Ngươi Có Giống Công Tử

Tiết tử

Tiết Tử


Xuân hàn se lạnh.

Gió xuân từ từ giống xuyên thấu qua cuối đông lạnh lẻo. Nhưng cũng lờ mờ quay quanh trôi theo,lần đầu mở ra xe hoa thơm ngát

Thiếu niên hướng bước đi tiến vào thư phòng.Từ bên ngoài cửa sổ một mùi vị thơm ngát nhẹ thổi đến, hương thơm thản nhiên kia khiến tâm trí người ta thanh thản, lòng dạ thảnh thơi, cũng làm cho hắn bất giác cong lên vành môi mỏng xinh đẹp.

Đột nhiên. Bị gió lay động thư sách dẫn tới sự chú ý của hắn. Hắn đi đến trước bàn giấy. Đưa tay cầm lấy bản lam da thư . Mới mới cầm lấy thư sách. Một bóng dáng màu tím đột nhiên từ chấn song cửa toát ra. Dường như giống tên trộm trẻ con. Từ song cửa tiến vào căn phòng.

“Ly đường ca!” _Tên trộm trẻ con kia là Tử Thường Tiểu cô nương. Chứng kiến thiếu niên cũng không kinh ngạc. Ngược lại vui vẻ nở nụ cười. Ưu nhã ngồi ở phía trên chấn song cửa sổ. Tay nhỏ bé ngăn lấy bên thân.Đôi chỉ chân trẻ con nhẹ nhàng lắc theo.”Hi. Huynh chỉ biết ở chỗ thư ngốc tử này”

Cô gái tuổi ước chừng mười ba,mười bốn. Tuổi Nho nhỏ  mặt mày lại như họa. Ngũ quan không như nhau cẩn thận khéo léo. Phủ xiêm y màu tím. Đoạn như đen giống như tóc dài buông rơi. Nhưng tóc dài đen tuyền chính giữa lại vài sợi tím nhạt.

Nhìn kỹ xuống. Mới phát hiện trong tóc dài rải rác theo thật nhỏ phát ra. Mà bím tóc gian tắc quấn lấy đoạn tím. Song song quấn quanh biên chức. Bím tóc phía cuối buộc theo một chiếc chuông tím nho nhỏ. Thuận theo trán nhẹ lắc. Đãng ra thật nhỏ tiếng chuông.

Xảo tiếu thiến hề (*)kia hình dạng động người. Gió xuân lay động tóc của nàng, khiến nàng tựa như Xuân thần tặng đến xuân tinh nghịch đó.Duyên dáng khiến người khác dời không mở mắt. Nhìn cô gái. Thiếu niên ánh mắt nhỏ giật mình. (* ý nói khéo cười tươi đẹp làm sao)

“Sao lại trở nên ngốc như vậy?”_ Chứng kiến thiếu niên bộ dạng ngu ngốc. Nàng cười khanh khách. Tiếng cười khinh giòn điệp bay múa. Lấy điệp vũ quấy động lòng người.

“Tiểu Tước nhi.”_ Thiếu niên giơ lên sắc mặt lạnh nhạt đủ tàn sát. Ánh mắt ôn nhu.”Muội trở về khi nào?”

“Vừa mới.” _Cô gái ý cười nhẹ nhàng.Bờ môi cười hoa càng ngọt.:”Một hồi đến liền nghe nói huynh bệnh ở giường. Vốn định nhìn xem huynh bệnh chết không.Nhưng hiện tại vừa nhìn… huynh khí sắc không tệ thôi!”_ Môi hồng răng trắng. Sắc mặt tuấn tú ngon miệng khiến người muốn cắn một ngụm.

“Để muội thất vọng rồi.” Thiếu niên buông thư sách. Đi đến trước bàn. Cầm lên ngọc hồ rót nước.”Lần này đạo mộ thu hoạch như thế nào?”

“Chất đầy mà đưa về.” _Nàng bên đầu nhìn động tác thiếu niên. Kỳ quái. Rõ ràng là cầm hồ châm trà thực bình thường. Chính là do hắn làm đến lại đặc biệt đẹp. Nhĩ nhã tôn quý kia phảng phất khí chất là cùng sinh đều đến. Cất tay nhấc chân đều khiến người ta thưởng tâm duyệt mắt. Khiến nàng xem vài năm. Nhưng thế nào cũng xem không chán. Nàng cùng thiếu niên xem như hàng xóm. Hai người ngụ ở sân ngăn cách lấy một đạo tường thấp. Thiếu niên lớn hơn nàng năm tuổi,Từ lúc nàng có ký ức tới nay còn có sự tồn tại của hắn.

Thiếu niên giống như là nhìn nàng lớn lên. Hắn thương nàng, sủng nàng. Dạy nàng đọc sách học chữ. Cũng biết nhà nàng tổ truyền gia nghiệp.Nhưng lại không như loại người bình thường khinh bỉ như vậy
Hỏi hắn nguyên nhân. Hắn lại đáp: “Còn may. Ít nhất không phải giết người phóng hỏa.”

Giọng điệu hờ hững kia làm nàng bật cười. Rõ ràng đọc sách thánh hiền.Mà không cổ hủ chút nào. Đối với nàng mà nói. Hắn thực đặc biệt.

“Muốn cái gì?” Thiếu niên đi đến trước người của nàng. Đưa chén trà cho nàng.

“Nhớ huynh a!” _Nhận lấy chén trà. Nàng tuyệt không xấu hổ. Thản nói cho biết hắn. Loan nguyệt giống như mâu nhi cười nhìn hắn.

“Chúng ta đang ở đây. Có cái gì tưởng nhớ chứ?” Thiếu niên cười nhẹ. Tuấn nhĩ hình dạng quá giống như mê người. Như ánh trăng nhàn nhạt

“Chẳng lẽ huynh không nhớ muội sao?”_ Mặt nhỏ đột nhiên tới gần hắn. Hai người má gần trong gang tấc. Cô gái mùi thơm từ trên người nàng thổi đến.

Thiếu niên ngẩn ra. Nhìn khuôn mặt cẩn thận kia.Làn da không tì vết như bóc vỏ trứng giống như bóng loáng tế nộn (*).Môi phấn như anh đào. Dưới chỗ nước trà nhuận trạch hiện theo hơi mỏng thủy quang. Rõ ràng vẫn còn là Tiểu cô nương. Lại có nữ nhân kiều mỵ. Như một đóa nụ hoa thả chùm mây. Thái lệ động lòng người. (* tế nộn= non nhỏ)

“A!” Gặp hắn lại ngây người. Cô gái đi vào một chuỗi cười nhẹ.Ngón tay nhỏ nhẹ cố áp chóp mũi tuấn tú

“Ly đường ca.Huynh hôm nay tại sao chỉ ngây ngốc? Là do nhìn thấy muội rất vui sao?”

Thiếu niên hoàn hồn. Tuấn mâu lại vẫn lưu luyến theo trên khuôn mặt cười. của “Là đúng nha!” Hắn cười ứng hòa. Cũng không lúng túng không buồn bực

“A! Huynh hôm nay chân thành thực đấy!” _Cô gái khinh điệu lông mày. Mắt đẹp hồ nghi đánh giá hắn.”Ngày hôm nay Ly đường ca có chút quái à!”

“Có sao?” _Thiếu niên cười nhạt. Hỏi ngược lại nàng.”Quái chỗ nào?”
“Ngộ…” _Lông mày nhíu lại. Nàng đang trải qua suy nghĩ xuống. Mắt đẹp hơi hơi nheo lại. Cùng hắn nghiêm túc cùng nhìn kĩ:.”Phốc! Ha ha… chơi như vậy không tốt!”

Nàng khanh khách cười to. Thiếu niên cũng cười. Con ngươi đen trong nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn nàng. Xán lạn mặt cười Như Hoa giống như kiều diễm.Làm hắn xem mắt ngây dại

Thiếu niên ánh mắt đen sáng khiến nàng dừng lại tiếng cười. Ngực bởi vì ánh mắt của hắn mà áy náy. Vẽ rõ làn môi. Mắt đẹp xao động theo thản nhiên e thẹn.”Muội vui vẻ vì huynh hôm nay thành thực. Có thưởng!”_ Nàng đặt chén trà xuống. Bắt lấy tay hắn. Đưa một khối ngọc phóng tới lòng bàn tay hắn

“Đây là…”_ Là một ngọc bội. hình vuông Ngọc làm bằng chất thanh nhuận. Nắm tại bàn tay lạnh lẽo ở giữa lại lại xuyên theo một tia ấm áp. Giữa ngọc bội là điêu văn tốt bền. Hồng sắc nhỏ thẳng xuyên qua phía trên viên móc. Kết thành tịnh đế đồng tâm kết. Mặc dù là không hiểu ngọc người cũng biết ngọc bội này không tầm thường

“Tiểu Tước nhi…” _Thiếu niên ngẩng đầu. Làn môi lại bị môi mềm hôn. Hắn lại giật mình. Lăng lăng nhìn nàng.

“A!” _Trộm hương thành công bóng dáng cô gái khéo léo bay ra bên song cửa sổ. Nhẹ như lông đứng ở trên tường. thấp”Ly đường ca. Muội đáp ứng lời cầu thân của huynh”

Nàng dương thanh nói. Mặt nhỏ nhiễm theo thản nhiên bồi hồng. Nàng nhớ tới hai tháng trước.Tại lúc nàng chuẩn bị rời nhà đạo mộ. Hắn đột nhiên lên tiếng nhìn về nàng cầu thân. Nàng đáp ứng qua hắn. Sau khi trở về sẽ cho hắn đáp án.

“Bất quá. Huynh phải chờ muội hai năm nha!” _Chứng kiến hắn ngu ngơ hình dạng. Trên khuôn mặt nhỏ ý cười càng sâu .”Ngọc bội kia là vật đính ước. Cuối năm thứ hai Huynh lại đến theo a cha của muội đề cập chuyện cầu thân đi!”

Trêu chọc xong một trì Xuân Thủy. Nàng kiều cười xoay người rời khỏi.

Nàng nghĩ. A cha nếu biết sự kiện này. Nhất định hội khí được khiêu cước.( không hiểu câu này lắm nên giữ nguyên)

Cuối năm thứ hai. Nàng mười sáu tuổi. Vừa mới hoa dạng năm hoa. Lập gia đình vừa mới tốt. Gả cho ly đường ca rất tốt. Nàng thực vui vẻ, thực vui vẻ Ly đường ca mà!

Cô gái vẻ ra tươi cười vui vẻ. Ngực ức phình lên nồng nồng vui mừng.

Nàng chờ mong năm cuối thứ hai. Thật sâu chờ mong…

Nhưng mấy tháng sau. Tại lúc nàng lại đạo mộ về đến . Nghênh đón nàng không phải thiếu niên kiên định ôn nhu tươi cười
. Mà là phiêu dương bạch bà.

Lần đó gặp mặt đúng là cuối cùng một lần. Một trận tràng ôn dịch mang hắn đi. Cũng mang đi lòng của nàng…

back top