DỊCH BY:ZUZU YUNJAE
“Lam ca ca, ca thật sự không tha thứ cho Vân tỷ tỷ sao?” Hương Ngênh Tụ mở to mắt, tò mò nhìn Phong Nhật Lam.
Mấy tháng nay giang hồ vô cùng náo nhiệt. Bởi vì Vân tỷ tỷ đã buông ra lời tuyên bố: Lam ca ca sinh là người của Vân Chu Tước nàng, chết thì cũng là linh hồn trong tay Vân Chu Tước nàng. Ai dám cùng nàng tranh, chính là công khai đối đầu với nàng.
Lời này vừa xuất ra, đương nhiên đã khiêu khích không ít người. Hơn nữa Lam ca ca có rất nhiều hồng nhan tri kỉ, người ái mộ hắn cũng không ít. Những cô nương kia đối với Vân tỷ tỷ chính là rất bất mãn.
Nhưng mà Vân tỷ tỷ cũng rất hiểm, chỉ thản nhiên buông xuống một câu. Nếu dám cùng nàng tranh đoạt nam nhân, nàng tuyệt đối sẽ lấy đi nhân gia tổ phần. Đúng là cướp giữa ban ngày!
Thật là thiếu đạo đức nha!
Chính là sự uy hiếp này thật sự có hiệu quả. Chỉ một câu nói đã dọa nạt lui một ngàn chúng nữ, cũng khiến giang hồ nhân sĩ được một phen mắt thấy tai nghe, đồng tình với Phong Nhật Lam.
Đáng thương nha. Thế nhưng chọc tới nữ nhân khủng bố đó, thật sự rất đáng sợ a! Thủ đoạn của Vân tỷ tỷ khiến nàng một phen lận đận. Mấy tháng nay Vân tỷ tỷ mỗi ngày đều đến tìm Lam ca ca, nhưng Lam ca ca lại luôn lạnh nhạt đối đãi. Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến Lam ca ca như vậy. Lãnh đạm không phải là cách đối nhân xử thế phải đạo, xem ra Lam ca ca thật sự tức giận rồi!
Nhưng cho dù Lam ca ca tiếp tục lạnh nhạt thế nào, Vân tỷ tỷ vẫn kiên nhẫn đến tìm. Nét cười không phai, chính là không để ý tới sự lạnh nhạt của Lam ca ca.
Mới đầu nàng cũng đã rất tức giận, Vân tỷ tỷ lại như thế nào lại làm tổn thương Lam ca ca. Chính là sau này, sau khi nàng tìm hiểu được nguyên nhân, nàng ngược lại đồng tình với Vân tỷ tỷ. Hơn nữa… Vân tỷ tỷ sẽ tức giận. Nàng cũng là một trong trong những tên ‘đầu sỏ’ nha!
“Lam ca ca, thật xin lỗi. Muội không nên lấy đi ngọc bội của ca.” Nàng biết Lam ca ca có người trong mộng. Không chỉ có nàng, đến cả Phong gia ai ai cũng biết.
Bởi vì Lam ca ca toàn tránh ở trong thư phòng, luôn thẫn thờ nhìn chân dung, tay cầm chắc ngọc bội. Mảnh ngọc bội kia, chính là vật bất ly than của hắn.
Bởi vậy, khi vừa nhìn thấy Vân tỷ tỷ, Nàng liền nhận ra Vân tỷ tỷ chính là cô nương trong bức chân dung. Chính là người mà Lam ca ca luôn nhung nhớ.
Chứng kiến Vân tỷ tỷ đối với Lam ca ca vô tình. Vì giúp đỡ Lam ca ca, nàng mới trộm lấy đi ngọc bội, cũng lấy ra bức chân dung giấu ở trong hốc tối, rồi mới kêu Vân tỷ tỷ đến phòng sách.
Nàng những tưởng Vân tỷ tỷ nhìn bức chân dung thì sẽ hiểu được tình cảm của Lam ca ca rồi sẽ cảm động, sẽ tiếp nhận tấm chân tình này. Ai biết mọi chuyện lại thành ra như thế!
Hại nàng áy náy không thôi. Mặc dù Lam ca ca không trách nàng, nhưng nàng vẫn tự trách mình. Tại sao lại cứ thích lo chuyện bao đồng như thế này chứ?
“Nghênh Tụ ngốc. Ta đã nói, ta không trách muội.” Phong Nhật Lam ảm đạm cười. Đưa tay xoa đầu nàng.
“Bí mật sớm muộn sẽ bị phát hiện, việc muội làm chỉ là khiến cho bí mật được tiết lộ sớm hơn một chút thôi.”
Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, mà hắn cũng không có ý định muốn giấu Vân Chu Tước.
Chỉ là, coi như đối với phản ứng của Vân Chu Tước sớm có chuẩn bị nhưng hắn vẫn bị lời nói của nàng làm tổn thương. Mùi vị của sự tổn thương này thật khó lòng mà quên được.
“Vậy ca vì cái gì mà không tha thứ cho Vân tỷ tỷ?” Hương Ngênh Tụ truy vấn, khó hiểu nhìn hắn.”Lẽ nào ca không thích Vân tỷ tỷ?”
“Ta…” Phong Nhật Lam mở miệng, nhưng lại trả lời không nổi. Nhìn Hương Nghênh Tụ, hắn cười cười.
“Nghênh Tụ, muội còn nhỏ. Không hiểu.”
“Đừng nói Nghênh Tụ không hiểu, đến ta cũng không hiểu.” Thân Đồ Phi Tĩnh bước đến, không tò mò trừng mắt nhìn hắn.”Phi Tĩnh, ngươi sao lại tới đây?” Phong Nhật Lam nhíu mày nhìn về phía hắn.
“Hừ! Mấy ngày gần đây ta sống khổ gần chết.” Thân Đồ Phi Tĩnh hừ lạnh. Cảm thấy chính mình thật sự rất suy.
“Kì lạ. Ngươi cùng Vân Chu Tước hưởng hết, ta thì hưởng cái rắm a? Ngươi có biết hay không? Ngươi một ngày không để ý tới Vân Chu Tước thì cuộc sống của ta cũng khổ sở theo. Mỗi ngày đều bị nhạc phụ trừng thì cũng đã đành, đến cả Bạch Hổ cũng đối với ta vô cùng lạnh nhạt là sao? Làm huynh đệ của ngươi nhất định phải như thế sao?”
Thân Đồ Phi Tĩnh oa oa kêu to. Mẹ nó! Quen biết Phong Nhật Lam thật sự là việc tồi tệ nhất đời hắn. Hắn có thể không cần vị huynh đệ này hay không a?
Thấy được sự oán hận của bạn tốt, Phong Nhật Lam không khỏi nở nụ cười. Đồng tình vỗ vỗ vai hắn.”Vất vả cho ngươi. Huynh đệ tốt!”
“Không cần giả bộ.” Thân Đồ Phi Tĩnh đẩy tay hắn ra, tỏ ra thật ai oán.
“Nhật Lam. Coi như ta cầu xin ngươi vậy! Không cần tiếp tục nổi giận có được không?”
“Ta không có nổi giận.” Phong Nhật Lam hạ mày, thanh âm lạnh nhạt.
“Nếu không có thì vì cớ gì ngươi không tha thứ cho Vân Chu Tước?” Thân Đồ Phi Tĩnh hừ lạnh, liếc xéo hắn.
“Không phải ta đã nói. Nam tử hán đại trượng phu, sao lại cùng nữ nhân tính toán? Hơn nữa người ta là cành vàng lá ngọc. Mấy tháng nay không đoái hoài tới sự lạnh nhạt của ngươi, mỗi ngày đến tìm ngươi. Ngươi không để ý tới nàng, nàng cũng không để ý đến mấy cái việc ngươi ngó lơ cái mông nhà ngươi. Nói thật sự là đã tốt lắm rồi.”
Ai! Bạch Hổ nhà hắn chỉ cần chịu đối đãi với hắn như thế, hắn nhất định cảm động đến mức khóc rống lên rồi.
“Phi Tĩnh. Ta không phải ngươi.” Phong Nhật Lam đạm thanh nói: “Đối với ta mà nói, Muốn tha thứ thật khó. Mấy lời đó quả thực quá tàn nhẫn. Hơn nữa ngươi cũng biết cá tính của ta.”
“Ta…” Thân Đồ Phi Tĩnh mở miệng lại không nói được gì.
Đúng! Hắn rất hiểu huynh đệ của hắn. Phong Nhật Lam có tính tình rất tốt, cũng sẽ không tính toán những việc không quan trọng. Chính là một khi khiến hắn tức giận muốn vãn hồi cũng rất khó; chỉ còn có thể trông chờ vào vận may. Có thể nói là lòng tự trọng và tự ái rất cao.
Hắn biết Phong Nhật Lam đối với Vân Chu Tước có rất nhiều mâu thuẫn. Nàng có lạnh nhạt đối đãi thế nào, Phong Nhật Lam đều ngọt như kẹo thương nàng, sủng nàng, cam tâm làm thế thân. Chỉ cầu được ở bên nàng, yêu cầu cảu hắn không nhiều. Cho dù nàng yêu hắn chỉ là khát vọng, hắn cũng không dám mở miệng. Chỉ cầu mong được ở bên nàng.
Tình yêu của hắn thật sự hèn mọn, đến cả tự tôn cũng không cần nữa. Nhưng Vân Chu Tước lại lên tiếng nói không cần hắn, từng câu từng câu tần ngôn nhẫn ngữ, giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn.
Tình yêu của hắn bị chà đạp. Tự tôn của hắn một chút cũng chẳng còn. Vết thương này của hắn, quả thực sâu, rất sâu.
Hắn nhìn qua bộ dạng tàn tạ của Phong Nhật Lam thì cũng biết hắn đã chịu vết thương nặng đến đâu, cũng biết khi đó hắn chịu bao nhiêu khổ sở.
“Ai! Hai cái người này thật là…” Thân Đồ Phi Tĩnh thở dài. Cũng không có cách khác. “Bỏ đi bỏ đi. Cứ coi như ta lại gặp xui xẻo.”
Hắn gãi đầu gãi tóc, đang chuẩn bị bỏ cuộc rời đi thì phát hiện ra Vân Chu Tước đang đứng ở phía sau.
Hắn lặng người đi. Trộm liếc mắt nhìn một cái Phong Nhật Lam vội vã lên tiếng. “Ách… Chu Tước, nàng đến lúc nào thế?”
Phong Nhật Lam nhìn về phía nàng. Hai người ánh mắt chạm nhau. Mắt hắn không rời đi, bộ dạng lạnh nhạt khiến tâm Vân Chu Tước se lại.
Đoạn đối thoại vừa rồi, nàng đã nghe thấy hết. Nàng thật sự đã làm tổn thương hắn, một vết thương rất sâu…
“Ách…” Thân Đồ Phi Tĩnh ngượng ngùng nhìn hai người liếc mắt một cái. “Vậy… Hai người các ngươi cứ từ từ tán gẫu… Nghênh Tụ. Đi thôi!” Nắm lấy tay Hương Nghênh Tụ. Hai người rảo bước nhanh rời khỏi.
◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎
“Có việc gì không?” Phong Nhật Lam thản nhiên lên tiếng. Con ngươi đen thẫm nhìn về phía Vân Chu Tước. Khóe miệng thoáng hiện lên một nét cười nhạt. Chính là bất hòa hữu lễ. (Hai bên không vừa lòng, chỉ chào hỏi cho có phép)
Vân Chu Tước nhìn hắn. Mấy tháng nay hắn chính là dùng cái thái độ này đối đãi với nàng.
Đến giờ khi bị đối đại thế này, nàng không nhớ lại cái miệng thối của hắn trước kia, sẽ luôn làm nàng cười, sẽ khiến nàng giận hắn.
Nàng nhớ hắn của trước kia; nhưng đây chính là nàng tự chuốc lấy. Ai bảo nàng lại làm tổn thương trái tim của hắn? Hắn yêu nàng, tình yêu hèn mọn như thế. Là nàng khiến tình yêu của hắn không thể phát triển. Nàng không những không cảm kích mà thậm chí còn bởi vì sợ hãi mà không lựa lời làm tổn thương hắn. Khi đó nàng chỉ muốn bảo vệ chính mình, chỉ muốn trốn tránh tất cả…
Chỉ muốn… Thương hại hắn. “Thật xin lỗi…” Nàng nhẹ lên tiếng.”Ta…đã khiến ngươi tổn thương rất nặng rất nặng rồi! Ta khi đó thực sự là rất luống cuống. Ta loạn tới mức không biết phải làm sao. Nhưng ta thật sự không phải là cố ý. Ta chỉ là không dám thừa nhận tình yêu của bản thân…”
“Đủ rồi!” Phong Nhật Lam đánh gãy lời nói của nàng. Khuôn mặt vẫn không một tia tươi cười, có cũng cũng chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt.
◎ ◎ ◎ ◎ ◎ ◎
“Đừng nói yêu ta. Tình yêu của nàng ta không nhận nổi! Vân Chu Tước, nàng rốt cuộc muốn ta phải làm sao?
“Nàng tưởng chỉ cần một câu nói yêu ta sẽ có thể vãn hồi hết thảy ư? Nàng đem ta biến trở thành cái loại người gì? Cần thì có, không cần thì không để ý ư? Ta là người, không phải là đồ chơi của nàng, không phải là thứ để nàng cần thì chơi, chơi chán rồi thì vứt đi!”
“Không! Không phải như vậy…” Vân Chu Tước hoảng hốt muốn giải thích nhưng hắn lại không nghe.
“Nàng cảm thấy chơi đùa với ta như thế còn chưa đủ hay sao? Tự ái của ta còn chưa bị nàng chà đạp đủ ư?”
Hắn cười chế nhạo. Con ngươi đen mang đầy sự lạnh nhạt .”Đủ rồi. Ta không muốn bị nàng chỉ đạo nữa. Ta cũng sẽ chiều theo ý nàng, sẽ không bám lấy nàng nữa, sẽ cách nàng xa xa một chút. Cũng xin nàng không cần đến dây dưa với ta.”
“Ta…” Vân Chu Tước ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn. Đôi mắt bắt đầu phủ một tầng sương mù.”Ngươi, ngươi hận ta đến mức không còn yêu ta nữa sao?” giọng điệu trở nên run rẩy, nàng sợ hãi hỏi.
Phong Nhật Lam nhắm mắt.”Yêu hay không yêu, giờ cũng đã chẳng còn gì là quan trọng nữa.”
“Đã…không còn là gì sao?” Nàng nhắc lại lời của hắn. Giọt lệ trên khóe mắt cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống. Nàng vội vã cúi đầu, không muốn cho hắn nhìn thấy. “Vậy sao? Thế thì, ta biết rồi…”
Nàng thấp giọng. Màng sương mỏng trên mắt tích dần lại, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hắn nhìn thấy…nàng, nàng khóc ư?
Lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của nàng, ánh mắt của Phong Nhật Lam trở nên phức tạp. Nàng khóc cái gì? Là nàng hại hắn. Hắn không khóc thì nàng khóc cái gì?
Nàng tưởng nước mắt có thể giải quyết được tất cả ư? Không! Không bao giờ!
Siết chặt nắm tay, Phong Nhật Lam lạnh lùng hạ quyết tâm, không để ý tới nàng, quay đầu xoay người.
“Xin lỗi… Thật sự xin lỗi…” Biết hắn định rời khỏi, Vân Chu Tước che miệng lại, đau khổ ngồi xổm người xuống. Nước mắt không ngừng rơi, thấm đẫm khuôn mặt. Nàng không cần gì cả, nàng chỉ cần hắn thôi…”Xin lỗi…” Là nàng đã sai. Là nàng hại hắn. “Xin lỗi…” Nàng không ngừng xin lỗi. Nhưng mà dù cho có ngàn lời xin lỗi cũng không cách nào có thể khiến hắn quay về.
Tâm hắn đã chết. Không hề yêu nàng.
“Xin lỗi…” Nàng thút thít. Ánh mắt bởi vì lệ thủy mà trở thành một tầng sương mù. Qua đôi mắt ngập nước, nàng nhìn thấy một đôi hài đứng ở trước mặt nàng.
Nàng sửng sốt, ngầng khuôn mặt đầy nước mắt nhìn lên.”Phong…” Người nàng nhìn thấy chính là hắn. Nàng mở to mắt.
“Đáng chết nhà nàng! Nàng khóc cái gì?” Phong Nhật Lam dùng sức kéo nàng dậy, thô bạo bắt lấy vai của nàng dùng sức mà lắc.”Vân Chu Tước. Nàng khóc cái gì? Nàng tưởng nước mắt của nàng có thể vãn hồi lại cái gì? Nàng khóc cái gì? NÀNG KHÓC CÁI Gì?”
“Ta, ta…” Vân Chu Tước liều mình lắc đầu. Nàng muốn lên tiếng giải thích nhưng hắn lại đột nhiên cúi đầu xuống, hôn môi của nàng.
“Đáng chết nhà nàng. Nữ nhân đáng chết!” Hắn lại hôn lên môi nàng, cắn nhẹ lên bờ môi mọng.
“Nàng đáng chết! Đáng chết…”
Còn hắn. Đáng chết khi không bỏ được nàng. Không bỏ đi được khi thấy nước mắt của nàng.
Bước chân rời đi nhưng lòng lại lưu luyến khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng. Nghe thấy tiếng nàng khóc ròng, hắn đau lòng không chịu được. Rõ ràng là tức giận nhưng lại không bỏ được nàng.
Hắn dùng lực cắn môi của nàng. Như muốn phát tiết lửa giận của mình. Hắn há miệng cắn lên môi, cố ý làm đau nàng.
“Đừng ừm…” Vân Chu Tước chặt chẽ nắm lấy hắn. Không để ý trên môi bị đau. Hắn chịu để ý tới nàng, trong lòng nàng thực sự rất hạnh phúc.
“Nhật Lam…” Nàng nhỏ giọng, thừa dịp hắn buông mà sợ hãi hỏi hắn: “Ngươi, ngươi không tức giận nữa ư?”
“Im miệng!” Hắn trừng nàng nhưng lại yêu thương hôn lên những giọt nước mắt còn vương trên mặt nàng.
“Khóc cái gì? Không được khóc!” Hắn có thể hung dữ nhưng lại ôn nhu hôn lên khuôn mặt đầy lệ của nàng.
“Cái này. Cất kỹ!” Hắn nhét vào trong tay nàng một vật.
“Đây là…???” Vân Chu Tước kinh ngạc nhìn mảnh ngọc bội trên tay. Là miếng uyên ương ngọc bội đã bị nàng đập vỡ. Từng mảnh từng mảnh được gắn trở lại.
“Này… Ngươi…” Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn. Là hắn đem ngọc từng khối từng khối hợp lại gắn trở lại ư? Rõ ràng là nàng hại hắn, hắn vẫn kiểm lên mảnh nhỏ rồi gắn nó lại… Phong Nhật Lam hung hăng trừng nàng
.”Miếng ngọc này, nàng thử tiếp tục làm mất một lần nữa xem!”
“Không! Sẽ không!” Vân Chu Tước vội vã lắc đầu.”Sẽ không mất nữa đâu. Sẽ không…”
Nàng nở nụ cười. Mắt còn ánh lệ nhìn hắn.”Ngươi, ngươi không tức giận nữa?”
“Tức! Tức chết đi được!” Phong Nhật Lam nói. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt của nàng, thì dù có bị chọc giận nhiều hơn nữa thì hắn cũng không nỡ nổi giận.
Thế thì…” thấy hắn còn tức giận, nàng không khỏi sợ hãi. Phong Nhật Lam dùng sức ôm lấy nàng.
“Ta cảnh cáo nàng, nếu có lần tiếp theo, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng. Đã biết hay chưa?” Hắn cứng giọng nói.
Vân Chu Tước trừng mắt nhìn hắn. Hiểu được hắn giả vờ to tiếng dọa nàng, nàng nhịn cười không được.
“Đã biết. Không bao giờ …như vậy nữa.”
Nắm chặt trong tay miếng ngọc bội, nàng ngẩng đầu đối trán với hắn, lộ ra mỹ lệ tươi cười. Ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn hắn, nàng khẽ cất tiếng
“Nhật Lam. Ta yêu ngươi.”
Phong Nhật Lam dùng sức hôn nàng. Thanh âm trong miệng không rõ ràng.”Ta cũng vậy…”
Trái tim yêu nàng. Từ bốn năm trước, đã không thể tự kềm chế.