Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 3

"Được, mình biết hôm nay tâm trạng cậu không tốt, Đại nhân mình đây sẽ rộng lượng, không tính toán với cậu." Trần Mặc Mặc hào phóng khoát tay.

 

Tam Tử vừa nghe nói tâm trạng Tống Mộ Thanh không tốt, lập tức hỏi: "Cô lại cãi nhau với ba cô?"

 

"Cái gì gọi là ‘lại cãi nhau’? Tôi và ông ấy luôn luôn cãi nhau."

 

"Lần này vì cái gì, chẳng lẽ ba cô bắt cô đi xem mắt?" Tam Tử tò mò hỏi.

 

Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn anh ta, vô cùng khinh thường nói : "Tôi nói này, sao Đại lão gia anh lại có tinh thần bát quái như vậy hả, giống hệt như một phụ nữ."

 

"Cô nghĩ tôi tình nguyện hả. Chuyện kể rằng ‘một núi không thể có hai hổ’ trừ phi là cùng một mẹ. Chúng ta quen biết đã mười mấy năm qua, biểu hiện của cô lại vô cùng ‘tâm huyết’, vì sự yên ổn hài hoà của xã hội, tôi đành phải ủy khuất bản thân mình, thể hiện giống một phụ nữ." Anh ta ngồi trên giường, ngẩng đầu ưỡn ngực để thể hiện thành ý cố gắng.

 

Tống Mộ Thanh lười tranh cãi cùng anh ta, quay mặt sang chỗ khác, đột nhiên cảm thấy có người đang kéo áo mình. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Mặc Mặc đang nhìn chằm chằm vào cửa, tròng mắt như sắp lòi ra ngoài, miệng còn cười toe toét.

 

Cô nhìn về phía cửa, vô cùng nghi hoặc, Thượng Đế lão nhân gia ông ta ở một ngày đều bỏ công sức sắp xếp các cuộc gặp gỡ trong cùng một ngày để làm gì? Người đang đứng ở cửa chẳng phải là ‘anh bộ đội’sao.

 

Nhưng người ta không nhìn thấy cô, hoặc là nhìn thấy thì chỉ nghĩ cô là một người qua đường, cảm thấy không cần phải đón tiếp long trọng. Tóm lại ‘anh bộ đội’ bước vào phòng bệnh mà không hề liếc nhìn cô .

 

Tống Mộ Thanh là vì nhìn thấy người quen còn Trần Mặc Mặc là vì chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào xuất chúng như vậy, ánh mắt hai người dính sát vào anh ta, thấy anh ta dừng lại trước giường của vị ‘nhân tài’ kia.

 

"Đội trưởng!"

 

Cho đến khi hai người nghe thấy tiếng chào lãnh đạo ‘ba’ một tiếng, lúc này Tống Mộ Thanh và Trần Mặc Mặc mới hồi phục tinh thần.

 

Tam Tử nằm trên giường bĩu môi hừ một tiếng. Không phải chỉ là khuôn mặt khá đẹp thôi sao, có cần phải chảy nước miếng như vậy không?

 

"Tống Mộ Thanh! Tôi muốn ăn táo!"

 

"Đại lão gia thì cần gì ăn táo."

 

"Tôi là bệnh nhân!"

 

"Tay anh không bị thương, tự mình gọt đi." Cô vẫn không quay đầu lại.

 

"Thanh Thanh..." Tam Tử bày ra bộ dáng đáng thương.

 

Toàn thân Tống Mộ Thanh nổi da gà nhiều như nấm mọc liên tiếp. Cô quay đầu nhìn Tam Tử một cách khinh thường.

 

"Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi còn muốn lập gia đình, bị người khác hiểu lầm không tốt."

 

“Cô phải lập gia đình thì chỉ cần nói một tiếng thôi, tôi sẽ lập tức phi về nhà lấy hộ khẩu đến Cục Dân chính cùng cô!" Tam Tử bật dậy giống như một xác chết bật dậy.

 

"Đừng! Quan hệ chúng ta là quan hệ ‘chị em’ tốt, tôi không muốn gây hoạ cho anh." Tống Mộ Thanh thản nhiên nói.

 

Anh ta đang rất hào hứng rồi lại rũ xuống như hoa héo, còn làm bộ đau đớn che ngực.

 

Dường như lúc này Lận Khiêm ngồi phía bên kia mới chú ý đến động tĩnh bên này, nhìn ba người họ, sau đó đi tới.

 

Trần Mặc Mặc vừa thấy người đàn ông khí chất đi về phía này, người giống như quả bóng cao su bật đến cạnh Tống Mộ Thanh, khẩn trương nắm tay áo cô, dùng ánh mắt hỏi: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, anh ấy tới đây rồi."

 

Tống Mộ Thanh cũng dùng ánh mắt trao đổi với cô."Thật không có tiền đồ, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao. Anh ta ăn thịt cậu chắc?"

 

Hai má Trần Mặc Mặc lập tức phiếm hồng, "Ah... cái gì, mình tình nguyện để anh ta ăn."

 

Tống Mộ Thanh có cảm giác ‘gỗ mục không thể điêu khắc’. Gỡ tay cô ấy, giành trước từng bước, vươn tay.

 

"Xin chào, tôi là Tống Mộ Thanh, bệnh nhân này là…bạn thân tốt."

 

Lận Khiêm vốn định tới đây để chào hỏi Tam Tử, không ngờ cô gái đứng bên cạnh lại chủ động chào hỏi, anh ngẩn người, sau khi nghe lời giới thiệu của Tống Mộ Thanh lại ngẩn người. Đầu năm nay, đàn ông cũng cần có chị em thân thiết?

 

Hai lần hành động nằm ngoài dự đoán của Tống Mộ Thanh đã trực tiếp ngăn cản sự nhanh nhẹn thường ngày của người trước mặt, đồng chí Đội trưởng theo phong cách ‘sét đánh’ thịnh hành đã phản ứng chậm nửa nhịp.

 

"Xin chào, Lận Khiêm."

 

Anh ta chỉ nói tên mình, sau đó bắt tay cô.

 

Tống Mộ Thanh cảm thấy bàn tay anh rất rộng và dày, lòng bàn tay ấm áp. Trần Mặc Mặc cảm thấy đây chính là cuộc gặp gỡ giữa các vị lãnh đạo, hai binh sĩ kia thì cảm thấy “Đội trưởng chúng ta rất có sức quyến rũ", Tam Tử cảm thấy được... Cái tay kia sao mà chướng mắt thế?

 

"Bạn tôi đã gây ồn ào rồi, nếu đã quấy rầy chuyện gì, hi vọng các vị không phiền lòng." Nàng cười đến vừa đúng.

 

"Không có gì." Hắn nói.

 

"Tống Mộ Thanh, tôi làm ầm ĩ lúc nào?" Tam Tử không cam lòng khi bị xem nhẹ.

 

Trần Mặc Mặc lập tức trả lời, "Nhìn đi, không phải bây giờ anh đang làm ầm ĩ đấy à?"

 

Tống Mộ Thanh nở nụ cười ‘trấn an trẻ nhỏ cáu kỉnh’ với Tam Tử. Muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng, cần mềm mỏng có mềm mỏng, cần tao nhã có tao nhã. Ánh mắt dường như muốn nói: "Ngoan ngoãn đừng gây chuyện, xong việc sẽ mua kẹo cho anh."

 

Tam Tử lập tức ngậm miệng, than thở hai câu. Trần Mặc Mặc rùng mình một cái, cảm thấy nụ cười của bạn mình rất quỷ dị.

 

"Lận tiên sinh đang làm việc ở đâu?" Nàng hỏi.

 

"Quân đội." Anh đáp.

 

Đây không phải vô nghĩa sao. Tống Mộ Thanh gào thét trong lòng, anh mặc quân phục, trên vai là hai vạch ba sao, lại có hai người gọi anh là lãnh đạo, ai chả biết anh trong quân đội? Tuy nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp.

 

"Quân đội tốt, bảo vệ quốc gia đều nhờ các anh."

 

Lúc này thậm chí Lận Khiêm còn không buồn nói gì, chỉ gật đầu một cái.

 

Từ bé đến giờ Tống Mộ Thanh chưa bao giờ gặp người đàn ông nào khó giao tiếp đến vậy, mắt thấy không thể làm tan băng, di động đúng lúc vang lên. Cô nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười với Lận Khiêm, tỏ ý ra ngoài tiếp điện thoại. Trần Mặc Mặc và Tam Tử thân quen với cô cũng nhìn ra được, tốc độ lúc cô bước ra ngoài nhanh hơn bình thường.

 

Hai binh sĩ cấp dưới Lận Khiêm nhìn theo bóng lưng Tống Mộ Thanh, vô cùng tiếc hận. Nhìn lại đồng chí Đội trưởng đang chuẩn bị ra về, vô cùng bất đắc dĩ.

back top