Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 2

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Mộ Thanh không vội rời đi. Cô núp sau biển quảng cáo, đánh giá hai người đang ngồi trong quán cà phê kia.

 

Cô gái kia đưa lưng về phía cô, lúc ra gần cửa chỉ hơi liếc nhìn cô ấy đã cảm thấy khí chất rất tốt, cho dù không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng người đàn ông ngồi đối diện cô ấy có vẻ mặt rất lạnh lùng. Tóc anh ta ngắn gần như sát da đầu, cô nghĩ, nếu anh ta đội mũ chắc sẽ đẹp trai hơn. Nhưng ‘tạo hình’ lúc này cũng khiến người ta phấn chấn tinh thần.

 

Đột nhiên người đàn ông nhìn thoáng qua phía này, Tống Mộ Thanh chột dạ rụt đầu, cảm giác mình bị thần kinh. Một nam sinh có mái tóc nhuộm xanh đỏ khoảng 17, 18 tuổi đứng bên cạnh cô đang vẫy một chiếc taxi chuẩn bị lên xe. Tống Mộ Thanh đẩy nam sinh sang một bên, giành xe nhanh gọn.

 

Nhìn từ trong xe, đột nhiên cô gái kia kích động cầm tay người đàn ông, mà người đàn ông tóc ngắn này lại ngồi im bất động giống như búp bê gỗ.

 

Tống Mộ Thanh vừa lắc đầu, vừa mở miệng ‘chậc chậc’ giống như tiếng lật sách.

 

Quán cà phê đúng là một nơi diễn ra các tình huống máu chó.

 

Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại an ủi của Trần Mặc Mặc.

 

"Sao mãi không gọi cho mình, mình tưởng cậu đã chết ở đâu rồi!"

 

Tất nhiên con bé này mở miệng ra là nói những lời không dễ nghe.

 

"Tâm địa gian xảo vể mấy chuyện này của cậu chả lẽ mình lại không biết? Bát quái thì có, nhưng không thể nói cho cậu biết." Cô sửa lại vài sợi tóc toán loạn trên trán qua gương chiếu hậu, đối diện một đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của lái xe.

 

"Không phải chỉ là thu phục ‘kẻ thứ ba’ nhỏ bé thôi sao, là những kẻ đến và đi không thường xuyên, cậu muốn kể nhưng mình thì không muốn nghe đâu!"

 

"Nếu cậu không muốn nghe thì sao phải căn thời gian gọi cho mình làm gì?"

 

Lái xe lại đang đánh giá cô, Tống Mộ Thanh không hề thấy thoải mái khi đối diện ánh mắt ‘muốn nói lại thôi’ của lái, dứt khoát nhoài người ra phía trước, chỉnh gương chiếu hậu xoay qua một bên, sau đó ngồi về chỗ cũ.

 

"Aiz, đúng rồi, mình gọi cho cậu để làm gì... Để mình nghĩ lại... Để mình nghĩ lại..."

 

Cô trợn trắng mắt. Biết chắc lúc này Trần Mặc Mặc đang cầm điện thoại, cắn móng tay ngón cái, đi tới đi lui chỗ cô ngồi lúc nãy.

 

"Mình không vội, cậu cứ từ từ mà nghĩ."

 

"Mình chợt nhớ ra, thằng nhóc Tam Tử kia chơi đùa đến mức phải vào bệnh viện, mình phải đi thăm, cậu đi không?"

 

Tống Mộ Thanh không hề kinh hãi khi nghe tin này. Nếu một ngày nào đó có người nói cho cô biết, Tam Tử đều cố gắng học tập mỗi ngày để sau này nối nghiệp ba, cô sẽ nghi ngờ không biết có phải đầu óc người đó bị Trần Mặc Mặc đá hỏng rồi không.

 

Lên tiếng nói địa chỉ bệnh viện, Tống Mộ Thanh bảo lái xe quay đầu. Tới bệnh viện, thanh toán tiền xe, đang muốn xuống xe lại bị lái xe gọi lại.

 

"Tiên sinh, dọc đường anh im lặng đánh giá tôi, còn dùng ánh mắt ‘muốn nói lại thôi’ nhìn tôi, bây giờ lại không cho tôi đi là sao?" Cô nghi hoặc hỏi anh ta.

 

Có vẻ lái xe là một người thành thật, khuôn mặt thật thà phúc hậu đỏ bừng khi bị Tống Mộ Thanh nhìn chằm chằm.

 

"Cái kia... khuy áo của cô bị tuột rồi." Nói xong anh ta quay đầu lại.

 

Tống Mộ Thanh lặng đi một lúc, mãi sau mới kịp phản ứng. Lập tức ôm túi xách che trước ngực, cố gắng trấn tĩnh ngồi phía sau cài lại khuy áo.

 

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khuy áo kia tuột không đúng chỗ, vừa lúc có thể nhìn thấy áo lót màu đen như ẩn như hiện bên trong. Cũng không biết bị tuột lúc nào, chỉ hi vọng không phải là lúc ở quán cà phê.

 

Cô xấu hổ ho khan một tiếng, thấy lỗ tai lái xe hơi hồng hồng thì cố nén giận. Nhanh gọn đóng sầm cửa xe, chạy vội như trốn về phía bệnh viện.

 

Tới cửa phòng bệnh mà Trần Mặc Mặc nói lúc nãy, là phòng hai người, biết là ba Tam Tử đang dạy dỗ anh ta, vẻ lo lắng nháy mắt quét sạch. Tiếp tục đẩy cửa nhìn vào, một chân Tam Tử đang được bó thạch cao, bị gác lên, trên đầu còn quấn thêm cái ‘lưới rách’, trên mặt có chỗ xanh chỗ tím, lập tức cô vui vẻ bước vào.

 

Mười mấy năm qua, cô đều đã xem hết các loại trò hề của thiếu gia Trương Tam anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng hơn người, nhưng lại chưa nhìn thấy bộ dạng anh ta như bây giờ, đúng là một ‘tạo hình’ rất trẻ trung phong cách!

 

Cô bước vào, quét mắt nhìn xung quanh, sờ vào cái chân thạch cao kia, lại mở cửa sổ ra.

 

"Đúng là một nơi tuyệt vời, sao Tam thiếu gia lại tìm được một chỗ tu thân dưỡng tính tốt như thế này ?" Cô ngồi đối diện với Tam Tử đang nằm trên giường, vui vẻ cười nói.

 

Tam Tử nghe có tiếng bước chân liền biết ngay người đến chinh là cô ta, khuôn mặt đau khổ, trừng mắt nhìn vách tường trước mặt. Cứ tưởng rằng cô ta sẽ nói vài lời tốt đẹp như an ủi mình chẳng hạn, nói thế nào bây giờ anh cũng đang là một bệnh nhân. Hình như anh đã quên, cô gái Tống Mộ Thanh này, cô ta chính là ‘cô gái Kim Cương’, không thể dùng lối suy nghĩ khi đánh giá một người phụ nữ bình thường với cô ta được.

 

"Tất nhiên là không dễ tìm. Uống hết mấy chai rượu, lái xe với tốc độ gần như cao nhất, đạp chân ga hết mức, bảo đảm cô sẽ tìm ra một nơi tốt hơn thế này, sau này luôn luôn được tu thân dưỡng tính!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Tống Mộ Thanh vẫn nhìn anh, bộ dạng vui tươi hớn hở. Sau đó đột nhiên xích lại gần chân anh, gõ thật mạnh lên chỗ bó thạch cao. Ngay lập tức Tam Tử liền luống cuống.

 

"A! Tống Mộ Thanh, cô là một phụ nữ ác độc! Cô đừng đụng đến chân tôi... nửa đời sau này của tôi, tên tuổi anh hùng cả đời này, còn vợ con tôi sau này đều từ cái chân này mà ra cả..."

 

"Đây là ‘mạng sống’ của cái chân anh, liên quan gì đến vợ con sau này? Không lẽ bị thương đúng ‘chỗ ấy’?" Cô tỏ vẻ lo lắng hỏi, còn cố ý ghé sát mặt anh, liếc nhìn qua ‘chỗ giữa’.

 

Sắc mặt Tam Tử vô cùng khó coi, đang định gào thét thì có người bước vào, là một đám người mặc quân phục.

 

Đám người này thấy tư thế của hai người họ, xấu hổ ‘tiến thoái lưỡng nan’ (1). Lúc này Tống Mộ Thanh mới ý thức được tư thế của cô rất mờ ám, người khác có thể hiểu nhầm bây giờ họ định làm gì, hoặc cô đã làm cái gì mà phải bật dậy ngay.

 

Cô ho nhẹ một tiếng, tự dưng lại mất mặt trước các đồng chí Giải phóng quân, thật đúng là... duy nhất có một trong đời người a! Sau đó này đám người khiêng một ‘nhân tài’ đặt trên giường bệnh.

 

Nhất thời trong phòng bệnh liền náo loạn. Tống Mộ Thanh không nói gì thêm, Tam Tử thấy rõ ràng cô xấu hổ lại phải làm bộ vui vẻ như không có việc gì, miệng cười toe toét.

 

Không biết từ lúc nào Trần Mặc Mặc từ trong đám người rời khỏi phòng bệnh xông tới. Vừa nhìn thấy chân của Tam Tử, liền tấm tắc cảm thán.

 

"Lúc này bốn cái chân cóc chỉ còn ba cái chân, để xem anh định nhảy bật kiểu gì."

 

"Nếu tôi mà là cóc, cô cũng không phải thiên nga!" Tam Tử cãi lại.

 

"Thiên nga không phải là con vịt sao, có cái gì lạ đâu !"

 

Đối với bản lĩnh đủ mạnh mẽ để tiêu diệt mọi chủ nghĩa lãng mạn của cô gái này, suy nghĩ của Tam Tử dường như là một mảnh trống không không thể nói được gì, người đàn ông tốt không tranh cãi cùng phụ nữ, phải ngậm miệng thôi. Anh đã xem rất nhiều bộ phim được chiếu trước đây có những nhân vật giống cái người tên Trần Mặc Mặc này, nên biết rõ đạo lý "địch lùi ta tiến", vì thế mọi lời lải nhải của cô ta chỉ giống như một bài phân tích chi tiết ‘bài ca XX’ danh chấn khắp Đại Giang Nam Bắc năm nào.

 

Đám người mặc quân phục kia rời đi rất nhanh, chỉ để lại một người chăm sóc người đang bị thương kia. Vì không có ai để ý nên Trần Mặc Mặc đã trò chuyện rất nhanh cùng anh lính trẻ.

 

"Vì sao người này lại bị thương?"

 

"Bị gạch đập."

 

"Không phải các anh có áo chống đạn sao? Ừ, phải rồi, áo chống đạn không thể chống được gạch!" Đột nhiên cô quay người hỏi Tam Tử, "Cái xe kia của anh không phải có túi khí an toàn (2) sao, không lẽ bị rò rỉ? Nếu không sao anh lại thê thảm thế này."

 

Sớm đã thành thói quen với cảnh tượng như lúc này, đột nhiên Tống Mộ Thanh đang một mực yên lặng không nói lại chỉ vào Tam Tử, lại chỉ vào Trần Mặc Mặc, nói: "Biết không? Hai người các cậu ở gần nhau giống như một loại bánh bích quy."

 

"Bánh quy gì?" Trần Mặc Mặc mở to mắt hỏi.

 

"Ba thêm hai!" (3)

 

...

 

Tam Tử không nhịn được liền bật cười "phì" một tiếng. Tiếp theo đồng chí Giải phóng quân đang nén cười kia cũng phải bật cười.

 

"Tống Mộ Thanh! Cậu đang mắng mình?" Trần Mặc Mặc hai tay chống nạnh.

 

"Không, mình khen cậu! Bây giờ 'Hai' là lời ca ngợi, phù hợp khi nói về cậu."

 

(1)‘Tiến thoái lưỡng nan’ – rút lui hay ở lại đều khó xử.

 

(2) túi khí an toàn - airbag:

 

(3)Bánh quy ‘ba thêm hai’ (三加二): sau khi điên cuồng tra baidu thì theo ngu ý của tớ bánh này là một loại bánh quy ở Tung Của nhưng là hàng nhái bánh Oreo =.=

 

hai – nhị (二): còn có ý chỉ những kẻ ngốc nghếch.

back top