Edit: Sakura
Thời gian trôi đi rất nhanh, lúc này Mặc Hi đã được bảy tuổi.
Bảy năm, Mặc Hi tìm hiểu thế giới này đã kha khá, cái địa cầu này
không tồn tại bất cứ một quốc gia nào cả, mà là thế giới mất quyền lực,
cái tinh cầu này được gọi là Thủy Lam Tinh, khoa học kỹ thuật ở đây phát triển hơn thế kỷ 21 nhiều, nói khác thì cũng không khác lắm, bởi vì ở
đây có một số năng lượng tốt hơn địa cầu nhiều mà ở đây phần lớn khoa
học kỹ thuật đều dựa vào năng lượng này, cũng có nhiều cái giống nhau,
nhiều cái khác nhau, ví dụ như xe bay chạy bằng một loại năng lượng
không biết tên, hơn nữa ở đây tôn trọng lực lượng, có lực lượng là có
quyền lợi.
Đương nhiên lực lượng cũng không phải có dễ dàng như thế, ở đây có
hai loại người, một là loại trực tiếp dựa vào tu luyện thân thể gọi là
Võ giả, mà loại còn lại thuộc loại thiểu số, người được trời phú, đó
chính là Dị năng giả.
Dị năng là lực lượng khống chế một loại hoặc nhiều loại trong ngũ
hành, đương nhiên bình thường đều là một loại , vốn dĩ Dị năng giả đã ít rồi mà muốn có hai loại lực lượng thì càng thiếu đến đáng thương.
Lực lượng khống chế cũng không phải chỉ có thể là Ngũ hành, cũng có
Ngũ hành biến dị mà cái này rất lợi hại, giống như lúc Mặc Hi một tuổi
nhìn thấy bé trai kia cũng là một hệ Hỏa và một hệ Phong mà hệ Phong
chính là biến dị của hệ Mộc.
Mặc Hi cũng phỏng đoán qua bản thân mình cũng là một Dị năng giả, chỉ là có cảm giác hơi khác một chút, bởi vì lúc một tuổi kiểm tra dị năng, cô rõ ràng cảm giác dược cái quả cầu thủy tinh kia không có cách nào
kiểm tra được cô, chỉ là cô không nghĩ ra được nguyên nhân của việc này, xem ra khi nào có cơ hội phải đi đọc sách rồi.
Bây giờ cô đang ở trước sạp hoa, cái sạp hoa này là do Chu Tiểu Trúc
mở đấy, vài năm trước bà làm bà vú nhưng sau khi đứa bé kia cai sữa thì
bà mất việc, mà may mắn lúc đó bệnh của Mặc Phàm cũng gần khỏi rồi có
thể làm việc đây là công lao của Mặc Hi, lúc mà cô có thể khống chế tốt
lực lượng kia giúp Mặc Phàm cải tạo thân thể, cứ đến tối cô sẽ dùng năng lượng đi một vòng cơ thể Mặc Phàm, không bao lâu sau thì Mặc Phàm đã
khỏe, hơn nữa còn có sức hơn trước , làm cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc
bảo là ông trời có mắt không để cho bọn họ lâm vào cảnh khốn khó.
Mặc Hi ngồi nhàm chán ở sạp hoa trước mặt, vuốt lấy một bông hoa vừa
ngắt, đây đều là hoa dại mà Chu Tiểu Trúc hái ở chỗ xa về, nhưng cũng
coi như là tươi đẹp cho nên buôn bán cũng không tồi.
Lúc này bà mang cơm cho Mặc Phàm, nói vì cái gì bà lại để Mặc Hi một
mình ở chỗ này đều có nguyên nhân cả đấy, chỉ vì cho tới bây giờ Mặc Hi
rất nghe lời, chưa từng làm bọn họ phiền lòng, như vậy bất tri bất giác
bọn họ không đối đãi cô như đứa trẻ bảy tuổi. Hơn nữa cách sạp hoa không xa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cái sạp giống như nhà
cô, người đàn ông này tên là Kha Lượng, cùng quê với Mặc Phàm, không
chịu cưới vợ nên đương nhiên không có con, nhưng đối với Mặc Hi vô cùng
tốt coi cô như con đẻ, có ông ta ở bên cạnh trông cho nên Chu Tiểu Trúc
mới yên tâm đi đưa cơm cho Mặc Phàm.
Lúc này, trên đầu Mặc Hi xuất hiện âm thanh “Xoạt xoạt”, Mặc Hi ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang cầm một cái camera siêu mỏng đối diện mình.
Mặc Hi nhìn chàng trai kia, thấy chàng trai kia có cảm giác muốn chạy thì lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào và nói:”Xin lỗi, anh định mua hoa
hả?
Chàng trai kia sững sờ nhìn gương mặt đáng yêu của Mặc Hi, nhất thời không có phản ứng gì.
“Anh không thích sao?” Dường như Mặc Hi có chút đau lòng, giọng nói run run.
Lúc này chàng trai mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: “Không phải không phải! Anh mua, cho anh một bó.”
“Ha ha” Mặc Hi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của chàng trai kia mà cười
thành tiếng, rồi nói nhẹ nhàng: “Anh còn chưa nói muốn mua loại nào, mua bao nhiêu đấy?”
“A?” Chàng trai càng ngượng ngùng rồi, ánh mắt sau kính mắt có chút
hốt hoảng, sau đó tùy ý chỉ lung tung mấy loại hoa , “Cái này, vài cái
này.”
Mặc Hi gói kỹ mấy loại hoa mà anh ta vừa chỉ rồi đưa cho anh ta, điềm nhiên nói: “Cám ơn đã chiếu cố, tất cả hết 18 nguyên.”
Chàng trai sờ túi, không phải là tiền lẻ mà tờ một trăm đấy, rồi trực tiếp đưa cho Mặc Hi một trăm khối tiền, nói: “Không cần phải trả lại.”
“Nha! Cám ơn anh.” Mặc Hi thuận miệng trả lời rồi đút tiền vào túi,
người ta đã nói không cần phải trả lại thì cô cũng không cần từ chối cứ
trực tiếp thu là được, hơn nữa nhìn thấy chàng trai kia căn bản không
thiếu tiền.
Thời gian trôi đi rất nhanh, lúc này Mặc Hi đã được bảy tuổi.
Bảy năm, Mặc Hi tìm hiểu thế giới này đã kha khá, cái địa cầu này
không tồn tại bất cứ một quốc gia nào cả, mà là thế giới mất quyền lực,
cái tinh cầu này được gọi là Thủy Lam Tinh, khoa học kỹ thuật ở đây phát triển hơn thế kỷ 21 nhiều, nói khác thì cũng không khác lắm, bởi vì ở
đây có một số năng lượng tốt hơn địa cầu nhiều mà ở đây phần lớn khoa
học kỹ thuật đều dựa vào năng lượng này, cũng có nhiều cái giống nhau,
nhiều cái khác nhau, ví dụ như xe bay chạy bằng một loại năng lượng
không biết tên, hơn nữa ở đây tôn trọng lực lượng, có lực lượng là có
quyền lợi.
Đương nhiên lực lượng cũng không phải có dễ dàng như thế, ở đây có
hai loại người, một là loại trực tiếp dựa vào tu luyện thân thể gọi là
Võ giả, mà loại còn lại thuộc loại thiểu số, người được trời phú, đó
chính là Dị năng giả.
Dị năng là lực lượng khống chế một loại hoặc nhiều loại trong ngũ
hành, đương nhiên bình thường đều là một loại , vốn dĩ Dị năng giả đã ít rồi mà muốn có hai loại lực lượng thì càng thiếu đến đáng thương.
Lực lượng khống chế cũng không phải chỉ có thể là Ngũ hành, cũng có
Ngũ hành biến dị mà cái này rất lợi hại, giống như lúc Mặc Hi một tuổi
nhìn thấy bé trai kia cũng là một hệ Hỏa và một hệ Phong mà hệ Phong
chính là biến dị của hệ Mộc.
Mặc Hi cũng phỏng đoán qua bản thân mình cũng là một Dị năng giả, chỉ là có cảm giác hơi khác một chút, bởi vì lúc một tuổi kiểm tra dị năng, cô rõ ràng cảm giác dược cái quả cầu thủy tinh kia không có cách nào
kiểm tra được cô, chỉ là cô không nghĩ ra được nguyên nhân của việc này, xem ra khi nào có cơ hội phải đi đọc sách rồi.
Bây giờ cô đang ở trước sạp hoa, cái sạp hoa này là do Chu Tiểu Trúc
mở đấy, vài năm trước bà làm bà vú nhưng sau khi đứa bé kia cai sữa thì
bà mất việc, mà may mắn lúc đó bệnh của Mặc Phàm cũng gần khỏi rồi có
thể làm việc đây là công lao của Mặc Hi, lúc mà cô có thể khống chế tốt
lực lượng kia giúp Mặc Phàm cải tạo thân thể, cứ đến tối cô sẽ dùng năng lượng đi một vòng cơ thể Mặc Phàm, không bao lâu sau thì Mặc Phàm đã
khỏe, hơn nữa còn có sức hơn trước , làm cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc
bảo là ông trời có mắt không để cho bọn họ lâm vào cảnh khốn khó.
Mặc Hi ngồi nhàm chán ở sạp hoa trước mặt, vuốt lấy một bông hoa vừa
ngắt, đây đều là hoa dại mà Chu Tiểu Trúc hái ở chỗ xa về, nhưng cũng
coi như là tươi đẹp cho nên buôn bán cũng không tồi.
Lúc này bà mang cơm cho Mặc Phàm, nói vì cái gì bà lại để Mặc Hi một
mình ở chỗ này đều có nguyên nhân cả đấy, chỉ vì cho tới bây giờ Mặc Hi
rất nghe lời, chưa từng làm bọn họ phiền lòng, như vậy bất tri bất giác
bọn họ không đối đãi cô như đứa trẻ bảy tuổi. Hơn nữa cách sạp hoa không xa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cái sạp giống như nhà
cô, người đàn ông này tên là Kha Lượng, cùng quê với Mặc Phàm, không
chịu cưới vợ nên đương nhiên không có con, nhưng đối với Mặc Hi vô cùng
tốt coi cô như con đẻ, có ông ta ở bên cạnh trông cho nên Chu Tiểu Trúc
mới yên tâm đi đưa cơm cho Mặc Phàm.
Lúc này, trên đầu Mặc Hi xuất hiện âm thanh “Xoạt xoạt”, Mặc Hi ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang cầm một cái camera siêu mỏng đối diện mình.
Mặc Hi nhìn chàng trai kia, thấy chàng trai kia có cảm giác muốn chạy thì lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào và nói:”Xin lỗi, anh định mua hoa
hả?
Chàng trai kia sững sờ nhìn gương mặt đáng yêu của Mặc Hi, nhất thời không có phản ứng gì.
“Anh không thích sao?” Dường như Mặc Hi có chút đau lòng, giọng nói run run.
Lúc này chàng trai mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: “Không phải không phải! Anh mua, cho anh một bó.”
“Ha ha” Mặc Hi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của chàng trai kia mà cười
thành tiếng, rồi nói nhẹ nhàng: “Anh còn chưa nói muốn mua loại nào, mua bao nhiêu đấy?”
“A?” Chàng trai càng ngượng ngùng rồi, ánh mắt sau kính mắt có chút
hốt hoảng, sau đó tùy ý chỉ lung tung mấy loại hoa , “Cái này, vài cái
này.”
Mặc Hi gói kỹ mấy loại hoa mà anh ta vừa chỉ rồi đưa cho anh ta, điềm nhiên nói: “Cám ơn đã chiếu cố, tất cả hết 18 nguyên.”
Chàng trai sờ túi, không phải là tiền lẻ mà tờ một trăm đấy, rồi trực tiếp đưa cho Mặc Hi một trăm khối tiền, nói: “Không cần phải trả lại.”
“Nha! Cám ơn anh.” Mặc Hi thuận miệng trả lời rồi đút tiền vào túi,
người ta đã nói không cần phải trả lại thì cô cũng không cần từ chối cứ
trực tiếp thu là được, hơn nữa nhìn thấy chàng trai kia căn bản không
thiếu tiền.