Tuần trưởng lão sợ nhất là đối phương phát hiện tình trạng hiện nay của mình, đến lúc đó xú nha đầu kia dùng những mũi châm kia đối phó mình thì sẽ thật thê thảm! Tuy lá gan của Chu Chu nhỏ nhưng khi nhìn đến mấy sư huynh sư tỷ của mình đang bị thương nặng, nếu mình yếu thế thì sợ không áp đảo được lão già này.
Trong tình thế này ai có thể không tàn nhẫn!
“Hai người các ngươi đều chết hết thì Mai Khuông Chúc làm sao biết!” Đây là lời của Mai Trừ Tịch nói với bọn họ lúc trước, bây giờ trả lại cho hắn.
Mai Trừ Tịch nghe thấy lời này bị làm cho hoảng sợ, lớn tiếng cầu xin tha mạng: “Đừng! Đừng giết ta! Cha ta là Mai Khuông Chúc! Các ngươi không thể giết ta! Ta không dám nữa! Cứu mạng! Phụ thân! Cứu mạng!”
Đề Thiền Thượng vừa ăn vào một lượng lớn đan dược chữa thương, khoanh chân ngồi một bên áp chế thương thế; Cơ U Cốc hơi thở đứt quãng, khó nhọc mở mắt, yếu ớt nói: “Tiểu sư muội, chớ nghe hắn nói nhảm, hắn đang cố tình kéo dài thời gian! Mau giết hắn, hắn hiện tại đã vô lực chống cự!”
Chu Chu vốn không có kinh nghiệm tác chiến, tâm sợ ý loạn vốn không nhìn ra, Nhưng Cơ U Cốc rất nhanh có thể nhận ra Tuần trưởng lão có gì đó không ổn. Nếu như hắn có lực đánh trả, thì việc đầu tiên làm sẽ bắt mấy người bọn họ uy hiếp Chu Chu, chứ sẽ không cùng Chu Chu nói về điều kiện đầu hàng.
Tuần trưởng lão bị vạch trần, vừa sợ vừa tức, ánh mắt tàn độc nhìn Chu Chu, phô trương thanh thế nói: “Tới đi! Lão phu cũng muốn coi thử thực lực của Xú nha đầu này! Có bản lĩnh thì thả đồ nhi của ta ra trước!”
Ngụ ý của hắn là Mai Trừ Tịch sẽ không ra tay với Chu Chu!
Chu Chu được Cơ U Cốc nhắc nhở cũng biết Tuần trưởng lão có vấn đề, nàng cắn cắn đôi môi nói: “Ta không có bản lĩnh gì, cho nên…”
Cho nên Chu Chu rất bình tĩnh phân ra một nửa phi châm phóng vào điểm yếu của Mai Trừ Tịch, một nửa phóng về phía Tuần trưởng lão!
Tuần trưởng lão đã sức cùng lực kiệt, nhưng giờ lúc này bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn; cắn răng xuất ra thuật “Nguyên đan hoá khí”, liều mạng tổn thất trăm năm tu vi, thiêu đốt nguyên đan tinh khí, ra sức nâng thân thể dậy, quay đầu bỏ chạy!
Thuật “Nguyên đan hoá khí” được thi triển ra, trong một thời gian ngắn có thể khôi phục thực lực của Tu sĩ Kết Đan kỳ. Vốn đã có thể tiến lên giết chết Chu Chu hoặc là bọn người phái Thánh Trí để hắn và Mai Trừ Tịch rời đi, nhưng hôm nay bọn họ đã cho hắn thấy nhiều ngoài ý muốn, hiện giờ không còn sức để mạo hiểm, chỉ muốn thoát thân chạy trốn!
Đáng tiếc là hắn hết lần này đến lần khác đụng vào Chu Chu…
Chu Chu hơi hoảng sợ một chút, nhưng Tiểu Trư nãy giờ vẫn mai phục ở chỗ tối sẵn sàng chờ thời cơ đánh bại hắn, thấy vậy lập tức nhảy dựng lên, nhằm về phía Tuần trưởng lão phun ra một trận “Đại đoàn Liệt Diễm”.
Tuần trưởng lão ở giữa không trung bỗng nhiên thấy một trận lửa màu đỏ tím phóng tới mình, hắn không biết ngọn lửa này lai lịch ra sao! Chẳng qua là từ chỗ của hắn đã có thể cảm giác được sức áp chế mãnh liệt không thể thở nổi, lập tức thân hình giữa không trung trực tiếp rơi xuống, phía dưới thì có mấy chục Cương Tâm Mộc của Chu Chu chờ sẵn.
Hộ thân pháp của hắn bị Đề Thiền Thượng dùng bùa đánh tan, vết thương trên người vô số, không còn pháp lực của Tu sĩ Kết Đan Kỳ, không còn cách nào bảo vệ thân thể, nên để mấy chục phi châm dễ dàng xâm nhập vào. Pháp lực hắn vất vả ngưng tụ tiêu tan trong nháy mắt, loạng choạng gắng gượng đi được hai bước, rốt cục “Rầm” ngã xuống đất, không dậy nổi nữa!
Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, nơm nớp lo sợ, thỉnh giáo Cơ U Cốc nói: “Hắn… Hắn làm sao rồi?”
Cơ U Cốc suy yếu cười cười nói: “Yên tâm… Làm phiền tiểu sư muội thay chúng ta hộ pháp.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Chu Chu xem xét Mai Trừ Tịch một chút – người đang trốn ở một góc ôm mặt khóc xin cứu mạng, cùng Tuần trưởng lão đang gục ở bên kia không biết còn sống hay đã chết. Kinh hồn bạt vía mà ôm Tiểu Trư vào bên cạnh, lẳng lặng canh giữ bên cạnh các sư huynh sư tỷ, nhỏ giọng nói với Tiểu Trư: “Ngươi trông chừng hai người bại hoại này, bọn họ mà đến gần thì phun lửa đốt chết bọn họ, có biết không?”
Tiểu Trư ư ử kêu dùng sức gật đầu.
Bọn Đề Thiền Thượng ngồi xuống vận công hồi lâu thần thái mới bắt đầu khôi phục, thì khi đó sắc trời cũng đã tối.
Chu Chu thấy bọn họ mở mắt, tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Nắm chặt tay áo Doãn Tử Chương thút thít muốn khóc, bọn họ mỗi lần như vậy đều gọi nàng đến canh chừng, nàng rất sợ!
Doãn Tử Chương gõ đầu nàng một cái, cười mắng: “Không cho khóc! Hắn mới là người cần phải khóc, chúng ta không xảy ra chuyện, khóc cái gì!”
“Ta rất sợ!” Chu Chu vừa tức giận vừa oan ức, nàng đã làm gì mà cứ hai ba ngày lại bị doạ sợ đến chết!
Thạch Ánh Lục cười híp mắt, kéo nàng đến an ủi: “Chu Chu thật là lợi hại! Có gì phải sợ!”
Doãn Tử Chương tức giận nói: “Đó là do muội ấy có người thân lợi hại!”
Bại hoại vừa chuyển hướng mắng nàng là heo! Chu Chu giận đến nghiêng người ôm lấy Tiểu Trư xoay hướng khác không thèm để ý đến hắn!
Cơ U Cốc nắm cổ áo Mai Trừ Tịch kéo đến, bỗng một trận mùi hôi thối bay đến, nhất thời làm Chu Chu và Thạch Ánh Lục lùi lại vài bước. Mai Trừ Tịch phía dưới ướt một mảng lớn – bị doạ đến không thể khống chế.
Thạch Ánh Lục vừa bực mình vừa buồn cười. Sao Mai thế bá lại có một người nhi tử phế vật như vậy!
Chu Chu che lỗ mũi nói: “Hai người này làm sao bây giờ?”
Đề Thiền Thượng khẩu khí lạnh lùng nói: “Còn sao nữa? Giết sạch sẽ!”
Mai Trừ Tịch đang mê man, nghe nói thế lại bắt đầu run rẩy cầu xin tha thứ.
Thạch Ánh Lục chần chừ nói: “Nhưng còn Mai thế bá… Người này là sư phụ của Mai Trừ Tịch. Là Kết Đan trưởng lão cung phụng cho Mai gia, ta nhớ hình như là họ Tuần!” Hai người là những nhân vật quan trọng của Mai gia.
Đề Thiền Thượng hừ lạnh nói: “Lúc hai tên khốn khiếp này ra tay với chúng ta, thì có nghĩ tới Thạch gia của muội không? Có nghĩ tới phái Thánh Trí không?”
Doãn Tử Chương cũng đồng ý: “Hai người này không thể giữ lại!”
Mặc dù bọn họ có lý, nhưng để cho Mai gia biết hai người này bị hạ trên tay của bọn họ, chỉ sợ không tránh khỏi hiềm khích oán hận. Mai Trừ Tịch dù có tồi tệ thế nào cũng là nhi tử được Mai Khuông Chúc cưng chiều nhất.
Muốn giết hai người này, hiện tại không còn khả năng phản kháng, bọn họ lại cảm thấy khó ra tay!
Cơ U Cốc lạnh nhạt cười cười nói: “Không giết cũng không sao, còn nhiều biện pháp làm cho người khác có tìm ra bọn họ cũng nhận không ra bọn họ là ai!”
Chu Chu giật nhẹ tay áo của Thạch Ánh Lục: “Sư tỷ, chúng ta đi kiếm chỗ nghỉ qua đêm, sáng mai còn lên đường.”
Thạch Ánh Lục mặc dù đơn thuần nhưng cũng biết Chu Chu là không muốn nàng ở đây khó xử. Cơ U Cốc ngẩng đầu nhìn nàng cười cười: “Ta sẽ không giết hắn, muội yên tâm.”
“Nha…” Thạch Ánh Lục yên lòng kéo Chu Chu đi chuẩn bị lều trướng để nghỉ qua đêm.
Chu Chu trước khi đi còn quay đầu lại nói: “Cái kia, trên người bọn chúng có không ít linh thạch…”
Đề Thiền Thượng hừ nói: “Là ai nói cướp đồ đạc của người khác là không đúng!”
Chu Chu nhỏ giọng cãi lại: “Vô duyên vô cớ đi đoạt dĩ nhiên là không đúng, nhưng bọn họ là tự tìm đến giết chúng ta, theo lẽ thường không phải cần bồi thường sao?”
Mấy sư huynh sư tỷ nhịn không đều phì cười!
Chờ Chu Chu cùng Thạch Ánh Lục đi xa, mấy người Đề Thiền Thượng đều không khách khí, đem hết của cải bảo vật trên người hai người đó đoạt đi, y phục cởi xuống đốt thành tro. Cơ U Cốc hoàn toàn phế đi pháp lực tu vi của hai người, quay lại nói với Doãn Tử Chương: “Đêm qua ta có xem bản đồ, nơi này đi về phía Tây mười dặm có một tuyệt cốc, cứ đưa hai người bọn họ đến đó, chuyện còn lại cứ theo ý trời!”
Hắn thật là giỏi, tuyệt cốc kia là nơi sinh sống của các loài yêu thú hung mãnh, chính là nơi đặc biệt mặc dù là những Tu sĩ chuyên đi săn theo tổ đội cũng không dám đặt chân đến…
Trong tình thế này ai có thể không tàn nhẫn!
“Hai người các ngươi đều chết hết thì Mai Khuông Chúc làm sao biết!” Đây là lời của Mai Trừ Tịch nói với bọn họ lúc trước, bây giờ trả lại cho hắn.
Mai Trừ Tịch nghe thấy lời này bị làm cho hoảng sợ, lớn tiếng cầu xin tha mạng: “Đừng! Đừng giết ta! Cha ta là Mai Khuông Chúc! Các ngươi không thể giết ta! Ta không dám nữa! Cứu mạng! Phụ thân! Cứu mạng!”
Đề Thiền Thượng vừa ăn vào một lượng lớn đan dược chữa thương, khoanh chân ngồi một bên áp chế thương thế; Cơ U Cốc hơi thở đứt quãng, khó nhọc mở mắt, yếu ớt nói: “Tiểu sư muội, chớ nghe hắn nói nhảm, hắn đang cố tình kéo dài thời gian! Mau giết hắn, hắn hiện tại đã vô lực chống cự!”
Chu Chu vốn không có kinh nghiệm tác chiến, tâm sợ ý loạn vốn không nhìn ra, Nhưng Cơ U Cốc rất nhanh có thể nhận ra Tuần trưởng lão có gì đó không ổn. Nếu như hắn có lực đánh trả, thì việc đầu tiên làm sẽ bắt mấy người bọn họ uy hiếp Chu Chu, chứ sẽ không cùng Chu Chu nói về điều kiện đầu hàng.
Tuần trưởng lão bị vạch trần, vừa sợ vừa tức, ánh mắt tàn độc nhìn Chu Chu, phô trương thanh thế nói: “Tới đi! Lão phu cũng muốn coi thử thực lực của Xú nha đầu này! Có bản lĩnh thì thả đồ nhi của ta ra trước!”
Ngụ ý của hắn là Mai Trừ Tịch sẽ không ra tay với Chu Chu!
Chu Chu được Cơ U Cốc nhắc nhở cũng biết Tuần trưởng lão có vấn đề, nàng cắn cắn đôi môi nói: “Ta không có bản lĩnh gì, cho nên…”
Cho nên Chu Chu rất bình tĩnh phân ra một nửa phi châm phóng vào điểm yếu của Mai Trừ Tịch, một nửa phóng về phía Tuần trưởng lão!
Tuần trưởng lão đã sức cùng lực kiệt, nhưng giờ lúc này bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn; cắn răng xuất ra thuật “Nguyên đan hoá khí”, liều mạng tổn thất trăm năm tu vi, thiêu đốt nguyên đan tinh khí, ra sức nâng thân thể dậy, quay đầu bỏ chạy!
Thuật “Nguyên đan hoá khí” được thi triển ra, trong một thời gian ngắn có thể khôi phục thực lực của Tu sĩ Kết Đan kỳ. Vốn đã có thể tiến lên giết chết Chu Chu hoặc là bọn người phái Thánh Trí để hắn và Mai Trừ Tịch rời đi, nhưng hôm nay bọn họ đã cho hắn thấy nhiều ngoài ý muốn, hiện giờ không còn sức để mạo hiểm, chỉ muốn thoát thân chạy trốn!
Đáng tiếc là hắn hết lần này đến lần khác đụng vào Chu Chu…
Chu Chu hơi hoảng sợ một chút, nhưng Tiểu Trư nãy giờ vẫn mai phục ở chỗ tối sẵn sàng chờ thời cơ đánh bại hắn, thấy vậy lập tức nhảy dựng lên, nhằm về phía Tuần trưởng lão phun ra một trận “Đại đoàn Liệt Diễm”.
Tuần trưởng lão ở giữa không trung bỗng nhiên thấy một trận lửa màu đỏ tím phóng tới mình, hắn không biết ngọn lửa này lai lịch ra sao! Chẳng qua là từ chỗ của hắn đã có thể cảm giác được sức áp chế mãnh liệt không thể thở nổi, lập tức thân hình giữa không trung trực tiếp rơi xuống, phía dưới thì có mấy chục Cương Tâm Mộc của Chu Chu chờ sẵn.
Hộ thân pháp của hắn bị Đề Thiền Thượng dùng bùa đánh tan, vết thương trên người vô số, không còn pháp lực của Tu sĩ Kết Đan Kỳ, không còn cách nào bảo vệ thân thể, nên để mấy chục phi châm dễ dàng xâm nhập vào. Pháp lực hắn vất vả ngưng tụ tiêu tan trong nháy mắt, loạng choạng gắng gượng đi được hai bước, rốt cục “Rầm” ngã xuống đất, không dậy nổi nữa!
Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, nơm nớp lo sợ, thỉnh giáo Cơ U Cốc nói: “Hắn… Hắn làm sao rồi?”
Cơ U Cốc suy yếu cười cười nói: “Yên tâm… Làm phiền tiểu sư muội thay chúng ta hộ pháp.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Chu Chu xem xét Mai Trừ Tịch một chút – người đang trốn ở một góc ôm mặt khóc xin cứu mạng, cùng Tuần trưởng lão đang gục ở bên kia không biết còn sống hay đã chết. Kinh hồn bạt vía mà ôm Tiểu Trư vào bên cạnh, lẳng lặng canh giữ bên cạnh các sư huynh sư tỷ, nhỏ giọng nói với Tiểu Trư: “Ngươi trông chừng hai người bại hoại này, bọn họ mà đến gần thì phun lửa đốt chết bọn họ, có biết không?”
Tiểu Trư ư ử kêu dùng sức gật đầu.
Bọn Đề Thiền Thượng ngồi xuống vận công hồi lâu thần thái mới bắt đầu khôi phục, thì khi đó sắc trời cũng đã tối.
Chu Chu thấy bọn họ mở mắt, tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Nắm chặt tay áo Doãn Tử Chương thút thít muốn khóc, bọn họ mỗi lần như vậy đều gọi nàng đến canh chừng, nàng rất sợ!
Doãn Tử Chương gõ đầu nàng một cái, cười mắng: “Không cho khóc! Hắn mới là người cần phải khóc, chúng ta không xảy ra chuyện, khóc cái gì!”
“Ta rất sợ!” Chu Chu vừa tức giận vừa oan ức, nàng đã làm gì mà cứ hai ba ngày lại bị doạ sợ đến chết!
Thạch Ánh Lục cười híp mắt, kéo nàng đến an ủi: “Chu Chu thật là lợi hại! Có gì phải sợ!”
Doãn Tử Chương tức giận nói: “Đó là do muội ấy có người thân lợi hại!”
Bại hoại vừa chuyển hướng mắng nàng là heo! Chu Chu giận đến nghiêng người ôm lấy Tiểu Trư xoay hướng khác không thèm để ý đến hắn!
Cơ U Cốc nắm cổ áo Mai Trừ Tịch kéo đến, bỗng một trận mùi hôi thối bay đến, nhất thời làm Chu Chu và Thạch Ánh Lục lùi lại vài bước. Mai Trừ Tịch phía dưới ướt một mảng lớn – bị doạ đến không thể khống chế.
Thạch Ánh Lục vừa bực mình vừa buồn cười. Sao Mai thế bá lại có một người nhi tử phế vật như vậy!
Chu Chu che lỗ mũi nói: “Hai người này làm sao bây giờ?”
Đề Thiền Thượng khẩu khí lạnh lùng nói: “Còn sao nữa? Giết sạch sẽ!”
Mai Trừ Tịch đang mê man, nghe nói thế lại bắt đầu run rẩy cầu xin tha thứ.
Thạch Ánh Lục chần chừ nói: “Nhưng còn Mai thế bá… Người này là sư phụ của Mai Trừ Tịch. Là Kết Đan trưởng lão cung phụng cho Mai gia, ta nhớ hình như là họ Tuần!” Hai người là những nhân vật quan trọng của Mai gia.
Đề Thiền Thượng hừ lạnh nói: “Lúc hai tên khốn khiếp này ra tay với chúng ta, thì có nghĩ tới Thạch gia của muội không? Có nghĩ tới phái Thánh Trí không?”
Doãn Tử Chương cũng đồng ý: “Hai người này không thể giữ lại!”
Mặc dù bọn họ có lý, nhưng để cho Mai gia biết hai người này bị hạ trên tay của bọn họ, chỉ sợ không tránh khỏi hiềm khích oán hận. Mai Trừ Tịch dù có tồi tệ thế nào cũng là nhi tử được Mai Khuông Chúc cưng chiều nhất.
Muốn giết hai người này, hiện tại không còn khả năng phản kháng, bọn họ lại cảm thấy khó ra tay!
Cơ U Cốc lạnh nhạt cười cười nói: “Không giết cũng không sao, còn nhiều biện pháp làm cho người khác có tìm ra bọn họ cũng nhận không ra bọn họ là ai!”
Chu Chu giật nhẹ tay áo của Thạch Ánh Lục: “Sư tỷ, chúng ta đi kiếm chỗ nghỉ qua đêm, sáng mai còn lên đường.”
Thạch Ánh Lục mặc dù đơn thuần nhưng cũng biết Chu Chu là không muốn nàng ở đây khó xử. Cơ U Cốc ngẩng đầu nhìn nàng cười cười: “Ta sẽ không giết hắn, muội yên tâm.”
“Nha…” Thạch Ánh Lục yên lòng kéo Chu Chu đi chuẩn bị lều trướng để nghỉ qua đêm.
Chu Chu trước khi đi còn quay đầu lại nói: “Cái kia, trên người bọn chúng có không ít linh thạch…”
Đề Thiền Thượng hừ nói: “Là ai nói cướp đồ đạc của người khác là không đúng!”
Chu Chu nhỏ giọng cãi lại: “Vô duyên vô cớ đi đoạt dĩ nhiên là không đúng, nhưng bọn họ là tự tìm đến giết chúng ta, theo lẽ thường không phải cần bồi thường sao?”
Mấy sư huynh sư tỷ nhịn không đều phì cười!
Chờ Chu Chu cùng Thạch Ánh Lục đi xa, mấy người Đề Thiền Thượng đều không khách khí, đem hết của cải bảo vật trên người hai người đó đoạt đi, y phục cởi xuống đốt thành tro. Cơ U Cốc hoàn toàn phế đi pháp lực tu vi của hai người, quay lại nói với Doãn Tử Chương: “Đêm qua ta có xem bản đồ, nơi này đi về phía Tây mười dặm có một tuyệt cốc, cứ đưa hai người bọn họ đến đó, chuyện còn lại cứ theo ý trời!”
Hắn thật là giỏi, tuyệt cốc kia là nơi sinh sống của các loài yêu thú hung mãnh, chính là nơi đặc biệt mặc dù là những Tu sĩ chuyên đi săn theo tổ đội cũng không dám đặt chân đến…