Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1219: Một quyền!


Ngoại trừ bốn người này ra, sáu người khác, chính là thiên kiêu các tông môn, Mạnh Hạo chưa từng thấy qua bọn họ tại Nam Thiên Tinh, bốn nam hai nữ, trong đó có một nữ tử đeo mặt nạ màu trắng, mặc váy dài đỏ, khi ra tay, xung quanh nàng có Huyết Lan nở rộ, nàng đến từ Huyết Lan Giáo.

Một nữ tử khác, mặc trang phục ngũ sắc, tướng mạo bình thường, khi ra tay pháp thuật ngũ hành kinh người, cho dù là Mạnh Hạo đã từng tu qua ngũ hành Nguyên Anh, cũng cảm thấy pháp thuật của nàng vô cùng cường hãn, nàng, đến từ Ngũ Sắc Tông.

Bốn người khác, đều có bộ dáng thanh niên, nhưng một người trong đó, lúc đối địch không trực tiếp ra tay, mà có một chiếc quan tài từ trong hư không xuất hiện, từ trong đó đi ra một cỗ thi thể, dễ dàng đánh chết đối thủ, hắn đến từ Cổ Tiên Lăng, một trong năm đại thánh địa.

Người thứ hai, thân thể gầy gò, duy chỉ có hai mắt tràn ngập ngọn lửa, hắn đứng ở nơi đó, cũng không ra tay, mà chỉ liếc mắt một cái, địch nhân của hắn lập tức toàn thân biển lửa ngập trời, hét lên thảm thiết rồi biến thành tro bụi.

Người thứ ba, tướng mạo tuấn lãng, mi tâm bất ngờ có con mắt thứ ba, đó chính là pháp nhãn, nó luôn khép kín, trên mặt hắn luôn nở nụ cười, thoạt nhìn rất vô hại, dường như không có bất kỳ tính công kích nào, mà kẻ địch của hắn, căn bản cũng không ra tay, hai người dường như chỉ truyền âm nói chuyện với nhau một lát, rồi bất ngờ đối phương liền quì xuống một gối, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, thành kính, chủ động nhận thua.

Hắn, đến từ Hương Hỏa Đạo.

Người cuối cùng, là một đại hán, đến từ Côn Lôn Đạo, đại hán này trông rất khôi ngô, thân thể cường hãn, hắn đứng ở nơi đó giống như một tòa núi nhỏ, đối mặt với đối thủ, hắn chỉ điểm ra một chỉ, lập tức liền có một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện, ầm ầm phủ xuống, đánh bại đối thủ, nhưng lại không giết chết.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua khắp chiến trường, trong mắt dần dần hiện ra chiến ý.

Vòng thứ nhất lôi đài đang diễn ra kịch liệt, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới chăm chú theo dõi, hình ảnh trong ba vòi lốc xoáy phân tách ra thành từng ô nhỏ, mỗi ô là một chiến trường.

Bên trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông môn cũng không chớp mắt, quan sát thiên kiêu tông môn mình, cũng lưu ý đến tu sĩ của những tông môn khác, những thiên kiêu kia, hiện tại còn không tính là cường đại, nhưng bọn họ lại chính là tương lại huy hoàng của một tông môn.

Chỉ cần không chết yểu, sau này trưởng thành, nhất định sẽ khiến cho tông môn cường thịnh.

- Thế hệ này gặp số kiếp Chân Tiên, Cửu Đại Sơn Hải, mỗi mười ngàn năm khi Chân Tiên duyên phủ xuống, đều sẽ có thiên kiêu xuất hiện lớp lớp.

- Không biết ba người nào, sẽ trở thanh đệ nhất tại từng cảnh giới đây!




Mọi người đều đang mong đợi, chuyên chú theo dõi chiến trường.

Trên chiến trường, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, khoanh chân ngồi trên phiến lá cây, ánh mắt quét qua khắp các lôi đài, cũng không thiếu người, giờ phút này đang quan sát hắn.

Sau khi quan sát một vòng, Mạnh Hạo cũng không đi xem chiến trường Nguyên Anh nữa, bởi vì khu vực bất đồng, không thể thấy được, hắn trầm mặc một hồi rồi hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi thời gian trôi qua.

Trên chiến trường Nguyên Anh, Trần Phàm mang theo vẻ mặt ảm đạm, khi ra tay nhìn như bình thường, nhưng đối thủ của hắn, tựa hồ bị ảnh hưởng tâm trạng, mười thành tu vi chỉ có thể phát huy ra một nửa.

Trên chiến trường Trảm Linh, tranh đấu cũng rất kịch liệt.

Vòng thứ nhất lôi đài, sau hai canh giờ, cảnh giới Vấn Đạo đã xong đầu tiên, đào thải một nửa, một nửa số người chiến thắng, lúc này đang đứng trên rất nhiều trên phiến lá cây ở tầng thứ hai, lá cây của bọn họ trong khoảnh khắc nhoáng lên một cái, tràn ra hào quang, bao phủ mọi người, mang theo bọn họ xuất hiện ở tầng lá cây thứ ba.

Mới vừa xuất hiện, phía trước Mạnh Hạo chợt lóe lên hào quang, xuất hiện một lão giả, trên mặt lão giả này tấm tấm tàn nhang, khi lão xuất hiện, sát khí liền tràn ngập ra, khí thế kinh người, trong tay lão cầm một cây trượng, đang cất bước đi ra, bỗng nhiên thấy được Mạnh Hạo, ánh mắt của lão lập tức co rụt lại.

- Phương Mộc! Lão già chột dạ, thầm hô không ổn, lão không nghĩ tới mới chỉ vòng thứ hai, đã gặp phải tên Phương Mộc cường hãn này.

- "Thân thể người này cường hãn, thần thức cường đại, tu vi cao thâm, lòng dạ độc ác... Chết tiệt! Thế nào lại gặp hắn chứ? Nhưng có lẽ ta cũng không phải không có phần thắng, ta sở trường về tốc độ!"

Ánh mắt lão giả lóe lên, trong khoảnh khắc nhoáng lên một cái, không ngờ lại huyễn hóa ra chín phân thân.

Chín phân thân từ chín phương hướng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn mười thân ảnh kia, vẻ mặt bình tĩnh, tay phải nhấc lên, vẫn như cũ đánh ra một quyền, trong khoảnh khắc khi một quyền này rơi xuống, hắn đã xoay người, tương tự như trận đầu, đi về phía bên cạnh lôi đài.


Phía sau hắn vang lên tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, một quyền kia hạ xuống, không ngờ lại tạo thành một trận lốc xoáy, trận lốc xoáy này truyền ra lực hút kinh người, mang theo tiếng sấm ầm ầm, mười thân ảnh, lập tức toàn bộ không thể khống chế theo ý mình, bị quấn vào bên trong lốc xoáy, chín thân ảnh trong đó lập tức vỡ vụn, chân thân của lão giả thì phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, vội vàng nhận thua.

Trong khoảnh khắc lời nói truyền ra, thân hình của lão giả liền biến mất, xuất hiện ở tầng lá cây tiếp theo, loại khỏi lôi đài.

Mà giờ phút này, Mạnh Hạo mới chỉ vừa đi tới bên cạnh lôi đài, hắn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Tại ngoại giới, có không ít người đều đang chú ý Mạnh Hạo, sau khi nhìn thấy một màn kia, lập tức chấn động.

- Lại là một quyền! Y hệt như trận đầu, nhưng tu vi lão già này, so với tên trước đó rõ ràng còn mạnh hơn rất nhiều!

- Lực lượng thân thể của tên Mạnh Hạo này, không ngờ có thể đánh ra sóng chấn động, có lẽ tốc độ của hắn không nhanh lắm, nhưng có tu vi cường hãn như vậy, căn bản cũng không cần tốc độ, một quyền đánh ra, ai có thể chống cự chứ!

- Nhất định hắn có thể tiến vào top 16, thật mong đợi đến lúc hắn đấu pháp với những thiên kiêu kia!!!

Trong lúc ngoại giới ồn ào bàn luận, rất nhanh, vòng lôi đài thứ hai đã kết thúc, vòng lôi đài thứ ba lại bắt đầu. Mạnh Hạo xuất hiện trên một tầng lá cây, phía trước hắn hiện lên một luồng sáng, từ bên trong đi ra một người.

Người này không phải thiên kiêu, mà là tên thanh niên bên người có đàn muỗi hung ác kia, tên thanh niên sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo sau, không còn khẩn trương như trước, mà ngược lại lộ ra chiến ý.

- Phương Mộc, ta rất cao hứng có thể cùng ngươi đánh một trận, lần này, ta muốn nhìn xem, ngươi mạnh tới mức nào!

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, không chút biểu hiện, lúc trước hắn chú ý tới tên thanh niên này, không phải là bản thân hắn, mà là những con muỗi hung ác bên cạnh hắn kia.

Tên thanh niên vừa dứt lời, tay phải lập tức vung lên, xung quanh hắn chợt ngờ xuất một đàn muỗi dữ tợn, lớn chừng ba xích, có con lớn bằng nắm đấm, đàn muỗi che phủ trời đất, lao thẳng tới Mạnh Hạo.


Hàng loạt tiếng "vù vù" trong khoảnh khắc lao tới gần, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, vung tay đấm một quyền về phía trước.

Cũng giống như hai trận trước, hắn chỉ đánh ra một quyền, theo tiếng nổ "ầm ầm", kèm theo dao động không gian gợn sóng truyền ra, Mạnh Hạo đã xoay người, đi về phía xa.

Phía sau hắn truyền ra chấn động không gian ngập trời, những con muỗi hung ác kia dính phải gợn sóng, đồng loạt sụp đổ, mà tên thanh niên kia cũng chấn động toàn thân, dường như không thể khống chế, thân thể dưới cơn chấn động bị phản chấn lui về phía sau, phun ra máu tươi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Hắn còn chưa kịp ra tay không thể xuất thủ, tu vi đã bị áp chế, loại chấn động này, khiên cho lục phủ ngũ tạng của hắn sôi trào.

- Nhận... nhận thua!!! Nguy cơ trước mắt, tên thanh niên run rẩy hô lên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có, lúc trước hắn đã biết đối phương rất mạnh, nhưng không nghĩ lại mạnh tới như vậy!

Một màn này, khiến tất cả mọi người ở ngoại giới đều ồ lên, trận đầu, một quyền, trận thứ hai lại là một quyền, trận thứ ba này, đối mặt đối thủ càng mạnh hơn, không ngờ... vẫn một quyền như cũ!

- Hắn... hắn mạnh đến mức nào vậy!

- Không hổ là người đứng đầu, loại khí thế này, loại tự tin này, chính là khí thế vô địch!!!

- E là chỉ có thiên kiêu các tông môn, mới có thể chiến đấu với hắn một trận!!!

- Không biết là ai, mới có thể khiến cho hắn đánh ra quyền thứ hai!

Bên trong Tinh Không Điện Đường, đám lão giả của các tông cũng đều lần lượt gật đầu, đối với Mạnh Hạo, bọn họ không thừa nhận cũng không được, trong cùng thế hệ, Mạnh Hạo cực mạnh!

- Hẳn là pháp thuật chấn động, tên Phương Mộc này tuổi không lớn lắm, nhưng không ngờ lại nắm giữ loại pháp thuật chấn động này.

- Đây là do thân thể cường hãn đến trình độ nhất định, mới có thể hiểu ra được pháp môn về thân thể, so với trong cùng Linh Cảnh sẽ rất mạnh, thậm chí trong cảnh giới Tiên Cảnh, cũng không có mấy người nắm giữ!

Khí thế như đại hồng thủy, bất kể là ở trong lôi đài hay ngoài lôi đài, Mạnh Hạo vẫn được mọi người chú mục. Trên lôi đài, đám thiên kiêu của các tông mồn, toàn bộ đều đang chú ý Mạnh Hạo, tuy rằng bọn chúng cũng kết thúc trận đấu rất nhanh, nhưng để ung dung như Mạnh Hạo, bọn họ vẫn không thể làm được.

- Hừ, là vận khí của hắn tốt, toàn gặp kẻ yếu, nếu như hắn cũng gặp phải những đối thủ không tầm thường như chúng ta, sao có thể biểu hiện dễ dàng như vậy chứ!




- Càng về sau, cường giả càng nhiều, ta xem rốt cuộc hắn có thể kiên trì được đến vòng thứ mấy!

Trong lúc mọi người nghị luận, trận thứ ba đã kết thúc, vòng thứ tư lôi đài, bắt đầu triển khai. Thời khắc này đã có hơn phân nửa tu sĩ bị đào thải, chỉ còn lại không tới 100 người.

Mỗi một người, đều là cường giả!

Mạnh Hạo đứng ở tầng lá cây thứ năm, phía trước hắn chợt hiện lên ánh sáng truyền tống, từ bên trong đi ra một đại hán, đại hán này mặc trường bào, khi đi ra xung quanh xuất hiện dao động không gian dập dờn như sóng gợn, người này không phải cường giả đến từ Côn Lôn Đạo, nhưng cũng là một vị thiên kiêu.

Đến từ Thất Hải Tông.

Ba trận lôi đài lúc trước, mỗi một đối thủ đều bị hắn ngạnh sanh xé xác, toàn bộ tử vong, lúc này vừa đi ra, khóe miệng hắn liền lộ ra tàn nhẫn, trong mắt cũng tràn đầy dữ tợn.

- Phương Mộc... rốt cục cũng gặp ngươi, mấy trận trước danh tiếng của ngươi không nhỏ a, đây là bởi vì những người ngươi gặp, đều là kẻ yếu!

- Lần này, ta sẽ để cho ngươi biết được, giữa thứ tán tu như ngươi cùng thiên kiêu chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu cách biệt, chênh lệch này... sẽ khiến ngươi tuyệt vọng! Đại hán cươi ha hả, nhìn như lỗ mãng, nhưng trên thực tế tâm tư của hắn rất tinh tế, không phải như vẻ bề ngoài. Hắn vừa dứt lời, khí tức toàn thân liền hắn ầm ầm tràn ra, bên ngoài thân thể hắn dập dờn hư ảnh biển cả, thấp thoáng có bảy vùng biển rộng. Cùng lúc đó, trong tiếng nổ "ầm ầm" long trời lở đất, hắn như hóa thành một con Hải Long, gầm thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Giờ phút này, có không ít tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới đang chú ý tới lôi đài của Mạnh Hạo, khi thấy đối thủ của Mạnh Hạo là thiên kiêu Thất Hải Tông, không ít người liền than thở.

- Lần này Phương Mộc không thể kết thúc bằng một quyền kinh diễm như trước nữa rồi.

- Hừ, đối với kẻ yếu, hắn mới có thể cường hãn như vậy, nhưng đối mặt với thiên kiêu, hắn rất khó giữ vững bình tĩnh, lần này, cho dù hắn thắng, cũng nhất định là một hồi long tranh hổ đấu.

- Vân Thiên Hà của Thất Hải Tông, nghe nói thân thể có kỳ lực, sau khi dung hợp với tu vi, sẽ rất cường hãn, thậm chí hắn chiến đấu một trận với Ngụy Tiên, cũng không bị rơi xuống hạ phong.

Âm thanh ở ngoại giới, không thể truyền vào trong lôi đài, thời khắc này đại hán Thất Hải Tông phát ra tiềng gầm vang vọng trong chớp mắt đã phóng tới gần Mạnh Hạo. Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như cũ, tay phải hắn nâng lên, vẫn như trước đánh ra một quyền!

----------oOo----------

back top