Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1004: Tam hoàn yêu động


Lúc này, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu Mạnh Hạo dường như có sấm chớp ầm vang.

Khoảnh khắc quỷ trảo sắp chụp đến đứa bé, đột nhiên sau lưng đứa bé lặng yên xuất hiện một người đàn ông trung niên, tiếng hừ lạnh vang lên, y chộp lấy quỷ trảo, bẻ mạnh.

Khoảnh khắc quỷ trảo tan nát, tiếng gào thét thê lương vang lên, như có quỷ ảnh đang nhanh chóng chạy đi xa trong sương khói.

Đứa trẻ kinh hãi, quay đầu lại lập tức có vẻ vui mừng, nước mắt trào ra, nhào vào trong lòng người đàn ông.

- Cha... Cha đi đâu vậy, con không tìm được hai người, con...

Người đàn ông không đuổi theo quỷ ảnh, mà có vẻ yêu thương và phức tạp, ngồi sụp xuống, nhìn đứa bé, tay phải đưa lên xoa đầu nó.

- Hạo Nhi đừng khóc.

- Cha mẹ phải rời đi một đoạn thời gian, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại.

Người đàn ông im lặng một chút, nhìn đứa bé trước mắt nhẹ nhàng nói.

- Cha mẹ muốn đi đâu? Con không đồng ý...

Đứa bé nghe thấy vậy, lập tức quýnh lên, nắm chặt lấy áo người đàn ông.


Người đàn ông không nói gì, xoa đầu đứa bé, một lát sau mới mở lời.

- Đông Thổ.

Y nói, vẻ mặt vô cùng yêu thương, còn có đau lòng, vừa xoa đầu đứa bé, tay phải quang mang lóe lên. Đứa bé lập tức nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Người đàn ông ôm đứa trẻ, quay người đi trở về trong phòng, đặt đứa bé lên chiếc giường, đứng đó nhìn rất lâu, than nhẹ một tiếng.

Nhờ vào ánh đèn, Mạnh Hạo nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông. Đó là một khuôn mặt tuấn tú mang theo chút uy nghiêm, trong ký ức của Mạnh Hạo vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lúc nhìn thấy, trong lòng Mạnh Hạo hơi rung động.

Rất lâu sau, người đàn ông hôn nhẹ lên trán đứa bé, đứng dậy, vẻ mặt đau đớn và dứt khoát, đi ra khỏi phòng, càng đi càng xa. Làn gió, sương mù màu tím cũng theo y rời đi mà rời khỏi huyện Vân Kiệt, rời khỏi Đại Thanh Sơn rồi biến mất.

Hình ảnh kết thúc tại đây, Mạnh Hạo run lên. Lúc tỉnh táo lại, hắn vẫn đứng trên con thuyền, gió lốc xung quanh gào thét, không có tóc bạc, không có u luân, vẫn như cũ còn ở trong tường ngăn gió lốc.

Mọi người trên thuyền đều đang say ngủ.

Xung quanh rất yên tĩnh, Mạnh Hạo quay lại nhìn phía sau lưng, im lặng ngồi đó, nhìn về phương xa, ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Không lâu sau, tam lão tỉnh lại, những người khác cũng lần lượt tỉnh theo, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều có vẻ kính sợ và cảm kích, mà Mạnh Hạo không nói gì, bọn họ cũng không dám mở miệng.

Cứ như thế, con thuyền tiếp tục yên lặng đi qua mấy tháng liền, dần dần đi qua khu vực cuối cùng của tường ngăn gió lốc.

Trên đường, Mạnh Hạo chưa từng đứng dậy, cho dù gặp được phù linh, cũng không thèm liếc lấy một cái, chỉ nhìn về phía trước, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Mãi mấy tháng sau, khi con thuyền đi tới tận cùng tường ngăn gió lốc, có thể nhìn thấy một bến thuyền ở phía trước âm u, nơi đó là điểm cuối của chuyến đi.

Mạnh Hạo đứng dậy, thần thức đột nhiên lan ra, lập tức bao bọc tất cả mọi người trên thuyền, dùng đạo thuật trong hàng loạt tiểu pháp thuật hắn học được trên Yêu Tiên Tháp trong Yêu Tiên Tông, xóa đi bộ phận ký ức liên quan đến bản thân trong đầu bọn họ, rồi đứng dậy đi khỏi, biến mất trong gió lốc.

Sau khi Mạnh Hạo biến mất một lát, mọi người trên thuyền lần lượt tỉnh lại, ai nấy đều mù mờ. Nhưng tiếp đó, khi bọn họ tới gần bến thuyền, dường như xuyên qua một tường ngăn vô hình. Thế giới vốn đen xì, đột nhiên bị một mảng ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống.

Đó là ánh nắng, xung quanh truyền đến từng đợt tiếng sóng, còn có mùi mặn của biển, khiến mọi người vẫn còn mù mờ lập tức hiểu ra, bọn họ... Đã tiến vào tam hoàn!

Từng tiếng kêu mừng vang lên, Mạnh Hạo đã đi ra khỏi tường ngăn gió lốc từ một hướng khác, hắn đứng trên mặt biển, nhìn mặt trời trên cao.

- Cho dù là thật hay giả, Đông Thổ... Ta nhất định phải đi!

- Giải quyết xong nguy cơ của đệ thập Tổ Vương gia, ta nhất định phải đi Đông Thổ một chuyến!


- Nhìn thử Đại Đường một phen, nhìn thử Trường An, đó là giấc mộng của ta lúc còn nhỏ...

Mạnh Hạo nhìn về phương đông, hắn hy vọng bản thân có thể có đủ tu vi, có thể nhìn thấy Đông Thổ từ xa vạn dặm.

- Đó là manh mối của cha mẹ, chuyện năm đó, rốt cuộc là vì sao. Ngọn gió, sương mù màu tím đó, có liên quan gì đến thân thế của ta..

- Còn nữa...

Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn mu bàn tay của mình. Nơi đó, mỗi lần tu vi hắn đột phá một cảnh giới sẽ xuất hiện một ấn ký.

Ấn ký này, đã làm bạn với Mạnh Hạo rất lâu, hắn nếu còn không rõ ấn ký này có liên quan đến thân thế, thì đã lãng phí nhiều năm tu hành rồi.

- Sự khác lạ của Phương Du năm đó, ta rõ ràng nhìn thấy... Là không muốn thừa nhận ư?

Mạnh Hạo im lặng, sự mềm yếu rất ít thấy lộ ra trong mắt hắn. Rất lâu sau hắn thở dài, đè nén tất cả tâm tư xuống tận đáy lòng.

Hắn đột nhiên cảm thấy rất cô đơn. Loại cô đơn này, là nhìn về bốn phía, không biết nhà ở nơi đâu, là tu hành mấy trăm năm, hiện giờ bên cạnh không có lấy một người làm bạn.

Tâm tình này, khiến sự mềm yếu trong mắt hắn càng thêm đậm.

- Đây chính là tu hành ư, một con đường... Cần một người kiên định đi tới.

Mạnh Hạo nhắm mắt, đến khi mở ra, trong mắt hắn, không còn sự mềm yếu, chỉ còn lại sự kiên cường vẫn luôn ở bên hắn từ khi thiếu niên.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén quét qua xung quanh.


Nơi này không có gì khác biệt với tứ hoàn, nhưng Mạnh Hạo lập tức phát hiện ra, trong tam hoàn này, có yêu khí mơ hồ chuyển động.

Yêu khí này, người khác không phát hiện được, nhưng Mạnh Hạo thân là Phong Yêu Sư, tất nhiên khá nhạy cảm.

Lúc này Mạnh Hạo không hề biết, khoảnh khắc hắn bước vào tam hoàn, đáy biển tam hoàn, có vô số cặp mắt mở ra, toàn bộ đều nhìn về phía Mạnh Hạo đang đứng.

Thậm chí sâu dưới đáy biển, sóng ngầm bắt đầu chảy, như bão tố sắp xuất hiện. Vô số cặp mắt từ từ đỏ lên, phát tán vô tận khát vọng, dường như bọn họ nhìn thấy một loại hy vọng trong cuộc đời.

Trên mặt biển, Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, lao nhanh về phía trước, nhưng vừa bay đi được khoảng một nén nhang, hắn đã cau mày, cúi đầu xuống. Mặt biển lập tức cuộn trào, một xúc tu khổng lồ thò ra từ đáy biển lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Xúc tu nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, tàn ảnh này lao đi, giống như một cây roi, ma sát với không khí tạo ra ngọn lửa.

Một kích này, có thể sánh với lực lượng Nguyên Anh. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, khoảnh khắc xúc tu tới gần, tay phải giơ lên, chộp lấy hư không, xúc tu lập tức dừng lại cách hắn một xích, giống như bị một bàn tay vô hình giữ lại.

Xúc tu đen xì, có vô số giác hút, đang lay động rất nhanh, như đang giãy dụa, thoạt nhìn rất muốn ói. Thậm chí mặt biển lúc này sóng gió cuộn dâng, mơ hồ có một con vật lớn đến trăm trượng đang gào thét.

Đồng thời, tiếng vun vút vang lên, lại có mười mấy xúc tu thò ra khỏi mặt biển, lao về phía Mạnh Hạo. Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải chộp vào hư không, xé mạnh một cái.

Ầm!

Mặt biển dường như bùng nổ, một luồng lực khổng lồ từ cánh tay Mạnh Hạo truyền tới xúc tu, rồi theo đó lan tới thân thể. Theo cái ném này, một con mực trăm trượng bị Mạnh Hạo giật ra khỏi lòng biển, văng lên không trung.

back top