Sáu năm trôi qua im lặng, lần này cô ta vênh váo tự đắc trở về, nhất định sẽ không giảng hòa cùng các cô. Ân oán sáu năm trước do một tay cô gây ra, mà nay, có phải chăng bây giờ cũng cần kết thúc trên người cô?
“Thật là chán muốn chết, sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, đợi đến khi bụng mình to lên lại thấy mặt, có đánh nhau cũng đánh không lại!” Văn Tĩnh rầu rĩ nói, trong lòng cảm thấy buồn phiền nói không nên lời. Hai người đối diện nhìn nhau, mà trong phòng Hoan Nhan đã rửa mặt xong đi ra ngoài. Ba người các cô ra khỏi phòng, đón xe hướng khách sạn đi đến.
Lúc nhân viên khách sạn hướng dẫn ba người đi vào trong phòng đã đặt trước, Lâm Thiến vẫn chưa tới.
Hoan Nhan ngó xung quanh, những người kia, xem ra đều thấy xa lạ. Cô tiến đến gần nhìn mấy người phụ nữ ngồi vây quanh cái bàn, vẫn không biết tên một ai cả.
“Mẹ kiếp! Chảnh gì mà chảnh, so với chúng ta còn tới trễ hơn!” Văn Tĩnh bất mãn lầu bầu một tiếng. Hoan Nhan kéo cô lại gần, ba người đi tới tùy tiện tìm ghế nào còn trống thì ngồi vào. Ánh mắt mấy người phụ nữ kia bắt đầu ngó nghiêng nhìn sang phía các cô. Hoan Nhan mặc bộ đồ bình thường, cũng không cố ý ăn diện, Văn Tĩnh vì đang mang thai nên lấy thoải mái làm chủ, còn Ka Ka thì khỏi nói, cô mặc bộ đồ có thể sánh ngang với tay chơi Rock and Roll. Trong mắt những người phụ nữ ăn mặc sang trọng ở đây, tự nhiên coi các cô như không khí.
“Ai như… là Hứa Hoan Nhan!” Có người nhận ra cô, hơi kinh ngạc thốt lên. Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn lại, cô gái đó hơi hưng phấn, hình như lúc còn ở đại học ở cạnh bên ký túc xá cô ấy. “Thần Thần! là bạn…” Hoan Nhan lập tức vui mừng, họ không học chung lớp, nhưng cũng có biết nhau. Hơn nữa quan hệ lúc ấy coi như cũng không tệ. Khi mà Hoan Nhan nghèo túng nhất, các bạn gái trong lớp đều xa lánh, thì cô ấy đối xử với cô vẫn bình thường, gặp mặt thì chào hỏi….
“Hi, không nghĩ có thể gặp lại bạn, bây giờ thế nào rồi, mình nghe nói bạn đã ly hôn.” Thần Thần vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mặc dù ân cần, nhưng vẫn là bộc trực quá rồi.
Trong đám người có tiếng cười chế giễu, Hoan Nhan cũng không lấy thế làm giận, ngược lại Thần Thần sắc mặt khẽ thay đổi, hơi lo lắng nói: “Hoan Nhan, mình xin lỗi….”
“Không có gì, mình ly hôn rồi..”
“Thế à, mình nhớ sớm đã có nói qua, mấy nhà giàu đấy không dễ gả vào, cho dù có vào được đi nữa, sớm muộn gì cũng bị họ đá ra…”
Hoan Nhan còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói ngắt lời. Cô quay mặt nhìn thấy cô gái đó hình như có quan hệ rất tốt với Lâm Thiến, mà cô thì nhớ không ra tên của cô ta là gì…. Đang định nói lại, thì Văn Tĩnh đã âm trầm cười một cái, thờ ơ nhìn cô gái kia: “Xin hỏi bạn được gả cho nhà giàu nào, nói ra cho mọi người biết một chút, làm sao mà vẫn tồn tại không bị đá văng ra cửa…”
“Tôi là vị hôn thê của Lý Hợp Tường, con trai cả nhà họ Lý, công ty lớn Lý thị danh tiếng lẫy lừng.” Cô gái bấu víu vào quan hệ với nhà họ Lý nói.
“Vẫn còn chưa gả vào nhà mà!” Văn Tĩnh nhếch môi cười, liếc nhìn cô gái: “Bạn nói con trai cả nhà họ Lý, có phải là người mập mạp giống heo, suốt ngày ở ngoài ăn chơi lêu lổng?”
“Bạn đừng tin vào lời đồn bậy bạ!” Cô gái sắc mặt thay đổi, thật ra thì cô chỉ là người phụ nữ của hắn ta mà thôi. Là do anh ta đã hứa sẽ kết hôn với cô, nhưng theo như cô biết, anh ta hứa hẹn như vậy cũng không ít hơn mười cô.
“Tốt quá, vậy mình xin chúc mừng bạn sớm được gả vào nhà giàu. Tốt nhất là cả đời được làm quý bà!”
“Điều đó là đương nhiên!” Cô gái như vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, thấy Văn Tĩnh không truy hỏi vấn đề kia nữa, thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi chao, chiếc nhẫn kim cương hiệu Givenchy của bạn nhìn thật hoàn mỹ quá!”
“Chà chà, bạn còn nói mình, nhìn một chút bộ lễ phục bạn đang mặc trên người đi, đây chính là sản phẩm tinh xảo, sản xuất hạn chế, trên thế giới chỉ có năm bộ thôi!”
“Thôi thôi, đừng nói mình, lần sinh nhật trước của bạn, lão Vương nhà bạn vung tay một cái cũng là một chiếc xe hơi sang trọng nhất đấy thôi!”
“Lão Vương nhà mình sao sánh bằng Đỗ tiên sinh nhà bạn…”
Liên thanh bằng mặt không bằng lòng, nói chuyện với nhau, khiến người nghe cảm thấy buồn cười. Hiện tại phụ nữ không cân nhắc coi tiêu chuẩn hạnh phúc của mình là gì, mà bây giờ trở thành người ta có bao nhiêu trang sức, mình có bao nhiêu chiếc xe hơi tốt nhất…”
“Nhan, mấy hôm trước Thân Tống Hạo, Thân đại thiếu gia nhà cậu, hai người cùng đi du lịch ở Mỹ về, mua cái gì cho cậu vậy?” Văn Tĩnh bỗng nhiên lớn tiếng nói. Những người nãy giờ cố ý cười nhạo, ánh mắt đều nhìn Hoan Nhan, làm cho cô không kềm chế tính của mình nữa, dứt khoát lên tiếng. Trong nháy mắt…. Mọi ánh mắt trong phòng đều bị hấp dẫn đến đây, có nghi ngờ, có ghen tỵ, nhiều hơn là lưỡng lự không chắc, giống như không tin nhìn Hoan Nhan.
“Chị Văn Tĩnh, không phải là chị cố ỳ nói như vậy chứ, tất cả bạn học đều biết, Hứa Hoan Nhan sớm bị Thân Tống Hạo chấm dứt rồi!”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, ly hôn thì nói ly hôn, cái gì mà chầm dứt hay không!” Cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Mọi người lập tức quay đầu lại, cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Người phụ nữ mặc bộ đồ màu đen, tóc uốn gợn sóng xõa sang hai bên buông xuống trước ngực. Khuôn mặt trang điểm tinh xảo không chút tỳ vết. mà khuôn mặt kia, chỉ lớn cỡ khoãng bàn tay, lại diễm lệ mê hoặc kinh người! Không phải Lâm Thiến thì là ai đây?
Văn Tĩnh và Ka Ka liếc nhìn nhau, hai người đều hơi nghi ngờ, nghe qua trong lời nói của Lâm Thiến này, ý tứ thậm chí hướng về Hoan Nhan.
“Oh Lâm Thiến, bây giờ bạn mới tới, ôi chao, tất cả con gái lớp học chúng ta, chỉ có bạn là giỏi nhất đấy, thư ký của thị trưởng, thật không thể tin nổi!”
"Đúng vậy, lão Vương nhà mình nói không chỉ một lần, nói thư ký Lâm quả nhiên năng lực công tác giỏi nhất, thị trưởng chúng ta không thể không có phụ tá đắc lực như vậy!”
“Bạn đừng nói vậy.” Lâm Thiến dịu dàng cười, ngước mắt nhìn về phía Hứa Hoan Nhan đang ngồi im lặng, đáy mắt cô ta vẫn như cũ mang theo ý cười, không nhìn ra hàm ý gì: “Theo mình thấy, trong tất cả chúng ta chỉ có Hứa Hoan Nhan là tốt nhất!”
Hoan Nhan nghe vậy, không khỏi nhìn lại cô ta một cái, sau mới chậm rãi mở miệng đáp trả: “Mình không dám, cũng chỉ có bạn, có thể ở vị trí hiện nay, thật khiến người ta cực kỳ kính nể!”