cô sắp chết ngạt, không thở được nữa, anh mới chịu buông.
Cô mím môi điều chỉnh hơi thở, chân tay như không còn sức lực. Anh cúi nhìn cô, vẻ mặt vừa ngông cuồng vừa đắc ý. Hỏa khí bùng lên, cô vung tay, chỉ thấy “bốp” một tiếng đanh gọn, mặt anh từ từ hiện lên năm dấu ngón tay. Lần này cô dùng hết sức bình sinh, anh lại không né tránh, lặng lẽ lãnh trọn cái tát.
Lòng tê tái một nỗi chua xót không cùng, miệng cũng đắng như ăn phải bồ hòn. Đầu ngón tay lành lạnh, cô có thể cảm nhận hơi ấm trên gương mặt anh. Trong một buổi tối, cô lại có thể tát anh hai lần!
Anh và cô, giữa họ rốt cuộc là quan hệ gì đây?