Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1005: Cổ Cảnh hy vọng!


Mạnh Hạo thả tay ra, bước tới rồi biến mất, khi xuất hiện, đã ở phía trước con mực biển, tay phải nắm lại, đấm thẳng tới. Tiếng nổ vang lên, thân thể con mực lập tức tan vỡ, chia năm xẻ bảy, rơi xuống mặt biển.

Trong mảnh thịt nát đó, có ẩn chứa một khối tinh thể lam sắc, lớn cỡ ngón tay. Sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, đưa tay chộp lấy, tinh thể màu lam này lập tức bị Mạnh Hạo nắm lấy, lúc nhìn lại, tinh thể này phát tán ánh sáng dịu nhẹ, còn có linh lực dao động.

- Có thể sánh với một viên linh thạch trung phẩm, đây chắc là yêu tâm.

Mạnh Hạo lần đầu nhìn thấy vật này, nghiên cứu một chút rồi thu lại. Đang định rời đi, đột nhiên lại cau mày, thần thức liền phát tán, lập tức sầm mặt lại.

Trong thần thức của hắn, đáy biển xung quanh, lúc này có hai mươi mấy loại hải yêu đủ loại đang lao thẳng về phía mình.

Mà khí tức chúng phát ra, đều rất nóng nảy, còn có vẻ tham lam nồng đậm, như coi bản thân Mạnh Hạo là con mồi của chúng vậy.

- Lẽ nào đây là chỗ nguy hiểm trong tam hoàn?

Mạnh Hạo cau mày, tay phải liền giơ lên, ấn xuống mặt biển xa xa. Một ấn này, mặt biển phía dưới hắn lập tức gào thét, thấp hẳn xuống, hình thành một khe sâu đến trăm trượng, tức thời khe sâu ầm ầm, bắt đầu xoay tròn.

Theo chuyển động, tiếng nổ vang trời, dường như hình thành một hố đen trên biển, dẫn tới vô tận sóng gió, lộ ra bảy tám con hải yêu dữ tợn ở trong lòng biển.


Những hải yêu này tu vi cao nhất là Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí còn có con chỉ có cảnh giới Kết Đan. Nhưng khi nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt chúng đều đỏ ngầu, có vẻ tham lam điên cuồng, như hận không thể cắn nuốt Mạnh Hạo. Giống như cho dù chỉ cắn được một miếng thịt của hắn, cũng có thể khiến chúng chứng đạo vậy.

Ánh mắt này, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, lập tức vô cùng phản cảm. Hắn từng cảm nhận ánh mắt tương tự từ đệ thập Tổ Vương gia.

Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay siết lại.

Vòng xoáy trong biển liền lập tức bị ép lại, trong khoảnh khắc nước biển hóa thành màu máu, có tiếng thét thảm vang lên. Mạnh Hạo thả lỏng tay, nghịch chuyển một vòng, tức thời vòng xoáy liền khuếch tán ra ngoài, nhất thời, tiếng nổ ầm vang.

Một lát sau, trong nước biển màu đỏ nhạt, Mạnh Hạo ngoắc tay, hai mươi mấy cái yêu tâm bay ra, bị hắn phất tay thu vào trong túi trữ vật, rồi quay người hóa thành một vệt cầu vồng lao về phía xa.

Chỉ để lại nước biển đỏ nhạt dần bị dung hợp, khôi phục như cũ...

Tam hoàn rất lớn, hiện giờ trong tam hoàn, có không ít tu sĩ Thiên Hà hải túm năm tụm ba, đang săn bắt hải yêu ở những khu vực khác nhau, có thể gặp được hay không phải dựa vào vận may. Đặc biệt là một số hải yêu mạnh mẽ, đối với tu sĩ mà nói, một khi gặp được, chính là tai nạn.

Thậm chí vì thế, trong tam hoàn, ngọc giản ghi chép lại một số khu vực được phân chia, trở thành vật cần chuẩn bị của mỗi người khi tiến vào nơi này.

Đồng dạng, ở nơi này, tam tông cùng nhau xây dựng một hải thành, để tiện cho các tu sĩ tới đây mạo hiểm trao đổi chuẩn bị. Thành này lớn đến vạn trượng, sừng sững trên mặt biển, giống như một bảo lũy, xung quanh có canh phòng cẩn mật, bố trí trận pháp kinh người, bao nhiêu năm nay, đã bao lần ngăn cản công kích của hải yêu.

Chỉ riêng số tu sĩ tam tông đóng ở nơi này đã đến vạn người, thậm chí nơi này, hàng năm đều có một trong tam Thánh trấn giữ, trăm năm đổi một lần.

Nhiều năm nay, tam tông trên Thiên Hà hải có danh vọng cực lớn, thậm chí ngay cả tứ đại khu vực như Nam Vực, Đông Thổ, đều biết đến tam tông của Thiên Hà hải.

Mấy ngày sau, Mạnh Hạo đứng giữa không trung hải vực tam hoàn, tay phải giơ lên, sấm sét ầm vang, đánh chết một con hải yêu mười mấy trượng, nhưng chỉ sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ.

Hải yêu này còn chưa ngưng tụ ra yêu tâm, nhưng không biết vì lý do gì lại phát hiện được khí tức của Mạnh Hạo, liền như phát cuồng nhào tới. Dọc đường, Mạnh Hạo đã gặp chuyện như vậy bảy tám lần.

- Không đúng!


Mạnh Hạo cau mày, hắn mơ hồ cảm thấy, bản thân ở trong tam hoàn, giống như là cái đích của hải yêu, cho dù đi tới nơi nào, cũng sẽ dẫn tới hải yêu nơi đó tấn công.

Im lặng một chút, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, thần thức lan ra rồi bay về phương xa. Tìm kiếm liên tục ba ngày, cuối cùng hắn cũng tìm được năm tu sĩ đang cẩn thận săn bắt trong tam hoàn.

Theo sau ba người này, bọn họ không hề phát hiện sự tồn tại của Mạnh Hạo.

Nhưng Mạnh Hạo chỉ đi theo nửa ngày, liền lập tức phát hiện, bảy tám con hải yêu xung quanh đang điên cuồng lao tới. Khoảnh khắc sau, khi mấy con hải yêu gào thét xông ra khỏi mặt nước, năm tu sĩ kia toàn bộ tái mặt.

- Sao mà lại nhiều hải yêu như vậy!

- Nơi này lẽ nào có bảo vật gì xuất hiện ư?

Năm người hoảng hốt, nhanh chóng bỏ chạy, may mà những hải yêu này không phải tới vì bọn họ, để mặc năm người rời đi.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, cau mày lại. Nhìn cảnh này hắn đã hiểu ra, thứ hấp dẫn hải yêu chính là bản thân!

- Trên người ta, có gì khác, mà khiến hải yêu phát cuồng chứ?

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên. Lúc này mặt biển dưới chân hắn, bảy tám con hải yêu đều lao ra gào thét lao tới, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên. Mũi kiếm có được hai vạn năm tuế nguyệt ở trong túi trữ vật của hắn, lập tức lao ra. Dưới sự khống chế của Mạnh Hạo, hóa thành một vệt sáng đen, lập tức xuyên qua một con hải yêu giống như cua.


Lúc xuyên qua, thân thể hải yêu lập tức hóa thành màu xám, giống như năm tháng trong khoảnh khắc đã trôi qua vạn năm trên người nó, liền hóa thành tro bụi.

Vệt đen còn đó, lao nhanh đi, liên tục xuyên thấu sáu con hải yêu. Không hề ngoại lệ, những con hải yêu này cho dù tu vi thế nào, thân thể đều trong khoảnh khắc héo rũ đến cực điểm, rồi tan thành tro bụi.

Mà con hải yêu cuối cùng, trông giống như rùa, sau khi thấy rõ tất cả, rõ ràng sợ hãi, nhưng sức hấp dẫn trên người Mạnh Hạo đối với nó thực sự quá lớn, dường như khơi dậy bản năng của nó, không thể khống chế, gào thét lao tới.

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn con rùa lớn khoảng mười trượng này, thu lại mảnh kiếm tuế nguyệt, tay phải bắt quyết. Thôn Sơn Quyết ảo hóa, ngọn núi khổng lồ ầm ầm giáng xuống, không phải đập chết hải quy, mà phong ấn thân thể hải quy vào trong đó, phất tay một cái, liền thu ngọn núi lại. Mạnh Hạo cất bước, mang theo yêu tâm lập tức rời đi.

Không bao lâu, trên một hòn đảo trên tam hoàn, Mạnh Hạo bước ra từ hư vô, khoảnh khắc bước lên hòn đảo. Ngay lập tức trong đảo, có từng tiếng gào thét, Mạnh Hạo có phần bất đắc dĩ, cau mày, cũng không nhìn xem là hung thú hải yêu gì, thẳng tay đập xuống một chưởng. Đất đai rung chuyển, một hư ảnh bàn tay khổng lồ, không trung trên hòn đảo vang lên tiếng gào thét.

Cả hòn đảo ầm ầm chấn động, tiếng gào thét nghẹn lại, lập tức bị đánh chết.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, trầm ngâm một chút, tay phải vung lên, con hải quy bị phong ấn trong ngọn núi liền lập tức bay ra.

Nhìn con hải quy, Mạnh Hạo liền nghĩ tới lão rùa đen Kháo Sơn, lúc này sầm mặt xuống, tay phải chỉ tới.

back top