Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 22

Beta: T.A

----------

"Song Hoa, hôm nay em thật xinh đẹp."

"Cảm ơn đàn anh, hôm nay anh cũng rất bảnh bao."

Diệp Chính Thanh bước tới, nhìn chằm chằm Bách Song Hoa, nghe thấy cô ấy khen mình, tâm trạng anh lại càng tốt hơn.

"Gần đây có chuyện gì phiền lòng vậy? Anh nghe Bách Ngưng nói dạo này em thường hay đến quán bar."

Bách Song Hoa bình thản đáp: "Không có chuyện gì lớn cả."

Diệp Chính Thanh chú ý thấy xung quanh có không ít nam giới đang nhìn Bách Song Hoa, trong đó còn có vài giảng viên nam của đại học Bắc Kinh.

Dù gì tối nay vốn dĩ cũng là một buổi tiệc giao lưu.

"Trong những giáo sư, nhân tài này, em có để ý ai không?"

Bách Song Hoa lắc đầu: "Không có."

"Vậy em dự định tương lai sẽ thế nào?"

Bách Song Hoa: "Thuận theo tự nhiên thôi."

Diệp Chính Thanh kìm lại sự thất vọng trong mắt, giọng điệu vẫn bình thường: "Thầy vẫn rất lo cho chuyện tình cảm cá nhân của em. Ông ấy chắc hẳn rất mong em tìm được một bờ vai để dựa vào."

Bách Song Hoa liền lái sang chuyện khác: "Anh hai lúc này chắc hẳn nên lo lắng cho Bách Ngưng nhiều hơn mới phải."

"Anh cũng biết rồi đấy, năm 33 tuổi, Bách Ngưng tự mua cho mình một mảnh đất nghĩa trang làm quà sinh nhật, chuyện này đã khiến anh hai rất tức giận."

"Bây giờ anh hai lo lắng không phải chuyện Bách Ngưng có yêu đương hay có kết hôn không, mà là đang lo lắng cho trạng thái tinh thần của con bé."

"Anh cũng biết mà, Bách Ngưng lúc nào cũng suy nghĩ khác người, con bé..."

Diệp Chính Thanh lần đầu tiên ngắt lời cô, giọng anh rất nhẹ, dường như sợ câu hỏi của mình sẽ làm Bách Song Hoa chạy mất.

"Song Hoa, vậy trong đầu em... đang nghĩ gì vậy?"

Bách Song Hoa dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức né tránh ánh nhìn.

Sau đó, không trả lời nữa.

Không nhận được câu trả lời, Diệp Chính Thanh cũng không biết phải tiếp tục thế nào.

Anh ấy có chút hối hận vì sự nôn nóng của mình.

Những cuộc trò chuyện của người lớn thường như vậy - chỉ cần vượt qua một ranh giới mỏng manh, lập tức sẽ xuất hiện khoảnh khắc lúng túng.

Diệp Chính Thanh vốn là một trí thức biết giữ khoảng cách, luôn tôn trọng phụ nữ.

Nhiều năm qua, dù thích Bách Song Hoa, anh ấy cũng chưa từng vượt giới hạn.

Nhưng giờ anh ấy đã bốn mươi tuổi, nếu cứ tiếp tục chờ đợi, e rằng tóc sẽ bạc hết mất.

Có lẽ, suốt bao năm qua, họ không thể đến với nhau, cũng bởi vì anh ấy cứ mãi âm thầm chờ đợi? Nếu chủ động hơn một chút, liệu có thể sẽ có kết cục khác chăng?

"Song Hoa, bấy lâu nay... anh thích em, em có biết không?"

"Em... có sẵn lòng đón nhận tình cảm của anh không?"

Bách Song Hoa đứng yên tại chỗ, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn rối loạn.

Ký ức giống như tấm kính màu rực rỡ, trong khoảnh khắc ấy, vỡ tan tành.

Những ký ức đã kết vảy sau bao năm im lìm, bất chợt bị xé toạc, tấn công thẳng vào linh hồn cô ấy.

Vô số gương mặt, vô số câu nói đan xen hỗn loạn, lướt qua trong đầu cô.

"Tỉnh lại đi! Em gái của anh vốn kiêu hãnh và xuất sắc đến thế, đừng vì tình yêu mà tự hạ thấp bản thân nữa!!"

"Tất cả đều là lỗi của mình, mình yêu cậu nhưng lại nảy sinh tình cảm với người khác."

"Xin lỗi, tất cả là lỗi của mình, chúng ta chia tay đi..."

"Em à, mạnh mẽ lên!"

"Nghe nói Lý Hương Nguyệt đang quen với hot boy bên trường thể thao, xinh đẹp và tài giỏi như vậy mà cũng bị cắm sừng, Bách Song Hoa thật sự quá đáng thương."

"Cô ta ra nước ngoài rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Mãi mãi biến mất khỏi thế giới của em! Đừng nghĩ về cô ta nữa."

"Anh nghe nói em muốn chuyển sang khoa Toán bên Đại học Thanh Hoa? Rõ ràng em đã có suất học thẳng rồi mà... Haiz, nửa năm rồi, em vẫn chưa quên được sao? Chỉ là thất tình thôi mà, coi như bài học trưởng thành trên đường đời đi. Thôi thôi, được rồi, muốn đi thì cứ đi, anh giữ em cũng không được."

...

"Đàn em à, cuộc sống ở nước ngoài ổn không? Có gì khó khăn nhớ gọi cho anh nhé. À, anh còn một đàn em khác cũng đang học bên đó, có cần anh giới thiệu để hai người làm quen, chăm sóc lẫn nhau không?"

"Song Hoa à, bên đó nhớ hạn chế đi bar nhé, khi còn ở trong nước anh còn quản em được, sang bên đó thì không ai quản đâu. Nếu lại uống say mèm như trước mà không có ai chăm sóc thì nguy hiểm lắm."

"Còn một năm nữa là tốt nghiệp nhỉ? Không phải chị ba nhiều chuyện đâu, là anh hai nhờ chị hỏi em đấy, hỏi xem em đã có người yêu chưa? Là bạn trai hay bạn gái? Nếu có thì dẫn về cho anh xem mặt nhé."

"Ồ! Lý Hương Nguyệt à? Cô ta đang du học ở Pháp, đổi người yêu liên tục, cả nam lẫn nữ. Sao? Hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc rồi à?"

"Em út à, tốt nghiệp rồi thì về đi. Có thể cân nhắc về dạy ở Đại học Bắc Kinh nhé."

"Giáo sư Bách Song Hoa, Thanh Hoa chào mừng cô."

...

"Song Hoa, anh hy vọng em có thể vượt qua vết thương lòng ấy, thử yêu một lần nữa."

"Cô út, ba bảo cuối tuần này về nhà ăn cơm."

"Mình có thể hôn cậu không?"

"Cậu có sẵn sàng đón nhận tình cảm của mình không?"

"Song Hoa, dạo này cậu vẫn ổn chứ? Mình sắp kết hôn rồi..."

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, Bách Song Hoa như thể tua nhanh toàn bộ cuộc đời mình trong đầu.

Cuộc đời cô ấy thật ra chẳng có gì đáng để hồi tưởng, ngoại trừ mối tình khắc cốt ghi tâm thời đại học.

Những năm tháng còn lại, thậm chí có thể nói là nhạt nhẽo, không gợn sóng, chỉ thỉnh thoảng bị nỗi cô độc đột ngột tấn công.

Có những lúc, cô ấy cũng giống hệt Bách Ngưng.

Nhưng điểm khác biệt là...

Bách Song Hoa thường vì sự tẻ nhạt và cô đơn đó mà cảm thấy phiền muộn, tự khép mình.

Còn Bách Ngưng - cô gái ấy không phải người bình thường, thậm chí đã có thể bình thản đối diện với sống chết, sao lại không nhìn thấu tình yêu?

Bách Song Hoa thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh Bách Ngưng yêu đương sẽ ra sao, càng không thể nghĩ có ngày cô sẽ vì tình yêu mà bận lòng, khổ sở.

Nhưng cuối cùng, Bách Song Hoa vẫn chỉ là một người phàm, một người bình thường dễ bị cảm xúc chi phối.

Giây phút này, cảm giác đau nhói như có bàn tay siết chặt trái tim cô ấy lại xuất hiện lần nữa.

Nhìn gương mặt của Diệp Chính Thanh trước mắt, cô ấy sợ mình sẽ cô đơn cả đời.

Nghĩ đến đó, cô ấy có cảm giác như sắp chết đuối, không thở nổi.

Người sắp chết đuối thường sẽ theo bản năng mà nắm lấy bất cứ cọng rơm nào.

Bất chấp việc có thể kéo người khác chìm theo, cô ấy chỉ biết cứu lấy chính mình trong khoảnh khắc ấy.

Cô ấy nghĩ, nếu bỏ lỡ tấm chân tình này, có lẽ cả đời sẽ không gặp lại lần thứ hai.

Mặt trăng xuyên qua mây, đổ ánh sáng mờ ảo lên sân trường.

Gió đêm lướt qua, khẽ làm tóc hai người bay nhẹ. Bách Song Hoa cảm thấy gió lùa vào mắt, khóe mắt cay xè, hơi ươn ướt.

"Đàn anh, xin lỗi anh."

Tình cảm chân thành trên đời này vốn quý giá đến vậy, cô ấy không thể vì xoa dịu nỗi cô độc của mình mà làm tổn thương tấm lòng của người khác.

...

Lúc này, ở hành lang khu vườn trong trường.

"Cô Bách, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không? Bình thường tôi khá bận, nếu sau này thằng nhóc Lý Hiệp ở trường xảy ra chuyện gì, tôi còn kịp liên lạc với cô."

Bách Ngưng gật đầu: "Vâng."

Lý Đề Âm quét mã của Bách Ngưng.

Đi thêm một đoạn, Bách Ngưng cúi nhìn điện thoại, kéo xuống làm mới, nhưng chưa thấy có lời mời kết bạn.

"Mạng kém à?"

Lý Đề Âm quay đầu, cười ngọt ngào: "Bây giờ xem thử có chưa nhé, cô Bách."

Bách Ngưng lại mở điện thoại, làm mới lần nữa, lần này đã có.

"Vâng."

Nhìn thấy lời mời kết bạn, cô hơi sững người.

Không ghi chú gì thêm.

Khung tin nhắn hệ thống tự động hiện lên hai dòng:

Σ'αγαπώ: 【Tôi là Σ'αγαπώ】

Bách Ngưng: 【Tôi đã chấp nhận lời mời của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện rồi】

Tắt màn hình điện thoại, Lý Đề Âm còn cẩn thận tắt hết âm thanh thông báo.

Hai người sóng bước trên hành lang dài phủ đầy cây xanh.

Lý Đề Âm bỗng quay đầu, nhìn nghiêng khuôn mặt Bách Ngưng, rồi lại khẽ áp sát hơn chút, hỏi khẽ:

"Cô Bách, cô có thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp không?"

Bách Ngưng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên cao, ánh trăng trong trẻo đổ bóng dịu dàng lên những bụi hoa oải hương tím trong vườn.

Thật sự rất đẹp.

Bách Ngưng gật đầu: "Bình thường."

---------

Tác giả có lời muốn nói:

"Σ'αγαπώ" trong tiếng Hy Lạp nghĩa là "Tôi yêu bạn".

Về câu "bình thường" trong miệng Bách Ngưng, ý nghĩa thực sự là: rõ ràng rất đẹp nhưng tôi ngại nói thẳng ra.

Mình hy vọng mọi người sẽ không vì cảm giác cô đơn mà vội vã bước vào một mối quan hệ, hoặc vì bốc đồng nhất thời mà quyết định ở bên ai đó.

Bản thân mình cảm thấy, tình yêu khi trải qua một giai đoạn nhất định sẽ dần mất đi sự nồng nhiệt ban đầu. Liệu có thể tiếp tục đi cùng nhau, vượt qua cám dỗ hay không, đó thực sự là một bài kiểm tra về nhân phẩm của mỗi người.

back top