Ngươi Có Giống Công Tử

Chương 11: Phiên ngoại

DỊCH BY:ZUZU YUNJAE

—— Quá khứ. Hiện tại

Đại ca, hôm nay đệ cùng Tiểu Tước Nhi đi dạo chợ. Đệ mua được xâu kẹo  hồ lô mà nàng thích ăn nhất. Nàng cười rất ngọt rất ngọt…

“A? Kẹo hồ lô? Ưm, quả nhiên là tiểu nha đầu.” Xem bức thư mà đệ đệ gửi đến, Thiếu niên không cho là đúng lắc đầu.

Đại ca, Tiểu Tước Nhi lại đi tảo mộ.Đệ rất nhớ nàng, sợ nàng xảy ra ngoài chuyện ý muốn…

“Yên tâm đi! Nếu đáng chết thì đã sớm chết rồi. Còn đợi tới lượt đệ lo lắng sao?” Thiếu niên hừ lạnh. Vân gia tảo mộ chính là danh bất hư truyền.

Đại ca, Đệ hướng Tiểu Tước Nhi cầu thân…

“Cái gì?” nhìn thấy câu này, thiếu niên thất kinh nhảy lên.”Cầu thân? Ông trời ơi! Ta có đọc nhầm hay không?”

Hắn không thể tin được,dùng sức trừng mắt nhìn bức thư. Cuối cùng phải đau lòng xác định hai chữ kia thật sự tồn tại. “Không được. Đây chính là hôn đầu của đệ đệ. Ta phải đến giúp hắn.” Nói liền làm, thiếu niên vội vã ra cửa. Tính toán làm sao để giúp hôn đầu cho thân đệ đệ.

Nhưng mà, lúc hắn xông đến thì vắng tanh, lão đệ vừa vặn đi vắng. Hắn chỉ có thể đến thư phòng chờ hắn. Mùa xuân đã đến, ngoài cửa sổ phảng phất mùi hoa mùi hoa, khiến tinh thần hắn rất thoải mái. Đi đến trước thư án, hắn tiện tay lấy vài cuốn sách của lão đệ.

“Ly Đường ca!”

Đột nhiên truyền đến tiếng kêu nhẹ khiến hắn quay đầu. Vừa quay đầu, hắn lập tức choáng váng. Hắn nhìn thấy một tiểu cô nương mặc áo tím ngồi trên bệ cửa sổ, phía sau hoa bay nhẹ trong gió. Mà nàng cười rất đẹp. Mắt đẹp lưu trên người hắn khiến hắn không thể không để ý.

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên biết được nàng là ai.

Nàng là tiểu cô nương nhà Vân gia mà đệ đệ cầu thân. Qua thư từ, hắn dường như cũng gián tiếp nhận ra nàng, hiểu rõ được mối quan hệ giữa nàng và đệ đệ.

Hắn giống đệ đệ ư. Chờ lúc hắn lên tiếng mới phát hiện chính mình lại giả mạo đệ đệ.

Ông trời ơi! Hắn điên rồi sao?

Chính là hắn lại không thể khống chế bản thân. Hắn và nàng đang nói chuyện. Hắn chăm chú theo dõi từng cử chỉ, nụ cười của nàng.

Nàng đưa cho hắn một miếng ngọc bội. Còn lại gần hắn, nói với hắn. Nàng đồng ý lời cầu thân của hắn… Không! Không phải hắn. Là đệ đệ cầu thân.

Sau đó, giống như gió, nàng làm cho trái tim hắn đập liên hồi liền rời khỏi.

Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng rời đi, tay không khỏi nhéo ngực, cảm giác lòng mình đã động .”Đại ca? Huynh đến lúc nào thế?” Đột nhiên, thành âm kinh ngạc từ cửa truyền tới.

Thiếu niên sửng sốt. Quay đầu nhìn đệ đệ. Trong nháy mắt trở về với sự thật.”Ta…” Nhìn đệ đệ, hắn biết hắn đáng ra phải đem ngọc bội đưa cho đệ đệ. Rồi sau đó nói cho đệ đệ biết Vân gia tiểu cô nương đáp ứng lời cầu thân của hắn. Cũng không biết vì sao, hắn lại trộm  giữ ngọc bội, không muốn trả lại cho đệ đệ.

“Sao thế?”

“Không! Không có gì.” Hắn tránh ánh mắt của đệ đệ, tự nhủ với  chính mình: Chỉ là một miếng ngọc bội, không có vấn đề gì… Dù sao đệ đệ và nàng còn sẽ tiếp tục gặp mặt. Sớm muộn cũng sẽ biết nàng đáp ứng việc hắn cầu thân. Đúng nha. Hắn sớm muộn cũng sẽ biết… Nàng, không phải của hắn… Nghĩ đến đây, lòng hắn không khỏi ảm đạm. Không ngờ rằng mấy tháng sau, hắn nhận được tin đệ đệ đã chết. Hắn không thể tin mà đi đưa tang. Trên đường, hắn nghĩ đến nàng. Nàng có phải đang rất đau lòng hay không?

Nhưng hắn không có cơ hội chứng thực suy nghĩ của mình. Bởi vì nàng rời đi, hắn không thể giữ. Muốn đến tìm nàng, lại không biết nên dùng lý do gì; gặp nàng rồi, hắn phải nói cái gì?

Cứ như vậy đi! Tình cảm này hắn sẽ cất giấu tận trong đáy lòng.

Vài năm trôi qua, nhưng hắn vẫn nhớ nàng. Quên không được… Không ngờ được rằng bạn tốt của hắn – Thân Đồ Phi Tĩnh lại quen biết Vân Chu Tước. Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Muốn gặp nàng, lại không dám gặp. Hắn và đệ đệ nhìn giống nhau như đúc như. Nàng thấy hắn chắc sẽ rất đau lòng?

Vậy…hắn chỉ có thể ngắm trộm nàng thôi?

Vì vậy, hắn lén lút trốn trong chỗ tối, trộm ngắm nàng.

Nàng đã thay đổi…Hắn thấy nàng cười cùng với người ta. Nhưng khi người ta vừa rời khỏi, nàng chỉ còn lại một mình. Khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất, chỉ còn lại nét u buồn phảng phất.

Nàng như vậy, thực khiến hắn đau lòng.

Cái sự thay đổi liên tục kia của nàng không còn thấy nữa, chỉ còn nụ cười gượng vẫn xuất hiện trên môi. Hắn nhìn ra được, nàng mặc dù đang cười, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng khóc trong lòng nàng.

Nàng đang khóc. Nàng rất cô đơn.

Lòng hắn rất đau. Hắn không bỏ được khi thấy nàng như vậy. Hắn khát vọng được tiếp cận nàng, khát vọng có được nàng… Bởi vậy, hắn cố ý xuất hiện ở trước mặt nàng. Hơn nữa lúc đưa ra ý kiến làm thế thân, hắn không quan tâm đến việc là thế thân của đệ đệ. Chỉ cần có thể ở bên nàng, hắn không cần gì cả… Hắn yêu nàng, rất thích, rất yêu… Từ bốn năm trước, lúc nàng ngồi bên cửa sổ đối diện hắn mà cười, tim của hắn đã không còn là của hắn nữa, rốt cuộc không cách nào tự kềm chế.

“Ly Đường. Ta sẽ chăm sóc cho nàng.” Đứng ở trước mộ của đệ đệ, hắn thận trọng chấp thuận. “Ta sẽ không khiến nàng phải tịch mịch, cô đơn. Ta sẽ ở bên chăm sóc nàng cả đời.”

Ở bên nàng, chăm sóc nàng, yêu nàng cả đời…

“Nhật Lam…”

Nghe tiếng của nàng gọi, hắn quay đầu, vươn tay về phía nàng. Nàng cười đi về phía hắn, tay lướt trên những ngọn cỏ xanh mượt rồi khẽ chạm vào tay hắn. Hai bàn tay chạm vào nhau, siết chặt không buông.

Hai bàn tay này, hắn sẽ cầm cả đời… Nụ cười của nàng, hắn sẽ canh giữ cả đời…

                – Toàn văn hoàn -

back top