Ngự Lôi

Quyển 1 - Chương 1: Bị sét đánh


Edit: Liên tỷ
Beta: Sakura
- Tiểu U, đừng buồn!

Cuối cùng có người muốn nói lại thôi, vỗ vỗ bả vai cô gái, trầm giọng nói. Thấy cô gái kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, ông thở dài yên lặng lát sau lại nói

- Tiểu U, hay là đến công ty của chú Trần làm đi! Như vậy mọi người có thể chăm sóc cho cháu!

Lời chưa nói xong đã bị cô gái tên Tiểu U ngắt lời, chỉ thấy cô nhẹ ngẩng đầu cười với người đàn ông trung niên, nói

- Không cần, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, cám ơn chú Trần.

Lúc này, cuối cùng có thể thấy rõ dung mạo của cô gái, đó là một cô
gái khoảng chừng 20, 21 tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mi
đen, nhỏ và dài tự nhiên, làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, đôi mắt sóng sánh như làn nước, mang hương vị của một mỹ nhân cổ điển. Lúc này, gương mặt kia tái nhợt, đôi môi trắng bệch đang cười nhạt, đôi mắt vốn
ôn nhu xinh đẹp lóe lên vẻ cứng cỏi, cả người nàng như phát ra khí chất
kiên cường, không chịu khuất phục.

- Ách. . . . . . .

Trần Phi Dương như muốn tiếp tục khuyên bảo nàng, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, cũng hiểu biết tính cách của nàng, nhiều lời cũng vô dụng, chỉ thở dài lấy tay khỏi bả vai nàng, đi về phía xe hơi đỗ ở đàng xa.

Một hồi, tiếng xe vang lên, sau đó yên tĩnh, Trương U vẫn một thân áo tang màu đen đứng trước hai ngôi mộ.

Vừa đứng, thế nhưng đứng đến trời tối.

Vào buổi tối gió nhẹ thổi lên góc áo của nàng, đôi mắt nàng đã phiếm
tơ hồng, nhưng nàng ngay cả nháy mắt cũng không nháy, nàng không khóc,



bởi vì nàng cảm thấy mình ngay cả tư cách để khóc cũng không có.

Trương U đứng thẳng, cuối cùng gục xuống, là lỗi của mình . . . . . Cũng là lỗi của mình . . . . . . !

Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân hình run nhẹ, không kịch liệt nhưng lại cảm giác đau khổ tột cùng.

Trương U cúi đầu vào đầu gối, tối đen một mảnh làm nàng hồi tưởng lại dĩ vãng. Nàng từ nhỏ chính là quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng,
là con gái một được cả nhà cưng chiều, thiên kim tiểu thư của tập đoàn
Trương thị. Mười năm năm hạnh phúc ấy của nàng không còn khi cha mẹ an
bài hôn nhân cho nàng. Đối phương là một chàng trai rất tuấn tú, gia
cảnh cũng môn đăng hộ đối, nhưng nàng không đồng ý. Kỳ thật nàng biết
chàng trai kia rất tốt, nhưng nàng rất tức giận, nàng giận vì cho rằng
cha mẹ là vì cơ nghiệp của gia tộc mà an bài cuộc hôn nhân này. Cho nên
năm nàng mười năm tuổi, nàng đã cùng cha mẹ ầm ĩ một trận, chạy ra khỏi
nhà, trong người chỉ mang theo mấy trăm đồng tiền.

Nàng rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, cũng không giống như
những tiểu thư khác được chiều chuộng nên cái gì cũng đều không hiểu,
cho nên nàng biết nàng sẽ không chết đói. Xác thực là nàng đã làm được,
mặc dù rất khổ. Từ ban đầu mặc dù nàng có tri thức, nhưng lại không có
kinh nghiệm, hơn nữa vẫn chỉ có mười năm tuổi, tìm công việc cũng không
như ý, cuối cùng hậu quả chính là một cuộc sống không có tiền. Cho nên
nàng phải học cách thích ứng, tự thay đổi chính mình.

Ăn cơm chỉ ăn những món bình dân, lần đầu tiên rất khó ăn nên ăn
không vô, đến khi làm việc thì bị đói đến choáng váng cho nên cố ép buột bản thân phải ăn. Y phục cũng là tùy tiện mua vài bộ, ban đầu mang quần áo đi cửa hiệu giặt ủi, sau phát hiện ra nếu cứ như vậy thì ngay cả
tiền để ăn cơm cũng không đủ, cho nên nàng học tự mình giặt quần áo. Mặc dù lần đầu tiên căn bản không có giặt sạch, hơn nữa còn để bột giặt
văng vào mắt.


Lần đầu tiên kết giao bạn bè, kỳ thật trước kia nàng cũng có bạn bè,
mặc dù chỉ là những tiểu thư khuê các, mà bây kết giao bạn bè, nàng học
được rất nhiều. Nhưng có đôi lúc nàng cũng cảm thấy cô đơn.

Không ngừng chịu khổ, thay đổi, nàng đã từ từ thích ứng, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng không có nghĩ qua sẽ trở về nhà. Từ nhỏ tính
cách của nàng đã rất kiên cường, cũng có thể nói rất quật cường, nếu đã
rời đi nàng không nghĩ trở về. Thậm chí có lúc nàng cho rằng, mình khổ
như vậy cũng là do ba mẹ tạo nên. Đứa trẻ mười năm tuổi chung quy cũng
là một đứa trẻ bất kể trưởng thành sớm như thế nào.

Cuộc sống của nàng như vậy tiếp tục đến nhiều năm, nàng thăng chức là nhờ vào sự tài hoa của nàng. Hai năm sống tự lập làm cho nàng càng
thêm kiên cường, chuyện gì cũng đều dựa vào chính mình. Mười bảy tuổi
nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, người theo đuổi nàng đương
nhiên cũng không ít, nàng có bạn trai mà mình thích, nàng biết bạn trai
của mình yêu mình thực sự. Cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, nàng cũng không có ý muốn trở về, cho dù hiện tại nàng đã không còn giận cha mẹ.

Một năm, công ty sắp xếp cho nàng xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu,
bạn trai nàng cũng ủng hộ quyết định của nàng. Lúc mười năm tuổi nàng đã tự kiếm sống, mặc dù thông minh, thành tích tốt, vừa làm vừa học, nhưng dù sao học cũng không có chuyên nghiệp lắm, cho nên, nàng đi.

Ở Mỹ, nàng mới thực sự học tập, cũng có kết giao với vài bằng hữu.
Mỗi ngày đều cùng bạn trai gọi điện thoại, như vậy mà ba năm đã trôi
qua. Một ngày, bạn trai nàng gọi điện đến, nói, cha mẹ nàng qua đời!
Trên đường tìm nàng, máy bay đã xảy ra tai nạn. . . . . .

Như sét đánh giữa trời, nàng ngây người!


Nàng kỳ thật cũng muốn cùng cha mẹ liên lạc, nhưng vẫn không biết
phải nói thế nào, hơn nữa qua lâu như vậy, hình dáng cha mẹ như thế nào
có chút không nhớ rõ, học tập áp lực cũng làm cho nàng có chút quên, sợ hãi hỏi.

- Anh làm sao mà biết?

Bạn trai nàng kể lại, cha mẹ nàng đã tìm được anh, lúc nghe anh nói
nàng đi nước Mỹ, vội vàng đi làm thủ tục, không báo cho nàng biết, chỉ
là sợ nàng vẫn còn giận bọn họ rồi lại chạy trốn.

Nàng ngây ngốc buông điện thoại, làm thủ tục, trở lại nhà trước đây
của mình. Phòng nàng vẫn không thay đổi, lòng nàng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, trong tay nàng là bức ảnh chụp nàng lúc mười năm tuổi đang tươi
cười rạng rỡ.

Tay nàng nắm chặt đến chảy máu, nhưng điều này có là gì so với nỗi đau trong lòng, tim nàng rỉ máu….

Nàng mặc tang phục vào, làm tang lễ cho cha mẹ. Nàng không ngừng
hồi lễ với một vẻ mặt thản nhiên, giống như là người đã khuất không có
quan hệ với nàng. Một số người nàng không quen biết, trước kia có lẽ là
biết nhưng giờ cũng xa lạ rồi, họ đến lạy rồi rời đi. trước kia nàng có gặp qua Trần Phi Dương, là bạn tốt của ba nàng.

Trời càng tối, dần dần đổ mưa, dường như Trương U không có cảm giác
gì, vùi đầu vào đầu gối, run rẩy, không biết lạnh là thế nào.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, rơi lăn tăn trên mặt đất, bầu trời cũng
vang lên tiếng sét. Thỉnh thoảng một đạo bạch quang cắt qua phía chân
trời một đường thẳng tắp xuống. Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất
trông giống như bị bóng đêm cắn nuốt, ở trong bóng đêm run rẩy, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, Trương U đứng lên, nhìn về phía trước, hai tay run rẩy
thận trọng vuốt ve hai tấm bia mộ, giọng nói khàn khàn tắc nghẹn.




- Cha. . . . . . Cha, mẹ. . . . . . !

- Không. . . . . . Không . . . . . . !

Ánh mắt của Trương U chứa đựng đau thương, môi mím chặt, nói không nên lời. . . . . .

Ngẩng đầu lên nhìn trời, nàng nhìn không chớp mắt, nàng không khóc,
nhưng khóe mắt lại ướt mi, rơi xuống phía dưới, thấm đẫm vào y phục. Rốt cuộc không biết là nước mưa hay là nước mắt?

- A! ! ! !

Tột cùng đau khổ gào lên, dư âm chói tai khàn khàn,

- Ha ha ha. . . . . . Ha ha! Trương U mày thật đáng hận, đáng
hận a! ! Vì sao? Vì. . . . . . Cái gì. . . . . . ? Ha ha ha. . . . . .
Vì sao lại như vậy. . . . . . ! !

Nàng cười to, kêu to, cười đến khổ, cười như phát điên.

- Oanh, Ầm!

Một tiếng vang lớn hơn cả tiếng gào của nàng, đồng thời một đạo thiểm điện màu tím cư nhiên vừa vặn hướng đến chỗ nàng.

- . . . . .

Trương U cảm giác được tánh mạng của chính mình dần dần biến mất, trong lòng nàng lại thấy nhẹ nhõm.

Nếu có. . . . . . Kiếp sau. . . . . Mình nhất định sẽ đối xử tốt với cha mẹ.

Đây là ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất.

back top