Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 23: Làm sao có thể trở lại như ban đầu?

Beta: T.A

---------

Trong chiếc xe bảo mẫu, Lý Đề Âm ngửa đầu tựa vào ghế, ngắm nhìn những vệt sáng lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Ánh đèn đường màu cam lướt qua vèo vèo, chỉ kịp in bóng trên gương mặt nàng chưa đến một giây.

Lý Đề Âm chợt nhớ đến chuyện gì đó vui, giữa không gian tĩnh lặng bỗng bật ra tiếng "ha" khẽ cười.

Dương Vũ ngồi bên cạnh nghe mà thấy hơi rợn.

Điện thoại của Lý Đề Âm rung lên, nàng lập tức cúi xuống xem tin nhắn.

Không biết đã đọc được gì, gương mặt nàng tràn đầy niềm hạnh phúc.

Ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, nàng mở khóa, bấm vào khung chat, nhập dòng chữ:

【Cô Bách, nếu thứ bảy tuần sau cô rảnh, tôi có thể mời cô đến dự concert của tôi không?】

Dù chưa nhận được hồi âm, nhưng gửi xong tin nhắn, Lý Đề Âm lại tựa đầu vào ghế, nở nụ cười đắc ý xen lẫn lười biếng, tựa như vừa giành được thắng lợi.

Dương Vũ thật sự không nhịn được, quay đầu sang bình luận: "Nhìn em bây giờ y chang con mèo lười vừa yêu xong, đắc ý vô cùng."

Rồi lại bổ sung: "Nếu giờ em mặc bộ đồ ngủ Garfield của em vào nữa thì chuẩn luôn."

Cuối cùng, cô chốt hạ bằng cảm nhận của mình: "Nhìn bộ dạng đắc thắng của em, chị thực sự muốn đấm cho một cú."

Khác hẳn với hình ảnh rạng rỡ, tỏa sáng trong buổi tiệc tối, lúc này Lý Đề Âm không còn ánh đèn sân khấu soi chiếu, lại trở về dáng vẻ lười biếng, thậm chí còn có chút khí chất "cá mặn".

Dương Vũ tò mò hỏi: "Cưa đổ rồi à?"

Cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ sức hút và khả năng "thả thính" đỉnh cao của Lý Đề Âm.

Lý Đề Âm khép mắt lại, khóe môi cong lên, chậm rãi trả lời: "Làm gì lại nhanh thế? Chị nghĩ em nông cạn vậy sao?"

Dương Vũ: "..."

Sau đó, Dương Vũ dứt khoát khẳng định: "Phải, em chính là kiểu người đó."

Lý Đề Âm phẩy tay, nói: "Thôi được rồi, coi như em nông cạn đi, nhưng mà người ta - cô Bách - thì không nhé! Cô ấy có nguyên tắc, có chiều sâu."

Dương Vũ lộ vẻ chán ghét: "Nhìn biểu cảm của em kìa, cứ như lần sau gặp sẽ bàn chuyện kết hôn luôn ấy."

Lý Đề Âm: "Ừm, em cũng muốn thế lắm, nhưng chắc cô ấy chưa đồng ý nhanh vậy đâu."

Dương Vũ sợ đến trợn mắt, ngờ vực hỏi: "Em... em đang đùa đúng không?"

Lý Đề Âm nghiêm túc đáp: "Không đùa đâu. Chị không nhìn ra à? Cô Bách 33 tuổi rồi, ở độ tuổi này, chắc chắn yêu đương là để hướng tới kết hôn."

Dương Vũ mặt mũi như thấy ma, nói: "Em bị gì vậy? Đừng hù chị chứ? Hôm trước em còn thề thốt với chị rằng sẽ không kết hôn cơ mà! Chính hôm mà em biết cô út của em sắp cưới ấy, em còn chắc như đinh đóng cột là không kết hôn."

Ánh mắt của Lý Đề Âm vô cùng kiên định, nói: "Yêu mà không hướng đến kết hôn, chính là đang đùa giỡn tình cảm. Em không phải người như thế. Hơn nữa, suy nghĩ của con người luôn thay đổi mà."

Rồi cô quay sang Dương Vũ, đắc ý cười: "Lần đầu tiên thấy em cũng có trách nhiệm đúng không?"

Dương Vũ trưng ra gương mặt kiểu "chị không hiểu nhưng chị thực sự rất sốc", thậm chí còn giơ tay sờ trán Lý Đề Âm.

Cô không ngờ, Lý Đề Âm - người từ năm 26 tuổi đã vướng không biết bao tin đồn tình ái trong làng giải trí, thời trang, nhiếp ảnh, còn có vài mối tình công khai - lại có thể nói muốn kết hôn với một người mới chỉ gặp vài lần.

"Em bị làm sao đấy? Có phải cô Bách cho em uống thuốc mê không? Có cần đưa em đi bệnh viện rửa ruột không?"

Lý Đề Âm mở mắt, tràn đầy chân thành: "Em nói thật mà! Có một cảm giác... cảm giác ấy nói với em rằng chính là cô ấy. Không sai đâu. Chị hiểu cảm giác thần kỳ đó không?"

Dương Vũ lắc đầu lia lịa.

Cô ấy tất nhiên không hiểu, từ trước tới giờ số lần cô ấy yêu đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần chia tay đều hòa bình, chẳng có kịch tính gì, càng không có tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Hơn nữa, studio mà cô ấy cùng Lý Đề Âm gây dựng mấy năm nay đã phát triển thành công ty, còn có nghệ sĩ trực thuộc.

Ngoài mấy nghệ sĩ đó ra, nhân viên công ty mười người thì chín người là gay, người còn lại cũng đang bị chín người kia "bẻ cong", đúng kiểu công ty truyền thông không có trai thẳng làm gương mẫu.

Cô ấy biết đi đâu tìm người yêu? Chạy sang công ty đối thủ giật bạn trai à? Lý Đề Âm thấy Dương Vũ lắc đầu liên tục, ánh mắt bỗng lóe lên vẻ hứng thú, bày ra vẻ "deep" rồi chìa hai ngón tay ra, để lại một khe hở nhỏ, nói: "Cho em xin điếu thuốc."

Dương Vũ nghe xong, khóe miệng giật mấy cái.

Quả nhiên, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

"Cút! Hôm nay em đã hút ba điếu rồi, chính em nói không quá ba điếu mà."

"Nhưng hôm nay đặc biệt lắm, em rất muốn hút."

Lý Đề Âm vốn có thói quen hút thuốc, hồi đầu do nàng là ca sĩ kiêm nhạc sĩ, áp lực lớn, thường nhốt mình trong phòng tối sáng tác, dựa vào rượu và thuốc lá để kích thích cảm hứng.

Sau khi nổi đình nổi đám, có nhiều nhạc sĩ danh tiếng tìm đến hợp tác, nàng cũng bớt áp lực, dần kiểm soát được rượu và thuốc.

Nhưng rồi, cái chết của ba nàng đã giáng một đòn nặng nề, suốt hai năm sau đó, nàng gần như sống trong trạng thái "người thì có thể chết, nhưng thuốc và rượu thì không thể bỏ", cơ thể khi ấy vô cùng tệ hại.

Bây giờ đã vực dậy, trở lại nhịp sống bình thường, để điều dưỡng cơ thể và lấy lại phong độ trước kia, Lý Đề Âm mới nhờ Dương Vũ giám sát việc cai thuốc, cai rượu. Một ngày không được hút quá ba điếu thuốc, không phải cuối tuần hay ngày lễ thì tuyệt đối không được uống rượu.

Lý Đề Âm run run giơ tay, nói: "Cho em thuốc lá điện tử cũng được."

Dương Vũ tuy có thể đồng ý cho nàng ở lại buổi tiệc thêm một tiếng, nhưng riêng chuyện cai thuốc, cai rượu thì tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước, giọng lập tức trở nên nghiêm khắc: "Thuốc lá điện tử cái gì mà thuốc lá điện tử! Nó cũng hại sức khỏe đấy!"

Dương Vũ gạt tay nàng ra, lạnh lùng nói: "Đừng có giở mấy chiêu vớ vẩn đó ra với chị. Mau nói thật xem, rốt cuộc em có thái độ và cảm giác thế nào với người ta?

Lý Đề Âm bất đắc dĩ thu tay về, kẹp hai ngón tay lên môi, giả vờ như đang ngậm điếu thuốc.

Nàng khẽ thở ra một hơi, giả bộ như đang nhả khói.

"Chị hiểu cái cảm giác... gặp được một người nhìn qua thì hoàn toàn khác mình, nhưng lại có sức hút trí mạng từ sâu trong linh hồn không?"

Lý Đề Âm càng nói càng kích động, nếu trần xe đủ cao chắc nàng đã nhảy dựng lên rồi: "Em có cảm giác rằng nếu bây giờ để lỡ cô ấy, cả đời này em sẽ không bao giờ gặp lại ai đặc biệt đến vậy, ai có thể khiến em rung động đến mức này. Gặp được cô ấy, hình ảnh 'mẫu người lý tưởng' mà em chưa từng tả rõ trong đầu bỗng nhiên trở nên sống động."

Ánh mắt Lý Đề Âm sáng lên như bóng đèn, nàng còn nhấn mạnh: "Hơn nữa, cô ấy xinh lắm! Đôi mắt đẹp cực kỳ!!"

Dương Vũ ôm trán: "Em chắc không phải chỉ vì lâu quá không yêu ai nên bốc đồng, tưởng nhầm cảm giác này thành 'muốn kết hôn' hay 'đồng điệu linh hồn' đấy chứ?"

Lý Đề Âm đặt tay phải lên ngực, trong đầu liên tục hiện lên cảnh nàng và Bách Ngưng ở bên nhau.

Không cần nhiều lời, nàng vẫn cảm thấy một sự bình yên chưa từng có, xen lẫn tò mò, muốn tìm hiểu tất cả.

"Không phải bốc đồng."

"Đây là cảm giác rung động chưa từng có, thậm chí còn như tìm thấy nơi thuộc về mình trong cuộc đời này."

Đã suốt hai năm, Lý Đề Âm không còn biết rung động là gì.

Nhưng lần này, cảm xúc ấy mạnh mẽ, mãnh liệt đến mức nàng muốn khám phá mọi điều về người này, kể cả tương lai của cô ấy.

Dương Vũ ôm đầu: "Chị nói thật đấy... Em mới quen người ta được bao lâu đâu? Cái kiểu 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' này chẳng khác gì mấy tiểu thuyết tổng tài ngôn tình, phi thực tế chết đi được."

"Với lại, hai người đang yêu nhau chưa? Em đã tỏ tình chưa? Người ta đồng ý chưa?"

Ba câu hỏi chí mạng liên tiếp, vậy mà Lý Đề Âm chẳng hề bối rối, thản nhiên trả lời từng câu: "Chưa yêu. Em cảm thấy với cô ấy, nhanh quá sẽ dọa cô ấy sợ, nên chưa tỏ tình."

"Em dự định sẽ bắt đầu từ bạn bè trước."

"Còn chuyện cô ấy có đồng ý không..."

"Nếu một ngày nào đó em tỏ tình, thì đó chắc chắn là khi em biết cô ấy sẽ gật đầu. Trong chuyện tình cảm, em chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng."

Dương Vũ xua tay, nói: "Thôi thôi, chuyện tình cảm chị mặc kệ em luôn."

Ánh mắt Dương Vũ thoáng phức tạp, nói: "Chị chỉ sợ, em bây giờ nói chắc chắn như thế, cuối cùng người bị tổn thương lại là đối phương. Vị giáo sư đó nhìn qua đã thấy không giống kiểu người lăn lộn, phóng túng trong giới giải trí như tụi mình. Em phải biết chừng mực, đừng để lại thêm một vết thương tình cảm."

Lý Đề Âm lập tức chú ý đến câu nói "không giống người trong giới giải trí như tụi mình" của Dương Vũ.

Nàng cảm thấy Bách Ngưng hoàn toàn khác với hầu hết mọi người trên đời.

Người ta nói, trên thế giới không có hai chiếc lá giống nhau, cũng giống như không có hai con người y hệt.

Nhưng trong mắt Lý Đề Âm, thế giới này lại có quá nhiều người giống nhau.

Giả dối, hiền lành, tham lam, buông thả, sống hoang phí, u mê, hoặc chỉ lãng phí thời gian.

Còn Bách Ngưng không thuộc về bất kỳ kiểu nào trong số đó.

Cô giống như biển cả.

Bề ngoài có vẻ bình lặng, yên tĩnh, nhưng thực chất sâu không lường được, tiềm ẩn sức mạnh có thể dấy lên sóng thần khủng khiếp.

Đối với Lý Đề Âm, cô có sức hấp dẫn chết người, khiến dù biết sẽ chìm đắm cũng vẫn muốn lao vào.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy - đôi mắt dường như không điều gì có thể lay chuyển - trong đầu Lý Đề Âm lại vang lên một câu nói.

Năm mười hai, mười ba tuổi, lần đầu vào thư phòng của ba, nàng từng nhìn thấy trên cuốn sách mở sẵn, có câu được ba dùng bút bi đen khoanh lại, rất nổi bật:

"Khi một người không thể bị quyến rũ, không thể bị xúc phạm, không thể bị lay động, thì trên người họ sẽ tỏa ra một sức hấp dẫn đặc biệt."

Câu đó gần như đã bị chôn vùi trong ký ức suốt bao nhiêu năm.

Suốt 26 năm, nàng chứng kiến quá nhiều ồn ào giả dối, va chạm quá nhiều mối tình vô nghĩa.

Nhưng không ngờ, năm nay, nàng thực sự gặp được người như trong câu chữ ấy.

Lý Đề Âm nghĩ, có lẽ trên thế giới này không có người thứ hai giống Bách Ngưng, hoặc dù có, nàng cũng chưa chắc có cơ hội gặp được.

Nàng muốn tự mình trải nghiệm. Một người vốn không thể bị quyến rũ, không thể bị lay động, khi rơi vào tình yêu, liệu có hóa thành cơn sóng thần điên cuồng cuốn trôi tất cả, nhấn chìm nàng hay không?

Lý Đề Âm luôn có cảm giác ấy, và vô cùng mong chờ.

Điện thoại rung lên.

Lý Đề Âm bất giác nở nụ cười.

Chắc chắn là cô ấy nhắn lại.

Ngoài Dương Vũ, em trai, Tằng Linh, và vài người bạn thân trong giới, những tin nhắn còn lại, kể cả mấy group kỳ lạ, đều bị nàng tắt thông báo.

Nàng nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, nhưng không có âm báo. Nếu không cài đặt chế độ im lặng, với tần suất tin nhắn mỗi ngày, chắc Lý Đề Âm sẽ bị tiếng chuông làm phiền đến phát điên.

Mang theo chút mong chờ, nàng mở điện thoại ra.

Vừa thấy tin nhắn, nàng đọc được.

【Người cô xinh đẹp: Bé Âm, cô với thím của con cãi nhau rồi, hình như thím không định tha tội cho cô, con nói xem cô phải làm sao đây?】

...Ồ, suýt quên, ngoài Dương Vũ, em trai và vài người bạn thân, thì người duy nhất không bị nàng tắt thông báo chính là cô út xinh đẹp của nàng.

【Chuyện gì vậy? Tuần sau hai người đã chuẩn bị kết hôn rồi mà, sao còn cãi nhau?】

【Người cô xinh đẹp: Cô mời mấy người yêu cũ đến dự đám cưới, nhưng quên không bàn trước với thím út của con. Giờ thím ấy giận lắm, còn dọn ra ngủ riêng luôn rồi (sticker khóc huhu)】

【Vậy bây giờ cô nói với mấy người đó đừng tới nữa đi! Nếu là con, con cũng sẽ giận đấy...】

【Người cô xinh đẹp: Nhưng cô muốn gặp lại họ, tiện ôn chuyện xưa. Dù sao nhiều năm trôi qua, giờ họ chỉ còn là bạn thôi mà.】

Đọc tin nhắn này xong, Lý Đề Âm ôm trán thở dài.

Nàng thật sự rất khác cô út của mình.

Với Lý Đề Âm, nàng luôn muốn cắt đứt triệt để với người cũ. Đừng nói là người yêu cũ, ngay cả mấy đối tượng từng mập mờ, nàng cũng chẳng muốn còn bất kỳ liên hệ gì.

Ngoại trừ vài mối tình chia tay trong hòa bình, đa phần đều do nàng kịp thời rút lui, không đi đến bước quá thân mật hay ràng buộc.

Nhưng cô út của nàng thì khác hoàn toàn. Hầu hết các mối quan hệ đều chia tay trong hòa thuận, thậm chí sau đó còn duy trì làm bạn bè.

Về phần mấy cô bạn thân... Thật ra, rất nhiều người trong số đó đều từng "chuyển hóa" thành người yêu.

Lý Đề Âm vẫn luôn biết, cô út của mình là người song tính. Nhưng trong hơn mười mối tình mà nàng biết, phải đến tám mối là với nữ.

Cho nên, phần lớn người yêu cũ của cô út đều là phụ nữ.

Đột nhiên, Lý Đề Âm sực nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Nếu thím út tức giận đến vậy... Chẳng lẽ... chẳng lẽ...

Cô vội vàng gõ tin nhắn:

【Cô ơi, chẳng lẽ trong số người yêu cũ mà cô mời, có đàn ông à?!】

Đây là điều đại kỵ!

【Người cô xinh đẹp: Sao có thể chứ! Con nghĩ cô hồ đồ đến thế à? Thím út của con tuy rộng lượng, nhưng chuyện nguyên tắc như vậy sao cô dám phạm phải! Yên tâm đi, toàn là con gái hết, nhiều người thím út con cũng quen mà, khéo nhiều người con cũng biết nữa. Đều là bạn bè thân thiết của cô thôi.】

Lúc này, Lý Đề Âm mới thở phào.

Nếu đổi lại là mình, vợ mà dám mời bạn trai cũ đến dự đám cưới, nàng chắc chắn sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.

Chịu nổi sao?

Ít nhất với nàng thì không thể nào chấp nhận được.

Ừm, nàng chính là người nhỏ mọn.

Bạn gái cũ thì có thể miễn cưỡng chấp nhận một hai người, còn bạn trai cũ thì tuyệt đối KHÔNG!

Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy tim đau nhói.

Cô út của nàng là người song tính. Nhưng song tính cũng chỉ là một xu hướng, giống như dị tính hay đồng tính, chẳng có gì khác biệt.

Nhưng tại sao, bất luận ở đâu, song tính vẫn luôn bị xếp ở "tầng đáy" của chuỗi thức ăn cảm xúc?

Đặc biệt là những người song tính ở tuổi mười bảy mười tám hoặc đầu hai mươi - khi đã bắt đầu hiểu rõ xu hướng của bản thân nhưng chưa đủ chín chắn trong tình cảm. Cộng thêm hormone tuổi trẻ dồi dào, khao khát cái đẹp dường như đã khắc sâu trong bản năng con người, nên việc đồng thời cảm mến nhiều hơn một người thật ra rất dễ xảy ra.

Điều này không đáng để lên án, cũng không thể ngăn cản. Tình cảm vốn dĩ không thể hoàn toàn do lý trí kiểm soát. Nếu có thể, có lẽ đã chẳng còn gọi là con người nữa rồi. Bởi con người sinh ra vốn đã là tập hợp của vô vàn ham muốn.

Đối với người song tính, phạm vi "có thể thích" đương nhiên rộng hơn, cả nam lẫn nữ đều có thể thu hút họ.

【Mọi tình yêu đều bình đẳng, là thứ chúng ta nên tôn trọng, cũng như nên trân trọng mọi cảm xúc.】

Tuy lý trí hiểu rõ, nhưng nếu thực sự xảy ra với bản thân, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu.

Đặc biệt là đối với các cô gái đồng tính, cảm giác đó càng dữ dội hơn, dễ thiếu cảm giác an toàn hơn.

Khi một người đàn ông đột nhiên chen vào thế giới giữa một cô gái song tính và một cô gái "thuần" đồng tính, trong mắt cô gái kia, người đàn ông ấy lập tức trở thành "kẻ địch giả tưởng".

Dù bản thân có ưu tú đến đâu, đôi khi vẫn cảm thấy mình ở vị thế yếu hơn.

Đó là một loại áp lực.

Một loại áp lực vô hình nhưng tồn tại rất thực.

Dĩ nhiên, với người như Lý Đề Âm, nàng không hề cảm nhận được áp lực ấy.

Bởi nàng quá xuất sắc.

Cực kỳ xuất sắc.

Trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông?

Ít nhất cũng hơn 3,5 tỷ.

Lý Đề Âm tự tin cho rằng, bản thân mình ưu tú hơn 3,49999 tỷ người đàn ông trên hành tinh này.

Nghĩ đến đây, Lý Đề Âm bỗng dưng lại nhớ đến Bách Ngưng.

Nàng nghĩ, nếu muốn khiến Bách Ngưng để mắt và say mê mình, thì bản thân phải trở thành người đặc biệt nhất, ưu tú nhất thế gian.

Dù cô không ở ngay bên cạnh, không xuất hiện trước mắt, nhưng dường như mọi chuyện trên đời này đều có thể liên hệ đến cô.

Giây phút này, Lý Đề Âm chợt nhớ lại câu chữ trong cuốn sách trên bàn làm việc của ba, cũng như nhớ về một ký ức mười mấy năm trước.

Hồi ấy, khoảng mười bảy năm trước, khi cô út - lúc đó mới hai mươi tuổi - mang theo chiếc túi vải trở về nhà.

Cô không vào phòng mình mà đẩy cửa bước vào phòng của Lý Đề Âm.

Khi ấy, Lý Đề Âm đang đeo tai nghe, đứng trên giường lắc lư theo nhạc, miệng gào lên bài《All The Small Things》của Blink-182.

Đến đoạn cao trào, nàng ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy cô út đang đứng ngay cửa, toàn thân run lên, bật khóc nức nở.

Lúc đó, cô bé chín tuổi chỉ biết nghĩ: "Trời ơi?! What happened??"

Ngay sau đó, nàng bị cô út lao đến ôm chặt, khóc đến run rẩy.

Cô út đã kể cho nàng nghe một câu chuyện dài tận ba tiếng - câu chuyện về việc cô vừa có bạn gái nhưng lại vừa rung động trước một anh chàng hot boy trường thể thao ở kế bên. Vì cảm thấy tội lỗi, cô đã thành thật thú nhận với bạn gái, rồi trải qua đủ mọi màn níu kéo, cuối cùng vẫn quyết tâm chia tay vì tự thấy bản thân "tội ác tày trời".

Tiểu Âm nghe xong toàn bộ câu chuyện, khi ấy câu chuyện đó đã gây ra cú sốc rất lớn cho tâm hồn non nớt của cô bé.

Cô rút thêm mấy tờ giấy, lau nước mắt trên mặt.

Sau đó, Tiểu Âm Bảo chỉ hỏi một câu: "Cô có yêu chị ấy không?"

Lúc đó, cô út vừa khóc, vừa trả lời ngay, không hề do dự lấy một giây: "Yêu, sao có thể không yêu chứ?"

Tiểu Âm Bảo lại hỏi tiếp: "Thế cô có yêu anh kia không?"

Câu trả lời vẫn không chút ngần ngại: "Chỉ là rung động thôi."

Tiểu Âm Bảo chỉ vào ngực cô út, nói: "Đấy, chẳng phải cô hiểu rõ cảm giác trong lòng mình sao."

Cô bé lại hỏi: "Thế bây giờ cô chia tay chị ấy rồi, cô sẽ đến với anh kia à?"

Cô út vẫn trả lời rất dứt khoát: "Chắc chắn không, tuyệt đối không. Thậm chí cô còn mong cả đời này chưa từng gặp anh ta. Nhưng tất cả sai lầm đều do chính cô."

Tiểu Âm Bảo lại hỏi, giọng vẫn nghi hoặc: "Cô thực sự rất yêu chị ấy à?"

Nước mắt cô út lại lăn xuống cùng hai chữ, cô nói ra: "Thật"

Hỏi xong hết những gì muốn hỏi, trên gương mặt Tiểu Âm hiện lên vẻ "tôi thật sự không hiểu nổi người lớn", rồi cô bé còn ghét bỏ lau nước mắt cô út trên áo mình: "Thế thì cô nói ra làm gì?"

"Gì cơ?"

"Thì nói cô rung động đó, nói làm gì chứ?"

Khoảnh khắc đó, Lý Hương Nguyệt như bừng tỉnh ra điều gì đó, nhưng lại không nắm bắt được.

Cô bé Tiểu Âm chín tuổi, như một ông cụ non, thoát khỏi vòng tay, đứng trên giường chỉ vào cô út: "Cô đâu có làm gì sai, cô chỉ rung động thôi mà."

Lý Hương Nguyệt sững sờ: "Nhưng cô..."

"Cô có ngoại tình không?"

Lý Hương Nguyệt như bị những lời của đứa cháu gái làm cho choáng váng, đến mức nước mắt cũng ngừng rơi.

Tiểu Âm nghiêm túc nhìn cô, còn tự trả lời thay: "Không, đúng không?"

"Con còn nghe ba nói, chị ấy là bạn học của cô, ba còn gặp chị ấy rồi, nói chị ấy xinh đẹp, giỏi giang, lần đầu tiên thấy cô thích ai nhiều đến vậy. Ba còn nói, hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi."

Nghe đến đây, nước mắt Lý Hương Nguyệt rơi như diều đứt dây.

"Cô..."

Tiếng nấc đã nghẹn đến mức không thể thốt thành câu hoàn chỉnh.

Tiểu Âm bước đến, nhẹ nhàng vỗ lưng cô út, nói: "Cô ạ, thật ra điều duy nhất cô làm sai, chính là để chị ấy biết được cô từng rung động với người khác. Con vừa thích Blink-182, lại vừa thích Lazy Goat đó thôi, thích một người chẳng phải chuyện rất bình thường sao?"

Vai Lý Hương Nguyệt run lên, giọng cũng run theo: "Nhưng cô... cô giấu chị ấy... cô không thể..."

"Cô quá để tâm đến khoảnh khắc rung động đó, không chịu nổi cảm giác tội lỗi, nên cô chọn chia tay và trốn tránh."

"Nhưng với chị ấy, thứ chị ấy để tâm hơn, có lẽ là cô và tương lai của hai người. Khi nghe nói chị ấy sẵn sàng chấp nhận cả chuyện cô rung động với người khác, con thật sự rất muốn đứng trước mặt chị ấy mà hét lên: "Chị ơi! Tỉnh lại đi! Thế gian còn biết bao người tốt mà! Đừng tự treo cổ trên một cành cây xiêu vẹo thế này!"

"Nhưng chị ấy dường như yêu cô còn nhiều hơn cô nghĩ."

Nghẹt thở.

Câu cuối cùng của Tiểu Âm khiến cô út nghẹt thở.

Cảm xúc dâng lên dữ dội như thủy triều, nhấn chìm toàn bộ cơ thể, tràn vào cổ họng, khiến cô ấy không thể thở nổi.

Lý Hương Nguyệt cảm thấy mình khóc đến mức không còn hơi để thở.

Tiểu Âm vỗ vai cô, ra dáng người lớn hơn cả người lớn, thở dài nói: "Ôi trời, Hương Nguyệt ơi! Lớn rồi mà chưa chín chắn! Thật khiến người ta lo lắng! Giờ hối hận cũng vô ích rồi, cứ khóc mấy hôm đi, rồi mai lại là một ngày mới, tương lai lại là một tương lai mới."

Chỉ có điều, tương lai ấy sẽ không còn người cô ấy yêu nhất nữa.

Nhìn cô út khóc đến mức sắp ngất xỉu, Tiểu Âm nói: "Đừng khóc nữa cô ơi, ba về mà thấy lại tưởng con bắt nạt cô."

"Giờ hối hận thì đi xin lỗi đi, chị ấy yêu cô đến vậy, biết đâu hai người lại về bên nhau như xưa."

"Cô mà khóc, có khi chị ấy lại mềm lòng đó."

"Là cô... cô... là cô đề nghị chia tay mà."

Tiểu Âm: "..."

Đứa trẻ chín tuổi bất lực gào lên: "Thế thì cô đi làm hòa đi, đi xin lỗi đi, nói với chị ấy rằng cô yêu chị ấy nhất không được sao?"

Giọng cô gái hai mươi tuổi nấc nghẹn: "Không... tất cả... không thể trở lại... như trước nữa rồi."

Trên thế gian này, ba câu đẹp nhất chính là: lâu ngày gặp lại, mất rồi lại được, hoảng sợ rồi phát hiện chỉ là chuyện hão.

Nhưng lại không có "hòa như lúc đầu".

Dù có làm hòa, thì làm sao có thể "như lúc đầu" được nữa?

Không ngờ, cuối cùng họ lại chia xa, chỉ vì một người về sau hoàn toàn không còn quan trọng chút nào trong đời.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

"Khi một người không thể bị cám dỗ, không thể bị xúc phạm, không thể bị lay chuyển, thì trên người họ sẽ tỏa ra một sức hấp dẫn đặc biệt." - Hannah Arendt

Trên thế gian này, ba câu đẹp nhất chính là: lâu ngày gặp lại, mất rồi lại được, hoảng sợ rồi phát hiện chỉ là chuyện hão.

Nhưng lại không có "hòa như lúc đầu".

"Dù có làm hòa, thì làm sao có thể 'như lúc đầu' được nữa?" - Câu nói vô danh.

back top