Chương 11: Khi boss nhà tui chơi trò thoái ẩn
Đàn em số một: “…”
Yêu vương không nhìn ra được gì, thu hồi tầm mắt lại bảo với chấp chính quan.
“Vương khanh, chuyện lần này bổn hoàng giao cho ngươi và Ngục tướng quân mạn Bắc. Vài ngày nữa hắn sẽ bí mật trở về kinh đô, ngươi tới Giao Trì họp mặt với hắn, truyền lại lệnh của bổn hoàng. Bổn hoàng sẽ sắp xếp cho ngươi đi làm nhiệm vụ giả che tai mắt của Mao yêu vương. Chuyện ở kinh đô, ngươi cứ bàn giao lại cho thừa tướng, chuyên tâm đi chuẩn bị lực lượng đấu với bọn ma tộc kia. Năm mươi năm sau, bọn ma tộc kia sẽ tấn công, mọi thứ cần phải chuẩn bị càng nhanh càng tốt.”
Quan chấp chính nghe xong, chần chờ một lúc rồi mới cung kính quỳ xuống nhận mệnh.
“Thần sẽ hoàn thành sứ mệnh.”
Hắn ta trong lòng đã bĩnh tĩnh lại, thấu hiểu. Xem ra vương sớm đã định mọi việc chu toàn, hắn ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, không làm vướng tay chân vương là được. Chấp chính quan trong lòng chỉ hơi khó chịu một việc. Tại sao vương lại giao việc này cho hắn sau cái tên chuyên cà khịa người khác kia, chẳng lẽ trong lòng của vương, hắn ta không bằng y. Quan chấp chính lặng lẽ dâng lên ghen ghét nhàn nhạt.
Không phải chỉ là mạnh hơn hắn ta thôi sao! Không phải chỉ giỏi mồm mép thôi sao! Hắn ta tuyệt đối không cho tên kia đè đầu mình trong nhiệm vụ này đâu!
Đàn em số một mà biết được suy nghĩ của quan chấp chính nhất định like cho hắn ta một phát. Cái tên Ngục tướng mạn Bắc kia đúng là giỏi cà khịa người khác, đàn em số một cũng bị y hố không ít lần, nhưng bảo trên toàn yêu quốc này ai ăn quả đắng của kẻ kia nhiều nhất thì chính là quan chấp chính. Người ta nói ai, đánh là thương, mắng là yêu, yêu nhau lắm cắn nhau đau, Ngục tướng kia đối với quan chấp chính ha hả, chính là hận không thể ngày ngày cùng người ta nói chuyện yêu đương a!
Đờ oan gia!
Quan chấp chính nhận lệnh, gật đầu cùng thừa tướng, trong đầu nhanh chóng sắp sếp mọi việc, chuẩn bị chuyền việc, chạy đi xông pha. Thật ra thì quan chấp chính sống lâu nhưng tâm hồn vẫn còn rất trắng, nhìn thì cáo già nhưng thực chất là cừu non dễ bị lừa gạt, yêu vương vì thế mới chọn Ngục tướng mạn Bắc làm việc cùng hắn ta.
“Tốt! Bổn hoàng chờ nghe tin tốt từ ngươi.”
Yêu vương khẽ cười. Quan chấp chính lại lần nữa thề thốt bản thân sẽ làm tốt việc được giao, thừa tướng mặt manh ở một bên im lặng không nói tiếng nào. Dại gì mà lên tiếng! Chưa nghe câu không biết thì dựa cột mà nghe sao? Nếu mở miệng mà nói trật đề tài thì cỡ nào xấu mặt chứ! Đến lúc đó tui muốn kiếm lỗ chui cũng không dám ai!
Tui đã nhìn ra một ít manh mối nhưng không chắc lắm.
Nhìn qua thì nãy giờ tên yêu vương kiêm luôn đại boss phản diện, chủ nhân của tui có vẻ không có bất tài như bề ngoài hắn thể hiện. A! Dĩ nhiên trên đời này sẽ không có boss phản diện nào không có năng lực rồi, nhưng mà thời điểm không đúng, boss vẫn chỉ là người thường thôi.
Hiện tại yêu vương này không phải là boss phản diện thật. Trong kịch bản, boss phản diện là người đoạt xá yêu vương a, sau trận chính này hắn chính là thế lực thần bí nhất đại lục… không phải người này.
Đàn em số một hơi thất thần. Đột nhiên cái xác của trùm cuối không theo lẽ thường biến cường như vậy, liệu ông chủ của tui có lên sàn được hay không? Đó là một vấn đề lớn a!
Yêu vương đến bên cạnh thừa tướng từ lúc nào. Quan chấp chính lui trở về động mình, chuẩn bị đồ đạc, áo giáp chống cà khịa, trước khi gặp mặt Ngục tướng mạn bắc. Khi đàn em số một hồi thần thì boss phản diện đã ở trước mặt, hắn nghiêm túc nói.
“Đang suy nghĩ điều gì?”
“Suy nghĩ xem có nên giết người hay không.”
Đàn em số một thành thật trả lời, sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại, cúi đầu đáng thương không nói. Thật là thiếu chuyên nghiệp! Trên đời này có ai giống như tui không, dám nói dã tâm hạ sát trước mặt nạn nhân á.
Mọi người đừng hiểu nhầm! Tui chỉ là nghĩ nếu tui giết cái tên trước mặt không chừng boss thật của tui sẽ tới sớm hơn thôi a!
Yêu vương đứng cao hơn đàn em số một một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt phụng phịu của thừa tướng cảm thấy tốt lắm. Đưa tay nhéo cái má bầu bĩnh, hắn khẽ cười.
“Giết ai?”
Đàn em số một trong lòng dâng lên cảnh báo mãnh liệt. Uy, đây không phải là hành động cưng chiều của nam chính bá đạo tổng tài với nữ chính cừu non sao. Boss à, chú có cầm lộn kịch bản không vậy?
Âm thầm lui về sau một bước cho có cái cảm giác an toàn đó mờ, đàn em số một vác mặt băng sơn bảo.
“Vương, thần chỉ nói đùa.”
Yêu vương dùng ánh mắt yêu thương như muốn hoá thành nước nhìn thiếu niên yêu mị trước mặt, đàn em số một đột nhiên rùng mình, cái cảm giác rùng rợn này là sao ấy nhỉ. Thân hình thiếu niên hơi run lên. Hắn chợt cứng người lại, vô tình bắt gặp sự sợ hãi chợt loé trong mắt người kia, hắn có chút buồn bã. Thu tay lại, hắn như có như không sượt đầu ngón tay qua đôi môi nhỏ nọ, lạnh tĩnh bảo.
“Thừa tướng, bổn hoàng biết ngươi từ trước tới nay đều không công nhận hoàng vị này của ta. Một đại yêu có khả năng đi xuyên không gian cùng thời gian như ngươi có kiêu ngạo không ai sánh bằng, việc phải quỳ gối tuyên thệ trung thành với một con người đối với ngươi không khác gì sỉ nhục. Bổn hoàng biết ngươi chưa bao giờ cam tâm làm việc cho ta.”
Đàn em số một: “…”
Thật ra chú hiểu nhầm, tui cực thích con người luôn á! Lúc nào cũng tâm niệm bản thân là con người á! Đừng có tự hạ thấp giá trị bản thân a! Con người tuyệt lắm! Con người số một í a!
Yêu hoàng không nghe được tiếng lòng của thừa tướng nhà hắn. Hắn thu mọi sự bất thường áp xuống tận cùng nội tâm hắn. Là hắn đã quá vội vã.
Đưa mắt nhìn ra ngoài ánh sáng bên kia cửa sổ. Ngón tay hắn ma sát chiếc nhẫn đeo trên cổ. Giọng nói từ tính của yêu vương đều đều vang lên.
“Đừng lo lắng, sau trận chiến lần này, bổn hoàng sẽ thoái vị.”
Có một chút bình thản, một chút như thở dài, hắn nhẹ nhàng nói lên những lời chấn động.
Đàn em số một: “!”
Boss à, chú vừa nói cái gì kinh thiên động địa vậy!
“Yêu vương quả thật chỉ nên để một đại yêu thực sự kế vị, một bán yêu khiếm khuyết như ta không xứng với nó.”
Càng nói càng tự ti, yêu vương anh tuấn càng lúc càng rũ đầu.
Đàn em số một lắc đầu liên tục. Không phải đâu! Không phải đâu! Chú mà thoái vị, boss ca tới phải gặm cỏ mà sống sao hả!
Hắn khẽ rũ mi mắt xuống, giọng nói đều đều trần thuật lại kế hoạch sắp tới của bản thân.
“Ta sẽ sớm rời khỏi yêu quốc này.”
Không được! Đàn em số một gào thét!
“Cho nên không cần chán ghét ta.”
Thừa tướng ngẩn người, đàn em số một không hiểu ý của đại boss phản diện cho lắm. Boss à, chú để ý cái nhìn của tui tới vậy à? Tui hơi bị cảm thấy vinh hạnh đấy a!
“Này, Tư Khung, ta thực sự tồi tệ tới mức khiến ngươi không muốn nhớ ta sao?”
Nếu nói câu trước là hắn cầu xin đàn em số một thì lần này lại đột nhiên chất vấn người này.
Đàn em số một: “…” Boss, chú thoát tuyến quá rồi đấy!
Mau trở về đi a!!!
Thừa tướng miệng há chữ o cực lớn, không nói nên lời. Boss gương mắt đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương thấy thừa tướng rốt cuộc không giữ được cái bản mặt băng sơn thiết lập không cảm xúc nữa thì đột nhiên bật cười. Hắn cười càng lúc càng lớn, phải nhịn dữ lắm mới nhớ tới trêu đùa vật nhỏ.
“Bổn hoàng đùa thôi.”
Choá moá nhà ngươi!
Yêu vương cười tà nhìn thiếu niên yêu mị cứng đờ vì bị lừa gạt. Hắn nguy hiểm híp mắt, trong đáy mắt hắn là tình cảm mãnh liệt khó nói rõ bị kìm nén.
…
Vẫn chưa phải lúc.