Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1218: Hắn là thần!


Những tu sĩ của Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới, lúc này vẫn đang chăm chú quan sát, bọn họ thấy được hình ảnh bên trong lốc xoáy, thấy được hết thảy những gì ba người Lăng Vân Tử gặp được trên đoạn đường này.

Bao gồm cả thân ảnh mục nát, bao gồm cả những thứ kinh người ẩn chứa trong màn sương mù kia.

Không ít tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải truyền ra tiếng hít hà, đây đối với hầu hết mọi người mà nói, đều là lần đầu chân chính thấy được Tiên Khư, trong dĩ vãng, nhưng tu sĩ tham gia thí luyện, người ngoài không thể thấy được, nhưng lúc này đây lại không giống như trước, chẳng những có phần thưởng kinh người, mà càng để cho tất cả mọi người, thấy được một góc Tiên Khư.

Cho dù là chỉ là một góc, nhưng cũng đủ để khiến vô số người rúng động.

Nhất là thấy sau khi bọn họ thấy thi thể khổng lồ kia, tiếng kinh hô tiếng liền truyền khắp bát phương, rồi sau đó Đạo Thụ viễn cổ xuất hiện, tiếng kinh hô lại lần nữa truyền ra ầm ĩ.

- Không ngờ... nó lại sinh trưởng trên thi thể của người khổng lồ!

- Đây là Đạo Thụ viễn cổ sao? Nó rốt cuộc là thứ gì, mà có thể được gọi là Đạo Thụ chứ!

- Thi thể này... ông trời ơi, thế gian lại có người khổng lồ như vậy sao, điều này sao có thể... nếu hắn không chết, ai có thể chiến thắng đây! Mà hắn... lại là thi thể!

Bên trong Tinh Không Điện Đường, lão giả của các tông thần sắc bình tĩnh, so với những người khác, bọn họ không xa lạ gì đối với Tiên Khư.

Chỉ là lần thí luyện này, lại để cho ngoại giới thấy được Tiên Khư, không biết ba đại Đạo môn rốt cuộc có mục đích gì.

Trên thi thể, bên cạnh cổ thụ.

- Lá cây, chính là lôi đài.

- Bên nhánh trái đại thụ, là chiến trường của Nguyên Anh, phía bên phải là Trảm Linh, ở giữa thân cây chính là... chiến trường Vấn Đạo! Trong khi thanh âm Lăng Vân Tử đang truyền ra, lúc này, Mạnh Hạo đang đứng ở vị trí chính giữa thân cây, tại một phiến lá cây của tầng một, tầng thấp nhất.

Tất cả tu sĩ Vấn Đạo, đều ở xung quanh tầng một thấp nhất, cả đám người đang rối rít ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lá cây ở vị trí thân cây này, lấy nhánh cây để phân chia tầng thứ, cao nhất là tầng mười.




Càng lên trên, lá cây lại càng thiếu, mà nơi cao nhất, chỉ có một phiến lá cây màu vàng, trở thành tâm điểm chú ý.

Hai bên cũng phân chia ra chiến trường, chẳng qua là trải rộng ra, không phải là hướng lên, mà là hướng về hai bên, hai bên chiến trường này cũng phân chia tầng thứ, càng xa, lá cây lại càng thiếu, mà chỗ xa nhất, phân biệt đều chỉ có một phiến lá cây, cũng là màu vàng!

Ba phiến lá cây màu vàng, chính là nơi quyết chiến cuối cùng trên Đạo Thụ viễn cổ này.

Khi Lăng Vân Tử dứt lời, lão và hai lão giả còn lại lập tức bấm quyết, lấy ra một vài vật liệu, bắt đầu bố trí trận pháp trên khối thi thể khổng lồ này.

Một lát sau, trận pháp đã được tạo thành. Tam lão bấm quyết, lập tức có hào quang bắn lên chiếu rọi mười ngàn trượng. Cùng lúc đó, bên trong các tông môn ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, cũng xuất hiện ánh sáng trận pháp khởi động, Triệu Nhất Phàm, Thái Dương Tử, Phàm Đông Nhi cùng với mọi người, trong một cái chớp mắt này, toàn bộ đều bước chân vào trận pháp, theo ánh sáng trận pháp lưu chuyển, thân hình của bọn họ biến mất.

Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở trên thi thể khổng lồ trong Tiên Khư này.

Cũng chính là trong thời gian mười hơi thở này, người của các tông môn đã tới gần trăm người. Thời khắc này, trận pháp chợt truyền ra tiếng "rắc rắc", ầm ầm sụp đổ, tiêu tán.

Đám người Phàm Đông Nhi vội vã tản ra, quét mắt nhìn xung quanh, mỗi người đều rúng động trong lòng, hiển nhiên đối với bọn họ mà nói, đây cũng là lần đầu tiên tới nơi này.

Mạnh Hạo ở trên một phiến lá cây, thấy được Triệu Nhất Phàm, Thái Dương Tử, Phàm Đông Nhi, còn có đám người Tôn Hải, ánh hắn liền lóe lên một cái, khẽ nhếch mép mỉm cười.

Lăng Vân Tử vung tay áo, lập tức gần 100 thiên kiêu này, căn cứ vào tu vi của bọn họ, phân biệt rơi vào từng phiến lá cây riêng biệt mọc ra từ thân cây.

Đám người Triệu Nhất Phàm, đều xuất hiện ở xung quanh tầng chót nhất của thân cây Đạo Thụ, trong đó Phàm Đông Nhi mặc một bộ quần áo màu trắng, phía sau nàng có một màn sương mù màu trắng, màn sương mù này rất dày đặc, che kín mọi thứ bên trong nó, khiến người ngoài không thể thấy được.

Ngoài ý muốn của nàng, lá cây của nàng và Mạnh Hạo, lại liên tiếp nhau.

Mạnh Hạo theo bản năng nhìn Phàm Đông Nhi thêm vài lần, nhất là màn sương mù phía sau lưng nàng.

Phàm Đông Nhi cũng chú ý Mạnh Hạo, khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến dù sao sau này đối phương cũng là đồng môn của mình, lúc này mới nén giận xuống, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.


Mạnh Hạo vội vàng thu hồi ánh mắt, lại nhìn Triệu Nhất Phàm, sau đó nhìn về phía Lý Linh Nhi, ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía... cái mông của đối phương.

Hắn còn nhớ rõ chuyện cũ, hai bàn tay hắn đã từng hỏi thăm cái mông của nàng.

Lý Linh Nhi hờ hững liếc nhìn Mạnh Hạo, rồi không để ý đến nữa, trong lòng Mạnh Hạo đắc ý, ánh mắt quét qua bốn phía, chợt nhìn thấy một người, người này cũng đang nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, không ngờ thân thể tên thanh niên kia liền run lên, người này... dĩ nhiên chính là Tôn Hải.

Tôn Hải không nhận ra Mạnh Hạo, nhưng không biết tại sao, ánh mắt Mạnh Hạo, khiến hắn phải hít sâu một sâu, luôn cảm thấy có chút không ổn.

Lúc đầu, Mạnh Hạo cũng không nhận ra tên thanh niên đầu trọc này, nhưng sau khi đã nhận ra, hắn lập tức sững sờ.: - Thế nào mà một đầu tóc dài mà giờ trọc lóc vậy? Ta nhớ lần trước vẫn còn chừa lại cho hắn không ít mà.

Chẳng những chỉ có Mạnh Hạo đang quan sát những thiên kiêu khác, mà lúc này, những người thí luyện khác cũng đều đang quan sát lẫn nhau.

Không bao lâu, thanh âm Lăng Vân Tử truyền ra.

- Lôi đài chiến lần này, Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, sẽ không có gì quấy nhiễu, từng người tiến hành quyết đấu, trên lá cây Đạo Thụ viễn cổ của các ngươi, ẩn chứa lực lượng truyền tống, mỗi một lần truyền tống, đều sẽ để hai người xuất hiện quyết đấu với nhau, người thắng có thể tiến lên trên tầng một!

- Theo đó, sẽ chọn ra cường giả cuối cùng.

- Trên lôi đài, sống chết do mệnh, một lần thất bại, sẽ bị loại, một khi hô lên nhận thua, cũng đồng dạng bị loại.

- Các ngươi nhớ lấy, nơi này là Tiên Khư, rất nguy hiểm, cho dù bên ngoài xuất hiện chuyện gì, xuất hiện thứ gì dụ dỗ hay quấy nhiễu, cũng không nên rời khỏi phiến lá cây của các ngươi.

Còn ở trên lá cây, các ngươi sẽ an toàn, một khi thoát ra ngoài... sống chết mặc kệ.

- Hiện tại, lôi đài chiến, bắt đầu!


- Lão tổ chờ một chút! Gần như trong nháy mắt khi Lăng Vân Tử vừa tuyên bố, Mạnh Hạo lập tức hô to.

Thanh âm của hắn truyền ra, đưa tới không ít người chú ý, Lăng Vân Tử nhíu mày, nhìn Mạnh Hạo, định không để ý tới, nhưng vừa nghĩ tới tính cách đối phương trong trí nhớ của mình, liền mềm lòng xuống.

- Chuyện gì?

- Lão tổ, ta muốn biết, khối thi thể khổng lồ chúng ta đang đứng này, có phải cũng là tu sĩ hay không? Vấn đề này, chẳng những Mạnh Hạo muốn biết, mà nhưng người tham gia thí luyện ở đây, đều muốn biết, về phần những thiên kiêu kia, bọn họ liền trầm mặc im lặng, so với những người thí luyện kia, bọn họ lúc ở ngoại giới, đã biết đáp án.

Lăng Vân Tử trầm mặc, vấn đề này, lão không có quyền trả lời, ánh mắt của lão nhìn về hai lão giả còn lại, ba người nhìn nhau một cái sau, sau đó lấy ra ngọc giản, dường như đang hỏi ý kiến tông môn, xem bọn họ có thể trả lời hay không.

Một lát sau, Lăng Vân Tử thu hồi ngọc giản, ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Hạo.

- Hắn là Thần của bờ đối diện!

Chỉ có bảy chữ, sau khi nói xong, không đợi mọi người phản ứng, thanh âm Lăng Vân Tử lần nữa truyền ra.

- Lôi đài chiến, bắt đầu!

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đáp án này, khiến hắn hít sâu một hơi, thần...

Tất cả những người tham gia thí luyện chợt chấn động, đầu váng lên, thế giới trước mắt bọn họ lập tức vặn vẹo, thân ảnh mỗi người trở nên mờ dần, trong chớp mắt, khi trước mắt mọi người lần nữa rõ ràng, bất ngờ đã xuất hiện tại tầng một của tán cây.

Nhưng mỗi một phiến lá cây, không còn là chỉ có một người, mà còn có đối thủ xuất hiện.

Xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, là một thanh niên, thanh niên này vốn khí thế đang ngập trời, nhưng sau khi thế giới trước mắt rõ ràng trở lại, nhìn thấy được Mạnh Hạo, sắc mặt hắn lập tức đại biến.

Hắn không phải thiên kiêu các tông, hắn chỉ là một người thí luyện bình thường, thậm chí... một màn khi Mạnh Hạo hành hung tên nam nhân trung niên, lúc đó hắn cũng ở cùng chung Tế Đàn đó, tận mắt thấy hết toàn bộ quá trình.

Thời khắc này trong đầu hắn rối tung, nhưng rất nhanh mắt của hắn chợt lộ ra hung quang, nổi giận gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc liền bạo phát ra toàn bộ tu vi, hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, trong nháy mắt khi tên thanh niên lao tới, tay phải hắn nâng lên, đấm ra một quyền vào vị trí không gian phía trước, sau đó hắn liền xoay người, đi về hướng lôi đài bên cạnh.




Gần như đồng thời với hắn xoay người, tiếng nổ "ầm ầm" ngập trời lập tức truyền ra, tên kia thanh niên phun ra máu tươi, thân thể trong nháy mắt hư nhược, liên tục lui về phía sau, cho đến khi thối lui hơn mười trượng, lại lần nữa phun máu tươi, thần sắc ảm đạm, sắc mặt tái nhợt.

Hắn biết, đối phương đã nương tay, một quyền kia chỉ rơi vào hư không phía trước mình, mà không phải là hạ xuống người mình, nếu không, thời khắc này hắn đã không chỉ lui về sau, bị thương đơn giản như vậy.

Hắn hít sâu một hơi, mang theo vẻ ủ rũ hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Ta nhận thua. Hắn hít sâu một hơi, chua xót lên tiếng.

Gần như ngay khi tên thanh niên này hô lên nhận thua, thân hình của hắn liền biến mất, hiện ra ở tầng dưới tán lá cây, thể hiện hắn đã bị đào thải, mà Mạnh Hạo ở nơi đó, bình tĩnh đi tới bên cạnh lôi đài, khoanh chân ngồi đó, nhìn mọi người xung quanh chiến đấu.

Hắn ở nơi đó rất tùy ý, nhưng những tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ngoại giới đang quan sát lôi đài chiến, lại đang không ngừng rung động trước sự cường hãn của Mạnh Hạo.

- Một quyền... mà lại chỉ là đánh vào hư vô, không ngờ lại khiến cho tên tu sĩ Vấn Đạo đỉnh phong kia bị thương!

- Tên Phương Mộc này, vừa nãy hắn không dùng pháp thuật, mà chỉ là lực lượng thân thể!

- Khó trách hắn có thể chống cự uy áp giữa Tế đàn, thân thể của hắn mạnh đến mức hiếm thấy!

Đối với đám người Triệu Nhất Phàm mà nói, trận đầu lôi đài, rất đơn giản, tất cả thiên kiêu bao gồm hắn ở trong đó, đều dùng không đến 10 hơi thở đã thủ thắng.

Ánh mắt Mạnh Hạo lại quét qua mọi chỗ lôi đài, ngoại trừ những thiên kiêu kia, có mười người, khiến hắn lưu ý, bốn người trong đó, một là tên thanh niên đeo mặt nạ kia, hai là tên tu sĩ bên người có con muỗi dữ tợn, người thứ ba, chính là một đồng tử, đồng tử này cũng là người tham gia thí luyện, tuy rằng không có tiếng tăm gì, nhưng có thể lọt vào top một ngàn, cũng có chỗ đặc thù.

Hắn ra tay rất tàn nhẫn, đối thủ của hắn, toàn thân đều hóa thành một đoàn sương máu.

Người thứ tư, lại là một lão già, lão già này thần bí âm trần, thân thể luôn run rẩy, trong miệng lẩm bẩm, mà kẻ địch của hắn, chính là thiên kiêu của Thất Hải Tông, nhưng tên thiên kiêu này vừa mới xuất hiện, không ngờ bỗng nhiên nổi điên, theo tiếng lẩm bẩm của lão già, tên thiên kiêu kia chợt điên cuồng chạy ra khỏi lôi đài, nếu không phải Lăng Vân Tử xuất thủ cứu giúp, nhất định đã gặp phải nguy hiểm.

Bốn người này, khiến cho Mạnh Hạo ngưng trọng nhất, không phải là lão già lầm bầm thần bí kia, cũng không phải Ly Viêm, mà là tên đồng tử tướng mạo xấu xí kia!

- Có ít nhất ba thành lực lượng Chân Tiên! Mạnh Hạo nhìn tên đồng tử kia thật sâu, gần như trong nháy mắt khi hắn nhìn tới, tên đồng tử kia cũng quay ngoắt đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo. Tên đồng tử kia từ cách khá nhiều lôi đài nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

----------oOo----------

back top