Bùm! Một tiếng vang thật lớn, một lần nữa trường thương bị đẩy ra, nhưng nhóm người Đề Thiền Thượng hai chân cũng không trụ vững được nữa, đồng thời bốn người phun ra một ngụm lớn máu tươi, thiếu chút nữa là ngất trên mặt đất, cự nhân hư ảnh cũng nổ tung hoàn toàn tiêu tan. Bốn người lập tức ổn định thân thể, nuốt vào một viên đan dược để bổ trợ. Họ vừa hoán đổi xong vị trí trong trận địa, thì thương thứ ba của Tuần trưởng lão cũng vừa tới.
Bốn người Đề Thiền Thượng biến hoá một pháp trận tạo thành một cột nước xoáy khổng lồ. Trường thương bị lực nước xoáy khống chế làm cho nghiêng qua một bên, nguy hiểm sượt qua sát trận địa, đồng thời lại một đám cây đại thụ nữa gặp hoạ.
Trong rừng rậm, vì bị pháp lực khuấy động, vô số chim sóc hoảng sợ bay loạn chung quanh, líu ríu bay khỏi chỗ nấp là những gốc đại thụ bị đánh trúng. Trong vòng tròn mấy người đang đấu pháp, bụi đất vụn gỗ bay mịt mù.
Ba thương đánh xuống của Tuần trưởng lão đều bị thất bại, trong lòng kinh sợ không thôi. Hắn vừa đến thì đã sử dụng pháp thuật sở trường nhất của mình, chính là muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, để tránh đêm dài lắm mộng! Nơi này chạy dọc theo núi Huyền Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm trán các nhóm Tu sĩ vào núi săn yêu thú. Nếu như để người khác phát hiện bọn họ ở chỗ này chặn đường muốn giết đệ tử phái Thánh Trí, thì hậu quả khôn lường!
Tình hình này không thể kéo dài, Tuần trưởng lão cắn răng một cái, một lần nữa trên tay xuất hiện kết ấn màu vàng. Trường thương trong chớp mắt biến thành một thanh đại chuỳ, nhằm hướng đầu của Cơ U Cốc đập tới.
Hắn đã nhìn ra, làm chủ trận kỳ lần này là Cơ U Cốc, chỉ cần đánh trọng thương hoặc lấy mạng Cơ U Cốc, thì ba người còn lại kia sẽ không thể nào thông qua kết trận hợp lực được. Đến lúc đó muốn đối phó từng người sẽ đơn giản hơn nhiều.
Vẻ mặt Cơ U Cốc ngưng trọng, hô lớn một tiếng: “Hợp! Đại sư huynh, đi!”
Doãn Tử Chương ném ra bốn mươi chín mảnh đinh của Băng phách phong hồn, Thạch Ánh Lục ném ra Trân lung bách tử trận. Đồng thời mỗi người chưởng một chưởng khác lên lưng Cơ U Cốc, còn Đề Thiền Thượng bay lên không trung. Mấy chục pháp khí chen chúc đánh tới Tuần trưởng lão.
Tuần trưởng lão không nghĩ tới bọn họ lại mạo hiểm dùng sức của ba người chống lại một đòn toàn lực của mình, còn dám phân ra một người tới phản kích. Hắn cười lạnh một tiếng, liếc mắt pháp khí bay đầy trời, những thứ này có đánh vào người hắn cũng chỉ gãi ngứa, muốn vòng vèo để làm phân tán pháp lực của hắn! Nằm mơ!
Hắn không thèm để trong mắt những thứ pháp khí kia, toàn lực truyền vào thanh Cự Linh chuỳ, một lòng muốn đánh Cơ U Cốc một chuỳ chết ngay lập tức.
“Oanh” một tiếng thật lớn. Nhóm Cơ U Cốc dùng toàn bộ pháp lực của mình thiệt lập trận pháp trực diện chống lại Cự Linh chuỳ đang tiến thẳng đến ba người bọn họ.Cự Linh chùy không còn thế như chẻ che mà đánh tới đám người Cơ U Cốc.
Hai chiều pháp lực giằng co trên không trung, thanh đại chuỳ từng phân từng phân ngày càng tới gần hơn nhóm Cơ U Cốc…
Kết Đan Kỳ và Trúc Cơ Kỳ thực lực khác biệt quá lớn. Nhóm người bọn họ có dốc hết toàn lực cũng còn kém một chút.
Dù sao Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ tu vi đến gần trung kỳ; còn có Thạch Ánh Lục kém hơn bọn họ một chút, mặc dù nàng có lợi thế về thể lực nhưng đấu pháp dạng này thì ưu điểm của nàng cũng không thể dùng được. Nếu không phải bọn họ duy trì được trận pháp, thì một chuỳ mới nãy thôi cũng có thể đánh bọn họ trọng thương, thậm chí là mất mạng!
Cùng lúc đó, Đề Thiền Thượng ném ra mười mấy vật pháp khí, chúng lần lượt đánh vòng pháp lực hộ thể của Tuần trưởng lão. Hắn chẳng thèm quan tâm hay tiết kiệm bùa chú do mình vất vả tạo ra, hô lớn một tiếng: “Bạo!”
Pháp khí trên không trung ẩn giấu toàn bộ số bùa chú, toàn bộ nổ tung. Hàn băng phù, Liệt hoả phù, Thiên châm phù, Cương lôi phù bị bùa chú kích hoạt cũng đồng thời bùng nổ. Niêm phòng của các loại pháp khí cũng các loại phù được gỡ bỏ, đủ loại pháp lực cường bạo một lần phát tán ra, uy lực không thua kém gì một đòn toàn lực xuất thủ của tu sĩ Kết Đan Kỳ!
Tuần trưởng lão vốn không thèm bận tâm đến những thứ pháp khí này. Nên căn bản là không hao tổn tâm trí để đề phòng, nếu hắn sớm biết bọn chúng còn dùng đến bùa, tuyệt đối sẽ không phớt lờ mà dốc hết toàn bộ pháp lực của mình để công kích bọn người Cơ U Cốc.
Nhưng hiện tại, phát hiện ra thì đã muộn rồi!
Mười mấy lá bùa được chế tạo và điều khiển bởi tu sĩ Trúc Cơ trung Kỳ đang xé gió bay đến, uy lực mạnh mẽ xé rách pháp lực hộ thân của hắn. Muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu pháp lực đủ loại trực tiếp oanh kích trên người của hắn. Hắn đường đường là một Tu sĩ Kết Đan Kỳ nên tính mạng có thể giữ nhưng trọng thương là không tránh khỏi, cả người bê bết máu tươi vô cùng chật vật ngã ngồi trên mặt đất!
Thế nhưng vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng hét thảm thiết! Tuần trưởng lão trong lòng kinh hoảng. Tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng là của Mai Trừ Tịch!
Hắn đã xác định kỹ Chu Chu rõ ràng là không có một chút căn cơ pháp lực nào, chỉ là một thiếu nữ bình thường, nhiều lắm linh cảm so với người bình thường nhạy bén hơn một chút. Bọn hắn đã âm thầm theo dõi mấy người đệ tử phái Thánh Trí này một đoạn đường, chính tai nghe Doãn Tử Chương chê Chu Chu chậm chạp, cuối cùng dứt khoát cõng nàng đi để tránh mọi người vì thế mà chậm tốc độ.
Phái Thánh Trí chỉ còn lại bốn người hiện đang cùng hắn giao đấu, không thể thoát thân mà chạy đi công kích Mai Trừ Tịch. Vậy tại sao hắn lại phát ra tiếng kêu thảm như vậy?
Bởi vì Tuần trưởng lão trọng thương nên thanh đại chuỳ do lão điều khiển, vô lực lung lay trên không trung một thoáng rồi tiêu tan. Ba người Cơ U Cốc vì sử dụng pháp lực quá giới hạn không gắng gượng được, lần nữa thổ huyết, rồi ngồi nguyên tại chỗ giúp đỡ nhau vận khí hồi lực.
Tuần trưởng lão nhanh chóng ngưng tụ pháp lực nhắm hướng Đề Thiền Thượng hét lớn một tiếng tiếp tục công kích. Tiếng hét ngưng tụ thành một luồng sóng âm màu vàng xông thẳng về phía Đề Thiền Thượng đang ở giữa không trung. Bên cạnh mọi người thấy vậy kinh hoàng hét lớn, nhưng lại không nghe được nửa điểm âm thanh. Bị luồng sóng âm đánh trúng, Đề Thiền Thượng cảm thấy như có ngàn vạn kim châm ghim vào đầu óc của mình, còn trong tai tiếng rít không dứt, trong nháy mắt cả người mất đi năng lực phản kháng, đau đến độ kêu lên một tiếng rồi rơi xuống.
Tuần trưởng lão dùng một kích toàn lực đẩy lùi Đề Thiền Thượng là người duy nhất còn đầy đủ sức lực, vội vàng xoay người xem xét Mai Trừ Tịch bên kia!
Chỉ thấy Mai Trừ Tịch hai tay ôm mặt lăn lộn trên mặt đất, máu từ đôi mắt chảy xuống – hắn không biết đã bị ai dùng thứ gì đó làm mù hai mắt!
Ở bên cạnh hắn cách đó không xa, Chu Chu đứng đó thần sắc có chút kinh hoàng, ở lân cận nàng gần trăm mũi châm nhỏ đen nhánh đang trôi lơ lửng. Những mũi châm này không hề bị pháp khí điều khiển, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, chúng là bị thiếu nữ này khống chế.
Hắn nhìn nhằm rồi! Xú nha đầu này vẫn còn có một tay!
Những mũi châm này không cần hỏi cũng biết là “Cương Tâm Mộc” do Chu Chu trao đổi với Phó Dung Tiệp ở Đoạn Tiên cốc.
Chu Chu âm thầm công kích Mai Trừ Tịch, nguyên do là để khống chế Tuần trưởng lão, không nghĩ đến nhóm Đề Thiền Thượng lại có sức lực mạnh như vậy, có thể hợp lực đánh tu sĩ Kết Đan kỳ thành trọng thương.
Nhưng hiện giờ, các sư huynh sư tỷ của mình thoạt nhìn cũng không tốt hơn là bao, không biết lão già này có còn muốn tiếp tục công kích không! Chu Chu đến gần Mai Trừ Tịch mấy bước, giọng run run chỉ vào hắn rồi hướng về phía Tuần trưởng lão quát lên: “Không cho phép ngươi động đậy! Nếu không ta lập tức giết chết hắn!”
Tuần trưởng lão bị thương không nhẹ, vận hết sức lực cuối cùng còn lại để hạ Đề Thiền Thượng đã là quá giới hạn, giờ đến chút sức lực để vận công hồi lực cũng không có. Nghe thấy Chu Chu nói như vậy trong lòng kinh động, giả ra bộ dáng không quan tâm, cười lạnh nói: “Hắn là đứa con út mà Mai Khuông Chúc yêu thương nhất, ngươi muốn giết hắn, Mai Khuông Chúc sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hắn cố ý kéo dài thời gian, để pháp lực có thể khôi phục được một chút. Cho dù không giết được mấy tên tiểu tử thúi cùng xú nha đầu này thì cũng có thể thong dong thoát thân, về phần Mai Trừ Tịch hắn không rãnh quản nhiều!
Đồ đệ thì sao? Tính mạng của chính hắn vẫn là quan trọng nhất!
Quay đầu làm hướng phía Mai gia gửi tin cầu cứu Mai Khuông Chúc, cứ để phái Thánh Trí và Mai gia ác chiến với nhau một trận!
Bốn người Đề Thiền Thượng biến hoá một pháp trận tạo thành một cột nước xoáy khổng lồ. Trường thương bị lực nước xoáy khống chế làm cho nghiêng qua một bên, nguy hiểm sượt qua sát trận địa, đồng thời lại một đám cây đại thụ nữa gặp hoạ.
Trong rừng rậm, vì bị pháp lực khuấy động, vô số chim sóc hoảng sợ bay loạn chung quanh, líu ríu bay khỏi chỗ nấp là những gốc đại thụ bị đánh trúng. Trong vòng tròn mấy người đang đấu pháp, bụi đất vụn gỗ bay mịt mù.
Ba thương đánh xuống của Tuần trưởng lão đều bị thất bại, trong lòng kinh sợ không thôi. Hắn vừa đến thì đã sử dụng pháp thuật sở trường nhất của mình, chính là muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, để tránh đêm dài lắm mộng! Nơi này chạy dọc theo núi Huyền Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm trán các nhóm Tu sĩ vào núi săn yêu thú. Nếu như để người khác phát hiện bọn họ ở chỗ này chặn đường muốn giết đệ tử phái Thánh Trí, thì hậu quả khôn lường!
Tình hình này không thể kéo dài, Tuần trưởng lão cắn răng một cái, một lần nữa trên tay xuất hiện kết ấn màu vàng. Trường thương trong chớp mắt biến thành một thanh đại chuỳ, nhằm hướng đầu của Cơ U Cốc đập tới.
Hắn đã nhìn ra, làm chủ trận kỳ lần này là Cơ U Cốc, chỉ cần đánh trọng thương hoặc lấy mạng Cơ U Cốc, thì ba người còn lại kia sẽ không thể nào thông qua kết trận hợp lực được. Đến lúc đó muốn đối phó từng người sẽ đơn giản hơn nhiều.
Vẻ mặt Cơ U Cốc ngưng trọng, hô lớn một tiếng: “Hợp! Đại sư huynh, đi!”
Doãn Tử Chương ném ra bốn mươi chín mảnh đinh của Băng phách phong hồn, Thạch Ánh Lục ném ra Trân lung bách tử trận. Đồng thời mỗi người chưởng một chưởng khác lên lưng Cơ U Cốc, còn Đề Thiền Thượng bay lên không trung. Mấy chục pháp khí chen chúc đánh tới Tuần trưởng lão.
Tuần trưởng lão không nghĩ tới bọn họ lại mạo hiểm dùng sức của ba người chống lại một đòn toàn lực của mình, còn dám phân ra một người tới phản kích. Hắn cười lạnh một tiếng, liếc mắt pháp khí bay đầy trời, những thứ này có đánh vào người hắn cũng chỉ gãi ngứa, muốn vòng vèo để làm phân tán pháp lực của hắn! Nằm mơ!
Hắn không thèm để trong mắt những thứ pháp khí kia, toàn lực truyền vào thanh Cự Linh chuỳ, một lòng muốn đánh Cơ U Cốc một chuỳ chết ngay lập tức.
“Oanh” một tiếng thật lớn. Nhóm Cơ U Cốc dùng toàn bộ pháp lực của mình thiệt lập trận pháp trực diện chống lại Cự Linh chuỳ đang tiến thẳng đến ba người bọn họ.Cự Linh chùy không còn thế như chẻ che mà đánh tới đám người Cơ U Cốc.
Hai chiều pháp lực giằng co trên không trung, thanh đại chuỳ từng phân từng phân ngày càng tới gần hơn nhóm Cơ U Cốc…
Kết Đan Kỳ và Trúc Cơ Kỳ thực lực khác biệt quá lớn. Nhóm người bọn họ có dốc hết toàn lực cũng còn kém một chút.
Dù sao Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ tu vi đến gần trung kỳ; còn có Thạch Ánh Lục kém hơn bọn họ một chút, mặc dù nàng có lợi thế về thể lực nhưng đấu pháp dạng này thì ưu điểm của nàng cũng không thể dùng được. Nếu không phải bọn họ duy trì được trận pháp, thì một chuỳ mới nãy thôi cũng có thể đánh bọn họ trọng thương, thậm chí là mất mạng!
Cùng lúc đó, Đề Thiền Thượng ném ra mười mấy vật pháp khí, chúng lần lượt đánh vòng pháp lực hộ thể của Tuần trưởng lão. Hắn chẳng thèm quan tâm hay tiết kiệm bùa chú do mình vất vả tạo ra, hô lớn một tiếng: “Bạo!”
Pháp khí trên không trung ẩn giấu toàn bộ số bùa chú, toàn bộ nổ tung. Hàn băng phù, Liệt hoả phù, Thiên châm phù, Cương lôi phù bị bùa chú kích hoạt cũng đồng thời bùng nổ. Niêm phòng của các loại pháp khí cũng các loại phù được gỡ bỏ, đủ loại pháp lực cường bạo một lần phát tán ra, uy lực không thua kém gì một đòn toàn lực xuất thủ của tu sĩ Kết Đan Kỳ!
Tuần trưởng lão vốn không thèm bận tâm đến những thứ pháp khí này. Nên căn bản là không hao tổn tâm trí để đề phòng, nếu hắn sớm biết bọn chúng còn dùng đến bùa, tuyệt đối sẽ không phớt lờ mà dốc hết toàn bộ pháp lực của mình để công kích bọn người Cơ U Cốc.
Nhưng hiện tại, phát hiện ra thì đã muộn rồi!
Mười mấy lá bùa được chế tạo và điều khiển bởi tu sĩ Trúc Cơ trung Kỳ đang xé gió bay đến, uy lực mạnh mẽ xé rách pháp lực hộ thân của hắn. Muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu pháp lực đủ loại trực tiếp oanh kích trên người của hắn. Hắn đường đường là một Tu sĩ Kết Đan Kỳ nên tính mạng có thể giữ nhưng trọng thương là không tránh khỏi, cả người bê bết máu tươi vô cùng chật vật ngã ngồi trên mặt đất!
Thế nhưng vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng hét thảm thiết! Tuần trưởng lão trong lòng kinh hoảng. Tiếng kêu thảm thiết kia rõ ràng là của Mai Trừ Tịch!
Hắn đã xác định kỹ Chu Chu rõ ràng là không có một chút căn cơ pháp lực nào, chỉ là một thiếu nữ bình thường, nhiều lắm linh cảm so với người bình thường nhạy bén hơn một chút. Bọn hắn đã âm thầm theo dõi mấy người đệ tử phái Thánh Trí này một đoạn đường, chính tai nghe Doãn Tử Chương chê Chu Chu chậm chạp, cuối cùng dứt khoát cõng nàng đi để tránh mọi người vì thế mà chậm tốc độ.
Phái Thánh Trí chỉ còn lại bốn người hiện đang cùng hắn giao đấu, không thể thoát thân mà chạy đi công kích Mai Trừ Tịch. Vậy tại sao hắn lại phát ra tiếng kêu thảm như vậy?
Bởi vì Tuần trưởng lão trọng thương nên thanh đại chuỳ do lão điều khiển, vô lực lung lay trên không trung một thoáng rồi tiêu tan. Ba người Cơ U Cốc vì sử dụng pháp lực quá giới hạn không gắng gượng được, lần nữa thổ huyết, rồi ngồi nguyên tại chỗ giúp đỡ nhau vận khí hồi lực.
Tuần trưởng lão nhanh chóng ngưng tụ pháp lực nhắm hướng Đề Thiền Thượng hét lớn một tiếng tiếp tục công kích. Tiếng hét ngưng tụ thành một luồng sóng âm màu vàng xông thẳng về phía Đề Thiền Thượng đang ở giữa không trung. Bên cạnh mọi người thấy vậy kinh hoàng hét lớn, nhưng lại không nghe được nửa điểm âm thanh. Bị luồng sóng âm đánh trúng, Đề Thiền Thượng cảm thấy như có ngàn vạn kim châm ghim vào đầu óc của mình, còn trong tai tiếng rít không dứt, trong nháy mắt cả người mất đi năng lực phản kháng, đau đến độ kêu lên một tiếng rồi rơi xuống.
Tuần trưởng lão dùng một kích toàn lực đẩy lùi Đề Thiền Thượng là người duy nhất còn đầy đủ sức lực, vội vàng xoay người xem xét Mai Trừ Tịch bên kia!
Chỉ thấy Mai Trừ Tịch hai tay ôm mặt lăn lộn trên mặt đất, máu từ đôi mắt chảy xuống – hắn không biết đã bị ai dùng thứ gì đó làm mù hai mắt!
Ở bên cạnh hắn cách đó không xa, Chu Chu đứng đó thần sắc có chút kinh hoàng, ở lân cận nàng gần trăm mũi châm nhỏ đen nhánh đang trôi lơ lửng. Những mũi châm này không hề bị pháp khí điều khiển, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, chúng là bị thiếu nữ này khống chế.
Hắn nhìn nhằm rồi! Xú nha đầu này vẫn còn có một tay!
Những mũi châm này không cần hỏi cũng biết là “Cương Tâm Mộc” do Chu Chu trao đổi với Phó Dung Tiệp ở Đoạn Tiên cốc.
Chu Chu âm thầm công kích Mai Trừ Tịch, nguyên do là để khống chế Tuần trưởng lão, không nghĩ đến nhóm Đề Thiền Thượng lại có sức lực mạnh như vậy, có thể hợp lực đánh tu sĩ Kết Đan kỳ thành trọng thương.
Nhưng hiện giờ, các sư huynh sư tỷ của mình thoạt nhìn cũng không tốt hơn là bao, không biết lão già này có còn muốn tiếp tục công kích không! Chu Chu đến gần Mai Trừ Tịch mấy bước, giọng run run chỉ vào hắn rồi hướng về phía Tuần trưởng lão quát lên: “Không cho phép ngươi động đậy! Nếu không ta lập tức giết chết hắn!”
Tuần trưởng lão bị thương không nhẹ, vận hết sức lực cuối cùng còn lại để hạ Đề Thiền Thượng đã là quá giới hạn, giờ đến chút sức lực để vận công hồi lực cũng không có. Nghe thấy Chu Chu nói như vậy trong lòng kinh động, giả ra bộ dáng không quan tâm, cười lạnh nói: “Hắn là đứa con út mà Mai Khuông Chúc yêu thương nhất, ngươi muốn giết hắn, Mai Khuông Chúc sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hắn cố ý kéo dài thời gian, để pháp lực có thể khôi phục được một chút. Cho dù không giết được mấy tên tiểu tử thúi cùng xú nha đầu này thì cũng có thể thong dong thoát thân, về phần Mai Trừ Tịch hắn không rãnh quản nhiều!
Đồ đệ thì sao? Tính mạng của chính hắn vẫn là quan trọng nhất!
Quay đầu làm hướng phía Mai gia gửi tin cầu cứu Mai Khuông Chúc, cứ để phái Thánh Trí và Mai gia ác chiến với nhau một trận!