Edit: Hương Nguyễn
Beta: Sakura
Người đàn ông ở phía trước đang gõ máy tính: “Tên?”
“Mặc Hi!”Mặc Phàm trả lời.
“Tuổi.”Giọng nói của người đàn ông rất lãnh đạm.
“Một tuổi.”
Người đàn ông cử động tay đánh máy lạch cạch: “Mặc Hi, nữ, một tuổi. Không có dị năng, anh có thể đi rồi.”
“Dạ, dạ!”Mặc Phàm đáp lại, cùng với Chu Tiểu Trúc vuốt ve Mặc Hi rời đi.
Cũng ngay vào lúc này, bên An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn về phía bóng lưng bọn họ, con ngươi sâu thẳm có chút nghi ngờ, vì sao, anh cảm thấy có một loại cảm giác không nói nên lời đối với bé gái đó? Mặc Hi sao?
Đồng thời, tư liệu con trai anh cũng đã xong, không suy nghĩ về Mặc Hi nữa, nhìn đứa trẻ trong lòng mình, mỉm cười ha ha, xoay người trở lại bên trong xe, phóng lên không trung mà đi.
Lúc này, Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc và Mặc Hi ba người đi lại trên đường phố, đường xá phồn hoa, người đi đường đông đúc, mà Mặc Hi được Chu Tiểu Trúc ôm chặt ở trong lòng, Chu Tiểu Trúc nhìn Mặc Hi dịu dàng nói: “Mặc Mặc muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ mua cho Mặc Mặc ăn nha.”
Mặc Hi biết rõ Chu Tiểu Trúc nói ra lời này cũng có chút khó khăn, dựa vào hoàn cảnh nhà bọn họ, sợ rằng mua đồ ăn vặt cũng chính là xa xỉ a, lúc này còn hỏi mình muốn ăn cái gì? Mặc Hi nhìn bốn phía nhíu nhíu mày có chút nghi ngờ, sau đó nhìn Chu Tiểu Trúc cười ngọt ngào nói: “Mặc Mặc muốn ăn cơm mẹ làm, mẹ làm cái gì cũng thật ngon.” Nói xong, trên khuôn mặt tràn ngập mong đợi.
Chu Tiểu Trúc nở nụ cười, cười đến vui vẻ: ” Được, mẹ mua đồ ăn về nhà nấu đồ ăn ngon cho Mặc Mặc ăn.”
Mua thức ăn ngon về đến nhà, Chu Tiểu Trúc bắt tay vào nấu cơm, Mặc Hi thì được Mặc Phàm ôm ở trong lòng, nhìn cô cười, nói: “Ha ha! Hôm nay nhờ phúc của Mặc Mặc mà ba ba có thể được ăn ngon nha.’
“Ha ha ha ” Mặc Hi cười, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, tương lai con chắc chắn sẽ để cho hai người mỗi ngày đều được ăn ngon. . .
Qua một lúc, từng món đồ ăn được Chu Tiểu Trúc mang lên, kỳ thật cũng không phải đồ ăn gì ngon, chỉ là nhiều hơn một quả trứng gà, cùng một miếng thịt, còn có một con gà, nhưng như vậy, đối với một nhà Mặc Phàm đã là tốt lắm.
Bữa cơm này tuy nói là làm cho Mặc Hi ăn, trên thực tế, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng ăn, không có biện pháp, ai bảo Mặc Hi chỉ mới có một tuổi đây, răng cũng chưa mọc, làm sao có thể ăn được những đồ này.
Khi phát hiện ra Mặc Hi không ăn được thì Chu Tiểu Trúc mới phản ứng lại đây, nhìn dáng vẻ Mặc Phàm ăn thật ngon, mới liếc mắt nhìn anh, xoẹt cười nói: “Tiện nghi cho anh rồi, nếu không phải Mặc Mặc nói muốn ăn, mới không có phần của anh đâu.” Dù miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại gắp thức ăn để vào bát của Mặc Phàm.
Mặc Phàm nghe thế, từ bên trong bát cơm ngẩng đầu lên, liền đối với bên Mặc Hi cười hắc hắc, nói: “Nhìn thấy không? Vẫn là nhờ phúc của Mặc Mặc a, ba ba yêu nhất là Mặc Mặc ~~~” vừa nói, đem cái miệng dính đầy dầu mỡ hướng tới khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Mặc Hi “bẹp” một tiếng, ấn xuống một cái dấu thật to.
Chu Tiểu Trúc nhìn cũng không thuận mắt, nhướn mi lên, giống như cười mà không phải cười nhìn Mặc Phàm, ngữ khí cổ quái nói: “Ah, yêu nhất Mặc Mặc hả? Chán ghét lão bà là em đây rồi hả? HẢ ~~! ?” Âm chữ cuối cùng kéo dài làm Mặc Phàm run lên.
“Ha ha… Ha…!” Mặc Phàm cười khan, “Sao lại như vậy được?Anh cũng rất yêu Tiểu Trúc a!”Cũng vừa nói vừa hướng khuôn mặt của Chu Tiểu Trúc “Bẹp” một phát.
Khi ấy sắc mặt Chu Tiểu Trúc có chút xấu hổ, oán trách nói: “Làm cái gì vậy? Con còn đang ở đây.”
“Ha ha ha ha!” Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm vui vẻ, có chút hưng phấn nói:”Không có chuyện gì, dù sao Mặc Mặc cũng không hiểu, nhưng Tiểu Trúc a…” Nói đến phía sau có chút do dự, con mắt ngắm lấy Chu Tiểu Trúc đang nghiêng mình tránh né.
“Hả? Cái gì?” Chu Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, tiếp theo giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đỏ hồng lên.
Quả nhiên, Mặc Phàm cũng không có ý tứ mà nói, “Cái kia, Tiểu Trúc a, khụ, chúng ta rất lâu cũng chưa có cái… Cái kia rồi, nếu không, buổi tối hôm nay…”
“Ừ… .”Chu Tiểu Trúc hạ giọng đáp ứng một tiếng, Mặc Phàm khi ấy liền cười to, “Ha ha! Tiểu Trúc ! em đáp ứng rồi! Ha ha.”
“Cười ngây ngô cái gì!Ăn cơm đi!” Chu Tiểu Trúc bị anh cười có chút ảo não xấu hổ thành giận, hung ác trừng mắt nhìn Mặc Phàm nói.
“Được Được! Ăn cơm, ăn cơm! Ha ha… Ha ha…!” Mặc Phàm trả lời, cũng ngồi trở lại bàn ăn cơm, đang ăn mà vẫn ha ha cười.
Chu Tiểu Trúc lại trừng mắt liếc anh một cái, chỉ là trong mắt thế nhưng mà không hề uy lực đáng nói, cũng cúi đầu xuống ăn cơm.
Nhìn thấy hết thảy Mặc Hi cảm thấy buồn cười, lại ấm áp, ba mẹ cô a, thật sự rất giống một đôi tình nhân trong sáng nha, ha ha, xem ra hôm nay phải tiến vào trạng thái Không linh tu luyện một đêm rồi, nếu không, cô cũng không muốn nghe âm thanh vào buổi tối của hai người đâu. Mặc dù, cho tới bây giờ, buổi tối cô đều là tiến vào trạng thái Không linh tu luyện cả đêm đấy.
Beta: Sakura
Người đàn ông ở phía trước đang gõ máy tính: “Tên?”
“Mặc Hi!”Mặc Phàm trả lời.
“Tuổi.”Giọng nói của người đàn ông rất lãnh đạm.
“Một tuổi.”
Người đàn ông cử động tay đánh máy lạch cạch: “Mặc Hi, nữ, một tuổi. Không có dị năng, anh có thể đi rồi.”
“Dạ, dạ!”Mặc Phàm đáp lại, cùng với Chu Tiểu Trúc vuốt ve Mặc Hi rời đi.
Cũng ngay vào lúc này, bên An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn về phía bóng lưng bọn họ, con ngươi sâu thẳm có chút nghi ngờ, vì sao, anh cảm thấy có một loại cảm giác không nói nên lời đối với bé gái đó? Mặc Hi sao?
Đồng thời, tư liệu con trai anh cũng đã xong, không suy nghĩ về Mặc Hi nữa, nhìn đứa trẻ trong lòng mình, mỉm cười ha ha, xoay người trở lại bên trong xe, phóng lên không trung mà đi.
Lúc này, Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc và Mặc Hi ba người đi lại trên đường phố, đường xá phồn hoa, người đi đường đông đúc, mà Mặc Hi được Chu Tiểu Trúc ôm chặt ở trong lòng, Chu Tiểu Trúc nhìn Mặc Hi dịu dàng nói: “Mặc Mặc muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ mua cho Mặc Mặc ăn nha.”
Mặc Hi biết rõ Chu Tiểu Trúc nói ra lời này cũng có chút khó khăn, dựa vào hoàn cảnh nhà bọn họ, sợ rằng mua đồ ăn vặt cũng chính là xa xỉ a, lúc này còn hỏi mình muốn ăn cái gì? Mặc Hi nhìn bốn phía nhíu nhíu mày có chút nghi ngờ, sau đó nhìn Chu Tiểu Trúc cười ngọt ngào nói: “Mặc Mặc muốn ăn cơm mẹ làm, mẹ làm cái gì cũng thật ngon.” Nói xong, trên khuôn mặt tràn ngập mong đợi.
Chu Tiểu Trúc nở nụ cười, cười đến vui vẻ: ” Được, mẹ mua đồ ăn về nhà nấu đồ ăn ngon cho Mặc Mặc ăn.”
Mua thức ăn ngon về đến nhà, Chu Tiểu Trúc bắt tay vào nấu cơm, Mặc Hi thì được Mặc Phàm ôm ở trong lòng, nhìn cô cười, nói: “Ha ha! Hôm nay nhờ phúc của Mặc Mặc mà ba ba có thể được ăn ngon nha.’
“Ha ha ha ” Mặc Hi cười, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, tương lai con chắc chắn sẽ để cho hai người mỗi ngày đều được ăn ngon. . .
Qua một lúc, từng món đồ ăn được Chu Tiểu Trúc mang lên, kỳ thật cũng không phải đồ ăn gì ngon, chỉ là nhiều hơn một quả trứng gà, cùng một miếng thịt, còn có một con gà, nhưng như vậy, đối với một nhà Mặc Phàm đã là tốt lắm.
Bữa cơm này tuy nói là làm cho Mặc Hi ăn, trên thực tế, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng ăn, không có biện pháp, ai bảo Mặc Hi chỉ mới có một tuổi đây, răng cũng chưa mọc, làm sao có thể ăn được những đồ này.
Khi phát hiện ra Mặc Hi không ăn được thì Chu Tiểu Trúc mới phản ứng lại đây, nhìn dáng vẻ Mặc Phàm ăn thật ngon, mới liếc mắt nhìn anh, xoẹt cười nói: “Tiện nghi cho anh rồi, nếu không phải Mặc Mặc nói muốn ăn, mới không có phần của anh đâu.” Dù miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại gắp thức ăn để vào bát của Mặc Phàm.
Mặc Phàm nghe thế, từ bên trong bát cơm ngẩng đầu lên, liền đối với bên Mặc Hi cười hắc hắc, nói: “Nhìn thấy không? Vẫn là nhờ phúc của Mặc Mặc a, ba ba yêu nhất là Mặc Mặc ~~~” vừa nói, đem cái miệng dính đầy dầu mỡ hướng tới khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Mặc Hi “bẹp” một tiếng, ấn xuống một cái dấu thật to.
Chu Tiểu Trúc nhìn cũng không thuận mắt, nhướn mi lên, giống như cười mà không phải cười nhìn Mặc Phàm, ngữ khí cổ quái nói: “Ah, yêu nhất Mặc Mặc hả? Chán ghét lão bà là em đây rồi hả? HẢ ~~! ?” Âm chữ cuối cùng kéo dài làm Mặc Phàm run lên.
“Ha ha… Ha…!” Mặc Phàm cười khan, “Sao lại như vậy được?Anh cũng rất yêu Tiểu Trúc a!”Cũng vừa nói vừa hướng khuôn mặt của Chu Tiểu Trúc “Bẹp” một phát.
Khi ấy sắc mặt Chu Tiểu Trúc có chút xấu hổ, oán trách nói: “Làm cái gì vậy? Con còn đang ở đây.”
“Ha ha ha ha!” Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm vui vẻ, có chút hưng phấn nói:”Không có chuyện gì, dù sao Mặc Mặc cũng không hiểu, nhưng Tiểu Trúc a…” Nói đến phía sau có chút do dự, con mắt ngắm lấy Chu Tiểu Trúc đang nghiêng mình tránh né.
“Hả? Cái gì?” Chu Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, tiếp theo giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đỏ hồng lên.
Quả nhiên, Mặc Phàm cũng không có ý tứ mà nói, “Cái kia, Tiểu Trúc a, khụ, chúng ta rất lâu cũng chưa có cái… Cái kia rồi, nếu không, buổi tối hôm nay…”
“Ừ… .”Chu Tiểu Trúc hạ giọng đáp ứng một tiếng, Mặc Phàm khi ấy liền cười to, “Ha ha! Tiểu Trúc ! em đáp ứng rồi! Ha ha.”
“Cười ngây ngô cái gì!Ăn cơm đi!” Chu Tiểu Trúc bị anh cười có chút ảo não xấu hổ thành giận, hung ác trừng mắt nhìn Mặc Phàm nói.
“Được Được! Ăn cơm, ăn cơm! Ha ha… Ha ha…!” Mặc Phàm trả lời, cũng ngồi trở lại bàn ăn cơm, đang ăn mà vẫn ha ha cười.
Chu Tiểu Trúc lại trừng mắt liếc anh một cái, chỉ là trong mắt thế nhưng mà không hề uy lực đáng nói, cũng cúi đầu xuống ăn cơm.
Nhìn thấy hết thảy Mặc Hi cảm thấy buồn cười, lại ấm áp, ba mẹ cô a, thật sự rất giống một đôi tình nhân trong sáng nha, ha ha, xem ra hôm nay phải tiến vào trạng thái Không linh tu luyện một đêm rồi, nếu không, cô cũng không muốn nghe âm thanh vào buổi tối của hai người đâu. Mặc dù, cho tới bây giờ, buổi tối cô đều là tiến vào trạng thái Không linh tu luyện cả đêm đấy.