Ngươi Có Giống Công Tử

Chương 1

**** Chú thích của người edit: Tên nhân vật đúng là Vân Thanh Long  chứ hông phải Vân Thanh Lung nha mọi người

Chào mừng. Khách quý người người cung kính bước vào phủ Nam Vương gia. Cười chúc mừng trưởng tử Nam Vương gia được thánh thượng tứ hôn cho hôm nay cưới được một kiều thê xinh đẹp

Thung hôn sự này không chỉ chấn động vương đô. Cũng oanh chuyển võ lâm giang hồ. Đương kim đệ nhất thiên hạ thần bộ Nam Cung Cẩn rốt cuộc lại cưới vợ Vân gia trộm mộ bốn ngàn lượng bạc, Quan này cùng giặc liên thân chính là trước giờ chưa thấy

Lại càng không cần nói Nam Cung Cẩn thần bộ này gia thế hiển hách chính là người đời đều biết. Mà càng khiến người say sưa vui nói chính là. Sự kiện thành thân này còn là hoàng đế hạ chỉ ban hôn. Bữa tiệc mở trăm bàn. Tiệc rượu mời vương đô toàn bộ dân chúng. Để mọi người thấm thấm không khí vui vẻ này

Nam Vương gia cười đến không khép miệng. Nghênh đón khách mới đến tham gia hôn lễ. Đối với nàng dâu tương lai hắn có thể không có bất kỳ bất mãn nào. Thậm chí yêu thích cực kỳ.

“Thân gia công. Thực cám ơn người chịu đưa Huyền Vũ nha đầu gả cho Cẩn nhi.Nàng dâu này ta cực kỳ thích”

Nam Vương gia vừa cười nghênh đón lai khách.Vừa đứng ở một bên Vân Đại Phi nói.

Chuyện môn thân này có thể kết được không dễ a! Trước không đàm tiểu lưỡng khẩu (*) ( có thể hiểu là không bàn bạc nói chuyện kĩ lưỡng một chút)vì phải đạt được yêu cầu của Vân gia chỗ này thật hao phí thời gian.Cửa ải Đan vân đại phi kia cũng rất khó khăn. Thật vất vả mới hoàn thành hai mươi kiện bảo vật Vân gia yêu cầu. Nhưng Vân đại phi vẫn là cứng rắn rõ rệt tính tình không chịu gật đầu. Qua nhiều thời gian. Chúng nữ ở Vân Gia bị cưỡng bức. Vân đại phi đành phải ngậm lấy nước mắt không cam lòng không muốn mà đồng ý

“Hừ! Nam Cung tiểu tử có thể lấy được nha đầu của nhà ta coi như vận tốt.” _Vân đại phi sắc mặt già rõ ràng khó chịu. Nghĩ đến phải đem nữ nhi gả đi ra ngoài. Hắn lại không cao hứng nổi.

Gả ai cũng tốt thôi. Thế nhưng gả cho đương quan. Gả giặc đó giác quan bị gì sao? Vân gia nay còn không bị trêu chọc sao?

Hơn nữa còn bị hoàng đế ban hôn. Yêu…đương tặc chính là muốn đùa bỡn ta thôi! Tốt lắm! Bọn Vân gia hắn còn có thể đùa bỡn sao?

Làm không tốt sau này đạo cái đồ đều sẽ dẫn vào nhìn chăm chú. Trói tay trói chân. Nhiều phiền toái nha!

Nữ nhi này hắn gả là tâm không cam lòng chuyện không mong muốn. Nhưng hết lần này đến lần khác không ai để ý đến hắn. Hắn đứng đầu một nhà này gánh lấy rất nhiều không tôn nghiêm nha!

Nếu nữ nhi không nghe hắn. Kể cả bà vợ chết cũng chửi hắn.Bảo hắn không cần lo cho. Ngoan ngoãn đợi gả nữ nhi. Cho dù hắn không đồng ý. Nữ nhi coi như chiếu gả. Ai để ý đến hắn?

Này… Này giống lời nói sao? Không có ai xem hắn là đương cha,đương trượng phu sao

Cũng mặc kệ hắn hơi thở lại tiếp tục bốc hỏa đều không dùng được. Căn bản không ai bỏ hắn. Nữ nhi Huyền Vũ thậm chí còn uy hiếp hắn. Nói hắn tiếp tục ngăn cản nàng lập gia đình. Nàng sẽ không nhận hắn làm cha,
Này… Này đây là lời hỗn trướng gì? Hắn nuôi nữ nhi nuôi mười sáu năm. Hiện tại lại vì nam nhân không cần nhận người cha này của hắn. Thật sự là thiên sát! Nữ nhi nuôi lớn chính là nhà người khác rồi!

Vân Đại Phi càng nghĩ càng ai oán. Giương một sắc mặt già cũng càng khó coi.

“Đương nhiên đương nhiên. Có thể lấy được Huyền Vũ nha đầu là Cẩn nhi may mắn.” _Nam Vương gia ha ha cười nhẹ. Đưa tay vỗ vỗ vai Vân Đại Phi
“Khâm. Thân gia công. Khó có được ngày lành ngươi sắc mặt lại ly biệt khó coi như thế Nếu con cái ta lúc trước đắc tội với người. Ta nay là đương lão tử thay nó nhận lỗi với người.” (đương lão tử=chỉ người đang làm cha)

Vân Đại Phi nhìn Nam Vương gia liếc mắt một cái. Người ta hảo thanh hảo khí. Hắn cũng không tiện tiếp tục băng sắc mặt.( băng ở đây giống như băng vết thương) Hơn nữa tiếp tục thế nào không cam nguyện. Nữ nhi phải lập gia đình là sự thật. Hắn cũng không ngăn cản được a!

“Quên đi,quên đi.Cũng kết thân rồi. Quan giặc liên thân thôi. Việc này cũng không phải người bình thường có khả năng là được. Cũng chỉ có Vân gia chúng ta mới làm được à!” _Vân đại phi miễn cưỡng mình an ủi. Dù sao cho dù hắn khó chịu cũng không có người nào bỏ mặc hắn. Hắn còn có thể làm thế nào? Cũng chỉ có thể nhận.

“Ha ha. Đúng a!”_ Nam Vương gia cười ha ha.”Có thể lấy được thiên kim Vân gia đạo mộ. Chính là phủ Nam Vương gia chúng ta vinh quang nha! Thân gia công. Chúng ta cũng nên đối đãi tốt,hét lớn một tràng. Không say không về nha!”

“Được! Không say không về!” _Vân đại phi cũng dùng sức chụp bả vai Nam Vương gia. Cuối cùng bằng lòng thân gia công này. Vui vẻ nở nụ cười.

Ai! Nhà nàng a cha thật là dễ dụ… Luôn luôn đứng ở bên cạnh Vân Thanh Lung nhịn không được lắc đầu. Một vài câu nói đã bị Nam Vương gia làm cho cười vang. Với nhau xưng huynh nói đệ. Nam Vương gia này chỉ cần vài lần quan sát thì mò thấu ý nghĩa,cá tính đơn giản của A cha nàng

Như vậy cũng tốt. Đỡ phải a cha tiếp tục lại tiếp tục vặn vẹo nháo biệt. Thiệt là. Đều gần tuổi. Tính tình cùng cá tính đều cùng cái tiểu hài tử một hai dạng.

“Thanh nhi.” _Lận Mặc Ngọc đi đến bên cạnh thê tử. Tuấn tú không giống phàm nhân khuôn mặt làm cho không ít người kinh diễm nhìn chăm chú.(kinh diễm: kinh ngạc trước cái đẹp) Chứng kiến Vân Đại Phi cùng Nam Vương gia bộ dạng quen biết cùng vui. Môi hắn không cầm được một câu:.”Xem ra nhạc phụ tâm tình biến đổi rất tốt.”

“Luôn phải chấp nhận sự thật.”_ Vân Thanh Lung tủng nhún vai. Ánh mắt ngắm bốn phía một chút . Phiếm trứ anh khí mi hơi nhíu.”Chàng có thấy Chu Tước không?”_ Nàng hôm nay hình như đều không thấy bóng dáng nhị muội

“Không.” _Lận Mặc Ngọc nghĩ một chút.: “Ngày hôm nay hình như đều không có gặp nàng.Sắp phải bái đường rồi. Theo lý mà nói nàng phải biết sẽ chờ đợi ở đại sảnh mới đúng .”

Có thể nhìn một chút. Trong đại sảnh chỉ có Vân Bạch hổ, Vân tiểu muội cùng hai người vị hôn phu. Độc độc không thấy Vân Chu Tước. ( nhà gì mà 4 người tên 4 thánh thú luôn vậy trời)

“Ta đi tìm nàng. Chàng ở đây chú ý a cha một chút. Ngàn vạn lần đừng để cha và trưởng công chúa lại trở nên ầm ĩ.”_ Mặc dù hiện tại có a nương bồi ở bên cạnh trưởng công chúa. Ngăn cản tây đầu mãnh sư gặp mặt tương đấu.Nhưng mà khó bảo toàn sẽ không phát sinh ngoài ý muốn. Lận Mặc Ngọc nở nụ cười. Chăm chú nhìn thê tử đôi mắt tràn đây thương yêu.”Uh! Nàng đi đi. Ta sẽ tận lực không để bọn họ tương đấu.”

“Ừ!” _Vân Thanh Lung quay đầu về trượng phu một nét thoáng hiện cười. Có thể lại không quên dặn đi dặn lại.”Nếu bọn hai người bọn họ, trở nên mau đánh. Chàng liền rời xa xa. Cẩn thận bị thụ thương.”

Nàng lo lắng căn dặn. Lận Mặc Ngọc thân nho nhã yếu đuối. Có thể không chịu nổi một chút vết thương

“Ài. Nàng đừng nghĩ nhiều.”_ Thê tử khiến Lận Mặc Ngọc bật cười.”Nhanh đi tìm Chu Tước đi. Gần đến thời gian bái đường rồi.”

“Ừ!”_ Vân Thanh Lung gật đầu. Rời đi trước lại hướng ánh mắt về hai vị em rể. Muốn hai người bọn họ chú ý một chút. Đừng nên một đôi mắt tập trung nhìn chòng chọc lão bà của mình. Rồi mới cất bước đi ra đại sảnh.

“Thiệt là. Con bé Chu Tước này không biết chạy tới chỗ nào đi dạo.rồi”_ Vừa nói thầm theo. Vừa tăng tốc bước chân tìm. kiếm Nếu hai đầu mãnh sư trở nên thực đấu. Nàng có thể cần một tuần thú sư.

Chỉ cần Nhị muội ở đây. A cha liền sẽ nghe lời giống như chỉ miêu.

◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎

Gió từ từ thổi nhẹ

Khác biệt với âm thanh náo nhiệt trước đó. Hậu viện một mảnh yên tĩnh. Vân Chu Tước ưu nhàn ngồi ở bên cạnh hồ nước. Đầu ngón tay ở mặt nước quét nhẹ mà qua. Như bức họa mở ra gợn sóng lăn lăn

Trên cổ tay phải ngọc linh đang thuận theo cây cỏ mềm mại di động mà phát ra tiếng vang nhẹ.Phát ở trên kết thanh với ngân linh xuyên qua ngân trâm cũng bị gió lay động. Cùng chuông ngọc đang hợp tấu ra tiếng chuông mỹ lệ

Nàng một thân tao nhã. Xiêm y nga hoàng buộc vòng quanh vóc dáng nhỏ nhắn xinh đẹp.Tóc dài giống ô tơ tần mông, Chỉ có đơn giản kéo bun búi tóc mây lại lấy ngâng trâm ghim ở đầu.Rũ xuống tóc đen thỉnh thoảng rải rác bím tóc nhỏ thắt với ruy băng màu vàng

Mặt mày cẩn thận như họa. Trầm tư mắt đẹp là một mảnh hờ hững. Dường ẩn dấu rất nhiều bí mật. Khiến cho người khác muốn tìm tòi đến tột cùng. Nhưng lại không dám dễ dàng tới gần. Sợ quấy nhiễu mỹ nhân trước mắt như tựa tiên nữ

Trong vương phủ thỉnh thoảng trải qua người hầu đều không tự chủ được đưa ánh mắt dừng ở trên bóng dáng mỹ lệ kia. Biết đó là em gái thiếu phu nhân tương lai. Bọn hắn không dám dễ dàng quấy nhiễu. Chỉ đành lưu luyến không bỏ qua thu hồi ánh mắt. Phóng nhẹ bước chân bước nhanh rời khỏi. Vân Thanh Lung vừa đi tới hậu viện liền nhìn thấy mỹ nhân giống như họa vậy. Nàng dừng bước nhìn Nhị muội của mình.Mặt bức họa này mỹ tắc mỹ hĩ . Nhưng cũng sơ ly lạnh lùng. Giống như dưới bức tranh có một đường giới tuyến không người nào được bước vào.

“Chu Tước.” _Vân Thanh Tung lên tiếng. Phá vỡ yên tĩnh. Vân Chu Tước dương con ngươi. Nhìn thấy đại tỷ hướng nàng đi tới. Môi giương lên một nét thoáng hiện cười.”Tới thời gian bái đường rồi sao? Hay hai đầu mãnh liệt sư kìa lại đấu trở lại?” _Thanh âm của nàng nhẹ mềm nước.Giống như dáng điệu mảnh dẻ

“Cũng không phải. Bất quá cũng mau.”_ Vân Thanh Lung tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.”Làm cái gì một mình lưu ở chỗ này? Không đến sảnh trước đi.”

“Ở đây an tĩnh.” _Lông mi dài nhỏ che đậy.Vân Chu Tước nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.Tám ngón tay nhỏ động đậy mặt nước. Đầu ngón tay cảm thụ lấy nước ao lạnh lẽo.

Nhìn Nhị muội. Vân Thanh Lung bĩu lấy môi,xoay vòng khuôn mặt.Nhưng sau khi do dự. Vẫn lên tiếng.

“Chu Tước. Lần trước… Thật có lỗi!”

“Dạ?” Vân Chu Tước dương mâu. Nhìn đại tỷ dáng điệu. Lông mày hơi nhíu.”Vì cái gì?”

Đang yên lành lại cùng nàng nói xin lỗi cái gì

“Khụ!Thì…thì lần trước ta ra tay đánh muội… Thậm chí còn bảo không cho phép muội tiếp tục hiện ở trước mặt ta…”

Vân Thanh Lung không được tự nhiên gãi lấy đầu.”Muội cũng biết… Ta hễ đụng đến chuyện của Lận Mặc Ngọc liền mất lý trí. Muội có thể đừng tính toan với đại tỷ.”

Việc này lời nói nàng nhẫn nhịn rất nhiều sau đó. Đúng là không nên nói đến.

Thấy đại tỷ trên khuôn mặt vi hồng. Lại ngượng ngùng kìa ngừng xoay hình dạng. Làm vân Chu Tước bật cười.”A! Muội biết. Ai hễ đụng đến chồng của tỷ thì đầu bất tỉnh rồi.”

“Đúng à!” _Vân Thanh Lung cũng không phủ nhận. Nàng tủng nhún vai. Thành tâm nhìn nhị muội.”Ta nha. Đời này nhất định chỉ thua trên tay Lận Mặc Ngọc. Chu Tước… Cám ơn muội tìm người đến cứu chàng. Mặc dù kế hoạch của muội kinh hiểm đến mức khiến ta muốn bẹp muội.Nhưng mà vẫn cám ơn muội.”

“Đừng!Tỷ muội mình tạ lỗi cái gì?” _Trừng mắt nhìn đại tỷ liếc mắt một cái. Vân Chu Tước cười nhẹ

“Nhìn tỷ hiện tại hạnh phúc thì tốt rồi. Cũng không uổng muội khi đó gánh lấy người xấu rồi.”( ý nói bị xem như người xấu)

Vân Thanh Lung cũng cười. Nàng khẽ thở dài: “Muội khi đó thật sự thực biết chọc người ghê. Ta thật không hiểu là đời trước đốt cái gì thơm quá. Mới có muội muội như muội.”

“Có muội muội này như muội không tốt sao?” _Vân Chu Tước nhíu mày. Hừ lạnh một tiếng.”Nếu không nhờ muội. Chồng của đại tỷ hiện tại phần trước thảo sớm lấy chồng như cao. ” Sao có thể giống hiện tại còn sống cùng ở bên cạnh tỉ”

“Đúng dạ dạ. Là đại ân đại đức của muội. Đại tỷ ta hết răng khó quên. Được rồi chưa?” Vân Thanh Lung cười ca tụng. Hai tỷ muội liếc mắt với nhau một cái. Cười rộ.

“Không cần hết răng khó quên. Chỉ cần tỷ đừng tiếp tục ghi hận muội chuyện khi đó đối với chồng của đại tỉ thì tốt rồi.”

Vân Chu Tước đứng dậy_.”Đi thôi.Gần đến thời gian bái đường rồi. Chúng ta đến sảnh trước đi!”

Vân Thanh Lung cũng đứng lên theo. Nhìn bóng lưng nhị muội. Chần chừ. Vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Chu Tước. Muội vẫn quên không được sao?”

Vân Chu Tước dừng lại bước chân.”Cũng đã bốn năm. Muội còn nhớ lấy tên họ Phương kia?” Sự kiện này là cấm kỵ. Vân gia không ai dám nói.Không nói không có nghĩa là bỏ quên. Vân Chu Tước xoay người. Thanh lệ mặt nhỏ xao động theo ý cười. Chẳng qua là đồng tử mắt lại cực sâu cực đen.”Tại sao đang yên lành lại hỏi chuyện này?”

“Nếu muội thật sự rất tốt. Ta sẽ không hỏi.” _Vân Thanh Lung không để cho đề tài như vậy bị hờ hững mang qua. Nàng nhìn thẳng Nhị muội. Có chút lời nàng nhẫn nại đã lâu rồi.:”Chu Tước. Trong nhà mọi người quan tâm muội. Biết đây là nỗi đau của muội. Cho nên chúng ta không đề cập tới. Nhưng hôm nay ta nhịn không được.”

Mới vừa rồi nhìn thấy dáng điệu nhị muội ngồi ở bên ao. Nàng liền biết Nhị muội lại đang nhớ tên họ Phương.

Vân Chu Tước mỉm cười. Mắt đẹp không tránh không lánh. Yên lặng cùng Vân Thanh Lung nhìn kĩ nhau.”Đại tỷ. muội rất khỏe.Tỷ đừng lo lắng.”

“Tốt?Tốt cái cái rắm!” _Vân thanh lung rốt cuộc chịu không nổi hình dạng sơ ly của nhị muội.”Muội căn bản chính là cái xác không hồn sống bốn năm. Y phục trên người luôn màu trắng,muội đang ở đây thủ tang ai?

A?Trên người muội còn có linh đang. Muội đang ở đây gọi hồn ai?”

Truyền nghe tiếng linh đang tránh được tà. Nhưng cũng có thể chiêu hồn. Tên họ Phương sau khi chết. Nhị muội trên người linh đang càng nhiều.

Vân Chu Tước không nói. Trên khuôn mặt cười lại dần dần thu hồi.”Ta thật sự không hiểu kia họ Phương kia có cái gì tốt? Chỉ là một thiếu niên lớn lên. Chỉ là thư sinh yếu đuối .Có đàng cho muội niệm niệm không quên như vậy sao?”

“Đại tỷ. Đủ rồi!” Vân Chu Tước lên tiếng.Người ngoài không được nói chàng như thế.

“Không đủ. Còn không đủ.” Vân Thanh Lung lườm nàng. Lời đều nói. Nàng muốn một lần nói xong.”Muội rất ghét lận Mặc Ngọc là bởi vì ghen tị đúng không? Bởi vì hắn rõ ràng sớm đáng chết. Lại bởi vì ta năm dài canh giữ mà sống theo. Mà cái họ Phương lại không thoát quá nhất tràng ôn…”

“Đủ rồi!” Vân Chu Tước đả đoạn đại tỷ. Lạnh lùng nhìn Vân Thanh Lung.”Đại tỷ. Nếu chết chính là chồng đại tỷ.Tỷ còn có thể đối đối với muội nói lời này sao? Đừng quên.Tỷ lúc đó chính là muốn cùng chết theo chồng đại tỷ. Còn muội. Lại một mình sống sót .” Nói xong. Nàng xoay người rời khỏi.

“Chu…” _Vân Thanh Lung mở miệng. Lại không biết phải nói cái gì. Chỉ có thể ấp úng nhìn Nhị muội rời đi. Rồi mới thở dài khẩu khí.”Thanh Lung. Ngươi đang ở đây muốn làm cái gì à?”

Nàng mắt lại. Trách cứ chính mình.

Năm ấy. Phương Ly Đường trải qua một tràng ôn dịch. Bọn hắn cũng biết Phương Ly Đường và Nhị muội cảm tình tốt bao nhiêu. Bọn hắn rất sợ vân Chu Tước biết sau đó sẽ cùng đi theo Phương Ly Đường

Có thể không có. Vân Chu Tước thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Nàng chỉ là hờ hững mặt đất đối với mọi thứ này. Kể cả mộ Phương Ly Đường cũng không đi bái qua.

Sau này vẫn a cha sợ nàng thương tâm. Sợ nàng thấy vật tư tình. Cử nhà dọn sạch chỗ người Ly đó. Mà vân Chu Tước cũng không phản đối. Nhưng mà bọn hắn cũng biết.Cá tính của nàng sớm thay đổi. Trước kia vân Chu Tước thích cười. Cá tính thông minh lại điêu toản tinh quái. Kể từ sau khi Phương Ly Đường chết. Vân Chu Tước giống như trước thích người.Sắc mặt vui vẻ lại không mang chân thật.Có thể giống như trước thông minh lanh lợi. Lại không có trái tim không phổi.

Làm việc cũng theo cực đoan. Xuống tay cũng không chần chờ. Tựa như lúc đó đối với lận Mặc Ngọc. Nếu không bởi vì quan hệ đại tỷ này của nàng. Nàng nghĩ Lận Mặc Ngọc sớm bị Vân Chu Tước chỉnh đã chết!

Có thể vân Chu Tước nói đúng. Lúc đó nàng muốn đi cùng lận Mặc Ngọc. Nhưng Vân Chu Tước lại một mình sống sót tới giờ này. Chỉ là sống không một chút khoái lạc.

Vân Chu Tước đang trừng phạt chính mình sao? Trừng phạt bản thân không có cách cứu Phương Ly Đường sao?

“Ài!” Vân Thanh Lung lại khẽ thở dài.

Mặc kệ nhường nào nàng thật sự nói lời có lỗi. Sớm biết rằng không nên nhắc tới họ Phương kìa. Biết rõ là cấm kỵ nàng còn nói… Thật sự là!

“Cái miệng ta thật sự là!” Nàng khinh chụp miệng mình. Bực dọc không thôi.

◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎

“Phương ly đường” ba từ là cấm kỵ. Có thể lại khắc ở đáy lòng Vân Chu Tước. Dường như suốt đời khắc ấn. Khiến nàng muốn quên cũng quên không được.

Vân Chu Tước dừng lại bước chân. Thân dựa vào thân cây. Mệt mỏi đóng lại mắt. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của đại tỷ. Ít nhất đại tỷ nói đúng …. Nàng là ghen tị Lận Mặc Ngọc đúng vậy. Bằng cái gì Lận Mặc Ngọc có thể sống được. Nhưng Ly đường ca của nàng lại không thoát qua một tràng ôn dịch?

Nếu không bởi vì đại tỷ. Nàng tuyệt sẽ không để lận Mặc Ngọc sống; nếu không bởi vì biết đại tỷ không có lận Mặc Ngọc sống không nổi. Lận Mặc Ngọc sớm chết!

Nàng biết đây là thiên giận. Lận Mặc Ngọc căn bản không chọc tới nàng. Có thể nàng chính là khống chế không dứt. Nàng tức. Tức không công bằng này. Nếu không phải tràng ôn dịch đáng chết kia. Ly đường ca căn bản sẽ không rời khỏi nàng. Nàng nói phải được gả cho hắn.Ai biết đó lại là lần gặp mặt cuối cùng… Người tốt không dài mạng. Chính là ý tứ này sao? Nàng gặp tai vạ này lại sẽ sống bao lâu?

Vân Chu Tước cười nhẹ. Nâng lên tay phải nhìn trên tay ngọc linh đang. Bốn năm. Nàng kể cả hồn phách của hắn cũng không nhìn qua. Ngay cả trong mộng. Hắn cũng chưa từng xuất hiện qua.

Nàng không hiểu. Ly đường ca vì sao ngay ở trong mộng cũng không chịu xuất hiện? Nàng giống như bị bỏ quên. Hình như nhớ kỹ hết thảy chỉ có nàng. Chỉ có nàng…”Cũng là. Dù sao sống sót chính là ta.” Nàng nhỏ tiếng. Bờcười lại cất dấu tiêu tác. Mâu quang lờ mờ mang sầu bi.

Mắt lại đóng lại. Vân Chu Tước đưa toàn bộ sức nặng cơ thể tựa ở trên thân cây.

Thời gian bái đường sớm đã đến.Nhưng mà nàng không muốn cử động. Cũng không muốn đi đến trước Sảnh. Nàng hiện tại còn không muốn nhìn thấy đại tỷ.

Nàng nghĩ đại tỷ nhất định rất hối hận khi cùng nàng nói những lời kia. Nàng biết đại tỷ là quan tâm nàng.Chỉ là nàng hiện tại không muốn đối diện. Nàng chỉ muốn một mình an tĩnh xuống.

“Phong đại ca. Người không phải nói muốn mang Bình nhi đi du hồ sao? Người cái gì sau đó phải mang ta đi nha?” _Thanh âm yểu điệu truyền tới.

Vân Chu Tước nhíu mày.

“Phong đại ca. Còn có ta! Người không phải nói muốn mang ta đi cưỡi ngựa sao? Người phải đáp ứng ta trước tiên. Phải hứa người đổi ý.” ( trời ạ hóa ra tên này lăng nhăng hả?)

“Nói bậy! Phong đại ca đáp ứng ta trước. Phong đại ca. Người phải đáp ứng mang ta đi dạo chơi trên phố. Đi thôi! Chúng ta hiện tại phải đi…”

“Không được! Phong đại ca đáp ứng ta trước…” ( mấy cái bà điên này đúng là=’=)

“Ài,đừng ầm ĩ ầm ĩ _Nghe âm hưởng trầm thấp nam vang lên. Mơ hồ dương theo cười.”Mọi đáp ứng Phong đại ca đều nhớ kỹ. Cũng đều sẽ dạ đồng ý.”

“Thật sao? Chúng ta đây đi du hồ trước!”

“Không! Đi cưỡi ngựa trước.”

“Không! Trước…”

Ầm ĩ chết đi được!

Vân Chu Tước mở hé mắt. Nàng nhịn rất nhiều sau đó. Tưởng nhóm người này sẽ rời khỏi. Ai biết lại ở cửa khẩu liền tranh chấp trở nên.Khiến nàng ngay cả muốn an tĩnh một hồi đều không được.

“Ài! Đừng cấp bách. Chúng ta đi trước tiên đi đến Sảnh trước. Cũng phải đi uống rượu cưới trước lại đi chơi nha!” _Nam nhân cười. Thanh âm không bởi vì ồn ào mà không chịu nổi. Ngược lại càng ôn thuần thấp dày. Như dây tranh liêu động lòng người.

Vân Chu Tước vạch môi cười chế nhạo. Nghe mấy cô nương kia bị hắn dụ dỗ liền ngoan ngoãn,Cũng không ầm ĩ nhốn nháo nữa rồi. Một cái ái kiều trở nên làm nũng

Nghĩ đây là con cháu phong lưu nhà giàu. Rõ ràng trương một da mặt tốt cùng trương miệng dụ dỗ nhà cô nương.

Vân Chu Tước khinh thường ném nhẹ làn môi. Xem ra phải tìm chỗ khác cầu xin an tĩnh rồi.

Đang muốn xoay người không vết tích rời khỏi. Khóe mắt dư quang lại thấu qua bóng ngay ngắm cái người nam tử bị chúng cô nương bao vây liếc mắt một cái. Mà nam nhân đôi mắt cũng đúng lúc nâng lên. Vừa mới đối diện trên mắt của nàng. Nàng ngẩn ra.Bước chân muốn dời đi nhất thời dừng lại.Mắt đẹp trong nháy mắt trợn tròn. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nam nhân kia.

Này… Này sao có thể… sắc mặt trương kia Kia, kia … Ly, Ly đường ca?

back top