Người Bên Ngoài Cửa Sổ

Chương 14

Sáng nay vừa tới lớp chưa được bao lâu thì phát hiện ra trong bàn mình có một tấm thiệp nhỏ nhìn rất đẹp mắt, không cần suy nghĩ gì thêm tôi cứ thế mở nó ra xem. Mặc dù nghĩ nó không dành cho mình nhưng sự thật lại khác xa với tưởng tượng của tôi nhiều. Nội dung bên trong tấm thiệp như thế này :

 

« Gửi Hoàng Mộc Đan.

 

Hình như mình thích bạn thì phải, đó là nguyên nhân khiến mình muốn được trông thấy bạn hằng ngày. Không biết bạn có thể chấp nhận tình cảm của mình không ? »

 

Mặc dù lúc đó đang trong giờ Ngữ văn nhưng tôi cũng khẽ bật lên một tiếng cười thích thú, không phải vì tôi đang được ai đó tỏ tình mà đơn giản là bức thư này ngộ đến mức không thể tức cười hơn. Nghĩ mà xem, có đùa thì cũng phải văn phong mượt mà tí chứ, đằng này lại bảo muốn trông thấy tôi mỗi ngày, làm như suốt thời gian qua tôi toàn cúp tiết trốn học không bằng ấy. Cái trò này tuyệt đối không ai khác ngoài mấy đứa bạn thân thiết của tôi, nghĩ vậy nên giờ ra chơi tôi đã kéo tụi nó lại mà thẩm vấn. Tôi đong đưa tấm thiệp trước mặt bốn đứa bạn, vừa nói vừa cười nham nhở.

 

« Cái trò này là của đứa nào ?

 

Cả bốn đứa kia không hiểu gì mà cứ trợn tròn đôi mắt cú vọ nhìn tôi, sau một lúc Nam cũng dật lấy tấm thiệp trên tay tôi mà đọc rồi cười té lên.

 

« Chết mày rồi, lần này hay lắm bọn mày ơi. »

 

Chỉ chờ câu nói đó thì cả lũ cùng xúm lại xem bỏ mặc tôi cứ ngẩn người ra đó. Ân liền quay sang nói với tôi.

 

« Bọn tao thề đây không phải là sản phẩm của mình. Chắc chắn mày được hoàng tử nào để ý rồi. »

 

« Tao không tin ! » Tôi nói hơi nặng lời.

 

« Tụi tao cũng không tin. Tao không nghĩ đứa nào lớp mình lại có mắt nhìn người kém thế ? » Sói Trắng ngoe nguẩy miệng chế diễu, thấy vậy tôi bực mình quát lại.

 

« Thôi dẹp đi. Tao không quan tâm. »

 

« Mày không quan tâm chứ gì ? » Hạ nhìn vào mắt tôi vừa cười đầy dụng ý.

 

Cuối cùng cũng bị lũ này nắm được tim đen rồi, chuyện động trời thế này mà tôi ngơ đi sao được, nghĩ vậy liền hạ giọng xuống.

 

« Bọn mày giúp tao tìm xem tên biến thái này là ai, tao không thể cho nó giỡn mình vậy được. »

 

« Vậy mày định trả công tụi này thế nào ? » Hạ chộp lấy cơ hội mà vòi vĩnh.

 

« Vẫn tới Bằng Lăng nghe. » Tôi cười và không quên mốc vào trán cô bạn bên cạnh một cái rõ đau.

 

Hôm nay tôi trở về nhà với nhiều tâm trạng hơn, một trong những nguyên nhân gây ra việc này chính là tấm thiệp của kẻ vô danh nào đó. Cả bữa cơm tôi chỉ ăn mà không nói chuyện với ai, cho tới khi mẹ ngồi bên cạnh hỏi mới chợt dật mình.

 

« Hôm nay ở lớp có chuyện gì à ? Sao trông sắc mặt con khó coi thế ? »

 

« Không…không ạ ! » Tôi ấp úng.

 

Bao nhiêu luồng suy nghĩ trong đầu chợt ùa lên, đừng nói ngay cả chuyện tấm thiệp kia mẹ tôi cũng biết đấy nhé, điều này tuyệt đối là không thể. Ánh mắt Trường Đông nhìn sang tôi đầy tò mò, tôi chỉ ném cho anh ta một cái nguýt dài mà cũng chẳng thèm bận tâm. Cả buổi chiều hôm đó tôi ngồi học bài mà chẳng vô, lâu lâu lại lấy tấm thiệp trong cặp ra mân mê, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người viết thư như vậy cho tôi, nói không có cảm xúc thì thật là giả dối. Trường Đông đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói khe khẽ.

 

« Anh vào chút được không ? »

 

Tôi đứng dậy lết mình ra mở cửa, trên tay anh ta cầm nguyên hai cuốn sách Toán dày cộm nhìn phát ớn.

 

« Anh vừa mua chúng cho em. Đây là hai cuốn vừa xuất bản đấy. »

 

Tôi xị mặt xuống, cứ thế mà cáu gắt.

 

« Anh mua thì cầm về mà dùng. Tôi không có thời gian xem mấy thứ này. »

 

Trường Đông cứ vậy không trả lời mà bước vào trong rồi đặt hai cuốn sách xuống bàn. Tôi quay người lại, thấy anh ta đang cầm tấm thiệp của mình ra xem liền vội vàng chạy tới dật nó đi và bực mình.

 

« Ai cho anh đụng vào đồ của tôi ?»

 

« Đây là lí do cả ngày hôm nay em cứ như người mất hồn phải không ? » Anh ta hỏi.

 

Trời ! Lần này anh ta mà không mách lại chuyện này với bố mẹ tôi mới lạ, nghĩ vậy dù hơi lo lắng nhưng tôi vẫn phải hạ giọng mình xuống.

 

« Anh dám để chuyện này lọt ra ngoài thì đừng trách tôi. Thôi anh mau về phòng đi. »

 

Nói rồi tôi đẩy vào lưng anh ta cho tới khi ra khỏi phòng mình thì đóng vội cánh cửa lại,trong lòng thực sự bất an. Tôi thề nếu vì tấm thiệp này mà tôi gặp phải mệnh hệ gì thì coi như cả Trường Đông lẫn chủ nhân của nó sẽ được ngửi đất trước mặt tôi, tôi nhất định không tha cho bọn họ.

 

Bữa sáng hôm sau vừa xách cặp ra khỏi nhà thì phát hiện ra bánh xe của mình không còn một chút hơi, trông nó méo mó như cái bánh đa ướt mà tôi không khỏi bực mình. Tôi đưa chân đá vào nó mấy phát khiến mình đau đớn rồi cũng xách cặp lên mà cuốc bộ ra ngoài không nhờ vả luôn bố mẹ. Trường Đông đạp xe phía sau tôi, không khỏi ngạc nhiên mà nói.

 

« Xe em hư đấy à. Mau lên đây anh chở tới trường. »

 

Cơn giận vừa rồi khiến tôi cũng ghét lây sang anh ta, không thèm ngoảnh mặt lại mà cứ thể vừa nói vừa bước nhanh về phía trước.

 

« Anh mau đi đi, đừng bận tâm vào việc của tôi. »

 

« Em không sợ bị muộn học sao ? » Giờ thì anh ta đã đi ngang hàng với tôi, môi nhếch lên cười và nói.

 

Tôi đưa tay nhìn đồng hồ không khỏi lo lắng, sáng nay đã cố ý ngủ nướng , giờ nếu còn cuốc bộ thế này chắc tôi tới trường thì mọi người đã học được một tiết mất. Tôi nhanh nhẹn nhảy vội lên xe anh ta, vừa đi vừa cáu gắt.

 

« Tôi không phải chịu khuất phục anh đâu, chẳng qua tôi không muốn trễ học. »

 

Anh ta bật cười, nói.

 

« Anh biết rồi. Là anh nhờ vả em ngồi lên xe của mình. »

 

« Anh biết thế là tốt. » Tôi đáp lại đắc ý.

 

« Cái tấm thiệp đó là thật sao ? » Anh ta hỏi nhưng lần này không cười nữa.

 

« Anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi. » Tôi lại bực mình quát lên.

 

Chúng tôi lại vừa đi vừa cãi cọ nhau cho đến khi tới trước cổng trường, tôi cứ thế bước vào mà không thèm cảm ơn cũng không hề quay lại nhìn anh ta..

 

Chiều nay Gia Huy lại đến trước cổng trường đón tôi, anh ta đứng bên gốc cây, vừa thấy tôi bước ra đã vội gọi lớn. Sợ biến mình thành người nổi bật tôi liền ra hiệu cho anh ta im lặng rồi tiến lại gần và nói.

 

“Lần sau anh đừng làm ầm lên vậy nữa, mất mặt em quá.”

 

“Bọn mình đi ăn bánh tráng trộn đi.” Gia Huy không thèm quan tâm những gì tôi nói mà cứ thế đổi sang chủ đề khác.

 

Tôi gật đầu, vừa mới trèo lên xe thì đâu ra một người đứng phía sau cất giọng hỏi.

 

“Anh ấy là bạn trai của cậu hả ?”

 

Cả tôi và Gia Huy cùng giật mình quay lại, người bạn đó chính là Đạt, gương mặt cậu ta lúc này trông cực kì khó coi. Không hiểu làm sao tôi thấy lạnh hết cả người mà hét lên, cho tới lúc nói xong cũng đổ rụp mặt xuống đầy tội lỗi.

 

« Không phải. Đây là anh họ tôi. »

 

Đạt cứ thế quay đi để lại mình tôi và Gia Huy đang đứng găm chân bất động. Thoáng thấy một hơi thở dài trên khuôn mặt đầy thất vọng kia, tôi ấp úng.

 

« Em…không phải…em… »

 

« Thôi em lên xe đi. » Giọng anh ta buồn buồn nhưng cũng rất dứt khoát.

 

Cả chiều hôm đó chúng tôi cứ im lặng như vậy ngồi ăn với nhau, không biết anh ta đang suy nghĩ gì nhưng đầu óc tôi lúc này cứ múa lộn cả lên với bao suy nghĩ vớ vẩn. Sự xuất hiện của Đạt vừa rồi quá ngoài sức tưởng tượng, lại câu hỏi ngớ ngẩn kia nữa thật dễ khiến người ta phải bực mình. Cậu ta xưa nay chẳng mấy khi thích nói chuyện với ai mà tại sao hôm nay lại tò mò tới chuyện của tôi đến vậy, tôi nhớ tới tấm thiệp ngày hôm qua rồi lắc lắc đầu phủ nhận những điều mình đang nghĩ : « Cậu ta tuyệt đối không thể thích tôi được. »

 

Chiều nay Gia Huy lại đưa tôi về tới cổng, trước khi quay đi liền nói với tôi.

 

« Mộc Đan à, em thấy khó xử lắm phải không ? »

 

Tôi hơi bất ngờ mà cũng chưa hiểu hết câu nói kia, liền thắc mắc.

 

« Ý anh là sao ? »

 

« Về chuyện em là bạn gái của anh. Nếu em thấy không vui… »

 

« Không phải. Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa… » Tôi cướp lấy lời Gia Huy,vì biết anh ta đang nghĩ gì nên tôi không muốn làm tổn thương con người này được.

 

Tôi chủ động nắm lấy bàn tay anh ta rồi nở một nụ cười thật tươi và nói tiếp.

 

« Em không khó xử gì cả. Em xin lỗi vì chuyện hôm nay. »

 

Gia Huy mỉm cười rồi quay đi để lại tôi còn đứng đó. Cánh cửa sổ ở tầng hai vẫn mở tung, Trường Đông ở đó nhìn sâu vào mắt tôi, dù khoảng cách rất xa nhưng lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Tôi bước vào, cố vứt hết những suy nghĩ trong đầu kia.

 

Tối nay đang học bài thì Trường Đông lại gõ cửa, lần này thực sự tôi không muốn gặp anh ta một chút nào, cứ ở một mình với anh ta là tôi lại quên đi việc mình là bạn gái của Gia Huy mà suy nghĩ vớ vẩn. Vậy là chúng tôi đứng nói chuyện với nhau qua một cánh cửa không quá dày.

 

« Anh có một cuốn sách muốn đưa cho em. » Anh ta nói.

 

« Tôi không cần. Anh có thấy giá sách của tôi chật chội lắm rồi không ? » Tôi đáp lại giận dữ.

 

« Nhưng anh nghĩ nó rất bổ ích cho em. »

 

« Anh tìm tôi chỉ toàn vì việc ấy thôi sao ? Anh không có gì hơn muốn nói với tôi hả ? Anh về đi. Đừng làm phiền tới tôi. »

 

Ở bên ngoài bỗng nhiên im lặng, tôi cũng trèo lên giường mà kéo chăn trùm kín mặt mình. Chắc tôi không bình thường mới nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ tôi còn muốn anh ta tìm mình vì việc gì khác nữa sao ? Tôi không thể như thế này được, anh ta và tôi đều đã có người khác để quan tâm, tuyệt đối tôi không được nghĩ ngợi lung tung nữa. Nói rồi tôi lại tự đánh mấy cái rõ đau vào đầu để lôi bản thân về với thực tại.

 

Sáng nay tới lớp chưa được bao lâu thì Đạt lại xuất hiện lù lù trước mắt tôi như một pho tượng, cậu ta nói.

 

« Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu hãy cho tôi chút thời gian. »

 

Tôi hơi bối rối trước con mắt nhìn của những đứa bạn xung quanh, cứ vậy bước đi theo cậu ta mà trong lòng vô cùng lo lắng.

 

« Cậu muốn nói gì với tôi ? » Khi đã tới một nơi khá hợp lí để nói chuyện, tôi liền hỏi cậu ta.

 

« Tôi đã có tình cảm với cậu. » Đạt trả lời tỉnh bơ, tôi không khỏi giật mình mà hỏi lại.

 

« Vậy tấm thiệp đó…là của cậu phải không ? »

 

« Phải. »

 

« Tại sao cậu lại làm thế ? »

 

« Tại vì tôi thích cậu. »

 

« Nhưng tôi thích người khác rồi. »

 

« Là anh trai bữa qua sao ? »

 

Lần này thì tôi thoáng bối rối vì không biết trả lời làm sao, không biết lí do gì lại khiến tôi không thể mở miệng ra nói mình thích Gia Huy được. Tôi nuốt khan, trả lời.

 

« Việc đó không liên quan gì tới cậu cả. »

 

« Cho tới khi cậu chưa dành tình cảm cho ai thì tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. »

 

« Tôi không quan tâm. » Nói rồi tôi bực mình bỏ đi cũng chẳng thèm nhìn xem cậu ta ở phía sau đang thế nào.

 

Cả buổi học hôm đó khỏi phải nói mấy đứa bạn hành hạ tôi đến mức nào, chúng nó hỏi thế nào thì tôi thật thà khai hết như vậy mà không dấu diếm, dẫu vậy trong người vẫn cảm thấy không vui.

 

Tối nay đang học bài thì điện thoại tôi lại reo lên, đó không phải của Gia Huy mà chính là cậu bạn đáng ghét cùng lớp với tôi.

 

« Cậu có việc gì ? » Tôi hỏi lạnh nhạt.

 

« Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu. »

 

« Cậu ở đó làm gì ? » Tôi hốt hoảng hét lên.

 

« Tôi muốn gặp cậu. »

 

« Nhưng tôi không muốn. »

 

« Nếu cậu không xuống tôi sẽ bấm chuông. »

 

« Cậu điên rồi. Vậy đứng đó chờ tôi. » Tôi bực mình nói xong cũng thả ngay điện thoại xuống giường, vơ vội chiếc áo khoác vào người và chạy xuống mở cửa.

 

Đạt đứng bên ngoài với chiếc xe đạp của mình, trông gương mặt lúc này rất tội nghiệp nhưng không vì thế mà tôi có thể hạ giọng với cậu ta, tôi quát lên.

 

« Cậu ăn nhầm phải cái gì sao ? Tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, đừng làm phiền tôi nữa. »

 

« Tôi muốn hỏi rõ cậu một lần nữa trước khi đưa ra quyết định của mình. » Đạt nói.

 

« Rốt cuộc thì cậu muốn gì ? » Tôi quát ầm lên.

 

« Cậu đã có tình cảm với ai chưa ? Nếu cậu có rồi tôi nhất định không làm phiền cậu nữa. »

 

« Ý cậu là gì ? »

 

« Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm, vậy nên cậu hãy trả lời tôi. »

 

« Rất tiếc, nhưng tôi đã dành tình cảm cho người khác. »

 

« Đó là người vẫn thường xuyên tới trường đón cậu, cậu thích anh ta ? »

 

« Không phải. Dù sao cũng không liên quan tới cậu. »

 

« Vậy cậu hãy nói rõ là ai, nếu không tôi sẽ không tin. »

 

« Cậu bị điên rồi. Mau về đi. »

 

Nói xong câu đó thì tôi cũng bực mình xông vào nhà mà đóng vội cánh cửa tạo nên một âm thanh khá lớn. Chờ khi bên ngoài không còn ai nữa thì tôi cũng ngồi gục xuông tựa lưng vào tường, bất động một lúc lâu với những dòng suy nghĩ lộn xộn. Muốn cắt đuôi cậu ta đâu phải khó, chỉ cần tôi nói rõ một câu tôi thích Gia Huy là được thôi, vậy mà cái câu đó cứ mắc nghẹn ở cổ họng tôi không thể đi ra được. Tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh ta, nếu tôi không thích anh ta thì tôi thích ai ? Thực ra không phải tôi không biết rõ mình muốn gì, nhưng tôi lại không thể làm theo những điều mình muốn. Tự tôi đã được nghe người mình thích nói rằng anh ta từ trước tới nay chỉ yêu một cô gái, chỉ muốn được ở bên cô ta suốt đời, nhưng điều bất hạnh là cô ấy không phải tôi. Dù có thích anh ta tới đâu tôi cũng tuyệt đối không hạ mình xuống được, tôi không muốn được thương hại, càng không muốn bị tổn thương, lòng tự tôn của tôi tuyệt đối không thể bị xúc phạm. Tôi thở dài rồi lết mình vào trong, ánh đèn vẫn hắt ra từ ô cửa sổ sáng lóa.

 

Hôm nay là chủ nhật nhưng không hiểu sao tôi lại không ngủ thêm mà thức dậy từ sáng sớm. Vừa đứng hít thở chút không khí trong lành từ cửa sổ của mình thì thấy ngay Trường Đông đang ở bên kia hành lang tưới nước cho một chậu xương rồng nhỏ xíu, không dấu nổi tò mò tôi liền chìa đầu ra hỏi.

 

« Anh làm trò gì thế. »

 

Anh ta quay người lại nhìn tôi nở một nụ cười rồi đáp trả.

 

« Sáng nay anh đã mua chậu xương rồng này, em trông nó đẹp không ? »

 

Tôi cong môi lên, vẻ chẳng có gì thích thú.

 

« Tôi không quan tâm. »

 

Nói rồi tôi quay đầu vào trong mà đi xuống nhà, thật không ngờ Trường Đông cũng thích làm mấy thứ đó. Nói thật là xưa nay tôi chả thích trồng cây gì cũng chả thích nuôi con gì hết. Bảo tôi khô khan cũng được, bảo tôi tàn nhẫn cũng được, nhưng tính tôi nó thế, đã không thích thì tuyệt đối cũng không động vào. Mặc dù chậu xương rồng kia rất đẹp nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất chướng mắt với nó, nhất là khi trông thấy Trường Đông sáng nào cũng chăm chút nó cẩn thận tôi càng đâm ra ghét nó nhiều hơn. Chỉ là một chậu cây cảnh thôi, có cần thiết phải làm quá vậy không ?

 

Cuộc sống của tôi thời gian gần đây thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, ở nhà thì bị Trường Đông quả thúc việc học tập và ăn chơi, tới trường thì cứ bị ánh mắt nhìn của cậu bạn đáng ghét kia phủ sóng toàn cơ thể, không những thời gian ra ngoài với Gia Huy ít đi mà ngay cả tìm lấy một cơ hội được tụ tập với đám bạn thôi cũng không thể nữa rồi. Tối nào Gia Huy cũng nhắn tin tới và tôi cứ thế vui vẻ đáp lại, thực sự mà nói được người khác quan tâm quá mức đôi khi cũng thấy bất tiện trong lòng. Càng ngày ở gần với Trường Đông thì tôi lại càng nhận ra thứ tình cảm mà mình dành cho Gia Huy chưa bao giờ là tình yêu cả, dù vậy tôi cũng chẳng đủ can đảm để nói ra hay cố gắng thay đổi được điều gì.

 

Buổi sáng hôm đó sau khi bố mẹ ra khỏi nhà thì ngoài cổng tiếng chuông lại vang lên, vừa nhìn thấy tụi bạn của mình mà tôi đã hốt hoảng tới mức không còn thở được. Bởi vì phòng tắm ở tầng hai bị hỏng vòi phun nước nên lúc này đây Trường Đông đang chiếm ngự ngay cái phòng tắm ở tầng một, giờ không thể bắt anh ta cứ thế mà chạy lên phòng mình lại càng không thể chờ anh ta tắm xong mới ra mở cửa cho tụi bạn, tôi chạy tới chạy lui một lúc cuối cùng cũng gõ mạnh vào cửa phòng tắm, tiếng nước chảy và tiếng anh ta cùng lúc vọng ra nghe càng thêm bực mình.

 

« Có chuyện gì vậy ? » Anh ta hỏi tôi.

 

« Bạn tôi sắp vào đây, anh ở nguyên trong đó cho tôi. » Tôi quát ầm lên.

 

« Là sao, anh không nghe rõ ? » Lần này anh ta lại hỏi nhưng cũng khóa vòi nước lại.

 

« Tôi nói là anh ở nguyên trong này, dám bước ra ngoài thì đừng trách tôi. »

 

Không biết tôi sợ cái gì mà không dám cho tụi bạn biết được việc Trường Đông ở nhà mình, có thể là vì sợ chúng hiểu nhầm, biện minh tốt hơn là lỡ đâu để Gia Huy biết được, nhưng tóm lại một câu là « Có tật giật mình. ».

 

Tôi ra mở cửa, miệng lưỡi cứ ấp úng.

 

« Sao…sao tới mà không báo trước ?»

 

« Chỉ là tới nhà mày chơi thôi, báo trước gì chứ ? » Sói Trắng cướp ngay lấy lời tôi.

 

Tôi vừa khóa được cánh cổng thì cả bốn đứa bọn chúng đã xô đẩy nhau vào được trong nhà, tôi cũng vội vàng chạy theo và không quên nhìn vào nhà tắm, cửa vẫn đóng kín bưng như ban đầu.

 

Tụi bạn của tôi ngồi ngang dọc trên ghế sofa, sau khi chờ tôi mang đủ nước uống và trái cây ra thì cũng chính thức mở ngay một phiên chợ.

 

« Hôm nay ra ngoài chơi được không ? » Nam hỏi tôi.

 

« Không được rồi. Tao mà ra ngoài là trưa nay được bố mẹ cho lên thớt luôn. » Tôi ỉu xìu mà đáp lại.

 

« Tội nghiệp mày quá. Thế để tụi này ở chơi với mày cũng được. » Ân véo mà tôi mà giả vờ tội nghiệp.

 

Tôi cười lên đầy sung sướng, một lúc không lâu mới chợt nhớ ra việc Trường Đông đang ở trong nhà tắm liền giả vờ buồn buồn mà nói.

 

« Tụi mày cũng phải về không là bị mắng đấy. »

 

« Mày yên tâm, tụi này không bị giam lỏng như mày đâu. » Hạ cướp lấy lời tôi, chúng đã nói thế chẳng lẽ giờ tôi lại đuổi chúng về, như thế vừa vô lí vừa dễ bị nghi ngờ thêm nữa.

 

Đang nói tào lao được một lúc thì Hạ làm sao lại nhớ tới Gia Huy và Đạt mà hỏi tôi.

 

« Giờ mày tính làm sao với Đạt và Gia Huy ? »

 

« Con này được cái hỏi thừa. » Ân mốc tay vào đầu Hạ mà nhắc nhở.

 

Giá như lúc này Trường Đông không ở trong nhà tắm hoặc anh ta có thể bật vòi nước lên tạo ra tiếng động thì tốt biết mấy, vậy nhưng điều đó là không thể nên làm sao lúc này tôi có thể nói chuyện tự nhiên được, mà tôi càng muốn tránh thì mấy đứa kia càng muốn đem nó ra để mổ xẻ thành vấn đề.

 

« Mày có nói với Gia Huy về chuyện của Đạt không? » Sói Trắng lớn giọng hỏi tôi.

 

Tôi không trả lời chỉ lắc đầu vài cái.

 

« Thế mày đã nói với Đạt về chuyện của Gia Huy chưa ? » Ân lại tiếp lời.

 

Tôi lại im lặng và lắc đầu.

 

« Đừng nói mày muốn bắt cá hai tay đấy nhé ? » Hạ hét ầm lên, tôi cũng giật mình theo mà đưa tay giữ chặt miệng nó. Tôi nói, rất nhỏ.

 

« Mày làm ơn nói nhỏ xíu đi. Gì mà bắt cá hai tay chứ ? »

 

« Trong nhà này còn ai nữa mà phải nói nhỏ ? Thế không phải muốn bắt cá hai tay thì sao mày không dứt khoát đi. » Giọng Hạ oang oảng, bất chợt tôi lại hỏi một câu rất ngu ngốc.

 

« Mày nói dứt khoát gì ? »

 

« Mày giả vờ đấy à ? Mày thích Đạt hay thích Gia Huy ? Đừng nói vì mày cũng không biết được tình cảm của mình mà chưa thể nói rõ đấy nhé!” Giọng Hạ chua lét, câu nào cũng vứt thêm vào tai tôi một cái đinh.

 

“Không phải! Tao…tao…” Tôi mạnh miệng hét lên được câu đầu tiên rồi sau đó cũng bí lời mà im lặng.

 

“Mày đừng làm khó nó nữa. Để nghe nó nói xem thế nào.” Ân quay qua mắng Hạ rồi lại nói với tôi.

 

“Dù sao mày cũng phải nói rõ cho bọn họ biết chuyện này, mày hiểu không?”

 

“Nhưng tao không biết nói sao cả?” Tôi nói với gương mặt ỉu xìu.

 

“ Mày có tình cảm với Đạt không?” Ân lại hỏi nhẹ nhàng.

 

“ Tất nhiên là không rồi, mày nghĩ đi đâu vậy?” Tôi hét lên, trong lòng đầy bực bội.

 

“Thế là mày thích Gia Huy?” Hạ lại chen ngang vào câu nói của tôi.

 

“Tao không biết.” Lần này thì không chỉ gương mặt mà giọng nói của tôi cũng ỉu xìu không kém.

 

“Thế sao lần trước mày lại đồng ý làm bạn gái của người ta?” Cả hội trợn tròn mắt nhìn tôi rồi cứ vậy hét ầm lên.

 

“Bọn mày nói nhỏ xíu đi. Lần trước là tao…tao…thôi tao không biết đâu.” Tôi từ xin xỏ chuyển qua bực bội mà hét trả lại.

 

Chúng tôi cứ chí chóe cả lên, mặc dù rất sợ Trường Đông nghe thấy nhưng tôi cũng không nhịn nổi lũ bạn lắm chuyện này.

 

“ Nếu mày đã không thích người ta thì đừng giữ chân họ, mày có biết như vậy là độc ác lắm không?” Ân lại nhẹ nhàng nói với tôi.

 

“Chuẩn đấy!”

 

“Mày nói rất đúng.”

 

Cả ba đứa còn lại cùng hùa với nhau mà mổ xẻ tôi.

 

“Tao giữ chân họ hồi nào?” Tôi cãi lại.

 

“Thế tao hỏi mày, mày không thích Gia Huy mà không nói ra thì làm sao anh ta còn có cơ hội đi tìm người khác?” Hạ lại xen vào.

 

“Đúng vậy.” Cả lũ lại làm ầm theo.

 

“Ai nói tao không thích Gia Huy? Anh ấy rất tốt với tao…”

 

“Thế mày nghĩ tình cảm mày dành cho anh ta có đúng là thứ anh ta muốn không?” Ân lại nói tiếp.

 

“Tao..tao…cái đó..” Tôi lại ấp úng.

 

“Còn Đạt nữa, mày mau nói rõ để cậu ta còn biết đường rút lui.” Nam xông vào nói tiếp.

 

“Thì tao cũng nói rõ rồi nhưng cậu ta có chịu đâu?” Tôi cãi lại.

 

“Vậy cậu ta nói sao?” Ân hỏi.

 

“ Đạt nói nếu tao cho cậu ta biết rõ người tao thích là ai thì cậu ta sẽ bỏ cuộc.”

 

« Thế sao mày không nói ? » Sói Trắng hỏi.

 

« Tại tao cũng không biết. » Tôi đáp.

 

« Mày đúng là không bình thường. » Cả bốn đứa cùng mắng tôi.

 

Buổi sáng hôm đó chúng tôi ngồi nói chuyện gần hai tiếng thì cả hội mới chịu ra về, vừa đóng xong cánh cổng tôi mới chợt nhớ ra mình đã giam lỏng Trường Đông ở phía trong nhà tắm mới chạy vội vào nhà.

 

Anh ta ngồi ở ghế sofa, vừa thấy tôi liền mỉm cười. Tôi nói.

 

« Dù sao cũng xin lỗi. »

 

« Vì chuyện gì ? » Anh ta giả bộ ngờ nghệch hỏi tôi.

 

« Thì bắt anh ở trong đó nãy giờ chứ sao nữa ? » Tôi hơi bực mình.

 

Anh ta không nói gì thêm mà cứ thế bước lên phòng, gương mặt cũng vờ như chưa nghe thấy chuyện gì cả, mà tôi cũng không chắc là anh ta có nghe thấy hay không.

back top